- Ngày hôm đó là một sự hiểu lầm, ta thấy công chúa xinh đẹp nên không kìm được lòng nói năng linh tinh, thấy như kiếp trước đã biết công chúa của ngươi, kiếp này rốt cuộc được gặp nhau. Về tới nhà ta vô cùng hối hận, suốt đêm làm sau món ăn ngon cho ngươi và công chúa, không ngờ công chúa không nỡ ăn tặng cho bệ hạ. Kết quả ta bị bệ hạ trừng phạt, không cho đi học nữa, còn phải làm việc ở Khác vật viện gì đó, ngươi biết không, cái Khác vật viện đó đổ nát ngay cả cửa sổ cũng không có, ta bị lạnh mấy ngày rồi.
Giả bộ đáng thương, hi vọng khơi lên lòng đồng tình của Tiểu Linh Đang, để giúp ta hoàn thành nguyện vọng đưa Lý An Lan về nhà.
Tiểu Linh Đang không nói, chỉ nhìn sau lưng y, Vân Diệp còn tưởng nó nhìn hạt dẻ, liền rộng rãi nhét hạt dẻ vào tay nó.
- Đồ phóng đãng, lần trước giáo huấn ngươi còn chưa đủ à? Hiện giờ còn lừa gạt Tiểu Linh Đang, thật đáng ghét.
Hỏng rồi, Lý An Lan tới khi nào thế? Vừa rồi diễn xuất quá nhập tâm không phát hiện ra.
Sau đầu có tiếng gió truyền tới, chết mẹ, là mũi kiếm! Vân Diệp co chân chạy, muộn một chút thôi là không còn mạng nữa.
Phải nói rằng nữ tử triều Đường rất hung hãn, càng khỏi phải nói Lý gia từ nhỏ đã nuôi nữ nhi như nam nhi, kỵ mã xạ tiễn cái gì cũng tinh thông, ngay cả loại cực phẩm như Bình Dương công chúa cũng bồi dưỡng ra được, gia phong như thế hun đúc ra mấy công chúa hung hãn có gì là lạ đâu.
*** Bình Dương công chúa Lý Tú Ninh, chắc ai cũng đọc Song Long Đại Đường rồi khỏi nói, em này thực sự cầm quân ra trận giúp Lý Nhị rất nhiều.
Vân Diệp chạy trước, Lý An Lan cầm cuốc đuổi theo sau, Tiểu Linh Đang bóc hạt dẻ chậm rãi đuổi theo.
Từ xa nhìn thấy Tống Liêm khoan thai từ Thính Đào các đi ra, Vân Diệp bước chậm lại, điều hòa hơi thở, đứng ở bên đường đợi Tống Liêm tới, khom lưng thi lễ từ trước, bộ dạng học sinh ngoan tôn kính sư trưởng.
Tống Liêm vừa định nói không cần đa lễ thì thấy Lý An Lan từ bên cạnh xông ra, giơ cuốc muốn đánh gãy chân Vân Diệp.
- Dừng tay.
Tống Liêm nổi giận, trong hoàng cung một hoàng nữ đánh một vị hầu gia, sao chấp nhận được. Giáo dục bao năm uổng phí hết rồi.
Lý An Lan lúc này mới phát hiện ra Tống Liêm, vị lão phu tử này gần như là sư phụ của tất cả hoàng tử, hoàng nữ trong cung, nàng cũng không phải là ngoại lệ. Đây là một vị nghiêm sư ngay thẳng cổ hủ, không ngờ bị ông ta nhìn thấy, gay go to.
- Còn thể thống gì nữa, còn thể thống gì nữa, trước kia dạy ngươi phải khiêm cung hiền lễ, bị ngươi vứt đi đâu rồi, một hoàng nữ chạy ầm ầm đã là thất lễ, lại còn muốn đánh một vị quốc hầu. Lão phu muốn hỏi hoàng hậu nương nương dạy dỗ ngươi phụ nhân chi lễ ra sao.
Lão Tống nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng! Cho dù Vân Diệp đang cười thầm tới sái quai hàm, nhưng mặt vẫn đàng hoàng thi lễ:
- Tống sư xin bớt giận, tất cả đều là do tiểu tử sai, mấy ngày trước tiểu tử vô ý mạo phạm công chúa, đã nhận lỗi rồi, hẳn trong lòng công chúa điện hạ còn giận. Tiểu tử nhận vài gậy để công chúa nguôi giận cũng là nên làm, xin tiên sinh đừng trách.
- Nói bậy, đúng là đúng, sai là sai, ngươi vô ý mạo phạm, nếu như đã biểu đạt hối lỗi, nàng ta phải rộng rãi khoan thứ, thế mới không phụ công lão phu dạy bảo nhiều năm, lòng mang oán hận báo thù có chút nào hợp với phong thái quân tử.
Chắc là tức tới mê muội rồi, Lý An Lan không nghĩ gì đã vọt miệng:
- Ai cần ngươi giả dối cầu tình.
Xong rồi, lửa giận của Lão Tống bị đốt lên, chỉ Lý An Lan nói:
- Về phòng tự kiểm điểm, chép một trăm lượt Nữ giới, lão phu sẽ đi bẩm báo với hoàng hậu nương nương.
Lý An Lan ủy khuất khóc lớn bỏ về phòng, Tiểu Linh Đang ôm gói hạt dẻ rang đường cẩn thận rúc sau bồn hoa nghe trộm.
- Tống sư cho tiểu tử thưa đã, mấy ngày trước đúng là tiểu tử sai, vị An Lan công chúa này từ nhỏ cô khổ, tính tình không khỏi có chút cực đoan, xin Tống sư tha cho nàng ấy một lần.
Nói xong vái dài không đứng dậy:
Lão Tống thở dài:
- Bỏ đi, tính tình nó quá khích, sau này khó tránh khỏi chuốc họa vào thân, nếu ngươi đã cầu xin, lão phu tha cho nó một lần.
Nói xong đi luôn, ngay cả chuyện tìm Vân Diệp hỏi Tam Tự Kinh cũng quên mất.
Tiểu Linh Đang cảm thấy vị tiểu tướng công này là người tốt, công chúa ức hiếp không để bụng còn cầu xin cho công chúa, đúng là người rất rất tốt, công chúa chọn y làm phò mã có vẻ cũng không tệ.
…….
Tấu chương của Vân Diệp bị bác bỏ, bên trên có bốn chữ lớn "không hiểu gì cả" bằng mực đỏ của Lý Nhị, mỗi một chứ đều làm Vân Diệp có cảm giác như bị nhạo báng. Tâm tình cực tệ, chẳng qua y chỉ yêu cầu khoa khảo năm nay có thể tuyển thêm một số nhân tài khác vật mà thôi, những người đó mới là rường cột của Đại Đường, bọn họ sẽ phân bố ở tam tỉnh lục bộ, thậm chí mỗi một châu huyện, khiến Đại Đường có thêm nhân tài biết làm việc thực tế, chứ không phải là đám toan đinh chỉ biết ngâm mấy bài thơ méo mó.
Trong mắt Vân Diệp khoa khảo Đại Đường chỉ là một trò cười, nó dùng chế độ tuyển chọn là khảo thí và đề cử kết hợp. Bài thi tốt xấu chỉ là một phương diện bình xét, chủ yếu khả quan càng chiếu cố ân tình và thể diện của người tiến cử. Người ứng thí vì tăng thêm vốn liếng của bản thân, liền đem văn thơ của mình biên tập thành quyển, trước khi thi nhờ quan hệ tặng cho người có địa vị trong xã hội, để cầu tiến cử, gọi là "hành quyển".
Như thế con cháu quan viên có ưu thế sẵn, con cháu bần dân chỉ là vật làm nền, vốn liếng không đủ làm bọn họ thất thế trong cuộc chơi. Khoa tú tài đã nhiều năm chưa có ai báo danh, khoa minh toán cũng đa phần là hạng giá áo túi cơm. Không biết Lý Nhị bằng vào cái gì mà đắc ý nói:" Anh hùng thiên hạ đều nằm trong tay ta."
Thôi vậy! Lỵ Nhị ông coi thường con cháu bần dân thi rớt chứ gì? Vậy ta kiếm trong đó mấy người tài dùng được, xem anh tài ông chọn được lợi hại hay là nhân vật ta tìm từ trong đám thi rớt lợi hại hơn. Dù sao khoa khảo năm nay có Ma Chu danh tiếng vang dội sẽ rớt, Lưu Nhân Quỹ cũng sẽ bị phân phối tới Bảo Kê làm huyện úy, chỉ cần tìm hai người này, người của Lý Nhị ông chỉ là cặn bã.
Biện pháp AQ tự an ủi mình có tác dụng, Vân Diệp thấy đỡ hơn nhiều, trước đó tìm toán học đại sư Lưu Hoài Nhân mượn người, chẳng ngờ không mượn được còn bị ông ta tóm lấy đi giảng bài mấy lần. Không có quân của mình thật quá thiệt thòi, nếu như gọi là Khác vật viện vậy lão tử biến nó thành trường học luôn. Vì trường học trong hoàng thành, không tin không tuyển được học sinh.
Khác vật phải dạy từ nhỏ, đó là lời Vân Diệp dạy Lý Thừa Càn. Nếu tất cả mọi người đều không coi trọng, vậy lão tử phải làm nên một phen sự nghiệp, để bọn họ nhìn, tới khi đó cho sáng cái mắt chó của bọn họ ra.
Lý Thừa Càn sợ lắm, vì Vân Diệp rất kích động, y đứng ở trên bàn la mắng văn miệng như con chó điên, hai tay múa lên như lên cơn động kinh.
- Không có học sinh thì ta mua cho ngươi vài người là được chứ gì.
Theo hắn thấy Vân Diệp muốn làm sư phụ tới điên rồi, vội mua cho y mấy đứa học sinh dỗ cho yên chuyện:
Vân Diệp không la lối nữa, vỗ mạnh lên đầu một phát, sao ta lại quên mình ở triều Đường vạn ác chứ, nhân khẩu có thể mua được mà, chẳng đáng mấy đồng, nhất là trẻ con, mười quan tiền mua được ba đứa.
Nhảy từ trên bàn xuống, phải về nhà tìm cô cô hỏi đi đâu mua trẻ con. Tâm tình kích động căn bản không nghe thấy Lý Thừa Càn nói cái gì.
Đến đây thôi
Một người tóc hoa râm quỳ thẳng đứng trước cửa Vân phủ, bên cạnh còn quỳ một phụ nhân, đằng sau đứng hai đứa bé. Phó dịch trong nhà muốn bọn họ rời đi, nam tử kia lại nói hắn được hầu gia dùng 10 quan tiền mua về, ở đây đợi hầu gia ra. Nói với hắn hầu gia tới hoàng cung rồi, hắn bảo có thể đợi được.
Vân Diệp cưỡi ngựa vội vã về phủ, từ xa đã thấy cổng phủ chen lấn một đám đông, còn tưởng xảy ra chuyện gì, vừa mới tới gần phó dịch phát hiện ra hầu gia về phủ, hô lên một tiếng, đám đông xem náo nhiệt chạy cả.
- Ngươi tên là gì gì nhỉ, à phải, ngươi là Tiền Thông? Là người bán mình ở cửa chợ tây? - Lão nô khấu kiến hầu gia.
Tiền Thông quỳ dưới đất dập đầu bồm bộp:
- Đứng lên ngay, không sợ người ta cười cho à, ngươi là lão nô nhà ai, ta cao hứng thấy ngươi đáng thương thưởng cho hai đĩnh bạc, có cái gì đâu.
- Hầu gia nghĩa cả, Tiền Thông xin nhận, khi đó hầu gia ném lại 20 quan tiền rồi vội vã bỏ đi, hầu gia có thể không coi chuyện này là gì, nhưng Tiền Thông không thể làm thế, nay hồn gia (vợ) đã khỏi, tự tới phủ nghe lệnh.
Đúng là một người giữ chữ tín, Vân Diệp thầm thở dài:
- Nếu ngươi một lòng muốn báo đáp, thì ta đang thiếu một mạc liêu (trợ tá), chọn ngươi vậy. Hiện giờ cùng ta đi làm việc, ngươi đi nói với quản gia cô cô bảo người an bài mẹ con Tiền phu nhân, nói là Tiền tiên sinh mà ta mời.
Vân Diệp thiếu người tới điên rồi, tất nhiên không bỏ qua người hữu dụng như Tiền Thông:
Tiền Thông cũng không phải người làm cao, dù sao hắn cũng tự nhân là người của Vân phủ, tất nhiên không quan tâm tới làm nô phó hay mạc liêu, chắp tay nói:
- Kính cẩn tuân lệnh.
Liền dặn nương tử vài câu rồi đứng bên cạnh Vân Diệp nghe an bài.
Tiền Thông không thẹn là người gốc Trường An, vốn tưởng mua người phức tạp bị hắn làm đơn giản hóa, một hàng bốn năm nha tử ( buôn người) đứng trước mặt Vân Diệp, tùy ý hầu gia chọn.
Vân Diệp không chọn, chỉ nói với nha tử mình cần nam đồng từ mười tuổi tới mười bốn tuổi, cần thông minh, tốt nhất là biết chữ, nhân số khống chế ở mười lăm người, nếu như có nữ đồng cực kỳ thông minh cũng có thể nhận.
- Tiền ta không hỏi tới, nhưng lai lịch phải thanh bạch, nếu như là gạt được, bổn hầu gia sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Cuối cùng Vân Diệp cảnh cáo mấy tên nha tử, y không muốn thành tên đầu sỏ lửa bán trẻ con:
Bốn nha tử vỗ ngực nói sẽ không làm cái chuyện thiên lôi đánh ấy, vả lại quan phủ quản rất nghiêm, xảy ra chuyện này không cần hầu gia ra tay, nha dịch cũng lột da bọn họ.
Chợ người! Đó là một thứ đặc sắc khác của vương triều phong kiến, khi nhỏ học lịch sử nhìn trong tranh một nam tử tráng kiện bị chủ nô béo u cạy miệng xem răng, cảm giác chẳng khác gì mua súc xinh, nữ nô càng đối diện với hiện thực tàn khốc hơn, ngày ngày gặp phai sự khinh nhờn quấy nhiễu không ngớt, trong pháp luật Đại Đường, nô phó ngang hàng với gia súc, thậm chí không bằng, tự ý giết trâu sẽ bị quan phủ tra hỏi, còn bị phạt, nói không chừng còn bị nhốt vài ngày để cảnh cáo người khác. Không hề nghe thấy đánh chết nô phó bị quan phủ hỏi tới. Mặc dù trên Đường luật sơ nghị có ghi rõ ràng vô cớ giết nô phó bị đánh trăm trượng, nhưng chưa từng có ai bị phạt vì tội này.
Trình Xử Mặc nói mỗi ngày đều có xác không tên ném ở Loạn Táng cương, Kim Ngô vệ mỗi ngày tuần tra đều nhìn thấy, chỉ cần không phải khổ chủ thì không ai hỏi, đó gọi là dân không tố cáo thì quan không truy cứu.
Tiền Thông rất hữu dụng, đến nhà có vài ngày đã đem trên dưới đi vào trật tự, là một người rất giỏi giang. Lão nãi nãi bảo quản gia cô cô lui về, chỉ quản nội viện là đủ rồi, ngoại viện giao cho Tiền Thông quản lý. Cả nhà bọn họ ở trong một cái tiểu viện nhỏ, cũng vui vẻ lắm.
- Lão Tiền, làm quản gia trong nhà thiệt thòi cho ngươi quá, đợi ta tìm được nhân tuyển thích hợp thì ngươi không cần làm việc này nữa, tới bên cạnh ta giúp đỡ, được không?
Vân Diệp có hơi áy náy, rõ ràng đã nói là làm mạc liêu, chẳng biết sao lại biến thành quản gia.
- Ha ha, hầu gia nghĩ nhiều rồi, lão phu nhân có hỏi lão nô làm quản gia có ủy khuất không, lão nô nói với lão phu nhân trước khi tới Vân phủ, lão nô đã đem thân phận của mình sửa thành tiện dân, nếu như mất đi tôn nghiêm thì cái thân phận lương dân không còn thích hợp với lão nô nữa, lúc trước vươn tay ra là định sẵn thành tiện dân, nếu không có hầu gia trợ giúp. Sợ rằng lão nô chẳng bản nổi bản thân được 20 lượng, tiện nội cũng sớm chôn xuống đất vàng rồi. Nay hầu gia chính lúc ý chí bừng bừng, thẳng tiến về phía trước, Tiền Thông bán thân quy t huận nói không chừng là phúc khí.
Hắn nhìn rất thoáng, không có vẻ gì là ủy khuất, hẳn nhiều năm sống chao đảo khốn khó đã đem khí anh hùng trong lòng mài mòn sạch. Nay vừa được ngày tháng yên bình phú quý ở Vân phủ, lòng liền thấy thỏa mãn. Quản gia cô cô len lén nói với Vân Diệp, khi vừa an bài cả nhà Tiền phu nhân vào tiểu viện, tiền phu nhân liền khóc nức nở, sờ hết một loạt đồ dùng trong nhà, còn luôn miệng hỏi đây thực sự là nơi ở của chúng ta sao?
Tạm thời không nói tới phúc khí mà Tiền Thông nói rốt cuộc là gì, chỉ cần hắn nguyện ý, đó là phúc khí, nơi lòng ta an ổn là cố hương mà.
………………..
Trong thư phòng yên ắng, Vân Diệp đang viết như ba đã giữ trạng thái này liền sáu ngày rồi.
Khác vật viện một nghèo hai trắng, trước đó người ta chưa bao giờ nghĩ tới thành lập một cơ cấu như thế này, nếu chẳng phải Vân Diệp kiên trì, đồng thời đảm bảo tự cấp tự túc, hoàng đế sẽ không nuôi một cơ cấu trông như trò cười này. Trong mắt ông ta, Khác vật viện chỉ là trò chơi trong tay thái tử và Vân Diệp, nếu như có thu hoạch chỉ là niềm vui bất ngờ, nếu như không có thu hoạch thì chẳng ảnh hưởng gì.
Ông ta đánh giá sai Vân Diệp, là một người hiện đại, y đã quen với loại mô hình sáng nghiệp này rồi, chỉ cần hoàng đế cho chính sách là y có thể lập nghiệp bằng tay trắng. Lý Nhị không tính tới đầu tư vô hình của y, hai chữ hoàng gia đủ bằng với vạn quan tiền, huống hồ trong cái Đường luật thủng lỗ chỗ Vân Diệp thấy có thể đi xe ngựa qua lại chứ chả phải là luồn lách.
Khác vật viện đang khua chiêng gõ trống tu sửa, ba mươi mấy vị lão nhân chia thành sáu tổ, ai làm việc nấy, rành mạch phân minh. Thuê mấy chục người sao chép tái liệu địa lý mượn từ công bộ, Vân Diệp muốn làm quen lại về Đại Đường. Quân giới thuộc về cơ mật, quân khí giám không nể mặt y, nghiêm khắc từ chối yêu cầu phi phận sự của Khác vật viện, ngay cả Lý Thừa Càn cũng đụng đầu vào tường. Tương tác giám còn dễ nói chuyện, mượn được một số bản vẽ làm vũ khí dân dụng, đồng thời nói rõ đây là nể mặt thái tử điện hạ nên mới có ưu đãi đặc biệt.
Đồ mình xấu cũng thấy quý! Đó là phán định của Vân Diệp, càng xem các loại tài liệu, Vân Diệp càng tức giận. Ngươi nhìn cái hình cái cày này đi, chẳng những vẽ khó coi, ngay cả kích cỡ cũng không đánh dấu, toàn bộ bản vẽ được chí thích qua loa vài dòng, chỉ nói dùng vật liệu gì, không nói rõ làm ra sao, có ma mới biết phải làm như thế nào. Vả lại đầu lưỡi cày là hình tam giác, ngay cả lưỡi dao thiết yếu cũng chẳng có, chả trách chỉ có thể dùng trâu cày ruộng, ngựa căn bản kéo không nổi, đúng là rác rưởi.
Cuốc làm bằng gang, rác rưởi! Liềm chỉ dài một xích, rác rưởi! Cái gì, hạt giống rải bằng tay? Vậy cái loại cày có lỗ ném đi đâu rồi? Không phải phát minh ra từ thời Hán rồi à? Sao Quan Trung nơi có nông nghiệp phát đạt nhất Đại Đường vẫn dùng tay reo mầm? Đám khốn kiếp này, ngay cả máy liên hợp gieo cày cũng làm mất rồi, thật không thể tha thứ được.
Giả bộ đáng thương, hi vọng khơi lên lòng đồng tình của Tiểu Linh Đang, để giúp ta hoàn thành nguyện vọng đưa Lý An Lan về nhà.
Tiểu Linh Đang không nói, chỉ nhìn sau lưng y, Vân Diệp còn tưởng nó nhìn hạt dẻ, liền rộng rãi nhét hạt dẻ vào tay nó.
- Đồ phóng đãng, lần trước giáo huấn ngươi còn chưa đủ à? Hiện giờ còn lừa gạt Tiểu Linh Đang, thật đáng ghét.
Hỏng rồi, Lý An Lan tới khi nào thế? Vừa rồi diễn xuất quá nhập tâm không phát hiện ra.
Sau đầu có tiếng gió truyền tới, chết mẹ, là mũi kiếm! Vân Diệp co chân chạy, muộn một chút thôi là không còn mạng nữa.
Phải nói rằng nữ tử triều Đường rất hung hãn, càng khỏi phải nói Lý gia từ nhỏ đã nuôi nữ nhi như nam nhi, kỵ mã xạ tiễn cái gì cũng tinh thông, ngay cả loại cực phẩm như Bình Dương công chúa cũng bồi dưỡng ra được, gia phong như thế hun đúc ra mấy công chúa hung hãn có gì là lạ đâu.
*** Bình Dương công chúa Lý Tú Ninh, chắc ai cũng đọc Song Long Đại Đường rồi khỏi nói, em này thực sự cầm quân ra trận giúp Lý Nhị rất nhiều.
Vân Diệp chạy trước, Lý An Lan cầm cuốc đuổi theo sau, Tiểu Linh Đang bóc hạt dẻ chậm rãi đuổi theo.
Từ xa nhìn thấy Tống Liêm khoan thai từ Thính Đào các đi ra, Vân Diệp bước chậm lại, điều hòa hơi thở, đứng ở bên đường đợi Tống Liêm tới, khom lưng thi lễ từ trước, bộ dạng học sinh ngoan tôn kính sư trưởng.
Tống Liêm vừa định nói không cần đa lễ thì thấy Lý An Lan từ bên cạnh xông ra, giơ cuốc muốn đánh gãy chân Vân Diệp.
- Dừng tay.
Tống Liêm nổi giận, trong hoàng cung một hoàng nữ đánh một vị hầu gia, sao chấp nhận được. Giáo dục bao năm uổng phí hết rồi.
Lý An Lan lúc này mới phát hiện ra Tống Liêm, vị lão phu tử này gần như là sư phụ của tất cả hoàng tử, hoàng nữ trong cung, nàng cũng không phải là ngoại lệ. Đây là một vị nghiêm sư ngay thẳng cổ hủ, không ngờ bị ông ta nhìn thấy, gay go to.
- Còn thể thống gì nữa, còn thể thống gì nữa, trước kia dạy ngươi phải khiêm cung hiền lễ, bị ngươi vứt đi đâu rồi, một hoàng nữ chạy ầm ầm đã là thất lễ, lại còn muốn đánh một vị quốc hầu. Lão phu muốn hỏi hoàng hậu nương nương dạy dỗ ngươi phụ nhân chi lễ ra sao.
Lão Tống nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng! Cho dù Vân Diệp đang cười thầm tới sái quai hàm, nhưng mặt vẫn đàng hoàng thi lễ:
- Tống sư xin bớt giận, tất cả đều là do tiểu tử sai, mấy ngày trước tiểu tử vô ý mạo phạm công chúa, đã nhận lỗi rồi, hẳn trong lòng công chúa điện hạ còn giận. Tiểu tử nhận vài gậy để công chúa nguôi giận cũng là nên làm, xin tiên sinh đừng trách.
- Nói bậy, đúng là đúng, sai là sai, ngươi vô ý mạo phạm, nếu như đã biểu đạt hối lỗi, nàng ta phải rộng rãi khoan thứ, thế mới không phụ công lão phu dạy bảo nhiều năm, lòng mang oán hận báo thù có chút nào hợp với phong thái quân tử.
Chắc là tức tới mê muội rồi, Lý An Lan không nghĩ gì đã vọt miệng:
- Ai cần ngươi giả dối cầu tình.
Xong rồi, lửa giận của Lão Tống bị đốt lên, chỉ Lý An Lan nói:
- Về phòng tự kiểm điểm, chép một trăm lượt Nữ giới, lão phu sẽ đi bẩm báo với hoàng hậu nương nương.
Lý An Lan ủy khuất khóc lớn bỏ về phòng, Tiểu Linh Đang ôm gói hạt dẻ rang đường cẩn thận rúc sau bồn hoa nghe trộm.
- Tống sư cho tiểu tử thưa đã, mấy ngày trước đúng là tiểu tử sai, vị An Lan công chúa này từ nhỏ cô khổ, tính tình không khỏi có chút cực đoan, xin Tống sư tha cho nàng ấy một lần.
Nói xong vái dài không đứng dậy:
Lão Tống thở dài:
- Bỏ đi, tính tình nó quá khích, sau này khó tránh khỏi chuốc họa vào thân, nếu ngươi đã cầu xin, lão phu tha cho nó một lần.
Nói xong đi luôn, ngay cả chuyện tìm Vân Diệp hỏi Tam Tự Kinh cũng quên mất.
Tiểu Linh Đang cảm thấy vị tiểu tướng công này là người tốt, công chúa ức hiếp không để bụng còn cầu xin cho công chúa, đúng là người rất rất tốt, công chúa chọn y làm phò mã có vẻ cũng không tệ.
…….
Tấu chương của Vân Diệp bị bác bỏ, bên trên có bốn chữ lớn "không hiểu gì cả" bằng mực đỏ của Lý Nhị, mỗi một chứ đều làm Vân Diệp có cảm giác như bị nhạo báng. Tâm tình cực tệ, chẳng qua y chỉ yêu cầu khoa khảo năm nay có thể tuyển thêm một số nhân tài khác vật mà thôi, những người đó mới là rường cột của Đại Đường, bọn họ sẽ phân bố ở tam tỉnh lục bộ, thậm chí mỗi một châu huyện, khiến Đại Đường có thêm nhân tài biết làm việc thực tế, chứ không phải là đám toan đinh chỉ biết ngâm mấy bài thơ méo mó.
Trong mắt Vân Diệp khoa khảo Đại Đường chỉ là một trò cười, nó dùng chế độ tuyển chọn là khảo thí và đề cử kết hợp. Bài thi tốt xấu chỉ là một phương diện bình xét, chủ yếu khả quan càng chiếu cố ân tình và thể diện của người tiến cử. Người ứng thí vì tăng thêm vốn liếng của bản thân, liền đem văn thơ của mình biên tập thành quyển, trước khi thi nhờ quan hệ tặng cho người có địa vị trong xã hội, để cầu tiến cử, gọi là "hành quyển".
Như thế con cháu quan viên có ưu thế sẵn, con cháu bần dân chỉ là vật làm nền, vốn liếng không đủ làm bọn họ thất thế trong cuộc chơi. Khoa tú tài đã nhiều năm chưa có ai báo danh, khoa minh toán cũng đa phần là hạng giá áo túi cơm. Không biết Lý Nhị bằng vào cái gì mà đắc ý nói:" Anh hùng thiên hạ đều nằm trong tay ta."
Thôi vậy! Lỵ Nhị ông coi thường con cháu bần dân thi rớt chứ gì? Vậy ta kiếm trong đó mấy người tài dùng được, xem anh tài ông chọn được lợi hại hay là nhân vật ta tìm từ trong đám thi rớt lợi hại hơn. Dù sao khoa khảo năm nay có Ma Chu danh tiếng vang dội sẽ rớt, Lưu Nhân Quỹ cũng sẽ bị phân phối tới Bảo Kê làm huyện úy, chỉ cần tìm hai người này, người của Lý Nhị ông chỉ là cặn bã.
Biện pháp AQ tự an ủi mình có tác dụng, Vân Diệp thấy đỡ hơn nhiều, trước đó tìm toán học đại sư Lưu Hoài Nhân mượn người, chẳng ngờ không mượn được còn bị ông ta tóm lấy đi giảng bài mấy lần. Không có quân của mình thật quá thiệt thòi, nếu như gọi là Khác vật viện vậy lão tử biến nó thành trường học luôn. Vì trường học trong hoàng thành, không tin không tuyển được học sinh.
Khác vật phải dạy từ nhỏ, đó là lời Vân Diệp dạy Lý Thừa Càn. Nếu tất cả mọi người đều không coi trọng, vậy lão tử phải làm nên một phen sự nghiệp, để bọn họ nhìn, tới khi đó cho sáng cái mắt chó của bọn họ ra.
Lý Thừa Càn sợ lắm, vì Vân Diệp rất kích động, y đứng ở trên bàn la mắng văn miệng như con chó điên, hai tay múa lên như lên cơn động kinh.
- Không có học sinh thì ta mua cho ngươi vài người là được chứ gì.
Theo hắn thấy Vân Diệp muốn làm sư phụ tới điên rồi, vội mua cho y mấy đứa học sinh dỗ cho yên chuyện:
Vân Diệp không la lối nữa, vỗ mạnh lên đầu một phát, sao ta lại quên mình ở triều Đường vạn ác chứ, nhân khẩu có thể mua được mà, chẳng đáng mấy đồng, nhất là trẻ con, mười quan tiền mua được ba đứa.
Nhảy từ trên bàn xuống, phải về nhà tìm cô cô hỏi đi đâu mua trẻ con. Tâm tình kích động căn bản không nghe thấy Lý Thừa Càn nói cái gì.
Đến đây thôi
Một người tóc hoa râm quỳ thẳng đứng trước cửa Vân phủ, bên cạnh còn quỳ một phụ nhân, đằng sau đứng hai đứa bé. Phó dịch trong nhà muốn bọn họ rời đi, nam tử kia lại nói hắn được hầu gia dùng 10 quan tiền mua về, ở đây đợi hầu gia ra. Nói với hắn hầu gia tới hoàng cung rồi, hắn bảo có thể đợi được.
Vân Diệp cưỡi ngựa vội vã về phủ, từ xa đã thấy cổng phủ chen lấn một đám đông, còn tưởng xảy ra chuyện gì, vừa mới tới gần phó dịch phát hiện ra hầu gia về phủ, hô lên một tiếng, đám đông xem náo nhiệt chạy cả.
- Ngươi tên là gì gì nhỉ, à phải, ngươi là Tiền Thông? Là người bán mình ở cửa chợ tây? - Lão nô khấu kiến hầu gia.
Tiền Thông quỳ dưới đất dập đầu bồm bộp:
- Đứng lên ngay, không sợ người ta cười cho à, ngươi là lão nô nhà ai, ta cao hứng thấy ngươi đáng thương thưởng cho hai đĩnh bạc, có cái gì đâu.
- Hầu gia nghĩa cả, Tiền Thông xin nhận, khi đó hầu gia ném lại 20 quan tiền rồi vội vã bỏ đi, hầu gia có thể không coi chuyện này là gì, nhưng Tiền Thông không thể làm thế, nay hồn gia (vợ) đã khỏi, tự tới phủ nghe lệnh.
Đúng là một người giữ chữ tín, Vân Diệp thầm thở dài:
- Nếu ngươi một lòng muốn báo đáp, thì ta đang thiếu một mạc liêu (trợ tá), chọn ngươi vậy. Hiện giờ cùng ta đi làm việc, ngươi đi nói với quản gia cô cô bảo người an bài mẹ con Tiền phu nhân, nói là Tiền tiên sinh mà ta mời.
Vân Diệp thiếu người tới điên rồi, tất nhiên không bỏ qua người hữu dụng như Tiền Thông:
Tiền Thông cũng không phải người làm cao, dù sao hắn cũng tự nhân là người của Vân phủ, tất nhiên không quan tâm tới làm nô phó hay mạc liêu, chắp tay nói:
- Kính cẩn tuân lệnh.
Liền dặn nương tử vài câu rồi đứng bên cạnh Vân Diệp nghe an bài.
Tiền Thông không thẹn là người gốc Trường An, vốn tưởng mua người phức tạp bị hắn làm đơn giản hóa, một hàng bốn năm nha tử ( buôn người) đứng trước mặt Vân Diệp, tùy ý hầu gia chọn.
Vân Diệp không chọn, chỉ nói với nha tử mình cần nam đồng từ mười tuổi tới mười bốn tuổi, cần thông minh, tốt nhất là biết chữ, nhân số khống chế ở mười lăm người, nếu như có nữ đồng cực kỳ thông minh cũng có thể nhận.
- Tiền ta không hỏi tới, nhưng lai lịch phải thanh bạch, nếu như là gạt được, bổn hầu gia sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Cuối cùng Vân Diệp cảnh cáo mấy tên nha tử, y không muốn thành tên đầu sỏ lửa bán trẻ con:
Bốn nha tử vỗ ngực nói sẽ không làm cái chuyện thiên lôi đánh ấy, vả lại quan phủ quản rất nghiêm, xảy ra chuyện này không cần hầu gia ra tay, nha dịch cũng lột da bọn họ.
Chợ người! Đó là một thứ đặc sắc khác của vương triều phong kiến, khi nhỏ học lịch sử nhìn trong tranh một nam tử tráng kiện bị chủ nô béo u cạy miệng xem răng, cảm giác chẳng khác gì mua súc xinh, nữ nô càng đối diện với hiện thực tàn khốc hơn, ngày ngày gặp phai sự khinh nhờn quấy nhiễu không ngớt, trong pháp luật Đại Đường, nô phó ngang hàng với gia súc, thậm chí không bằng, tự ý giết trâu sẽ bị quan phủ tra hỏi, còn bị phạt, nói không chừng còn bị nhốt vài ngày để cảnh cáo người khác. Không hề nghe thấy đánh chết nô phó bị quan phủ hỏi tới. Mặc dù trên Đường luật sơ nghị có ghi rõ ràng vô cớ giết nô phó bị đánh trăm trượng, nhưng chưa từng có ai bị phạt vì tội này.
Trình Xử Mặc nói mỗi ngày đều có xác không tên ném ở Loạn Táng cương, Kim Ngô vệ mỗi ngày tuần tra đều nhìn thấy, chỉ cần không phải khổ chủ thì không ai hỏi, đó gọi là dân không tố cáo thì quan không truy cứu.
Tiền Thông rất hữu dụng, đến nhà có vài ngày đã đem trên dưới đi vào trật tự, là một người rất giỏi giang. Lão nãi nãi bảo quản gia cô cô lui về, chỉ quản nội viện là đủ rồi, ngoại viện giao cho Tiền Thông quản lý. Cả nhà bọn họ ở trong một cái tiểu viện nhỏ, cũng vui vẻ lắm.
- Lão Tiền, làm quản gia trong nhà thiệt thòi cho ngươi quá, đợi ta tìm được nhân tuyển thích hợp thì ngươi không cần làm việc này nữa, tới bên cạnh ta giúp đỡ, được không?
Vân Diệp có hơi áy náy, rõ ràng đã nói là làm mạc liêu, chẳng biết sao lại biến thành quản gia.
- Ha ha, hầu gia nghĩ nhiều rồi, lão phu nhân có hỏi lão nô làm quản gia có ủy khuất không, lão nô nói với lão phu nhân trước khi tới Vân phủ, lão nô đã đem thân phận của mình sửa thành tiện dân, nếu như mất đi tôn nghiêm thì cái thân phận lương dân không còn thích hợp với lão nô nữa, lúc trước vươn tay ra là định sẵn thành tiện dân, nếu không có hầu gia trợ giúp. Sợ rằng lão nô chẳng bản nổi bản thân được 20 lượng, tiện nội cũng sớm chôn xuống đất vàng rồi. Nay hầu gia chính lúc ý chí bừng bừng, thẳng tiến về phía trước, Tiền Thông bán thân quy t huận nói không chừng là phúc khí.
Hắn nhìn rất thoáng, không có vẻ gì là ủy khuất, hẳn nhiều năm sống chao đảo khốn khó đã đem khí anh hùng trong lòng mài mòn sạch. Nay vừa được ngày tháng yên bình phú quý ở Vân phủ, lòng liền thấy thỏa mãn. Quản gia cô cô len lén nói với Vân Diệp, khi vừa an bài cả nhà Tiền phu nhân vào tiểu viện, tiền phu nhân liền khóc nức nở, sờ hết một loạt đồ dùng trong nhà, còn luôn miệng hỏi đây thực sự là nơi ở của chúng ta sao?
Tạm thời không nói tới phúc khí mà Tiền Thông nói rốt cuộc là gì, chỉ cần hắn nguyện ý, đó là phúc khí, nơi lòng ta an ổn là cố hương mà.
………………..
Trong thư phòng yên ắng, Vân Diệp đang viết như ba đã giữ trạng thái này liền sáu ngày rồi.
Khác vật viện một nghèo hai trắng, trước đó người ta chưa bao giờ nghĩ tới thành lập một cơ cấu như thế này, nếu chẳng phải Vân Diệp kiên trì, đồng thời đảm bảo tự cấp tự túc, hoàng đế sẽ không nuôi một cơ cấu trông như trò cười này. Trong mắt ông ta, Khác vật viện chỉ là trò chơi trong tay thái tử và Vân Diệp, nếu như có thu hoạch chỉ là niềm vui bất ngờ, nếu như không có thu hoạch thì chẳng ảnh hưởng gì.
Ông ta đánh giá sai Vân Diệp, là một người hiện đại, y đã quen với loại mô hình sáng nghiệp này rồi, chỉ cần hoàng đế cho chính sách là y có thể lập nghiệp bằng tay trắng. Lý Nhị không tính tới đầu tư vô hình của y, hai chữ hoàng gia đủ bằng với vạn quan tiền, huống hồ trong cái Đường luật thủng lỗ chỗ Vân Diệp thấy có thể đi xe ngựa qua lại chứ chả phải là luồn lách.
Khác vật viện đang khua chiêng gõ trống tu sửa, ba mươi mấy vị lão nhân chia thành sáu tổ, ai làm việc nấy, rành mạch phân minh. Thuê mấy chục người sao chép tái liệu địa lý mượn từ công bộ, Vân Diệp muốn làm quen lại về Đại Đường. Quân giới thuộc về cơ mật, quân khí giám không nể mặt y, nghiêm khắc từ chối yêu cầu phi phận sự của Khác vật viện, ngay cả Lý Thừa Càn cũng đụng đầu vào tường. Tương tác giám còn dễ nói chuyện, mượn được một số bản vẽ làm vũ khí dân dụng, đồng thời nói rõ đây là nể mặt thái tử điện hạ nên mới có ưu đãi đặc biệt.
Đồ mình xấu cũng thấy quý! Đó là phán định của Vân Diệp, càng xem các loại tài liệu, Vân Diệp càng tức giận. Ngươi nhìn cái hình cái cày này đi, chẳng những vẽ khó coi, ngay cả kích cỡ cũng không đánh dấu, toàn bộ bản vẽ được chí thích qua loa vài dòng, chỉ nói dùng vật liệu gì, không nói rõ làm ra sao, có ma mới biết phải làm như thế nào. Vả lại đầu lưỡi cày là hình tam giác, ngay cả lưỡi dao thiết yếu cũng chẳng có, chả trách chỉ có thể dùng trâu cày ruộng, ngựa căn bản kéo không nổi, đúng là rác rưởi.
Cuốc làm bằng gang, rác rưởi! Liềm chỉ dài một xích, rác rưởi! Cái gì, hạt giống rải bằng tay? Vậy cái loại cày có lỗ ném đi đâu rồi? Không phải phát minh ra từ thời Hán rồi à? Sao Quan Trung nơi có nông nghiệp phát đạt nhất Đại Đường vẫn dùng tay reo mầm? Đám khốn kiếp này, ngay cả máy liên hợp gieo cày cũng làm mất rồi, thật không thể tha thứ được.
Danh sách chương