Tiếp sau Tán Tiên là mười đại cảnh giới theo thứ tự Địa Tiên, Huyền Tiên, Thượng Tiên, Kim Tiên, Thiên Tiên, Tiên Quân, Tiên Vương, Tiên Hoàng, Tiên Đế và Tiên Tôn.
Trong giai đoạn này, tu sĩ từng bước xây dựng hình thành “thế giới” bên trong không gian đan điền.
Theo sách vở là ngưng tụ Tinh Tú, Nhật Nguyệt, Thiên Hà.. có thể hiểu là mô phỏng thế giới thực.
Tuy nhiên, không phải cứ tích lũy tràn đầy tiên khí là mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió. Thực tế là khi bước vào cảnh giới Tiên Vương sẽ đối mặt với rào cản rất khó vượt qua.
Đáng nói là rào cản này liên quan tới ngộ tính, thành ra vốn liếng dù tốt đến mấy cũng chẳng ích gì.
Thậm chí vô số thiên chi kiêu tử sở hữu Tiên Cấp tiên căn, sinh ra với số mệnh xưng hùng xưng bá, nhưng không vượt qua nổi rào cản mà kẹt cứng tại tầng thứ Tiên Vương.
Và.. rào cản ở đây là không gian pháp tắc.
Để giải thích có hơi dài dòng văn tự, đại khái xây dựng thế giới chia làm hai giai đoạn.
Giai đoạn thứ nhất là tiểu thế giới, hay còn gọi là “tử không gian”, giai đoạn này không đòi hỏi quá nhiều về mặt ngộ tính, chỉ cần vốn liếng đủ tốt là có thể nhẹ nhõm hoàn thành.
Nhưng giai đoạn thứ hai là đại thế giới thì không đơn giản như vậy.
Giai đoạn này còn được gọi là “sinh không gian”, bắt buộc phải nắm giữ không gian pháp tắc, và rồi đem thế giới liên thông với thế giới thực, qua đó chính thức truy cầu Đại Đạo.
Nhìn chung “đại thế giới” là không gian chứa đựng được vật thể có sức sống, muốn trồng cây gây rừng, hoặc muốn nuôi dưỡng thú sủng hay là tình nhân ở trong đó thì cứ tùy ý.
Nếu tiềm lực kinh tế đủ mạnh, có thể mở ra dị không gian tại thế giới thực, rồi dựa vào đại thế giới của bản thân để chưởng khống, tương đương sở hữu hang ổ cực kỳ bí mật.
Ngặt một nỗi không gian pháp tắc và thời gian pháp tắc vốn mệnh danh là năng lực của Thần.
Phàm nhân sâu kiến có kẻ nào dám mạnh miệng tuyên bố dễ dàng lĩnh ngộ nắm giữ? Không một ai, cho dù có là thiên tài trong các thiên tài cũng không dám.
Trương Mẫn hiện nay mới năm trăm tuổi, nàng dư thừa tư cách đứng trong hàng ngũ thiên chi kiều nữ, nhưng vẫn đánh mất sạch tự tin trước ngưỡng cửa không gian pháp tắc.
Tất nhiên nhờ sự hậu thuẫn của Thiên Môn, nàng có thể thoải mái tham khảo thần thông tiên pháp do các bậc tiền nhân lưu lại, đáng tiếc là xem nhiều mà chẳng học hỏi được gì.
Trương Mẫn không đời nào chấp nhận buông xuôi, nhất là khi bản thân có vốn liếng hơn người.
Hiện tại có “Thần Kỹ bộ pháp” bày biện trước mắt, hơn nữa hoàn toàn có khả năng sẽ được quán thâu dung nhập không gian pháp tắc, cái này chính là cơ duyên to lớn đấy a.
Có là kẻ ngốc mới lựa chọn bản gốc, và lại càng ngu ngốc hơn nữa nếu học tập bản cốt phù hiện tại.
Dường như là bởi hắn đã từng lĩnh ngộ không gian pháp tắc dưới Hạ Giới, thành ra Trương Mẫn mơ hồ cảm thấy hắn rất nhanh liền sẽ nắm giữ không gian pháp tắc Thiên Giới.
Rất có thể là do kỳ vọng quá nhiều ở hắn nên sinh ra hoang tưởng, cơ mà cái này không quan trọng.
Bởi vì trong lòng nàng hiện giờ đang bị thứ cảm xúc kỳ lạ quấy nhiễu.
Căn bản nàng phấn đấu noi theo hình mẫu nữ cường như Thanh Hà Tiên Tôn, lâu nay toàn làm mặt lạnh với nam giới, thậm chí dám không nể mặt mấy vị bô lão của Thiên Môn.
Nói chung không màng thiên tài thiên kiêu cái gì gì, bám theo nịnh nọt khiến nàng khó chịu vô cùng, thành ra bất cứ ai tìm đến làm mai mối là nàng đều kiên quyết khước từ.
Nhưng hôm nay chẳng hiểu ma xui quỷ khiến hay sao đó, rõ ràng biết tỏng hắn đang thả thính lừa gạt, vậy mà trong lòng không hề mảy may tức giận dù chỉ là một chút bé xíu.
Tất nhiên mỗi thế thôi thì chưa nên chuyện.
Rắc rối nằm ở chỗ.. mặc dù cái cách hắn thả thính cực kỳ lộ liễu, nói trắng ra là phi thường ngớ ngẩn, nhưng ông trời đưa đẩy thế quái nào nàng lại thấy xao xuyến mới khiếp?
Tình hình rất không ổn, tuổi tác cách biệt có hơi lớn.
Hắn còn chưa tới hai mươi đâu á, trong khi đó lão nương năm trăm cái xuân xanh rồi này.
Chẳng may hắn thẳng mặt chê cười lão nương đã trâu già lại còn muốn gặm cỏ non thì biết phải làm sao bây giờ? Mà khoan đã, lão nương đang nghĩ chuyện điên khùng gì thế?
Trương Mẫn hoảng hốt ngồi thụp xuống, hai bàn tay ngọc ngà không ngừng vỗ vỗ lên mặt.
Tình huống quá đỗi bất ngờ, Cao Cường cắm đầu cắm cổ chạy hơn một dặm mới phát giác không đúng, vội vàng quay trở lại thì thấy Trương Mẫn đang ngồi xổm tự vả đôm đốp.
Thánh họ tiên sư cha.
Ai đó hãy làm ơn nói cho bản thiếu gia biết rốt cuộc bà cô này ăn nhầm cái quái quỷ gì vậy?
Hết cách, Cao Cường đành tiến lại gần, sau đó ân cần dò hỏi:
“Ngươi bị làm sao đấy? Có phải là bị quỷ khí quẫy nhiễu tinh thần hay không?”
Quỷ khí cái búa ấy, bị tiểu tử khốn nạn nhà ngươi quấy nhiễu thì có. Trương Mẫn buồn bực thầm mắng lấy vốn một câu, rất là muốn đánh cho hắn lại phải nằm bẹp dí dưới đất.
Cơ mà trong đầu nghĩ ngợi hung ác vậy thôi, chứ tuyên thệ xong là không thể bắt nạt hắn nữa rồi.
Trương Mẫn mang theo tâm trạng chán nản, đứng lên lắc đầu:
“Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, tại vừa rồi ta chợt nhớ từng nhờ bằng hữu mua giúp món đồ, nhưng mắc kẹt ở đây nên sẽ lỡ hẹn với nàng, ta lo lắng gây ra hiểu lầm”
Bỏ bom đúng thật là hành vi không ai chấp nhận nổi, nhất là khi lại còn liên quan tới phương diện tiền bạc nữa chứ, không cẩn thận là tình bạn sẽ đổ vỡ tan tành chứ chả đùa đâu.
Không muốn là kẻ tội đồ, Cao Cường thoáng cân nhắc một chút, sau đó tặc lưỡi:
“Nói chung hiện giờ đi gặp bằng hữu của ngươi luôn cũng được, nhưng nếu không phải quá gấp gáp thì thu lấy mỏ tiên mạch xong rồi hãy đi. Còn bao lâu tới cuộc hẹn với nàng?”
Thấy hắn suy nghĩ cho mình, Trương Mẫn gò má chợt ửng hồng, thẹn thùng nói:
“Còn khoảng hơn hai mươi ngày, ngươi cảm thấy đủ thời gian thì tranh thủ đào lấy tiên mạch đi vậy”
“Phùù..” – Cao Cường khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, xong liền phất tay và nói:
“Cứ tưởng chỉ còn vài ngày mới lo, chứ tận hơn hai mười ngày thì thừa đủ, chúng ta tiếp tục đi thôi”
- --
Khi hai người đi được ngàn dặm đường, cũng là lúc Trương Mẫn thông qua thần thức phát hiện thấy bóng dáng vài nhóm Dị Tộc, liền quay sang báo cáo tình hình.
Cao Cường nghe xong không khỏi tấm tắc lạ kỳ, lập tức dò hỏi:
“Thật sự đủ kỳ quái, sao cái đám Dị Tộc này hoạt động cứ như dã thú vậy nhỉ?”
“Dễ hiểu thôi” – Trương Mẫn nhún vai đáp lời, rồi mỉm cười nói:
“Thực ra không riêng gì phía chúng ta coi chiến trường là nơi phát tài, bởi vì bên phía Dị Tộc nhìn nhận chiến trường là nơi để đám tộc nhân đề thăng nồng độ huyết mạch. Việc này hoàn toàn có thể xảy ra khi ăn thịt tu sĩ nhân loại, tuy nhiên tỉ lệ thành công là cực kỳ thấp”
Không khó để hiểu vấn đề, Cao Cường nhếch miệng cười nhạt:
“Hắc hắc, đúng là ăn thịt các loài khác giúp Dị Tộc có cơ hội đề thăng huyết mạch, nhưng ta nghĩ là do sinh sản quá nhanh, chúng làm thế này là để loại bỏ tộc nhân yếu kém đấy thôi. Ngươi tìm nhóm nào có tu vi tương đương Địa Tiên thì dẫn ta tới luyện tay một chút coi”
“Có ngay đây” – Trương Mẫn chỉ tay về phía trước, tặc lưỡi nói:
“Đi tiếp khoảng ba dặm nữa sẽ gặp một nhóm gồm năm đầu Ngưu Quỷ tu vi đều là Địa Quỷ”
Aizz, pháp tắc thiên địa khác biệt, không biết bao giờ thần thức mới dò xét được vài chục dặm như xưa, Cao Cường vừa tăng tốc lao đi vun vút, vừa buồn bực suy nghĩ.
Chẳng mấy chốc băng qua ba dặm đường.
Phải đến khi tiếp cận năm trăm mét thì Cao Cường mới dò xét thấy mục tiêu, nhìn đám này hắn bỗng nhớ tới mặt hàng Ngưu Ma Vương gẫy sừng năm xưa từng triệu hồi.
Trong đầu nảy sinh ý tưởng, hắn quay ngoắt sang nói với Trương Mẫn:
“Chốc nữa ngươi dựng cấm chế bao phủ một dặm xung quanh là được, tuyệt đối đừng can thiệp vào”
Trương Mẫn định mở miệng khuyên can thì hắn đã lại lần nữa tăng tốc lao vọt đi, cực chẳng đã đành phải phất tay dựng lên vòm cấm chế, rồi nhanh chóng đuổi theo sau.
Trong khi đó dưới cái nhìn đầy sửng sốt của năm đầu Ngưu Quỷ, một nhân loại nhỏ bé ở đâu hung hăng chạy tới, chỉ tay thẳng vào mặt bọn chúng và lớn tiếng quát nạt:
“Mấy con trâu ngu ngốc kia, mau ngoan ngoãn đi theo bản thiếu gia ra đồng cày ruộng”
Cái gì? Nhân loại dế nhũi này lại dám nhắc tới nỗi nhục của Ngưu Tộc?
“BÒÒÒÒÒ.. BÒÒÒÒÒ.. BÒÒÒÒÒ.. BÒÒÒÒÒ.. BÒÒÒÒÒ..”
Năm tiếng ngưu hống đầy giận dữ gần như cùng lúc vang lên, kèm theo đó là năm thân ảnh đen xì to lớn lực lưỡng với tròng mắt đỏ hồng lao vọt tới tấn công Cao Cường.
Không chút e ngại, hắn cũng ngay lập tức xông lên, thoắt một cái liền xuất hiện trước mặt gã Ngưu Quỷ dẫn đầu, hung hăng đấm một quyền thật mạnh vào giữa trán gã.
“Oành.. Oành.. Oành.. Oành.. Oành..”
Liên tiếp vang lên động tĩnh va chạm chát chúa, gã Ngưu Quỷ trúng một quyền văng xa mấy chục mét, sau đó nằm im lìm trên mặt đất, đã chết không thể chết lại được.
Cao Cường cũng trúng liền năm quyền nặng trịch do đám Ngưu Quỷ đánh tới, nhưng dựa vào nhục thân lực lượng tương đương Tiểu Tiên Thể, hắn không chút đau đớn.
Nói đúng hơn, một vết trầy xước cũng không có, chỉ bị rách áo mà thôi.
Cái này liền dọa cho bốn gã Ngưu Quỷ còn lại sợ toát mồ hôi hột.
Vừa rồi cả đám đều đánh ra một quyền toàn lực đấy chứ, vậy mà không thể khiến nhân loại nhỏ bé lùi lại dù chỉ nửa bước chân, muốn không sợ cũng khó lòng làm được.
Hơn nữa mạnh mẽ như đại ca mà ăn có một quyền đã chết toi rồi kia kìa.
Chạy, chỉ còn cách tách ra chạy trốn mới có cơ hội sống sót.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, cũng là lúc một cỗ khí thế kinh hồn bạt vía đè nén cơ thể, khiến cả bốn gã Ngưu Quỷ ngay tức khắc ngã quỵ nằm bẹp dí tại mặt đất.
Tất nhiên cỗ khí thế này là do Cao Cường phóng xuất Tử Vong Thiên Uy.
Cơ mà cái đám này cũng quá là yếu bóng vía, Quỷ Tộc kiểu khỉ gió gì bị dọa cho ngất xỉu?
Nhận thấy Trương Mẫn lại gần, Cao Cường thu hồi Tử Vong Thiên Uy, bực bội làu bàu:
“Cái đám này mang tiếng Hoàng Tộc mà yếu đuối quá thể, ta chưa kịp đánh đã tay đã ngất hết rồi”
“Bọn chúng không yếu” – Trương Mẫn thương hại cúi nhìn đám Ngưu Quỷ, tặc lưỡi nói:
“Bởi ngươi quá mạnh đó thôi, chứ kẻ kém nhất trong bọn chúng đánh ra một quyền đạt xấp xỉ bảy mươi tiên lực, cái này lực đạo đã siêu việt tu sĩ Địa Tiên thông thường”
Nghe khá là hợp tình hợp lý, chứng tỏ nhục thân lực lượng không chỉ đánh ra lực đạo tương đương với Tiểu Tiên Thể tầng hai, mà ngay cả lực phòng ngự cũng như thế.
Nghĩ tới đây, Cao Cường thở dài nói:
“Xem ra phải đối chiến với tầng thứ Huyền Quỷ thì ta mới có cơ hội buông thả tay chân”
Nói dứt lời, hắn dẫm mạnh một cước xuống đất, lực lượng trùng kích khiến cả bốn gã Ngưu Quỷ bật nảy lên cao, hắn liền nhằm vào trán bọn chúng mà vỗ tới bốn chưởng.
“Phốc.. Phốc.. Phốc.. Phốc..”
Sau chuỗi tiếng động tựa như bọt khí nổ tung, thi thể bốn gã Ngưu Quỷ này giống hệt gã bị đánh chết trước đó, đều không có một chút tổn hại rơi xuống đất nằm im lìm.
Cao Cường vừa định mở miệng giải thích cho Trương Mẫn biết rõ nguyên nhân, bỗng phát hiện đang có lực lượng kỳ lạ nào đó từ lỗ chân lông thẩm thấu vào cơ thể mình.
Tuy nhiên thứ lực lượng này không xông vào đan điền, hơn nữa liền bị cơ thể tham lam cắn nuốt.
Chưa dừng lại ở đó.
Đúng lúc này phát sinh dị biến, chỉ thấy đột ngột nổi lên cuồng phong, xen lẫn trong quỷ khí dày đặc có những hạt bụi nhỏ li ti như bão cát ập tới, rồi tràn vào cơ thể hắn.
Những hạt bụi này theo kinh mạch xông thẳng vào không gian đan điền, sau đó chậm rãi ngưng tụ thành một món đồ vật, Cao Cường vừa nhìn thấy liền thiếu chút té ngã.
Thánh họ tiên sư cha, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?
Trong giai đoạn này, tu sĩ từng bước xây dựng hình thành “thế giới” bên trong không gian đan điền.
Theo sách vở là ngưng tụ Tinh Tú, Nhật Nguyệt, Thiên Hà.. có thể hiểu là mô phỏng thế giới thực.
Tuy nhiên, không phải cứ tích lũy tràn đầy tiên khí là mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió. Thực tế là khi bước vào cảnh giới Tiên Vương sẽ đối mặt với rào cản rất khó vượt qua.
Đáng nói là rào cản này liên quan tới ngộ tính, thành ra vốn liếng dù tốt đến mấy cũng chẳng ích gì.
Thậm chí vô số thiên chi kiêu tử sở hữu Tiên Cấp tiên căn, sinh ra với số mệnh xưng hùng xưng bá, nhưng không vượt qua nổi rào cản mà kẹt cứng tại tầng thứ Tiên Vương.
Và.. rào cản ở đây là không gian pháp tắc.
Để giải thích có hơi dài dòng văn tự, đại khái xây dựng thế giới chia làm hai giai đoạn.
Giai đoạn thứ nhất là tiểu thế giới, hay còn gọi là “tử không gian”, giai đoạn này không đòi hỏi quá nhiều về mặt ngộ tính, chỉ cần vốn liếng đủ tốt là có thể nhẹ nhõm hoàn thành.
Nhưng giai đoạn thứ hai là đại thế giới thì không đơn giản như vậy.
Giai đoạn này còn được gọi là “sinh không gian”, bắt buộc phải nắm giữ không gian pháp tắc, và rồi đem thế giới liên thông với thế giới thực, qua đó chính thức truy cầu Đại Đạo.
Nhìn chung “đại thế giới” là không gian chứa đựng được vật thể có sức sống, muốn trồng cây gây rừng, hoặc muốn nuôi dưỡng thú sủng hay là tình nhân ở trong đó thì cứ tùy ý.
Nếu tiềm lực kinh tế đủ mạnh, có thể mở ra dị không gian tại thế giới thực, rồi dựa vào đại thế giới của bản thân để chưởng khống, tương đương sở hữu hang ổ cực kỳ bí mật.
Ngặt một nỗi không gian pháp tắc và thời gian pháp tắc vốn mệnh danh là năng lực của Thần.
Phàm nhân sâu kiến có kẻ nào dám mạnh miệng tuyên bố dễ dàng lĩnh ngộ nắm giữ? Không một ai, cho dù có là thiên tài trong các thiên tài cũng không dám.
Trương Mẫn hiện nay mới năm trăm tuổi, nàng dư thừa tư cách đứng trong hàng ngũ thiên chi kiều nữ, nhưng vẫn đánh mất sạch tự tin trước ngưỡng cửa không gian pháp tắc.
Tất nhiên nhờ sự hậu thuẫn của Thiên Môn, nàng có thể thoải mái tham khảo thần thông tiên pháp do các bậc tiền nhân lưu lại, đáng tiếc là xem nhiều mà chẳng học hỏi được gì.
Trương Mẫn không đời nào chấp nhận buông xuôi, nhất là khi bản thân có vốn liếng hơn người.
Hiện tại có “Thần Kỹ bộ pháp” bày biện trước mắt, hơn nữa hoàn toàn có khả năng sẽ được quán thâu dung nhập không gian pháp tắc, cái này chính là cơ duyên to lớn đấy a.
Có là kẻ ngốc mới lựa chọn bản gốc, và lại càng ngu ngốc hơn nữa nếu học tập bản cốt phù hiện tại.
Dường như là bởi hắn đã từng lĩnh ngộ không gian pháp tắc dưới Hạ Giới, thành ra Trương Mẫn mơ hồ cảm thấy hắn rất nhanh liền sẽ nắm giữ không gian pháp tắc Thiên Giới.
Rất có thể là do kỳ vọng quá nhiều ở hắn nên sinh ra hoang tưởng, cơ mà cái này không quan trọng.
Bởi vì trong lòng nàng hiện giờ đang bị thứ cảm xúc kỳ lạ quấy nhiễu.
Căn bản nàng phấn đấu noi theo hình mẫu nữ cường như Thanh Hà Tiên Tôn, lâu nay toàn làm mặt lạnh với nam giới, thậm chí dám không nể mặt mấy vị bô lão của Thiên Môn.
Nói chung không màng thiên tài thiên kiêu cái gì gì, bám theo nịnh nọt khiến nàng khó chịu vô cùng, thành ra bất cứ ai tìm đến làm mai mối là nàng đều kiên quyết khước từ.
Nhưng hôm nay chẳng hiểu ma xui quỷ khiến hay sao đó, rõ ràng biết tỏng hắn đang thả thính lừa gạt, vậy mà trong lòng không hề mảy may tức giận dù chỉ là một chút bé xíu.
Tất nhiên mỗi thế thôi thì chưa nên chuyện.
Rắc rối nằm ở chỗ.. mặc dù cái cách hắn thả thính cực kỳ lộ liễu, nói trắng ra là phi thường ngớ ngẩn, nhưng ông trời đưa đẩy thế quái nào nàng lại thấy xao xuyến mới khiếp?
Tình hình rất không ổn, tuổi tác cách biệt có hơi lớn.
Hắn còn chưa tới hai mươi đâu á, trong khi đó lão nương năm trăm cái xuân xanh rồi này.
Chẳng may hắn thẳng mặt chê cười lão nương đã trâu già lại còn muốn gặm cỏ non thì biết phải làm sao bây giờ? Mà khoan đã, lão nương đang nghĩ chuyện điên khùng gì thế?
Trương Mẫn hoảng hốt ngồi thụp xuống, hai bàn tay ngọc ngà không ngừng vỗ vỗ lên mặt.
Tình huống quá đỗi bất ngờ, Cao Cường cắm đầu cắm cổ chạy hơn một dặm mới phát giác không đúng, vội vàng quay trở lại thì thấy Trương Mẫn đang ngồi xổm tự vả đôm đốp.
Thánh họ tiên sư cha.
Ai đó hãy làm ơn nói cho bản thiếu gia biết rốt cuộc bà cô này ăn nhầm cái quái quỷ gì vậy?
Hết cách, Cao Cường đành tiến lại gần, sau đó ân cần dò hỏi:
“Ngươi bị làm sao đấy? Có phải là bị quỷ khí quẫy nhiễu tinh thần hay không?”
Quỷ khí cái búa ấy, bị tiểu tử khốn nạn nhà ngươi quấy nhiễu thì có. Trương Mẫn buồn bực thầm mắng lấy vốn một câu, rất là muốn đánh cho hắn lại phải nằm bẹp dí dưới đất.
Cơ mà trong đầu nghĩ ngợi hung ác vậy thôi, chứ tuyên thệ xong là không thể bắt nạt hắn nữa rồi.
Trương Mẫn mang theo tâm trạng chán nản, đứng lên lắc đầu:
“Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, tại vừa rồi ta chợt nhớ từng nhờ bằng hữu mua giúp món đồ, nhưng mắc kẹt ở đây nên sẽ lỡ hẹn với nàng, ta lo lắng gây ra hiểu lầm”
Bỏ bom đúng thật là hành vi không ai chấp nhận nổi, nhất là khi lại còn liên quan tới phương diện tiền bạc nữa chứ, không cẩn thận là tình bạn sẽ đổ vỡ tan tành chứ chả đùa đâu.
Không muốn là kẻ tội đồ, Cao Cường thoáng cân nhắc một chút, sau đó tặc lưỡi:
“Nói chung hiện giờ đi gặp bằng hữu của ngươi luôn cũng được, nhưng nếu không phải quá gấp gáp thì thu lấy mỏ tiên mạch xong rồi hãy đi. Còn bao lâu tới cuộc hẹn với nàng?”
Thấy hắn suy nghĩ cho mình, Trương Mẫn gò má chợt ửng hồng, thẹn thùng nói:
“Còn khoảng hơn hai mươi ngày, ngươi cảm thấy đủ thời gian thì tranh thủ đào lấy tiên mạch đi vậy”
“Phùù..” – Cao Cường khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, xong liền phất tay và nói:
“Cứ tưởng chỉ còn vài ngày mới lo, chứ tận hơn hai mười ngày thì thừa đủ, chúng ta tiếp tục đi thôi”
- --
Khi hai người đi được ngàn dặm đường, cũng là lúc Trương Mẫn thông qua thần thức phát hiện thấy bóng dáng vài nhóm Dị Tộc, liền quay sang báo cáo tình hình.
Cao Cường nghe xong không khỏi tấm tắc lạ kỳ, lập tức dò hỏi:
“Thật sự đủ kỳ quái, sao cái đám Dị Tộc này hoạt động cứ như dã thú vậy nhỉ?”
“Dễ hiểu thôi” – Trương Mẫn nhún vai đáp lời, rồi mỉm cười nói:
“Thực ra không riêng gì phía chúng ta coi chiến trường là nơi phát tài, bởi vì bên phía Dị Tộc nhìn nhận chiến trường là nơi để đám tộc nhân đề thăng nồng độ huyết mạch. Việc này hoàn toàn có thể xảy ra khi ăn thịt tu sĩ nhân loại, tuy nhiên tỉ lệ thành công là cực kỳ thấp”
Không khó để hiểu vấn đề, Cao Cường nhếch miệng cười nhạt:
“Hắc hắc, đúng là ăn thịt các loài khác giúp Dị Tộc có cơ hội đề thăng huyết mạch, nhưng ta nghĩ là do sinh sản quá nhanh, chúng làm thế này là để loại bỏ tộc nhân yếu kém đấy thôi. Ngươi tìm nhóm nào có tu vi tương đương Địa Tiên thì dẫn ta tới luyện tay một chút coi”
“Có ngay đây” – Trương Mẫn chỉ tay về phía trước, tặc lưỡi nói:
“Đi tiếp khoảng ba dặm nữa sẽ gặp một nhóm gồm năm đầu Ngưu Quỷ tu vi đều là Địa Quỷ”
Aizz, pháp tắc thiên địa khác biệt, không biết bao giờ thần thức mới dò xét được vài chục dặm như xưa, Cao Cường vừa tăng tốc lao đi vun vút, vừa buồn bực suy nghĩ.
Chẳng mấy chốc băng qua ba dặm đường.
Phải đến khi tiếp cận năm trăm mét thì Cao Cường mới dò xét thấy mục tiêu, nhìn đám này hắn bỗng nhớ tới mặt hàng Ngưu Ma Vương gẫy sừng năm xưa từng triệu hồi.
Trong đầu nảy sinh ý tưởng, hắn quay ngoắt sang nói với Trương Mẫn:
“Chốc nữa ngươi dựng cấm chế bao phủ một dặm xung quanh là được, tuyệt đối đừng can thiệp vào”
Trương Mẫn định mở miệng khuyên can thì hắn đã lại lần nữa tăng tốc lao vọt đi, cực chẳng đã đành phải phất tay dựng lên vòm cấm chế, rồi nhanh chóng đuổi theo sau.
Trong khi đó dưới cái nhìn đầy sửng sốt của năm đầu Ngưu Quỷ, một nhân loại nhỏ bé ở đâu hung hăng chạy tới, chỉ tay thẳng vào mặt bọn chúng và lớn tiếng quát nạt:
“Mấy con trâu ngu ngốc kia, mau ngoan ngoãn đi theo bản thiếu gia ra đồng cày ruộng”
Cái gì? Nhân loại dế nhũi này lại dám nhắc tới nỗi nhục của Ngưu Tộc?
“BÒÒÒÒÒ.. BÒÒÒÒÒ.. BÒÒÒÒÒ.. BÒÒÒÒÒ.. BÒÒÒÒÒ..”
Năm tiếng ngưu hống đầy giận dữ gần như cùng lúc vang lên, kèm theo đó là năm thân ảnh đen xì to lớn lực lưỡng với tròng mắt đỏ hồng lao vọt tới tấn công Cao Cường.
Không chút e ngại, hắn cũng ngay lập tức xông lên, thoắt một cái liền xuất hiện trước mặt gã Ngưu Quỷ dẫn đầu, hung hăng đấm một quyền thật mạnh vào giữa trán gã.
“Oành.. Oành.. Oành.. Oành.. Oành..”
Liên tiếp vang lên động tĩnh va chạm chát chúa, gã Ngưu Quỷ trúng một quyền văng xa mấy chục mét, sau đó nằm im lìm trên mặt đất, đã chết không thể chết lại được.
Cao Cường cũng trúng liền năm quyền nặng trịch do đám Ngưu Quỷ đánh tới, nhưng dựa vào nhục thân lực lượng tương đương Tiểu Tiên Thể, hắn không chút đau đớn.
Nói đúng hơn, một vết trầy xước cũng không có, chỉ bị rách áo mà thôi.
Cái này liền dọa cho bốn gã Ngưu Quỷ còn lại sợ toát mồ hôi hột.
Vừa rồi cả đám đều đánh ra một quyền toàn lực đấy chứ, vậy mà không thể khiến nhân loại nhỏ bé lùi lại dù chỉ nửa bước chân, muốn không sợ cũng khó lòng làm được.
Hơn nữa mạnh mẽ như đại ca mà ăn có một quyền đã chết toi rồi kia kìa.
Chạy, chỉ còn cách tách ra chạy trốn mới có cơ hội sống sót.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, cũng là lúc một cỗ khí thế kinh hồn bạt vía đè nén cơ thể, khiến cả bốn gã Ngưu Quỷ ngay tức khắc ngã quỵ nằm bẹp dí tại mặt đất.
Tất nhiên cỗ khí thế này là do Cao Cường phóng xuất Tử Vong Thiên Uy.
Cơ mà cái đám này cũng quá là yếu bóng vía, Quỷ Tộc kiểu khỉ gió gì bị dọa cho ngất xỉu?
Nhận thấy Trương Mẫn lại gần, Cao Cường thu hồi Tử Vong Thiên Uy, bực bội làu bàu:
“Cái đám này mang tiếng Hoàng Tộc mà yếu đuối quá thể, ta chưa kịp đánh đã tay đã ngất hết rồi”
“Bọn chúng không yếu” – Trương Mẫn thương hại cúi nhìn đám Ngưu Quỷ, tặc lưỡi nói:
“Bởi ngươi quá mạnh đó thôi, chứ kẻ kém nhất trong bọn chúng đánh ra một quyền đạt xấp xỉ bảy mươi tiên lực, cái này lực đạo đã siêu việt tu sĩ Địa Tiên thông thường”
Nghe khá là hợp tình hợp lý, chứng tỏ nhục thân lực lượng không chỉ đánh ra lực đạo tương đương với Tiểu Tiên Thể tầng hai, mà ngay cả lực phòng ngự cũng như thế.
Nghĩ tới đây, Cao Cường thở dài nói:
“Xem ra phải đối chiến với tầng thứ Huyền Quỷ thì ta mới có cơ hội buông thả tay chân”
Nói dứt lời, hắn dẫm mạnh một cước xuống đất, lực lượng trùng kích khiến cả bốn gã Ngưu Quỷ bật nảy lên cao, hắn liền nhằm vào trán bọn chúng mà vỗ tới bốn chưởng.
“Phốc.. Phốc.. Phốc.. Phốc..”
Sau chuỗi tiếng động tựa như bọt khí nổ tung, thi thể bốn gã Ngưu Quỷ này giống hệt gã bị đánh chết trước đó, đều không có một chút tổn hại rơi xuống đất nằm im lìm.
Cao Cường vừa định mở miệng giải thích cho Trương Mẫn biết rõ nguyên nhân, bỗng phát hiện đang có lực lượng kỳ lạ nào đó từ lỗ chân lông thẩm thấu vào cơ thể mình.
Tuy nhiên thứ lực lượng này không xông vào đan điền, hơn nữa liền bị cơ thể tham lam cắn nuốt.
Chưa dừng lại ở đó.
Đúng lúc này phát sinh dị biến, chỉ thấy đột ngột nổi lên cuồng phong, xen lẫn trong quỷ khí dày đặc có những hạt bụi nhỏ li ti như bão cát ập tới, rồi tràn vào cơ thể hắn.
Những hạt bụi này theo kinh mạch xông thẳng vào không gian đan điền, sau đó chậm rãi ngưng tụ thành một món đồ vật, Cao Cường vừa nhìn thấy liền thiếu chút té ngã.
Thánh họ tiên sư cha, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?
Danh sách chương