“Làm sao ngươi lại biết, Tinh Linh Hoàng mất tích?” Tuy rằng Tinh Linh Hoàng thống trị Tinh Linh tộc, thế nhưng trên thực tế, Tinh Linh vẫn độc lai độc vãng chiếm đa số, cho dù ông có mất tích, vẫn không đem lại quá nhiều ảnh hưởng lớn đến Thiên Dịch, nhiều nhất, chỉ là kinh ngạc thôi.

Phải biết, Tinh Linh Hoàng vẫn là thành viên trong Tinh Linh tộc, là Tinh Linh được công nhận mạnh mẽ đảm nhiệm bảo vệ tộc mà thôi.

Hiện tại vị Tinh Linh Hoàng này, đã tiền nhiệm đến năm trăm năm, chưa bao giờ bị Tinh Linh khác vượt qua trong mỗi một trăm năm ứng tuyển chức vị Tinh Linh Hoàng.

Bỉ Nặc nghe Thiên Dịch nghi hoặc, một lần nữa mở mắt ra, nói “Thời gian ta đi đến nơi này, ta đã từng đi bái phỏng qua Tinh Linh Hoàng.”

Mở mắt ra, nam nhân đôi mắt màu đen bình thản nhìn Thiên Dịch, tiếp tục chậm rãi nói: “Bởi vì ta tưởng lão là thành viên trong hoàng gia, là Tinh Linh có thể sử dụng linh lực chữa trị, thế nhưng ta còn chưa tới, đã nghe thủ hạ ở nơi đó nói lão đã mất tích.”

Thiên Dịch vốn dĩ lông mày đã giãn ra liền nhíu lại, tuy rằng Tinh Linh Hoàng mất tích đối với cậu mà nói vẫn không ảnh hưởng gì lắm, thế nhưng chuyện gia nhập Phụng Linh Đường, cậu phải bắt đầu cân nhắc đến điều này.

“Kỳ thật, nếu ngươi muốn tăng cao linh lực, hay là, cùng Tiểu Cảnh tiếp xúc nhiều một chút.” Sau khi nói xong, Bỉ Nặc lại nghiêng đầu, ánh mắt nhàn nhạt dừng trên người Thiên Dịch, “Ngươi còn chưa thành niên đúng không?”

Thiên Dịch mặt khó coi, hiển nhiên Bỉ Nặc nói ba chữ vị thành niên này, khiến cậu không mấy vui vẻ, bất quá đối phương chỉ là trần thuật sự thật, làm cậu không cách nào phản bác.

Có điều, cậu đã bị Bỉ Nặc nói những câu quá hấp dẫn.

Thiên Dịch: “Tại sao, phải cùng Tiểu Cảnh tiếp xúc nhiều hơn?”

Nghiêng đầu nghi hoặc nhìn vợ tương lai của mình, Thiên Dịch nói: “Huống hồ, tuy rằng Tiểu Cảnh thức tỉnh quang hệ chữa trị linh lực, thế nhưng, cũng không thể cùng ta chiến đấu.”

Bỉ Nặc nghe xong lời Thiên Dịch nói, liền nở nụ cười, vốn hững hờ như đóa hoa mai lãnh ngạo, nhưng khi mỉm cười lại như băng tuyết hòa tan vạn năm, như đóa hoa mùa xuân tháng ba nở rộ.

“Ngươi không biết thể chất Tiểu Cảnh sao, ngươi không ngửi được hương vị trên người y?” Sau khi cười, Bỉ Nặc hỏi.

Thiên Dịch có chút thất bại, “Hào thúc nói, trên người Tiểu Cảnh có mùi hương, chỉ có giống đực thành niên mới có thể ngửi được.”

“À, hóa ra là thế.”

Đối lập với trọng điểm của Thiên Dịch, trọng điểm của Thường Cảnh thì lại quan tâm trước câu hỏi của Bỉ Nặc: “Thể chất của tôi thì sao?” Y mờ mịt nhìn Bỉ Nặc.

“Cậu có được thể chất hiếm thấy nhất ở Địa Chi Quốc.” Bỉ Nặc nhìn Thường Cảnh, vì cậu nói ra nghi hoặc: “Nếu cậu tiếp xúc thân mật với giống đực, linh lực sẽ tăng cao, đặc biệt nếu cậu phát sinh quan hệ với giống đực. Mà giống đực cùng cậu phát sinh quan hệ mà nói, sẽ càng có tài phú quý giá hiếm có.”

Ánh mắt Bỉ Nặc, bỗng nhiên trở nên ôn hòa, vốn tròng mắt lãnh đạm, từ từ ấm áp lên, “Bầu bạn của ta, cũng giống như cậu, có được thể chất như vậy.”

Thường Cảnh đã không còn tập trung nghe Bỉ Nặc nói đến bầu bạn hắn đang ngủ say, trong đầu của y chỉ hiện lên hai chữ lớn: Đỉnh lô.

—— truyền thuyết thân thể song tu.

Thiên Dịch thì kinh ngạc, cậu nghiêng đầu nhìn người vợ mình bỏ ra mười viên hoàng bảo thạch mua được, nhanh chóng chớp mắt, rất nhanh cậu liền khôi phục lại.

Có điều, lỗ tai cậu không tự nhiên hết động tới lại động lui, run rồi lại run……

Bỉ Nặc nhìn thấy liền tự động phiên dịch thành: Chỉ cần cùng vợ mình làm chuyện sinh bảo bảo, là có thể tăng cao linh lực đúng không đúng không đúng không.

Cứ nghĩ đi nghĩ lại như vậy, mặt Thiên Dịch liền đỏ lên, cậu nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, đôi mắt bởi vì thỏa mãn nên híp lại.

Đương nhiên, không chỉ Thiên Dịch không ngừng kinh ngạc, còn có Thường Cảnh.

Miệng bởi vì kinh ngạc mà hơi mở ra, dáng vẻ Thường Cảnh hiện tại xem ra như một kẻ ngốc —— trên thực tế, y hiện tại xác thật hi vọng mình trở thành kẻ ngốc.

Hết một tia lại một tia sấm sét đánh xuống thân thể y, đánh đến nỗi khiến y phải kinh ngạc, hoàn toàn không thể nào tiếp thu nổi.

Đầu tiên là giống cái có thể sinh con rồi giống cái phải đón nhận cái ấy ấy thu nhỏ đi rồi lại sinh ra đứa trẻ giống cái đời sau đến thời kì động dục cái ấy ấy biến nhỏ đi lại sinh đứa trẻ giống cái hiện tại còn có thể tăng cao linh lực nhờ vào ooxx cùng với giống đực và rồi lại lặp lại vòng tuần hoàn như trên……

Trong lòng như có từng trận bông tuyết bay ào ào, Thường Cảnh cảm thấy, chính mình đang đứng ngay vách đá cheo leo sẽ không nhận nổi thêm một đạo thiên lôi nào nữa…… Y có thể thỉnh cầu đại thần xuyên qua không, một lần nữa đánh y để quay trở về hiện tại!!!! Thật muốn nhỏ lệ đầy mặt khóc ròng ròng gào thét thê thảm cho thỏa nỗi lòng!

—— trở lại thực tại, Thường Cảnh chân thật ghi nhớ trong lòng.

Hai mắt mờ mịt nhìn về hướng Bỉ Nặc, trên thực tế, Thường Cảnh cái gì cũng đều không nhìn thấy, nhưng mà cho dù như vậy, cũng đủ khiến Thiên Dịch uống nguyên cả vại giấm —— vợ mình lại đi nhìn chằm chằm vào mặt giống đực khác cho dù có nháy mắt hay không nháy mắt gì đó, thật sự là quá lắm rồi!

Thiên Dịch hai lỗ tai nhọn hoắt run lên, gương mặt đen xì y như đít nồi, cậu duỗi tay đem vợ ngồi kế bên cạnh mình nâng mặt chuyển hướng về phía mình, nói: “Tiểu Cảnh, Bỉ Nặc là giống đực đã kết hôn rồi!”

“A?” Thường Cảnh ngơ ngác đáp lại một tiếng, đó chỉ là theo bản năng, bởi vì y còn hãm trong suy nghĩ của chính mình chưa thoát ra ngoài.

Thiên Dịch nhìn dáng vẻ vợ tương lai của mình, vốn dĩ mày chưa kịp giãn ra lại càng nhíu chặt hơn.

“Tiểu Cảnh, em là của ta, chỉ thuộc về ta.” Hôm nay đã không biết là lần thứ mấy lặp lại câu nói này, có điều Thiên Dịch vẫn không ngừng nói, như muốn trực tiếp ghi dấu ấn vào tận đáy lòng Thường Cảnh.

Rốt cuộc bị Thiên Dịch mạnh mẽ xoay chuyển cổ bắt đầu có dấu hiệu đau nhức, nhờ cơn đau nhức này khiến Thường Cảnh thành công từ trong chính suy nghĩ mình thoát ra ngoài.

Hồi thần trở lại, nhìn thẳng vào con ngươi xanh biếc kiên định của Thiên Dịch, Thường Cảnh đột nhiên cảm thấy mặt mình có chút nóng lên.

Giải cứu cổ mình thoát ra khỏi trong tay Thiên Dịch, Thường Cảnh vẫn tương đối quan tâm chính vấn đề thể chất ‘Đỉnh lô’ của mình: “Ừm…… Trên thực tế, tôi muốn hỏi, cái thể chất này, thật sự rất đặc thù sao?”

“Ừ, từ vạn năm đến nay, ngoại trừ bầu bạn của ta ra, chỉ còn một mình cậu.” Bỉ Nặc ôn hòa trả lời vấn đề Thường Cảnh.

Thường Cảnh: “……” Thật sự là…… Y chó ngáp phải ruồi rồi.

Thường Cảnh vì chính mình đốt một ngọn nến, thuận tiện ở trong lòng ha ha ha một phen.

Hai người đối thoại rốt cuộc càng khiến Thiên Dịch suy nghĩ đến thể chất đặc thù của vợ mình, y nghiêng đầu nhìn vợ tương lai của mình.

Vốn dĩ trên mặt đang đỏ ửng liền nhanh chóng tiêu tan.

Đang xác định vợ mình lớn lên xinh đẹp hơn nữa có đủ hấp dẫn giống đực khác không, thì cậu không chút do dự đem người ôm vào trong lòng ngực, sau đó cách xa Bỉ Nặc vài bước.

Bỉ Nặc đối với cách làm của Thiên Dịch, cũng không biểu thị bất luận điều gì, hắn vẫn tựa ở trên thành xe, biểu tình nhàn nhạt, giống như khi nãy trong tròng mắt xuất hiện ôn nhu, chỉ là ảo giác mà thôi.

Thường Cảnh phát hiện mình bị Thiên Dịch ôm vào trong ngực, sau lưng gần sát ngực cậu, vốn đã cảm thấy có chút nóng gò má càng thêm phát nhiệt, ngay cả hai lỗ tai lộ ra bên ngoài, đều trở nên mềm mại hơn.

“Thả anh ra, Thiên Dịch.” Vùng vẫy một hồi, Thường Cảnh thấp giọng nói.

Có điều, Thiên Dịch đáp lại y chỉ là cố chấp không buông dùng cánh tay ôm sát cánh tay của mình.

“……”

Một lúc sau, Thường Cảnh mới nghe được Thiên Dịch giọng buồn buồn truyền tới, “Tiểu Cảnh càng ngày càng đẹp lại tốt bụng nữa, không chỉ thức tỉnh linh lực chữa trị hơn nữa còn có thể chất đặc thù khó gặp……” Nói tới chỗ này, cậu dừng lại một chút, mím môi, mới cẩn thận từng li từng tí một hỏi: “Tiểu Cảnh, em sẽ rời khỏi ta sao?”

Có chút bất đắc dĩ liếc mắt lên nhìn trời, Thường Cảnh ôn thanh trả lời: “Sẽ không đâu.”

“Nhưng mà, sau này bên người Thường Cảnh sẽ xuất hiện nhiều giống đực ưu tú, mạnh mẽ hơn ta.” Không buông tha cho vấn đề này, Thiên Dịch giống như đứa bé muốn được ăn kẹo đường.

“Nhưng mà, bọn họ không phải là Thiên Dịch đâu nè.”

Đại khái là do Thường Cảnh nói, là lời tình thoại buồn nôn nhất, có điều người kia nghe được lại phi thường hưởng thụ!

Thiên Dịch choàng tay qua eo Thường Cảnh nắm thật chặt, khuôn mặt trắng nõn, nổi lên màu đỏ quỷ dị, ánh mắt cậu lóe sáng, cuối cùng mở miệng nở nụ cười.

Đồng thời, Thiên Dịch ở trong lòng xin thề —– cậu nhất định phải nỗ lực rèn luyện chính mình, như vậy mới có thể bảo vệ Tiểu Cảnh thật tốt không bị các giống đực khác cướp đi!

Tiểu Cảnh, chỉ có thể là vợ cậu!

……

Bánh xe chuyển động, thú Thanh Ngưu kéo chiếc xe chậm rãi cất bước lên đường hướng về Ma tộc, trong buồng xe, đã yên tĩnh trở lại.

Thường Cảnh nằm trong lòng ngực Thiên Dịch, ngủ rất say, còn Bỉ Nặc thì dựa vào thành xe, lúc này xuyên thấu qua thùng xe nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ thấy cảnh tượng là một cây đại thụ che trời.

Đột nhiên, Bỉ Nặc nhíu mày lên, quay đầu nhắc nhở Thiên Dịch đang ôm Thường Cảnh nói: “Có Linh Thú tới gần!”

Cái gọi là Linh Thú, ý chỉ chính là thú hình bề ngoài, thế nhưng chúng nó đã mở ra lý trí, có tư duy thú loại của riêng mình, linh thú cấp thấp tuy rằng đồng dạng cũng được gọi là linh thú, thế nhưng về thực chất, cùng Linh Thú này có cách biệt kém xa.

Loại Linh Thú này có số lượng rất ít, thế nhưng chúng nó cũng có tồn tại, chúng nó tính cách cao ngạo hơn nữa luôn dùng thói quen ánh mắt bễ nghễ nhìn về chúng sinh chỉ ngoại trừ chúng nó và các giống loài khác.

Phần lớn Linh Thú rất thích bắt nạt lữ nhân trên đường, vờn bọn họ đến chật vật thảm thương làm niềm vui, nói tóm lại, chính là tính cách ác ý đến cực điểm.

“Các ngươi ở bên trong không cần đi ra, ta đi dụ nó rời khỏi đây.” Bỉ Nặc nói xong liền xuống xe.

Xoa xoa hai mắt của mình, Thường Cảnh từ trong lòng ngực Thiên Dịch ngẩng đầu lên, mặt vẫn còn đang ngái ngủ, hỏi: “Thiên Dịch, đã xảy ra chuyện gì?”

“Chúng ta gặp được Linh Thú.” Thiên Dịch lời ít mà ý nhiều trả lời.

“Linh Thú?” Thường Cảnh chớp mắt, nghi hoặc lên tiếng.

Hết chương 24
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện