Vốn khối khí màu trắng nhũ nhỏ bằng hạt đậu trong đan điền giờ biến mất không thấy, mà thay vào đó, lại là một viên mè màu tím. Màu sắc đó, giống như đúc một tia tử khí xuất hiện vờn quanh đường chân trời, trước khi mặt trời mọc mỗi ngày.

Vừa nghĩ tới mình tu luyện là Tiên Thiên Tử Khí Quyết, dù là người đầu óc chậm chạp hơn, lúc này cũng có thể cảm nhận được chỗ quỷ dị rồi. Nếu nói không có quan hệ đến Tiên Thiên Tử Khí Quyết, Tần Lập tuyệt đối không tin.

Càng làm cho Tần Lập kinh ngạc, chính là khi hắn vận hành Tiên Thiên Tử Khí Quyết một lần nữa, có thể hoàn toàn khống chế được phương thức vận hành, đưa toàn bộ hơi thở trên dưới bản thân thu rút lại, không tiết ra ngoài một chút nào!

Nên biết rằng, đối với võ giả cao cấp mà nói, thậm chí có thể từ khí tức đối phương mà phán đoán ra thực lực. Giống như Tần Lập, có thể thu liễm khí tức lại, hoặc là thành siêu cấp cao thủ, hoặc là một người bình thường!

Ít nhất, không có ai tin tưởng Tần Lập là siêu cấp cao thủ.

Thử vận hành công pháp Duy Ngã Độc Tôn một chút, lần này trở nên thông suốt! Trong lòng Tần Lập mừng rỡ, tuy rằng không dám cam đoan bản thân tu luyện chiến kỹ thần cấp Duy Ngã Độc Tôn sẽ hoàn toàn vô hại, nhưng ít nhất có thể thử ra một chút, hắn tuyệt đối khác biệt so với những người khác từng thử tu luyện chiến kỹ này!

Lúc này Tần Lập dứt khoát đặt công pháp Duy Ngã Độc Tôn một bên, bắt đầu chuyên tâm vận hành Tiên Thiên Tử Khí Quyết. Vận hành xong một đại chu thiên, chân trời đã sáng rõ, Tần Lập trực tiếp đi ra cửa phòng, thần thái sáng láng. Hắn phóng người, nhảy lên đỉnh phòng, khoanh chân ngồi xuống, mặt đối diện hướng Đông.

Ngay trong nháy mắt trước khi mặt trời mọc lên, một tia tử khí chợt lóe xuất hiện, đẹp đến kinh người, đẹp làm cho người ta say lòng. Hai mắt Tần Lập mở to, trong cơ thể Tiên Thiên Tử Khí Quyết vận hành đến mức tận cùng, như muốn nuốt trọn nhật nguyệt. Một sợi tơ màu tím mảnh đến không thể tin nổi, bắn thẳng từ phía chân trời đến mi tâm Tần Lập!

Ầm!

Tần Lập có cảm giác như toàn bộ kinh mạch thân thể trong nháy mắt này, như đang sôi trào lên, nhưng không có một chút khó chịu, ngược lại có một loại cảm giác bay bổng trên mây!

Tia tử khí từ bên ngoài kia chạy quanh kinh lạc Tần Lập một chu thiên, cuối cùng trở về đan điền, những nơi đi qua, vốn nơi đó không suông sẻ, trở nên thuận lợi rộng mở, còn hạt mè nhỏ xíu màu tím trong đan điền, dường như sáng bóng hơn trước vài phần.

Tần Lập không nhịn được đứng ở nóc nhà, huýt sáo dài một tiếng, như sông ngòi đổi dòng, hơi nghẹn trong ngực, thoáng cái sạch trơn!

Nhưng mà chỉ ngay sau đó hắn liền xấu hổ nấp xuống, một tiếng huýt này, chẳng những khiến không biết bao nhiêu chó hoang chó nhà thành Bắc sủa bậy điên cuồng, còn đánh thức vô số người còn đang say giấc.

May là ở thành Bắc này cũng không có cao nhân gì, bằng không một tiếng huýt này của Tần Lập, làm sao không khiến cho người khác chú ý.

Dù là như vậy, Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết cũng bị cùng nhau giật mình tỉnh giấc, đẩy cửa đi ra lại thấy Tần Lập đứng ở trong sân bổ củi. Vẻ mặt Tần Tuyết hồ nghi nhìn Tần Lập:

- Thiếu gia làm sao lại dậy sớm như vậy? Tiếng động vừa rồi...là ngài phát ra? Làm một người võ giả Huyền cấp nhị giai, Tần Tuyết cũng gánh được hai chữ cao thủ, tự nhiên nghe ra được trong huýt sáo dài kia tràn đầy khí thế, chí ít cũng là một cường giả Huyền cấp mới đúng. Hơn nữa tiếng động kia là ngay trên đỉnh nóc nhà mình, ngoại trừ thiếu gia, còn có người thứ hai sao?

Nhưng thiếu gia không phải chỉ có Hoàng cấp nhất giai sao?

Đối với người nhà mình, Tần Lập không muốn giấu diếm cái gì, gật đầu, vừa cười vừa nói:

- Không sai, là ta.

Tuy rằng trong lòng Tần Tuyết đã có suy đoán, nhưng đến khi chính miệng Tần Lập thừa nhận, vậy lại là một chuyện khác. Vẻ mặt nàng ngạc nhiên mừng rỡ, nhìn Tần Lập nói:

- Là thật sao! Vậy...vậy thật tốt quá! Thật sự là quá tốt!

Bởi vì quá mức hưng phấn, Tần Tuyết nói năng trở nên có chút lộn xộn.

- Chuyện gì thật tốt quá?

Tần Hàn Nguyệt đi ra từ phía sau Tần Tuyết, khoác một bộ áo ngoài, trên trán mang theo một chút lười nhác. Từ khi vào ở đây, loại cảm giác thư thái này làm Tần Hàn Nguyệt có một cảm giác như đang trong cảnh mơ, giống như nhớ lại những năm tháng sảng khoái không lo không nghĩ, sau khi từng trải các loại đau thương, cái loại hạnh phúc không đổi này, càng làm cho người ta quý trọng. Nếu không phải lo lắng chuyện con trai bị đả thương, hiện giờ Tần Hàn Nguyệt sẽ càng thêm hài lòng.

- Thiếu gia hắn, hắn rốt cuộc khổ tận cam lai, có lẽ thực lực tiến vào Huyền cấp rồi!

Tần Tuyết cố gắng để mình tỉnh táo lại. Nàng rất rõ ràng, một thiếu niên mười ba tuổi tiến vào đến cảnh giới Huyền cấp là có ý nghĩ như thế nào.

Tuy rằng trong lòng cảm thấy khó mà tin nổi, nhưng sự thật bày ra trước mắt. Một cái võ giả Hoàng cấp, tuyệt đối không phát ra được loại huýt sáo dài như thế!

- Hả, thật sao? Làm sao có thể như vậy?

Tần Hàn Nguyệt cuối cùng vẫn thành thục hơn Tần Tuyết nhiều lắm, ngày hôm qua con trai mình bị đánh rất thảm, ngày hôm nay liền có thể thăng cấp rồi? Hơn nữa, Huyền cấp cùng Hoàng cấp, nó hơn kém tròn mười giai cơ mà!

- Con cũng biết là khó tin nổi. Thiếu gia, lẽ nào ngài tu luyện công pháp gì đó hay sao?

Tần Tuyết nhìn Tần Lập hỏi.

- Ha ha, ngày hôm qua đi Nghiệp đoàn Thợ săn, có người tặng không một quyển chiến kỹ Thần cấp, ta cầm lấy tu luyện...

Trong lòng Tần Lập do dự một chút, quyết định vẫn nên ăn ngay nói thật, hắn không muốn lừa dối mẫu thân của mình.

- A!

Hai nàng gần như đồng thời phát ra một tiếng thét kinh hãi, sắc mặt Tần Hàn Nguyệt càng tái nhợt, nói:

- Không lẽ là công pháp Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn?

Tần Tuyết lại che miệng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi, môi cũng có chút run run, trong lòng nói: lần này xong rồi, thảo nào thiếu gia chỉ trong một đêm có thể đột phá như vậy, lẽ nào không có người nói cho hắn, công pháp đó không học được sao?

Tần Lập khẽ gật đầu, sau đó nói:

- Mẫu thân, Tần Tuyết tỷ, hai người không cần lo lắng. Có một số việc, con không tiện nói ra, nhưng có thể khẳng định nói cho hai người: ta không giống với những người từng tu luyện chiến kỹ này, sẽ không chịu các tổn hại đó!

Trong đầu Tần Hàn Nguyệt, bỗng nhiên hiện lên một bức họa năm đó, nàng ỷ ôi trong lòng người yêu, ngồi trên chỗ cao nhất khe Ưng Chủy, nhìn dãy núi mênh mông, nghe hắn nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng. Đó là một đoạn thời gian nàng hạnh phúc nhất cả cuộc đời. Lúc đó người yêu nói qua cái gì, nàng cũng không nghe tỉ mỉ, chỉ cảm thấy, ở bên người hắn, ở trong lòng hắn, chính là hạnh phúc nhất. Tuy nhiên sau khi biết được Tần Lập lại đi tu luyện công pháp này, dưới mẫu tính vĩ đại, để cho Tần Hàn Nguyệt thoáng cái nhớ lại được một đoạn lời nói lúc đó.

- Vốn cứ tưởng rằng là thứ gì tốt, nhìn đến mới biết, cũng là truyền lưu từ Huyền Đảo ra, chẳng qua là có chút xa xưa, công pháp là công pháp tốt, đáng tiếc có thiếu hụt chí mạng. Hừ, không có gì thú vị! Cứ tưởng rằng lần này đi ra lịch lãm không có thu hoạch, không ngờ tới lại gặp được nàng, Hàn Nguyệt, nàng là thu hoạch lớn nhất của ta ở thế tục này, thật muốn mang theo nàng cùng nhau trở về...

Mỗi khi Tần Hàn Nguyệt nghĩ đến đoạn đó, trong lòng đều tràn đầy cảm giác ngọt ngào, nhớ đến khi đó nàng còn ngây thơ hỏi một câu:

- Nếu công pháp kia còn có chỗ thiếu hụt, vì sao còn có nhiều người tranh giành như vậy?

- Tự nhiên là lợi ích thôi thúc, hơn nữa là tâm lý may mắn tác quái, nhưng mà cũng nói lại, ta đưa cho nàng bản Yếu Quyết Cơ Sở kia, nàng phải lưu giữ cho kỹ, tương lai để cho con chúng ta tu luyện nó. Có nó, tất cả công pháp trên thiên hạ, hết thảy đều có thể học được! Chỉ tiếc, trước khi nó thành niên, ta không có cơ hội nhìn thấy nó được.

Nam nhân nói đến đây, thở dài một tiếng.

Tần Hàn Nguyệt nhớ lúc đó khi nghe hắn nói đến đây, nàng chỉ lo đau buồn. Khi đó, nàng còn không biết mình đã mang thai, cho nên vốn cũng có cơ hội theo hắn cùng rời đi, nhưng khi nghe nói tình huống nơi hắn nói, Tần Hàn Nguyệt lại do dự, một đi không trở về...đối với bất cứ một người con gái trẻ tuổi nào mà nói, sẽ không còn được gặp lại cha mẹ của mình, đều là một chuyện tàn khốc.

Nàng không bỏ được cha mẹ gia tộc của mình, mà hắn, một khi rời đi, ít nhất trong hai mươi năm không có cơ hội đi ra lần nữa. Cho nên dưới loại tình huống đó, Tần Hàn Nguyệt làm ra một quyết định làm cho mình hối hận tròn mười ba năm, thẳng đến lúc nàng phát hiện mình đã mang thai, khi muốn đi tìm người yêu, cũng đã chậm.

Chỉ có thể khổ chờ hai mươi năm...Thời gian hai mươi năm, tuổi xuân đã sớm không còn, dù là dung nhan không mất, nhưng tâm tính đã già từ lâu. Đến lúc gặp lại, chỉ sợ không còn lời nào để nói.

Nghĩ vậy, Tần Hàn Nguyệt tỉnh lại từ trong trầm tư, hẳn là con trai mình tu luyện Yếu Quyết Cơ Sở từ nhỏ phát huy tác dụng trọng yếu, cổ lo lắng trong lòng nháy mắt giảm đi rất nhiều. Trên đời này với nàng mà nói có hai nam nhân quan trọng nhất, một là người đứng trước mắt, một người chính là người kia. Lời hai nam nhân này nói, nàng đều lựa chọn tin tưởng vô điều kiện.

Vành mắt Tần Hàn Nguyệt có chút ửng đỏ, giọng dịu dàng nói:

- Muốn biết có phải thăng cấp đến Huyền cấp còn không đơn giản, dùng toàn lực đánh ra một chiêu, trên người sẽ có hào quang lưu chuyển. Nhìn màu sắc trong nháy mắt đó, chẳng phải sẽ biết hay sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện