Ôi trời ơi là trời, Vân Diệp kêu thảm thiết trong lòng, ta có bao giờ định vào nhà ông học đâu, cả nhà ông toàn hạng biến thái, lão tử vào đó còn sống nổi à? Đây là thưởng hay trừng phạt? Mình tự đào hố tự nhảy xuống rồi. Người cả phòng thì hâm mộ không thôi, nhất là Lý Tích thì có chút đố kỵ rồi.
Vừa mới mời Tần Quỳnh nằm xuống, dùng cồn khử trùng, định khử trùng cánh tay mình thì bên ngoài có một tên tử tù dập đầu bồm bộp. Lý Nhị sai thủ hạ gỡ vải trong miệng hắn ra, cho hắn nói.
- Tội tù sẵn lòng lấy máu, tội tù sẵn lòng lấy máu, xin cho tội tù một cơ hội bù đắp tội lỗi.
Nói xong lại bắt đầu dập đầu, đầu vỡ cả rồi.
- Vân Diệp, là hắn tự nguyện, hẳn không trái với lý niệm của ngươi, nghiêm kiểm tra máu của hắn xem, nếu như có thể dùng thì dùng, trẫm sẽ miễn cho hắn tội chết.
Vân Diệp đương nhiên không muốn dùng máu của mình, đau bỏ mẹ, vả lại có thể cho người khác một cơ hội sống, vì sao không vui vẻ mà làm? Cứu một mạng người hơn xây bảy ngôi chùa! Bỏ đi chuyện xây chùa, Vân Diệp thấy mình lương thiện hơn nhiều. Mong rằng máu của hắn cùng loại với Lão Tần.
Kiểm nghiệm máu, vị huynh đệ này rất may mắn, là nhóm máu 0, vỗ vai hắn:
- Ngươi may mắn đấy! Chỉ cần lấy một cân máu là đổi lấy được một mạng, làm ăn có lãi rồi.
Tên này cũng là thằng ngốc lớn mật, không ngờ còn nhe răng cười với Vân Diệp:
- Đại nhân không biết, tiểu nhân chém chết bốn người trên đường, cũng bị người ta chém hai đao, máu chảy đầy đất mà không chết nên mới to gan xin quan gia cho cơ hội sống. Đa tạ đại nhân, sau này cần máu cứ tìm tiểu nhân, chỉ cần không chết cứ thoải mái lấy.
Thằng cha này biết làm ăn đấy, khiến Lý Nhị dở khóc dở người, không khí khẩn trương trong phòng cũng được buông lỏng.
Rất thuận lợi, chất lượng máu của thằng ngốc lớn mật rất tốt, thuận lợi chảy vào huyết quản Lão Tần, hai người nằm cao ngang bằng, huyết áp rõ ràng không giống nhau, huyết áp của thằng ngốc lớn mật bình thường tất nhiên chảy vào cơ thể Lão Tần huyết áp thấp. Sau mười lăm phút, Vân Diệp ngừng quá trình truyền máu. Lão Tần hơi thở đều đặn, phổi không có tạp âm, chẳng ngờ ngủ mất rồi. Ngự y mà Lý Nhị đem tới bắt mạch Lão Tần gật đầu liên hồi, đồng thời thi thoảng nhìn Vân Diệp rất ngạc nhiên vì hiệu quả phi thường của truyền máu.
- Sức khỏe Tần khanh ra sao? Lý Nhị hỏi ngự y rất cấp bách:
- Hồi bẩm bệ hạ, mạch của Dực quốc công mạnh mẽ, hơi thở dài, đã ngủ rồi.
Lão Tần bị đau bệnh dày vò, mỗi đêm ngủ rất nông, thời gian ngủ thực sự ít, lần này thả lỏng, ngực không tức nữa, mệt mỏi bao ngày tất nhiên tràn đến như thủy triều, ngày như kéo bễ.
Lý Nhị bảo Tần phu nhân chiếu cố cho tốt Lão Tần, cùng mọi người tới tiền viện, tên ngốc lớn mật cũng bị đưa theo, tên này bị rút hơn một cân máu, trừ mặt trắng bệch thì giống như không hề gì, bị Úy Trì lão ngốc đấm cho còn giơ hai tay lên đỡ.
- Xem ra truyền máu không chết người, truyền máu cũng có thể cứu người, chuyện trên đời thật thần kỳ, trẫm quá tự cho mình là đúng rồi. Bố trí ổn thỏa trong nhà rồi vào cung học.
Nói xong bãi giá hồi cung, Vân Diệp tới ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không có, đầu lĩnh thị vệ đưa cho y một tấm yêu bài, nói là bằng chứng tiến cung. Nắm tay Vân Diệp nói:
- Sau này hai ta giao lưu tâm đắc truyền máu.
Lão Trình hài lòng, Lý Tịnh hài lòng, Lý Tích rất kinh ngạc, Úy Trì lão ngốc rất bất mãn, nói là chỉ thấy tục mệnh chưa thấy đoạt huyết, nói là muốn thấy lần nữa, ông ta thích nhìn người khác chảy máu, cái đồ biến thái. Tần Hoài Ngọc mắt sáng như sao, sáng chói mắt, *** ton bên cạnh gọi Vân huynh Vân huynh không ngớt, rõ ràng hắn lớn hơn Vân Diệp. Đang đắc ý thì cổ lại bị người ta tóm lấy, mùi hôi quen thuộc, vì tránh lại bị kẹp vào cái nách kia Vân Diệp vội kêu toáng lên.
- Tiểu tử vừa rồi lo cho sức khỏe của Tần bá bá nên mới phá bữa ăn của mọi người, làm các vị bá bá chưa được tận hứng, thật tội đáng muôn chết, cho tiểu tử đích thân làm vài món ăn mời bá bá nếm thử, được không?
Cổ được buông ra, mấy vị quốc công làm ra cái vẻ nể mặt tiểu bối an nhiên ngồi sau bàn uống trà, đợi Vân Diệp làm cho họ ăn.
*************
Trường An vào buổi sáng tĩnh mịch mà ưu nhã, toàn thành bao phủ trong làn sương màu lam nhạt, giống như cô thiếu nữ e thẹn. Đại môn các phường lần lượt mở ra, dòng người rời cửa bắt đầu một ngày mới.
Tiếng leng keng ở phường Chiêu Quốc cả đêm không ngừng, Lão Xuyên xoa cái mặt mướt mồ hôi, rót từ ấm một chén trà lạnh ngửa cổ đổ vào, trà thô lạnh ngắt làm hắn rùng mình, mệt mỏi trong chớp mắt đã biến mất tăm tích, lấy trong ấm trà ra một miếng gừng bỏ vào miệng nhai ngon lành, vẫn chưa tới giờ ăn cơm, bà nương và thằng bé đang ngủ, hôm qua bọn họ mệt quá rồi.
Lão Xuyên nhìn than củi chất đống ở góc tường, mỗi cục than đều bằng quả hạch đào, rất đều, đó là Kinh Thiêu thứ than củi nổi tiếng nhất, mỗi tội là đắt quá, nếu như chẳng phải do làm ăn thì bất kể thế nào hắn cũng không dùng nổi loại than tốt như thế.
Trong sân đặt ba cái lò than kiểu mới nhất, đó là thành quả cả một đêm của hắn và đồ đệ, hôm nay sẽ có người tới lấy đi, mỗi cái lò tiền công là 300 đồng, thêm vào chi phí sắt là 500.
Mình rèn mấy chục con dao, đồ đệ mệt sống mệt chết mới kiếm được 500 đồng, hiện giờ một đêm làm việc của mình đã bằng thu nhập cả tháng trước kia, còn không phải lo đem bán. Hắn lấy ra một từ giấy từ trong cái hộp bí mật dưới đe sắt, đó là giấy tốt mà nhà phú quý dùng viết thư hoặc bái thiếp mới dùng, dầy chắc không dễ hỏng, bên trên không biết dùng thứ bút gì vẽ hình lò, chỗ phải nhìn từ trên xuống, chỗ phải nhìn từ hai bên, lai có chỗ nhìn từ dưới lên, thậm chí còn có hình vẽ tách rời lò ra, chi chít là chứ.
Lão Xuyên không biết chữ, nhưng hiện giờ hắn lại có thể đọc từng chữ trên giấy, không sai một chữ nào. Đó là do Vân lão phu nhân dạy từng chữ một. Mình rèn sắt cả đời mà chưa bao giờ thấy loại hình mẫu này, hiểu bản vẽ rồi thì tên thợ ngốc cũng làm ra được.
Đây là bảo bối gia truyền, chỉ có thể cho Thuyên Trụ, mấy đứa nhỏ khác cho thêm ít tiền là được, nghĩ tới đó lòng nóng lên. Vân gia tốt thật! Năm xưa thấy cô nhi quả phụ bọn họ là hàng xóm cho nên mới giúp vài lần, không ngờ báo đáp tới nhanh thế, tới mãnh liệt như thế. Đây là đường sống cho cả nhà Lão Xuyên ta, hầu gia Vân gia học lão thần tiên, là lão thần tiên gì ấy nhỉ?
Có cùng tâm tư với Lão Xuyên còn có cả Tôn Vượng của hiệu sắt bên cạnh, hắn nằm mớ cũng không ngờ rằng lá sắt có thể kéo ra như mỳ vậy, tuy nói không có sức chịu đựng như dùng búa rèn, nhưng làm lá sắt quá nhanh, chỉ cần đô nước thép vào trong phễu, hai người kéo ròng rọc, giữa hai cái cán sắt sẽ có từng chút từng chút sắt lá một đi ra, sửa qua loa bên ngoài là có một tấm thép lá tốt, bao lên thiết trùy gõ, cuộn lại thành một cái thùng sắt lớn ba xích, không tốn mấy công sức, hiện giờ lò sắt của Chiêu Quốc phường bán khắp Trường An, không thể thiếu được ống khói làm bằng sắt lá này, lại thêm một ấm nước lớn bằng sắt lá, cả nhà lúc nào cũng có nước nóng, thật thoải mái.
Hôm qua Vân gia lão nãi nái nói ở phủ muốn tìm hạ nhân cho mấy vị tiểu thư, nhà đầu nhà mình sắp mười tuổi rồi, xem có thể đưa tới phủ làm nha hoàn không, Vân gia hiền hòa, lại toàn là phụ nữ trẻ nhỏ, nghe nói hạ nhân Vân gia ngày ăn ba bữa, nha đầu vào đó là hưởng phúc, mấy năm nữa lớn rồi, bằng vào thể diện láng giềng cũ cầu xin lão nãi nãi gả nó cho một nhà dư giả, vả lại nha đầu hầu hạ tiểu thư hầu phủ, chẳng phải là hơn nha đầu ở tiểu hộ à?
Vừa mới mời Tần Quỳnh nằm xuống, dùng cồn khử trùng, định khử trùng cánh tay mình thì bên ngoài có một tên tử tù dập đầu bồm bộp. Lý Nhị sai thủ hạ gỡ vải trong miệng hắn ra, cho hắn nói.
- Tội tù sẵn lòng lấy máu, tội tù sẵn lòng lấy máu, xin cho tội tù một cơ hội bù đắp tội lỗi.
Nói xong lại bắt đầu dập đầu, đầu vỡ cả rồi.
- Vân Diệp, là hắn tự nguyện, hẳn không trái với lý niệm của ngươi, nghiêm kiểm tra máu của hắn xem, nếu như có thể dùng thì dùng, trẫm sẽ miễn cho hắn tội chết.
Vân Diệp đương nhiên không muốn dùng máu của mình, đau bỏ mẹ, vả lại có thể cho người khác một cơ hội sống, vì sao không vui vẻ mà làm? Cứu một mạng người hơn xây bảy ngôi chùa! Bỏ đi chuyện xây chùa, Vân Diệp thấy mình lương thiện hơn nhiều. Mong rằng máu của hắn cùng loại với Lão Tần.
Kiểm nghiệm máu, vị huynh đệ này rất may mắn, là nhóm máu 0, vỗ vai hắn:
- Ngươi may mắn đấy! Chỉ cần lấy một cân máu là đổi lấy được một mạng, làm ăn có lãi rồi.
Tên này cũng là thằng ngốc lớn mật, không ngờ còn nhe răng cười với Vân Diệp:
- Đại nhân không biết, tiểu nhân chém chết bốn người trên đường, cũng bị người ta chém hai đao, máu chảy đầy đất mà không chết nên mới to gan xin quan gia cho cơ hội sống. Đa tạ đại nhân, sau này cần máu cứ tìm tiểu nhân, chỉ cần không chết cứ thoải mái lấy.
Thằng cha này biết làm ăn đấy, khiến Lý Nhị dở khóc dở người, không khí khẩn trương trong phòng cũng được buông lỏng.
Rất thuận lợi, chất lượng máu của thằng ngốc lớn mật rất tốt, thuận lợi chảy vào huyết quản Lão Tần, hai người nằm cao ngang bằng, huyết áp rõ ràng không giống nhau, huyết áp của thằng ngốc lớn mật bình thường tất nhiên chảy vào cơ thể Lão Tần huyết áp thấp. Sau mười lăm phút, Vân Diệp ngừng quá trình truyền máu. Lão Tần hơi thở đều đặn, phổi không có tạp âm, chẳng ngờ ngủ mất rồi. Ngự y mà Lý Nhị đem tới bắt mạch Lão Tần gật đầu liên hồi, đồng thời thi thoảng nhìn Vân Diệp rất ngạc nhiên vì hiệu quả phi thường của truyền máu.
- Sức khỏe Tần khanh ra sao? Lý Nhị hỏi ngự y rất cấp bách:
- Hồi bẩm bệ hạ, mạch của Dực quốc công mạnh mẽ, hơi thở dài, đã ngủ rồi.
Lão Tần bị đau bệnh dày vò, mỗi đêm ngủ rất nông, thời gian ngủ thực sự ít, lần này thả lỏng, ngực không tức nữa, mệt mỏi bao ngày tất nhiên tràn đến như thủy triều, ngày như kéo bễ.
Lý Nhị bảo Tần phu nhân chiếu cố cho tốt Lão Tần, cùng mọi người tới tiền viện, tên ngốc lớn mật cũng bị đưa theo, tên này bị rút hơn một cân máu, trừ mặt trắng bệch thì giống như không hề gì, bị Úy Trì lão ngốc đấm cho còn giơ hai tay lên đỡ.
- Xem ra truyền máu không chết người, truyền máu cũng có thể cứu người, chuyện trên đời thật thần kỳ, trẫm quá tự cho mình là đúng rồi. Bố trí ổn thỏa trong nhà rồi vào cung học.
Nói xong bãi giá hồi cung, Vân Diệp tới ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không có, đầu lĩnh thị vệ đưa cho y một tấm yêu bài, nói là bằng chứng tiến cung. Nắm tay Vân Diệp nói:
- Sau này hai ta giao lưu tâm đắc truyền máu.
Lão Trình hài lòng, Lý Tịnh hài lòng, Lý Tích rất kinh ngạc, Úy Trì lão ngốc rất bất mãn, nói là chỉ thấy tục mệnh chưa thấy đoạt huyết, nói là muốn thấy lần nữa, ông ta thích nhìn người khác chảy máu, cái đồ biến thái. Tần Hoài Ngọc mắt sáng như sao, sáng chói mắt, *** ton bên cạnh gọi Vân huynh Vân huynh không ngớt, rõ ràng hắn lớn hơn Vân Diệp. Đang đắc ý thì cổ lại bị người ta tóm lấy, mùi hôi quen thuộc, vì tránh lại bị kẹp vào cái nách kia Vân Diệp vội kêu toáng lên.
- Tiểu tử vừa rồi lo cho sức khỏe của Tần bá bá nên mới phá bữa ăn của mọi người, làm các vị bá bá chưa được tận hứng, thật tội đáng muôn chết, cho tiểu tử đích thân làm vài món ăn mời bá bá nếm thử, được không?
Cổ được buông ra, mấy vị quốc công làm ra cái vẻ nể mặt tiểu bối an nhiên ngồi sau bàn uống trà, đợi Vân Diệp làm cho họ ăn.
*************
Trường An vào buổi sáng tĩnh mịch mà ưu nhã, toàn thành bao phủ trong làn sương màu lam nhạt, giống như cô thiếu nữ e thẹn. Đại môn các phường lần lượt mở ra, dòng người rời cửa bắt đầu một ngày mới.
Tiếng leng keng ở phường Chiêu Quốc cả đêm không ngừng, Lão Xuyên xoa cái mặt mướt mồ hôi, rót từ ấm một chén trà lạnh ngửa cổ đổ vào, trà thô lạnh ngắt làm hắn rùng mình, mệt mỏi trong chớp mắt đã biến mất tăm tích, lấy trong ấm trà ra một miếng gừng bỏ vào miệng nhai ngon lành, vẫn chưa tới giờ ăn cơm, bà nương và thằng bé đang ngủ, hôm qua bọn họ mệt quá rồi.
Lão Xuyên nhìn than củi chất đống ở góc tường, mỗi cục than đều bằng quả hạch đào, rất đều, đó là Kinh Thiêu thứ than củi nổi tiếng nhất, mỗi tội là đắt quá, nếu như chẳng phải do làm ăn thì bất kể thế nào hắn cũng không dùng nổi loại than tốt như thế.
Trong sân đặt ba cái lò than kiểu mới nhất, đó là thành quả cả một đêm của hắn và đồ đệ, hôm nay sẽ có người tới lấy đi, mỗi cái lò tiền công là 300 đồng, thêm vào chi phí sắt là 500.
Mình rèn mấy chục con dao, đồ đệ mệt sống mệt chết mới kiếm được 500 đồng, hiện giờ một đêm làm việc của mình đã bằng thu nhập cả tháng trước kia, còn không phải lo đem bán. Hắn lấy ra một từ giấy từ trong cái hộp bí mật dưới đe sắt, đó là giấy tốt mà nhà phú quý dùng viết thư hoặc bái thiếp mới dùng, dầy chắc không dễ hỏng, bên trên không biết dùng thứ bút gì vẽ hình lò, chỗ phải nhìn từ trên xuống, chỗ phải nhìn từ hai bên, lai có chỗ nhìn từ dưới lên, thậm chí còn có hình vẽ tách rời lò ra, chi chít là chứ.
Lão Xuyên không biết chữ, nhưng hiện giờ hắn lại có thể đọc từng chữ trên giấy, không sai một chữ nào. Đó là do Vân lão phu nhân dạy từng chữ một. Mình rèn sắt cả đời mà chưa bao giờ thấy loại hình mẫu này, hiểu bản vẽ rồi thì tên thợ ngốc cũng làm ra được.
Đây là bảo bối gia truyền, chỉ có thể cho Thuyên Trụ, mấy đứa nhỏ khác cho thêm ít tiền là được, nghĩ tới đó lòng nóng lên. Vân gia tốt thật! Năm xưa thấy cô nhi quả phụ bọn họ là hàng xóm cho nên mới giúp vài lần, không ngờ báo đáp tới nhanh thế, tới mãnh liệt như thế. Đây là đường sống cho cả nhà Lão Xuyên ta, hầu gia Vân gia học lão thần tiên, là lão thần tiên gì ấy nhỉ?
Có cùng tâm tư với Lão Xuyên còn có cả Tôn Vượng của hiệu sắt bên cạnh, hắn nằm mớ cũng không ngờ rằng lá sắt có thể kéo ra như mỳ vậy, tuy nói không có sức chịu đựng như dùng búa rèn, nhưng làm lá sắt quá nhanh, chỉ cần đô nước thép vào trong phễu, hai người kéo ròng rọc, giữa hai cái cán sắt sẽ có từng chút từng chút sắt lá một đi ra, sửa qua loa bên ngoài là có một tấm thép lá tốt, bao lên thiết trùy gõ, cuộn lại thành một cái thùng sắt lớn ba xích, không tốn mấy công sức, hiện giờ lò sắt của Chiêu Quốc phường bán khắp Trường An, không thể thiếu được ống khói làm bằng sắt lá này, lại thêm một ấm nước lớn bằng sắt lá, cả nhà lúc nào cũng có nước nóng, thật thoải mái.
Hôm qua Vân gia lão nãi nái nói ở phủ muốn tìm hạ nhân cho mấy vị tiểu thư, nhà đầu nhà mình sắp mười tuổi rồi, xem có thể đưa tới phủ làm nha hoàn không, Vân gia hiền hòa, lại toàn là phụ nữ trẻ nhỏ, nghe nói hạ nhân Vân gia ngày ăn ba bữa, nha đầu vào đó là hưởng phúc, mấy năm nữa lớn rồi, bằng vào thể diện láng giềng cũ cầu xin lão nãi nãi gả nó cho một nhà dư giả, vả lại nha đầu hầu hạ tiểu thư hầu phủ, chẳng phải là hơn nha đầu ở tiểu hộ à?
Danh sách chương