EDITOR: LAM

Phí Tân lái xe trở về nhà trong nỗi niềm hoang mang tột độ, thậm chí còn bị lạc đường trong tầng hầm của khu chung cư, hắn quẹo nhầm hai khúc cua. Vất vả lắm mới đỗ được chiếc xe, từ tầng hầm đi lên lại bị ánh mặt trời rọi vào mắt.

Chuyện gì vậy chứ? Sao lại xảy ra cớ sự thế này? “Em gọi là Cố Bắc Thành.”

“Tên của em là Yuter Parker, một cậu học sinh cấp ba 17 tuổi.”

“Kể cho thầy nghe một bí mật, em không khóc được.”

“Ước nguyện trong ngày sinh nhật là mong thầy trở thành anh hai của em.”

“Sao thầy lại đỏ mặt?”

“Thầy Phí, thầy mắc chứng căng thẳng trước khi thi phải không?”

“Em không hiểu cho lắm.”

Phí Tân, nam, dân tộc Hán, 22.12876 tuổi, dường như đã phải lòng một cậu con trai.

Phí Văn Khiêm có việc phải tăng ca, Tân Lệ Bình ở nhà một mình vào cuối tuần, bà đang xem các chương trình truyền hình của Mĩ.

Mắt thấy Phí Tân tâm sự nặng nề đẩy cửa bước vào, Tân Lệ Bình bèn bấm dừng video rồi hỏi, “Con bị sao vậy?”

Phí Tân ậm ờ trả lời, “Không sao ạ, căng thẳng trước khi thôi.”

Tân Lệ Bình, “Chứng căng thẳng trước khi thi của con không phải dạng này, đã xảy ra chuyện gì?”

Phí Tân suýt chút nữa là kiềm không được toan chia sẻ với mẹ của mình, lời nói đã đến bên mép nhưng đành phải thắng lại, có vài chuyện một khi đã nói ra thì sẽ như bát nước đầy đổ đi. Hắn nói, “Con sẽ kể sau khi thi xong.”

Phí Tân nghĩ bụng, biết đâu chừng lúc kỳ thi kết thúc tâm trạng hiện tại của hắn sẽ lắng xuống thì sao?

Tân Lệ Bình thở dài, “Thật ra mẹ và bố con đã biết lâu rồi.”

Phí Tân, “!!!” Không thể nào, con mới biết tức thì mà!

Tân Lệ Bình nói, “Con đã không còn thực tập ở Thất Trung từ tháng trước nhưng bởi vì con không nói cho nên bố mẹ mới không hỏi. Biết là con sợ bố mẹ lo lắng.”

Hóa ra là chuyện này, Phí Tân thở phào nhẹ nhõm, “Con chỉ sợ bố mẹ bất bình thay con, khi ấy con có chút không vui song hiện tại đã chẳng thèm để tâm nữa rồi. Cơ mà sao bố mẹ biết?”

Tân Lệ Bình, “Chủ nhiệm Hứa nhắc đến, cô ấy tưởng bố mẹ đều đã hay tin nên mới hỏi bọn mẹ tình huống hiện tại của con thế nào, còn chúc con thi cử thuận lợi nữa.”

Phí Tân, “Hai người thường xuyên liên lạc với nhau ạ? Cổ sao rồi? Con nghe Du Trọng Hạ…”

Đọc lên cái tên này khiến cho hắn bất giác ngập ngừng trước khi tiếp tục, “Nghe em ấy nói trạng thái của cô Hứa ở trường học tốt hơn trước kia rất nhiều.”

Tân Lệ Bình, “Chủ nhiệm Hứa có thực hiện một vài cuộc tư vấn tâm lý, mẹ nghe đồng nghiệp khoa tâm lý kể cô ấy rất hợp tác và chủ động đối mặt với vấn đề, điều này vô cùng tốt. Mẹ cảm thấy tình trạng của cô ấy đang được chuyển biến theo hướng tích cực.”

Phí Tân gật đầu, “Tốt quá rồi.”

Tân Lệ Bình vẫn cảm thấy biểu hiện của con trai mình khá dị thường, bà không yên lòng nên mới hỏi, “Tân Tân? Hôm nay con cứ là lạ, thật sự không có chuyện gì ư?”

Phí Tân hệt như chú cút con vẻ mặt rầu rĩ lên tiếng, “Chờ… Thi xong rồi con kể, hiện tại con không muốn nói, đừng hỏi, còn hỏi nữa con giãy đành đạch cho mẹ coi.”

Tân Lệ Bình đoán không ra chuyện gì, bà đành phải nói, “Được rồi, con đã in giấy báo thi ra chưa?”

Phí Tân, “Chưa ạ, nhà trọ không có máy in.” Hắn chỉ nghĩ về nhà sau đó thuận tiện in giấy báo thi chứ chưa hề xem qua nội dung bên trong.

Phí Tân bước vào thư phòng bắt đầu in giấy báo.

Vài phút sau, Tân Lệ Bình đi đến và hỏi, “Đã in xong chưa? Địa điểm thi ở đâu thế?”

Phí Tân càng thêm rầu rĩ, “Trường của con.”

Tuy rằng hắn đã sớm dự đoán trước khả năng mình bị phân tới Dĩnh Đại để làm bài thi tự luận là rất cao thế nhưng ít nhiều gì trong lòng vẫn nuôi một tia hi vọng, biết đâu chừng bản thân sẽ được phân thi tại một địa điểm khác. Hắn đã có hơn nửa năm không quay về trường học.

Ở đầu bên kia, Du Trọng Hạ sau khi nghịch Siri được một lát thì cảm thấy có lẽ là do cậu suy nghĩ quá nhiều thôi, rõ ràng thầy Phí thẳng như chưa bao giờ thẳng hơn. Sự kiện Ô Long xảy ra cách đây không lâu đã khiến cậu rút ra được một bài học đáng nhớ, quá mức suy diễn thường dẫn đến hậu quả tự rước nhục vào thân khiến cho cậu trông cứ như một thằng đần chỉ biết ảo tưởng sức mạnh.

Lâm Tiểu trở về lấy đồ rất nhanh liền rời đi.

Trong nhà chỉ còn sót lại một mình Du Trọng Hạ tự do tự tại, chơi game chút xíu rồi chuyển sang đọc sách, giải một vài bài toán, cả ngày trôi qua lẻ loi thật sự quá nhàm chán, cậu lại muốn quấy rầy thầy Phí nữa rồi. Song, một tuần người ta về nhà có một lần, hẳn là có rất nhiều chuyện cần chia sẻ với bố mẹ chứ làm gì có thời gian rảnh để nói chuyện phiếm với cậu, cậu đành phải thử thăm dò bằng cách gửi một cái dấu chấm hỏi sang cho người ta.

Phí Tân đang cùng Tân Lệ Bình đi chợ mua thức ăn, hắn nhận được tin nhắn mà cậu chàng gửi đến.

Du Trọng Hạ: 【?】

Ý của em ấy là: Thầy đang làm gì vậy?

Hắn nhét điện thoại vào trong túi, còn chưa được vài giây đã lấy ra nhìn rồi lại thả trở về.

Tân Lệ Bình, “??? Con bận việc gì hả? Có ai tìm con ư?”

Phí Tân, “Không có, là Du Trọng Hạ, mỗi khi em ấy buồn chán đều sẽ lôi con ra làm thú tiêu khiển.”

Tân Lệ Bình cười nói, “Đứa nhỏ ấy thích con, con đã là người lớn thì nên nhường nhịn một chút, con không trả lời lại tin nhắn của thằng bé à?”

Phí Tân viện đủ lí do trên đời để từ chối, “Phải mở khẩu trang mới mở khóa faceID được, con lười.”

Tân Lệ Bình, “Không tốt lắm đâu, sao con lại đối xử với học trò của mình như thế? Không thấy kì cục hả?”

Phí Tân, “Không phải học trò, em ấy nhận con làm anh kết nghĩa.”

Tân Lệ Bình ngay lập tức quở trách, “Tại sao con có thể nhận làm anh người ta một cách tùy tiện đến vậy?

Phí Tân, “Thế phải làm như nào ạ? Mở một cái mâm cỗ tám, mười bàn hay gì?”

Tân Lệ Bình, “Cái đó không cần thiết. Có rảnh thì mời thằng bé đến nhà ăn một bữa cơm, lần trước thằng bé vẫn chưa vào nhà… Không đúng, người tới trả quần áo lần trước là em của thằng bé, Tiểu Du chưa từng đến nhà chúng ta lần nào phải không?”

Phí Tân, “Vâng, chưa từng đến.”

Tân Lệ Bình, “Vừa khéo nhà mình mua đồ ăn nè, mua nhiều chút, buổi tối gọi thằng bé tới ăn cơm?”

Phí Tân cự tuyệt, “Thôi, gia đình em ấy ở khu quy hoạch mới, xa lắm.”

Tân Lệ Bình, “Khu quy hoạch mới rất thuận tiện mà. Tuyến số 2 nằm ngay cổng chung cư.”

Phí Tân trợn mắt nói dối, “Em ấy không thích ngồi tàu điện ngầm, sợ bị bắt cóc.”

Tân Lệ Bình, “???”

Phí Tân, “Mẹ kế của em ấy chính là phát thanh viên họ Lâm, người dẫn chuyên mục 《Thời sự Dĩnh Châu》 đấy ạ.”

Tốt xấu gì cũng là người nổi tiếng ở địa phương, Tân Lệ Bình bị làm cho bất ngờ, “Lâm Tiểu? Có thật không?”

Phí Tân, “Thật, con tận mắt thấy, người thật trông đẹp hơn trên tivi. Vì là đặc thù nghề nghiệp nên lối trang điểm phải nghiêm túc và đứng tuổi, ngoài đời cô ấy khá trẻ.”

Tân Lệ Bình, “Một vị đồng nghiệp trong đơn vị của mẹ có họ hàng thân thích với cô ấy, mẹ nghe kể cô ấy đã kết hôn với một vị lãnh đạo trong đài truyền hình, người sếp kia từng có một đời vợ và một đứa con trai, bọn họ không muốn đứa nhỏ kia nghĩ nhiều nên thống nhất đưa ra quyết định sẽ không sinh thêm con.”

Phí Tân, “… Ha ha.”

Tân Lệ Bình thở dài, bà nói, “Việc gia đình của người khác chúng ta đừng nên bàn đến, nếu Tiểu Du đã nhận con làm anh thì con phải cư xử tử tế với thằng bé, phải trông ra dáng một người anh trai. Trước kia con làm ầm lên đòi cho bằng được em trai em gái, hiện tại có rồi thì chớ nên coi người ta như món đồ chơi, lúc vui tìm đến, mất hứng lại hững hờ, như vậy xấu lắm. Giống như Tiểu Du ấy, trong nhà không có lấy một người thật lòng yêu thương thằng bé, con nếu như không có ý định đối xử tốt với người ta thì ngay từ đầu đừng có mời gọi thằng bé, mời gọi được rồi thì phải biết chịu trách nhiệm.”

Phí Tân, “…”

Tân Lệ Bình hoàn toàn không suy nghĩ đến phương diện khác, bà chỉ biết rằng mình nên giáo dục con trai làm chuyện tốt thì phải làm cho đến nơi đến chốn, còn cố ý nhắc thêm lần nữa, “Chi bằng mua nhiều đồ chút, buổi tối gọi Tiểu Du đến ăn cơm nhé?”

Phí Tân lạnh nhạt vô tình đến cực điểm, “Không, con không gọi.”

Tân Lệ Bình, “Uổng công mẹ nói với con nhiều như vậy.”

Phí Tân, “Kỳ thi sắp diễn ra rồi, hiện tại chủ nhân của cái nhà này chính là con, cãi lời con sẽ khiến cho sự hài hòa của gia đình bị sụp đổ đó.”

Tân Lệ Bình, “… Con lại mắc chứng căng thẳng trước khi thi đấy à?”

Phí Tân, “Phải, đúng vậy, chính xác.”

Đúng cái gì mà đúng? Mẹ ơi! Con cong 90% rồi đây nè! Mẹ chớ có nhào vô góp vui mà phá đám con có được không?

Còn một tuần nữa là đến phần thi tự luận nghiên cứu sinh.

Phí Tân giam mình trong phòng trọ, mỗi ngày chỉ biết ôn thi ôn thi rồi lại ôn thi.

Du Trọng Hạ rón ra rón rén đi tới sau đó dùng cách thức tương tự để rời đi, cũng không ngủ qua đêm nữa, tận lực biến mình thành người vô hình. Hơn nữa còn làm rất tốt công tác hỗ trợ hậu cần.

Mỗi ngày Phí Tân đều dành ra nửa tiếng để ngủ trưa, khi thức dậy sẽ ngay lập tức nhận được một ly cà phê gọi ngoài. Trong tủ lạnh lúc nào cũng có hai hộp hoa quả tươi gọt sẵn, mặt trên có đính kèm lời ghi chú của Du Trọng Hạ: “Tân Tân nhớ phải bổ sung vitamin nha!”

Ngày cuối cùng trước khi kỳ thi diễn ra.

Nơi này gần Dĩnh Đại hơn nhà của Phí Tân rất nhiều thế nên hắn dự định không trở về nhà mà sẽ ở đây trong suốt hai ngày thi.

Cả ngày hôm nay Du Trọng Hạ không hề tới, tin tức cũng không nhắn, gọi điện cũng không.

Chạng vạng, Phí Tân thu dọn sách vở, buổi tối cuối cùng này hắn phải tranh thủ nghỉ ngơi và thư giãn đầu óc.

Có người gõ cửa, hắn cứ ngỡ là Du Trọng Hạ đến nên mới nghĩ bụng: Người này thế quái nào lại quên mang chìa khóa?

Hắn đi tới mở cửa, nhân viên giao hàng cầm một bó hoa tươi trên tay, người nọ hỏi, “Ngài là Phí tiên sinh? Đây là hoa của ngài, vui lòng ký xác nhận.”

Phí Tân, “???”

Hắn ký nhận rồi ôm bó lớn hoa hướng dương vào nhà, bút tích này trông khá giống của Tân Lệ Bình, hắn lật tới lật lui tấm thiệp, chữ ký là “Ba ba & ma ma”, bọn họ chúc hắn: “Bảng vàng ghi tên, tương lai xán lạn”.

Chưa đầy năm phút đồng hồ sau, lại có người đến gõ cửa, hắn tiếp tục nghĩ: Lần này sẽ là kẻ quên mang chìa khóa Du Trọng Hạ đúng không?

Hắn mở cửa, vẫn là nhân viên giao hàng, người nọ cầm một bó hoa bách hợp rồi hỏi, “Phí tiên sinh là ngài sao? Đây là hoa của ngài, vui lòng ký xác nhận.”

Phí Tân, “… Cảm ơn.”

Bó hoa bách hợp là của Giang Nhân Khuyết gửi đến, bên trên viết, “Vạn sự như ý, bảng vàng ghi tên.”

Vài phút sau, tiếng gõ cửa lại vang lên, Phí Tân lần thứ ba nghĩ thầm: Du Trọng Hạ, hiện tại sẽ là em chứ?

Vẫn là người giao hàng, “Phí tiên sinh? Ngài…”

Phí Tân, “Là tôi! Cảm ơn!”

Lần này hắn nhận được một bó lớn hoa cẩm chướng dịu dàng tượng trưng cho tình mẫu tử, tấm thiệp viết: “Tân Tân, thi tốt nhé, thoải mái ra trận, chớ lo thi rớt, ma ma vĩnh viễn yêu con.”

Chữ ký là hình vẽ một con cá.

Phí Tân: ………………..

Tiếng gõ cửa vang lên lần thứ tư, Phí Tân đã không còn bình để cắm hoa, nếu tiếp tục thêm nữa thì buộc phải ngâm ở trong bồn rửa mặt.

Hắn mở cửa sau đó máy móc nói, “Tôi chính là Phí tiên sinh… Cậu giao cái gì?”

Đứng trước cửa là một Du Trọng Hạ đầu đội mũ, mặt đeo khẩu trang kín mít chỉ lộ ra cặp mắt, “??? Em giao chính mình! Em không mang theo chìa khóa.”

Phí Tân, “… Cứ tưởng em không đến.”

Du Trọng Hạ bước vào rồi mới hỏi, “Sao thầy biết em sẽ đến?”

Phí Tân phản bác, “Thầy không có nói rằng thầy biết em sẽ đến.”

Du Trọng Hạ, “Tiểu Tân Tân chớ nên thẹn thùng nha, rõ ràng thầy là đang đợi một ai đó đến ó.”

Nội tâm Phí Tân gào thét: Em ngậm miệng lại ngay, còn tiếp tục ghẹo thầy nữa thầy cạp em liền đấy!

Nhưng vẻ mặt lại rất lạnh lùng, “Thầy không có ý đó.”

Du Trọng Hạ, “Thầy có.”

Phí Tân, “Không có.”

Tuần này, Du Trọng Hạ gần như không có quá nhiều thời gian để tán gẫu với Phí Tân, cậu không muốn cãi nhau cho nên mới nhường nhịn lên tiếng, “Ok ok ok, không có thì thôi… Ừm, em đi đây.”

Phí Tân, “…” Giận rồi hở?

Du Trọng Hạ phát hiện trong phòng có vô số hoa, cậu nói, “Thầy cũng được những người khác tặng hoa à? Đỉnh ghê. Tân Tân, thầy nổi tiếng thật đó.”

Phí Tân, “Ờ… Đúng là thầy rất nổi tiếng.”

Du Trọng Hạ, “Hứ… Em đi đây, lát nữa có lớp tự học tối.”

Phí Tân mờ mịt hỏi, “Tóm lại em đang muốn làm cái gì vậy?”

Du Trọng Hạ, “Muốn liếc mắt dòm thầy một cái.”

Phí Tân, “Thầy có chỗ nào đẹp?”

Du Trọng Hạ chỉ là nhất thời kích động, cậu nói không được nguyên nhân, “Em ăn no rửng mỡ đấy, rồi sao?”

Phí Tân, “Em tới đây bằng cách nào? Bắt taxi?”

Du Trọng Hạ, “Đợi nửa ngày mà không thấy xe đâu, em đành phải cưỡi xe đạp trong hệ thống chia sẻ.”

Phí Tân, “Bên ngoài không lạnh à?”

Du Trọng Hạ, “Không việc gì, em còn trẻ, không sợ lạnh. Đi nhé!”

Du Trọng Hạ chạy đi, Phí Tân đứng ở cửa trông theo.

Cậu nhấn nút thang máy, trong lúc đợi cậu bắt đầu suy nghĩ và rồi lại quay trở về.

Phí Tân, “?”

Du Trọng Hạ sải vài bước chân, dang tay ôm chầm lấy hắn.

Phí Tân, “!”

Du Trọng Hạ buông tay rồi lùi ra phía sau, cậu nói, “Trên tấm thiệp em viết đùa thôi, thầy nhất định thi đậu, phải làm thật tốt đề thi ngày mai nha, cố lên.”

Phí Tân, “… Ok, cảm ơn.”

Thang máy đinh một tiếng, Du Trọng Hạ chạy đi, tiến vào bên trong thang máy.

Phí Tân, “…” Hầy.

Du Trọng Hạ, “Tân Tân!”

Phí Tân, “Lại sao nữa?”

Du Trọng Hạ nghiêng nửa người ra khỏi cửa thang máy, hai đầu ngón tay chụm lại giơ cao quá đầu rồi thốt lên, “Yêu thầy! Búng chym nạ!”

Phí Tân, “Mau đi đi!”

Du Trọng Hạ đi rồi.

Phí Tân hờ hững trở vào phòng trọ, đóng cửa lại, dập đầu cạch cạch cạch mấy cái trên thanh cửa.

Hắn thi liên tục hai ngày là Thứ Hai và Thứ Ba.

Phí Tân đã gặp một số giáo viên và nhiều bạn học khác ở Dĩnh Đại, tất cả mọi người vô cùng ăn ý không một ai nhắc đến những chuyện không nên nhắc. Việc trò chuyện trực tiếp với mọi người dễ dàng hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn. Bài thi tự luận diễn ra vô cùng thuận lợi, năng lực của hắn phát huy cũng rất ổn định.

Sau khi hoàn thành xong phần thi cuối cùng, từ trường học trở lại phòng trọ, vừa vào cửa hắn đã thấy ngay bó hoa cẩm chướng hãy còn tươi ở đằng kia.

Tâm trạng mà Phí Tân đã cố gắng kìm nén suốt một tuần qua, bùm! Nổ mạnh.

Cái gì mà hội chứng căng thẳng trước khi thi? Thế quái nào kết thúc rồi tâm trạng vẫn không khá hơn?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện