Tần Lập rống to một tiếng này, giống như là Sư Tử Hống làm cho tất cả mọi người bốn phương tám hướng tránh trong núi Phượng Hoàng đều nghe thấy được. Dù cho bọn người A Hổ ở một nơi trên đỉnh núi bờ phía Đông cách bờ Nam chừng mười dặm cũng nghe được, cau mày nói:

- Hình như ta nghe thấy tiếng của công tử? Các người có nghe thấy không? Chỗ này nói riêng, mấy người A Hổ đều tôn xưng Tần Lập là công tử, không quy củ không thành tiêu chuẩn. Lấy địa vị Tần Lập sau này, mỗi người cứ kêu là lão đệ thì dù là Tần Lập không ngại, người khác nghe cũng sẽ khó chịu. Mọi người đều là người trưởng thành, đạo lý này vẫn phải rõ ràng.

Lãnh Dao cau đôi mi thanh tú, nhìn về hướng Nam nói:

- Nghe giọng hình như là hắn! Lẽ nào xảy ra nguy hiểm gì sao?

- Chúng ta nên làm gì bây giờ?

Bộ Vân Yên có chút khẩn trương hỏi.

Nàng không thể không khẩn trương, một đêm này bọn họ đã nhìn thấy không dưới mười ba người bay về phía di tích hồ Phượng Hoàng. Đồng thời trên những ngọn núi bốn phương tám hướng, thỉnh thoảng cũng có thể nghe từng trận đánh nhau kịch liệt.

Sợ rằng hiện tại đã có không dưới ngàn người đang tụ tập bốn phía quanh hồ Phượng Hoàng!

Linh thú trên núi Phượng Hoàng tuy rằng kinh khủng, nhưng nếu như nhân loại trở nên cố chấp, năng lượng bộc phát ra cũng sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ! Rồi cũng có lúc tìm ra một số biện pháp đi tới cạnh hồ Phượng Hoàng.

- Chúng ta đi, rời nơi này quay về thành Hoàng Sa trước tiên ẩn nấp một thời gian. Ta đã nói qua chỗ chúng ta cư ngụ, cho nên chỉ cần công tử trở về, hắn tự nhiên sẽ đi tìm chúng ta!

A Hổ trầm ngâm nói.

- Không sai, ở lại chỗ này cũng hoàn toàn vô ích, sợ rằng con đường trở về cũng sẽ không quá bình yên!

Lãnh Dao hết sức bình tĩnh phân tích nói.

- Bản lãnh tránh khỏi bọn họ ta vẫn phải có.

A Hổ hết sức tự tin nói, mấy người lại liếc nhìn về phía Nam xa xôi, nhưng không nhìn được gì.

- Ngươi đi theo bọn họ, hộ tống những nhân loại này trên đường ra khỏi rừng rậm.

Ở một chỗ âm u, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt sắc khuynh thành quay sang phía linh thú Thiên cấp Thiết Tí Viên phân phó.

Bóng dáng Thiết Tí Viên chợt lóe, biến mất khỏi tầm nhìn. Bạch hồ nhìn thoáng qua hướng Nam có chút sầu lo, ở bên kia chính là địa bàn kẻ tử thù của nàng. Vết thương lần này chính là do hắn ban tặng, hiện giờ mình lại đi sang đó, quả thật không khác gì chịu chết!

Do dự hồi lâu, trên mặt thiếu nữ lộ ra một tia u sầu, khoanh chân ngồi xuống, trong lòng nghĩ: nếu hắn chết ta nhất định sẽ báo thù cho hắn!

Lại nói hiện tại Trần Diệc Hàn cũng đã hạ lệnh các võ giả Hoàng gia canh giữ ở các cửa khẩu tản ra, thả các võ giả từ khắp nơi tiến vào. Nếu bọn họ muốn chịu chết, vậy cứ thành toàn cho bọn họ là được.

Trước đó không ai nghĩ tới bên trong di tích cổ này sẽ nguy hiểm như thế, căn bản là nguy cơ từng bước!

Cũng không biết là tiên nhân thượng cổ thiếu đạo đức nào lại biến thái như vậy. Mỗi phòng đều có bày ra các loại huyễn thuật, hơn nữa mạnh mẽ đến rối tinh rối mù, coi như võ giả Thiên cấp gặp phải cũng sẽ điên cuồng hoảng loạn. Nếu không phải thực lực mấy người bọn họ đều cực kỳ hùng mạnh, linh hồn vô cùng kiên cố, sợ rằng không chết cũng sẽ biến thành người điên.

Dù là như vậy, chín gã cung phụng Hoàng gia cũng có năm người cơ bản mất đi sức chiến đấu. Trần Diệc Hàn biết lần hành động này coi như hoàn toàn thất bại, dứt khoát không phong tỏa nữa. Kỳ thật cũng đã không phong tỏa được nữa, ai có bản lãnh thì đã đi tới nơi này rồi.

Một đêm điên cuồng tổn thất rất lớn, coi như cường giả Thiên cấp bậc chín thì Trần Diệc Hàn cũng cảm giác hết sức mất mát, uể oải. Trong trí nhớ, đã không biết bao nhiêu năm lão chưa từng trải qua thất bại như thế.

Mắt thấy sắc trời dần sáng lên, bỗng nhiên lại nghe thấy từ phía xa bên bờ Nam truyền đến một tiếng rống giận tràn ngập bi phẫn:

- Thành Hoàng Sa...Tần gia", năm chữ này truyền rõ ràng vào tai Trần Diệc Hàn. Trong lòng Trần Diệc Hàn khẽ động, miệng lẩm bẩm nói:

- Tần gia?

Do dự một chút, Trần Diệc Hàn vung tay lên lên:

- Trở về, quay lại thành Hoàng Sa. Nghỉ ngơi chỉnh đốn!

Cùng lúc đó, không biết bao nhiêu võ giả thực lực mạnh mẽ nghe xong câu rống giận kia, trong lòng đều nổi lên tâm tư phức tạp. Nhất là mấy thế lực có tổn thất trong di tích, sau khi nghe đến hai chữ Tần gia, đều không nhịn được tràn ra một cổ oán khí cùng đố kị mãnh liệt.

Mẹ nó, bọn lão tử ở chỗ này liều mạng chết sống, không ngờ có kẻ ở phía Nam kiếm được chỗ tốt khổng lồ?

Giờ này khắc này, đã không còn bao nhiêu người sẽ đi phân tích tiếng rống bi phẫn kia là thật hay giả nữa. Dù là chỉ có một phần ngàn hy vọng, bọn họ cũng sẽ đi tranh thủ một chút. Càng đừng nói khả năng là giả quá nhỏ, võ giả nào ăn no rững mỡ không có chuyện làm, dám đi đùa giỡn võ giả Thiên cấp?

Chí bảo bên trong di tích thượng cổ hồ Phượng Hoàng, người thường không biết, nhưng chỉ cần hơi có chút địa vị, ai lại không rõ ràng? Kẻ mạo hiểm may mắn lấy được mấy loại chén hũ năm đó, hôm nay phần lớn đều thu vào hoàng cung, dù là Hoàng đế bệ hạ cũng không dễ dàng lấy ra sử dụng. Bởi vì tùy tiện một cái nào cũng đều có công năng trữ vật không gian! Hơn nữa các loại hoa quả tươi mới được tồn trữ trong đó, một hai năm cũng không biến chất!

Đó...mới là bảo vật chân chính!

Văn minh thời đại thượng cổ huy hoàng rực rỡ, căn bản không phải thời đại hiện giờ có thể so bì. Cho nên vật từ thượng cổ mới có thể hấp dẫn người ta như vậy, mới bị người ta điên cuồng truy lùng!

Tần gia, Tần gia!

Giờ khắc này, tâm tư tuyệt đại đa số người ở đây đều đã không còn ở hồ Phượng Hoàng nữa, đều bay về thành Hoàng Sa. Lần này thế lực Hoàng thất cường đại như vậy, cũng không tìm được chút chỗ tốt nào, bọn họ lại có thể nhận được cái gì?

- Đi, quay về thành Hoàng Sa!

Trong lúc này, vô số người đều hạ mệnh lệnh, mục tiêu: Thành Hoàng Sa.

...

Tần Hoành Viễn gần đây rất phẫn nộ, cực kỳ phẫn nộ, cực độ phẫn nộ! Quả thật không thể nén nổi phẫn nộ nữa!

Lúc này lão rất hối hận, hối hận đối với rất nhiều chuyện, hối hận vì sao năm đó mình không phái người bóp chết cái nghiệt chủng kia! Hối hận bản thân năm đó quản giáo hai huynh đệ Tần Hổ Tần Phong quá mức buông thả, hối hận lần này để Tần Phong cùng Tần Hổ dẫn người đi hồ Phượng Hoàng tăng kiến thức...

Còn có rất nhiều rất nhiều, từ lúc vị tộc trưởng thủ đoạn độc đoán này chào đời đến nay, chưa từng hối hận như bây giờ, thống hận như thế.

Tần Hoành Viễn biết chuyện này trước hết, còn là bởi người Mạc gia!

Con gái chịu ủy khuất to lớn, Mạc thành chủ cũng không bị cừu hận làm đầu óc hôn mê. Hắn biết thế lực gia tộc của mình tuyệt đối không so hơn Tần gia, Tần gia có hai cường giả Thiên cấp tọa trấn, Mạc gia căn bản không thể trêu chọc được!

Thế nhưng mười mấy võ giả Huyền cấp chết thảm, con gái chịu ủy khuất, cũng quyết không thể quên đi như thế!

Bằng không dù là người khác không biết, sau này con gái sẽ đối xử với phụ thân mình thế nào?

Vì vậy, một phong thư ngôn ngữ bình tĩnh, đưa đến trên bàn lão gia tử Tần Hoành Viễn.

Xét công bằng, bức thư này Mạc thành chủ viết rất chân thực, hoàn toàn không có chen vào bất cứ tình cảm cá nhân nào. Chỉ là rất bình tĩnh, dùng ngữ khí tự thuật, thuật lại tràng diện lúc đó một lần cho Tần Hoành Viễn.

Chuyện này nói đến cùng, Mạc Phỉ Phỉ cũng tốt, Tần Phong Tần Hổ cũng vậy, không ai thoát được trách nhiệm! Nếu không phải bọn họ thấy tài nổi lòng tham, nếu không phải bọn họ muốn đả kích Tần Lập, căn bản không có khả năng xuất hiện loại chuyện này!

Nhưng vấn đề là sau khi Tần Lập xuất hiện, biểu hiện của hai huynh đệ Tần Phong cùng Tần Hổ, thật sự làm người ta quá thất vọng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện