Dương Cửu liêu xiêu trở lại quán cà phê, vào cửa thấy phòng ngoài vắng teo không một bóng người. Hắn đương rất ngạc nhiên thì bất thình lình một đám người mặc đồng phục Tiêu gia xuất hiện ngay chỗ bọn Giang Lăng ngồi ban nãy, thấy hắn vào, một gã coi bộ nho nhã lễ độ đứng dậy, cúi đầu nói: “Cậu Cửu, mời về cùng chúng tôi.”

“… là như nào?”

Gã tay chân đánh mắt nhìn đồng hồ đeo tay: “Tiêu lão đại nói đã qua 12 giờ rồi.”

Vậy là Dương Cửu bị hai gã kèm hai bên, điệu tuột ra xe, trong đầu hắn đã xẹt xẹt nghĩ làm sao giở được chiêu kim thiền thoát xác, bất quá mấy gã bảo vệ thật tình nhanh tay quá mức, thoáng cái cửa xe đã mở ra kính mời hắn vô.

Tiêu Trọng Giản đã ngồi chờ sẵn trong xe, mặt lạnh như tiền. Dương Cửu nơm nớp sợ sệt giơ giơ tay chào, hỏi: “Hi lão… lão đại… ăn cơm… ăn cơm chưa?…”

Tiêu Trọng Giản vươn tay ra, lập tức Dương Cửu lùi lùi theo phản xạ, nhưng chưa chi đã bị hắn tóm được lôi vào lòng.

“Quá 12 giờ rồi.” Tiêu Trọng Giản ghé bên tai hắn, giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở nóng hổi, “Tôi đã bảo thế nào?”

Dương Cửu lập tức cự lại: “Tôi không lên giường với ai hết!”

Tiêu Trọng Giản bật cười, giọng cười nghe mới rầu đời, như thể không phải phát ra từ cổ họng mà từ trong ***g ngực hắn vậy. Dương Cửu bị hắn giữ chặt trên ngực, thậm chí còn nghe được nhịp đập thình thịch trong ngực hắn.

“Rồi, được rồi, không lên giường với ai hết… cậu đi gặp ai?”

Dương Cửu trông sắc mặt hắn, trong xe rất tối, chỉ thấy đôi mắt Tiêu Trọng Giản chìm sau bóng đêm, không nhìn ra cảm xúc gì. Trực giác cho hắn biết tâm tình Tiêu Trọng Giản lúc này không tệ, vậy là hắn thành thật đáp: “Tôi đi gặp ông chủ công ty tài chính mà em họ anh tính rót ba trăm rưỡi vô ấy, nó là học trò cũ của tôi nha, hồi đó tình cảm cũng mùi mẫn lắm. Nó nói đầu tư kiểu đó lúc này rất nhạy cảm, thứ nhất là nó không dám nhận, cũng chẳng ai thật tình muốn ném tiền vào chứng khoán nữa; thứ hai là có người lấy danh nghĩa Tiêu gia gặp anh trai nó đặt một số súng ống, số lượng thì ít thôi, coi bộ là mua về xài.”

Tiêu Trọng Giản ngạc nhiên nói: “Lấy danh nghĩa Tiêu gia để mua vũ khí? Gần đây đâu có vũ khí về đâu.”

“Ờ, thế mới nói lúc này đang nhạy cảm, anh trai nó rơi xuống biển chết rồi, giờ sổ sách bí mật thời hắn ta còn sống bị lật lại, tất cả những món đã đặt cọc mà chưa chuyển hàng đều bị hủy hết. Nói cách khác, tiền Tiêu Khách đã trả nhưng không nhận được hàng, giờ lại được hoàn về cho nó rồi. Anh nghĩ lại coi, tiền đâu ra mà nó mua súng đạn? Còn cả món đầu tư ba trăm rưởi đó cuối cùng vô túi nó được bao nhiêu?”

Tiêu Trọng Giản trầm ngâm một lát, Dương Cửu nhìn thái độ hắn, tự dưng cảm thấy hình như hắn không hề coi đây là chuyện quan trọng, thậm chí còn đang nghĩ cách kiếm cớ cho mình bỏ qua không tìm hiểu nữa.

Hắn quá hiểu gã đàn ông này, kể cả Tiêu Trọng Giản sắp nói gì hắn cũng đại khái đoán được.

Quả nhiên Tiêu Trọng Giản chậm rãi nói: “Thật ra đã có quyền trong tay ai cũng có chút tham lam, nhạn tham lông người tham của, chuyện này không chỉ là Tiêu gia, mà ở gia tộc nào cũng vậy… những việc như thế không thể tính toán thưởng phạt chi li được, chỉ cần đừng làm gì quá đáng, còn lại đều nên nhắm mở mắt cho qua. Cậu quản chặt quá, bọn người dưới dễ lục đục, đến lúc đó lại càng không hay. Vậy nên giờ tạm thời… tạm thời tôi không muốn động vào Tiêu Khách.”

Tiêu Trọng Giản nói xong liền quay đầu nhìn ra cửa xe, được một lát hắn mới nghe Dương Cửu thản nhiên hỏi: “Trước kia anh đâu có tốt bụng vậy, tay Tiêu Khách này lập được công trạng gì cho anh rồi? Sao anh thiên vị nó thế nhỉ?”

Tiêu Trọng Giản cười lớn, quay lại kéo tay hắn: “Đâu có đâu, tôi đâu có chuyện gì giấu cậu…”

Dương Cửu chỉ ngả người dựa vào đệm ghế, nhướn mày nhìn hắn đầy bỡn cợt.

“Được rồi được rồi, chuyện người ngoài sao cậu cứ làm căng với tôi vậy!” Tiêu Trọng Giản cúi đầu chịu thua, hắn dịch người sang, ngồi gần Dương Cửu thêm một chút, “Thật ra hồi đó La Tuấn đối đầu với tôi, Tiêu Khách đã từng cho nó một bài học, mà ra tay thật… thật đẹp mắt.”

Hắn liếc nhìn sắc mặt Dương Cửu, đột nhiên hơi chột dạ, cùng lúc mặt mày cũng xám xịt khó coi: “Chuyện này sao cậu oán tôi được? Thằng nhãi họ La ấy chẳng lẽ không muốn đòi mạng tôi chắc? Dương Cửu, cậu không thể thiên vị thế được!”

Dương Cửu lạnh lùng nhìn hắn: “Tôi thiên vị à? Phải, đúng là tôi quá thiên vị, thế nên hai năm trước anh mới còn mạng mà sống đến bây giờ!”

_

Ô tô về đến khu nhà nhỏ, xuống xe rồi còn một đoạn đường ngắn nữa. Tiêu Trọng Giản lại tiếp tục nảy cảm hứng rảnh rang lãng mạn, hắn đuổi hết bọn vệ sĩ, đàn em trở về, còn mình kéo tay Dương Cửu thong thả tản bộ trong gió đêm. Khu này kiến trúc xây dựng rất được, còn có cả một hồ nước nhỏ, băng qua vườn hoa thoang thoảng hương thủy tiên, đứng lại dưới cột đèn đường nghe tiếng ve kêu xào xạo.

“Trước kia lúc tôi mua căn nhà này, cấp dưới của tôi nói cô gái chủ cũ đã rao bán thế này: là nơi để thong thả cả đời, sống chung đến răng long đầu bạc. Thực ra lúc đó họ không định chọn chỗ này, xa cả thành phố lẫn công ty. Nhưng vừa nghe nói vậy tôi đã nghĩ chỗ này nhất định rất được, con người cũng tốt, người có thể sống yên ổn lâu dài nhất định tính tình cũng hòa nhã bình lặng, ở nhà vui vẻ, đến công ty làm cũng sẽ tập trung cố gắng hết mình. Sau này tôi mở rộng kinh doanh vào nội địa, có mua thêm vài căn hộ quanh quanh khu này, đều để phân cho các nhân viên cấp cao được điều đến đây làm việc.”

Vài con chuồn chuồn lượn vòng quanh ngọn cỏ, rồi bay lướt qua mặt bọn họ, thoáng cái đã biến mất tăm.

Dương Cửu nghĩ nghĩ lại chuyện cũ, tự nhiên không sao nhớ ra được: “Chuyện đó là khi nào?”

Tiêu Trọng Giản cười buồn buồn: “Cậu không biết đâu, có bao giờ cậu hỏi những việc nhỏ nhặt vậy đâu…”

Dương Cửu bực bội nhướn mày: “Ờ đúng là chẳng có gì to tát.”

“Thật ra rất nhiều lúc a, chuyện to tát của cậu và tôi thường không giống nhau.”

Tiêu Trọng Giản ngừng bước, quay lưng đứng đối diện với Dương Cửu, không biết có phải vì bóng đêm và ánh đèn mờ ảo trên đầu rọi xuống không, mà ánh mắt hắn giờ này thoạt trông vô cùng dịu dàng, khiến trong một giây Dương Cửu giật mình nghĩ “không phải thằng chả tính cầu hôn chớ?”.

Tiêu Trọng Giản cầm hai tay hắn, nói nhẹ nhàng và bình thản: “Việc lớn đối với tôi là sống cùng cậu, không cần quyền lực hay tiền bạc, chỉ cần hai người chúng ta hạnh phúc bên nhau, với tôi mà nói thế là đủ cho cả một đời rồi. Trước kia còn trẻ, tôi từng muốn có quyền cao chức trọng, thâu tóm nhiều thứ, mà đến khi thực sự nắm trong tay tất cả rồi, lại không còn ai cùng chia sẻ. Giờ tôi chỉ hy vọng có được một chút yên bình cho mình, một cuộc sống không còn gì vướng bận, cậu có đồng ý ở bên tôi không?”

Dương Cửu há hốc mồm, mặt dại ra trông thấy.

“Tôi biết giờ cậu vẫn không tha thứ cho tôi… nhưng không sao cả, cậu cần một người chăm sóc cậu, chúng ta cứ chậm rãi như vậy, rồi một ngày cậu sẽ tha thứ cho tôi, có phải không?”

“…” Dương Cửu lẩm bẩm, “Chắc tôi mướn một bảo mẫu thì đúng hơn.”

Tiêu Trọng Giản nghiêm túc nói: “Cậu có thể coi tôi như bảo mẫu của cậu cũng được.”

“… Bảo mẫu đâu có nổ súng bắn tôi.”

Tiêu Trọng Giản định nói gì, nhưng hắn không sao nói thành lời được, giống như lúc này chẳng có một ngôn từ nào thực sự có ích. Thái độ của Dương Cửu nghiêm túc như vậy, nghiêm túc không hề kém hắn một chút nào, khiến hắn cảm thấy mình có nói gì cũng chỉ là lời bào chữa yếu ớt bất lực.

Không còn cách nào khác, hắn đành hỏi ngược lại: “Vậy cậu… cậu muốn đi theo La Tuấn sao? Cậu định về La gia sao? Nếu giờ tôi để cậu đi, cậu sẽ đi đâu chứ?”

Dương Cửu cười phá lên, đáp không buồn suy nghĩ: “Sao tôi lại đi tìm La Tuấn? Tôi phải đi kiếm một nơi yên ổn ấm êm mà sống một mình mới đúng a, còn La Tuấn thì liên quan gì đến tôi nào?”

Tiêu Trọng Giản cúi gục đầu, qua một lát mới cười khổ: “Cũng phải, chúng tôi đều chẳng liên quan gì đến cậu.”

Qua vườn hoa vài bước đã là căn nhà bọn họ ở, cổng hàng rào nửa đêm còn khép hờ, mùi hương hoa sơn chi mọc đầy sân vương vẩn bay ra. Tiêu Trọng Giản vừa móc chìa khóa ra, định bước vào mở cửa thì chân đạp trúng vật gì to lớn dưới đất, hắn giật mình nhảy lùi lại, đứng chắn trước mặt Dương Cửu: “Ai ở đó?”

Bóng đen giật giật cựa mình, rồi chậm rãi ngẩng lên. Dương Cửu ngóng cổ nhìn, nhờ ánh đèn đường lọt qua tán cây, hắn ngờ ngợ nhận ra: “… La Tuấn?”

Tiêu Trọng Giản lập tức cứng người, hắn nhìn bóng người đó lúc đầu đang ngồi bó gối trước cửa, giờ đang bò dậy, rồi đứng thẳng lên trên thềm, không phải chính là La Tuấn gần đây mất tích sao?! La Tuấn đứng dậy, dưới ánh đèn đường mờ mờ vẫn nhìn ra quần áo hắn rất nhàu nhĩ xộc xệch, cả người sực mùi rượu. Hai mắt hắn lơ mơ đờ đẫn, xem ra đã say lắm rồi, bất quá hắn vẫn nhìn chằm chằm Dương Cửu, rồi lảo đảo nhào về phía hắn.

Tiêu Trọng Giản ngăn không kịp, Dương Cửu đã dang tay đỡ được La Tuấn, giọng thốt lên cũng nghe lạc đi: “Cậu sao thế này?”

La Tuấn trong ấn tượng của Tiêu Trọng Giản, là một kẻ âm trầm, cố chấp, thủ đoạn và điên rồ, thật khó tưởng tượng nổi giờ này hắn trông không khác gì một con chó lớn xác đi lạc, vội vàng nhào vào lòng Dương Cửu, ấm ức cọ cọ, rồi lớn tiếng hỏi gấp gáp: “Dương Cửu, sao anh lại ở đây? Sao anh không về nhà?!”

Dương Cửu khựng người.

“Sao anh lại ở cùng với hắn?” La Tuấn chỉ Tiêu Trọng Giản, nhưng thật tình vì hắn đã say quá, mấy ngón tay cứ mãi run rẩy trong không trung, không sao trỏ được đúng hướng, “Vé máy bay của anh rõ ràng ghi chỉ chín mươi ngày… sao giờ… sao giờ anh… vẫn chưa về?…”

Tiêu Trọng Giản sấn đến, thộp cổ áo hắn, lôi hắn ra khỏi người Dương Cửu, định quăng ra đất, nhưng vừa lúc ấy Dương Cửu giơ tay ra, rõ ràng cũng run run, rồi nhẹ nhàng xoa tóc La Tuấn.

“Không phải vừa mới đi sao, đâu đã tới chín mươi ngày?… cậu say rồi, về ngủ một giấc đi… ngủ một giấc tỉnh dậy… là chín mươi ngày qua thôi…”

La Tuấn túm chặt vạt áo Dương Cửu, cố chấp nhìn hắn: “Anh vẫn đang gạt tôi đúng không? Tôi đợi lâu như vậy, rõ ràng anh đồng ý sẽ về rồi… rõ ràng anh đã đồng ý với tôi rồi, anh gạt tôi rằng anh sẽ về, anh gạt tôi… anh gạt tôi…”

Hắn ú ớ nói tới nói lui đều chỉ là những câu vé máy bay của anh có chín mươi ngày sao anh không về nhà, có phải anh đang gạt tôi không, sao anh cứ phải gạt tôi… chỉ có ngần ấy, nhưng hắn nói liên tục không ngừng, như thể lo sợ hễ ngừng lời một giây là Dương Cửu trước mắt sẽ biến mất không tìm lại được nữa.

“… Xin lỗi.” Dương Cửu thấp giọng nói, “Xin lỗi…”

“Anh về nhà với tôi đi được không?” La Tuấn chụp lấy tay Dương Cửu, siết chặt trong tay mình, “Lần trước anh nói muốn ăn đậu phụ mới xay, tôi đã mở một phường làm đậu phụ cho anh rồi, mình cùng về ăn được không?”

Người uống say sức mạnh càng dữ dội, Dương Cửu bị hắn lôi thiếu chút nữa ngã nhào, vậy là La Tuấn cứ thế kéo hắn xềnh xệch, lảo đảo đi ra cổng. Lập tức Tiêu Trọng Giản xông đến, tách bọn họ ra, rồi dộng cho La Tuấn một đấm.

La Tuấn nghiêng ngả quơ hai tay, vừa nhận ra Tiêu Trọng Giản, hắn liền nghiến răng lao đến đấm lại, bịch! một tiếng trúng mặt Tiêu Trọng Giản: “Cút ngay! Đây không có việc của mi!”

Tiêu Trọng Giản cười gằn, hùng hổ đạp La Tuấn dúi dụi: “Ở đây không có việc của mày mới đúng chứ?!”

Phản ứng của La Tuấn vẫn rất nhanh nhẹn, vừa ngã lăn ra đất đã chồm ngay được dậy, rồi nhào tới đấm đá túi bụi Tiêu Trọng Giản. Tiêu Trọng Giản đâu dễ chịu thua, nhất thời hai người quần nhau loạn xạ, giữa lúc ấy thì Dương Cửu xông vào cản, kết quả là hắn cũng bị ăn một đấm trúng mũi, không biết của ai, hắn đau muốn gào lên, cơn giận trong lòng cũng bốc ngùn ngụt, nhác thấy Tiêu Trọng Giản đang định thò tay rút súng, lập tức hắn dang tay giáng cho Tiêu Trọng Giản một cái bạt tai.

Chát! một tiếng, Tiêu Trọng Giản quả thật giận điên người: “Cậu đánh tôi à? Cậu lại đánh tôi vì thằng ranh này hả?!”

Dương Cửu không nói không rằng, vung tay tát thêm cái nữa, mạnh đến mức khóe miệng Tiêu Trọng Giản rơm rớm rỉ máu.

——
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện