Nghe Sở Kỳ nói xong, Thanh Tĩnh chỉ cười ha hả: “Kỳ Nhi, loại sự tình này ngươi không hiểu. Cái này gọi là đại tục nhược nhã (?!)… nếu không tại sao mọi người đều thích hai chữ Vượng Tài chứ. Ta cho rằng, nếu nói đến hai chữ nhã trí (lịch sự, tao nhã), thì những văn nhân nhã sĩ (kẻ có học, người trí thức), thâm sơn ẩn sĩ(người ở ẩn nơi núi sâu) này, thật đúng là còn thua kém một người thợ thủ công mặt đầy bụi bặm mà thành thạo một chút tay nghề. Chí ít bọn họ còn có thể làm ra vật này… còn những tên gia hỏa chỉ biết vũ văn lộng mặc (múa búa hành văn, ý nói đến khả năng văn chương) có thể làm được không?” Thanh Tĩnh giống như ảo thuật từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gỗ lung linh xinh xắn, cười cười đưa tới trước mặt Sở Kỳ: “Kỳ Nhi, cái này tặng ngươi!” <Đoạn này có nhiều từ không hiểu nghĩa, ta không dám đảm bảo độ chính xác cao =.=||>
Sở Kỳ không giấu nổi vẻ tò mò mà nhận lấy, lật lên lật xuống xem xét: “Đây là đồ chơi gì?”
Thanh Tĩnh cầm lấy hộp gỗ, biểu diễn cho hắn xem: “Có thể mở ra như thế này… Bộ phận bên trong có một chút tinh xảo…”
Quân Thư Ảnh và Cao Phóng thấy hai hài tử cùng nhau chơi rất vui vẻ cũng không muốn cắt ngang, liền cùng nhau ly khai.
Quân Thư Ảnh hướng Cao Phóng nói: “Cao Phóng, ngươi viết cho ta mấy món dược thiện dưỡng thân đi, ta phân phó trù phòng lát nữa dựa vào đó để làm.”
Cao Phóng cùng với Quân Thư Ảnh sóng đôi đi tới, nghe nói vậy kinh ngạc quay đầu nhìn y: “Giáo chủ, chẳng lẽ ngươi lại…?”
“Cái gì?” Quân Thư Ảnh khó hiểu.
Cao Phóng vội vàng lắc đầu, đổi đề tài: “Ách… Giáo chủ vì sao muốn dược thiện bồi bổ thân thể?”
“Sở Phi Dương gần đây vì sự tình trong Thanh Phong kiếm phái mà liên tiếp mấy ngày vất vả, ta sợ hắn kiệt sức quá độ, tổn thương thân thể.” Quân Thư Ảnh nhíu mày, “Mấy thứ này ta lại không hiểu rõ, ngươi đến xem đi.”
Cao Phóng âm thầm thở ra một hơi, gật đầu nói: “Giáo chủ nói đúng. Vân Thâm cũng mệt mỏi đến nỗi không còn ra hình người rồi, cần phải điều dưỡng điều dưỡng. Bất quá, nói thì nói như vậy, chuyện Vô Cực sơn trang một ngày cũng không ngớt, sợ là không ai có thể thoải mái.”
Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng: “Vô Cực sơn trang này ghê tởm tột cùng. Thanh Phong kiếm phái chính là quá mức do dự, tự xưng là danh môn chính phái, làm cái gì cũng phải quang minh chính đại, đó cũng chẳng khác nào là đem mình đặt dưới lưỡi đao kẻ tiểu nhân.”
“Giáo chủ nói không sai, ta cũng cảm thấy Thanh Phong phái đôi khi quá mức bảo thủ, ỷ vào danh vọng cao, võ công hảo, lại thật sự đem mình xem như đại hiệp cứu thế.” Cao Phóng đương nhiên vạn phần tán đồng.
Sở Kỳ và Thanh Tĩnh vẫn ở đó chơi đùa cũng không chú ý đến hai người chung một mối suy nghĩ đang cùng nhau đi xa.
Thanh Tĩnh đem món đồ chơi nhỏ kia chỉ giáo Sở Kỳ cách chơi, Sở Kỳ cầm trong tay rất vui vẻ, con mắt lóe sáng, ngoài miệng nói: “Lân nhi nhất định thích, vật này ngay cả trận pháp cơ quan cũng đều có. A Tĩnh,, thợ thủ công nhà ngươi thật là lợi hại.”
“Đó là đương nhiên.” Thanh Tĩnh không khỏi tự hào, “Ta cũng vì Lân nhi đệ đệ mà chuẩn bị lễ vật, hắn đang ở đâu?”
“Cái gì mà Lân nhi đệ đệ? Lân nhi rõ ràng so với ngươi còn lớn hơn hai tháng, ngươi phải gọi là ca. Ta cũng là ca của ngươi vậy.” Sở Kỳ bất mãn nói, nhưng vẫn dẫn Thanh Tĩnh đi tới nơi Lân nhi thường ngày luyện công…
Lúc chạng vạng tối, Sở Phi Dương rốt cục ngủ đủ, tinh thần phấn chấn rời giường.
Vốn cho là sẽ có người ngoan ngoãn bồi bên cạnh nhưng lại hoàn toàn không thấy bóng dáng, Sở Phi Dương vội rửa mặt rồi đi ra tìm người.
Thanh Phong kiếm phái kiến trúc dựa vào núi mà xây dựng, từ tiền viện đến hậu viện cũng phải bay qua nửa đỉnh núi, nếu muốn tìm một người, nói thì dễ nhưng làm mới khó. Cho đến lúc tới giờ ăn cơm tối Quân Thư Ảnh mới chậm rãi, thong dong trở về viện tử của mình.
Sở Phi Dương ôm cánh tay ngồi ở tiền thính, vừa nhấc quai hàm vừa nhướn mày nói: “Ngươi không thành thật ngủ cùng ta, đi đâu từ trưa vậy?”
Quân Thư Ảnh nhìn hắn một cái, cứ thế đi tới bưng lên uống cạn một chén trà trên bàn rồi mới nói: “Ta cũng không phải là mệt mỏi gì, làm sao phải vô ích ở trên giường bồi ngươi nửa ngày.”
Sở Phi Dương mài mài răng nanh, một phen kéo thắt lưng Quân Thư Ảnh lại: “Ngươi không biết ta tỉnh lại không thấy ngươi, có bao nhiêu cô đơn.”
Lời buồn nôn như vậy mà hắn cũng nói được, Quân Thư Ảnh không biết hắn rốt cuộc là cố ý trêu đùa hay là nói thật. Nếu hắn cố ý trêu đùa, Quân Thư Ảnh từ trước đến giờ là không thèm hồi đáp, nếu không hắn nhất định không chịu kết thúc. Còn nếu như hắn nói là sự thật… Quân Thư Ảnh cúi đầu nhìn Sở Phi Dương một chút, so với buổi trưa khí sắc đã tốt hơn nhiều, nhưng trong mắt vẫn còn một vài tơ máu, vẫn là không nhẫn nại, mặc kệ hắn, mở miệng nói: “Ta đi tìm Cao Phóng phối dược thiện cho ngươi.”
Sở Phi Dương vốn là đang giả bộ ngu ngốc, muốn tìm một cái cớ hảo hảo mà bát nháo, đế giải trừ nỗi khổ tương tư mà buổi trưa chưa đi được tới điểm cuối, nghe y nói vậy thoáng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên hai mắt Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh cũng cúi mặt nhìn hắn, ngũ quan tuấn mỹ được tà dương (ánh sáng buổi chiều muộn) ngoài cửa sổ chiếu rọi càng thêm dịu dàng, một cỗ cảm giác ôn nhu, nhu tình như nước từ ánh mắt kia chạy thẳng đến tận đáy lòng.
Sở Phi Dương vươn tay, đè chặt cái cổ Quân Thư Ảnh xuống, dịu dàng rồi lại mạnh mẽ đem y kéo lại phía mình.
Quân Thư Ảnh hai tay bắt được cánh tay kia, nhưng vẫn là không kềm chế được mà thuận theo lực đạo hướng về phía hắn.
Lại bị hôn.
Quân Thư Ảnh lông mi run rẩy, liền nhắm mắt lại, mặc cho Sở Phi Dương liên tục đổi góc độ mà chà đạp lên đôi môi của y. Đầu lưỡi Sở Phi Dương loạn xạ luồn lách vào từng kẽ răng, Quân Thư Ảnh nhấc môi, để cho chiếc lưỡi bá đạo kia trong miệng mình tàn sát bừa bãi.
Hôn đến khi không kiềm chế được nữa, Sở Phi Dương lại ôm lấy thắt lưng Quân Thư Ảnh, cường áp y ngồi trên đùi mình, kéo lấy thân người, hung hăng hôn.
Cho đến khi hai người hô hấp đều rối loạn, Sở Phi Dương mới thỏa mãn buông Quân Thư Ảnh ra, tại bờ môi bị lộng đỏ, liếm liếm.
“Chuẩn bị dược thiện gì, cuối cùng vẫn là ngươi chịu tội.” Sở Phi Dương cười nói.
Quân Thư Ảnh bị Sở Phi Dương ôm ở trong ngực, đem mặt tựa vào ngực hắn, hơi thở còn chưa bình phục. Đây là hành động cực kỳ yếu thế, bất quá dù sao cũng không bị người khác bắt gặp, y và Sở Phi Dương từ hơn mười năm trước đã như vậy đi. Hàng đêm, thời điểm điên loan đảo phượng, cũng là y luôn bị Sở Phi Dương chiếm hết tiện nghi, hiện tại cũng là đang bị ôm, Quân Thư Ảnh đối với loại chuyện này không muốn cùng Sở Phi Dương tranh giành.
“Ngươi nói tùy tiện như vậy.” Quân Thư Ảnh hừ nói, “Sở đại hiệp thần công cái thế, đương nhiên là có cảm giác mình vô địch thiên hạ.”
Sở Phi Dương quyến luyến không rời đang trên mặt y hôn một cái: “Chẳng lẽ Thư Ảnh không cảm thấy vi phu vô địch thiên hạ?”
“Tiếp tục vô địch thiên hạ, cũng là không thể không ăn không ngủ.” Quân Thư Ảnh giương mắt nhìn hắn, “Tóm lại ta đã để trù phòng từ hôm nay trở đi làm dược thiện đưa tới, cơm tối hẳn là sắp được rồi, ngươi thành thật mà ăn.”
“Ta không thích mùi vị dược thiện.” Sở Phi Dương nghe y nói đã mạnh mẽ quyết định như vậy rồi, vẻ mặt không khỏi đau khổ nói.
“Ngươi cũng không phải là tiểu hài tử ba tuổi, vẫn còn lấy không thích ra để bao biện.” Quân Thư Ảnh trừng mắt liếc hắn một cái, “Mặt khác, từ nay về sau nếu phải xuất môn, ta muốn đi cùng ngươi, trước đây chúng ta vẫn là đánh giá thấp năng lực quấy nhiễu của Vô Cực sơn trang.”
Sở Phi Dương gật đầu, không có dị nghị, Quân Thư Ảnh không chỉ là bạn lữ (người đồng hành/bằng hữu) của hắn mà còn là bằng hữu tín nhiệm và tri âm. Lúc Quân Thư Ảnh làm chuyện xấu, hắn cũng không tiêu diệt vây cánh của y. Đối với Quân Thư Ảnh hiện giờ, hắn càng không có khả năng đem chữ ‘ái’ (yêu) ra để giam cầm y.
Nói xong những việc này, hai người đều trầm mặc.
Trầm mặc có rất nhiều loại, ở giữa những người xa lạ sẽ là trầm mặc mang theo lúng túng, còn đối với những người quá thân thiết thì trầm mặc cũng là vì hài lòng thoải mái, mật ý nồng nàn.
Không lâu sau, hai người bằng nhĩ lực đều nghe được từ ngoài truyền tới tiếng bước chân rất nặng nề. Quân Thư Ảnh xoay người một cái, từ trong lòng Sở Phi Dương nhanh nhẹn thoát ra, Sở Phi Dương vươn tay cũng chỉ kịp đem năm đầu ngón tay khẽ chạm vào một góc y phục, dưới đáy lòng không khỏi luyến tiếc khoảnh khắc hạnh phúc vừa rồi.
Phút chốc, Trình Tuyết Tường đã xuất hiện ở ngoài cửa.
Sở Kỳ không giấu nổi vẻ tò mò mà nhận lấy, lật lên lật xuống xem xét: “Đây là đồ chơi gì?”
Thanh Tĩnh cầm lấy hộp gỗ, biểu diễn cho hắn xem: “Có thể mở ra như thế này… Bộ phận bên trong có một chút tinh xảo…”
Quân Thư Ảnh và Cao Phóng thấy hai hài tử cùng nhau chơi rất vui vẻ cũng không muốn cắt ngang, liền cùng nhau ly khai.
Quân Thư Ảnh hướng Cao Phóng nói: “Cao Phóng, ngươi viết cho ta mấy món dược thiện dưỡng thân đi, ta phân phó trù phòng lát nữa dựa vào đó để làm.”
Cao Phóng cùng với Quân Thư Ảnh sóng đôi đi tới, nghe nói vậy kinh ngạc quay đầu nhìn y: “Giáo chủ, chẳng lẽ ngươi lại…?”
“Cái gì?” Quân Thư Ảnh khó hiểu.
Cao Phóng vội vàng lắc đầu, đổi đề tài: “Ách… Giáo chủ vì sao muốn dược thiện bồi bổ thân thể?”
“Sở Phi Dương gần đây vì sự tình trong Thanh Phong kiếm phái mà liên tiếp mấy ngày vất vả, ta sợ hắn kiệt sức quá độ, tổn thương thân thể.” Quân Thư Ảnh nhíu mày, “Mấy thứ này ta lại không hiểu rõ, ngươi đến xem đi.”
Cao Phóng âm thầm thở ra một hơi, gật đầu nói: “Giáo chủ nói đúng. Vân Thâm cũng mệt mỏi đến nỗi không còn ra hình người rồi, cần phải điều dưỡng điều dưỡng. Bất quá, nói thì nói như vậy, chuyện Vô Cực sơn trang một ngày cũng không ngớt, sợ là không ai có thể thoải mái.”
Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng: “Vô Cực sơn trang này ghê tởm tột cùng. Thanh Phong kiếm phái chính là quá mức do dự, tự xưng là danh môn chính phái, làm cái gì cũng phải quang minh chính đại, đó cũng chẳng khác nào là đem mình đặt dưới lưỡi đao kẻ tiểu nhân.”
“Giáo chủ nói không sai, ta cũng cảm thấy Thanh Phong phái đôi khi quá mức bảo thủ, ỷ vào danh vọng cao, võ công hảo, lại thật sự đem mình xem như đại hiệp cứu thế.” Cao Phóng đương nhiên vạn phần tán đồng.
Sở Kỳ và Thanh Tĩnh vẫn ở đó chơi đùa cũng không chú ý đến hai người chung một mối suy nghĩ đang cùng nhau đi xa.
Thanh Tĩnh đem món đồ chơi nhỏ kia chỉ giáo Sở Kỳ cách chơi, Sở Kỳ cầm trong tay rất vui vẻ, con mắt lóe sáng, ngoài miệng nói: “Lân nhi nhất định thích, vật này ngay cả trận pháp cơ quan cũng đều có. A Tĩnh,, thợ thủ công nhà ngươi thật là lợi hại.”
“Đó là đương nhiên.” Thanh Tĩnh không khỏi tự hào, “Ta cũng vì Lân nhi đệ đệ mà chuẩn bị lễ vật, hắn đang ở đâu?”
“Cái gì mà Lân nhi đệ đệ? Lân nhi rõ ràng so với ngươi còn lớn hơn hai tháng, ngươi phải gọi là ca. Ta cũng là ca của ngươi vậy.” Sở Kỳ bất mãn nói, nhưng vẫn dẫn Thanh Tĩnh đi tới nơi Lân nhi thường ngày luyện công…
Lúc chạng vạng tối, Sở Phi Dương rốt cục ngủ đủ, tinh thần phấn chấn rời giường.
Vốn cho là sẽ có người ngoan ngoãn bồi bên cạnh nhưng lại hoàn toàn không thấy bóng dáng, Sở Phi Dương vội rửa mặt rồi đi ra tìm người.
Thanh Phong kiếm phái kiến trúc dựa vào núi mà xây dựng, từ tiền viện đến hậu viện cũng phải bay qua nửa đỉnh núi, nếu muốn tìm một người, nói thì dễ nhưng làm mới khó. Cho đến lúc tới giờ ăn cơm tối Quân Thư Ảnh mới chậm rãi, thong dong trở về viện tử của mình.
Sở Phi Dương ôm cánh tay ngồi ở tiền thính, vừa nhấc quai hàm vừa nhướn mày nói: “Ngươi không thành thật ngủ cùng ta, đi đâu từ trưa vậy?”
Quân Thư Ảnh nhìn hắn một cái, cứ thế đi tới bưng lên uống cạn một chén trà trên bàn rồi mới nói: “Ta cũng không phải là mệt mỏi gì, làm sao phải vô ích ở trên giường bồi ngươi nửa ngày.”
Sở Phi Dương mài mài răng nanh, một phen kéo thắt lưng Quân Thư Ảnh lại: “Ngươi không biết ta tỉnh lại không thấy ngươi, có bao nhiêu cô đơn.”
Lời buồn nôn như vậy mà hắn cũng nói được, Quân Thư Ảnh không biết hắn rốt cuộc là cố ý trêu đùa hay là nói thật. Nếu hắn cố ý trêu đùa, Quân Thư Ảnh từ trước đến giờ là không thèm hồi đáp, nếu không hắn nhất định không chịu kết thúc. Còn nếu như hắn nói là sự thật… Quân Thư Ảnh cúi đầu nhìn Sở Phi Dương một chút, so với buổi trưa khí sắc đã tốt hơn nhiều, nhưng trong mắt vẫn còn một vài tơ máu, vẫn là không nhẫn nại, mặc kệ hắn, mở miệng nói: “Ta đi tìm Cao Phóng phối dược thiện cho ngươi.”
Sở Phi Dương vốn là đang giả bộ ngu ngốc, muốn tìm một cái cớ hảo hảo mà bát nháo, đế giải trừ nỗi khổ tương tư mà buổi trưa chưa đi được tới điểm cuối, nghe y nói vậy thoáng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên hai mắt Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh cũng cúi mặt nhìn hắn, ngũ quan tuấn mỹ được tà dương (ánh sáng buổi chiều muộn) ngoài cửa sổ chiếu rọi càng thêm dịu dàng, một cỗ cảm giác ôn nhu, nhu tình như nước từ ánh mắt kia chạy thẳng đến tận đáy lòng.
Sở Phi Dương vươn tay, đè chặt cái cổ Quân Thư Ảnh xuống, dịu dàng rồi lại mạnh mẽ đem y kéo lại phía mình.
Quân Thư Ảnh hai tay bắt được cánh tay kia, nhưng vẫn là không kềm chế được mà thuận theo lực đạo hướng về phía hắn.
Lại bị hôn.
Quân Thư Ảnh lông mi run rẩy, liền nhắm mắt lại, mặc cho Sở Phi Dương liên tục đổi góc độ mà chà đạp lên đôi môi của y. Đầu lưỡi Sở Phi Dương loạn xạ luồn lách vào từng kẽ răng, Quân Thư Ảnh nhấc môi, để cho chiếc lưỡi bá đạo kia trong miệng mình tàn sát bừa bãi.
Hôn đến khi không kiềm chế được nữa, Sở Phi Dương lại ôm lấy thắt lưng Quân Thư Ảnh, cường áp y ngồi trên đùi mình, kéo lấy thân người, hung hăng hôn.
Cho đến khi hai người hô hấp đều rối loạn, Sở Phi Dương mới thỏa mãn buông Quân Thư Ảnh ra, tại bờ môi bị lộng đỏ, liếm liếm.
“Chuẩn bị dược thiện gì, cuối cùng vẫn là ngươi chịu tội.” Sở Phi Dương cười nói.
Quân Thư Ảnh bị Sở Phi Dương ôm ở trong ngực, đem mặt tựa vào ngực hắn, hơi thở còn chưa bình phục. Đây là hành động cực kỳ yếu thế, bất quá dù sao cũng không bị người khác bắt gặp, y và Sở Phi Dương từ hơn mười năm trước đã như vậy đi. Hàng đêm, thời điểm điên loan đảo phượng, cũng là y luôn bị Sở Phi Dương chiếm hết tiện nghi, hiện tại cũng là đang bị ôm, Quân Thư Ảnh đối với loại chuyện này không muốn cùng Sở Phi Dương tranh giành.
“Ngươi nói tùy tiện như vậy.” Quân Thư Ảnh hừ nói, “Sở đại hiệp thần công cái thế, đương nhiên là có cảm giác mình vô địch thiên hạ.”
Sở Phi Dương quyến luyến không rời đang trên mặt y hôn một cái: “Chẳng lẽ Thư Ảnh không cảm thấy vi phu vô địch thiên hạ?”
“Tiếp tục vô địch thiên hạ, cũng là không thể không ăn không ngủ.” Quân Thư Ảnh giương mắt nhìn hắn, “Tóm lại ta đã để trù phòng từ hôm nay trở đi làm dược thiện đưa tới, cơm tối hẳn là sắp được rồi, ngươi thành thật mà ăn.”
“Ta không thích mùi vị dược thiện.” Sở Phi Dương nghe y nói đã mạnh mẽ quyết định như vậy rồi, vẻ mặt không khỏi đau khổ nói.
“Ngươi cũng không phải là tiểu hài tử ba tuổi, vẫn còn lấy không thích ra để bao biện.” Quân Thư Ảnh trừng mắt liếc hắn một cái, “Mặt khác, từ nay về sau nếu phải xuất môn, ta muốn đi cùng ngươi, trước đây chúng ta vẫn là đánh giá thấp năng lực quấy nhiễu của Vô Cực sơn trang.”
Sở Phi Dương gật đầu, không có dị nghị, Quân Thư Ảnh không chỉ là bạn lữ (người đồng hành/bằng hữu) của hắn mà còn là bằng hữu tín nhiệm và tri âm. Lúc Quân Thư Ảnh làm chuyện xấu, hắn cũng không tiêu diệt vây cánh của y. Đối với Quân Thư Ảnh hiện giờ, hắn càng không có khả năng đem chữ ‘ái’ (yêu) ra để giam cầm y.
Nói xong những việc này, hai người đều trầm mặc.
Trầm mặc có rất nhiều loại, ở giữa những người xa lạ sẽ là trầm mặc mang theo lúng túng, còn đối với những người quá thân thiết thì trầm mặc cũng là vì hài lòng thoải mái, mật ý nồng nàn.
Không lâu sau, hai người bằng nhĩ lực đều nghe được từ ngoài truyền tới tiếng bước chân rất nặng nề. Quân Thư Ảnh xoay người một cái, từ trong lòng Sở Phi Dương nhanh nhẹn thoát ra, Sở Phi Dương vươn tay cũng chỉ kịp đem năm đầu ngón tay khẽ chạm vào một góc y phục, dưới đáy lòng không khỏi luyến tiếc khoảnh khắc hạnh phúc vừa rồi.
Phút chốc, Trình Tuyết Tường đã xuất hiện ở ngoài cửa.
Danh sách chương