Anh là thiên sứ, anh là vương tử, anh là người đàn ông hoàn hảo nhất; tất cả đều đến từ khi tôi biết yêu anh ấy, một khi không yêu nữa, anh ấy cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thế thôi. Anh ấy không hề gạt mình, chỉ có mình tự gạt mình thôi.
Trần Nhất Lâm♪
Ngày hôm sau, sự tình lại đảo ngược, Tây Thuần vẫn đi làm bình thường, chuyện gì đã xảy ra không ai hay biết, tin đồn duy nhất là Trình Nghi Bắc hạ mình đi tìm Tây Thuần, hai người họ đã nói gì với nhau thì chẳng ai biết cả.
Tim tôi chưa bao giờ hoảng loạn thế này, hình như có cái gì đó muốn phơi bày trước mắt tôi.
Tan ca, tôi cố ý chờ Trình Nghi Bắc. Từ sau lần trước đi cùng anh đi gặp Trình Nghi Triết ra thì chúng tôi chưa một lần có cơ hội gặp riêng bên ngoài, quan hệ vẫn cứ đều đều như đó giờ, làm tôi có cảm giác nguy cơ trùng trùng.
Cuối cùng anh ấy cũng rời khỏi phòng làm việc, rất vô tư mở cúc tay áo, sau đó sắn lên, lộ ra cánh tay khỏe khoắn.
“Hôm nay có chuyện gì à?” Anh cau mày nhìn tôi.
Thái độ này…
“Lâu rồi chúng ta chưa đi ăn cùng nhau.” Giọng tôi mang theo ảo não, kèm luôn cả tủi hờn.
Anh nhìn hàm ý trong mắt tôi, “Đúng là lâu rồi chưa ăn cơm cùng nhau.”
Tôi an tâm.
“Nhưng hôm nay không được, anh có chuyện quan trọng, để mấy hôm nữa xem sao!”
Những lời sau đó, thành công đạp tôi rớt xuống vực sâu.
“Thôi được!” Tôi không còn gì để nói.
Tôi đã lấy túi rất rề rà, chậm rãi, cớ sao anh lại không chịu chủ động nói đưa tôi về? Tôi nhìn anh đi vào thang máy, trong nháy mắt, bất an trong lòng tôi chính thức lớn lên.
Tại sao anh vào thang máy thường, anh vốn có thể vào tháng máy chuyên dụng dành cho riêng anh mà.
Mà anh có chuyện gì quan trọng chứ, hôm nay đâu có ghi chú anh có chuyện quan trọng gì phải xử lí đâu, chẳng có tiệc, chẳng bàn hợp đồng.
Việc riêng ư?
Khi anh xuống, tôi nhanh chóng chạy theo, tôi không biết tại sao tôi phải làm thế, có lẽ muốn xác minh suy đoán trong lòng, dù biết nó sẽ làm tôi đau, làm tôi thêm ức chế, nhưng vẫn cứ muốn biết, vẫn muốn thấy tận mắt.
Thang máy của Trình Nghi Bắc xuống tầng trệt, dừng ở phòng thiết kế.
Tôi nhắm mắt, vào thang máy, xuống dưới, giờ phút này đây, tôi không dám chắc mình có đủ dũng khí để nhìn thấy kết quả hay không nữa.
Xuống đến tầng trệt, tôi vẫn không kiềm được, tôi tự gia hạn với mình, chỉ đi nhìn một chút thôi, nếu không tối nay sẽ không ngủ được đâu.
Tôi núp sau cột trụ, nhìn Trình Nghi Bắc cùng Tây Thuần xuống thang máy, Trình Nghi Bắc đi đằng trước, Tây Thuần đi phía sau, không xa không gần. Mà khi Tây Thuần khom người chỉnh gấu quần, Trình Nghi Bắc cũng vô ý dừng lại, lơ đãnh chờ.
Tôi thấy Trình Nghi Bắc lấy xe ra, sau đó Tây Thuần chui vào.
Tôi siết chặt tay, tư thái hai người họ không thân mật, họ chỉ quen biết nhau thôi, tôi thuyết phục mình.
Khi tôi ngồi vào xe, tôi lại không cách nào thuyết phục mình đừng đuổi theo xe Trình Nghi Bắc.
Họ định đi đâu, tôi muốn biết.
Đây chính là chuyện quan trọng anh nói ư.
Lúc đến bệnh viện, tôi lại không biết phải làm sao.
Tôi nghĩ rất nhiều, rất nhiều, Tây Thuần từng nói mẹ cô ấy ở bệnh viện này, thế Trình Nghi Bắc tới đây làm gì, anh lấy thân phận gì đến gặp mẹ Tây Thuần.
Quan hệ của họ là thế nào cơ chứ?
Tôi có nên xông lên bắt Trình Nghi Bắc cho mình một lời giải thích, ít ra bây giờ tôi đủ tư cách, tôi mới là bạn gái anh, tôi mới là người đứng bên cạnh anh.
Nhưng từ đầu đến cuối tôi vẫn cứ yếu đuối, ngay cả can đảm xuống xe cũng chẳng có.
Từ bao giờ mà tôi trở nên tầm thường thế này.
Cả chân tướng cũng không muốn biết nữa.
Đỗ Trạch Vân hẹn tôi ở nhà hàng, khi tôi tới, người ủy thác của cô ấy cũng vừa đi. Thấy cô ấy bận rộn thế kia, tôi lại ân hận về xúc động nhất thời của mình, chẳng nghĩ gì cứ nằng nặc đòi gặp người ta rồi, thậm chí không thèm nghĩ xem cô ấy có bận hay không nữa.
Tôi đến, ngồi đối diện Đỗ Trạch Vân.
Cô ấy gọi cho tôi một cái tẩy đá, tâm trạng của tôi lúc này đang rất cần một ly đá để hạ nhiệt.
Tôi nhìn ly thủy tinh trên bàn, nước được cỡ nửa ly, chính giữa là ngọn nến đang cháy, trôi nổi, rất hợp tâm trạng.
Tôi chăm chăm nhìn ngọn nến kia, từ từ mới ngẩng đầu lên, “Trình Nghi Bắc với Tây Thuần có quan hệ gì?”
Đỗ Trạch Vân chẳng ngạc nhiên chút nào, lấy điện thoại ra đọc tin nhắn mới đến rồi mới nhìn tôi, “Anh ấy chưa kể cho cô nghe à?”
“Sao cơ?”
Đỗ Trạch Vân lắc đầu, “Tôi cảm giác hai chúng ta rất giống nhau, thật đó.”
Tôi mấp máy môi, nói gì thế, tôi rất không muốn nghe.
“Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc Trình Nghi Bắc với Tây Thuần có quan hệ gì?”
Đỗ Trạch Vân đẩy ly nước đến trước mặt tôi, cô ấy bình thản quá, như đang cười nhạo tôi, tôi biết rõ, nhưng hiện tại tôi rối ren, cuối cùng vẫn uống một hớp nước, “Bậy giờ cô nói được rồi đó.”
“Tôi với Trình Nghi Bắc biết nhau từ thời trung học, lúc ấy anh ấy rất ưu tú, khoảng cách với các bạn nữ không xa cũng không gần, không đến gần cô gái nào hết, cũng như luôn giữ một khoảng cách không cho cô gái đến gần mình. Trong trường có rất nhiều nữ sinh viết thư tình cho anh ấy, anh ấy đều vờ như không thấy. Khi đó tôi nghĩ, nếu có thể trở thành bạn gái của anh ấy thì tốt biết bao. Có lẽ trời cao thấu lòng tôi, chúng tôi quen nhau. Nhưng anh ấy chẳng giống những nam sinh khác hay làm chuyện lãng mạn gì đó, chẳng bao giờ nói lời ngon ngọt gì, có thể ở bên anh ấy, tôi thấy bình yên, thấy may mắn. Ngày qua ngày khác, năm này qua năm khác, tôi những tưởng chúng tôi vẫn cứ tiếp tục như thế, có thể anh ấy cũng nghĩ vậy. Cuộc sống đâu suôn sẻ như chúng ta tính, anh ấy gặp một cô gái khác, cô ấy không khiến anh cảm thấy ngày nào cũng như nhau, cô ấy cho anh ấy cảm thấy tình yêu mãnh liệt với cõi đời này, để anh ấy vì một người mà cười, vì một người mà lo lắng, nên anh ấy bị lạc vào trong đó. Sau đó chúng tôi chia tay, tôi đau đớn, tôi khó chịu, nhưng tôi lại không nỡ trách anh ấy. Tôi từng nghĩ rất nhiều, dù tôi gặp người đàn ông nào khác ngoài anh, dù người đó đối với tôi tốt hơn Trình Nghi Bắc, đối với tôi lãng mạn hơn Trình Nghi Bắc, luôn yêu thương tôi, chở che tôi trong ngực, nâng niu tôi trong lòng bàn tay. Nhưng tôi không hề hối hận, không hối hận mình đã gặp Trình Nghi Bắc. Nếu tim tôi không đau đớn, không gặp anh, thì làm sao có chuyện sau này? Đường đó giờ luôn do mình chọn, không thể trách người khác được.”
Cô ấy cứ nói, ánh mắt sâu kín nhìn tôi.
Đường do mình chọn, đường là do tôi chọn mà?
Nên tôi phải chấp nhận ư?
Tại sao chứ?
Dựa vào gì chứ?
“Sau đó thì sau? Anh ấy và cô gái anh ấy chọn thế nào?” Tôi vẫn ép mình hỏi tiếp, dù tôi rất muốn chạy trốn.
Đỗ Trạch Vân uống tí rượu, “Anh ấy và cô gái đó kết hôn.”
Tôi bàng hoàng, ly nước trong tay trơi xuống, nước chảy lên bàn, chảy luôn xuống đất.
Tôi nhanh chóng đứng lên, lấy khăn lau tay.
Nhân viên phục vụ rất nhanh đi tới dọn dẹp mọi thứ.
Tôi cầm cái ly không, nhìn Đỗ Trạch Vân, “Cô tiếp tục đi.”
“Anh ấy đối với cô ấy rất tốt, ngày tháng của họ cứ êm đềm trôi. Sau đó tôi thấy không cam tâm, nhưng vẫn chọn chúc phúc cho họ, phần lớn nguyên nhân là bởi khi Trình Nghi Bắc đối mặt với cô ấy, có nụ cười tôi chưa từng được thấy, có cả hạnh phúc tôi chưa từng được thấy.”
“Sau đó nữa?” Một khi đã như thế, sao còn phân li? Sao lại xa nhau?
“Thực tế tôi cũng giống cô thôi, chẳng biết tại sao họ lại rời xa nhau. Tôi chỉ biết khi ấy giữa họ có mâu thuẫn, đến mức không thể điều hòa được nữa. Nếu không người như Trình Nghi Bắc đã không đề nghị li hôn trong khi cô ấy đang mang thai. Sau đó, Trình Nghi Bắc chuyên tâm vào sự nghiệp, bất cần những cái khác. Có một công ty nước ngoài ngỏ ý hợp tác, anh ấy tự mình đi đàm phán cụ thể. Có thể trước khi lên máy bay anh ấy đã nhận được điện thoại hay tin nhắn gì đó. Đến giờ lên máy bay, anh ấy lại không đi. Anh ấy lại xe về nhà, lúc đó giao thông hỗn loạn, anh ấy rất nôn nóng, kết quả xảy ra tai nạn. Từ khi anh ấy gặp tai nạn, cô ấy cũng không xuất hiện nữa.”
Tôi rối bời, tôi không ngờ còn có chuyện như thế.
Cô gái đó, sao lại nhẫn tâm, lúc ấy cũng không đến gặp anh
Có phải lúc ấy anh đau đớn lắm, tuyệt vọng lắm không?
“Tại sao?”
“Không biết.” Đỗ Trạch Vân thở dài, “Điều làm người ta dở khóc dở cười hơn là chuyến bay Trình Nghi Bắc định đi xảy ra vấn đề, rớt máy bay, không ai sống sót.”
Là may mắn hay bất hạnh?
Chuyện đời khó lường?
Nhưng đó không phải thứ tôi muốn biết.
“Cô ấy là Tây Thuần?”
Phải không?
Hóa ra quan hệ của họ là thế.
Trần Nhất Lâm♪
Ngày hôm sau, sự tình lại đảo ngược, Tây Thuần vẫn đi làm bình thường, chuyện gì đã xảy ra không ai hay biết, tin đồn duy nhất là Trình Nghi Bắc hạ mình đi tìm Tây Thuần, hai người họ đã nói gì với nhau thì chẳng ai biết cả.
Tim tôi chưa bao giờ hoảng loạn thế này, hình như có cái gì đó muốn phơi bày trước mắt tôi.
Tan ca, tôi cố ý chờ Trình Nghi Bắc. Từ sau lần trước đi cùng anh đi gặp Trình Nghi Triết ra thì chúng tôi chưa một lần có cơ hội gặp riêng bên ngoài, quan hệ vẫn cứ đều đều như đó giờ, làm tôi có cảm giác nguy cơ trùng trùng.
Cuối cùng anh ấy cũng rời khỏi phòng làm việc, rất vô tư mở cúc tay áo, sau đó sắn lên, lộ ra cánh tay khỏe khoắn.
“Hôm nay có chuyện gì à?” Anh cau mày nhìn tôi.
Thái độ này…
“Lâu rồi chúng ta chưa đi ăn cùng nhau.” Giọng tôi mang theo ảo não, kèm luôn cả tủi hờn.
Anh nhìn hàm ý trong mắt tôi, “Đúng là lâu rồi chưa ăn cơm cùng nhau.”
Tôi an tâm.
“Nhưng hôm nay không được, anh có chuyện quan trọng, để mấy hôm nữa xem sao!”
Những lời sau đó, thành công đạp tôi rớt xuống vực sâu.
“Thôi được!” Tôi không còn gì để nói.
Tôi đã lấy túi rất rề rà, chậm rãi, cớ sao anh lại không chịu chủ động nói đưa tôi về? Tôi nhìn anh đi vào thang máy, trong nháy mắt, bất an trong lòng tôi chính thức lớn lên.
Tại sao anh vào thang máy thường, anh vốn có thể vào tháng máy chuyên dụng dành cho riêng anh mà.
Mà anh có chuyện gì quan trọng chứ, hôm nay đâu có ghi chú anh có chuyện quan trọng gì phải xử lí đâu, chẳng có tiệc, chẳng bàn hợp đồng.
Việc riêng ư?
Khi anh xuống, tôi nhanh chóng chạy theo, tôi không biết tại sao tôi phải làm thế, có lẽ muốn xác minh suy đoán trong lòng, dù biết nó sẽ làm tôi đau, làm tôi thêm ức chế, nhưng vẫn cứ muốn biết, vẫn muốn thấy tận mắt.
Thang máy của Trình Nghi Bắc xuống tầng trệt, dừng ở phòng thiết kế.
Tôi nhắm mắt, vào thang máy, xuống dưới, giờ phút này đây, tôi không dám chắc mình có đủ dũng khí để nhìn thấy kết quả hay không nữa.
Xuống đến tầng trệt, tôi vẫn không kiềm được, tôi tự gia hạn với mình, chỉ đi nhìn một chút thôi, nếu không tối nay sẽ không ngủ được đâu.
Tôi núp sau cột trụ, nhìn Trình Nghi Bắc cùng Tây Thuần xuống thang máy, Trình Nghi Bắc đi đằng trước, Tây Thuần đi phía sau, không xa không gần. Mà khi Tây Thuần khom người chỉnh gấu quần, Trình Nghi Bắc cũng vô ý dừng lại, lơ đãnh chờ.
Tôi thấy Trình Nghi Bắc lấy xe ra, sau đó Tây Thuần chui vào.
Tôi siết chặt tay, tư thái hai người họ không thân mật, họ chỉ quen biết nhau thôi, tôi thuyết phục mình.
Khi tôi ngồi vào xe, tôi lại không cách nào thuyết phục mình đừng đuổi theo xe Trình Nghi Bắc.
Họ định đi đâu, tôi muốn biết.
Đây chính là chuyện quan trọng anh nói ư.
Lúc đến bệnh viện, tôi lại không biết phải làm sao.
Tôi nghĩ rất nhiều, rất nhiều, Tây Thuần từng nói mẹ cô ấy ở bệnh viện này, thế Trình Nghi Bắc tới đây làm gì, anh lấy thân phận gì đến gặp mẹ Tây Thuần.
Quan hệ của họ là thế nào cơ chứ?
Tôi có nên xông lên bắt Trình Nghi Bắc cho mình một lời giải thích, ít ra bây giờ tôi đủ tư cách, tôi mới là bạn gái anh, tôi mới là người đứng bên cạnh anh.
Nhưng từ đầu đến cuối tôi vẫn cứ yếu đuối, ngay cả can đảm xuống xe cũng chẳng có.
Từ bao giờ mà tôi trở nên tầm thường thế này.
Cả chân tướng cũng không muốn biết nữa.
Đỗ Trạch Vân hẹn tôi ở nhà hàng, khi tôi tới, người ủy thác của cô ấy cũng vừa đi. Thấy cô ấy bận rộn thế kia, tôi lại ân hận về xúc động nhất thời của mình, chẳng nghĩ gì cứ nằng nặc đòi gặp người ta rồi, thậm chí không thèm nghĩ xem cô ấy có bận hay không nữa.
Tôi đến, ngồi đối diện Đỗ Trạch Vân.
Cô ấy gọi cho tôi một cái tẩy đá, tâm trạng của tôi lúc này đang rất cần một ly đá để hạ nhiệt.
Tôi nhìn ly thủy tinh trên bàn, nước được cỡ nửa ly, chính giữa là ngọn nến đang cháy, trôi nổi, rất hợp tâm trạng.
Tôi chăm chăm nhìn ngọn nến kia, từ từ mới ngẩng đầu lên, “Trình Nghi Bắc với Tây Thuần có quan hệ gì?”
Đỗ Trạch Vân chẳng ngạc nhiên chút nào, lấy điện thoại ra đọc tin nhắn mới đến rồi mới nhìn tôi, “Anh ấy chưa kể cho cô nghe à?”
“Sao cơ?”
Đỗ Trạch Vân lắc đầu, “Tôi cảm giác hai chúng ta rất giống nhau, thật đó.”
Tôi mấp máy môi, nói gì thế, tôi rất không muốn nghe.
“Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc Trình Nghi Bắc với Tây Thuần có quan hệ gì?”
Đỗ Trạch Vân đẩy ly nước đến trước mặt tôi, cô ấy bình thản quá, như đang cười nhạo tôi, tôi biết rõ, nhưng hiện tại tôi rối ren, cuối cùng vẫn uống một hớp nước, “Bậy giờ cô nói được rồi đó.”
“Tôi với Trình Nghi Bắc biết nhau từ thời trung học, lúc ấy anh ấy rất ưu tú, khoảng cách với các bạn nữ không xa cũng không gần, không đến gần cô gái nào hết, cũng như luôn giữ một khoảng cách không cho cô gái đến gần mình. Trong trường có rất nhiều nữ sinh viết thư tình cho anh ấy, anh ấy đều vờ như không thấy. Khi đó tôi nghĩ, nếu có thể trở thành bạn gái của anh ấy thì tốt biết bao. Có lẽ trời cao thấu lòng tôi, chúng tôi quen nhau. Nhưng anh ấy chẳng giống những nam sinh khác hay làm chuyện lãng mạn gì đó, chẳng bao giờ nói lời ngon ngọt gì, có thể ở bên anh ấy, tôi thấy bình yên, thấy may mắn. Ngày qua ngày khác, năm này qua năm khác, tôi những tưởng chúng tôi vẫn cứ tiếp tục như thế, có thể anh ấy cũng nghĩ vậy. Cuộc sống đâu suôn sẻ như chúng ta tính, anh ấy gặp một cô gái khác, cô ấy không khiến anh cảm thấy ngày nào cũng như nhau, cô ấy cho anh ấy cảm thấy tình yêu mãnh liệt với cõi đời này, để anh ấy vì một người mà cười, vì một người mà lo lắng, nên anh ấy bị lạc vào trong đó. Sau đó chúng tôi chia tay, tôi đau đớn, tôi khó chịu, nhưng tôi lại không nỡ trách anh ấy. Tôi từng nghĩ rất nhiều, dù tôi gặp người đàn ông nào khác ngoài anh, dù người đó đối với tôi tốt hơn Trình Nghi Bắc, đối với tôi lãng mạn hơn Trình Nghi Bắc, luôn yêu thương tôi, chở che tôi trong ngực, nâng niu tôi trong lòng bàn tay. Nhưng tôi không hề hối hận, không hối hận mình đã gặp Trình Nghi Bắc. Nếu tim tôi không đau đớn, không gặp anh, thì làm sao có chuyện sau này? Đường đó giờ luôn do mình chọn, không thể trách người khác được.”
Cô ấy cứ nói, ánh mắt sâu kín nhìn tôi.
Đường do mình chọn, đường là do tôi chọn mà?
Nên tôi phải chấp nhận ư?
Tại sao chứ?
Dựa vào gì chứ?
“Sau đó thì sau? Anh ấy và cô gái anh ấy chọn thế nào?” Tôi vẫn ép mình hỏi tiếp, dù tôi rất muốn chạy trốn.
Đỗ Trạch Vân uống tí rượu, “Anh ấy và cô gái đó kết hôn.”
Tôi bàng hoàng, ly nước trong tay trơi xuống, nước chảy lên bàn, chảy luôn xuống đất.
Tôi nhanh chóng đứng lên, lấy khăn lau tay.
Nhân viên phục vụ rất nhanh đi tới dọn dẹp mọi thứ.
Tôi cầm cái ly không, nhìn Đỗ Trạch Vân, “Cô tiếp tục đi.”
“Anh ấy đối với cô ấy rất tốt, ngày tháng của họ cứ êm đềm trôi. Sau đó tôi thấy không cam tâm, nhưng vẫn chọn chúc phúc cho họ, phần lớn nguyên nhân là bởi khi Trình Nghi Bắc đối mặt với cô ấy, có nụ cười tôi chưa từng được thấy, có cả hạnh phúc tôi chưa từng được thấy.”
“Sau đó nữa?” Một khi đã như thế, sao còn phân li? Sao lại xa nhau?
“Thực tế tôi cũng giống cô thôi, chẳng biết tại sao họ lại rời xa nhau. Tôi chỉ biết khi ấy giữa họ có mâu thuẫn, đến mức không thể điều hòa được nữa. Nếu không người như Trình Nghi Bắc đã không đề nghị li hôn trong khi cô ấy đang mang thai. Sau đó, Trình Nghi Bắc chuyên tâm vào sự nghiệp, bất cần những cái khác. Có một công ty nước ngoài ngỏ ý hợp tác, anh ấy tự mình đi đàm phán cụ thể. Có thể trước khi lên máy bay anh ấy đã nhận được điện thoại hay tin nhắn gì đó. Đến giờ lên máy bay, anh ấy lại không đi. Anh ấy lại xe về nhà, lúc đó giao thông hỗn loạn, anh ấy rất nôn nóng, kết quả xảy ra tai nạn. Từ khi anh ấy gặp tai nạn, cô ấy cũng không xuất hiện nữa.”
Tôi rối bời, tôi không ngờ còn có chuyện như thế.
Cô gái đó, sao lại nhẫn tâm, lúc ấy cũng không đến gặp anh
Có phải lúc ấy anh đau đớn lắm, tuyệt vọng lắm không?
“Tại sao?”
“Không biết.” Đỗ Trạch Vân thở dài, “Điều làm người ta dở khóc dở cười hơn là chuyến bay Trình Nghi Bắc định đi xảy ra vấn đề, rớt máy bay, không ai sống sót.”
Là may mắn hay bất hạnh?
Chuyện đời khó lường?
Nhưng đó không phải thứ tôi muốn biết.
“Cô ấy là Tây Thuần?”
Phải không?
Hóa ra quan hệ của họ là thế.
Danh sách chương