Bị người ta bắt nạt rồi, Vân Diệp định trốn trong nhà không ra ngoài nữa.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, Lý Nhị muốn tìm ngươi thì ngươi có trốn đến chân trời ông ta cũng lôi ra được. Một chỉ ý nhẹ nhàng rơi trên đầu y, viện phán Viện khác vật Đại Đường kiêm trường sử hành quân Tả Vũ Vệ, viện chính là Lý Thừa Càn. 

Tìm khắp cơ cấu quốc gia Đại Đường, chẳng một ai biết Khác vật viện là cái nơi nào. Cuối cùng hỏi Lý Thừa Càn, hắn mới tìm được một viện tử cực lớn bên cạnh Duyên Hỉ môn hoàng thành, cả viên cây cối um tùm, diện tích năm mẫu, trong hoàng thành cũng coi là viện tử có hạng rồi, đương nhiên không thể so với Trung Thư, Môn Hạ ở gần đó.

Mỗi tội cũ quá, cửa sổ có cái rời cả ra rồi, đứng trong phòng ngẩng đầu lên là thấy bầu trời xanh ngắt. Tới triều Đường đã một thời gian rồi, biết hiện giờ Lý Nhị rất nghèo, nhất là sau khi bị Hiệt Lợi bắt chẹt một trận thì càng nghèo, nghe nói Tử Thần điện mà ngày ngày ông ta làm việc cũng hè thì nóng nực, đông lạnh giá, cung điện mới tu sửa vẫn đang dang dở, làm hoàng thành trông rất khó coi.

Nhưng cái nơi thế này thì ta làm việc thế nào? Đây là một cơ cấu, là cơ cấu khoa học mà ta từng nói với với Lý Thừa Càn, là nơi cần làm việc thực tế, song cơ cấu ngay cả cửa sổ cũng chẳng có thì hi vọng nghiên cứu ra được cái gì? Hiện giờ đâu phải là thời kỳ Mao thái tổ, dựa vào nhiệt tình mộng tưởng có thể chinh phục tất cả. Vân Diệp là một tên chủ nghĩa công lợi triệt để, nếu muốn thành tích, vậy phải có báo đáp tương ứng. Hoàn cảnh hiện giờ của y so với Khác vật viện trong tương tượng chênh nhau quá xa.

Chỉ có ba mươi mấy người, còn là những cao thủ khác vật tìm trong quan thị tòng ra, có lão gia gia, có bá bá, có thúc thúc, chỉ không có huynh đệ, nhân tài khác vật trẻ tuổi mới là thứ Vân Diệp cần. Trong những người này có chuyên kiến trúc thổ mộc, chính là kiến trúc sư, còn dùng được, có người chuyên môn xem phong thủy định mộ huyệt cho người ta, sao cả phong thủy sư cũng phái tới? Có người chuyên môn đào kênh, được rồi, vị này là công trình sư thủy lợi. Thợ rèn? Thợ ngói? Thợ mộc? Còn có một vị không biết xấu hổ cứ nói " cùng lý tận tình cho tới chết" không hiểu là ý gì luôn.

Trán Vân Diệp nổi gân xanh chằng chịt, đây là nơi mình mơ tới sao?

Bảo kiến trúc sư tính toán xem sửa sang lại cả viện tử tốn bao nhiêu tiền, bảo phong thủy sư tìm ở trong viện tử một căn phòng tốt nhất cho ta làm nơi làm việc, bảo các loại thợ kiếm con cháu của mình tới giúp sửa chữa. Bảo vị bá bá cùng lý tận tình làm văn thư ghi chép lại mệnh lệnh của mình rồi truyền đạt đi. Không thể không nói tính phục tùng của người Đường rất được, tốn mất ba ngày đã sửa sang được sáu gian phòng.

Lý Nhị bệ hạ rất khảng khái, phê xuống hai nghìn gánh lương thực cho Vân Diệp làm vốn lập nghiệp. Còn tiền? Không có đâu. Nếu như có tiền rồi còn cần ngươi làm gì? Đó chính là câu trả lời của Lý Nhị bệ hạ.

Đứng ở trên triều, trong đầu Vân Diệp chỉ có làm thế nào để lát nữa kiếm được 1000 quan tiền từ trong tay hộ bộ thượng thư, tệ lắm phải ứng khẩn cấp cho 800, nếu không có tiền, Khác vật viện phải ngừng hoạt động, mình chả sao, chỉ có một năm không phát bổng lộc cũng có hề gì, nhưng ba mấy thủ hạ phía dưới thì không được, chỉ có lương thực thì không sống nổi ở Trường An, mà lương thực lại không dám bán đi, đó là tội lớn.

- Một vạn quan? Ôn thượng thư, binh bộ xa giá ti ta mỗi năm dùng hư tới hơn vạn thớt ngựa, nếu như không bổ xung thêm chiến mã mới, ông bảo kỵ binh Đại Đường ta biến thành bộ binh à?

Lý Tích nổi giận trừng mắt, đang lớn tiếng chỉ trích hộ bộ thượng thư keo kiệt:

Vị này đòi một vạn quan tiền còn chưa biết đủ, Vân Diệp rất hi vọng 1000 quan của mình không là gì trong mắt Ôn thượng thư.

- Lãng phí chiến mã năm sáu phần mười đều do tổn hại móng ngựa gây ra, đó là đại nhân tố lớn cản trợ kỵ binh xuất kích, hai năm qua sĩ tốt Đại Đường ta nằm gai nếm mật, thề phải rửa nhục, cho nên huấn luyện khắc khổ, những chiến mã bị tổn thương là đáng giá.

Lý Tịnh đứng ra nói giúp Lý Tích:

- Một vạn quan là năng lực lớn nhất của hộ bộ rồi, muốn nhiều hơn phải đợi tới sang năm.

Ôn Đại Nhã không lui bước:

Triều đường thời đầu Đại Đường rất thoải mái, chỉ cần ngươi có lý là có thể trình bày tận tình, Lý Nhị bệ hạ ngồi ở ngự tọa cao tít nhìn thần tử tranh luận, đó là cảnh ông ta thích thấy, phản ứng của mỗi người đều là mục tiêu ông ta quan sát, ông ta phát hiện ra Vân Diệp hình như có điều muốn nói, đi lên vài bước lại lui về. Không phải y đang bận kiến lập Khác vật viện sao? Thế nào lại chạy lên triều đường? Lại thấy y kéo thái tử thì thầm là biết tám phần y có cách giải quyết khó khăn vừa rồi Lý Tích nói. 

Nhớ lại mấy ngày trước y cùng thái tử, Trình Xử mặc ngâm bài thiếu niên ca, lòng sinh tâm tư kỳ quái, Hổ con cất tiếng, trăm thú hoảng loạn. Chim ưng thử cánh, bụi cuốn ầm ầm? Trẫm muốn xem xem Khác vật viện mà ngươi khoác lác có cách gì giải quyết được khó khăn nghìn năm qua không giải quyết được.

Sau khi Phòng Huyền Linh trách mắng chư thần làm ồn, Lý Nhị liền lên tiếng:

- Lam Điền hầu Vân Diệp, trẫm thấy ngươi tựa hồ có lời muốn nói, cứ mạnh dạn góp lời, chỉ cần có lý, cái gì cũng có thể nói, khác vật viện ngươi và thái tử mới lập tuy nói đơn sơ một chút, nhưng thiếu niên phải đi con đường gập ghềnh của mình càng thể hiện bản lĩnh mà.

Đường nào nữa mà đi, Vân Diệp cắn răng đứng ra giơ ba ngón tay lên:

- Cho thần ba nghìn quan, thần sẽ giải quyết vấn đề hao tổn vó ngựa.

Đó là lần đầu tiên y chủ động đứng ra ôm việc vào mình, Lý Thừa Càn khẩn trương nhìn y, toát mồ hôi thay y, đây không phải là đám huynh đệ tán phét ba hoa với nhau, nơi này là triều đường một ngụm nước bọt ném thủng một cái hố, lời nói ra là không nuốt lại được.

Lý Tịnh nhìn Vân Diệp không nói gì, Lý Tích hơi ngạc nhiên, Ôn Đại Nhã đi tới nói:

- Ngươi có biết nói ra lời này, lão phu không coi ngươi là đứa nhỏ mười mấy tuổi nữa, mà là Lam Điền hầu của Đại Đường ta.

Cảm kích chắp tay với Ôn thượng thư:

- Đại nhân có thể coi lời này là lời của viện phán Khác vật viện Đại Đường, ba nghìn quan, hạ quan cần ngân, sáu ngày, đó là kỳ hạn giải quyết vấn đề, đó là lời hứa của Khác vật viện.

