Người, đi đâu rồi? Lâm Thu Đồng chán nản ngồi xuống, tinh thần vừa dâng cao cũng chùn xuống. Nhất định là lúc phục vụ dây dưa, Thẩm Cảnh Nhiên đã rời đi, để vuột mất cơ hội làm nhục Thẩm Cảnh Nhiên mất, thiệt... đáng tiếc, Lâm Thu Đồng bóp cổ tay, gọi phục vụ tính tiền chuẩn bị rời đi, quái lạ, phân cảm xúc mất mát trong lòng này là sao? Bên ngoài trời rất nóng, Lâm Thu Đồng vốn không muốn ra ngoài, nhưng cứ một mình ở lại đây cứ thấy quái quái thế nào, luôn cảm thấy cô không có đây thì ông chủ đi làm được mấy giấc cũng nên, quán xá gì vắng như chùa bà đanh có mỗi cô là khách.



Thôi bỏ đi, cứ ra ngoài trước, hai tay Lâm Thu Đồng cho vào túi quần, thân thể dựa cửa hướng ra ngoài, cô vòng một vòng theo cửa, cửa mở, cô cũng ra theo, trong tầm mắt bỗng xuất hiện gương mặt, vẫn nụ cười trước sau như một.



"Thu Đồng."



"Thẩm Cảnh Nhiên?"



Lâm Thu Đồng hiển nhiên không ngờ Thẩm Cảnh Nhiên sẽ xuất hiện, chẳng phải đi rồi à? Thẩm Cảnh Nhiên cũng không vì Lâm Thu Đồng gọi cả tên họ cô mà có chút không vui, gật đầu một cái, cười nói.



"Ừm, là tôi, vừa mới nhìn thấy cô."



Quả nhiên là có thấy, nhưng đến mức đi rồi còn quay lại chỉ để chào hỏi thôi à? Đúng là đủ ân cần, nội tâm Lâm Thu Đồng oán thầm, trên mặt vẫn lạnh như tiền.



"À, vậy à?"



Lâm Thu Đồng thoáng liếc nhìn đầu phố, đông người như vậy, Thẩm Cảnh Nhiên vừa rồi đã ở đâu, sao cô không nhìn thấy. Thẩm Cảnh Nhiên thấy ánh mắt Lâm Thu Đồng lơ lững, mới giải thích.



"Dù vừa rồi có nhìn thấy cô, nhưng mà, phải tiễn khách, không thể giữa chừng, nên là tiễn khách trước, mới quay lại chào hỏi, cà phê ở đây được không?"



Giọng điệu vẫn ôn nhu như thường lệ, giữa cái hè oi bức này, cũng khiến lòng dạ nóng nảy được an tĩnh lại, Lâm Thu Đồng quay đầu nhìn quán cà phê, tùy ý nói.



"Cũng được, tôi không hay uống cà phê lắm."



"Nước ép trái cây ở đây, làm cũng được lắm."



Thẩm Cảnh Nhiên kéo cửa, tránh người nói.



"Hiếm khi gặp nhau thế này, hay là vào trong uống thêm một ly?"



Lâm Thu Đồng đứng đó bất động, Thẩm Cảnh Nhiên cong môi nở nụ cười.



"Bây giờ đã hai giờ hơn, trời lúc này là nóng nhất, nếu cô không có việc gì bận, qua lúc này rồi hẵng đi, tránh cho nóng bức."



Không thể không nói, nhắc nhở của Thẩm Cảnh Nhiên rất thân thiết, Lâm Thu Đồng quả thật ghét trời nóng, dứt khoát cùng Thẩm Cảnh Nhiên vào quán. Theo sau lưng Thẩm Cảnh Nhiên, có một mùi hương nhàn nhạt tản ra, Lâm Thu Đồng dùng sức ngửi lấy, hương vị chỉ thoang thoảng cũng không trở nên đậm đà, vẫn rất nhàn nhạt, nhưng lại rất thơm.



Thẩm Cảnh Nhiên gọi hai ly nước việt quất, Lâm Thu Đồng ngồi yên, mặt hướng ra ngoài cửa sổ xuất thần, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Thẩm Cảnh Nhiên thật thấp thở phào nhẹ nhõm, rất rất nhẹ, nhưng Lâm Thu Đồng vẫn nghe thấy, cô hơi nghiêng đầu, dư quang khóe mắt, thấy Thẩm Cảnh Nhiên đang chống tay ấn nhẹ trên trán hai cái, nhìn bộ dạng, xem ra rất mệt mỏi.



"Công việc thế nào?"



Thẩm Cảnh Nhiên chủ động mở đề tài, Lâm Thu Đồng nhìn ngoài cửa sổ như cũ, thờ ơ đáp.



"Có thể thế nào, liền thế ấy."



"Mới từ nước ngoài về có thể chưa thích ứng kịp, đừng để quá mệt nhọc."



Thời khắc này Thẩm Cảnh Nhiên đã thu hồi mệt mỏi, giống một vị trưởng bối quan tâm vãn bối.



"Nếu cần tôi giúp đỡ điều gì, cứ nói."



"Chà, cô đối với ai cũng chủ động nhiệt tình thế à?"



Trong đầu Lâm Thu Đồng đột nhiên thoáng hiện lên lúc trò chuyện với vị khách hàng kia Thẩm Cảnh Nhiên cũng lộ ra vẻ mặt vui vẻ này, đây cũng là một dạng phương thức tác động lên đối phương, rất xinh đẹp, nhưng không hiểu sao lại rất chướng mắt, nhất là thời khắc nét mặt vui tươi này cũng tương tự như lúc đi thương lượng. Đôi mắt đen láy của Thẩm Cảnh Nhiên thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, đường nhìn như kéo dài đến tận bầu trời xanh, liên lụy trong lòng cũng trở nên trong veo hơn, bàn tay vuốt ve lấy thân ly, cười nhạt.



"Đối đãi người khác, phải lễ độ, đúng chứ."



"Cô nói bóng gió, nói tôi không lễ độ với cô, đúng không?"



Lâm Thu Đồng quay đầu lại, đôi mắt sắc bén nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, khóe miệng còn mang theo một tia cười ác ý. Nụ cười Thẩm Cảnh Nhiên cũng chưa từng biến mất, ngược lại càng sâu hơn, nhẹ cười ra tiếng, giọng điệu thậm chí còn mang theo cưng chiều, ôn nhu nói.



"Không hề gì, lúc còn sống chung với tôi, cô thấy vui vẻ thì cô cứ làm thôi."



"...."



Lâm Thu Đồng ảo não quay đầu đi, chính là vậy! Chính vì thế mà cô mới ghét nhất, nói ra điều gì cũng cứ một nét mặt đó, nhìn như ôn hòa thân cận, nhưng thực tế lại như một cái hố sâu không thể nào vượt qua. Lâm Thu Đồng rất muốn xé toạt lớp mặt nạ kia của Thẩm Cảnh Nhiên, xem thử biểu cảm chân thật của cô ta có phải luôn là biểu cảm chán ghét? Lâm Thu Đồng không tin nội tâm Thẩm Cảnh Nhiên sẽ như vẻ bề ngoài của cô ta vậy, cô cũng không ngần ngại thể hiện tâm trạng khoa trương về Thẩm Cảnh Nhiên của mình ra ngoài, không cần thiết phải che giấu, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên lại tựa hồ che giấu rất tốt... lúc này điện thoại Thẩm Cảnh Nhiên lại reo lên.



"A lô."



"Ừm, tôi biết."



"Đúng thế."



"Vấn đề này, lẽ nào nên là tôi trả lời à?"



"Cậu là người phụ trách, hay tôi là người phụ trách?"



"Đây không phải lần đầu tiên, có vấn đề liền nghĩ biện pháp, đùn đẩy thì có thể giải quyết được chuyện gì."



"Ngày mai sửa sang lại rồi gửi một bản báo cáo qua cho tôi."



.... Dù Lâm Thu Đồng quay đầu đi, nhưng thỉnh thoảng giọng Thẩm Cảnh Nhiên vẫn thổi tới, không hề giống với giọng điệu mỗi lần cô ta nói chuyện với mình, mang khí thế lãnh đạo cao cao tại thượng không ít, ít nhất người nghe thấy sẽ phải nghe theo, sai rồi, là người trong điện thoại nghe thấy mới đúng.



"Cô uống thử nước trái cây của quán này đi, ngon lắm."



Cúp máy Thẩm Cảnh Nhiên khôi phục về lại trạng thái Lâm Thu Đồng quen thuộc, giọng ôn nhu như một dòng suối mát vậy. Lâm Thu Đồng bưng lên thử húp một ngụm, cảm giác mát nhẹ khoan khoái mà lại ngon miệng, ngọt nhưng không ngán, còn phảng phất hương trái cây.... quả thật không tồi.



"Cũng bình thường."



Lâm Thu Đồng nói lời trái với lòng, Thẩm Cảnh Nhiên chẳng qua chỉ nhàn nhạt cong môi, bưng ly nước việt quất của mình lên cũng uống một hớp nhỏ, tâm tình dường như tốt lên rất nhiều, khóe môi từ đầu đến cuối luôn cong lên.



Rất nhanh, điện thoại Thẩm Cảnh Nhiên lại vang lên lần nữa, lần thứ ba, rồi thứ tư... Lâm Thu Đồng chủ động lên tiếng.



"Trông cô bận rộn nhiều việc, tôi cáo từ trước."



Thẩm Cảnh Nhiên nhìn đồng hồ đeo tay, đã ba giờ rồi, cũng nên đi thôi.



"Cũng được, lần sau có thời gian lại tới đây, công việc hôm nay của tôi hơi bận một xíu."



Cũng chẳng phải chỉ hôm nay, là hôm nào cũng bề bộn như thế, Thẩm Cảnh Nhiên nếu không phải gặp Lâm Thu Đồng, chỉ sợ cũng rất khó cho bản thân được khoảng thời gian thả lỏng thế này.



Cho đến khi bóng lưng Thẩm Cảnh nhiên mất hút ở tòa cao ốc cách đó không xa, Lâm Thu Đồng mới nghe thấy điện thoại trong túi reo lên, là Tô Tú gọi tới, hỏi có muốn cùng ăn tối không.



"Được a, bây giờ tớ sẽ về công ty tìm cậu."



Buổi tối, tại một tiệm thịt nướng gần nhà Tô Tú, Lâm Thu Đồng và Tô Tú gọi lên một đống thức ăn, cùng mấy chai bia. Mùa hè oi bức, được ăn hải sản với bạn bè rồi làm vài chai bia mát rượi, không thể không nói là chuyện vui vẻ nhất cuộc đời. Đáng tiếc, tửu lượng Lâm Thu Đồng rất hạn hẹp, người ngoài không biết, chứ Tô Tú thì biết rõ, cho nên cô uống nhiều, cũng không để Lâm Thu Đồng uống.



"Cậu uống nhiều vào tớ vác không nổi đó nha!"



Hết cách rồi, Lâm Thu Đồng dáng cao ráo, mang giày lép xẹp mà cũng trên 170m rồi, đổi lại là một cô nương, làm sao điều khiển được.



"Đồng Đồng, quan hệ với nhà cậu ổn hơn chưa?"



Tô Tú ợ ra hơi bia, bóc một miếng cá cho vào mồm, Lâm Thu Đồng thở ra một hơi, lấy thêm một miếng cá khác để vào chỗ trống Tô Tú vừa lấy, không mặn không nhạt nói.



"Vẫn vậy."



"Tớ nghe nói, người giữ chức mẹ ghẻ của cậu chính là Thẩm Cảnh Nhiên nha."



Gương mặt hồng hồng của Tô Tú nâng lên, cười nói.



"Chị ấy, chính là nữ thần trong lòng tớ a, mà nữ thần tớ mới 30 hà, 30 mà đã phải làm mẹ rồi, có đứa con gái còn cao hơn cả mình, tuổi vừa tròn 22, haha!"



Tô Tú vừa cười vừa nói chảy cả nước mắt.



---- ---- ---



Công thành đoạt đất ủa nhầm tranh thủ ra chương *hai mắt lóe sáng*



P/S: Rõ ràng hai bả là một couple mà sao tui lại phải làm "shipper", ngồi rình hai bả cùng xuất hiện hiếm hoi đếm trên đầu ngón tay thế này, đến khi mà hai bả có được một chút chíu tiến triển nào đó chắc tui cũng héo rũ bên đường mất rồi *híc hu*~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện