Hai người đối mặt.
Nói không nên lời, không nói được lời không thương, cũng không cách nào làm trái với lương tâm mà bảo yêu với một người đàn ông sắp cưới.
Giây phút yên lặng thoáng qua, dường như cô lại thấy người thiếu niên từng kéo mình ra sau lưng bảo vệ, cũng ở chính nơi này, tất cả tình cảm bị đè nén ồ ạt ùa về, nuốt trôi lý trí. Quy Hiểu cho tay vào túi áo, nắm chặt lấy lớp vải lót kia, nắm đến mức từng đốt ngón tay cũng cứng đờ đau đớn.
Cô nghe tiếng mình thì thào hỏi anh: “Hôm qua Bạch Đào nói với em, anh muốn kết hôn à?”
Không có tiếng trả lời.
Lộ VIêm Thần bóp méo đoạn thuốc rồi ném vào sọt rác, tay lần mò trong túi quần, hình như quên rằng nửa gói thuốc vẫn còn đang nắm trong tay. Quy Hiểu nhìn từng động tác của anh, rồi lại nhìn anh dừng lại, đờ đẫn nửa ngày, hộp thuốc lá đang nắm trong lòng bàn tay cũng bị cho vào thùng rác.
“…. Lộ Thần?”
Cô gọi anh.
Rốt cuộc Lộ Viêm Thần cũng ngước mắt lên, cười tự giễu: “Đúng”.
Cổ họng như có thứ gì đó muốn trào lên, nghẹn ngào: “Khi nào?”
“Tháng sau”.
“… Chúc mừng anh”.
Anh lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Gió lạnh lùa vào khe cửa, thổi qua đầu Quy Hiểu, cánh cửa cũng cùng lúc mở ra, là Tần Tiểu Nam bước vào.
Có lẽ thằng bé đã nghe lén được toàn bộ câu chuyện khi ở ngoài cửa, cho nên lúc vào ánh mắt mới đảo lung tung như thế, rồi lại cẩn thận chuyển đến trên người Quy Hiểu: “Dì ơi”.
Quy Hiểu giật mình, mắt cay cay, nhưng vẫn cố gắng trấn định tâm tình: “Chú Lộ sắp kết hôn, sẽ có rất nhiều việc bận rộn. Mấy chuyện dì vừa nhắc trên đường con nhớ kỹ nhé. Còn nữa….” Vừa định nói Tần Tiểu Nam sau này phải biết nghe lời vợ của Lộ Viêm Thần, dù sao đó cũng là người đã ở bên mình nhiều năm, nhưng cô lại thấy mình không có lập trường gì để nói.
Cuối cùng cô đưa tay vuốt ve đầu thằng bé, rồi thuận tay lau đi mấy vết đen trên mặt không biết đã cọ ở đâu vào: “Còn nữa, nếu có bị bắt nạt thì cứ nhớ kỹ lời dì, học sinh chuyển trường đều phải trải qua giai đoạn này cả, không sao hết, lâu dần mọi người sẽ chào đón con thôi”.
Ngoài cửa có một giọng nữ gọi tên Lộ Viêm Thần.
“Anh tiếp tục làm việc đi”. Quy Hiểu nói, “Em đi đây”.
“Chờ một chút”. Lộ Viêm Thần mở ngăn kéo dưới tủ ti vi, lấy một ví da màu đen ra: “Để tôi gửi tiền túi hành lý cho cô, bao nhiêu vậy?”
“Một trăm”. Cô nói.
Túi hành lý này thuộc nhãn hàng nổi tiếng, vỏ bọc bên ngoài bằng hợp kim nhôm nên cũng rất dễ nhìn, Quy Hiểu nghĩ Lộ Viêm Thần lăn lộn nhiều năm trong nghề lính, chắc sẽ không có thời gian mà chú ý mấy thứ này.
Quả nhiên, Lộ Viêm Thần không chút hoài nghi, anh rút trong ví ra năm sáu tờ tiền giấy màu hồng, sau đó lại đổi chủ ý, rút hết mấy tờ tiền đỏ một trăm đồng ra đưa cho cô: “Cả tiền quần áo của Tần Tiểu Nam nữa, mấy ngày qua ở lại nhà của cô, làm phiền cô rồi”.
“Không cần phải rõ ràng vậy đâu”. Cô rút tượng trưng hai tờ: “Lúc ở làng Erlian anh cũng giúp em không ít mà”.
Người bên ngoài chờ lâu mà không thấy Lộ Viêm Thần đáp trả, có lẽ không còn kiên nhẫn nữa, nên chủ động mở cửa ra.
“Gọi sao anh không ra, có khách à?”
Quy Hiểu quay đầu lại, chạm vào gương mặt đó – là Triệu Mẫn San. Mái đóc đen dài xõa trên vai, chiếc áo vải bông màu đen và khăn quàng cổ cùng màu, đơn giản mà đẹp mắt. Chủ yếu cũng là do người đẹp, nên mặc bộ đồ nào cũng sẽ ổn hết thôi.
Hai người nhìn nhau, Triệu Mẫn San cũng có vẻ ngạc nhiên: “Cô là… Quy Hiểu? Còn nhớ tôi không, Triệu Mẫn San lớp hai”.
Quy Hiểu “Ừ” một tiếng: “Cô không khác gì nhiều, vẫn xinh đẹp như thế”.
Năm đó trong khóa họ hai người nổi tiếng nhất là Quy Hiểu và Triệu Mẫn San: Một người có bạn là đại ca đại tỷ giang hồ, khiến cho người ta không ai dám chọc, một người nổi tiếng là vì xinh xắn dễ thương, sau khi vào cấp hai lại càng trổ mã, mấy nam sinh ở thôn phụ cận cũng chạy tới theo đuổi, mấy lần chặn đường cô nàng xinh đẹp này.
Triệu Mẫn San cười khẽ: “Cô mới xinh đấy, chút nữa đã không nhận ra rồi. Hóa ra bạn của Lộ Thần là cô hả? Trùng hợp ghê, mẹ Lộ nói hôm nay có một người bạn của anh tới, tôi còn nghĩ anh ấy ra ngoài nhiều năm như vậy có nhiều bạn bè tôi chưa được gặp mặt, đến xem thử rồi làm quen luôn, không ngờ lại là cô, trùng hợp thật”.
Triệu Mẫn San liên tục cảm thán, Lộ Viêm Thần nhét lại ví tiền vào túi, không nói một lời.
“Đây là con của cô à?”
Triệu Mẫn San thân mật nhìn Tần Tiểu Nam.
Quy Hiểu bèn giải thích: “Là con của chiến hữu anh ấy, đưa cho tôi nhờ làm thủ tục”.
Triệu Mẫn San thoáng sững sờ, nhưng trước mặt Quy Hiểu vẫn không tiện hỏi thêm, cô khẽ thì thào: “Tôi không nghe Lộ Thần nói gì”.
Người ta tháng sau là kết hôn với người vợ trước mặt này rồi, đột nhiên cô lại thấy mình mang tội. Vừa mới lúc nãy thôi, đoạn đối thoại của hai người trong căn phòng này cũng đủ khiến người ta khinh thường, không biết liêm sỉ, lại còn mập mờ như thế.
Quy Hiểu, mày quá, quá đáng lắm.
Cả người cô khẽ run run, không muốn ở lại đây dù chỉ là một phút, cô nói vội: “Đưa thằng bé tới rồi, không có việc gì nữa thì em đi trước”.
“Sắp tới giờ cơm trưa rồi, ăn xong lại đi”. Triệu Mẫn San lấy điện thoại ra nhìn giờ, rồi lại liếc Lộ Viêm Thần một cái, “Người ta từ xa tới, anh không giữ lại ăn cơm à”.
“Không cần đâu”. Quy Hiểu cuống quýt từ chối: “Tôi có hẹn với Mạnh Tiểu Sam rồi”.
“À, Mạnh Tiểu Sam sao”. Triệu Mẫn San và Mạnh Tiểu Sam không phải là bạn học, nhưng vì chuyện của Hải Đông nên từng bị Mạnh Tiểu Sam dạy dỗ, quan hệ tế nhị cả chục năm, giờ nghe Quy Hiểu nói thế cũng không giữ lại nữa: “Vậy thì thôi”.
Quy Hiểu gật đầu cười với Triệu Mẫn San, ánh mắt nhìn qua bóng dáng của Lộ VIêm Thần, cũng không nhìn anh lâu thêm nữa, cô quay đầu ra khỏi phòng. Đi thẳng một mạch ra xe, lên xe, quay xe…
Bất ngờ đụng phải bậc thang của phòng trực ban.
Bác canh cổng bên trong cũng bị làm cho hết hồn, vội mở cửa ra hét lớn: “Cô gái có bị sao không? Không bị thương chứ?”
Quy Hiểu nhìn qua kính chắn gió, vội gật đầu với bác bảo vệ, tay phải đặt trước lông mày, làm động tác xin lỗi.
Bác trai thấy người không có việc gì thì lại chuyển sang đau lòng cho chiếc xe kia.
Xe tốt vậy mà, lên ga mà không cẩn thận, không muốn sống nữa chắc.
Con đường này không tính là rộng lắm, cô quẹo vào kênh đào. Có thể do tay cô vẫn còn run run, không cách nào cầm tay lái được, đánh phải đạp phanh lại, dừng ngay bên cạnh gốc dương thụ ở kênh đào. Tay đưa vào túi lục tìm một lúc, cuối cùng cũng tìm ra điện thoại, cô vội vàng gọi cho người bạn thân nhất của mình ở trấn trên, Mạnh Tiểu Sam.
Bên kia vừa kết nối được đã vang lên tiếng Mạnh Tiểu Sam dạy dỗ người làm: “Bàn đơn kia bưng lên đi, à xin lỗi nhé, Quy Hiểu à?”
Quy Hiểu hít sâu hai lần, run rẩy đáp: “Em đói quá”.
“Anh đi ra sảnh đi, em còn bận điện thoại”. Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Mạnh Tiểu Sam nghi ngờ hỏi, “Quy Hiểu, sao giọng em lạ thế, người nhà xảy ra chuyện gì à? Muốn mượn tiền sao? Chị sang đưa cho em nhé”.
“Không phải…”. Trước mặt Quy Hiểu mờ hơi nước, cô không dám nháy mắt, cứ sợ chỉ động một cái thì nước mắt sẽ chảy ra, “Em chỉ đói thôi. Từ sáng giờ chưa ăn gì, vừa lúc đi ngang qua đây, nhớ lần trước chị nói mời em ăn cơm”.
Người kia từng trải đã lâu, sao mà bị cô lừa được, Mạnh Tiểu Sam cũng không nói thêm gì nữa, thấy người đã rồi nói sau: “Em ở đâu?”
“Cạnh kênh đào”.
“Kênh đào? Đường nào?”
Quy Hiểu quệt mu bàn tay lau mặt, toàn là nước mắt: “Bên ngoài nhà máy của Lộ Thần… có một con đường nhỏ”.
Sau khi Quy Hiểu đi, Lộ Viêm Thần vẫn ngồi một mình trên ghế sa lon, hai tay đan vào nhau, đỡ trên sống mũi, cũng che hết phân nửa khuôn mặt, nhìn chằm chằm vào túi hành lý đến xuất thần.
Từ lúc nhà xưởng xây thêm, lò sưởi ở căn phòng này chưa được hoàn thiện, có cũng như không.
Anh từ biên cương trở về, cho nên cũng chẳng buồn để ý đến chút hơi lạnh này, nhưng giờ lại như bị đông cứng, lạnh thấu xương.
Triệu Mẫn San cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là một cái áo nhung đen dày và quần dài, cô muốn Lộ Viêm Thần luôn nhìn thấy mình trong một trạng thái xinh đẹp nhất, nhưng chưa được nửa phút đã không chịu nổi. Cả căn phòng yên ắng, cô lại lấy quần áo phủ thêm, nhìn quanh bốn phía rồi dừng lại trước một thằng bé bụng đầy tâm sự.
Thấy Lộ Viêm Thần vẫn nhìn chằm chằm túi hành lý kia, cô cũng liếc mắt nhìn sang, rồi giật mình cảm thán: “Chiến hữu của anh có tiền ghê nhỉ, mua cho con cái túi đắt thế? Lần trước bác gái em đi Đài Loan, em cũng muốn bác mua cho một cái, nhưng thấy hơn bảy ngàn nên không mua nổi”.
Nói xong cô lại cảm khái tiếp, người với người quả là không so sánh được.
Triệu Mẫn San nói cả buổi, Lộ Viêm Thần cũng không đáp lại nửa chữ, cô ngượng ngùng cầm hai ly nước rồi rót cho mình và Tần Tiểu Nam, đưa tới trước mặt cậu: “Cháu muốn đến Bắc Kinh học à? Cha mẹ cháu đâu? Cũng tới sao? Trong lòng Tần Tiểu Nam giờ chỉ toàn là mấy câu nói giữa Quy Hiểu và Lộ Viêm Thần, tự nhiên lại muốn khóc, đúng, là muốn khóc.
Người lớn thì lơ cô, giờ đến đứa con nít cũng thế, nhiệt tình ngập tràn của Triệu Mẫn San giờ bị dập tắt hơn phân nửa.
Giờ cô nghĩ lại, người đàn ông này gặp ai cũng một dạng hững hờ thế rồi.
Cô nhớ hồi tiểu học đã nghe đến tên Lộ Thần, sau khi lên cấp hai có không ít tên côn đồ chặn đường cô tan học. Đối với cô mà nói chuyện này cũng chẳng phải gì to tát, dù sao cũng có thể thoát thân. Lần đó Hải Đông giải vây cho cô, bên cạnh Hải Đông chính là Lộ Thần tiếng tăm lừng lẫy.
Thời buổi đó làm gì có từ phú nhị đại, nhưng mọi người đều biết nhà Lộ Thần có tiền, người lại cao ráo đẹp trai, nhà mẹ là bộ đội, tóm lại là một người mà đứa con gái nào nghe được cũng thấy rung rinh.
Nhưng mà Lộ Viêm Thần lớn hơn cô nhiều, chẳng có con đường nào tiếp cận. Khi đó Triệu Mẫn San cũng là một người nổi tiếng, cô thích người khác vây quanh, được người ta theo đuổi, nhưng với mấy nam sinh đó cô lại không hề có chút tình cảm nào. Từ khi học cấp hai, anh và Hải Đông lại rất nổi danh ngoài trường, đến cấp ba thì Hải Đông bị đuổi, anh cũng giảm bớt đi nhiều, xem như là một người đã ‘rút khỏi giang hồ’.
Khi đó Triệu Mẫn San càng thích chơi đùa với đám du côn, thấy khá là thú vị.
Nhớ tới đúng là thổn thức, bao nhiêu năm lăn lộn phong sinh thủy khởi, cuối cùng vẫn muốn quay về bình yên. Dù cô đẹp hơn người thì cũng phải lập gia đình, sau đó gả cho một người tính khí bất hòa, ồn ào cãi vã rồi lại dẫn tới ly hôn. Phụ nữ ở trấn trên sau khi ly hôn đi trêu hoa ghẹo nguyệt không hiếm thấy, số người thăm hỏi lại ít đến đáng thương.
Cứ thế kéo dài đến năm hai mươi tám tuổi, trong thành phố thì không nói làm gì, ở nông thôn nghe sao cũng thấy không xong.
Lần đầu kết hôn đã khó, huống chi lại là lần thứ hai.
Triệu Mẫn San liếc mắt nhìn sang Lộ Viêm Thần, cô hơi hoảng hốt, không ngờ quanh đi quẩn lại, cuối cùng cô lại kết hôn cùng anh.
….
Lúc Mạnh Tiểu Sam đến tìm Quy Hiểu, cô đã xuống khỏi xe, ngồi trên gò đất bùn bên cạnh bờ sông, giữa mùa đông rét. Nước mắt đã hong khô, có lẽ bị gió cuốn bay khiến gò má thêm đau nhức, mắt cũng đau đau.
“Khóc à?” Đương nhiên Mạnh Tiểu Sam không biết những chuyện vừa xảy ra kia, nhưng qua điện thoại cô cũng đoán được nguyên nhân khiến Quy Hiểu thất thường.
Lúc trước Triệu Mẫn San ly hôn náo loạn đến mức ai ai cũng biết, người nhà đó mất mặt nên vội vã muốn tái hôn, giằng co nhiều năm như vậy, người vẫn xinh đẹp như xưa nhưng ở nông thôn mà muốn tìm một đám hợp ý thì rất khó. Vì thế khi đính hôn với nhà Lộ Thần mấy ngày trước, nhận sính lễ xong chỉ hận không thể lập tức làm tiệc rượu, còn muốn làm lớn thật lớn, để báy tám thôn bên ai quen cũng mời tới cả.
Tiệm cơm tốt nhất trên thị trấn chính là nhà của Mạnh Tiểu Sam, sao cô không biết được?
Mạnh Tiểu Sam lấy hai cái đệm sau xe ra, nhấc Quy Hiểu lên rồi nhét đệm xuống dưới, mình cũng ngồi một chiếc: “Em cũng là người ở đây, hai mươi ba hai mươi bốn đã lập gia đình rồi. Giờ kéo tới hai mươi bảy tuổi còn chưa chịu kết hôn, lại còn khóc vì mối tình đầu năm mười mấy nữa. Đừng trách chị mắng em, Quy Hiểu, em nghĩ mình còn mười sáu à?”
“…”
“Lúc trước chị chia tay với Hải Đông không phải rất gọn gàng à?” Mạnh Tiểu Sam bình tĩnh như nói chuyện người ngoài, “Đã khóc rồi đấy, lần đó chia tay em cũng đã khóc rồi. Ai chưa từng trải qua mối tình đầu, nhưng thời gian thương nhớ mối tình đầu của em bao giờ mới qua đây?”
Quy Hiểu nhìn từng đám trai gái trượt băng trên mặt sông: “Em đói”.
“…” Đến lượt Mạnh Tiểu Sam bị nghẹn.
Mạnh Tiểu Sam vất xe mình lại bên kênh đào rồi lái xe Quy Hiểu đi.
Vuốt vuốt tay lái, cô cảm khái, cảm giác xe tốt đúng là khác biệt, nhìn cái vô lăng này, nhìn dàn âm thanh này. Mấy năm nay kiếm được không ít tiền, xe mới mua cũng không hề tệ, chỉ là muốn trêu chọc Quy Hiểu mà thôi. Quy Hiểu lắc đầu, miễn cưỡng cong môi: “Chị muốn thì em đổi với chị”.
“Không thèm”. Mạnh Tiểu Sam dở khóc dở cười, “Em giờ đang muốn sống muốn chết thế, sao chị có thể nhân lúc cháy nhà đi hôi của được”.
Quy Hiểu tựa trán vào cửa sổ thủy tinh, phản bác: “Không phải muốn sống muốn chết”.
Chỉ là cô cảm thấy, đời này đã qua hết rồi mà thôi.
Nói không nên lời, không nói được lời không thương, cũng không cách nào làm trái với lương tâm mà bảo yêu với một người đàn ông sắp cưới.
Giây phút yên lặng thoáng qua, dường như cô lại thấy người thiếu niên từng kéo mình ra sau lưng bảo vệ, cũng ở chính nơi này, tất cả tình cảm bị đè nén ồ ạt ùa về, nuốt trôi lý trí. Quy Hiểu cho tay vào túi áo, nắm chặt lấy lớp vải lót kia, nắm đến mức từng đốt ngón tay cũng cứng đờ đau đớn.
Cô nghe tiếng mình thì thào hỏi anh: “Hôm qua Bạch Đào nói với em, anh muốn kết hôn à?”
Không có tiếng trả lời.
Lộ VIêm Thần bóp méo đoạn thuốc rồi ném vào sọt rác, tay lần mò trong túi quần, hình như quên rằng nửa gói thuốc vẫn còn đang nắm trong tay. Quy Hiểu nhìn từng động tác của anh, rồi lại nhìn anh dừng lại, đờ đẫn nửa ngày, hộp thuốc lá đang nắm trong lòng bàn tay cũng bị cho vào thùng rác.
“…. Lộ Thần?”
Cô gọi anh.
Rốt cuộc Lộ Viêm Thần cũng ngước mắt lên, cười tự giễu: “Đúng”.
Cổ họng như có thứ gì đó muốn trào lên, nghẹn ngào: “Khi nào?”
“Tháng sau”.
“… Chúc mừng anh”.
Anh lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Gió lạnh lùa vào khe cửa, thổi qua đầu Quy Hiểu, cánh cửa cũng cùng lúc mở ra, là Tần Tiểu Nam bước vào.
Có lẽ thằng bé đã nghe lén được toàn bộ câu chuyện khi ở ngoài cửa, cho nên lúc vào ánh mắt mới đảo lung tung như thế, rồi lại cẩn thận chuyển đến trên người Quy Hiểu: “Dì ơi”.
Quy Hiểu giật mình, mắt cay cay, nhưng vẫn cố gắng trấn định tâm tình: “Chú Lộ sắp kết hôn, sẽ có rất nhiều việc bận rộn. Mấy chuyện dì vừa nhắc trên đường con nhớ kỹ nhé. Còn nữa….” Vừa định nói Tần Tiểu Nam sau này phải biết nghe lời vợ của Lộ Viêm Thần, dù sao đó cũng là người đã ở bên mình nhiều năm, nhưng cô lại thấy mình không có lập trường gì để nói.
Cuối cùng cô đưa tay vuốt ve đầu thằng bé, rồi thuận tay lau đi mấy vết đen trên mặt không biết đã cọ ở đâu vào: “Còn nữa, nếu có bị bắt nạt thì cứ nhớ kỹ lời dì, học sinh chuyển trường đều phải trải qua giai đoạn này cả, không sao hết, lâu dần mọi người sẽ chào đón con thôi”.
Ngoài cửa có một giọng nữ gọi tên Lộ Viêm Thần.
“Anh tiếp tục làm việc đi”. Quy Hiểu nói, “Em đi đây”.
“Chờ một chút”. Lộ Viêm Thần mở ngăn kéo dưới tủ ti vi, lấy một ví da màu đen ra: “Để tôi gửi tiền túi hành lý cho cô, bao nhiêu vậy?”
“Một trăm”. Cô nói.
Túi hành lý này thuộc nhãn hàng nổi tiếng, vỏ bọc bên ngoài bằng hợp kim nhôm nên cũng rất dễ nhìn, Quy Hiểu nghĩ Lộ Viêm Thần lăn lộn nhiều năm trong nghề lính, chắc sẽ không có thời gian mà chú ý mấy thứ này.
Quả nhiên, Lộ Viêm Thần không chút hoài nghi, anh rút trong ví ra năm sáu tờ tiền giấy màu hồng, sau đó lại đổi chủ ý, rút hết mấy tờ tiền đỏ một trăm đồng ra đưa cho cô: “Cả tiền quần áo của Tần Tiểu Nam nữa, mấy ngày qua ở lại nhà của cô, làm phiền cô rồi”.
“Không cần phải rõ ràng vậy đâu”. Cô rút tượng trưng hai tờ: “Lúc ở làng Erlian anh cũng giúp em không ít mà”.
Người bên ngoài chờ lâu mà không thấy Lộ Viêm Thần đáp trả, có lẽ không còn kiên nhẫn nữa, nên chủ động mở cửa ra.
“Gọi sao anh không ra, có khách à?”
Quy Hiểu quay đầu lại, chạm vào gương mặt đó – là Triệu Mẫn San. Mái đóc đen dài xõa trên vai, chiếc áo vải bông màu đen và khăn quàng cổ cùng màu, đơn giản mà đẹp mắt. Chủ yếu cũng là do người đẹp, nên mặc bộ đồ nào cũng sẽ ổn hết thôi.
Hai người nhìn nhau, Triệu Mẫn San cũng có vẻ ngạc nhiên: “Cô là… Quy Hiểu? Còn nhớ tôi không, Triệu Mẫn San lớp hai”.
Quy Hiểu “Ừ” một tiếng: “Cô không khác gì nhiều, vẫn xinh đẹp như thế”.
Năm đó trong khóa họ hai người nổi tiếng nhất là Quy Hiểu và Triệu Mẫn San: Một người có bạn là đại ca đại tỷ giang hồ, khiến cho người ta không ai dám chọc, một người nổi tiếng là vì xinh xắn dễ thương, sau khi vào cấp hai lại càng trổ mã, mấy nam sinh ở thôn phụ cận cũng chạy tới theo đuổi, mấy lần chặn đường cô nàng xinh đẹp này.
Triệu Mẫn San cười khẽ: “Cô mới xinh đấy, chút nữa đã không nhận ra rồi. Hóa ra bạn của Lộ Thần là cô hả? Trùng hợp ghê, mẹ Lộ nói hôm nay có một người bạn của anh tới, tôi còn nghĩ anh ấy ra ngoài nhiều năm như vậy có nhiều bạn bè tôi chưa được gặp mặt, đến xem thử rồi làm quen luôn, không ngờ lại là cô, trùng hợp thật”.
Triệu Mẫn San liên tục cảm thán, Lộ Viêm Thần nhét lại ví tiền vào túi, không nói một lời.
“Đây là con của cô à?”
Triệu Mẫn San thân mật nhìn Tần Tiểu Nam.
Quy Hiểu bèn giải thích: “Là con của chiến hữu anh ấy, đưa cho tôi nhờ làm thủ tục”.
Triệu Mẫn San thoáng sững sờ, nhưng trước mặt Quy Hiểu vẫn không tiện hỏi thêm, cô khẽ thì thào: “Tôi không nghe Lộ Thần nói gì”.
Người ta tháng sau là kết hôn với người vợ trước mặt này rồi, đột nhiên cô lại thấy mình mang tội. Vừa mới lúc nãy thôi, đoạn đối thoại của hai người trong căn phòng này cũng đủ khiến người ta khinh thường, không biết liêm sỉ, lại còn mập mờ như thế.
Quy Hiểu, mày quá, quá đáng lắm.
Cả người cô khẽ run run, không muốn ở lại đây dù chỉ là một phút, cô nói vội: “Đưa thằng bé tới rồi, không có việc gì nữa thì em đi trước”.
“Sắp tới giờ cơm trưa rồi, ăn xong lại đi”. Triệu Mẫn San lấy điện thoại ra nhìn giờ, rồi lại liếc Lộ Viêm Thần một cái, “Người ta từ xa tới, anh không giữ lại ăn cơm à”.
“Không cần đâu”. Quy Hiểu cuống quýt từ chối: “Tôi có hẹn với Mạnh Tiểu Sam rồi”.
“À, Mạnh Tiểu Sam sao”. Triệu Mẫn San và Mạnh Tiểu Sam không phải là bạn học, nhưng vì chuyện của Hải Đông nên từng bị Mạnh Tiểu Sam dạy dỗ, quan hệ tế nhị cả chục năm, giờ nghe Quy Hiểu nói thế cũng không giữ lại nữa: “Vậy thì thôi”.
Quy Hiểu gật đầu cười với Triệu Mẫn San, ánh mắt nhìn qua bóng dáng của Lộ VIêm Thần, cũng không nhìn anh lâu thêm nữa, cô quay đầu ra khỏi phòng. Đi thẳng một mạch ra xe, lên xe, quay xe…
Bất ngờ đụng phải bậc thang của phòng trực ban.
Bác canh cổng bên trong cũng bị làm cho hết hồn, vội mở cửa ra hét lớn: “Cô gái có bị sao không? Không bị thương chứ?”
Quy Hiểu nhìn qua kính chắn gió, vội gật đầu với bác bảo vệ, tay phải đặt trước lông mày, làm động tác xin lỗi.
Bác trai thấy người không có việc gì thì lại chuyển sang đau lòng cho chiếc xe kia.
Xe tốt vậy mà, lên ga mà không cẩn thận, không muốn sống nữa chắc.
Con đường này không tính là rộng lắm, cô quẹo vào kênh đào. Có thể do tay cô vẫn còn run run, không cách nào cầm tay lái được, đánh phải đạp phanh lại, dừng ngay bên cạnh gốc dương thụ ở kênh đào. Tay đưa vào túi lục tìm một lúc, cuối cùng cũng tìm ra điện thoại, cô vội vàng gọi cho người bạn thân nhất của mình ở trấn trên, Mạnh Tiểu Sam.
Bên kia vừa kết nối được đã vang lên tiếng Mạnh Tiểu Sam dạy dỗ người làm: “Bàn đơn kia bưng lên đi, à xin lỗi nhé, Quy Hiểu à?”
Quy Hiểu hít sâu hai lần, run rẩy đáp: “Em đói quá”.
“Anh đi ra sảnh đi, em còn bận điện thoại”. Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Mạnh Tiểu Sam nghi ngờ hỏi, “Quy Hiểu, sao giọng em lạ thế, người nhà xảy ra chuyện gì à? Muốn mượn tiền sao? Chị sang đưa cho em nhé”.
“Không phải…”. Trước mặt Quy Hiểu mờ hơi nước, cô không dám nháy mắt, cứ sợ chỉ động một cái thì nước mắt sẽ chảy ra, “Em chỉ đói thôi. Từ sáng giờ chưa ăn gì, vừa lúc đi ngang qua đây, nhớ lần trước chị nói mời em ăn cơm”.
Người kia từng trải đã lâu, sao mà bị cô lừa được, Mạnh Tiểu Sam cũng không nói thêm gì nữa, thấy người đã rồi nói sau: “Em ở đâu?”
“Cạnh kênh đào”.
“Kênh đào? Đường nào?”
Quy Hiểu quệt mu bàn tay lau mặt, toàn là nước mắt: “Bên ngoài nhà máy của Lộ Thần… có một con đường nhỏ”.
Sau khi Quy Hiểu đi, Lộ Viêm Thần vẫn ngồi một mình trên ghế sa lon, hai tay đan vào nhau, đỡ trên sống mũi, cũng che hết phân nửa khuôn mặt, nhìn chằm chằm vào túi hành lý đến xuất thần.
Từ lúc nhà xưởng xây thêm, lò sưởi ở căn phòng này chưa được hoàn thiện, có cũng như không.
Anh từ biên cương trở về, cho nên cũng chẳng buồn để ý đến chút hơi lạnh này, nhưng giờ lại như bị đông cứng, lạnh thấu xương.
Triệu Mẫn San cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là một cái áo nhung đen dày và quần dài, cô muốn Lộ Viêm Thần luôn nhìn thấy mình trong một trạng thái xinh đẹp nhất, nhưng chưa được nửa phút đã không chịu nổi. Cả căn phòng yên ắng, cô lại lấy quần áo phủ thêm, nhìn quanh bốn phía rồi dừng lại trước một thằng bé bụng đầy tâm sự.
Thấy Lộ Viêm Thần vẫn nhìn chằm chằm túi hành lý kia, cô cũng liếc mắt nhìn sang, rồi giật mình cảm thán: “Chiến hữu của anh có tiền ghê nhỉ, mua cho con cái túi đắt thế? Lần trước bác gái em đi Đài Loan, em cũng muốn bác mua cho một cái, nhưng thấy hơn bảy ngàn nên không mua nổi”.
Nói xong cô lại cảm khái tiếp, người với người quả là không so sánh được.
Triệu Mẫn San nói cả buổi, Lộ Viêm Thần cũng không đáp lại nửa chữ, cô ngượng ngùng cầm hai ly nước rồi rót cho mình và Tần Tiểu Nam, đưa tới trước mặt cậu: “Cháu muốn đến Bắc Kinh học à? Cha mẹ cháu đâu? Cũng tới sao? Trong lòng Tần Tiểu Nam giờ chỉ toàn là mấy câu nói giữa Quy Hiểu và Lộ Viêm Thần, tự nhiên lại muốn khóc, đúng, là muốn khóc.
Người lớn thì lơ cô, giờ đến đứa con nít cũng thế, nhiệt tình ngập tràn của Triệu Mẫn San giờ bị dập tắt hơn phân nửa.
Giờ cô nghĩ lại, người đàn ông này gặp ai cũng một dạng hững hờ thế rồi.
Cô nhớ hồi tiểu học đã nghe đến tên Lộ Thần, sau khi lên cấp hai có không ít tên côn đồ chặn đường cô tan học. Đối với cô mà nói chuyện này cũng chẳng phải gì to tát, dù sao cũng có thể thoát thân. Lần đó Hải Đông giải vây cho cô, bên cạnh Hải Đông chính là Lộ Thần tiếng tăm lừng lẫy.
Thời buổi đó làm gì có từ phú nhị đại, nhưng mọi người đều biết nhà Lộ Thần có tiền, người lại cao ráo đẹp trai, nhà mẹ là bộ đội, tóm lại là một người mà đứa con gái nào nghe được cũng thấy rung rinh.
Nhưng mà Lộ Viêm Thần lớn hơn cô nhiều, chẳng có con đường nào tiếp cận. Khi đó Triệu Mẫn San cũng là một người nổi tiếng, cô thích người khác vây quanh, được người ta theo đuổi, nhưng với mấy nam sinh đó cô lại không hề có chút tình cảm nào. Từ khi học cấp hai, anh và Hải Đông lại rất nổi danh ngoài trường, đến cấp ba thì Hải Đông bị đuổi, anh cũng giảm bớt đi nhiều, xem như là một người đã ‘rút khỏi giang hồ’.
Khi đó Triệu Mẫn San càng thích chơi đùa với đám du côn, thấy khá là thú vị.
Nhớ tới đúng là thổn thức, bao nhiêu năm lăn lộn phong sinh thủy khởi, cuối cùng vẫn muốn quay về bình yên. Dù cô đẹp hơn người thì cũng phải lập gia đình, sau đó gả cho một người tính khí bất hòa, ồn ào cãi vã rồi lại dẫn tới ly hôn. Phụ nữ ở trấn trên sau khi ly hôn đi trêu hoa ghẹo nguyệt không hiếm thấy, số người thăm hỏi lại ít đến đáng thương.
Cứ thế kéo dài đến năm hai mươi tám tuổi, trong thành phố thì không nói làm gì, ở nông thôn nghe sao cũng thấy không xong.
Lần đầu kết hôn đã khó, huống chi lại là lần thứ hai.
Triệu Mẫn San liếc mắt nhìn sang Lộ Viêm Thần, cô hơi hoảng hốt, không ngờ quanh đi quẩn lại, cuối cùng cô lại kết hôn cùng anh.
….
Lúc Mạnh Tiểu Sam đến tìm Quy Hiểu, cô đã xuống khỏi xe, ngồi trên gò đất bùn bên cạnh bờ sông, giữa mùa đông rét. Nước mắt đã hong khô, có lẽ bị gió cuốn bay khiến gò má thêm đau nhức, mắt cũng đau đau.
“Khóc à?” Đương nhiên Mạnh Tiểu Sam không biết những chuyện vừa xảy ra kia, nhưng qua điện thoại cô cũng đoán được nguyên nhân khiến Quy Hiểu thất thường.
Lúc trước Triệu Mẫn San ly hôn náo loạn đến mức ai ai cũng biết, người nhà đó mất mặt nên vội vã muốn tái hôn, giằng co nhiều năm như vậy, người vẫn xinh đẹp như xưa nhưng ở nông thôn mà muốn tìm một đám hợp ý thì rất khó. Vì thế khi đính hôn với nhà Lộ Thần mấy ngày trước, nhận sính lễ xong chỉ hận không thể lập tức làm tiệc rượu, còn muốn làm lớn thật lớn, để báy tám thôn bên ai quen cũng mời tới cả.
Tiệm cơm tốt nhất trên thị trấn chính là nhà của Mạnh Tiểu Sam, sao cô không biết được?
Mạnh Tiểu Sam lấy hai cái đệm sau xe ra, nhấc Quy Hiểu lên rồi nhét đệm xuống dưới, mình cũng ngồi một chiếc: “Em cũng là người ở đây, hai mươi ba hai mươi bốn đã lập gia đình rồi. Giờ kéo tới hai mươi bảy tuổi còn chưa chịu kết hôn, lại còn khóc vì mối tình đầu năm mười mấy nữa. Đừng trách chị mắng em, Quy Hiểu, em nghĩ mình còn mười sáu à?”
“…”
“Lúc trước chị chia tay với Hải Đông không phải rất gọn gàng à?” Mạnh Tiểu Sam bình tĩnh như nói chuyện người ngoài, “Đã khóc rồi đấy, lần đó chia tay em cũng đã khóc rồi. Ai chưa từng trải qua mối tình đầu, nhưng thời gian thương nhớ mối tình đầu của em bao giờ mới qua đây?”
Quy Hiểu nhìn từng đám trai gái trượt băng trên mặt sông: “Em đói”.
“…” Đến lượt Mạnh Tiểu Sam bị nghẹn.
Mạnh Tiểu Sam vất xe mình lại bên kênh đào rồi lái xe Quy Hiểu đi.
Vuốt vuốt tay lái, cô cảm khái, cảm giác xe tốt đúng là khác biệt, nhìn cái vô lăng này, nhìn dàn âm thanh này. Mấy năm nay kiếm được không ít tiền, xe mới mua cũng không hề tệ, chỉ là muốn trêu chọc Quy Hiểu mà thôi. Quy Hiểu lắc đầu, miễn cưỡng cong môi: “Chị muốn thì em đổi với chị”.
“Không thèm”. Mạnh Tiểu Sam dở khóc dở cười, “Em giờ đang muốn sống muốn chết thế, sao chị có thể nhân lúc cháy nhà đi hôi của được”.
Quy Hiểu tựa trán vào cửa sổ thủy tinh, phản bác: “Không phải muốn sống muốn chết”.
Chỉ là cô cảm thấy, đời này đã qua hết rồi mà thôi.
Danh sách chương