Ôn Đại Nhã mắt ánh lên sắc lạ, hai tay vỗ vào nhau, nói lớn:

- Hay, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, võ ngựa hao tổn không chỉ gây ra lãng phí lớn, càng làm hỏng thời cơ chiến đấu, chỉ cần ngươi giải quyết được khó khăn này, lão phu có phải cắn răng chắt bóp từ chi dùng của hộ bộ ra cho ngươi 100 quan tiền giúp Khác vật viện sớm ngày bước trên con đường bằng phẳng.

Vân Diệp cùng vỗ tay với Ôn Đại Nhã, ai nấy hài lòng về chỗ của mình.

Lý Nhị mỉm cười nhìn thần tử đánh cược, chỉ nói:

- Lam Điền hầu, trẫm rất tò mò, ngươi định giải quyết ra sao? Giải quyết tới mức độ nào mới coi là thành công.







Vân Diệp đã suy nghĩ kỹ rồi, tự tin nói:

- Từ Trường An tới Lạc Dương đi về tốn 1500 dặm, thần định để hai kỵ sĩ mỗi người hai ngựa xuất phát từ Trường An, tới Lạc Dương rồi sẽ lấy ấn thư chứng minh thực sự tới nơi, rồi quay về theo đường cũ, về tới Trường An xong kiểm tra vó ngựa không tổn hao gì là thần thắng, ngược lại là thua. Bệ hạ thấy sao?

- Đó là nguyên nhân ngươi cần 6 ngày? Nhưng ngươi cần thời gian chế ra vật cần dùng mà?

Ngưu Tiến Đạt hơi lo lắng hỏi:

- Tiểu thần không hiểu vấn đề đơn giản như vậy mà vì sao nghìn năm qua không ai giải quyết, chúng ta đều biết đi chân đất sẽ bị thương, vì thế mà phát minh ra giày, vì sao không cho ngựa đi giày?

Triều đường xôn xao.

Lý Cương đứng ra tay chỉ vào Vân Diệp, miệng run rẩy không nói lên lời, nửa ngày sau mới thốt lên được mấy chữ:

- Đồ nhãi ranh!

- Thần đàn hặc Lam Điền hầu Vân Diệp ăn nói huynh hoang, lòe bịp thiên hạ trên triều đường, coi thường bệ hạ, không trừng phạt không thể răn đe thiên hạ.

Một lão khốn trên bốn mươi phẫn nộ đứng ra chỉ trích Vân Diệp nói năng lung tung:

Lý Tịnh mặt đầy thất vọng, Lão Trình lo lắng trùng trùng, Ôn Đại Nhã cũng thở dài không nói nữa:

Vân Diệp đứng giữa triều đường cười hì hì nhìn đám đại thần hỗn loạn, ra hiệu thái tử đang định đứng ra nói đỡ. Lão Ngưu vừa định đi lên thì Lão Trình kéo lại, nói ở bên tai:

- Ông quên tên tiểu tử này làm việc nếu không nắm chắc chín phần thì sẽ không lỗ mãng đứng ra à? Tên tiểu tử này e đang nhịn lắm đây, cái Khác vật viện gì đó của y nghèo rớt, lão phu tử kia khó chạy thoát khỏi lòng bàn tay của y. xem tại.

Ông ta nhìn thấy Vân Diệp ra hiệu với thái tử, ngón cái ngón trỏ gập lại, ba ngón tay kia thì giơ lên, nghe nhi tử nói đó là dấu hiệu vạn sự đại cát. Lão Trình, Lão Ngưu không lo nữa, đứng bên xem Vân Diệp rốt cuộc trêu đùa đám lão phu tử này thế nào.

Phòng Huyền Linh ra khỏi hàng chất vấn:

- Lam Điền hầu, lời vừa rồi ngươi nói có phải là đùa không?

- Bẩm trung thư lệnh đại nhân, mỗi lời của hạ quan đều là thật, thế nhưng chư công lại không tin.

Vẫn cái bộ dạng lấc ca lấc cấc đáng đánh đòn:

- Nếu đã như thế lão phu tuyên bố đánh cược giữa ngươi và Ôn thượng thư bắt đầu thi hành vào ngày mai, nếu có chút sai lệch nào, không phải chút trừng phạt nhỏ có thể dịu lửa giận của chư công, nghĩ cho kỹ đi.

Ông già này không tệ, còn suy nghĩ cho Vân Diệp, ngày sau có cơ hội phải báo đáp, Vân Diệp nghĩ thầm:

Phòng Huyền Linh đi tới giữa triều thi lễ với Lý Nhị:

- Khởi bẩm bệ hạ, lão thần vừa mới hỏi qua Lam Điền hầu, y chuẩn bị tiếp tục thi hành đánh cược, không có ý nuốt lời, để công bằng, cho y sáu ngày được không ạ?

- Chuẩn tấu.

Lý Nhị nói gọn, ông ta muốn xem xem Vân Diệp cởi bỏ nút thắt này thế nào.

- Vi thần có lời muốn nói.

Vân Diệp chạy ra, cơ hội moi tiền hiếm có thế này làm sao bỏ lỡ cho được.

- Mấy ngày trước được bệ hạ ban thưởng, trong nhà vi thần nhân khẩu đơn sơ không dùng hết gia tài vạn quan, nếu đã cùng Ôn thượng thư đánh cược, thì cùng mấy vị đại thần vừa rồi chỉ trích vi thần cũng không hề gì, lấy vạn quan tiền này đánh cược, vi thần ý nghĩ của mình có thể thực hiện, không biết chư vị đại nhân có dám đánh cược không?

- Lão phu Khổng Dĩnh Đạt, trong nhà tuy chỉ là trung lưu, nhưng 1000 quan vẫn bỏ ra được, xin cùng Vân hầu đánh cược, lão phu mong Vân hầu thắng, có điều lão phu thấy khó khó lắm....

- Lão phu Lý Cương...

- Lão phu Sầm Văn Bổn...

- Lão phu...

Trong những tiếng đồng lòng cượcVân Diệp thất bại, có mấy âm thanh không hài hòa.

- Lão phu bỏ 5000 cược Vân Diệp thắng.

- Lão phu bỏ 3000 cược Vân Diệp thắng.

- Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần mấy năm qua cũng có chút tích góp, bỏ ra 2000 cược Vân hầu thắng.

Nghe mấy câu này Vân Diệp khó chịu như nuốt phải ruồi. Lão tử đánh bạc kiếm tiến để chém giết bốn phương, tung hoành thiên hạ, đột nhiên nhảy ra mấy kia chia hoa hồng, làm sao mà chịu nổi, là tên khốn nào?

Hung hăng quay đầu tìm người, chỉ thấy Lão Trình, Lão Ngưu, Lý Thừa Càn ba tên cướp đang chắp tay chúc mừng nhau.

Phòng Huyền Linh cười khà khà thêm vào 1000 quan cược Vân Diệp thắng, thế là hoàn thành đánh cược, chỉ cần Vân Diệp thắng rồi, Khác vật viện trong vòng năm năm không lo chi phí, nếu như thua, chắc phải bán hầu phủ thôi.

Vân Diệp không yên tâm, đòi một thứ xác nhận tính hiệu lực của đánh cược, cẩn thận thu giấy đánh cược vào lòng, rồi nhìn chư vị đại thần xung quanh cười hì hì.

- Chư vị đại nhân có thể về nhà chuẩn bị tiền rồi, Khác vật viện còn chờ trả lương đấy.

Cuối cùng tới lúc Vân Diệp vênh mặt:

- Tiểu tử, muốn 3000 quan của lão phu thì lấy ra thứ thực tế đi, sẽ lập tức đem xe kéo tiền tới cho ngươi ngay. Nếu không, lão phu thấy hầu phủ của ngươi không tệ, định nạp thêm một phòng thiếp, an bài ở nhà ngươi.

Trường Tôn Vô Kỵ trêu đùa, khiến các đại thần cười vang đội, Lý Nhị cũng hơi nhếch mép.

- Trường Tôn bá bá, đại nhân khác không tin thì còn có thể thông cảm được, người cũng không tin thì làm tiểu chất thất vọng quá, con ngựa đóng móng sắt Tiểu Xung cưỡi từ Lũng về Trường An, bá bá có biết không?

Lại chắp tay với Lý Hiếu Cung:

- Đa tạ 3000 quan của vương gia, vãn bối nhận rồi, còn về móng sắt có tác dụng không thì người về hỏi Hoài Nhân ca ca sẽ hiểu.

- Tiểu tử, ngươi nói Hoài Nhi con ta cưỡi ngựa đi giày chạy từ Lũng về Trường An? Còn có cả Trường Tôn Xung của nhà Trường Tôn?

- Đương nhiên còn có Trình Xử Mặc của nhà Lô công gia nữa.

Lý Nhị bệ hạ không ngồi yên được nữa, lập tức tuyên triệu Trường Tôn Xung, Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân đem ba thớt ngựa đóng móng sắt hỏa tốc tiến cung.

Nhìn ba con ngựa phóng như bay trên trên đường ném đầy cát đá, binh khí hư hại, cằm các vị đại thần như muốn rớt ra.

Thế này mà cũng được à? Chỉ cần đóng lên móng ngựa một cái miếng sắt hình vòng cung là không cần lo vấn đề mài cọ hỏng nữa, một khi móng sắt bị hỏng thì ném đi thay cái mới là được, Vân hầu nói đúng, vấn đề đơn giản như thế vậy là làm khó tướng soái gần nghìn, đáng cười, đáng cười.

Lý Nhị thì lại dở khóc dở cười, Lý Hiếu Cung bợp gáy nhi tử:

- Có chuyện này sao không nói cho ta, ngươi có biết lão tử của ngươi vì bốn miếng sắt này mà mất 3000 quan không hả?

Trường Tôn Vô Kỵ cũng nhìn nhi tử với ánh mắt bất thiện.

- Phụ thân không biết đấy, lúc trước Tiểu Diệp đóng móng sắt cho chiến mã của hai nhi đã bắt hài nhi thề không được tiết lộ với bất kỳ ai, hài nhi đầu có biết y dùng để hại người, nếu không hài nhi sao dám che giấu.

Trường Tôn Xùng mặt đưa đám giải thích với lão tử của hắn:

Ôn Đại Nhã ngửa đầu thở dài:

- Lão phu vì bốn mảnh sắt này mà tốn 4000 quan, tốn một cách tâm phục khẩu phục, lão thần ngu muội, nhìn chuyện không tường, xin bệ hạ giáng tội.

Lý Nhị cười khổ:

- Ái khanh đâu có tội gì, lấy 4000 quan giải quyết khó khăn cả trở kỷ binh nghìn năm qua là có công với xã tắc, chuyện ngày hôm nay xảy ra ngay trước mắt trẫm, Lam Điền hầu có bản lĩnh quá thần kỳ, tính mưu quân thần chúng ta trên triều đường, chúng ta tự mình rơi vào bẫy, chẳng trách được người khác. Chỉ là ngày sau đừng đánh cược với tên tiểu tử này, cho dù y có yêu cầu hợp lý cũng phải cân nhắc cho kỹ, đừng để y lợi dụng.

Ôn Đại Nhã gật đầu hết sức đồng cảm, đây là điều Vân Diệp không ngờ tới, mình chẳng qua nghèo quá sinh cấp lại khiến gây ra ấn tượng khắc sâu với bách quan Đại Đường, sau này tấu chương của y sẽ bị Lý Nhị nghiên cứu kỹ càng đề phòng bất chắc, tam tỉnh lục bộ càng càng coi y như mãnh thú, không còn cái chuyện bỏ 4000 quan mua bốn miếng sắt nữa rồi.

Lão Trình miệng cười tới nhét được cả nắm đấm vào, vỗ người này, vỗ người kia, phóng khoáng nói:

- Lão Lý, lão Lục trong nhà có thiếu tiền thì nói với huynh đệ một tiếng, gia hạn thêm cũng không phải không thể, chỉ là sau này đi Trâm Hoa Lâu thì ngươi trả tiền nhé, ha ha ha.

Cái mặt cứng ngắc của Lão Ngưu cũng lộ ra nụ cười hiếm có, gật đầu với Vân Diệp, bộ dạng được an ủi lắm. Lý Thừa Càn thì mừng tới cười chỉ thấy răng không thấy mắt, Lý Nhị không quen, bảo với hắn:

- Con còn chưa thành niên, cần nhiều tiền làm cái gì? Về đưa cho mẫu hậu con, bù vào chỗ thiếu trong cung.

Mặt Lý Thừa Càn tích tắc thành quả mướp đắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện