Hồn ma nữ tử hiện tại đúng là chưa gây ra oan nghiệt gì thật đấy.

Nhưng với sự trói buộc của thứ quy tắc sinh tồn đầy nghiệt ngã, thì tương lai của nàng ta chắc chắn sẽ chỉ còn là những viễn cảnh ngập tràn gió tanh mưa máu.

Quy tắc do thiên địa áp đặt, không có cơ hội xoay vần, chỉ có thể làm theo..

Cao Cường chưa đủ trình độ để hiểu quy tắc thiên địa là cái khỉ khô gì. Hắn chỉ biết nếu như để mặc cho hồn ma nữ tử tự do tự tại, sau này sẽ là vô vàn tai ương.

Nhất là khi nàng ta bước vào cánh cửa Quỷ Đạo, sẽ có bao nhiêu sinh linh bị ăn sống nuốt tươi, sẽ có bao nhiêu khu dân cư chỉ còn là xương trắng chồng chất? Rất khó đoán định..

Cao Cường không muốn nghĩ tới, và càng không muốn điều đó xảy ra.

Cuộc gặp gỡ này đã dây dưa tới khía cạnh nhân quả. Giả dụ có ngày nàng ta gây ra tai ương, thì người đã thả cho nàng tự do là hắn, cũng bị tính tội nghiệt lên đầu.

Suy cho cùng lại là do quy tắc của thiên địa.

Cao Cường lúc này có hai sự lựa chọn, một là ngay lập tức đem nàng ta tiêu diệt, hai là tiễn đưa nàng ta xuống Âm Phủ. Có thể thấy đều không mấy khó khăn.

Nếu như nhận thấy một tia oán khí lây dính ở nàng ta, hắn đã chẳng dài dòng đến tận bây giờ. Nói tóm lại nàng ta cũng chỉ là một linh hồn lạc đường mà thôi.

Có ý định cho nàng ta cơ hội lựa chọn, Cao Cường liền đi thẳng vào vấn đề:

“Ta không thể để ngươi tiếp tục lưu lại dương gian. Vì sao thì ta không muốn giải thích nhiều. Hiện giờ ngươi có hai lựa chọn, một là bám vào Độ Âm Phù đi xuống Âm Phủ, và hai là hồn phi phách tán”

Dứt lời hắn duỗi ngửa bàn tay trái ra, trong lòng bàn tay lúc này có một chiếc thuyền giấy. Cũng chính là tạo hình sau khi được gấp xếp lại của Độ Âm Phù.

Bàn tay phải thì vẫn buông thõng và nắm chặt như trước, chỉ cần nàng ta dám lựa chọn không đứng đắn, thì lá Hoả Cầu Phù sẽ ngay tức khắc được ném ra.

Hồn ma nữ tử nhìn chằm chằm vào hắn, như thể muốn dựa vào ánh mắt để xem hắn nói thật hay giả. Rất lâu sau nàng ta mới lần nữa rụt rè dò hỏi:

“Ngươi thật sự có thể đưa ta xuống Âm Phủ sao? Không phải lừa gạt bắt nhốt ta đấy chứ?”

Nói nhẹ không nghe lại thích bị chửi? Cao Cường liền học theo Bạch Lãnh trợn mắt quát:

“Ta bắt nhốt cái linh hồn yếu nhược của ngươi để làm cái chó gì? Mau mau quyết định, ta không rảnh để mà lãng phí thời gian ở chỗ này”

Bị hắn quát mắng, hồn ma nữ tử co rúm hết cả lại, có xúc động muốn chạy trốn ẩn nấp vào quan tài. Xong cảm thụ được hơi nóng phà ra từ bàn tay phải của hắn, nàng ta liền bỏ đi ý đồ.

Vả lại tiềm thức vẫn luôn thôi thúc phải đi tới Âm Phủ báo cáo đó thôi. Dù người trước mắt hơi đáng sợ, xong nàng đâu còn cách nào khác nữa, cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vào hắn.

Sau khi làm ra quyết định, hồn ma nữ tử mới lên tiếng trả lời:

“Ta muốn đi Âm Phủ thì phải làm những gì?”

Cao Cường nâng cao tay trái lên một chút và nói:



“Chỉ cần tới và chạm vào Độ Âm Phù là được”

Giờ mà có thay đổi quyết định thì cũng chỉ có nước hồn phi phách tán. Hồn ma nữ tử mang theo vẻ mặt phụng phĩu, dùng dằng giận dỗi như con nít mà bay tới gần.

Cũng không có chần chừ gì cả, nàng ta liền đưa tay chạm vào Độ Âm Phù.

Chỉ nghe thấy xiu một tiếng, Độ Âm Phù nhanh như chớp đem hồn ma nữ tử thu lại.

Cao Cường lúc này đưa tay tháo gỡ Độ Âm Phù trở lại hình dáng tờ giấy ban đầu. Qua quan sát thì thấy đồ đằng con thuyền vậy mà có thêm bóng dáng một nữ tử đang ngồi trên mạn.

Thông qua truyền thừa hắn đã sớm biết tới biến hoá này. Xong được tận mắt chứng kiến, vẫn không thể tránh khỏi cảm thấy rung động thật sâu, thực sự mà nói thì quá là thần kỳ.

Đã thế bóng dáng nữ tử vậy mà còn nhúc nhích cái đầu, nhìn ngó xung quanh. Sau đó bên tai Cao Cường lần nữa vang lên giọng nói của hồn ma nữ tử:

“Uê, nơi này là đâu? Sao ta tự nhiên lại ngồi thuyền trôi theo dòng sông thế này?”

Trong lòng không ngừng tấm tắc ngợi khen phù lục quá ảo diệu, ngoài mặt thì hắn máy móc đáp lại:

“Muốn tới Âm Phủ thì phải trải qua Hoàng Tuyền, không có việc gì đâu, yên tâm đi”

Nghe xong đáp án, hồn ma nữ tử cũng không có hỏi thêm gì nữa, nhìn vào đồ đằng thì thấy nàng ta còn đang mải tiếp tục hết ngó đằng đông lại ngó đằng tây a.

Cao Cường bên ngoài cũng có việc cần phải làm, chỉ thấy hắn cắn phá đầu ngón tay, rồi cứ thế dùng máu viết vài dòng chữ để xin giảm án cho hồn ma nữ tử.

Hiện tại không có chu sa, mà trở về nhà trọ thì cũng phải pha chế, quá mất thời gian. Cho nên Cao Cường cảm thấy dùng luôn máu của mình đề chữ cho nhanh.

Cho dù không viết chữ nào thì cũng chẳng có ai trách gì được hắn, thế nhưng đã giúp thì giúp cho trót. Hiến ra chút máu để làm chuyện nhân đạo thì lại có làm sao.

Viết xong xuôi, hắn lần nữa đem Độ Âm Phù gấp trở lại hình dáng chiếc thuyền, thuận tiện thông báo cho hồn ma nữ tử chuẩn bị tinh thần:

“Bây giờ ta đem kích hoạt Độ Âm Phù, không cần hốt hoảng biết chưa?”

Giọng của hồn ma nữ tử ngay lập tức từ Độ Âm Phù vọng ra:

“Đã biết. Tạ ơn ngươi”

Vừa quán thâu chân khí, Cao Cường vừa cố nói thêm một câu:

“Ngươi ở dưới đó nhớ cố gắng cải tạo cho thật tốt. Ta chúc ngươi sẽ được hưởng khoan hồng, sớm ngày tiến vào vòng luân hồi trở lại với kiếp làm người nhen”

Dứt lời hắn liền tung Độ Âm Phù lên không, chỉ có điều lần này Độ Âm Phù không bốc cháy, nó hơi phát sáng rồi cứ thế từng chút một tan biến vào hư không.

Tình huống này chắc hẳn là công năng vận chuyển an toàn của Độ Âm Phù. Chứ cứ bốc cháy hừng hực không khéo đem hồn ma nữ tử thiêu rụi luôn cũng nên.

Tính toán đi chuyến này là để đánh với ma quỷ một trận, qua đó tích luỹ kinh nghiệm thực chiến.

Sau cùng lại chỉ là đi làm phúc mà thôi, Cao Cường vì thế không tránh khỏi bất đắc dĩ thở dài tiếc nuối.

Mọi việc đã thế rồi, có nghĩ nhiều cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Hắn liền không thèm nghĩ thêm nữa, mà đưa mắt nhìn về hướng cây Hoa Giấy đứng trơ trọi kia.

Tiễn hồn ma nữ tử đi rồi, thế nhưng nếu không đem cây Hoa Giấy này giải quyết triệt để. Chỉ sợ một thời gian sau, sẽ có thứ càng thêm khủng bố chạy tới nơi đây làm tổ.

Không cần nghĩ cũng biết tiếp theo đó sẽ là tràng cảnh vô cùng kinh dị. Tội nghiệt tính lên đầu ai? Thiên địa vô lương sẽ lại tính lên đầu của Cao Cường hắn chứ còn ai nữa.

Đã đi một chuyến công cốc thì chớ, lại còn chuốc một đống phiền toái vào người. Ngay đến Thánh Nhân còn thấy buồn bực, chứ nói gì chỉ là người trần mắt thịt như hắn.

Phòng ngừa trường hợp đám cháy lan rộng, hắn phải cất công dọp dẹp xác lá khô một hồi.

Xong xuôi hắn mới ném ra mười lá Hoả Cầu Phù, như thể đem hết mọi muộn phiền của hắn trút lên đầu cây Hoa Giấy vậy, hoả diễm ngay tức thì bốc cháy phừng phừng.

Và chỉ sau vài hai thở , cây Hoa Giấy liền như là bó đuốc khổng lồ giữa đêm khuya thanh vắng.

Cháy lớn thế này chẳng mấy chốc sẽ ầm ĩ cho xem, vì thế hắn dùng những ô lỗ thông gió trên tường làm điểm tựa, rồi cứ thế chạy thẳng lên tầng mái của dãy phòng học.

Lúc này hắn mới nhận ra đã quên khuấy mất ở phía trên cây Hoa Giấy là mái vòm che nắng của dãy phòng học. Còn may là mái tôn hợp kim, nên không lo cháy lan.

Chứ lỡ như mà đem cả ngôi trường mầm non này thiêu rụi thì bỏ mẹ luôn rồi.

Đúng như hắn dự đoán, chẳng mấy chốc liền xuất hiện những âm thanh hò hét báo cháy ầm ĩ, có điều bắt nguồn là từ hướng những ngôi nhà dân ở khá xa.

Chứ hai gã bảo vệ lúc này dám chắc vẫn còn đang ngủ trương mắt ếch lên đây.

Tiếng hò hét càng lúc càng gần, và rồi một đám thanh niên trèo qua tường mà ùa vào khu sân chơi này.

Sau khi biết chỉ là cháy cây Hoa Giấy nằm trơ trọi, bọn họ mới bớt hốt hoảng phần nào. Thế nhưng cũng không thể để cháy mãi, một người vội chạy đi gọi bảo vệ.

Rất nhanh người thanh niên kia trở lại cùng với hai gã bảo vệ, họ mau chóng mở khoá cánh cửa của hàng rào lưới thép, hò nhau múc nước dưới hồ để dập lửa.

Chỉ có điều hoả diễm do Hoả Cầu Phù đốt lên đâu có phải hoả diễm thông thường. Bọn họ mười mấy người múc nước hắt vào mà không có lấy nửa xu tác dụng.

Cao Cường đứng nấp trên tầng mái cũng chẳng quan tâm bọn họ vất vả cái gì. Hắn còn bận quan sát âm khí đang không ngừng bị hoả diễm tiêu trừ từng chút một.

Âm khí khá nồng, hoả diễm cũng theo đó mà cháy dai dẳng. Cho dù cây Hoa Giấy đã bị thiêu thành tro đổ sập xuống rồi, hoả diễm vẫn cháy phừng phừng như cũ.

Chứng kiến tình huống quỷ dị này, đám thanh niên với hai gã bảo vệ không tránh khỏi sợ hết cả hồn. Cả đám thi nhau lùi lại phía sau, xô chậu gì đó đều ném sạch.

Chẳng ai có ý định gọi cứu hoả, nhưng đưa ra ý kiến gọi thầy chùa đến cúng bái thì nhiệt tình lắm. Hai gã bảo vệ nhức đầu, đành chạy đi gọi điện báo cáo hiệu trưởng.

Vài người trong đám thanh niên cũng tranh thủ lấy ra điện thoại để quay lại clip. Dám chắc đem về đăng lên mạng xã hội khoe mẽ với đám bạn ảo tung chảo đi.

Âm khí bị tiêu trừ hoàn toàn, sẽ chẳng còn mối nguy hại nào nữa. Cho nên bọn họ đăng tải clip cũng tốt, lớn chuyện lên rồi thì mới có người đào xới nơi này lên a.

Qua đó Cao Cường sẽ chẳng cần nhúng tay xử lý quan tài và tro cốt của hồn ma nữ tử nữa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện