Trên đài cao, Trình Tuyết Tường thân là Minh Chủ võ lâm đang ngồi ở vị trí chủ thượng, Viên Khang Thọ ngồi bên phải, phía sau còn có mấy người Sở Phi Dương.

Mục đích lần này, ngoại trừ phải đánh đổ tinh thần của Vô Cực trang chủ Trì Oanh là tối trọng yếu thì còn cần phải ở trước mặt võ lâm nhân sĩ trả lại một cái ‘trong sạch’ cho Viên Khang Thọ.

Viên Khang Thọ tự tin chính mình cái gì cũng chưa từng làm, bởi vậy thẳng thắn ngồi, chờ đợi dùng phương pháp tích huyết nhận thân kia để chứng tỏ bản thân mình vô duyên vô cớ phải chịu oan khuất.

Trình Tuyết Tường và Sở Phi Dương liếc mắt nhìn nhau, lúc này đây bọn họ trước mặt võ lâm nhân sĩ trong thiên hạ bày trò… Bất luận chân tướng ra sao, bất luận mấy chục năm trước rốt cuộc là ai đúng ai sai, thì ngày hôm nay bọn họ cũng phải lấy danh ‘đại nghĩa’ để đem toàn bộ tội lỗi đổ lên đầu phụ nhân kia.

Hành vi như thế là đúng hay sai? Thời này khắc này bọn họ không thể đánh giá, cũng không cần bất cứ người nào bình phẩm hay trách móc.

Sở Phi Dương hướng về phía Trình Tuyết Tường gật đầu rồi di chuyển ánh mắt, nhìn xuống dưới đài.

Hôm nay không hề giống thọ yến ngày đó, không còn có mấy ngàn người xếp thành hàng dài đứng quan sát. Để dễ bề cho việc quản lý, mỗi một môn phái đi đầu nhập Vô Cực sơn trang chỉ cần cử ra một hai nhân vật có tiếng nói, để đệ tử Thanh Phong kiếm phái áp giải đến nghiễm tràng. Dù là như thế nhưng dưới đài cũng đã có một trăm tám mươi người.

Bọn họ thân trúng độc vũ phách, những ngày qua không được Thánh Cô xoa dịu tinh thần, cũng không có dị huyết Liên Sơn tộc nhân cung ứng nên sớm đã mất đi bộ dạng hưng phấn ngày đó, phóng tầm mắt nhìn lại đều là vẻ mặt tiều tụy, tựa hồ trong vòng vài ngày đã mất đi mấy chục năm thọ mệnh.

Ngoại trừ những người này còn có một vài môn phái khác xem như là khách nhân cũng có mặt. Thanh Phong kiếm phái cùng với Thiên Nhất giáo đương nhiên không cần phải nói, còn có La đại tiểu thư thay mặt Tào bang cùng với Nghiêm Trực và Hạng Ninh Tử dẫn theo chúng nhân Thường Thanh môn, lúc này tất cả cùng xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, nghiêm túc đứng dưới đài, ngẩng đầu nhìn về phía Minh Chủ võ lâm trẻ tuổi đang đứng trên đài cao, muốn xem hắn sẽ xử trí mọi việc thế nào.

Trình Tuyết Tường hít vào một hơi cao giọng phân phó: “Đem Vô Cực trang chủ và Thánh Cô lên đài!”

Nghe được mệnh lệnh của hắn, đệ tử Võ Lâm minh và đệ tử Thanh Phong kiếm phái sớm đã ở phía sau đài đợi mệnh lập tức đem Vô Cực trang chủ Trì Oanh và Thánh Cô bị xích sắt chế trụ áp giải lên đài cao.

Thánh Cô mấy ngày liên tiếp bị điểm á huyệt, trên người trọng thương, lúc này xuất hiện dưới ánh mặt trời lại càng lộ ra vẻ nhợt nhạt, yếu ớt. Không biết rốt cuộc là bởi vì vết thương hay là bởi vì nàng cho rằng phụ thân mẫu thân không một ai để ý đến nàng nên mới đau lòng.

Vô Cực trang chủ thì ngược lại, tuy rằng không còn thần khí như ngày đó nhưng hai mắt vẫn mở to, còn đăm đăm nhìn Viên Khang Thọ.

Quân Thư Ảnh nhìn thấy hai người, bỗng nhiên tiến sát về phía Sở Phi Dương, thấp giọng nói: “Ngươi là người từ trước đến nay luôn hoang phí hảo tâm, ta hỏi ngươi một chút, ngươi cảm thấy Thánh Cô có đáng thương hay không?”

Sở Phi Dương nhịn không được cười, cũng thấp giọng nói: “Thư Ảnh, ngươi học xấu a. Thế nào, nếu ta đáp không hợp ý ngươi thì ngươi sẽ  làm gì? Đêm nay sẽ không cho ta đụng chạm?”

Quân Thư Ảnh ném cho hắn một nhãn đao, hừ lạnh nói: “Ta là muốn nhắc nhở ngươi, ngươi nếu chỉ nhìn thấy nàng lúc này đáng thương mà thương xót thì ngươi chính là thiển cận. Ta vừa nhìn thấy nàng là liền có trực giác không tốt, nữ tử này so với Vô Cực trang chủ tuyệt đối nguy hiểm hơn. Nếu có thể…” Trước mặt Quân Thư Ảnh chớp qua một tia sát ý, đương nhiên không qua được mắt Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương nắm lấy tay y, nói: “Ta minh bạch. Thư Ảnh, ngươi không cần lo lắng. Vả lại Thánh Cô làm vô số việc ác, tàn sát người vô tội, không ai có thể thay thế những người bị hại tha thứ cho nàng.”

Quân Thư Ảnh nắm chặt lòng bàn tay, gật đầu nói: “Ngươi minh bạch là tốt rồi.”

Những điều kia Sở Phi Dương nói y đều không quan tâm, Thánh Cô giết bao nhiêu người vô tội không quan hệ gì đến y. Chỉ có điều nữ tử này khiến y có một cảm giác rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến nỗi y không thể xem nhẹ, cũng không thể áp chế đáy lòng bất giác dâng lên một tia sát ý.

Quân Thư Ảnh nhíu mày nhìn về phía nữ tử đang cúi đầu. Rõ ràng nàng gầy yếu như vậy, kiệt quệ sức sống như vậy, tựa hồ chỉ cần một trận gió thổi qua cũng có thể khiến nàng khụy ngã, nhưng bóng dáng mảnh mai ấy lại không lúc nào không khiến y cảm giác được một nỗi uy hiếp thật lớn đang cận kề, thế nhưng y lại để không rõ uy hiếp này từ rốt cuộc đâu mà đến.

Sở Phi Dương cảm nhận được phiền não của Quân Thư Ảnh, vốn phải thu tay nhưng hắn lại nắm càng chặt hơn, cùng y tương đối, mười ngón tay khấu chặt, nhẹ nhàng vuốt ve từng đốt ngón tay y. Ôn nhu như vậy mà đối đãi là cách tốt nhất giúp Quân Thư Ảnh thả lỏng và bình tĩnh trở lại, Sở Phi Dương đã có nhiều năm kinh nghiệm, đương nhiên am hiểu sâu sắc phương pháp làm yên lòng y. Quả nhiên không bao lâu liền cảm thấy Quân Thư Ảnh ở bên cạnh vốn buồn bực bất an giờ đã trở nên ôn hoà hơn.

Trình Tuyết Tường nhìn hai nữ tử trước mặt, sau một lát mới mở miệng nói: ” Trì trang chủ, ngươi ngày trước khắp nơi làm việc ác, hôm nay tạm thời chưa nhắc tới. Nhưng toàn bộ oán hận của ngươi đều là do hiểu lầm Viên lão Minh Chủ. Ngươi nói Viên lão Minh Chủ phụ ngươi, bỏ lại mẫu tử các ngươi một mình trở lại Trung Nguyên. Nhưng Viên lão Minh Chủ lại khẳng định chưa bao giờ phát sinh loại sự tình này. Hôm nay nếu như có thể chứng minh nữ nhi của ngươi không phải là cốt nhục của Viên lão Minh Chủ, ngươi có thể xóa bỏ cừu hận, cân nhắc một chút lập công chuộc tội, vì võ lâm Trung Nguyên bị ngươi càn quấy đến nỗi tinh phong huyết vũ, còn vì Liên Sơn tộc nhân vô tội bị ngươi giết hại hay không?”

Vô Cực trang chủ nghe vậy chỉ ngửa mặt lên trời cười lớn mấy tiếng, hừ lạnh nói: “Hảo một tên hoàng khẩu tiểu nhi, nói so với hát nghe còn hay hơn! Viên Khang Thọ nếu như không thẹn với lương tâm như thế thì tại sao cần một tiểu hậu sinh như ngươi thay hắn ra mặt? Viên Khang Thọ, lúc trước ta cứu ngươi trở về Tứ Phương trại, là kẻ nào điềm ngôn mật ngữ dụ dỗ ta? Ta từng tận lực van cầu ngươi lưu tại Tứ Phương trại, nhưng ngươi sau khi thương thế lành lặn lại bày mưu lập kế để gạt ta, một mình ly khai! Ta tới Trung Nguyên tìm ngươi, nhưng ngươi ngay cả gặp mặt ta một lần cũng không! Viên Khang Thọ, thanh danh của ngươi so với thân sinh nữ nhi của mình trọng yếu? So với tính mạng của mấy ngàn Tứ Phương trại dân của ta trọng yếu?!”

Cao Phóng đã bước lên đài, trong tay cầm một chén sứ màu trắng rất lớn, nước trong chén bệp bềnh. Y đem chén nước giao cho một đệ tử Thanh Phong phái đi theo phía sau rồi từ bọc nhỏ mang theo bên người lấy ra một cây ngân châm, kéo ống tay áo lên, hướng về phía Vô Cực trang chủ cười cười nói: “Trang chủ trước không cần tức giận như vậy. Nếu như Thánh Cô thật không phải là nữ nhi của Viên lão Minh Chủ, thì những lời cay nghiệt ấy của trang chủ phải thu xếp như thế nào đây?”

Cao Phóng đi đến trước mặt Viên Khang Thọ, đâm một kim vào ngón tay lão, dùng chén sứ hứng lấy vài giọt máu sau đó lại đi đến trước mặt Thánh Cô.

“Tích huyết nhận thân, được ghi chép trong y thư, có thể khiến Trì trang chủ tin tưởng đi.” Cao Phóng nói.

Thánh Cô được hai tên đệ tử Thiên Nhất giáo chế trụ, một tên nắm lấy cánh tay nàng, một tên đem ngón tay của nàng đưa ra, Cao Phóng nói nhỏ một tiếng “Đắc tội” sau đó liền rút ra một cây ngân châm khác, đâm lên đầu ngón tay tái nhợt của nàng lấy ra vài giọt máu nhỏ vào trong chén.

Từ đầu đến cuối, Thánh Cô ngay cả đầu cũng không buồn nâng lên hạ xuống, giống như tất cả sự tình phát sinh ở đây đều không hề liên quan đến nàng.

Tối hôm qua đã thực nghiệm, không có gì bất ngờ, hai giọt máu trong nước rõ ràng tách biệt không hề dung hợp.

Cao Phóng đem chén sứ đến trước mặt Vô Cực trang chủ, cười cười nói: “Trì trang chủ, tích huyết nhận thân nhận định Thánh Cô thật không phải là nữ nhi của Viên lão Minh Chủ.”

Không nghĩ tới Vô Cực trang chủ chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua chén sứ rồi lập tức đem ánh mắt ném về phía Viên Khang Thọ, cười lạnh nói: “Những việc này chẳng qua là một chút thủ đoạn lừa gạt. Uổng cho các ngươi tự xưng võ lâm chính đạo, hiệp nghĩa nhân tâm, lại phải dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy để lừa gạt ta! Viên Khang Thọ, ta chỉ nói ngươi vô tình nhưng không biết ngươi lại có thể lãnh huyết đến nước này!”

“Rốt cuộc là ai lãnh huyết!” Viên Khang Thọ không thể nhịn được nữa vỗ ghế đứng lên, trợn trừng mắt nói: “Trì trại chủ, ta một mực ghi nhớ ân cứu mạng của ngươi đối với ta, vả lại tất cả những việc sai trái mà ngươi làm ra đều bởi vì hiểu lầm mà phát sinh oán hận, cho nên ta đối với ngươi vẫn có chút áy náy nhưng ngươi lại quá mù quáng và tự đại! Ta dám hướng thiên hướng địa hướng chư thiên thần phật phát thệ, cả đời này chưa từng gần nữ sắc! Cũng chưa bao giờ đối với Trì trại chủ có tư tình, nếu không Viên Khang Thọ ta sẽ bị thiên lôi đánh xuống! Ta không biết ngươi rốt cuộc là vì cái gì kiên trì như vậy cho rằng đã từng cùng ta có tư tình, thời điểm ngươi cùng với người nam nhân kia thân mật, ngươi có nhìn rõ mặt hắn, nghe rõ thanh âm của hắn hay không? Ngươi rốt cuộc là dựa vào cái gì cho rằng người đó chính là ta? Hay chẳng qua chỉ là ngươi tư tâm hy vọng như vậy mà thôi?”

Lời nói của Viên Khang Thọ không một chút lưu tình, Trì Oanh dù sao cũng là nữ tử, cuối cùng sắc mặt cũng phải đỏ bừng bừng, không biết là xấu hổ hay giận dữ, chỉ dùng ánh mắt sác bén nhìn Viên Khang Thọ, cừu hận càng thêm sâu đậm.

Viên Khang Thọ nói xong cũng có chút hối hận. Rốt cuộc đối phương vẫn là nữ tử, lão cả đời hành tẩu giang hồ không hổ thẹn nhất chính là chưa từng lăng nhục nữ nhân yếu đuối. Mặc dù nữ nhân này hoàn toàn không hợp với hai từ yếu đuối nhưng lời nói của nàng đánh đồng sự việc khiến Viên Khang Thọ cảm giác mất đi phong độ.

“Trì trang chủ, ngươi không cần tiếp tục u mê không chịu tỉnh ngộ.” Trình Tuyết Tường nói, “Tích huyết nhận thân, huyết bất tương dung, Thánh Cô đích xác không phải nữ nhi của Viên lão Minh Chủ. Ngươi chỉ vì ham muốn cá nhân, bị cừu hận che mắt, quấy nhiễu võ lâm Trung Nguyên, tước đoạt đi tính mạng của vô số người vô tội. Liên Sơn tộc nhân trời sinh thiện lương, không tranh quyền đoạt thế, tâm địa thuần tịnh, ngươi tại sao lại đối đãi với bọn họ như vậy? Việc ngươi làm còn chưa đủ tàn ác hay sao?”

“Đủ rồi, các ngươi không cần nói nữa!” Trình Tuyết Tường vừa dứt lời, một đạo thanh âm âu sầu bỗng nhiên từ dưới đài vang lên, “Các ngươi không cần tiếp tục bức nàng, hết thảy đều là lỗi của ta, hết thảy đều là lỗi của ta!”

_____________oOo_____________

Lời tác giả: Phóng Phóng, ngươi biểu diễn kỹ xảo hơi quá sức đó! =0=
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện