Ngày hôm nay.

Thường Cảnh trong lúc ngủ mơ màng bỗng nhiên tỉnh lại, xung quanh tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón tay đâu, không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào.

Đây là đâu? Thường Cảnh ở trong lòng tự hỏi, thế nhưng rất hiển nhiên, y không thể nào biết đáp án, y rõ ràng nhớ bản thân mình đang ngủ —— nhưng mà, chính mình sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây cơ chứ?

Theo trực giác, y ở trong bóng tối dò dẫm, không biết nếu như mình đi xuống liệu sẽ đi đến nơi nào, cũng không biết chính mình phải đi hướng nào.

Sau đó.

Y đi rất lâu.

Mãi đến khi, trong bóng tối truyền đến âm thanh xa lạ, âm thanh này dẫn dắt Thường Cảnh hướng đến nơi có ánh sáng duy nhất, y cách ánh sáng chưa tới một mét, liền ngừng lại.

Tiếp đó, y nghe được âm thanh kia hỏi y: “Ngươi muốn trở lại thế giới cũ không?”

Thường Cảnh không chút nghĩ ngợi thốt lên: “Muốn!”

Trong bóng đêm truyền đến tiếng cười khẽ, liền nói: “Như ngươi mong muốn, khi ngươi tỉnh lại, nguyện vọng này sẽ thành hiện thực.”

Thường Cảnh: “……” Tự dưng có loại cảm giác buông bỏ là như thế nào nhỉ?

Có điều, thanh âm kia vừa nói hết câu, liền biến mất, vô tung vô ảnh* ——

*Vô tung vô ảnh: không thấy hình bóng.

Thường Cảnh đột nhiên nhớ tới, cho dù ở trong mộng, nếu như y đi rồi, Thiên Dịch phải làm sao bây giờ?

Vội vàng nhanh chóng lên tiếng, “Nè, Thiên Dịch có thể đi cùng tôi hay không?!”

……

Đáp lại y, là mảnh hắc ám yên tĩnh.

Rất là bất đắc dĩ, không thể nào hiểu được, đại khái là đang nằm mơ đi ——

Ôm tâm tư như thế, Thường Cảnh nhìn trước mặt có lối đi chỉ có ánh sáng duy nhất, nhấc chân, hướng về ánh sáng kia đi tới. Trước mắt đột nhiên biến thành một vùng trắng xóa, sau đó trời đất quay cuồng —— y biết, chính mình đã không còn tri giác.

“Này, Thường Cảnh, cậu tỉnh lại đi.”

Thường Cảnh cảm giác như có người lay tỉnh mình, y không kiên nhẫn đập mạnh cánh tay đang lay động mình, sau đó điều chỉnh lại tư thế, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Khương Khiêm vừa rồi dự định đánh thức Thường Cảnh: “……”

Khương Khiêm nhìn thầy giáo già từng bước từng bước hướng về vị trí bọn họ đi tới, lại quay đầu nhìn Thường Cảnh ngồi chung bàn kiêm chung phòng ngủ say đến nỗi như lợn chết, bĩu môi —— cho đáng đời cứ ngủ say nữa đi.

Cậu lắc lắc đầu, người anh em à là do cậu không thể tự mình cứu chứ không phải tôi đây thấy chết mà không cứu nha, chính mình thì ngồi ngay ngắn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm quyển cổ văn thư tịch đặt ở trước mặt trên bàn, nỗ lực rất chăm chú ta đây thật sự chăm chỉ học hành……

Chín, tám, bảy, sáu —— người anh em, tôi vì cậu đốt một ngọn nến mặc niệm, Amen!

…… Ba, hai, một.

Khương Khiêm nhìn thầy giáo già đứng trước mặt Thường Cảnh, lại yên lặng đem đầu mình xoay trở lại.

“Khụ khụ,” Thầy giáo già vươn tay ra, ở trên mặt bàn gõ gõ, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, “Chính bởi vì có quá nhiều người không đàng hoàng như thế này, cho nên người nước ngoài mới nghĩ Đông Nam Á chúng ta như những con ma bệnh, xem thường chúng ta……”

Thầy giáo già nói cực kỳ căm phẫn. Đầu ngón tay vẫn liều mạng gõ lên mặt bàn, hận không thể khoét một lỗ thật lớn trên mặt bàn……

Các học sinh đang ngồi học ở đây đều biết, ông thầy giáo già này là một người khó tính, hơn nữa mỗi lần phát sinh chuyện dù chỉ nhỏ nhặt nhất – liền đem lịch sử Trung Hoa kết hợp lại, mượn cơ hội này tiến hành các loại chế giễu lạnh lùng nói khóe các loại.

Mọi người dồn dập đưa mắt nhìn trên người Thường Cảnh ngủ say như chết, ở trong lòng yên lặng vì y thắp một ngọn nến, chắp tay cầu nguyện y vượt qua kiếp nạn này.

—— người bạn học, cầu chúc cậu khỏe mạnh!

Thầy giáo già phát hiện mình đứng dõng dạc diễn thuyết một hồi, cái tên nhóc nằm úp sấp trên bàn vẫn cứ tiếp tục ngủ, không có dấu hiệu tỉnh lại, tức giận đến nỗi đỏ mặt tía tai.

Ông dùng sức, bàn tay đập mạnh lên bàn, toàn bộ bàn học vì cú đập tay này mà chuyển động không ngừng —— wow, Khương Khiêm rất muốn hỏi, thầy à, tay thầy có đau không? Nhưng mà, cậu không dám……

Chỉ thấy thầy giáo già cúi người xuống, tiến đến bên tai Thường Cảnh, tiếp theo, là tiếng rống to: “Rời giường!!”

Bị tiếng rống to từ khoảng cách gần đánh thức, Thường Cảnh phản xạ tính đứng lên, đôi mắt trừng lớn sau đó hô to một tiếng: “Thiên Dịch ——“

“……”

“……”

Im lặng.

Tĩnh, mặc.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Thường Cảnh vừa mới tỉnh lại đã hô to tên người xa lạ, thời gian như dừng lại trong chốc lát.

Khương Khiêm là người đầu tiên phản ứng lại, cậu đưa ánh mắt tự cầu phúc đến người anh em của chính mình, nói cho y biết là cậu đã gặp vận xui tận mạng rồi.

Thường Cảnh như hiểu mà không hiểu, đôi mắt sững sờ nhìn về phía trước.

Thầy giáo già cũng phản ứng lại, ông trừng mắt thổi râu mép, đã sớm giận đến nỗi như sắp bốc khói ——

Trẻ con thật đúng là không dễ dạy!

Cư nhiên dám đối với thầy giáo hô to gọi nhỏ, quả thật là không có một chút tôn sư trọng đạo tí nào.

Thế là, thầy giáo già lạnh lùng nhìn Thường Cảnh sững sờ một chút, há miệng, ném xuống một câu: “Môn học này, cậu không đạt tiểu chuẩn!”

Khương Khiêm: “……” Quả thật là xui xẻo rồi.

Các bạn ngồi học từ từ phục hồi tinh thần lại, nhìn vẻ mặt Thường Cảnh, vừa thương hại lại cảm thấy tội nghiệp.

Không đạt tiêu chuẩn là phải học lại, mà cái lão thầy giáo già một khi dạy lại…… Sẽ là một học kỳ chỉ toàn ngược đãi nhau mà thôi.

……

Thường Cảnh sau khi ngồi xuống, Khương Khiêm thấy y bởi vì trượt môn mà cả người đầy mệt mỏi, thế là viết một tờ giấy thật dài truyền đến cho y, tốt xấu gì cũng phải an ủi người anh em mình chứ.

Trên thực tế, Thường Cảnh mệt mỏi, là do bởi vì khi y tỉnh lại trong nháy mắt nhìn thấy lớp học quen thuộc lại xa lạ, cùng với vị thầy giáo già mà y không muốn học kia, trong khoảng thời gian ngắn, không kịp phản ứng.

Cho nên nói, đây là đang đùa giỡn y đi.

Thường Cảnh dùng sức nhéo lên cánh tay chính mình.

Rất là đau ——

Nếu đã đau, chứng minh đây không phải là mộng.

Y đã trở về! Khi y còn chưa kịp đối phó tình huống, trong chớp mắt, lại trở về địa cầu, quốc gia mình đang sinh sống!

Không cần đối mặt mùi máu tanh cùng thế giới lấy võ vi tôn……

Nhưng mà, Thiên Dịch đâu?

Cái thời điểm lần đầu tiên gặp mặt ấy, lúc nào cũng đỏ mặt thẹn thùng gọi y là vợ đâu?

Không có cùng nhau tới đây sao?

À, đúng rồi, người kia, có thể chỉ là giấc mơ của y đi, hiện tại đã tỉnh mộng rồi, cho nên y đã trở lại?

Nở nụ cười tự giễu, Thường Cảnh cảm giác mình ngu chết đi được, có tình cảm với một người chỉ tồn tại trong giấc mộng, hơn nữa, đó là một nam nhân ——

Thế nhưng, trong lòng lại rất đau.

Như từ trong trái tim mình đục một cái lỗ thật lớn, thấm đẫm máu, hơn nữa trống rỗng, gió thổi vào liền lạnh buốt.

“Này, Thường Cảnh sao cậu lại khóc?” Khương Khiêm ngơ ngác nhìn anh em mình sau khi tỉnh lại sững sờ nửa ngày sau đó liền bắt đầu rơi nước mắt, từng giọt từng giọt, trực tiếp từ trong đôi mắt bắt đầu lăn xuống, nhiễu xuống trên mặt bàn, khi đã chạm tới, những giọt nước mắt còn bắn lên gợn sóng nho nhỏ.

“Cậu đừng khóc, chỉ là học lại thôi mà, không có gì ghê gớm đâu, sao cậu lại khóc thế này.” Sau khi ngây ngốc, Khương Khiêm phản ứng lại, cậu luống cuống tay chân từ hộc bàn nữ sinh muốn lấy giấy vệ sinh, trực tiếp đưa đến trước mặt Thường Cảnh, Khương Khiêm trấn an nói: “Cậu đừng khóc nữa, lớn tồng ngồng như thế này rồi lại khóc cứ như mấy em nữ sinh bánh bèo ấy.”

“Tôi khóc?” Thường Cảnh hoang mang cúi đầu nhìn khăn tay trong tay mình, lại đưa tay sờ lên gò má chính mình, phát hiện nó đã ướt sũng, lúc này mới phản ứng được, chính mình đang khóc, lệ rơi đầy mặt.

Tâm tình kiềm chế cực kỳ khó chịu, hoặc có lẽ là do bị ‘mộng’ làm ảnh hưởng, Thường Cảnh đem đầu vùi vào trong cánh tay, lớn tiếng khóc lớn.

Khương Khiêm: “……” Sao mà mới an ủi có chút xíu lại khóc càng thêm thê thảm thế này.

Gãi đầu bứt tai, Khương Khiêm yên lặng nhìn người anh em kiêm bạn cùng phòng nằm sấp trên bàn như mấy cô gái khóc sướt mướt không ngừng nghỉ…… Nhưng thật lạ, tiếng khóc này làm cho người khác cảm thấy có một chút đau lòng là sao thế nhỉ?

Tiếng khóc Thường Cảnh hấp dẫn toàn bộ cả lớp chú ý, ngay cả thầy giáo già đã đi tới trên bục giảng đang chuẩn bị bắt đầu tiết học phải kinh sợ quay đầu nhìn thanh niên mới vừa rồi bị mình nói học lại, cả khuôn mặt kinh ngạc khi thấy y lúc này nằm sấp trên bàn khóc đứt ruột đứt gan…… Cảm giác giống như mình đã nói câu khiến y quá đau lòng đến cực hạn như vậy.

Ừ, chỉ là học lại thôi mà!

Quá phóng đại rồi đi!

Thầy giáo già trợn mắt há hốc mồm, đương nhiên, vẻ mặt của mọi người đều giống nhau như thế……

Trong lòng chỉ có một thanh âm không ngừng tuần hoàn qua lại: Quá phóng đại quá phóng đại quá phóng đại…… Cứ thế mà lặp lại nhiều lần.

Có điều, bọn họ không một ai biết, Thường Cảnh khóc không phải do nguyên nhân học lại, mà bởi vì, y không tìm được Thiên Dịch của mình.

Tưởng tượng đến khả năng sẽ không còn nhìn thấy Thiên Dịch thích thẹn thùng gọi mình là vợ với khuôn mặt đỏ bừng nói y hiền lành hai lỗ tai nhích tới nhích lui đều che chở cho y, nước mắt y không thể ngừng được, trong lòng khó chịu muốn chết rồi.

—— giống như vốn dĩ đã hoàn toàn chia tách ra…… Cho dù có chắp vá lại cũng không hoàn chỉnh.

Y nhớ lại thế giới tăm tối kia, hay âm thanh trong bóng tối, trong khoảng thời gian ngắn, càng thương tâm khổ sở.

Vì sao lại như vậy?

Trước đó, rõ ràng y còn cùng Thiên Dịch nói chuyện vui vẻ, đồng thời còn nói câu chúc ngủ ngon kèm nụ hôn ngọt ngào, làm sao mới vừa tỉnh lại sau giấc ngủ, đã thấy cả không gian tăm tối, thậm chí khi ý thức mất đi rồi tỉnh lại lần nữa, liền trở lại lớp học ban đầu ——

Thế cho nên, tất cả những sự việc xảy ra trong lúc đó, đều chẳng là gì cả!

Mà cùng lúc đó.

Ở Luân Đôn nước Anh, một nam nhân cao lớn đẹp trai đang đi đến Trung Quốc phồn thịnh, mà đôi mắt của hắn, lại phi thường đặc biệt, đó là đôi mắt màu lục sắc.

[ chưa xong còn tiếp ]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện