Tây Thuần nằm trên giường, trăn trở, không xoay thì lật, như thể sắp lên đàng hành hình, nhắm mắt lại, ngủ nào ngủ nào. Cô giơ tay mở đèn ngủ, ánh đèn vàng nhạt giăng khắp phòng, cô ngồi dậy. Có thể nhưng suy nghĩ trong đầu đã rối bời và nặng như chì, cô đứng dậy, đứng ở đầu giường, thì ra trời đang mưa. Hồi sáng ra ngoài quên mở cửa sổ nên không khí trong phòng không thông thoáng, cứ hiu hiu quạnh quạnh, cô mở cửa sổ, luồn gió lạnh nhanh chóng ùa vào.
Màn cũng bị gió vờn khẽ lung lay, dù có lạnh lẽo vẫn đỡ hơn trầm buồn hiu quạnh.
Ô cửa kính in dấu vô số giọt mưa rưa, cô dùng ngón tay, viết chữ lên ô cửa.
Vừa viết được chữ ‘Trình’, vô vàn giọt mưa rơi xuống làm chữ phai nhòa, lòng lại càng trống rỗng.
Trong nháy mắt, cô nhớ đến năm xưa, ở bên Trình Dục Bắc trong phòng tự học. Trước nay cô đều thấy so với sách anh còn đẹp hơn gấp trăm lần, còn biết đọc sách rất phí thời gian, nhìn anh còn sướng hơn. Lần nào nhìn anh đọc sách đến thất thần thì đảm bảo lần đấy đầu mình gặp họa, bởi Trình Dục Bắc sẽ lấy sách cốc đầu cô. Chán chê, cô lấy tay hí hoái viết chữ lên cửa kính, Trình Dục Bắc liền đâm chọt, bảo trên đấy tụ không biết bao nhiêu thứ, nào nước bọt, nào hơi thở của người ta, từ sau đó cô không dám viết nghịch vậy nữa.
Cô rất ít khi nhớ đến Trình Dục Bắc, cũng ít khi nghĩ về anh ấy, cô không muốn ép bản thân mình phải nhớ sâu sắc về một điều gì đó.
Cô thở dài, quay lại giường, nhưng lúc cô vừa quay người, tiếng sấm đùng đùng vàng lên, theo sau là nhưng tia chớp nối tiếp, cô ôm chặt người mình, quên luôn chuyện đóng cửa sổ, cố bò lên giường, kéo chăn trùm kín người.
Nhưng vẫn không cách nào tự lừa mình, bản thân càng ngày càng yếu đuối, nước mắt cũng không cầm được mà rơi xuống.
Hình như bắt đầu từ lúc trời mưa, lòng cô cũng chùn xuống. Đó giờ cô không hay khóc, dù rất đau, nhưng không dễ khóc, chẳng hiểu sao từ lúc gặp lại Trình Nghi Bắc, nước mắt cô rất dễ buông xuống, sai rồi, phải bắt đầu từ lúc gặp Trình Nghi Bắc, cô đã rất hay mau nước mắt.
Hôm nay lúc về, Trình Nghi Bắc để lại cho một ánh nhìn làm cô bất an, cô hoảng, mình đã làm gì sai à, đã làm gì làm anh không vui à.
Cô biết mình đã khiến bản thân quá hèn mọn, bây giờ cô chỉ dám ngước nhìn Trình Nghi Bắc thôi.
Cô cắn chăn, không kiềm lại được, cô hơi sợ Trình Nghi Bắc, dù là vậy vẫn cứ không kiềm được mà bước lại gần.
Mỗi lần trời mưa, mỗi lần mất ngủ, ký ức sẽ như con lũ, dày vò cô bằng những hình ảnh cứ lăp đi lặp lại không ngừng.
Giây phút cô thấy Trình Nghi Bắc xông vào thư phòng, cũng là lúc cô biết trên đời này không ai đủ may mắn để che hết tất cả mọi bí mật, cô cứ cho là mình không bận tâm, không ai có thể ảnh hưởng đến cô, giây phút hốt hoảng ấy, đã trở thành cơn ác mộng trong đời cô.
Cô thấy ức chế trên khuôn mặt anh, Trình Nghi Bắc nhặt chiếc váy đang nằm trên đất, cười nhìn cha, “Cha, hai người nói chuyện lâu quá, Tây Thuần không quen lắm, lần sau chúng con lại về thăm cha mẹ.”
Trình Chí Diên cũng đang kinh ngạc vì sự xông vào đột ngột của Trình Nghi Bắc, chỉ đứng đấy nhìn Trình Nghi Bắc đưa Tây Thuần đi, không nói được lời nào.
Trình Nghi Bắc nắm tay cô, nhưng cô lại không cảm nhận được bất kì hơi ấm nào từ tay anh.
Tại sao anh làm thế, tại sao anh phải cố nhịn? Đơn giản vì đây là nhà anh, anh biết thái độ của anh sẽ quyết định rất nhiều thứ, dù anh rất khó hiểu, rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng tuyệt nhiên không phải ở đây.
Trên xe, anh lái xe như không có chuyện gì, còn cô ngồi sau, ôm gối, không nén nổi cảm xúc bật khóc.
Dọc đường đi, Trình Nghi Bắc chẳng nói lời nào.
Có lẽ anh cũng đang điều tiết lại suy nghĩ của mình, những suy nghĩ này thuộc về một nơi hiếm được chạm tới.
Về đến Vân Nguyệt, cô như tên tội phạm đang chờ hình phạt, giờ ngày này đã đến, lại chưa hãi hùng như tưởng tượng, hay còn hơn thế nữa?
Trình Nghi Bắc đi đằng trước, anh đi cực nhanh, cô phải chạy mới bắt kịp anh.
Nhìn bóng in trên nền, cô tự hỏi, nếu một ngày nào đó cô không bắt kịp anh, cô biết làm sao đây?
Cô ngồi trên sofa, Trình Nghi Bắc đi qua đi lại trong phòng khách, miệng ngậm điếu thuốc, đây là lần đầu tiên cô thấy anh hút thuốc trước mặt cô, không kiêng dè. Cô nhớ dạo trước mình dạy nghiêm, bắt anh không được hút thuốc, không được uống rượu, lúc ấy mọi thứ điều đương nhiên, còn bây giờ cái gì cũng không dám hó hé.
Cuối cùng Trình Nghi Bắc cũng tường tận hết.
Anh cứ cười mãi, cười đến khi cô hốt hoảng, cô sợ hãi, ánh mắt ấy như muốn lăng trì cô.
“Em là người yêu của Trình Dục Bắc?”
Anh hất cằm, dường như đã chỉnh lý hoàn hảo nhưng suy nghĩ trong đầu, chờ cô nhận tội, sau đấy sẽ phán tội.
Mặt cô trắng bệch, nhưng vẫn gật đầu, “Dạ.”
Trung thực thật.
Khóe môi anh run rẩy, chẳng biết đang che đậy cảm xúc nào, “Anh với anh ta giống nhau lắm hả?”
Sắc mặt Tây Thuần lại tái thêm, cắn chặt răng không lên tiếng.
Trình Nghi Bắc lại như không hay biết gì về sự bất thường của Tây Thuần, “Giống lắm ư? Giống đến nỗi em muốn con lớn lên giống anh, giống anh ta chứ gì.”
Tại sao cô lại chia tay với Vương Hựu Địch, tại sao lúc nào cô cũng thanh tĩnh, vì người cô yêu đã không còn nữa, nên cô đối với ai cũng điều như nhau. Tại sao cô không phản kháng, tại sao cô lại đặc biệt đáp trả anh, tại sao cô chỉ duy muốn đứa con, không thèm liên lạc với anh, tất cả điều có đáp án hết rồi.
Tại cô không thể quên mối tình đầu của mình, đúng lúc anh với mối tình đầu của cô lại là anh em cùng cha khác mẹ, nên cố quyết tâm, trộm tinh trùng vì mối tình si, để tình đầu còn mãi.
Thế anh là gì, phối hợp với cô, để cô được dịp thể mình si tình nhường nào, vĩ đại cỡ nào.
Tài giỏi cỡ nào nhỉ, mới có thể gạt anh như thằng ngốc, hết lừa lại dối, còn anh dốc hết lòng dạ, cứ cảm thấy mình làm chưa được tốt, đối xử với cô chưa đủ tốt, không ngừng tìm cách cải thiện quan hệ của cả hai.
Lâu nay luôn cảm thấy mình chưa đủ tốt, vẫn chưa phải là một người chồng đúng mực, lúc nào cũng thấy mình nợ cô rất nhiều.
Kết quả sao?
Chân tướng lại vậy đó.
Từ khi Trình Nghi Bắc anh sinh ra cho đến bây giờ, chưa bao giờ bị ai chơi một vố thê thảm dường này, thế mà vẫn cứ đần độn cố gắng phối hợp.
Mắt anh nhìn vào cái bụng đã nhô ra của cô, không rõ cảm xúc trong mắt là gì.
Tây Thuần theo bản năng che bụng mình lại, cô sợ anh sẽ hại con, đang lúc tức giận mấy ai còn giữ được lí trí.
“Em sợ gì chứ?”Đến lúc này anh vẫn có thể ôn hòa nói chuyện, dù giọng có hơi trầm một tí.
Cô sợ anh, dù anh không hề tỏ ra tức giận.
Cô cảm nhận được sự ẩn nhẫn của anh, có lẽ gia giáo thượng lưu đã dạy anh không tùy tiện mắng chửi hay đánh người, nhưng nội tâm anh chắc chắn đang sôi sùng sục.
Cô sợ, cô không biết giây tiếp theo đây, anh sẽ như thế nào.
Cô hệt như được đẩy lên tận mây xanh, bây giờ đang lao xuống vực sâu vạn trượng.
Cô cảm giác được cơn đau đang ập đến, không nén được nước mắt, bản thân thì không hay biết gì.
Trình Nghi Bắc thấy nước mắt cô, dường như không thể chịu được, quay đi, không nhìn cô nữa.
Anh ngồi xuống sofa đơn, tay gõ bàn, có lẽ anh muốn tâm tình mình ổn định lại.
“Lần đầu tiên gặp anh là em đã lên kế hoạch rồi?” Thật lâu, thật lâu sau giọng anh lại truyền đến lần nữa.
“Không phải đâu.” Thật ra thì cô cũng muốn tìm một người bạn đồng hành thật bình thường thôi, cùng cô đi đến cuối đời, cứ nghĩ thế, nào ngờ lại gặp anh.
“Ở tiệc rượu là chuyện ngoài ý muốn à?” Anh quay mặt lại nhìn cô.
Cô khẽ cắn môi, “Không phải ngoài ý muốn đâu ạ.”
Được lắm, suýt chút nữa là anh đã khen cô rồi, còn có thể trả lời được.
Cả đời cô chỉ mưu tính lần này thôi, duy chỉ có một lần mà thôi.
Đỗ Trạch Nhiên đổi rượu cho anh, anh thấy bất thường, nên không uống, tuy nhiên anh là người không phải thánh, người nên phòng đã phòng, rốt cuộc vẫn bị dắt mũi. Anh đã nghĩ rất nhiều, còn tưởng Đỗ Trạch Nhiên đa mưu túc trí, vì lẽ đó mà đỗ lỗi cho Đỗ Trạch Vân, vậy mà từ đầu chí cuối, anh chưa bao giờ ngờ tới cô, chưa mải mai nghi ngờ dù chỉ một lần.
Cô lấy đâu ra can đảm lớn như thế?
Cô biết ly rượu đó có vấn đề, nên lấy ly khác, tính nếu mình mời thì nhất định anh sẽ lấy ly rượu kế bên. Anh đâu biết, ly rượu đó chính là ly rượu anh nghi có vấn đề lúc ban đầu.
Không phải định mệnh, không phải lầm lẫn, đúng là cô đã bày mưu với anh.
Cô đã hứa với người ấy, em nhất định phải sống, sống cho thật tốt, tìm một người thật yêu em, dựng xây tổ ấm thật hạnh phúc.
Hạnh phúc đâu phải dễ có, cũng đâu phải ai cũng nguyện ý làm người mang hạnh phúc đến có cô, nguyện ý làm tất cả vì cô.
Bắt đầu tỉnh ngộ từ bao giờ nhỉ?
Có lẽ là lúc nhìn thấy Vương Hựu Địch làm chuyện kia mà thái độ của cô cứ dửng dưng, cuối cùng cũng rõ, ở đâu mới có người yêu mình vô điều kiện, yêu không cần lí do.
Cô ân hận, cô tiếc nuối, cớ sao lúc ấy lại không vì Trình Dục Bắc mà có một đứa con. Nếu cô có con, cô sẵn sàng một mình nuôi con, dù bị gièm pha, dù phải ngậm đắng nuốt cay cô cũng vui vẻ chịu đựng, cả đời này cô sẽ không lấy ai khác nữa, sống hết những năm tháng còn lại.
Cô chưa từng nghĩ mình còn có thể gặp người kế tiếp.
Từ khi được chiêm ngưỡng quang cảnh ấy, cô không nghĩ phía sau mình sẽ có một quang cảnh tươi đẹp tương tự như vậy tồn tại, nên cô chưa từng nghĩ đến chuyện xoay lại.
Đó là can đảm của cả đời cô.
Bỏ lỡ, cũng chẳng sao.
Cô biết cách nghĩ của mình cực kì khờ dại, rất ngốc, nhưng như thế thì có thể lưu lại gì đó có cuộc đời ngắn ngủi nà
Cảm giác an toàn để mà sống nó ít ỏi đến đáng thương, cô không đủ sức để theo đuổi một tình yêu đầy lo ngại nữa, cô thà sống mãi với những ký ức xưa cũ ấy.
Nói cô ngốc cũng được, một góc nào đó trong tim lưu giữ lại những gì đã vĩnh viễn ra đi, bên ngoài vẫn cứ sống tiếp cuộc sống bình thường như bao người, sống với hồi ức.
Cô vốn không hề có tham vọng gì quá đáng.
Vậy mà vẫn gặp được anh, làm hạt giống sâu dưới đáy tim khẩn khoản bén rể đâm chồi, cô chỉ khát khát một đứa con của anh, một lần là được, nếu có thể có con, coi như ông trời thương xót cô, cả đời cô không còn gì tiếc nuối nữa, nếu không có, coi như đấy là số mệnh.
Chính cách nghĩ này đã thôi thúc cô thử một lần.
Chung quy vẫn là lừa gạt, rõ ràng cô thể nhắc anh li rượu kia có vấn đề, cũng có thể đổ ly đó đi, nhưng cô không làm gì hết, cô chỉ nhìn anh uống cạn li rượu, làm sao anh thấy được tay cô đổ đầy mồ hôi lạnh.
Mọi thứ đều rất suôn sẻ, dường như thượng đế cũng đang giúp cô.
Cô còn suy tính cho cuộc sống sau này của mình nữa, trở về nhà, tìm việc gì đó làm, nuôi con khôn lớn.
Cô đã hiểu được cách làm của chị cô, vì yêu, sẵn sàng chấp nhận mọi gièm pha để giữ con lại.
Hiện thực quá đỗi ấm áp, quá đỗi dịu dàng đã đánh bại cô, cô tưởng Thượng cho cô đặc ân, thực chất đó chỉ là một trò đùa của thượng đế.
Sau tất cả, đứa con này cũng đã mang màu dối trá, nhờ con cô có thể giải thoát chính mình.
Cô đối mặt với ánh mắt của Trình Nghi Bắc, đừng nhìn cô như thế, không muốn chút nào.
“Nếu không mang thai, em sẽ tính toán gì nữa? Quấn lấy anh? Hay làm tình nhân của anh đến khi có một đứa con như ý nguyện?”
Cô lắc đầu, không phải đâu, thật tình cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.
Anh không muốn thấy cô, càng không muốn thấy sinh mệnh vai mượn dòng máu anh, “Anh nói rồi, anh ghét nhất là bị người khác gạt, bị người khác kiểm soát, bị người khác bày trò, em nói xem em làm hết chưa?”
Đôi mắt cô mê mang, cô là người anh ghét nhất.
Không đúng, phải là người anh hận nhất mới đúng.
Màn cũng bị gió vờn khẽ lung lay, dù có lạnh lẽo vẫn đỡ hơn trầm buồn hiu quạnh.
Ô cửa kính in dấu vô số giọt mưa rưa, cô dùng ngón tay, viết chữ lên ô cửa.
Vừa viết được chữ ‘Trình’, vô vàn giọt mưa rơi xuống làm chữ phai nhòa, lòng lại càng trống rỗng.
Trong nháy mắt, cô nhớ đến năm xưa, ở bên Trình Dục Bắc trong phòng tự học. Trước nay cô đều thấy so với sách anh còn đẹp hơn gấp trăm lần, còn biết đọc sách rất phí thời gian, nhìn anh còn sướng hơn. Lần nào nhìn anh đọc sách đến thất thần thì đảm bảo lần đấy đầu mình gặp họa, bởi Trình Dục Bắc sẽ lấy sách cốc đầu cô. Chán chê, cô lấy tay hí hoái viết chữ lên cửa kính, Trình Dục Bắc liền đâm chọt, bảo trên đấy tụ không biết bao nhiêu thứ, nào nước bọt, nào hơi thở của người ta, từ sau đó cô không dám viết nghịch vậy nữa.
Cô rất ít khi nhớ đến Trình Dục Bắc, cũng ít khi nghĩ về anh ấy, cô không muốn ép bản thân mình phải nhớ sâu sắc về một điều gì đó.
Cô thở dài, quay lại giường, nhưng lúc cô vừa quay người, tiếng sấm đùng đùng vàng lên, theo sau là nhưng tia chớp nối tiếp, cô ôm chặt người mình, quên luôn chuyện đóng cửa sổ, cố bò lên giường, kéo chăn trùm kín người.
Nhưng vẫn không cách nào tự lừa mình, bản thân càng ngày càng yếu đuối, nước mắt cũng không cầm được mà rơi xuống.
Hình như bắt đầu từ lúc trời mưa, lòng cô cũng chùn xuống. Đó giờ cô không hay khóc, dù rất đau, nhưng không dễ khóc, chẳng hiểu sao từ lúc gặp lại Trình Nghi Bắc, nước mắt cô rất dễ buông xuống, sai rồi, phải bắt đầu từ lúc gặp Trình Nghi Bắc, cô đã rất hay mau nước mắt.
Hôm nay lúc về, Trình Nghi Bắc để lại cho một ánh nhìn làm cô bất an, cô hoảng, mình đã làm gì sai à, đã làm gì làm anh không vui à.
Cô biết mình đã khiến bản thân quá hèn mọn, bây giờ cô chỉ dám ngước nhìn Trình Nghi Bắc thôi.
Cô cắn chăn, không kiềm lại được, cô hơi sợ Trình Nghi Bắc, dù là vậy vẫn cứ không kiềm được mà bước lại gần.
Mỗi lần trời mưa, mỗi lần mất ngủ, ký ức sẽ như con lũ, dày vò cô bằng những hình ảnh cứ lăp đi lặp lại không ngừng.
Giây phút cô thấy Trình Nghi Bắc xông vào thư phòng, cũng là lúc cô biết trên đời này không ai đủ may mắn để che hết tất cả mọi bí mật, cô cứ cho là mình không bận tâm, không ai có thể ảnh hưởng đến cô, giây phút hốt hoảng ấy, đã trở thành cơn ác mộng trong đời cô.
Cô thấy ức chế trên khuôn mặt anh, Trình Nghi Bắc nhặt chiếc váy đang nằm trên đất, cười nhìn cha, “Cha, hai người nói chuyện lâu quá, Tây Thuần không quen lắm, lần sau chúng con lại về thăm cha mẹ.”
Trình Chí Diên cũng đang kinh ngạc vì sự xông vào đột ngột của Trình Nghi Bắc, chỉ đứng đấy nhìn Trình Nghi Bắc đưa Tây Thuần đi, không nói được lời nào.
Trình Nghi Bắc nắm tay cô, nhưng cô lại không cảm nhận được bất kì hơi ấm nào từ tay anh.
Tại sao anh làm thế, tại sao anh phải cố nhịn? Đơn giản vì đây là nhà anh, anh biết thái độ của anh sẽ quyết định rất nhiều thứ, dù anh rất khó hiểu, rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng tuyệt nhiên không phải ở đây.
Trên xe, anh lái xe như không có chuyện gì, còn cô ngồi sau, ôm gối, không nén nổi cảm xúc bật khóc.
Dọc đường đi, Trình Nghi Bắc chẳng nói lời nào.
Có lẽ anh cũng đang điều tiết lại suy nghĩ của mình, những suy nghĩ này thuộc về một nơi hiếm được chạm tới.
Về đến Vân Nguyệt, cô như tên tội phạm đang chờ hình phạt, giờ ngày này đã đến, lại chưa hãi hùng như tưởng tượng, hay còn hơn thế nữa?
Trình Nghi Bắc đi đằng trước, anh đi cực nhanh, cô phải chạy mới bắt kịp anh.
Nhìn bóng in trên nền, cô tự hỏi, nếu một ngày nào đó cô không bắt kịp anh, cô biết làm sao đây?
Cô ngồi trên sofa, Trình Nghi Bắc đi qua đi lại trong phòng khách, miệng ngậm điếu thuốc, đây là lần đầu tiên cô thấy anh hút thuốc trước mặt cô, không kiêng dè. Cô nhớ dạo trước mình dạy nghiêm, bắt anh không được hút thuốc, không được uống rượu, lúc ấy mọi thứ điều đương nhiên, còn bây giờ cái gì cũng không dám hó hé.
Cuối cùng Trình Nghi Bắc cũng tường tận hết.
Anh cứ cười mãi, cười đến khi cô hốt hoảng, cô sợ hãi, ánh mắt ấy như muốn lăng trì cô.
“Em là người yêu của Trình Dục Bắc?”
Anh hất cằm, dường như đã chỉnh lý hoàn hảo nhưng suy nghĩ trong đầu, chờ cô nhận tội, sau đấy sẽ phán tội.
Mặt cô trắng bệch, nhưng vẫn gật đầu, “Dạ.”
Trung thực thật.
Khóe môi anh run rẩy, chẳng biết đang che đậy cảm xúc nào, “Anh với anh ta giống nhau lắm hả?”
Sắc mặt Tây Thuần lại tái thêm, cắn chặt răng không lên tiếng.
Trình Nghi Bắc lại như không hay biết gì về sự bất thường của Tây Thuần, “Giống lắm ư? Giống đến nỗi em muốn con lớn lên giống anh, giống anh ta chứ gì.”
Tại sao cô lại chia tay với Vương Hựu Địch, tại sao lúc nào cô cũng thanh tĩnh, vì người cô yêu đã không còn nữa, nên cô đối với ai cũng điều như nhau. Tại sao cô không phản kháng, tại sao cô lại đặc biệt đáp trả anh, tại sao cô chỉ duy muốn đứa con, không thèm liên lạc với anh, tất cả điều có đáp án hết rồi.
Tại cô không thể quên mối tình đầu của mình, đúng lúc anh với mối tình đầu của cô lại là anh em cùng cha khác mẹ, nên cố quyết tâm, trộm tinh trùng vì mối tình si, để tình đầu còn mãi.
Thế anh là gì, phối hợp với cô, để cô được dịp thể mình si tình nhường nào, vĩ đại cỡ nào.
Tài giỏi cỡ nào nhỉ, mới có thể gạt anh như thằng ngốc, hết lừa lại dối, còn anh dốc hết lòng dạ, cứ cảm thấy mình làm chưa được tốt, đối xử với cô chưa đủ tốt, không ngừng tìm cách cải thiện quan hệ của cả hai.
Lâu nay luôn cảm thấy mình chưa đủ tốt, vẫn chưa phải là một người chồng đúng mực, lúc nào cũng thấy mình nợ cô rất nhiều.
Kết quả sao?
Chân tướng lại vậy đó.
Từ khi Trình Nghi Bắc anh sinh ra cho đến bây giờ, chưa bao giờ bị ai chơi một vố thê thảm dường này, thế mà vẫn cứ đần độn cố gắng phối hợp.
Mắt anh nhìn vào cái bụng đã nhô ra của cô, không rõ cảm xúc trong mắt là gì.
Tây Thuần theo bản năng che bụng mình lại, cô sợ anh sẽ hại con, đang lúc tức giận mấy ai còn giữ được lí trí.
“Em sợ gì chứ?”Đến lúc này anh vẫn có thể ôn hòa nói chuyện, dù giọng có hơi trầm một tí.
Cô sợ anh, dù anh không hề tỏ ra tức giận.
Cô cảm nhận được sự ẩn nhẫn của anh, có lẽ gia giáo thượng lưu đã dạy anh không tùy tiện mắng chửi hay đánh người, nhưng nội tâm anh chắc chắn đang sôi sùng sục.
Cô sợ, cô không biết giây tiếp theo đây, anh sẽ như thế nào.
Cô hệt như được đẩy lên tận mây xanh, bây giờ đang lao xuống vực sâu vạn trượng.
Cô cảm giác được cơn đau đang ập đến, không nén được nước mắt, bản thân thì không hay biết gì.
Trình Nghi Bắc thấy nước mắt cô, dường như không thể chịu được, quay đi, không nhìn cô nữa.
Anh ngồi xuống sofa đơn, tay gõ bàn, có lẽ anh muốn tâm tình mình ổn định lại.
“Lần đầu tiên gặp anh là em đã lên kế hoạch rồi?” Thật lâu, thật lâu sau giọng anh lại truyền đến lần nữa.
“Không phải đâu.” Thật ra thì cô cũng muốn tìm một người bạn đồng hành thật bình thường thôi, cùng cô đi đến cuối đời, cứ nghĩ thế, nào ngờ lại gặp anh.
“Ở tiệc rượu là chuyện ngoài ý muốn à?” Anh quay mặt lại nhìn cô.
Cô khẽ cắn môi, “Không phải ngoài ý muốn đâu ạ.”
Được lắm, suýt chút nữa là anh đã khen cô rồi, còn có thể trả lời được.
Cả đời cô chỉ mưu tính lần này thôi, duy chỉ có một lần mà thôi.
Đỗ Trạch Nhiên đổi rượu cho anh, anh thấy bất thường, nên không uống, tuy nhiên anh là người không phải thánh, người nên phòng đã phòng, rốt cuộc vẫn bị dắt mũi. Anh đã nghĩ rất nhiều, còn tưởng Đỗ Trạch Nhiên đa mưu túc trí, vì lẽ đó mà đỗ lỗi cho Đỗ Trạch Vân, vậy mà từ đầu chí cuối, anh chưa bao giờ ngờ tới cô, chưa mải mai nghi ngờ dù chỉ một lần.
Cô lấy đâu ra can đảm lớn như thế?
Cô biết ly rượu đó có vấn đề, nên lấy ly khác, tính nếu mình mời thì nhất định anh sẽ lấy ly rượu kế bên. Anh đâu biết, ly rượu đó chính là ly rượu anh nghi có vấn đề lúc ban đầu.
Không phải định mệnh, không phải lầm lẫn, đúng là cô đã bày mưu với anh.
Cô đã hứa với người ấy, em nhất định phải sống, sống cho thật tốt, tìm một người thật yêu em, dựng xây tổ ấm thật hạnh phúc.
Hạnh phúc đâu phải dễ có, cũng đâu phải ai cũng nguyện ý làm người mang hạnh phúc đến có cô, nguyện ý làm tất cả vì cô.
Bắt đầu tỉnh ngộ từ bao giờ nhỉ?
Có lẽ là lúc nhìn thấy Vương Hựu Địch làm chuyện kia mà thái độ của cô cứ dửng dưng, cuối cùng cũng rõ, ở đâu mới có người yêu mình vô điều kiện, yêu không cần lí do.
Cô ân hận, cô tiếc nuối, cớ sao lúc ấy lại không vì Trình Dục Bắc mà có một đứa con. Nếu cô có con, cô sẵn sàng một mình nuôi con, dù bị gièm pha, dù phải ngậm đắng nuốt cay cô cũng vui vẻ chịu đựng, cả đời này cô sẽ không lấy ai khác nữa, sống hết những năm tháng còn lại.
Cô chưa từng nghĩ mình còn có thể gặp người kế tiếp.
Từ khi được chiêm ngưỡng quang cảnh ấy, cô không nghĩ phía sau mình sẽ có một quang cảnh tươi đẹp tương tự như vậy tồn tại, nên cô chưa từng nghĩ đến chuyện xoay lại.
Đó là can đảm của cả đời cô.
Bỏ lỡ, cũng chẳng sao.
Cô biết cách nghĩ của mình cực kì khờ dại, rất ngốc, nhưng như thế thì có thể lưu lại gì đó có cuộc đời ngắn ngủi nà
Cảm giác an toàn để mà sống nó ít ỏi đến đáng thương, cô không đủ sức để theo đuổi một tình yêu đầy lo ngại nữa, cô thà sống mãi với những ký ức xưa cũ ấy.
Nói cô ngốc cũng được, một góc nào đó trong tim lưu giữ lại những gì đã vĩnh viễn ra đi, bên ngoài vẫn cứ sống tiếp cuộc sống bình thường như bao người, sống với hồi ức.
Cô vốn không hề có tham vọng gì quá đáng.
Vậy mà vẫn gặp được anh, làm hạt giống sâu dưới đáy tim khẩn khoản bén rể đâm chồi, cô chỉ khát khát một đứa con của anh, một lần là được, nếu có thể có con, coi như ông trời thương xót cô, cả đời cô không còn gì tiếc nuối nữa, nếu không có, coi như đấy là số mệnh.
Chính cách nghĩ này đã thôi thúc cô thử một lần.
Chung quy vẫn là lừa gạt, rõ ràng cô thể nhắc anh li rượu kia có vấn đề, cũng có thể đổ ly đó đi, nhưng cô không làm gì hết, cô chỉ nhìn anh uống cạn li rượu, làm sao anh thấy được tay cô đổ đầy mồ hôi lạnh.
Mọi thứ đều rất suôn sẻ, dường như thượng đế cũng đang giúp cô.
Cô còn suy tính cho cuộc sống sau này của mình nữa, trở về nhà, tìm việc gì đó làm, nuôi con khôn lớn.
Cô đã hiểu được cách làm của chị cô, vì yêu, sẵn sàng chấp nhận mọi gièm pha để giữ con lại.
Hiện thực quá đỗi ấm áp, quá đỗi dịu dàng đã đánh bại cô, cô tưởng Thượng cho cô đặc ân, thực chất đó chỉ là một trò đùa của thượng đế.
Sau tất cả, đứa con này cũng đã mang màu dối trá, nhờ con cô có thể giải thoát chính mình.
Cô đối mặt với ánh mắt của Trình Nghi Bắc, đừng nhìn cô như thế, không muốn chút nào.
“Nếu không mang thai, em sẽ tính toán gì nữa? Quấn lấy anh? Hay làm tình nhân của anh đến khi có một đứa con như ý nguyện?”
Cô lắc đầu, không phải đâu, thật tình cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.
Anh không muốn thấy cô, càng không muốn thấy sinh mệnh vai mượn dòng máu anh, “Anh nói rồi, anh ghét nhất là bị người khác gạt, bị người khác kiểm soát, bị người khác bày trò, em nói xem em làm hết chưa?”
Đôi mắt cô mê mang, cô là người anh ghét nhất.
Không đúng, phải là người anh hận nhất mới đúng.
Danh sách chương