Thủy Sinh Liên lại đứng ở một bên, không nói một lời, yên lặng nhìn đám người đó, nhìn thấy Tần Lập, trong mắt hiện lên một tia ý cười.

Những những kia thấy Tần Lập đi ra, lập tức đều đặt ánh mắt lên người Tần Lập. Trong đó một người thanh niên đứng bên cạnh Thánh tử dự khuyết Phi Tiên Phái, ánh mắt giống như rắn độc nhìn Tần Lập, lạnh lùng nói:

- Ngươi, chính là Tần Lập? Ta là con trai Giáo chủ Lang Gia Liệt Hỏa Giáo, ngưỡng mộ đại danh Bất Động Như Sơn đã lâu.

Tần Lập thoáng liếc nhìn tên vừa bị đánh, trong lòng rốt cuộc hiểu được, vốn còn tưởng rằng Lâu Minh Vũ sai khiến, hiện giờ xem ra đã oan uổng tên Thánh tử Phi Tiên Phái có chút lòng dạ hẹp hòi kia. Nguyên nhân hắn chính là tên Thánh tử dự khuyết này, hẳn là có quan hệ rất tốt với con trai Giáo chủ Lang Gia Liệt Hỏa Giáo, mà ngày đó vừa lúc đám đệ tử Liệt Hỏa Giáo muốn giết người cướp thẻ bài bị mình ngáng chân, vị nhi tử Giáo chủ Liệt Hỏa Giáo này liền hận mình, cho nên Thánh tử dự khuyết Lang Gia Phi Tiên Phái cũng ghi hận theo.

Nghĩ thông suốt điều này, trong lòng Tần Lập lạnh xuống, vốn tưởng rằng mấy đệ tử Liệt Hỏa Giáo giết người cướp thẻ bài là hoạt động đuối lý, loại chuyện đó không cách nào bày ra ngoài mặt được, sẽ không ai chấp nhận chuyện này.

Nhưng hiện giờ xem ra, mặc kệ là tên con trai Giáo chủ kia, hay là Thánh tử dự khuyết Phi Tiên Phái, bọn họ rõ ràng biết đến chuyện đó, nhưng vẫn cứ gióng trống khua chiêng đến tìm mình gây chuyện, không nói lý lẽ đến mức tận cùng, thật là làm người ta cảm thấy khinh bỉ mà.

Tần Lập nghĩ thế, thoáng nhìn qua Nhạc Văn Quân:

- Nhạc huynh, chúng ta đi thôi.

Con trai Giáo chủ Lang Gia Liệt Hỏa Giáo bên kia thấy Tần Lập lại không nhìn đến hắn, lập tức giận dữ. Một người thanh niên bên cạnh hắn vung tay chặn Tần Lập:

- Thiếu giáo chủ chúng ta nói chuyện với ngươi, ngươi điếc hay sao? Thánh tử dự khuyết Phi Tiên Phái ở một bên âm dương quái khí nói:

- Người ta là Bất Động Như Sơn. đại danh đỉnh đỉnh, ha ha, làm sao lại để ý tới loại tiểu nhân vật như chúng ta?

Ánh mắt Tần Lập khẽ híp lại, hắn không hề động sát khí, nhưng trong lòng quả thật sinh ra một tia tức giận.

Lúc này, một tiếng nói lạnh băng thanh thúy vang lên:

- Sao hả? Vừa rồi đánh ngươi một cái tát, còn chưa làm cho ngươi tinh ngộ được? Đại sư tỷ ngươi cũng đã đi rồi. Ngươi còn ở chỗ này, có phải ngươi thật cho rằng một cái thân phận Thánh tử dự khuyết siêu cấp đại phái là có thể làm bùa hộ mệnh hay sao?

Tiểu tỳ nữ cực đẹp kia mặt lạnh băng bước từ phía sau tới, đứng bên cạnh Thủy Sinh Liên, lạnh lùng nhìn đám người Thiếu giáo chủ Liệt Hỏa cùng Thánh tử dự khuyết Phi Tiên Phái.

Thủy Sinh Liên có chút sủng nịch nhìn thoáng qua tỳ nữ xinh đẹp này, khẽ giọng nói một tiếng:

- Nghịch ngợm!

Mấy người Nhạc Văn Quân cùng Tần Lập càng chứng thực suy đoán trong lòng, tiểu nha đầu này không phải là tỳ nữ bình thường!

Đáng tiếc, chính là Thánh tử dự khuyết Phi Tiên Phái đang trong phẫn nộ, hoàn toàn không nhìn ra được điểm này, hắn chỉ thẳng tỳ nữ xinh đẹp kia rít gào:

- Tiểu tiện nhân, ngươi muốn chết!

Sắc mặt Thủy Sinh Liên nháy mắt lạnh xuống, cả người tản ra một làn hơi lạnh, trực tiếp phủ xuống đầu mọi người.

- Ngươi nói ai là tiện nhân?

Thủy Sinh Liên giọng nói cực kỳ âm trầm, đôi mắt quyến rũ lúc này tràn ngập sát khí lạnh băng.

Lúc này Thánh tử dự khuyết Lang Gia Phi Tiên Phái cũng bất chấp mọi thứ, cười lạnh nói:

- Hay cho một cái Như Ý Tiên Phường, mọi người tôn kính là Thủy Hận Sinh tiền bối, không phải là Thủy Sinh Liên ngươi! Ngươi coi nơi này là chỗ nào? Một quán rượu mà thôi! Trang trí có xa hoa thế nào, có phẩm vị thế nào, chẳng qua chỉ là một cái quán rượu! Một ả tiêu tỳ nữ trong quán rượu, một chút quy củ cũng không có không nói, chủ nhân còn bênh vực như vậy. Chỗ như ngươi, sau này ai còn dám tới? Ả ta chỉ là một tỳ nữ, dám nói với ta như thế mắng ả là tiện nhân còn nhẹ đó!

Thủy Sinh Liên bổng hiện lên nụ cười trào phúng:

- Nàng là một tỳ nữ? Mắt chó ngươi mù mà! Chỗ của ta cũng không cầu ai tới, hạng người như ngươi tới đây, ta còn không muốn tiếp đãi. Bớt nói thừa, lập tức cút ra khỏi Như Ý Tiên Phường, sau này Như Ý Tiên Phường của ta không chào đón người như các ngươi!

Thủy Sinh Liên nói rồi, lạnh lùng liếc sang đám người Lang Gia Liệt Hỏa Giáo bên kia:

- Còn có các ngươi, đều cút ra ngoài cho ta! Thật cho rằng ta là hạng người hòa khí phát tài hay sao? Các ngươi đừng tự tìm phiền toái cho mình!

Lang Gia Liệt Hỏa Giáo có hơn mười vạn đệ tử, nói tới cũng thật không tính là một môn phái nhỏ. Trên Lang Gia Đại Lục, chênh lệch giữa siêu cấp đại phái cùng giáo phái nhỏ, nhân số không chiếm chủ đạo. Như là có một số môn phái, cũng có được trăm vạn môn hạ, nhưng nội tình lại không cách nào sánh được với siêu cấp đại phái.

Cho nên mới nói, rất nhiều lúc giáo phái thực lực trung đẳng, lúc tức giận cũng sẽ lấy ra nội tình mà siêu cấp đại phái trên Lang Gia Đại Lục sẽ không thể tùy tiện lấy ra.

Nếu nói nhân số, mọi người ai cũng không kém ai!

Làm Thiếu giáo chủ một giáo phái như thế, tuy rằng địa vị không cao bằng Thánh tử siêu cấp đại phái, nhưng cũng không phải ai có thể tùy tiện khinh thường.

Tên vừa vươn tay chặn đường Tần Lập, lúc này lại tích cực dẫn đầu nhìn sang Thủy Sinh Liên, cười lạnh nói:

- Hay cho một Như Ý Tiên Phường bá đạo, Lang Gia Liệt Hỏa Giáo chúng ta lĩnh giáo. Mọi người, núi xanh còn đó, sau này còn sẽ gặp lại!

Nói rồi, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Tần Lập:

- Họ Tần kia, ngươi tốt nhất đừng bước ra khỏi cửa Như Ý Tiên Phường, thành thành thật thật trốn ở dưới váy nữ nhân...

Người này còn chưa dứt lời, đầu bùm một tiếng, trực tiếp nổ tung.

Máu tươi óc trắng văng tứ tung, nhưng bị một tầng vách ngăn ngũ hành ngăn cản, chỉ văng ra xa một thước, sau đó toàn bộ rơi vãi trên mặt đất.

Đỏ trắng lẫn lộn một chỗ, nhìn mà quá sức dọa người!

Tần Lập có lỗi nhìn sang Thủy Sinh Liên nói:

- Ngại quá, Thủy cô nương, làm bẩn chỗ của cô nương rồi.

Thủy Sinh Liên lại hứng thú nhìn Tần Lập:

- Không sao, người này đáng chết!

Tần Lập lộ ra một chiêu, lập tức chấn trụ không ít người. Thiếu giáo chủ Lang Gia Liệt Hỏa Giáo sắc mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi:

- Tần Lập, ngươ dám giết người của ta?

Tần Lập bình thản đứng tại chỗ, nhàn nhạt nói:

- Ta không muốn gây chuyện nhưng các ngươi tốt nhất nhớ kỷ, đừng tới trêu chọc ta.

Cút!

Một cỗ lực lượng tinh thần hùng hồn như biển rộng, trực tiếp đánh về phía đám người Lang Gia Liệt Hỏa Giáo, tên Thiếu giáo chủ kia lập tức phát ra tiếng thét kinh hoảng, xoay người tè ra quần bỏ chạy!

Trong nháy mắt đó, hắn thưởng thức được mùi vị tử vong!

Dù là đối mặt với lão tổ tông Lang Gia Liệt Hỏa Giáo, hắn cũng không có loại cảm giác này, giống như tử vong có thể tùy lúc phủ lên đầu hắn, cổ uy áp tinh thần khủng bố kia, làm cho vị Thiếu giáo chủ kiêu ngạo này trực tiếp vỡ nát tinh thần.

Thánh tử dự khuyết Lang Gia Phi Tiên Phái cả người khẽ run run, hắn còn muốn nói hai ba câu tràng diện, nhưng cái gì cũng không nói được, xoay người lại xấu hổ chạy trốn.

Lúc này, những người xem náo nhiệt, tất cả trao đổi ánh mắt, hoặc là đi vào dùng bữa, hoặc là yên lặng thối lui.

Trong một nhà quán rượu không lớn ở Lang Gia Thần Thành, Nhạc Văn Quân cùng Tuyết Phi Phi, cùng Tần Lập đang uống rượu. Bên cạnh Tần Lập còn có tiểu tỳ nữ xinh đẹp kia yên lặng ngồi đó.

Vừa rồi lúc mọi người đi ra, nàng xung phong đứng ra theo đến đây, nói là bồi tội với Tần Lập.

Nhạc Văn Quân nhìn Tần Lập cười nói:

- Hôm nay đại danh Tần huynh đã từ Lang Gia Đại Bỉ truyền ra bên ngoài, không tới vài ngày, uy danh Tần huynh sẽ truyền khắp Lang Gia Đại Lục, còn muốn nổi danh hơn cả Thánh tử Bách Gia Phái ta đây nữa!

Tần Lập cười cười, không tỏ ý kiến, nếu như hắn thật sự muốn nổi danh, căn bản không cần dùng phương thức này. Chẳng qua Nhạc Văn Quân cũng chỉ thuận miệng nói thế mà thôi, hắn tùy tiện nghe vậy.

Tiểu tỳ nữ xinh đẹp kia bĩu môi nói:

- Nổi danh có cái gì tốt? Danh tiếng mệt người!

Tuyết Phi Phì cười khẽ nói:

- Tiêu muội muội nói thì nhẹ nhàng, nhưng có bao nhiêu người có thể nhìn thấu được chứ?

Tiểu tỳ nữ xinh đẹp nhỏen miệng cười hiện ra hàng răng ngọc chinh tề, cười nói:

- Muội có thể nha! Tỷ xem, muội không thích nổi danh chút nào, ngay cả Lang Gia Đại Bỉ cũng lười tham gia!

Tuyết Phi Phi gật đầu tán thưởng:

- Là muội có thể nhìn thấu được, đáng tiếc, chúng ta muốn không tham gia cũng không được...

Nhạc Văn Quân khẽ than một tiếng:

- Đúng thế, đặc biệt là thứ Tần huynh vừa chém giết, dường như là một tồn tại khủng bố, không ít đại nhân vật đều có vẻ tâm sự nặng nề. Xem chừng lại có chủng tộc thần bí xa xưa muốn xuất thế rồi.

Tiểu tỳ nữ xinh đẹp kia cười nói:

- Cũng không tính là chủng tộc thần bí gì, là bộ tộc Quỷ Mị thời đại siêu cổ mà thôi, chẳng qua rất là khó chơi.

- Ồ? Lẽ nào tiểu muội muội biết đó là thứ gì ư?

Tuyết Phi Phi truy hỏi.

Tiểu tỳ nữ xinh đẹp tự biết nói lỡ lời, không nhắc đề tài này nữa, nói sang chuyện khác:

- Tần Lập ca ca, hôm nay huynh đắc tội Lang Gia Liệt Hỏa Giáo, cần phải cẩn thận bọn họ trả thù. Bọn họ không dám tìm Như Ý Tiên Phường gây chuyện nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho huynh. Còn nữa, Thánh tử dự khuyết Lang Gia Phi Tiên Phái kia không phải người tốt gì, Liên Nhi tỷ tỷ nói mẫu thân người kia rất có địa vị ở trong Lang Gia Phi Tiên Phái, huynh phải cẩn thận đó nha!

Tỷtỷ? Tần Lập thoáng liếc qua tiểu tỳ nữ xinh đẹp này, sau đó gật đầu:

- Ta đã biết.

Lúc này Nhạc Văn Quân nâng ly rượu lên:

- Tới đây, vì hữu nghị của chúng ta, cạn ly!

Sau đó mấy người trò chuyện rất thỏa thích, Tần Lập cũng biết càng nhiều chuyện về Lang Gia Đại Lục. Sau tiệc rượu, Tần Lập trở lại khách sạn.

Vài ngày sau, có tin tức mới truyền đến, nói Thánh tử Lang Gia Võ Đô Thần Giáo mà Tần Lập chém giết trong trận thứ chín, quả thật đã chết từ sáu vạn năm trước. Bởi vì lúc đó có rất nhiều người có thể chứng minh. Thánh tử Thánh nữ Võ Đô Thần Giáo sau khi cùng đi vào di tích Thần bí kia, đã không thấy trở ra nữa.

Còn cái bóng ma màu lam kia, giống như tiểu tỳ nữ xinh đẹp đã nói, đến từ bộ tộc Quỷ Mị thời đại siêu cổ. Linh hồn của chúng có thể tồn tại mấy trăm vạn năm mà không chết, còn có thể chiếm cứ thân thể người, tiếp thu ký ức cùng tư duy của ngươi đó, là một chủng tộc rất đáng sợ.

Ở thời đại siêu cổ từng bị người siêu cổ liên hợp lại, thiếu chút nữa đem diệt toàn bộ bộ tộc Quỷ Mị. Nhưng bên phía người siêu cổ cũng tồn thất thảm trọng, đến cuối cùng cục diện cơ bản là lưỡng bại câu thương. Cho nên cuối cùng một số người bộ tộc Quỷ Mị trực tiếp bị phong ấn bởi vì lúc đó người siêu cổ cũng không còn sức tiêu diệt người bộ tộc Quỷ Mị nữa.

Mà địa điểm phong ấn chính là chỗ đi tích thần bị phát hiện năm đó, chân tướng lịch sử đã bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử. Hậu nhân không biết chuyện xưa đã từng xảy ra, mới tạo thành thảm kịch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện