Tác giả: Nam Phong Ca
Sở Phi Dương nhíu mày nhìn nàng. Nữ tử này rõ ràng là Ngọc Nhi, người vẫn luôn đi bên cạnh Thánh Cô. Nếu so với Thánh Cô thì Ngọc Nhi là kẻ lòng dạ độc ác, khiến người ta bất bình.
“Sở Phi Dương, ngươi diễn tốt lắm! Hôm nay là ta khinh thường ngươi nên mới trúng kế của ngươi!” Ngọc nhi che ngực, khóe miệng có hai vệt máu, hung tợn nói.
Sở Phi Dương khẽ hừ một tiếng, mở miệng nói: “Bất quá là do các ngươi suy nghĩ nông cạn, không biết tự lượng sức mình mà thôi.”
Vẻ khiêm tốn ôn lương bày ra trước mặt người khác đã quá lâu, dường như đã khiến cho rất nhiều người quên mất sự trương cuồng và kiêu ngạo năm nào của hắn.
Sở Phi Dương áp giải Ngọc nhi cùng với mười mấy cao thủ Vô Cực ra khỏi rừng cây, hướng về phía sơn trang.
Đệ tử Thanh Phong phái tiếp nhận mười mấy tên tù binh, Tín Vân Thâm cũng chạy đến đại sảnh gặp Sở Phi Dương, cùng đi cư nhiên còn có Quân Thư Ảnh, y sắc mặt không chút thay đổi đi vào cửa, tùy tiện tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
Sở Phi Dương mới vừa đem một thân ác khí sau khi trúng độc phủi sạch, lúc này thần thanh khí sảng nhìn Quân Thư Ảnh nhưng nhịn không được có chút sợ hãi, giống như mình đã làm sai chuyện gì.
Sở Phi Dương đi đến bên người Quân Thư Ảnh, áp sát lại cười nói: “Thư Ảnh, ngươi đã đến rồi a. Tiểu Thạch Đầu và Lân nhi đã trở về?”
Quân Thư Ảnh ân một tiếng, chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, sắc mặt ngược lại không giống như đang tức giận. Nhưng ánh mắt đó lại khiến Sở Phi Dương cảm thấy lạnh người.
Giận rồi, người này nhất định giận rồi! Hơn nữa lại còn không phải giận bình thường!
Có người không để ý đến hắn, Sở Phi Dương chỉ có thể tự mình kéo lấy một chiếc ghế lại gần, ngồi xuống bên cạnh Quân Thư Ảnh, ở trước mặt y đem y sam kéo chặt thêm một chút, làm như không thể chịu nổi cái lạnh của sương đêm. Hành động này thật ra cũng không hẳn là giả bộ, vừa mới bất chấp đề khởi nội lực nên khiến thân thể hắn hết sức không thoải mái, hiện tại mỗi đợt khí lạnh thổi qua đều khiến hắn hư nhược và khó chịu.
Quân Thư Ảnh nhịn không được thở dài một hơi, vươn tay ra nắm chặt lấy tay Sở Phi Dương, một cỗ nhiệt lưu xuyên qua lòng bàn tay chậm rãi di động khắp người.
Sở Phi Dương cũng nắm chặt tay y rồi khẽ vuốt ve, cười cười nhìn y.
Tín Vân Thâm mở miệng nói: “Đại sư huynh, Quân đại ca, Thanh Lang và Trình minh chủ vừa mới phái người đến truyền tin, Vô Cực trang chủ đã chịu mở miệng, nói ra nơi giam giữ trưởng lão Liên Sơn tộc. Chúng ta dự định tối nay sẽ hành động, giải cứu bọn họ. Hi vọng bọn họ có biện pháp giải độc trên người Đại sư huynh.
“Vô Cực trang chủ lòng dạ khó lường, lại có thể dễ dàng khai ra như vậy sao? Có hay không trong đó có trá?” Quân Thư Ảnh nhíu mày nói.
Tín Vân Thâm nói: “Quân đại ca nói đúng. Vì vậy chúng ta trước đã cho người đến đó dò đường, chỉ cần xác định tin tức đó là thật chúng ta sẽ lập tức xuất phát.”
“Nga? Ai là người dò đường?” Quân Thư Ảnh nói.
“Trình minh chủ tự nhận nhiệm vụ, dẫn theo mấy vị cao thủ Thanh Phong phái, Thiên Nhất giáo và Võ Lâm minh đi trước, Thanh Lang cũng đi sau tiếp ứng. Hai người đó làm việc cẩn thận, cũng không hành động theo cảm tính, Quân đại ca có thể yên tâm.”
Vẫn một mực trầm mặc, Sở Phi Dương nhịn không được giật giật lông mày. Khẩu khí tên này như vậy là sao? Rõ ràng là cố ý, muốn chế nhạo Đại sư huynh của ngươi làm việc không dựa vào tình thế mà dựa vào cảm tính? Hắn bất quá là tương kế tựu kế, muốn một mẻ lưới tóm gọm tất cả, vậy mà một lớn một nhỏ các ngươi đều dùng vẻ mặt này để nhìn hắn sao?
Sở Phi Dương dùng ánh mắt trưởng bối cao niên trừng Tín Vân Thâm, lại bị Tín Vân Thâm dùng ánh mắt trường bối thâm niên trừng mắt nhìn lại.
Thật sự là một tên tiểu tử thối!
Không lâu sau liền có đệ tử chạy đến báo tin, Thanh Lang đã hành động trước. Tín Vân Thâm căn dặn đệ tử mấy câu rồi cũng xuất phát cùng với Quân Thư Ảnh.
Sở Phi Dương lần này không cùng đi. Hai người kia nhất định sẽ dùng khinh công, hắn nội tức bất ổn, nếu nói đến nội lực thì lại càng khiến Quân Thư Ảnh và Tín Vân Thâm không yên tâm, vì vậy đành phải ngoan ngoãn nghe lời, trở về nghỉ ngơi thật tốt.
Mấy tên đệ tử dẫn đường phi thân ra khỏi Vô Cực sơn trang, chạy đến một sơn cốc bên trong địa hình phức tạp.
Dùng khinh công, thời gian một nén nhang, đã thấy phía trước có một tia sáng đang chiếu tới.
Đi đến gần mới phát hiện đó là một sơn động bí mật, dường như vừa mới được mở ra, hai tên đệ tử Thiên Nhất giáo đang canh giữ ở cửa động,
“Quân công tử, Tín chưởng môn, giáo chủ phái chúng ta chờ ở đây tiếp ứng, các vị nhanh chóng vào trong.” Một tên mở miệng nói.
Tín Vân Thâm gật đầu với gã, đi vào sơn động trước.
Đi qua một thông đạo có chút chật hẹp, vừa tiến vào đến bên trong thạch thất liền chứng kiến một động thiên khác.
Động thiên này được hình thành bên trong sơn thể, vừa cao vừa rộng, hơn mười người của tam đại môn phái đang ở trong đó thế nhưng vẫn cực kỳ trống trải.
Thanh Lang nhìn thấy bọn họ, phất tay nói: “Thư Ảnh, Vân Thâm, các ngươi tới đúng lúc, mau tới đây xem cái này.”
Quân Thư Ảnh và Tín Vân Thâm đều có chút nghi ngờ đi tới. Cứu người thì cứu người, sống hay chết còn có biện pháp, cần phải xem xét cái gì?
Đi đến gần mới thấy có ba lão nhân thân hình khô héo đang nằm song song trên mặt đất, mới nhìn sơ qua thì dường như không còn một chút sinh khí, Quân Thư Ảnh vốn mang theo một tia hi vọng, chứng kiến cảnh này lòng không khỏi chùng xuống.
Trình Tuyết Tường phát hiện y thất vọng, liền nói: “Thư Ảnh, trước không nên nản lòng, mấy vị trưởng lão này vẫn còn sống, nhưng mà… tình trạng không tốt lắm.”
Quân Thư Ảnh nghe vậy, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, quả nhiên nhìn thấy ba lão nhân lồng ngực vẫn có một chút phập phồng yếu ớt.
Thanh Lang nói: “Bọn họ bị giam ở chỗ này không biết bao nhiêu năm rồi, Vô Cực sơn trang hẳn là khôngco ý định sẽ thả bọn họ ra ngoài, bởi vậy đã phong kín lối ra. Mấy vị trưởng lão này không ăn không uống nhiều năm như vậy nhưng vẫn có thể sống sót, Liên Sơn tộc nhân thực sự kỳ lạ.”
Quân Thư Ảnh đứng dậy, sắc mặt vẫn không có một chút thoải mái.
_________________
Sở Phi Dương nhíu mày nhìn nàng. Nữ tử này rõ ràng là Ngọc Nhi, người vẫn luôn đi bên cạnh Thánh Cô. Nếu so với Thánh Cô thì Ngọc Nhi là kẻ lòng dạ độc ác, khiến người ta bất bình.
“Sở Phi Dương, ngươi diễn tốt lắm! Hôm nay là ta khinh thường ngươi nên mới trúng kế của ngươi!” Ngọc nhi che ngực, khóe miệng có hai vệt máu, hung tợn nói.
Sở Phi Dương khẽ hừ một tiếng, mở miệng nói: “Bất quá là do các ngươi suy nghĩ nông cạn, không biết tự lượng sức mình mà thôi.”
Vẻ khiêm tốn ôn lương bày ra trước mặt người khác đã quá lâu, dường như đã khiến cho rất nhiều người quên mất sự trương cuồng và kiêu ngạo năm nào của hắn.
Sở Phi Dương áp giải Ngọc nhi cùng với mười mấy cao thủ Vô Cực ra khỏi rừng cây, hướng về phía sơn trang.
Đệ tử Thanh Phong phái tiếp nhận mười mấy tên tù binh, Tín Vân Thâm cũng chạy đến đại sảnh gặp Sở Phi Dương, cùng đi cư nhiên còn có Quân Thư Ảnh, y sắc mặt không chút thay đổi đi vào cửa, tùy tiện tìm một chiếc ghế ngồi xuống.
Sở Phi Dương mới vừa đem một thân ác khí sau khi trúng độc phủi sạch, lúc này thần thanh khí sảng nhìn Quân Thư Ảnh nhưng nhịn không được có chút sợ hãi, giống như mình đã làm sai chuyện gì.
Sở Phi Dương đi đến bên người Quân Thư Ảnh, áp sát lại cười nói: “Thư Ảnh, ngươi đã đến rồi a. Tiểu Thạch Đầu và Lân nhi đã trở về?”
Quân Thư Ảnh ân một tiếng, chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, sắc mặt ngược lại không giống như đang tức giận. Nhưng ánh mắt đó lại khiến Sở Phi Dương cảm thấy lạnh người.
Giận rồi, người này nhất định giận rồi! Hơn nữa lại còn không phải giận bình thường!
Có người không để ý đến hắn, Sở Phi Dương chỉ có thể tự mình kéo lấy một chiếc ghế lại gần, ngồi xuống bên cạnh Quân Thư Ảnh, ở trước mặt y đem y sam kéo chặt thêm một chút, làm như không thể chịu nổi cái lạnh của sương đêm. Hành động này thật ra cũng không hẳn là giả bộ, vừa mới bất chấp đề khởi nội lực nên khiến thân thể hắn hết sức không thoải mái, hiện tại mỗi đợt khí lạnh thổi qua đều khiến hắn hư nhược và khó chịu.
Quân Thư Ảnh nhịn không được thở dài một hơi, vươn tay ra nắm chặt lấy tay Sở Phi Dương, một cỗ nhiệt lưu xuyên qua lòng bàn tay chậm rãi di động khắp người.
Sở Phi Dương cũng nắm chặt tay y rồi khẽ vuốt ve, cười cười nhìn y.
Tín Vân Thâm mở miệng nói: “Đại sư huynh, Quân đại ca, Thanh Lang và Trình minh chủ vừa mới phái người đến truyền tin, Vô Cực trang chủ đã chịu mở miệng, nói ra nơi giam giữ trưởng lão Liên Sơn tộc. Chúng ta dự định tối nay sẽ hành động, giải cứu bọn họ. Hi vọng bọn họ có biện pháp giải độc trên người Đại sư huynh.
“Vô Cực trang chủ lòng dạ khó lường, lại có thể dễ dàng khai ra như vậy sao? Có hay không trong đó có trá?” Quân Thư Ảnh nhíu mày nói.
Tín Vân Thâm nói: “Quân đại ca nói đúng. Vì vậy chúng ta trước đã cho người đến đó dò đường, chỉ cần xác định tin tức đó là thật chúng ta sẽ lập tức xuất phát.”
“Nga? Ai là người dò đường?” Quân Thư Ảnh nói.
“Trình minh chủ tự nhận nhiệm vụ, dẫn theo mấy vị cao thủ Thanh Phong phái, Thiên Nhất giáo và Võ Lâm minh đi trước, Thanh Lang cũng đi sau tiếp ứng. Hai người đó làm việc cẩn thận, cũng không hành động theo cảm tính, Quân đại ca có thể yên tâm.”
Vẫn một mực trầm mặc, Sở Phi Dương nhịn không được giật giật lông mày. Khẩu khí tên này như vậy là sao? Rõ ràng là cố ý, muốn chế nhạo Đại sư huynh của ngươi làm việc không dựa vào tình thế mà dựa vào cảm tính? Hắn bất quá là tương kế tựu kế, muốn một mẻ lưới tóm gọm tất cả, vậy mà một lớn một nhỏ các ngươi đều dùng vẻ mặt này để nhìn hắn sao?
Sở Phi Dương dùng ánh mắt trưởng bối cao niên trừng Tín Vân Thâm, lại bị Tín Vân Thâm dùng ánh mắt trường bối thâm niên trừng mắt nhìn lại.
Thật sự là một tên tiểu tử thối!
Không lâu sau liền có đệ tử chạy đến báo tin, Thanh Lang đã hành động trước. Tín Vân Thâm căn dặn đệ tử mấy câu rồi cũng xuất phát cùng với Quân Thư Ảnh.
Sở Phi Dương lần này không cùng đi. Hai người kia nhất định sẽ dùng khinh công, hắn nội tức bất ổn, nếu nói đến nội lực thì lại càng khiến Quân Thư Ảnh và Tín Vân Thâm không yên tâm, vì vậy đành phải ngoan ngoãn nghe lời, trở về nghỉ ngơi thật tốt.
Mấy tên đệ tử dẫn đường phi thân ra khỏi Vô Cực sơn trang, chạy đến một sơn cốc bên trong địa hình phức tạp.
Dùng khinh công, thời gian một nén nhang, đã thấy phía trước có một tia sáng đang chiếu tới.
Đi đến gần mới phát hiện đó là một sơn động bí mật, dường như vừa mới được mở ra, hai tên đệ tử Thiên Nhất giáo đang canh giữ ở cửa động,
“Quân công tử, Tín chưởng môn, giáo chủ phái chúng ta chờ ở đây tiếp ứng, các vị nhanh chóng vào trong.” Một tên mở miệng nói.
Tín Vân Thâm gật đầu với gã, đi vào sơn động trước.
Đi qua một thông đạo có chút chật hẹp, vừa tiến vào đến bên trong thạch thất liền chứng kiến một động thiên khác.
Động thiên này được hình thành bên trong sơn thể, vừa cao vừa rộng, hơn mười người của tam đại môn phái đang ở trong đó thế nhưng vẫn cực kỳ trống trải.
Thanh Lang nhìn thấy bọn họ, phất tay nói: “Thư Ảnh, Vân Thâm, các ngươi tới đúng lúc, mau tới đây xem cái này.”
Quân Thư Ảnh và Tín Vân Thâm đều có chút nghi ngờ đi tới. Cứu người thì cứu người, sống hay chết còn có biện pháp, cần phải xem xét cái gì?
Đi đến gần mới thấy có ba lão nhân thân hình khô héo đang nằm song song trên mặt đất, mới nhìn sơ qua thì dường như không còn một chút sinh khí, Quân Thư Ảnh vốn mang theo một tia hi vọng, chứng kiến cảnh này lòng không khỏi chùng xuống.
Trình Tuyết Tường phát hiện y thất vọng, liền nói: “Thư Ảnh, trước không nên nản lòng, mấy vị trưởng lão này vẫn còn sống, nhưng mà… tình trạng không tốt lắm.”
Quân Thư Ảnh nghe vậy, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, quả nhiên nhìn thấy ba lão nhân lồng ngực vẫn có một chút phập phồng yếu ớt.
Thanh Lang nói: “Bọn họ bị giam ở chỗ này không biết bao nhiêu năm rồi, Vô Cực sơn trang hẳn là khôngco ý định sẽ thả bọn họ ra ngoài, bởi vậy đã phong kín lối ra. Mấy vị trưởng lão này không ăn không uống nhiều năm như vậy nhưng vẫn có thể sống sót, Liên Sơn tộc nhân thực sự kỳ lạ.”
Quân Thư Ảnh đứng dậy, sắc mặt vẫn không có một chút thoải mái.
_________________
Danh sách chương