“Sở đại hiệp, có gì ra ngoài nói sau, nơi này không an toàn.” Nguyên Tình lên tiếng.
Sở Vân Phi vốn đang ngây người nhìn Sở Phi Dương ôm chặt Quân Thư Ảnh, lúc này mới phản ứng lại kéo tay Nguyên Tình, hướng về phía sau hô một tiếng: “Sở đại ca—”
Sở Phi Dương từ y phục mềm mại trên người xé xuống một miếng vải, cẩn thận che lại hai mắt Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh hơi ngửa đầu, để hai tay Sở Phi Dương dễ dàng vòng ra sau gáy y lưu loát thắt nút lại.
Sở Phi Dương không nhịn được nâng mặt y lên hung hăng hôn một cái, thấp giọng nói: “Thư Ảnh, bảo bối, ta hiện tại mang ngươi ra ngoài!”
Vừa dứt lời đã ôm lấy Quân Thư Ảnh, tấm áo choàng rộng thùng thình bay lên, Sở Phi Dương điểm mũi chân, bóng dáng như chớp, nhanh chóng lao ra bên ngoài.
Quân Thư Ảnh đối với lời nói cùng cách xưng hô tuỳ tiện kia của Sở Phi Dương còn có tư thế không vừa lòng này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ôm sát lấy cổ Sở Phi Dương. Tình thế bắt buộc, ai bảo có người khiến cho hai mắt y đen kịt cái gì cũng không nhìn thấy.
Sở Vân Phi kéo thân thể suy nhược của Nguyên Tình chạy vài bước, thấy quá chậm, đang muốn học theo Sở Phi Dương đưa tay ra, lại thấy Nguyên Tình bắt chéo tay trước ngực, điềm tĩnh nhìn cậu nói: “Chớ có vô lễ, ta chính là tổ sư gia gia của ngươi đấy.”
Sở Vân Phi bĩu môi, đưa tay ném Nguyên Tình lên lưng,sử khinh công, đuổi theo Sở Phi Dương.
Khi bốn người vừa lần lượt thoát ra khỏi động khẩu thì nghe từ trong địa đạo truyền đến thanh âm ‘ầm ầm’, dường như mọi thứ đang sụp đổ. Lối vào tối om phun ra một đám tro bụi, xen lẫn mùi hương khó ngửi.
Sở Phi Dương buông Quân Thư Ảnh, đến gần bên động khẩu nhìn một chút, mày nhíu lại, có chút lo lắng than thở: “Không biết nó có bị thương hay không, ta cũng không có ý thương tổn tính mệnh nó.”
Sở Vân Phi cũng nghĩ tới đại gia khoả nhìn qua có vẻ vô dụng kia, lại nhìn động khẩu bị đống đất đá sụp xuống che lấp, trong lòng cũng thương tâm.
Nguyên Tình nhìn về phía trời và mặt biển như nhập làm một ở phương xa, lát sau mới lắc đầu nói: “Các ngươi quá coi thường nó, tốt xấu gì nó cũng là thần vật ngàn năm, sẽ không dễ dàng bị nhốt chết như vậy đâu.”
Nguyên Tình vừa dứt lời, chỉ nghe thấy trên bầu trời Kỳ Lân đảo đột nhiên vang vọng tiếng ngâm khóc thật dài, mang theo giận dữ cùng khí phách chấn động bốn phía, khiến cho vô số chim chóc kinh sợ hỗn loạn chạy trốn lên không trung.
Một luồng sáng màu ngân bạch từ mặt đất cách đó không xa mạnh mẽ chui ra, thẳng hướng về chân trời, thân thể thô lớn dần dần lướt qua trước mắt bốn người, những vảy sáng màu ngân bạch dưới ánh mặt trời loé ra ngân quang cao quý. Qua một hồi lâu, ngân vĩ thô to mới đong đưa bay dần lên không trung.
Đôi mắt tinh khiết ướt át của nó quét qua thân bốn nhân loại nhỏ bé đánh giá một lượt, ánh mắt dừng lại trên mặt Sở Phi Dương. Nó hơi ngiêng đầu, móng vuốt bị Sở Phi Dương đâm bị thương rụt lại, trong mũi phun ra hơi thở hờn giận, lần thứ hai huýt dài một tiếng bay về phía chân trời.
“Xảy ra chuyện gì?” Quân Thư Ảnh tuy hai mắt không nhìn thấy, nhưng trực giác vẫn cảm nhận được không khí khẩn trương trong nháy mắt kia, y sờ soạng nắm lấy ống tay áo Sở Phi Dương hỏi.
Sở Phi Dương ôm lấy bờ vai y cười cười nói: “Không có gì, chỉ là chung vương kia giống như còn trách ta đâm bị thương móng vuốt của nó.”
Nguyên Tình nhìn về nơi xa xôi kia lẩm bẩm: “Ngay cả nó cũng đi… Đông Long Các hoàn toàn biến mất rồi….”
Sở Vân Phi đến bên người Nguyên Tình vỗ vỗ an ủi hắn: “Quá khứ đã qua để nó qua đi.Nguyên Tình, người theo ta về Thiên Sơn, chúng ta sẽ hảo hảo chiếu cố người.”
Nguyên Tình mỉm cười, cũng không phản đối.
Bốn người lên thuyền rời đảo, càng cách xa Kỳ Lân đảo càng lộ ra vẻ hoang dã thê lương, đúng là nơi sinh trưởng tốt cho cỏ dại, không thấy chút hơi thở của con người đã từng ở đây.
Đông Long Các kiến dựng trên Kỳ Lân đảo đã vài trăm năm, nhưng chỉ vài chục năm đã mục nát không còn chút vết tích. Thế sự thăng trầm, dù dốc hết tâm cơ tính toán, dù bỏ công xây dựng sự nghiệp vài trăm năm, một ngày nào đó vẫn bị chôn vùi trong vòng xoáy thời gian, đến khi không còn người nhớ rõ, không người biết đến.
Sở Phi Dương ngồi ở đầu thuyền nhìn đường về, trong lòng đầy cảm khái. Thế gian này nhiều thứ cầu cũng không được, kiếp này của hắn có thể giữ người yêu thương nhất bên mình đã là vô cùng trân quý.
Thế nhân muốn cầu thứ gì đó cũng không sai, Nguyên Tình thân là chưởng môn nhân, hắn cầu mong có thể tái hiện quá khứ huy hoàng của môn phái, hắn không có sai; Quân Thư Ảnh đã từng cầu xưng bá giang hồ thu phục thế nhân, y cũng không có sai; trong trần thế còn có rất nhiều người, cầu công danh lợi lộc, cầu công thành danh toại vạn người ngưỡng mộ, cầu quan tước thêm thân hậu lộc nơi tay, bọn họ sở cầu cũng không có sai. Chỉ là có một số người dùng sai cách, đi lầm đường, mới thành đại sai.
Sở Phi Dương ôm lấy Quân Thư Ảnh đang ngồi bên cạnh, cười khẽ nói: “Ta cả đời này hành sự, tựa hồ chưa bao giờ bở lỡ.”
Con mắt Quân Thư Ảnh vẫn bị mảnh vải che kín, y nghiêng đầu nghi hoặc, không thể lý giải được Sở Phi Dương đột nhiên nói ra một câu tự cao tự đại này là có ý tứ gì.
Sở Phi Dương trong lòng thích thú, cười khẽ ôm lấy mặt y, đem mặt mình áp lại gần, ôn nhu vạn phần mà cọ cọ.
Sở Vân Phi vừa bước ra khỏi khoang thuyền,trong nháy mắt thấy hành vi thân mật của hai người, trong lòng chợt nổi lên một tia ghen tuông.
Tuy Sở Phi Dương đối với Quân Thư Ảnh chỉ là xích gần lại một ít, nhưng Sở Vân Phi vẫn bị không gian đầy màu hồng kia làm cho đỏ mặt, mặt đỏ tai hồng quay trở về khoang thuyền.
Cách thuyền nhỏ không xa, một bóng dáng to lớn ngân sắc đang chậm rãi nhô lên khỏi mặt biển rồi lại lặn xuống, trong không trung mỹ lễ tạo thành một quầng sáng hình cung. Giữa thiên địa rộng lớn thuyền gỗ kia có vẻ nhỏ bé vạn phần từ từ hướng về mặt biển phía xa xa.
Nguyên tình cuối cùng cũng không theo Sở Vân Phi trở về Thiên Sơn, hắn ở trước lối vào sơn cốc của Mục Giang Bạch một mình tiêu thất.
Sở Phi Dương đành an ủi Sở Vân Phi đang vạn phần lo lắng, hứa với cậu sẽ dùng mọi mối quan hệ giúp cậu tìm kiếm Nguyên Tình, có tin tức gì nhất định lập tức thông tri cho cậu. Sở Vân Phi lại vì lệnh triệu hồi cấp tốc của sư phụ, nên chỉ có thể về Thiên Sơn trước.
Sở Phi Dương đợi hai mắt Quân Thư Ảnh phục hồi như cũ, liền cùng nhau đón Lân nhi rời khỏi sơn cốc. Khi xuân về hoa nở, một hàng ba người cuối cùng cũng về đến Lãng Nguyệt Sơn xa cách đã lâu.
Sở Vân Phi vốn đang ngây người nhìn Sở Phi Dương ôm chặt Quân Thư Ảnh, lúc này mới phản ứng lại kéo tay Nguyên Tình, hướng về phía sau hô một tiếng: “Sở đại ca—”
Sở Phi Dương từ y phục mềm mại trên người xé xuống một miếng vải, cẩn thận che lại hai mắt Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh hơi ngửa đầu, để hai tay Sở Phi Dương dễ dàng vòng ra sau gáy y lưu loát thắt nút lại.
Sở Phi Dương không nhịn được nâng mặt y lên hung hăng hôn một cái, thấp giọng nói: “Thư Ảnh, bảo bối, ta hiện tại mang ngươi ra ngoài!”
Vừa dứt lời đã ôm lấy Quân Thư Ảnh, tấm áo choàng rộng thùng thình bay lên, Sở Phi Dương điểm mũi chân, bóng dáng như chớp, nhanh chóng lao ra bên ngoài.
Quân Thư Ảnh đối với lời nói cùng cách xưng hô tuỳ tiện kia của Sở Phi Dương còn có tư thế không vừa lòng này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ôm sát lấy cổ Sở Phi Dương. Tình thế bắt buộc, ai bảo có người khiến cho hai mắt y đen kịt cái gì cũng không nhìn thấy.
Sở Vân Phi kéo thân thể suy nhược của Nguyên Tình chạy vài bước, thấy quá chậm, đang muốn học theo Sở Phi Dương đưa tay ra, lại thấy Nguyên Tình bắt chéo tay trước ngực, điềm tĩnh nhìn cậu nói: “Chớ có vô lễ, ta chính là tổ sư gia gia của ngươi đấy.”
Sở Vân Phi bĩu môi, đưa tay ném Nguyên Tình lên lưng,sử khinh công, đuổi theo Sở Phi Dương.
Khi bốn người vừa lần lượt thoát ra khỏi động khẩu thì nghe từ trong địa đạo truyền đến thanh âm ‘ầm ầm’, dường như mọi thứ đang sụp đổ. Lối vào tối om phun ra một đám tro bụi, xen lẫn mùi hương khó ngửi.
Sở Phi Dương buông Quân Thư Ảnh, đến gần bên động khẩu nhìn một chút, mày nhíu lại, có chút lo lắng than thở: “Không biết nó có bị thương hay không, ta cũng không có ý thương tổn tính mệnh nó.”
Sở Vân Phi cũng nghĩ tới đại gia khoả nhìn qua có vẻ vô dụng kia, lại nhìn động khẩu bị đống đất đá sụp xuống che lấp, trong lòng cũng thương tâm.
Nguyên Tình nhìn về phía trời và mặt biển như nhập làm một ở phương xa, lát sau mới lắc đầu nói: “Các ngươi quá coi thường nó, tốt xấu gì nó cũng là thần vật ngàn năm, sẽ không dễ dàng bị nhốt chết như vậy đâu.”
Nguyên Tình vừa dứt lời, chỉ nghe thấy trên bầu trời Kỳ Lân đảo đột nhiên vang vọng tiếng ngâm khóc thật dài, mang theo giận dữ cùng khí phách chấn động bốn phía, khiến cho vô số chim chóc kinh sợ hỗn loạn chạy trốn lên không trung.
Một luồng sáng màu ngân bạch từ mặt đất cách đó không xa mạnh mẽ chui ra, thẳng hướng về chân trời, thân thể thô lớn dần dần lướt qua trước mắt bốn người, những vảy sáng màu ngân bạch dưới ánh mặt trời loé ra ngân quang cao quý. Qua một hồi lâu, ngân vĩ thô to mới đong đưa bay dần lên không trung.
Đôi mắt tinh khiết ướt át của nó quét qua thân bốn nhân loại nhỏ bé đánh giá một lượt, ánh mắt dừng lại trên mặt Sở Phi Dương. Nó hơi ngiêng đầu, móng vuốt bị Sở Phi Dương đâm bị thương rụt lại, trong mũi phun ra hơi thở hờn giận, lần thứ hai huýt dài một tiếng bay về phía chân trời.
“Xảy ra chuyện gì?” Quân Thư Ảnh tuy hai mắt không nhìn thấy, nhưng trực giác vẫn cảm nhận được không khí khẩn trương trong nháy mắt kia, y sờ soạng nắm lấy ống tay áo Sở Phi Dương hỏi.
Sở Phi Dương ôm lấy bờ vai y cười cười nói: “Không có gì, chỉ là chung vương kia giống như còn trách ta đâm bị thương móng vuốt của nó.”
Nguyên Tình nhìn về nơi xa xôi kia lẩm bẩm: “Ngay cả nó cũng đi… Đông Long Các hoàn toàn biến mất rồi….”
Sở Vân Phi đến bên người Nguyên Tình vỗ vỗ an ủi hắn: “Quá khứ đã qua để nó qua đi.Nguyên Tình, người theo ta về Thiên Sơn, chúng ta sẽ hảo hảo chiếu cố người.”
Nguyên Tình mỉm cười, cũng không phản đối.
Bốn người lên thuyền rời đảo, càng cách xa Kỳ Lân đảo càng lộ ra vẻ hoang dã thê lương, đúng là nơi sinh trưởng tốt cho cỏ dại, không thấy chút hơi thở của con người đã từng ở đây.
Đông Long Các kiến dựng trên Kỳ Lân đảo đã vài trăm năm, nhưng chỉ vài chục năm đã mục nát không còn chút vết tích. Thế sự thăng trầm, dù dốc hết tâm cơ tính toán, dù bỏ công xây dựng sự nghiệp vài trăm năm, một ngày nào đó vẫn bị chôn vùi trong vòng xoáy thời gian, đến khi không còn người nhớ rõ, không người biết đến.
Sở Phi Dương ngồi ở đầu thuyền nhìn đường về, trong lòng đầy cảm khái. Thế gian này nhiều thứ cầu cũng không được, kiếp này của hắn có thể giữ người yêu thương nhất bên mình đã là vô cùng trân quý.
Thế nhân muốn cầu thứ gì đó cũng không sai, Nguyên Tình thân là chưởng môn nhân, hắn cầu mong có thể tái hiện quá khứ huy hoàng của môn phái, hắn không có sai; Quân Thư Ảnh đã từng cầu xưng bá giang hồ thu phục thế nhân, y cũng không có sai; trong trần thế còn có rất nhiều người, cầu công danh lợi lộc, cầu công thành danh toại vạn người ngưỡng mộ, cầu quan tước thêm thân hậu lộc nơi tay, bọn họ sở cầu cũng không có sai. Chỉ là có một số người dùng sai cách, đi lầm đường, mới thành đại sai.
Sở Phi Dương ôm lấy Quân Thư Ảnh đang ngồi bên cạnh, cười khẽ nói: “Ta cả đời này hành sự, tựa hồ chưa bao giờ bở lỡ.”
Con mắt Quân Thư Ảnh vẫn bị mảnh vải che kín, y nghiêng đầu nghi hoặc, không thể lý giải được Sở Phi Dương đột nhiên nói ra một câu tự cao tự đại này là có ý tứ gì.
Sở Phi Dương trong lòng thích thú, cười khẽ ôm lấy mặt y, đem mặt mình áp lại gần, ôn nhu vạn phần mà cọ cọ.
Sở Vân Phi vừa bước ra khỏi khoang thuyền,trong nháy mắt thấy hành vi thân mật của hai người, trong lòng chợt nổi lên một tia ghen tuông.
Tuy Sở Phi Dương đối với Quân Thư Ảnh chỉ là xích gần lại một ít, nhưng Sở Vân Phi vẫn bị không gian đầy màu hồng kia làm cho đỏ mặt, mặt đỏ tai hồng quay trở về khoang thuyền.
Cách thuyền nhỏ không xa, một bóng dáng to lớn ngân sắc đang chậm rãi nhô lên khỏi mặt biển rồi lại lặn xuống, trong không trung mỹ lễ tạo thành một quầng sáng hình cung. Giữa thiên địa rộng lớn thuyền gỗ kia có vẻ nhỏ bé vạn phần từ từ hướng về mặt biển phía xa xa.
Nguyên tình cuối cùng cũng không theo Sở Vân Phi trở về Thiên Sơn, hắn ở trước lối vào sơn cốc của Mục Giang Bạch một mình tiêu thất.
Sở Phi Dương đành an ủi Sở Vân Phi đang vạn phần lo lắng, hứa với cậu sẽ dùng mọi mối quan hệ giúp cậu tìm kiếm Nguyên Tình, có tin tức gì nhất định lập tức thông tri cho cậu. Sở Vân Phi lại vì lệnh triệu hồi cấp tốc của sư phụ, nên chỉ có thể về Thiên Sơn trước.
Sở Phi Dương đợi hai mắt Quân Thư Ảnh phục hồi như cũ, liền cùng nhau đón Lân nhi rời khỏi sơn cốc. Khi xuân về hoa nở, một hàng ba người cuối cùng cũng về đến Lãng Nguyệt Sơn xa cách đã lâu.
Danh sách chương