Vân Diệp vô cùng phẫn nộ, đổ hoàng đậu ra đầy đất, phát hiện chỉ có mình và Vượng Tài đứng chính giữa, đám ngựa cúi đầu ăn, không đuổi Vượng Tài nữa.

Mắt Vân Diệp sáng lên, vẫy tay, lập tức có gia tướng mang rất nhiều hoàng đậu tới, mã phu thậm chí vác tới một sọt thức ăn cho ngựa, bên trong thêm nhiều muối ăn và lòng trứng.

Đàn ngựa bắt đầu vây quanh Vượng Tài kiếm đồ ăn, dù Vượng Tài ngửi mông ngựa cái cũng không bị lấy vó đá nữa.

Vân Diệp rời đàn ngựa, nơi này chỉ nên có Vượng Tài, không có chỗ cho mình.

Vượng Tài hạnh phúc đi trong đàn ngựa đang cúi đầu ăn, chỉ có nó ngẩng đầu, như mã vương kiêu ngạo đang tuần thị thần dân.

Mã phu mắt ướt nhòe nói:

- Công gia, Vượng Tài nhà ta phải làm mã vương mới đúng.

Vân Diệp cười vỗ vai mã phu, rất là tán đồng, Vượng Tài không làm mã vương thì con ngựa nào xứng? Nếu cần Vân Diệp có thể rải hoàng đậu kín sơn cốc.

Đàn ngựa dừng lâu ở một nơi, trong bụi cỏ liền xuất hiện mấy khuôn mặt âm hiểm, đó là đàn sói, khi ẩn khi hiện dàn hình miệng túi bao vây đàn ngựa.

Vân Diệp dùng kính viễn vòng nhìn rất rõ, đàn sói này rất có tổ chức, rất có kỷ luật, với nhãn quang quân sự của Vân Diệp phát hiện khả năng thành công của chúng lên tới tám thành.

Mã phu và gia tướng rút đao muốn xông lên, Vân Diệp ngăn lại, đây là cuộc sống của Vượng Tài, có hoàn toàn hòa nhập được vào đàn hay không phải xem vận khí.

Tai Vượng Tài vốn đang khiêm nhượng rũ xuống, đi khắp nơi ngửi mông ngựa lấy lòng, chớp mắt dựng lên, ngửa cổ hí dài, dũng mãnh xông tới con sói tấn công đầu tiên, lúc này không thấy chút già nua nào cả.

Công việc này chỉ có con ngựa dũng mãnh nhất đàn làm, đám ngựa cái không ăn nữa, lập tức hí gọi con mình tụ tập lại.

Con mã vương tham ăn hí dài, vó trước dựng lên đạp xuống đầu một con sói, nó cực kỳ tức giận, đáng tiếc con sói rất gian, vặn người luồn qua dưới bụng, tiếp tục tấn công ngựa con.

Vượng Tài đi giày sắt, được Vân Diệp dùng thép bách luyện rèn ra, dưới còn có hai cái đinh nhọn để bám vào mặt đất, nhìn thấy con sói kia, nó không thể dựng vó lên như mã vương nữa, mà húc tới, chỉ kỵ binh trên chiến trường mới làm thế.

Giày mang đinh sắt dẫm lên bụng con sói, bụng sói vỡ toang, vó sau Vượng Tài dẫm lên ruột sói, chỉ vài cái là nát bấy.

Vượng Tài đắc ý hí lên, lên nghe thấy tiếng ngựa mẹ kêu, vội vàng chạy lại đàn.

- Nỏ chuẩn bị, Vượng Tài gặp nguy hiểm thì bắn chết đám sói.

Vân Diệp bỏ kính viến vọng xuống hạ lệnh:

Một con ngựa con bị sói cắn lấy chân sau, đưng không ngừng vùng vẫy, ngựa mẹ bị một con sói khác đuổi đi.

Lỗ mũi Vượng Tài nở to, đá bay một con sói, vó trước dẫm lên con sói đang cắn chân ngựa con, con sói này to hơn con sói khác không ít, nhưng bị giày sắt của Vượng Tài dẫm lên, đầu rách toạc, lộ ra xương đầu lâu trắng hếu, vùng thoát khỏi vó của Vượng Tài, chạy như điên vào sâu trong thảo nguyên.

Sói đầu đàn chạy rồi, đàn sói tan đàn xẻ nghé, tán đi bốn phương...

Vượng Tài giành chiến thắng trong cuộc chiến, ngẩng đầu đi lại trong đàn ngựa, dù mã vương cũng thân mật đi tới ngửi miệng nó, mã vương hí dài đưa đàn chạy đi chỗ khác, Vượng Tài quay đầu nhìn Vân Diệp đứng trong bụi cỏ mắt đẫm lệ, phì mũi, theo đàn ngựa....

Vân Diệp đuổi tất cả mọi người đi, một mình nằm bên bờ Hoàng Hà, nước mắt chảy dài, y phát hiện bất kể mình nỗ lực ra sao, cuối cùng vẫn lẻ loi.

Mặt trời xuống núi, sao dần dần xuất hiện, y rất mong đàn ngựa quay lại, thậm chí đã chuẩn bị sẵn mỡ dê và bồ công anh mới hái, chỉ cần Vượng Tài trở về, Vân Diệp không ngại chiều chuộng nó nhiều hơn, chiều chuộng mỗi ngày đều được...

Sắp nửa đêm, lòng Vân Diệp càng lạnh, không kìm được tiếng khóc, thấy như bộ phận nào trên người mất đi rồi.

Cơ thể y cũng dần trở nên lạnh giá vô cùng.

Tân Nguyệt cùng Na Nhật Mộ, Linh Đang và Tiểu Miêu từ xa đi tới, Tân Nguyệt ôm Vân Diệp vỗ lưng y, như dỗ trẻ con, Vân Diệp khóc càng thương tâm, nước mắt nước mũi dính đầy râu.

- Vượng Tài đi rồi.

Vân Diệp có rất nhiều điều muốn nói, nhưng ra khỏi miệng chỉ có câu đó.

- Vượng Tài không đi, nó chỉ về nhà, nó ở bên chàng bốn mươi năm, đủ rồi, phải về nhà thôi, ai cũng phải về nhà.

Tân Nguyệt nghẹn giọng an ủi trượng phu:

Na Nhật Mộ mắt đỏ hoe, nhưng cười vui vẻ đắp chăn cho Vân Diệp:

- Vượng Tài là con ngựa thông minh nhất thiếp từng gặp, Đằng Cách Nhĩ sẽ vô cùng sủng ái nó, giống như chàng vậy, sẽ cho nó bãi cỏ tốt nhất, nguồn nước sạch nhất, thảo nguyên bằng phẳng nhất cho nó tung vó, chàng nhìn sao trên trời, Vượng Tài sau này sẽ biến thành ngôi sao sáng nhất.

Vân Diệp mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu nhìn sao, gào to:

- Đằng Cách Nhĩ là cái gì, Vượng Tài là huynh đệ ta, không cần ông ta sủng ái, muốn sủng ái chỉ có ta.

- Ngựa có bốn cái chân, chúng sinh ra là để chạy, muốn chạy thì không thể trói buộc, phu quân không muốn Vượng Tài hạnh phúc sao? Vân Diệp ngừng khóc, thở mạnh ra một hơi, không để ý tới Na Nhật Mộ, nhìn Linh Đang đang sưởi tay cho mình:

- Khi con thỏ nàng nuôi bị chết, nàng buồn suốt nửa năm, khi đó ta còn cười nàng, lấy con thỏ khác ra trêu nàng, là ta sai.

Linh Đang ngẩng đầu lên:

- Khi chàng dỗ dành thiếp mới là lúc thiếp hạnh phúc nhất, thiếp không buồn lâu như thế, chẳng qua muốn dàng dỗ thiếp nhiều hơn thôi, về sau buồn là giả vờ đấy.

Tiểu Miêu không rảnh an ủi Vân Diệp, đốt một đống lửa trên bãi cát, ôm gối ngồi xa mọi người, trông rất cô đơn. Trừ trượng phu và con, nàng chẳng có người thân, có một sư phụ mà mỗi ngày trốn trong quan tài không ra, hiện giờ cả người biến thành màu trắng, phu quân nói nếu mọc răng nanh thì phải nhanh chóng giết chết.

Một gia tướng vội vàng đi tới bẩm báo:

- Công gia, tinh thần Vượng Tài rất tốt, hiện cách chúng ta ba mươi dặm, đàn ngựa không đuổi nó đi nữa, chỉ là vẫn không ăn gì.

Vân Diệp nhìn chỗ bồ công anh mình hái, bắc nồi lên lửa, bắt đầu đun mỡ dê, cho rau xanh vào, bê cho Vân Diệp:

- Ta từ chỗ sư phụ ra chỉ có một mình, muốn kiếm đường rời sơn cốc, đi dọc theo núi, giết một con dê hoang mới có cái ăn.

- Khi ta mệt sắp ngủ thì có sói tới cắn ta, bị ta dùng xẻng đánh trật mồm, nhưng sói còn mấy con nữa, ta đành chạy vào đàn ngựa, vì có một con mã vương rất lợi hại, nhìn màu lông có vẻ là cha Vượng Tài, nó rất dũng mãnh, dễ dàng dẫm chết sói.

- Tới tối ta lấy mỡ dê sào rau dại mời mã vương ăn, nếu không có đàn ngựa đó, đoán chừng ta bị sói ăn thịt rồi.

Tân Nguyệt, Linh Đang ăn rau dại, Na Nhật Mộ còn kéo Tiểu Miêu tới, bốn người vừa ăn vừa nghe Vân Diệp kể chuyện, đây là lần đầu Vân Diệp kể cho họ chuyện này.

- Ngày hôm sau ta mở mắt ra thì đàn ngựa đã đi, chỉ để lại Vượng Tài bị thương, ta và Vượng Tài thương lượng cả đời không bỏ nhau, ta có cái ăn cũng có phần của nó, kết quả sống với nhau cả đời. Vượng Tài nhiều lắm sống được ba ngày nữa, đó là nhờ thuốc bổ của Tôn tiên sinh, nhưng ba ngày đó nó trở nên trẻ trung khỏe mạnh, ba ngày sau nó hao hết tinh lực chết.

- Chắc vì ta sống quá lâu, Vượng Tài cũng nỗ lực sống, hi vọng có thể ở cùng ta cả đời, xem ra người nói không giữ lời là ta.

- Sơn thủy nơi này rất tốt, Vượng Tài ngủ ở đây rất thích hợp, đợi Vượng Tài đi rồi, nơi đây thành cấm địa, khi ta tới nơi này là hồng hoang, khi ta đi mong nó vẫn là hồng hoang.

***

Vượng Tài là con ngựa hay nhất tất cả các truyền mình đọc tới giờ, mỗi ngày chết một người, đến khi chết ráo là hết truyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện