Những người ở trên bầu trời cùng mặt đất ở xa xa, cũng không thấy được tràng cảnh Tần Lập phất tay xóa sổ mấy chục Thánh Chủ nhưng cỗ Đế uy khủng bố này, bọn họ cảm thụ hết sức rõ ràng. Lúc Đế uy phủ xuống, ngay cả suy nghĩ của bọn họ cũng bị trấn trụ hoàn toàn ngay cả tự hỏi cũng không thể!

Còn Đoàn Lâm vương tử Nhị Địa bên kia, cũng những người bên cạnh hắn, giờ phút này toàn bộ giống như hóa đá, đứng ở giữa trời cao, hai chân phát run, gần như không thể ổn định thân hình!

Ánh mắt Đoàn Lâm bắn ra tia sáng hoảng sợ cùng kiêng kỵ vô cùng, ánh mắt nhìn Tần Lập giống như gặp quỷ. Oai lực Đế vương! Trên người Tần Lập, lại tản mát ra oai lực Đế vương mà hắn mơ mộng ước mong!

Nghe người khác nói, cùng tự mình tận mắt thấy được, tuyệt đối là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Mặc dù đã sớm có lời đồn, nói Tần Lập từ năm mươi năm trước đã tăng cấp đến cảnh giới Đế vương.

Nhưng loại chuyện này, người không tận mắt thấy được, quá nữa sẽ lắc đầu cười lạnh, biểu thị không tin nào có Đế vương trẻ tuổi như vậy? Dù là thời đại viễn cổ, nơi Thần Vực xuất hiện một vị Bất Tử Chân Thần duy nhất, vào lúc tuổi như Tần Lập, cũng không thành tựu được Đế vương? Lúc đó mọi người đều chỉ biết là pháp tắc thiên đạo Giới Hạ bị thay đổi, nhưng cuối cùng có phải là do Tần Lập thay đổi hay không, lại không có người tận mắt thấy được. Suy đoán, vĩnh viễn chỉ là suy đoán, càng có nhiều người không tin chuyện này.

Mà nay, Đoàn Lâm tận mắt chân thật cảm nhận được cỗ oai lực Đế vương tản mát ra trên người Tần Lập, hơn nữa chỉ phất tay, mấy chục Thánh Chủ ngay cả cặn bã cũng không sót lại chút nào!

Dù là hắn thi triển toàn lực, sử dụng bí thuật Hắc Kim Hỏa, cũng chỉ có thể nói chống lại được những Thánh Chủ thực lực cực mạnh bên cạnh Lâm Dục, có thể may mắn chém giết một hai người, cũng đã tính là rất mạnh mẽ rồi.

Nên biết rằng, những tùy tùng bên người Lâm Dục, tất cả đều là cường giả do Vương tộc Tam Địa lựa chọn tỉ mỉ. Tuy rằng bọn họ không đến cảnh giới Thần Vương, nhưng chiến lực của bọn họ lại không yếu chút nào!

Đồng thời, một ý nghĩ khác sinh ra từ đáy lòng Đoàn Lâm, làm cho Đoàn Lâm có một cảm giác sống lưng phát lạnh.

Tần Lập điên rồi? Xem ra không phải, như thế thì hắn làm vậy, rõ ràng là đang khiêu khích Thông Thiên Đại Đế!

Đoàn Lâm bị suy đoán của mình tự đọa chính hắn. Trời ạ, Tần Lập giết là người Vương tộc Tam Địa, nhưng lại trực tiếp chỉ mũi mâu về phía Thông Thiên Đại Đế!

Đây tuyệt đối là một loại khiêu khích trực tiếp nhất, trắng trợn nhất, hung tàn nhất đối với quyền uy Thông Thiên Đại Đế mà!

Giết thân tộc của ngươi, giết thần dân của ngươi!

Đoàn Lâm vừa nghĩ tới đó, trong lòng rốt cuộc sinh ra một tia ý lùi bước. Tần Lập này không phải bị điên, mà là hắn căn bản chính là một kẻ điên!

Ta lại đi chống lại một kẻ điên như thế? Vậy ta không phải có bệnh hay sao?

Lão già bên cạnh Đoàn Lâm, cũng bị dọa đến nổi vỡ mật vỡ gan. Ai có thể ngờ tới, người trẻ tuổi đã từng rất có danh tiếng nơi nơi Thần Vực năm mươi năm trước, lại thật sự tu luyện đến cảnh giới Đế vương!

Hơn nữa, các nữ nhân bên cạnh hắn, mỗi một người xem ra cũng không kém gì cảnh giới Thần Vương!

Này...Mẹ nó chuyện này rốt cuộc là thế nào? Thế giới này đảo lộn rồi hay sao? Bọn họ tu luyện như thế nào? Trong đâu Lão già nháy mắt nghĩ tới vô số khả năng, nhưng đều bị chính lão phủ quyết.

Không thể nào, nơi Thần Vực không có nhiều Thần Nguyên như vậy. Hắn ở nơi Thần Vực này mấy năm, đã bị Đại Đế bức chạy, làm sao có được thật nhiều Thần Nguyên?

Hơn nữa, trong đầu Lão già nghĩ, có Thần Nguyên tự nhiên phải lưu giữ cho mình. Những người khác? Cho dù là thê tử của mình, cũng không thể nào cho được!

Bởi vì thực lực tăng lên, mới là thứ chân chính thuộc về mình, về phần nữ nhân...nhiều nữ nhân phải không? Chỉ cần ngươi có thực lực, nhiều nữ nhân xinh đẹp sẽ mặc cho ngươi chọn lựa!

Lão già vừa nghĩ, liền bị dọa toát mồ hôi lạnh, hai chân như nhũn ra. Vậy mà vừa rồi lão còn muốn đón nhận máu tươi từ giao long do nữ tử áo đen kia hóa thành, nếu sớm biết Tần Lập chẳng những đã sớm tiến vào cảnh giới Đế vương, lại còn hung tàn như thế, cho lão mượn hai lá gan, lão cũng sẽ không dám làm như vậy!

- Này...Tần công tử...À...Chuyện này, ta nghĩ...hẳn là một chuyện hiểu lầm.

Đoàn Lâm đường đường là vương tử Vương tộc Nhị Địa, thân phận địa vị cũng không kém hơn Lâm Dục chút nào.

Một thân thực lực, ở trong lớp trẻ tuổi toàn cỏi Thần Vực, cũng rất nổi tiếng. Người như thế, xưa nay dù là mắt không cao hơn đỉnh, cũng không thể nào sẽ là hạng người dễ gần, ít nhất thì từ khi Đoàn Lâm sinh ra đến bây giờ, chưa từng nói với ai một câu mềm yếu!

Nhưng vào tình hình hôm nay, lại không cho phép hắn tiếp tục làm căng tiếp. Không thấy đám người thành viên Vương tộc Tam Địa kia, không đợi nói một câu tràng diện, đã bị hắn trực tiếp xóa sổ hay sao?

Tần Lập căn bản không để ý tới hắn, mà thoáng nhìn qua Linh Nhi bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:

- Linh Nhi, năm đó bộ tộc Thú Vương bị diệt, công lao bọn người Nhị Địa kia cỡ bao nhiêu? Những người này, muội muốn xử lý thế nào?

Trong mắt Đoàn Lâm hiện lên một tia phẫn nộ, trong lòng đang mắng to: cái tên nhà quê tới Giới Hạ kia, ta đường đường vương tử Nhị Địa, dùng thái độ như vậy nói chuyện với ngươi, đã tính là hạ mình rồi. Ngươi lại còn không nhìn tới ta! Tần Lập, ngươi ngàn vạn lần đừng có một ngày khốn khó!

Nghĩ thế, ánh mắt Đoàn Lâm đảo qua Xà Xà quay lại đứng bên cạnh Tần Lập, dáng người linh lung dụ người kia, dung mạo quyến rũ xinh đẹp tới tận cùng, làm cho đáy lòng hắn dâng lên một đoàn lửa nóng, phía dưới lại đang xấu hổ ngẩng đầu lên. May là mặc trường sam rộng rãi, không thì xấu mặt mất.

Đoàn Lâm tự cho là không có ai phát hiện biểu tình của hắn, nào không biết những người bên cạnh Tần Lập đều là có cảnh giới gì? Nhất là nữ nhân, đối với loại ánh mắt dị dạng này, trực giác càng thêm mẫn cảm, lập tức toàn bộ dựng thẳng hàng mi liễu, căm tức trừng Đoàn Lâm.

Linh giác Tần Lập vô cùng hùng hồn tự nhiên cũng cảm giác được Đoàn Lâm biến hóa, lúc này sắc mặt lạnh lẽo. Lúc này Linh Nhi oán hận cắn răng:

- Tam Địa cùng Nhị Địa, luôn không có một thứ nào tốt! Trong tay đều dính máu tươi vô số Thú tộc!

Linh Nhi vừa nói, vành mắt không nhịn được lại hồng lên:

- Tên Thú Thần Thành chẳng những bị sửa lại. Thú tộc ta hiện giờ sinh hoạt giống như nô lệ. Hổ tộc uy phong khắp chốn ngày xưa, lại bị người ta treo đầu đặt trên Thú Thần Thành thị uy, khuất nhục bậc này, phu quân dù là không làm chủ cho Linh Nhi, Linh Nhi cũng sẽ tự mình giết sạch sẽ những người này! Dù cho...phải trả giá bằng sinh mệnh, muội cũng sẽ không tiếc!

Tần Lập vung tay vỗ một cái lên cái mông vểnh cao của Linh Nhi.

Bốp!

Một tiếng giòn tan, sắc mặt Linh Nhi lúc này trở nên ửng đỏ, sóng mắt như nước trừng Tần Lập, lại thêm bộ dạng lã chã muốn khóc, quả nhiên đáng yêu muốn chết mà!

- Huynh là nam nhân của muội! Chuyện của muội cũng là chuyện của huynh, huynh không làm chủ thì còn ai làm chủ cho muội? Lần sau còn dám nói những lời này, xem huynh làm sao thu thập muội!

Tần Lập xụ mặt khiến trách.

Linh Nhi lại cúi đầu cụp mi lắng nghe, sau đó giọng nói nhu mì, mang theo một tia ngọt lịm nói:

- Người ta chờ chàng thu thập...

Xì!

Đoàn nữ tử bên cạnh Tần Lập đều không nhịn được cười ra tiếng, còn đám người Hô Diên Kiêu Dưởng đứng ở vòng bên ngoài, tất cả quay mặt sang phía khác, làm bộ không nghe được gì.

Sắc mặt Đoàn Lâm triệt để trầm xuống, vừa rồi hắn cũng bị duyên dáng tuyệt mỹ của Linh Nhi chấn động đến nổi sững ra, chẳng qua đối thoại giữa hai người Linh Nhi cùng Tần Lập, lại làm cho hắn vô cùng khuất nhục phẫn nộ!

Một công chúa Thú tộc nho nhỏ lưu vong, một tên nhà quê, quê mùa tới từ Giới Hạ, lại dám không nhìn tới hắn, hơn nữa còn không chút kiêng kỵ ở ngay trước mặt hắn, quyết định sinh tử của bọn họ!

- Tần Lập, ngươi đừng tưởng rằng...Đừng tưởng rằng ngươi đạt đến cảnh giới Đế vương, là có thể muốn làm gì thì làm! Thú tộc Nhất Địa bị diệt, ta thừa nhận là do Vương tộc Nhị Địa cùng Tam Địa liên thủ làm ra, nhưng chúng ta chỉ là nghe theo lệnh từ bên trên, chỉ là người chấp hành mà thôi. Nếu các ngươi thật sự muốn báo thù, có lá gan đi tới Cửu Địa, tìm Thông Thiên Đại Đế mà lý luận! Làm khó chúng ta, tính là anh hùng gì?

- Anh hùng? Cho tới giờ ta không phải, cũng không muốn trở thành anh hùng, về phần tìm Thông Thiên Đại Đế lý luận? Điều này không cần ngươi quan tâm, diệt xong Nhị Địa cùng Tam Địa các ngươi, ta sẽ đi tìm hắn!

Tần Lập lạnh lùng vừa dứt lời, trực tiếp ra tay, bởi vì đã không cần nhiều lời với một đám người phải chết!

- Tần Lập, ngươi sẽ không chết từ tế!

Một tên võ giả trẻ tuổi sau lưng Đoàn Lâm vừa rít gào một câu như thế, đã bị một cỗ đạo vận hòa lẫn pháp tắc thiên địa mạnh mẽ hủy diệt!

Coi như là để lại đi ngôn cuối cùng trước khi chết, những người khác lại không có vận mệnh tốt như thế. Bọn họ căn bản không nghĩ tới, Tần Lập này lại hung tàn đến mức đó, vừa nói xong liền trực tiếp ra tay!

Càng bi thảm hơn, chính là bọn họ căn bản không có bất cứ đường phản kích hoặc bỏ chạy nào!

Bầu trời phạm vi mấy trăm dặm, đã hoàn toàn bị oai Đế vương của Tần Lập trấn áp, bất cứ kẻ nào muốn phá vỡ trói buộc này, cũng là không thể nào!

Trên thân thể Đoàn Lâm bốc lên một ngọn lửa màu đen hừng hực, ngọn lửa này tản ra một cỗ khí tức hủy diệt, còn mang theo một tầng ánh vàng kim, giống như Mặt trời bị mây đen che phủ yêu dị mà mỹ lệ.

Đạo vận hủy diệt hòa lẫn pháp tắc thiên địa do Tần Lập chém ra, bị ngọn lửa đen ánh kim này chặn lại một chút, tiếp đó lại nghiền ép tới như ngọn núi khổng lồ, trực tiếp xóa sổ Đoàn Lâm cùng Lão già bên cạnh hắn!

Sát chiêu chung cực trên Hoang cổ thần tàng - Hủy Diệt!

Tên của đại thần thông này, gọi là Hủy Diệt!

Hủy diệt tất cả!

Bao gồm cả hư không trong mảnh thiên địa này!

Trước khi chết, đôi mắt Đoàn Lâm còn tràn ngập không dám tin, sợ hãi cùng hối hận. Hắn làm sao cũng không nghĩ ra được, một kẻ thoạt nhìn tuyệt đối không so được với hắn, lại trực tiếp chôn vùi tính mạng của hắn.

Làm một đời trẻ tuổi có khả năng tiếp nhận chức vị vương giả Vương tộc, Đoàn Lâm cảm thấy mình chết thật là uất ức.

Ngược lại Lão già bên cạnh Đoàn Lâm, từ trong trang bị trữ vật, lấy ra một chiếc mũ rơm rất là cũ nát. Chiếc mũ rơm này nháy mắt to ra, bao bọc cả người lão ở bên trong, lại có thể mạnh mẽ chặn đứng uy lực Hủy Diệt!

Đạo vận hòa vào pháp tắc thiên địa, tràn ngập sát ý vô tận, lại bị chiếc mũ rơm bề ngoài rách nát này cản ở bên ngoài. Ngoại trừ Lão già kiến thức uyên bác này thân mang dị bảo, những người khác đều như một đám kiến, trực tiếp bị Tần Lập xóa sổ!

- Tha mạng, đừng giết tạ đừng giết ta. Trên người ta còn có vô số bảo bối!

Tiếng kêu la cầu xin của lão già truyền ra từ chiếc mũ rơm thật lớn kia.

Mạc Bắc nhấc lang nha bổng thật lớn, vọt lên trên cao, sau nó vung Lang Nha Bổng hung hăng đập xuống:

- Chết đi cho ta!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện