“Tôi giãy dụa hết nửa đời, mà vẫn không thoát ra được ảnh hưởng của anh đối với tôi.”
“Chỉ cần anh còn sống, tôi vẫn sẽ sản sinh ra một tia hy vọng, mà bản thân tôi không cho phép loại hy vọng này lại tiếp tục xuất hiện.”
“If I should meet thee, after long years, how should I greet thee with silence and tears.“
Hai người đi lên lầu, Tô Vị Nhiên lấy thẻ phòng từ trong túi ra, cười khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Phương Quân Dục: “Anh nghĩ kĩ chưa?”
“Anh vẫn luôn minh mẫn.” Khuôn mặt anh tuấn của Phương Quân Dục mang theo nụ cười ưu nhã, ngữ điệu ôn nhu.
Tô Vị Nhiên quẹt thẻ mở cửa, sau khi hai người tiến vào, cửa phòng liền đóng lại. Ở ngoài cửa, Tô Lê đứng trong bóng tối, khóe miệng nhếch lên nụ cười khát máu, rét lạnh khiếp sợ.
Cửa đóng lại, Tô Vị Nhiên đem người Phương Quân Dục đè lên cánh cửa. Phương Quân Dục ôn nhu nhìn Tô Vị Nhiên, ý cười ngay khóe miệng vừa dịu dàng vừa sủng nịch.
Tô Vị Nhiên để sát môi vào môi của Phương Quân Dục, tiếp tục chậm rãi đi xuống, môi ma sát với cằm Phương Quân Dục, rồi dừng ở trên cổ anh. Tô Vị Nhiên cười khẽ một tiếng, hàm răng nhắm ngay động mạch của Phương Quân Dục, chậm rãi dùng sức cắn. Phương Quân Dục trầm thấp cười. Tô Vị Nhiên xoa ***g ngực anh, cảm thụ nó đang phập phồng. Sau đó cậu hơi hơi nhả ra, khẽ cười hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Tay Phương Quân Dục nhẹ nhàng đặt lên eo Tô Vị Nhiên: “Giống như là bị rắn quấn lấy, mà không chịu thả ra.” Tô Vị Nhiên dùng sức cắn vào động mạch của Phương Quân Dục. Đầu lưỡi nếm được vị gỉ sắt tanh nồng của máu, nồng nặc nhưng khiến người ta hưng phấn.
“Thật là khó uống.” Tô Vị Nhiên ôn nhu nói. Miệng cậu rời khỏi cổ Phương Quân Dục. Cậu vẫn không ngốc đến mức đem Phương Quân Dục tươi sống cắn chết. Tay cậu men theo ***g ngực Phương Quân Dục đi lên trên, một tay khác ôm eo, lướt nhẹ trên lưng anh. Phương Quân Dục thuận theo để cho tay Tô Vị Nhiên tùy ý muốn làm gì trên người mình thì làm. (người được lợi là anh mà)
Tay Tô Vị Nhiên trượt xuống hạ thể Phương Quân Dục, anh khẽ rên một tiếng.
“Eyy — anh cứng rồi –” Tô Vị Nhiên thấp giọng cười. Bờ môi dính máu dưới ánh đèn mờ ảo hiện ra nét dụ hoặc, tựa như muốn dụ dỗ người rơi vào vực sâu không đáy.
“Là do em quá mê người.” Giọng Phương Quân Dục mang theo chút khàn khàn, đặc biệt gợi cảm.
Khóe môi Tô Vị Nhiên nhếch thành nụ cười, toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt ở trên người Phương Quân Dục. Cằm cậu tựa vào ***g ngực anh: “Thì ra anh cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt, bản lĩnh tình trường thật phong phú.”
Đầu ngón tay Phương Quân Dục chậm rãi đảo qua mặt Tô Vị Nhiên: “Đây đều là lời nói thật lòng của anh.”
Tô Vị Nhiên liếc mắt, con ngươi đen sẫm, mang đến sắc khí hôn ám, “Anh nói xem, tôi có nên tin anh không?”
Phương Quân Dục cười nhạt: “Anh sẽ làm cho em tin tưởng anh.”
“Khoan đã.” Tô Vị Nhiên dùng súng chặn lại ***g ngực Phương Quân Dục, ôn nhu nói, “Phương Quân Dục, quả thực là tôi không bỏ được anh. Tôi cũng tự căm hận chính bản thân mình, vì sao rõ ràng có thể đối xử với tất cả mọi người một cách vô tình như thế, nhưng duy chỉ có anh là tôi không buông bỏ được. Tôi giãy dụa hết nửa đời, mà vẫn không thoát ra được ảnh hưởng của anh đối với tôi.”
Cậu cười khẽ: “Anh nói đi, phải làm gì mới có thể thoát khỏi tình cảnh này đây?” Tay cậu sờ xoạng ***g ngực rắn chắc của Phương Quân Dục, “Nếu như anh chết đi rồi, có lẽ tôi sẽ quên được anh. Chỉ cần anh còn sống, tôi vẫn sẽ sản sinh ra một tia hy vọng, mà bản thân tôi không cho phép loại hy vọng này lại tiếp tục xuất hiện.”
Tô Vị Nhiên từ lúc bắt đầu vào cửa đã kiểm tra toàn thân Phương Quân Dục, xác định trên người Phương Quân Dục không có đeo súng mới lấy súng chặn anh lại.
Khuôn mặt tuấn nhã của Phương Quân Dục câu ra một nụ cười mê hoặc, tình đến mức khiến người ta không thể chống đỡ, bất tri bất giác hãm sâu vào sủng nịch ấy. Tựa như lúc này thứ đang chặn trước ngực anh là môi Tô Vị Nhiên, chứ không phải khẩu súng lạnh lẽo kia.
Tay anh dây dưa ôm chặt lấy eo Tô Vị Nhiên, ánh mắt hướng về mắt Tô Vị Nhiên, mở miệng nói: “If I should meet thee, after long years, how should I greet thee with silence and tears.“
— Giả như anh lại được gặp em lần nữa, qua bao năm tháng cách trở đằng đẵng, làm sao anh có thể dùng sự trầm mặc cùng với những giọt nước mắt đến chào em được.
Mắt Tô Vị Nhiên khẽ động, ngón tay cầm chặt súng. Bọn họ đều hiểu ý tứ trong câu nói đó.
“Vậy thì hãy trầm mặc đi.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói. Tay cậu vững vàng cầm súng, thế nhưng chỉ bản thân cậu biết, bàn tay cầm súng của cậu đã bắt đầu chảy mồ hôi, sau đó một tiếng súng nặng nề vang lên, máu từ ***g ngực Phương Quân Dục tuôn ra.
Mắt Tô Vị Nhiên mơ hồ một lúc, muốn bắn tiếp phát thứ hai, nhưng tay lại bị Phương Quân Dục chắn lại. Tô Vị Nhiên điều chỉnh phương hướng, Phương Quân Dục cũng chuyển động theo hướng đó. Trong nháy mắt cậu nổ súng lúc nãy, cơ thể Phương Quân Dục đã có chút lệch qua một bên, vì vậy dù cậu có bắn trúng Phương Quân Dục, nhưng cũng không có trúng vào chỗ nguy hiểm.
— Anh ta cố ý! Kỳ thực Phương Quân Dục hoàn toàn có thể tránh thoát, thế nhưng anh ta vẫn cố ý để cậu bắn trúng.
“Anh cho rằng anh làm như vậy thì tôi sẽ không tiếp tục nhẫn tâm bắn anh sao?” Tô Vị Nhiên lạnh lùng nở nụ cười, “Phương Quân Dục, anh từ lúc nào lại ngây thơ như thế.”
Bởi vì mất máu cho nên sắc mặt Phương Quân Dục hơi tái đi, khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn nay có thêm nét lạnh lùng. Khóe miệng anh chứa nét cười như có như không: “Đây là anh nợ em.” Nhưng anh đương nhiên sẽ không làm cái loại hành vi chờ chết này. Trải qua bao năm tháng đằng đẵng mới đến gặp em ấy, làm sao anh có thể dễ dàng buông tha như thế? Anh không lãng phí nổi.
Tô Vị Nhiên nở nụ cười: “Thời gian đã lâu như vậy, chúng ta làm sao thu hoạch lợi tức đây?” Nói xong cậu liền hướng vào đầu Phương Quân Dục chuẩn bị bắn phát súng thứ hai. Cơ thể Phương Quân Dục lách ra, thay đổi vị trí. Ngay lúc Tô Vị Nhiên chuẩn bị bắn, cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
Khi từ chỗ nghỉ ngơi của nhân viên nghe được tiếng súng từ căn phòng của Tô Vị Nhiên mơ hồ truyền đến thì liền gọi bảo vệ chạy đến đấy gõ cửa. Sở dĩ không trực tiếp xông vào bởi vì căn phòng này hiệu quả cách âm quá tốt, cho dù có nghe thấy tiếng súng thì cũng chỉ là mơ hồ nghe thấy được, nên bọn họ cũng không chắc chắn lắm. Nếu xông vào mà không có chuỵện gì, sẽ đắc tội với người trong phòng mất. Ngày hôm nay người đến chỗ này đều là khách quý có quyền có thế, bọn họ không thể đắc tội.
Cửa phòng bị mở ra, người phục vụ ngẩn người một chút. Chỉ thấy nửa thân trên của Tô Vị Nhiên để lộ ra, dưới thân vây một cái khăn tắm trắng, trên cổ còn có một dấu hôn ái muội. Cậu lười nhát nhếch miệng mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì không?”
Người phục vụ lấy lại tinh thần, nuốt một ngụm nước bọt. Hắn muốn biểu hiện thật tự nhiên như không có gì, nhưng người cứ cứng ngắc một chỗ: “Vừa nãy chúng tôi nghe thấy trong phòng ngài tựa hồ truyền ra tiếng súng, cho nên mới đến kiểm tra tình hình một chút.”
Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Kết quả thế nào?”
Người phục vụ cung kính: “Rất xin lỗi đã quấy rầy đến ngài, nếu ngài không xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng yên tâm hơn.” Nói xong mang theo bảo vệ rời đi. Ngay khi hắn quay đi, trong nháy mắt hắn liền cảm giác được mặt mình nóng rực. Người đàn ông này, quá mức hương diễm. Hắn gặp qua vô số nam nhân, kiểu nam nhân quấn khăn tắm như thế không hề ít, nhưng không có người nào giống với người vừa nãy, bất luận là không nói gì không làm gì thì vẫn khiến người khác không tự chủ được mà mặt đỏ tim đập.
Tô Vị Nhiên đóng cửa lại, quay đầu lại nhìn về phía Phương Quân Dục đang nằm trên giường. Lúc này sơ mi trắng của anh đã nhiễm một mảng đỏ, mà vết cắn trên cổ rất rõ ràng.
“Thật ra cứ đứng đây nhìn anh chảy máu tới chết cũng không phải là một ý kiến tồi.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói. Cậu kéo ghế ra, ngồi trên ấy mắt lạnh nhìn Phương Quân Dục.
Phương Quân Dục cũng nhìn về phía Tô Vị Nhiên. Từ đường cong lưu loát đến bắp thịt hết sức co dãn được che đậy bởi làn da trắng nõn không tỳ vết, vóc người cao to mà cân xứng, mỗi một đường cong đều vừa đủ, vừa xinh khỏe mạnh lại không quá vạm vỡ.
Tô Vị Nhiên tất nhiên cũng chú ý đến ánh mắt của Phương Quân Dục, cậu hờ hững cười: “Anh như vậy có tính là đang thi gian tôi không? Tôi sẽ xấu hổ đó.” Mà động tác của cậu cực kỳ tự nhiên, không có lấy một điểm ngượng ngùng nào.
Phương Quân Dục nhàn nhạt cười nói: “Anh đang suy nghĩ — có nên móc con mắt của tên lúc nãy xuống hay không.” Tuy rằng lời nói mang theo ý cười, thế nhưng ngữ điệu của anh lại làm người ta cảm thấy anh rất nghiêm túc.
Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Ngay cả tôi còn không ngại, anh nóng nảy thế làm gì?” Cậu từ bàn bên cạnh cầm lấy chai rượu, chậm rãi rót vào ly, “Anh lấy tư cách gì để truy cứu chuyện này?”
Phương Quân Dục đối với lời nói châm biếm của Tô Vị Nhiên không chút để ý chỉ cười nói: “Anh chẳng qua là thấy hắn không thuận mắt.” Lời giải thích miễn cưỡng như thế mà Phương Quân Dục nói ra như thể là chuyện rất hiển nhiên. Đương nhiên, với thân phận của Phương Quân Dục, anh muốn mạng của một người cũng không cần bản thân phải động thủ. Chỉ cần anh mở miệng, tự nhiên sẽ có thủ hạ trong khoảng thời gian ngắn nhất thực hiện cho anh.
Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng quơ quơ ly rượu đỏ trong tay, đem ly để sát vào mũi ngửi hương thơm tỏa ra từ rượu: “Trước hết tự nhìn lại bản thân đã.”
Trong phòng tràn ngập mùi máu tanh, trên giường vết máu đã thấm loang ra một vùng. Môi Tô Vị Nhiên chạm đến miệng ly, khẽ nhấp một ngụm, xinh đẹp mê người. Sau đó, cậu mở miệng nói: “Chateau Margaux 2003, hương vị không tồi, muốn nếm thử không?”
Phương Quân Dục khẽ cười nói: “Nếu như do em mớm cho anh.”
Tô Vị Nhiên lười nhát đứng dậy: “Thấy anh cũng sắp không xong rồi, tôi đây hầu hạ anh một lần cuối cùng vậy.” Cậu đi đến bên giường, uống một hớp nhỏ, sau đó nâng cằm Phương Quân Dục lên. Đáy mắt Phương Quân Dục hiện lên ý cười. Môi Tô Vị Nhiên ma sát môi Phương Quân Dục, chậm rãi truyền qua. Ngay lúc ấy, tay Phương Quân Dục bỗng nhiên dùng sức ôm lấy cơ thể Tô Vị Nhiên, đầu lưỡi cạy miệng Tô Vị Nhiên ra, kịch liệt ôm hôn, môi lưỡi đượm đầy hương rượu, mềm mại như lụa. Ly rượu thủy tinh rơi xuống đất, rượu văng tung tóe.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, trong phòng đột nhiên truyền đến hồi báo động chói tai. Ánh mắt hai người ánh lên tia cảnh giác, sau khi tách ra, Tô Vị Nhiên mặc quần áo xong, để khẩu súng vào lại túi áo. Thế nhưng lúc này Tô Vị Nhiên lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, hướng về phía Phương Quân Dục bắn một phát súng. Phương Quân Dục né qua, viên đạn sượt qua cổ, lưu lại vết máu. Tô Vị Nhiên vẫn chưa tiếp tục nổ súng, dù sao hiện tại tình thế không rõ ràng, bắn hết đạn chỉ sợ lúc sau sẽ gây bất lợi cho chính mình.
Tô Vị Nhiên nhanh chóng mở cửa, phát giác trước cửa khói dày đặc. Tô Vị Nhiên cùng Phương Quân Dục đi ra ngoài, gia nhập vào đoàn người đang chạy tứ tán bốn phía. Bọn họ phát hiện toàn bộ hội trường đều bị bao phủ bởi khói. Trận hỏa hoạn này cũng không quá bất ngờ. Lửa ngày càng bùng cháy, trong khoảnh khắc toàn bộ đại sảnh của hội trường đều bị lửa vây quanh, thậm chí còn lan lên lầu hai. Mà cửa lớn bằng đồng của hội trường bị chắn cứng đờ, mỗi một lối thoát hiểm đều bị phá hỏng, làm cách nào cũng không mở được. Trận lửa tựa như gọng kìm vây quanh đại sảnh, tất cả mọi người đều bị bao bọc, tập trung đến trung tâm của hội trường. Nguyên bản được trang hoàng thanh nhã khí thế, tiệc rượu của các danh gia vọng tộc giờ đây như địa ngục trần gian. Tiếng khóc than cùng âm thanh rít gào đan xen nhau như vọng lên từ cõi chết.
62.
Tác phẩm: Khi Nữ Vương Thụ Gặp Phúc Hắc Công.
Tác giả: Thanh Vụ Liễm Nguyệt.
“Chỉ cần anh còn sống, tôi vẫn sẽ sản sinh ra một tia hy vọng, mà bản thân tôi không cho phép loại hy vọng này lại tiếp tục xuất hiện.”
“If I should meet thee, after long years, how should I greet thee with silence and tears.“
Hai người đi lên lầu, Tô Vị Nhiên lấy thẻ phòng từ trong túi ra, cười khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Phương Quân Dục: “Anh nghĩ kĩ chưa?”
“Anh vẫn luôn minh mẫn.” Khuôn mặt anh tuấn của Phương Quân Dục mang theo nụ cười ưu nhã, ngữ điệu ôn nhu.
Tô Vị Nhiên quẹt thẻ mở cửa, sau khi hai người tiến vào, cửa phòng liền đóng lại. Ở ngoài cửa, Tô Lê đứng trong bóng tối, khóe miệng nhếch lên nụ cười khát máu, rét lạnh khiếp sợ.
Cửa đóng lại, Tô Vị Nhiên đem người Phương Quân Dục đè lên cánh cửa. Phương Quân Dục ôn nhu nhìn Tô Vị Nhiên, ý cười ngay khóe miệng vừa dịu dàng vừa sủng nịch.
Tô Vị Nhiên để sát môi vào môi của Phương Quân Dục, tiếp tục chậm rãi đi xuống, môi ma sát với cằm Phương Quân Dục, rồi dừng ở trên cổ anh. Tô Vị Nhiên cười khẽ một tiếng, hàm răng nhắm ngay động mạch của Phương Quân Dục, chậm rãi dùng sức cắn. Phương Quân Dục trầm thấp cười. Tô Vị Nhiên xoa ***g ngực anh, cảm thụ nó đang phập phồng. Sau đó cậu hơi hơi nhả ra, khẽ cười hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Tay Phương Quân Dục nhẹ nhàng đặt lên eo Tô Vị Nhiên: “Giống như là bị rắn quấn lấy, mà không chịu thả ra.” Tô Vị Nhiên dùng sức cắn vào động mạch của Phương Quân Dục. Đầu lưỡi nếm được vị gỉ sắt tanh nồng của máu, nồng nặc nhưng khiến người ta hưng phấn.
“Thật là khó uống.” Tô Vị Nhiên ôn nhu nói. Miệng cậu rời khỏi cổ Phương Quân Dục. Cậu vẫn không ngốc đến mức đem Phương Quân Dục tươi sống cắn chết. Tay cậu men theo ***g ngực Phương Quân Dục đi lên trên, một tay khác ôm eo, lướt nhẹ trên lưng anh. Phương Quân Dục thuận theo để cho tay Tô Vị Nhiên tùy ý muốn làm gì trên người mình thì làm. (người được lợi là anh mà)
Tay Tô Vị Nhiên trượt xuống hạ thể Phương Quân Dục, anh khẽ rên một tiếng.
“Eyy — anh cứng rồi –” Tô Vị Nhiên thấp giọng cười. Bờ môi dính máu dưới ánh đèn mờ ảo hiện ra nét dụ hoặc, tựa như muốn dụ dỗ người rơi vào vực sâu không đáy.
“Là do em quá mê người.” Giọng Phương Quân Dục mang theo chút khàn khàn, đặc biệt gợi cảm.
Khóe môi Tô Vị Nhiên nhếch thành nụ cười, toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt ở trên người Phương Quân Dục. Cằm cậu tựa vào ***g ngực anh: “Thì ra anh cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt, bản lĩnh tình trường thật phong phú.”
Đầu ngón tay Phương Quân Dục chậm rãi đảo qua mặt Tô Vị Nhiên: “Đây đều là lời nói thật lòng của anh.”
Tô Vị Nhiên liếc mắt, con ngươi đen sẫm, mang đến sắc khí hôn ám, “Anh nói xem, tôi có nên tin anh không?”
Phương Quân Dục cười nhạt: “Anh sẽ làm cho em tin tưởng anh.”
“Khoan đã.” Tô Vị Nhiên dùng súng chặn lại ***g ngực Phương Quân Dục, ôn nhu nói, “Phương Quân Dục, quả thực là tôi không bỏ được anh. Tôi cũng tự căm hận chính bản thân mình, vì sao rõ ràng có thể đối xử với tất cả mọi người một cách vô tình như thế, nhưng duy chỉ có anh là tôi không buông bỏ được. Tôi giãy dụa hết nửa đời, mà vẫn không thoát ra được ảnh hưởng của anh đối với tôi.”
Cậu cười khẽ: “Anh nói đi, phải làm gì mới có thể thoát khỏi tình cảnh này đây?” Tay cậu sờ xoạng ***g ngực rắn chắc của Phương Quân Dục, “Nếu như anh chết đi rồi, có lẽ tôi sẽ quên được anh. Chỉ cần anh còn sống, tôi vẫn sẽ sản sinh ra một tia hy vọng, mà bản thân tôi không cho phép loại hy vọng này lại tiếp tục xuất hiện.”
Tô Vị Nhiên từ lúc bắt đầu vào cửa đã kiểm tra toàn thân Phương Quân Dục, xác định trên người Phương Quân Dục không có đeo súng mới lấy súng chặn anh lại.
Khuôn mặt tuấn nhã của Phương Quân Dục câu ra một nụ cười mê hoặc, tình đến mức khiến người ta không thể chống đỡ, bất tri bất giác hãm sâu vào sủng nịch ấy. Tựa như lúc này thứ đang chặn trước ngực anh là môi Tô Vị Nhiên, chứ không phải khẩu súng lạnh lẽo kia.
Tay anh dây dưa ôm chặt lấy eo Tô Vị Nhiên, ánh mắt hướng về mắt Tô Vị Nhiên, mở miệng nói: “If I should meet thee, after long years, how should I greet thee with silence and tears.“
— Giả như anh lại được gặp em lần nữa, qua bao năm tháng cách trở đằng đẵng, làm sao anh có thể dùng sự trầm mặc cùng với những giọt nước mắt đến chào em được.
Mắt Tô Vị Nhiên khẽ động, ngón tay cầm chặt súng. Bọn họ đều hiểu ý tứ trong câu nói đó.
“Vậy thì hãy trầm mặc đi.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói. Tay cậu vững vàng cầm súng, thế nhưng chỉ bản thân cậu biết, bàn tay cầm súng của cậu đã bắt đầu chảy mồ hôi, sau đó một tiếng súng nặng nề vang lên, máu từ ***g ngực Phương Quân Dục tuôn ra.
Mắt Tô Vị Nhiên mơ hồ một lúc, muốn bắn tiếp phát thứ hai, nhưng tay lại bị Phương Quân Dục chắn lại. Tô Vị Nhiên điều chỉnh phương hướng, Phương Quân Dục cũng chuyển động theo hướng đó. Trong nháy mắt cậu nổ súng lúc nãy, cơ thể Phương Quân Dục đã có chút lệch qua một bên, vì vậy dù cậu có bắn trúng Phương Quân Dục, nhưng cũng không có trúng vào chỗ nguy hiểm.
— Anh ta cố ý! Kỳ thực Phương Quân Dục hoàn toàn có thể tránh thoát, thế nhưng anh ta vẫn cố ý để cậu bắn trúng.
“Anh cho rằng anh làm như vậy thì tôi sẽ không tiếp tục nhẫn tâm bắn anh sao?” Tô Vị Nhiên lạnh lùng nở nụ cười, “Phương Quân Dục, anh từ lúc nào lại ngây thơ như thế.”
Bởi vì mất máu cho nên sắc mặt Phương Quân Dục hơi tái đi, khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn nay có thêm nét lạnh lùng. Khóe miệng anh chứa nét cười như có như không: “Đây là anh nợ em.” Nhưng anh đương nhiên sẽ không làm cái loại hành vi chờ chết này. Trải qua bao năm tháng đằng đẵng mới đến gặp em ấy, làm sao anh có thể dễ dàng buông tha như thế? Anh không lãng phí nổi.
Tô Vị Nhiên nở nụ cười: “Thời gian đã lâu như vậy, chúng ta làm sao thu hoạch lợi tức đây?” Nói xong cậu liền hướng vào đầu Phương Quân Dục chuẩn bị bắn phát súng thứ hai. Cơ thể Phương Quân Dục lách ra, thay đổi vị trí. Ngay lúc Tô Vị Nhiên chuẩn bị bắn, cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
Khi từ chỗ nghỉ ngơi của nhân viên nghe được tiếng súng từ căn phòng của Tô Vị Nhiên mơ hồ truyền đến thì liền gọi bảo vệ chạy đến đấy gõ cửa. Sở dĩ không trực tiếp xông vào bởi vì căn phòng này hiệu quả cách âm quá tốt, cho dù có nghe thấy tiếng súng thì cũng chỉ là mơ hồ nghe thấy được, nên bọn họ cũng không chắc chắn lắm. Nếu xông vào mà không có chuỵện gì, sẽ đắc tội với người trong phòng mất. Ngày hôm nay người đến chỗ này đều là khách quý có quyền có thế, bọn họ không thể đắc tội.
Cửa phòng bị mở ra, người phục vụ ngẩn người một chút. Chỉ thấy nửa thân trên của Tô Vị Nhiên để lộ ra, dưới thân vây một cái khăn tắm trắng, trên cổ còn có một dấu hôn ái muội. Cậu lười nhát nhếch miệng mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì không?”
Người phục vụ lấy lại tinh thần, nuốt một ngụm nước bọt. Hắn muốn biểu hiện thật tự nhiên như không có gì, nhưng người cứ cứng ngắc một chỗ: “Vừa nãy chúng tôi nghe thấy trong phòng ngài tựa hồ truyền ra tiếng súng, cho nên mới đến kiểm tra tình hình một chút.”
Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Kết quả thế nào?”
Người phục vụ cung kính: “Rất xin lỗi đã quấy rầy đến ngài, nếu ngài không xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng yên tâm hơn.” Nói xong mang theo bảo vệ rời đi. Ngay khi hắn quay đi, trong nháy mắt hắn liền cảm giác được mặt mình nóng rực. Người đàn ông này, quá mức hương diễm. Hắn gặp qua vô số nam nhân, kiểu nam nhân quấn khăn tắm như thế không hề ít, nhưng không có người nào giống với người vừa nãy, bất luận là không nói gì không làm gì thì vẫn khiến người khác không tự chủ được mà mặt đỏ tim đập.
Tô Vị Nhiên đóng cửa lại, quay đầu lại nhìn về phía Phương Quân Dục đang nằm trên giường. Lúc này sơ mi trắng của anh đã nhiễm một mảng đỏ, mà vết cắn trên cổ rất rõ ràng.
“Thật ra cứ đứng đây nhìn anh chảy máu tới chết cũng không phải là một ý kiến tồi.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói. Cậu kéo ghế ra, ngồi trên ấy mắt lạnh nhìn Phương Quân Dục.
Phương Quân Dục cũng nhìn về phía Tô Vị Nhiên. Từ đường cong lưu loát đến bắp thịt hết sức co dãn được che đậy bởi làn da trắng nõn không tỳ vết, vóc người cao to mà cân xứng, mỗi một đường cong đều vừa đủ, vừa xinh khỏe mạnh lại không quá vạm vỡ.
Tô Vị Nhiên tất nhiên cũng chú ý đến ánh mắt của Phương Quân Dục, cậu hờ hững cười: “Anh như vậy có tính là đang thi gian tôi không? Tôi sẽ xấu hổ đó.” Mà động tác của cậu cực kỳ tự nhiên, không có lấy một điểm ngượng ngùng nào.
Phương Quân Dục nhàn nhạt cười nói: “Anh đang suy nghĩ — có nên móc con mắt của tên lúc nãy xuống hay không.” Tuy rằng lời nói mang theo ý cười, thế nhưng ngữ điệu của anh lại làm người ta cảm thấy anh rất nghiêm túc.
Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Ngay cả tôi còn không ngại, anh nóng nảy thế làm gì?” Cậu từ bàn bên cạnh cầm lấy chai rượu, chậm rãi rót vào ly, “Anh lấy tư cách gì để truy cứu chuyện này?”
Phương Quân Dục đối với lời nói châm biếm của Tô Vị Nhiên không chút để ý chỉ cười nói: “Anh chẳng qua là thấy hắn không thuận mắt.” Lời giải thích miễn cưỡng như thế mà Phương Quân Dục nói ra như thể là chuyện rất hiển nhiên. Đương nhiên, với thân phận của Phương Quân Dục, anh muốn mạng của một người cũng không cần bản thân phải động thủ. Chỉ cần anh mở miệng, tự nhiên sẽ có thủ hạ trong khoảng thời gian ngắn nhất thực hiện cho anh.
Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng quơ quơ ly rượu đỏ trong tay, đem ly để sát vào mũi ngửi hương thơm tỏa ra từ rượu: “Trước hết tự nhìn lại bản thân đã.”
Trong phòng tràn ngập mùi máu tanh, trên giường vết máu đã thấm loang ra một vùng. Môi Tô Vị Nhiên chạm đến miệng ly, khẽ nhấp một ngụm, xinh đẹp mê người. Sau đó, cậu mở miệng nói: “Chateau Margaux 2003, hương vị không tồi, muốn nếm thử không?”
Phương Quân Dục khẽ cười nói: “Nếu như do em mớm cho anh.”
Tô Vị Nhiên lười nhát đứng dậy: “Thấy anh cũng sắp không xong rồi, tôi đây hầu hạ anh một lần cuối cùng vậy.” Cậu đi đến bên giường, uống một hớp nhỏ, sau đó nâng cằm Phương Quân Dục lên. Đáy mắt Phương Quân Dục hiện lên ý cười. Môi Tô Vị Nhiên ma sát môi Phương Quân Dục, chậm rãi truyền qua. Ngay lúc ấy, tay Phương Quân Dục bỗng nhiên dùng sức ôm lấy cơ thể Tô Vị Nhiên, đầu lưỡi cạy miệng Tô Vị Nhiên ra, kịch liệt ôm hôn, môi lưỡi đượm đầy hương rượu, mềm mại như lụa. Ly rượu thủy tinh rơi xuống đất, rượu văng tung tóe.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, trong phòng đột nhiên truyền đến hồi báo động chói tai. Ánh mắt hai người ánh lên tia cảnh giác, sau khi tách ra, Tô Vị Nhiên mặc quần áo xong, để khẩu súng vào lại túi áo. Thế nhưng lúc này Tô Vị Nhiên lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, hướng về phía Phương Quân Dục bắn một phát súng. Phương Quân Dục né qua, viên đạn sượt qua cổ, lưu lại vết máu. Tô Vị Nhiên vẫn chưa tiếp tục nổ súng, dù sao hiện tại tình thế không rõ ràng, bắn hết đạn chỉ sợ lúc sau sẽ gây bất lợi cho chính mình.
Tô Vị Nhiên nhanh chóng mở cửa, phát giác trước cửa khói dày đặc. Tô Vị Nhiên cùng Phương Quân Dục đi ra ngoài, gia nhập vào đoàn người đang chạy tứ tán bốn phía. Bọn họ phát hiện toàn bộ hội trường đều bị bao phủ bởi khói. Trận hỏa hoạn này cũng không quá bất ngờ. Lửa ngày càng bùng cháy, trong khoảnh khắc toàn bộ đại sảnh của hội trường đều bị lửa vây quanh, thậm chí còn lan lên lầu hai. Mà cửa lớn bằng đồng của hội trường bị chắn cứng đờ, mỗi một lối thoát hiểm đều bị phá hỏng, làm cách nào cũng không mở được. Trận lửa tựa như gọng kìm vây quanh đại sảnh, tất cả mọi người đều bị bao bọc, tập trung đến trung tâm của hội trường. Nguyên bản được trang hoàng thanh nhã khí thế, tiệc rượu của các danh gia vọng tộc giờ đây như địa ngục trần gian. Tiếng khóc than cùng âm thanh rít gào đan xen nhau như vọng lên từ cõi chết.
62.
Tác phẩm: Khi Nữ Vương Thụ Gặp Phúc Hắc Công.
Tác giả: Thanh Vụ Liễm Nguyệt.
Danh sách chương