Cận Ngữ Ca suốt đêm an giấc, hôm sau khi thức dậy thì thân nhiệt đã hạ, tuy nhiên triệu chứng bị cảm vẫn còn, chỉ là không quá nghiêm trọng. Kiều Hiểu Kiều không ở trong phòng, bên ngoài cũng không có tiếng động gì.

Ngữ Ca bước ra đảo quanh một vòng, quả thật không có một ai, trên bàn là cháo trắng của ngày hôm qua, đã được làm nóng lại và còn đang tỏa hơi ấm. Thuốc cần phải uống cũng được đặt ở cạnh bên, ngoài ra không một lời nhắn nhủ nào.

Cô đi vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ rồi ngồi vào bàn ăn. Cận Ngữ Ca của sáng hôm nay có hơi thất thần, bàn tay cầm muỗng chỉ đưa cháo vào miệng một cách máy móc, ánh mắt không tìm thấy tiêu điểm. 

Kiều Hiểu Kiều…

Cùng lúc ấy, Kiều cảnh quan đang một tay nắm giữ tay cầm trên xe buýt, một tay nhét bánh bao vào miệng, còn thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Phạm lỗi sai lớn như vậy, vụ án của Âu Dương Thông không thể tiếp tục giao cho cô xử lý nữa, cô phải tranh thủ trở về đồn để bàn giao lại cho tổ khác. Xem ra nhị tiểu thư của Cận gia đã quyết tâm bảo vệ đến cùng rồi, cho dù có bắt được người đi chăng nữa, ra đến tòa cô ấy đổi khẩu cung thì cũng xem như công cóc!

Thật không hổ danh là người một nhà, phụ nữ nhà họ Cận, chưa bao giờ để người ta hiểu thấu mình đang nghĩ gì.

Đối với một người hiếm khi nghỉ phép như Kiều cảnh quan mà nói, bị đình chức đồng nghĩa với việc được thư giãn. Ngoài việc về nhà thăm ba mẹ, buổi tối còn có thể ra ngoài gặp bạn bè, uống nước ca hát, hoặc là, đi tìm Cận Ngữ Ca.

Cận đại tiểu thư chỉ khi bị bệnh mới lộ ra sự yếu ớt ấy, một khi đã lấy lại tinh thần, cái khí thế không được xâm phạm kia lại tự nhiên sống dậy. Tuy nhiên, Hiểu Kiều sớm đã quen rồi, cứ coi như không nhìn thấy thôi. Huống chi, gần đây Ngữ Ca im lặng nhiều hơn là lạnh lùng, đối với một Hiểu Kiều sớm đã bị ngược đến tê dại mà nói, điều này chẳng khác gì sự đãi ngộ hiếm hoi. Vì vậy, hai tuần bị đình chức đối với cô mà nói, thoải mái vô cùng.

Sau khi Hiểu Kiều phục chức thì Ngữ Ca phải ra nước ngoài xử lý một số việc của công ty chi nhánh, đi suốt một tuần, sau khi về nước lại đến “Phượng Hoàng sơn trang” ở vài ngày với ông bà. Đến đêm đầu tiên khi Ngữ Ca quay về căn hộ của mình thì 9 giờ tối hôm ấy, chuông cửa vang lên.

Nhìn thấy mái tóc xoăn qua mắt thần, Ngữ Ca mở khóa.

Sắc mặt của Hiểu Kiều hơi nhợt nhạt, tay cầm một túi ni-lông, quần bò dính đầy vết ố. Ngữ Ca nhìn lướt từ trên xuống dưới, cảm thấy có gì đó bất ổn, bèn quan sát kỹ hơn.

Kiều Hiểu Kiều của hôm nay không như ngày thường vừa vào nhà là bước ngay đến phòng khách, trái lại, sau khi đóng cửa, cô chỉ đứng yên đó, nét mặt có hơi không tự nhiên.

Ngữ Ca cảm thấy kỳ lạ, không kìm được lòng hỏi: “Sao vậy?”

Chân mày của Hiểu Kiều lúc thì nhíu lại lúc thì giãn ra, như đang cố cầm cự gì đó. Cô làm động tác nuốt nước bọt, rồi chậm rãi nói:

“Cậu… giúp mình một việc được không?”

Ngữ Ca không hề dời mắt khỏi cô, muốn tìm ra được gì đó từ gương mặt ấy, nghe Hiểu Kiều nói vậy, cô nghiêng đầu chờ đợi những lời tiếp theo.

“Mình bị vấp té, cậu giúp mình bôi ít thuốc được không?”

Vừa nói cô vừa đưa túi ni-lông qua. Ngữ Ca đón lấy,

“Bị vấp trúng chỗ nào?”

“Sống lưng.” Hiểu Kiều vừa nói vừa quay ra sau cho Ngữ Ca nhìn.

Hai mắt của Ngữ Ca tức thì mở to, túi ni-lông trên tay cũng suýt rơi xuống đất. Sau lưng Hiểu Kiều, ngay chính giữa áo giờ đây là một cái lỗ rất to, áo thun áo len hay áo khoác đều đã bị rách, da thịt bên trong đã không thể phân rõ đâu là thịt đâu là máu, vết thương to gần bằng miệng ly, còn bị dính cát.

Hiểu Kiều không nghe thấy động tĩnh gì từ sau lưng, bèn quay lại nhìn:

“Mình đã mua oxy già và bông gạt, cậu giúp mình bôi lên đó rồi thoa ít thuốc là được.”

“Bị thương như vậy bôi ít thuốc là xong sao?” Ngữ Ca bất giác lên tiếng.

Hiểu Kiều hơi khựng người, cô chớp chớp mắt rồi rù rì giải thích:

“Vết thương ngoài da thôi mà, đến bệnh viện thì họ cũng chỉ rửa vết thương cho mình, họ chẳng nhẹ tay chút nào, làm đau lắm.”

Ngữ Ca không nói gì mà chỉ nhìn chăm chăm vào vết thương ấy, nét mặt cứng đờ. Hiểu Kiều kéo dây kéo xuống, cởi áo khoác ngoài ra, vô tình động đến vết thương khiến cô xít xoa lên vài tiếng. Lại thử thêm vài lần, cuối cùng phải thừa nhận sự thật rằng cô không tài nào cởi áo len trùm đầu ra được.

“Có kéo không?”

Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Ngữ Ca quay người đi lấy kéo cho Hiểu Kiều, giúp cô cắt áo len rồi cởi ra. Áo vừa được cởi xuống thì ở bên trong, máu đã thấm đầy trên chiếc áo thun màu nhạt. Ngữ Ca chỉ cảm giác như có vật gì đó đè lên lồng ngực mình, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Hiểu Kiều không hề hay biết điều này, vừa cởi áo thun ra thì cô đã tự mình đi đến sô-pha rồi nằm xấp lên đó, để lộ vết thương khiếp đảm của mình ra ngoài. Trên làn da trắng nõn, màu đỏ của máu trở nên đặc biệt gai mắt.

Cận Ngữ Ca sững sờ một hồi lâu mới đến gần, sau khi bày bông gạt và thuốc men lên bàn, cô đi vào phòng vệ sinh rửa tay sạch sẽ, rồi trở về bên cạnh Hiểu Kiều, nửa quỳ bên cạnh sô-pha, thầm bảo mình hãy bình tĩnh. Cô nói:

“Mình sẽ rửa vết thương trước.”

“Ừm.”

Hiểu Kiều rất hiểu điều này, cô úp mặt vào gối “ưm” lên một tiếng. Chỉ có điều, biết là một chuyện, cảm nhận lại là một chuyện khác, oxy già vừa tiếp xúc vết thương thì cơn rát liền bao trùm toàn bộ xúc giác, bàn tay đặt trên thành ghế của cô nắm lại thành nắm đấm, cắn răng chịu đựng. Cô không lên tiếng, cũng không có cử chỉ quá lộ liễu, nhưng chỉ phản ứng nhỏ ấy thôi cũng đủ chứng minh cô đang đau đến mức nào.

Ngữ Ca thấy vậy liền cắn chặt môi, tay run rẩy, song vẫn nhẫn tâm lấy hết vết bẩn trên đó ra. Máu bị cô đặc vừa tan đi thì máu mới lại trào ra.

Đặt oxy già xuống, Ngữ Ca cầm kiềm gấp bông gạt đã chấm alcohol lên rồi bắt đầu xử lý những hạt cát cứng đầu kia ra. Sự kích thích của alcohol càng mãnh liệt hơn, vừa chạm vào, Hiểu Kiều đã buộc miệng kêu lên một tiếng:

“A …”

Ngữ Ca nghe thấy liền rút tay lại, ngước lên nhìn Hiểu Kiều. Hiểu Kiều rít lên xít xoa, mắt cũng đỏ hoe.

“Nhẹ… nhẹ tay một chút….” Cô dùng ánh mắt van nài nhìn Ngữ Ca.

Ngữ Ca thu lại ánh nhìn, cố kìm nén nhịp tim đang không ngừng gia tăng, đồng thời nín thở đưa bông gạt ấy tiếp xúc với vết thương một lần nữa.

“A A!!! Đau… Đau… Nhẹ tay một chút đi!”

Thật sự không cách nào kìm chế cơn đau, Hiểu Kiều chỉ có thể hét lên để đánh lạc hướng chú ý của mình. Tay của Ngữ Ca run lên dữ dội, có một hạt màu đen kiểu nào cũng không chịu ra khỏi vết thương.

“Làm ơn… Đây là thịt người đấy, có thể nhẹ tay một chút không, muốn mình đau chết sao….”

Hiểu Kiều đau quá rồi, không còn biết mình đang nói gì nữa. Đột nhiên cảm nhận được sự kích thích trên vết thương ngưng lại, cô thở hổn hển quay ra sau. Cận Ngữ Ca đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt oán hận, khoang mắt đỏ hoe. Hiểu Kiều nhất thời ngẩn người, chỉ biết khờ khạo nhìn lại đối phương.

“Bập” một tiếng, kiềm và thuốc bị đặt mạnh lên bàn, Ngữ Ca đứng phắt dậy chạy nhanh vào nhà tắm. Cửa phòng bị đóng “rầm” một tiếng khiến Hiểu Kiều cũng giật bắn lên. Cô nhìn những thứ trên bàn rồi nhìn cánh cửa phòng vệ sinh đang đóng chặt, chớp mắt, không hiểu gì, cũng chẳng biết làm sao.

Có tiếng nước chảy vọng ra, Hiểu Kiều bò dậy, ngồi thơ thẫn trên sô-pha một hồi lâu mới đứng lên tiến đến bên phòng tắm. Gõ cửa, không có phản ứng. Khựng lại một lúc, cô đặt tay lên tay cầm, rồi đẩy cửa vào trong.

Ngữ Ca đứng trước bồn rửa mặt, tay đang nắm chặt khăn lông và chóng ở hai bên thành bồn, đầu gập xuống. Nước trong vòi vẫn đang chảy, tấm gương trước mặt vẫn còn vương lại vài giọt nước.

Hiểu Kiều từ từ đi sang đó khóa nước lại. Mặt của Ngữ Ca rõ ràng là vừa được rửa qua, một lọn tóc ướt còn dính trên vầng trán, màu đỏ trong khoang mắt vẫn chưa tan. Hiểu Kiều nắm lấy tay cô muốn kéo về phía mình, Ngữ Ca không chịu, nhưng rồi cuối cùng cũng chịu thua trước sự kiên trì của Kiều cảnh quan, ngoan ngoãn ngã vào lòng cô.

Cơ thể ấm áp và mềm mại, còn có mùi hương dìu dịu quen thuộc, Hiểu Kiều siết chặt vòng tay hơn, thấp giọng vỗ về:

“Được rồi được rồi, tớ đến bệnh viện, không sao đâu, hửm? Không sao.”

Ngữ Ca hít hít nước mũi, không nói gì, chỉ úp mặt vào cổ của Hiểu Kiều. Cảm giác da thịt tiếp xúc với nhau thật thân quen, rốt cuộc phải dùng bao nhiêu sức nhẫn nại, mới có thể nhẫn tâm từ chối hết lần này đến lần khác? Đợi khi trở về từ bệnh viện thì trời đã rất khuya, Hiểu Kiều đang bị băng bó nên không thể tắm, chỉ qua loa lau mình rồi đi ngủ trước. Ngữ Ca làm xong công việc, vệ sinh đâu vào đấy rồi cũng leo lên giường.

Hiểu Kiều đang nằm úp mặt vào nệm, chỉ mặc quần ngủ, bông băng y tế quấn quanh vòng eo, cô ngủ rất sâu. Lông mi lay động cùng mỗi nhịp hít thở, gò má trắng hồng. Ngữ Ca lẳng lặng ngắm nhìn cô dưới ánh đèn vàng, mái tóc mềm mượt, vành tai đơ đơ, mỗi một điểm trên gương mặt đều là cái cô thích cô yêu, nhưng… có lẽ cũng chỉ có những lúc Hiểu Kiều thiếp ngủ như thế, cô mới không hận cô đến vậy.

Tiếng thở dài nhẹ đến cơ hồ không thể nghe thấy, kéo chăn lên đắp cho Hiểu Kiều, Ngữ Ca tắt đèn, rồi cũng nhẹ nhàng nằm xuống.

Kim ngắn và kim dài vừa đi qua số 12 thì chuông điện thoại của Hiểu Kiều thình lình reo lên inh ỏi. Giấc ngủ bị phá vỡ, cô vội vàng mò tìm điện thoại, bắt máy khẽ nói:

“A lô?”

Vừa nói cô vừa bước xuống giường, khom lưng nhặt quần của mình lên rồi đi khỏi phòng ngủ. Ngữ Ca cũng đã bị đánh thức, dõi theo bóng lưng của Hiểu Kiều trong mơ màng.

Xoa xoa lên trán, Ngữ Ca nhanh chóng ngồi dậy đi theo ra ngoài và bật đèn trong phòng khách lên.

Hiểu Kiều kẹp điện thoại ở giữa vành tai và bờ vai, cô vừa mặc xong áo lót, và hiện giờ thì đang cầm quần trên tay, vừa nhảy được một chân vào một bên ống thì vết thương ở sau lưng đã bắt đầu biểu tình do bị giật căng, đau đến mức Hiểu Kiều chỉ biết hít vào thật sâu, thế mà vẫn không quên nói với bên kia đầu dây:

“Địa điểm?….. Hiện trường có bị phá hoại không?…..”

Ngữ Ca bước tới, nhẹ nhàng nhấc tay Hiểu Kiều ra để cô cầm điện thoại, sau đó giúp cô kéo quần lên, gài nút lại, đeo dây thắt lưng. Tiếp theo đó lại vào mở tủ quần áo lấy một bộ đồ của Hiểu Kiều ra. Cô khâu từng khuy áo cho Hiểu Kiều, ngay cả áo len cũng chọn loại cổ rộng, áo khoác thuộc chất liệu thun mềm, khi mặc vào Ngữ Ca đã cẩn thận không để chạm vào vết thương trên lưng. Suốt quá trình này, Ngữ Ca hơi cúi thấp đầu, hệt như một người vợ hiền đang chăm sóc chu đáo cho Hiểu Kiều.

Hiểu Kiều kinh ngạc vì sự dịu dàng chưa bao giờ có, nhưng vụ án trong điện thoại đang rất khẩn cấp, khiến cô không thể phân tâm. Sau khi lấy hết những thông tin cần thiết, Hiểu Kiều cúp máy, lúc này Ngữ Ca cũng vừa lúc thu xếp gọn gàng đâu vào đấy cho cô.

Hiểu Kiều ngẩn người ra, hơi hé miệng nhưng lại không biết nói gì. Ngữ Ca lại quay vào nhà bếp, khi trở ra thì trên tay đã có thêm một túi giấy có in logo Vạn Giang.

“Là bánh dứa hồ điệp, để nó trên xe, khi nào đói thì ăn.”

Hiểu Kiều đứng thừ người ra, ánh mắt nhìn Ngữ Ca phức tạp vô cùng.

Hai năm rồi, không ngừng bị tổn thương, trái tim có kiên cố cách mấy cũng ít nhiều loang lỗ. Dẫu có trăm vạn lần không nỡ, nhưng nào dám mong mỏi cảnh tượng ấm áp này. Bị thương, nơi đầu tiên nghĩ đến chính là đây, nhìn thấy ánh đèn từ bên ngoài chung cư, niềm sung sướng ấy cơ hồ chiến thắng cơn đau trên người. Mười mấy ngày rồi không được gặp, không phải không nhớ, chỉ là, đã sợ rồi những lời từ chối băng lạnh, vì vậy chỉ có thể giả vờ như không để tâm. Trong lòng cô, sự tồn tại của Cận Ngữ Ca sớm đã ăn sâu vào gốc rễ, dù có thế nào cũng không thể dao động.

Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, núi đá hóa thành làn nước mùa thu, quả là có hơi không quen.

“Ừm… vậy, vậy mình đi nhé.”

Ngữ Ca gật đầu, tiễn Hiểu Kiều ra khỏi cửa. Trong giây phút cửa khép lại, Kiều cảnh quan dường như có hơi không tin vào mắt mình, có phải mình đã nhìn thấy….

Cậu ấy… vừa mới cười?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện