Lý Cương mặt đanh lại, giận dữ tột độ, lớn tiếng nói:
- Hiệp dĩ võ phạm cấm, nho dĩ văn loạn pháp, từ Tiền Hán diệt hạng Kịch Mạnh, Quách Giải, du hiệp thiên hạ chẳng những không tiêu vong mà còn càng ngày càng thái quá, lấy bạo lực trừ bạo lực là lựa chọn của chúng ta, giờ du hiệp tràn lan, hơi chút lấy cái chết là vinh dự, giết người trên phố là chuyện thường, cái tệ này không trừ là họa của thiên hạ.
Vân Diệp rút vào góc tường, vừa rồi vừa bị mắng, hiện giờ không phải lúc chọc vào ông già này.
- Tâm tính thiếu niên, ngươi phóng túng cho du hiệp làm càn, coi pháp luật triều đình như trò đùa, hồ đồ, quá hồ đồ.
Ngọc Sơn tiên sinh cũng giận lắm, Tân Nguyệt chạy ra sau lưng ông vỗ lưng, thuận tiện liếc Vân Diệp cười.
Lý Thái ngồi trên ghế chơi đùa hạt châu trên tay với thái độ vui mừng trên tai họa của kẻ khác, Lý Khác thì hồn du cửu thiên ngắm nghĩa nóc nhà. Úy Trì đại ngốc mặt mày hưng phấn, tay xòe ra nắm vào rất kích động, hận không thể đi tìm du hiệp kia so tài.
Cả đám đông vây quanh nhà ăn thư viện, đều tò mò nghe người khác kể lại chuyện thú vị của Vân Diệp hôm qua.
Lưu Hiến nói với Vân Diệp:
- Chỉ là tên giặc nhép, có gì đáng sợ, đợi mỗ đi Trường An một chuyến, nhất định bắt hắn như trở bàn tay, tới khi đó thích băm thích chém tùy hầu gia.
Hắn nghĩ trật rồi, tưởng rằng Vân Diệp sợ gặp phải thích khách, lại không biết rằng Vân Diệp rất tò mò về hiệp khách, nhớ tới trăm năm sau, Không Không Nhi, Tinh Tinh Nhi, Nhiếp Ẩn Nương, Hồng Tuyến, có vì nào không khiến người ta sinh ảo tưởng miên man, y hi vọng sau khi Hi Đồng làm rõ chân tướng có thể tới nhà chơi, tán gẫu về thế giới du hiệp. Mặc dù hi vọng Hi Đồng là một vị cao thủ cái thế đã tan vỡ, thấy hắn bị một đám đông đánh thâm tím mặt mày thì thất vọng, nhưng thất vọng này không dập tắt được ngọn lửa hừng hực khao khát về thế giới võ hiệp của y.
Hi Đồng không tới, công bộ lại có một vị viên ngoại lang tới, vị này tính khí rất tốt, quan lớn hơn tên chưởng cổ kia vô số lần, khí độ tất nhiên cũng cao hơn vô số, hắn ta phái hai công tượng tới ăn ngủ làm việc cùng các diêu công, hắn ta thay trang phục thường ngày, ngồi xe trâu lắc lư tới thư viện, ở thư viện gặp ai cũng trò chuyện, dù là Hoàng Thử đang quét sân cũng hỏi một câu, làm Hoàng Thử kích động mãi.
Bước trước bước sau cùng Vân Diệp đi tản bộ, luôn luôn giữ khoảng cách nửa bước, nói chuyện thân thiết chừng mực, làm việc cũng nhanh nhẹn gọn gàng, hai công tượng hắn ta phái tới tuyệt đối hơn một trăm quan viên.
Tán thưởng chế độ quản lý của thư viện, còn dùng bút ghi lại, tán thưởng sức sống của học sinh thư viện hào hừng xem một trận đấu bóng đá, trong thời gian đó còn dùng một bữa cơm ở thư viện, thích thú theo Vân Diệp bê khay cơm tới nhà ăn, thuận tiện đánh giá cao độ hiệu suất cao của nhà bếp. Rượu thì dứt khoát là không uống, nhưng cười tủm tỉm cho một bình nhỏ vào lòng, nói là đi công cán, phải một mình thưởng thức mỹ tửu của Vân phủ.
Hắn ta tới thư viện có hai ngày mà quen thuộc hết với tất cả mọi người, thi thoảng còn tới lớp của lão phu tử nghe giảng bài, thi thoảng còn tham khảo Vân Diệp vấn đề làm lịch, có thể nhìn ra hắn ta là người cực kỳ bác học, đối với lịch thiên văn có cái nhìn độc đáo, có một số việc mà ngay Vân Diệp cũng không rõ, nhưng hắn ta sử dụng ghi chép trong cổ thư, nói ngọn nguồn một cách thấu triệt.
Đúng là người tốt, Vân Diệp lại không dám thả lỏng chút nào, mỗi ngày tháp tùng bên cạnh, sợ đột nhiên có sơ xuất gì thì ngay cả đường bù đắp cũng không có.
Y xem thường quan viên Trường An, nhưng vị này là ngoại lệ, vì hắn ta có một cái tên vang vọng thiên cổ, Hứa Kính Tông.
Thiên cổ đại âm hiểm, Trường Tôn Vô Kỵ đã bại trong tay hắn ta, nay tuổi còn chưa tới ba mươi đã nổi danh bác học ở Trường An, là siêu cấp tinh anh từ Quốc Tử giám ra, có khứu giác siêu việt về các loại ghi chép lịch sử, có thể lục lọi ra các loại sự thực hữu dụng từ trong đống giấy, bao gồm tương lai Lý Trì cưới nữ nhân của cha mình cũng được hắn ta an bài kín kẽ, khiến cho nhà sử học không tìm được tì vết đạo đức nào, chỉ có thể chửi bới vài câu bằng miệng.
Vân Diệp thấy làm gian thần không chỉ khó hơn trung thần gấp đôi, ví như vị trước mắt, về đạo đức cá nhân có thể xưng là tấm gương, về công việc xứng gọi là có tài, dùng hai ngày đã nắm rõ tình hình thư viện.
Nhìn hắn ta cùng Lý Thái đứng trước cần cẩu thì thầm, Vân Diệp biết ngay bố trí ròng rọc của Lý Thái không chạy ra khỏi tay Hứa Kính Tông được.
Người duy nhất mà hắn ta không làm gì nổi là Tôn Tư Mạc, Lão Tôn không nể mặt chút nào, đừng nói là tới dược phòng của ông ta, tới ngay chỗ ông ở cũng không cho bén mảng tới. Chả có lý do gì hết, không cho vào đấy, nói gì cũng vô ích.
Nhìn Hứa Kính Tông tươi cười rời đi, Vân Diệp hỏi Lão Tôn:
- Đạo trưởng vì sao không thích người này? - Tiểu tử, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận với hắn, lão đạo cảm giác đây không phải là người tốt, không thể nói được vì sao, nhưng từ tận trong lòng thấy ghét hắn, lần trước một người khiến ta có cảm giác này là một tên ác ma cực kỳ đáng sợ, ta lo hắn là tên thứ hai.
Tôn Tư Mạc lo lắng trùng trùng:
Vân Diệp phải giơ cao ngón cái với Lão Tôn, không bội phục không được, ngay cả Lý Cương cũng nói ngày này là rường cột tương lai của Đại Đường, tiền đồ vô hạn, muốn Vân Diệp và hắn thân cận nhiều hơn, chỉ có Lão Tôn đưa ra cảnh cáo.
Thân cận hơn với cái tên này có khác gì cho một con rắn vào lòng cùng nó chơi trò hôn nhau, hắn giết đồng bạn so với giết kẻ địch còn dứt khoát hơn, mặc dù phim ảnh đời sau toàn bố láo bố toét, nhưng tuyệt đối không có bộ phim nào liệt hắn vào người tốt, dù có làm kịch tích đến đâu, những nhân vật chính luôn cực kỳ dè chừng hắn.
Đối với loại người này, cẩn thận đến mấy cũng không phải là thừa, nhưng hắn là kẻ ghê gớm trở tay làm mây lật tay làm mưa thì không nên đắc tội thì hơn, hắn là tâm phúc thực sự của Lý Nhị.
Ba ngày với Hứa Kính Tông thật ngắn ngủi, hắn đầy tò mò về thư viện, có rất nhiều chỗ làm mắt hắn sáng lên, như ngộ ra cái gì đó, nhưng lại không hiểu là cái gì, cho nên hắn bắt đầu lại lịch trình thư viện của mình từ đầu.
Úy Trì đại ngốc và Đoàn Mãnh đã giao phong được ba ngày, là trọng tài Vân Diệp cũng tâm lực cạn kiệt, một tên cố thủ không ra, một tên ngoài thành vây không đánh, lá cờ nhỏ dùng làm đại biểu quân sự đã vứt đầy đất, nếu hai quân giao chiến thì thây chất đầy đồng từ lâu.
Đứng trên thành trì Úy Trì đại ngốc như người khổng lồ, không ngừng điều chỉnh bố trí, khối gỗ trắng đại biểu lương thảo chẳng còn bao lâu, hắn thậm chí còn xoa chân múa tay chửi bới, hi vọng chọc giận Đoàn Mãnh tấn công.
Đoàn Mãnh cũng chẳng khá khẩm hơn, lá cờ xanh đại biểu cho kỵ binh chỉ còn lại một cái, cở đỏ đại biểu cho bộ binh chỉ còn lại hai, hắn vẫn bất động như núi.
Trời nổ sấm, gió núi thổi, bụi đất mùi mịt làm mờ cả mắt, thoáng cái mưa đổ xuống như trút, hai tên chủ soái đánh nhau tới đỏ mắt vẫn không chịu bỏ, chơi sa bàn tới mức độ này Vân Diệp không thể không phục.
Một cước bay tới, Úy Trì đại ngốc ngã lộn cổ, lại một cước nữa đá bay Đoàn Mãnh, chủ nhân cú đá là Lưu Hiến.
Hắn chửi té tát hai tên ngu xuẩn, xách Úy Trì đại ngốc lên:
- Con mẹ nó, ngươi chiếm lợi thế thành trì, tiêu hao thực lực của hắn thì không sai, giờ binh lực ngươi chiếm ưu thế mà không biết rời thành mà đánh à? Còn đứng đây quát tháo, đồ đần độn.
Lại xách chân Đoàn Mãnh lên, ném hắn vào trong lều:
- Ngươi cũng là con lợn ngu xuẩn, biết rõ đánh không nổi thành trì, chỉ tiêu hao binh lực, vậy mà không biết đi đường vòng. Con mẹ ngươi đi đánh trận hay là đi trút giận, nếu như ở trong quân lão tử sớm đã chém hai thằng đần độn các ngươi thành mười tám mảnh rồi, giữ lại tốn lương thực làm chó gì?
Lần đầu nhìn thấy Lưu Hiến nổi nóng, trước kia cứ cho rằng hắn là chó trông nhà chỉ biết vâng vâng dạ dạ, không ngờ lại còn có oai của sư tử.
- Hào khí của Lưu tướng quân không kém năm nào.
Thì ra là Hứa Kính Tông đang nói, hai ngày qua hắn xuất quỷ nhập thần làm người ta không đâu mà lần, không hiểu hắn đang làm gì?
- Viên ngoại lang biết rõ quá khứ của Lưu tướng quân sao? Thường ngày ông ấy chẳng bao giờ nhắc tới.
Vân Diệp cười hỏi:
- Vậy thì tại hạ lắm lời rồi, xem ra Lưu tướng quân không thích nhắc lại chuyện quá khứ, lại còn nói sau lưng người ta, hổ thẹn, hổ thẹn. Vân hầu hôm nay có thời gian rảnh không, mai hạ quan phải đi rồi, có chút rượu nhạt muốn mời Vân hầu tới tâm sự một phen, không biết Vân hầu có nể mặt?
- Viên ngoại lang đã mời, Vân Diệp sao có thể từ chối, chỉ là ông là khách, không thể tốn kém được, không bằng để ta làm chủ mời khách, chúng ta say một trận?
Vân Diệp không muốn hắn chiếm cứ trận địa, kẻ này có thói quen được nước lấn tới, cần phải cẩn thận:
- Vậy thì quấy nhiễu rồi, chuyến đi thư viện sáu ngày này làm tại hạ mở rộng tầm mắt, chẳng những khắp nơi đầy điều mới lạ, ngay cả các loại công cụ cũng chưa bao giờ nghe tới, phương pháp dạy học mới mẻ độc đáo, làm tại hạ nhìn mà kinh ngạc. Vân hầu không thẹn xuất sư từ danh môn, làm người ta hâm mộ.
Khuôn mặt beo béo của Hứa Kính Tông chưa bao giờ thiếu đi nụ cười, chỉ là đôi mắt tỉnh bơ khiến người ta thấy nụ cười của hắn chỉ là cơ thịt cử động, là một loại dấu hiệu, chẳng đại biểu cho cái gì hết.
Ăn ở ngay trong nhà ăn, chỉ có vài món đơn giản, Vân Diệp và Hứa Kính Tông ngồi đối diện với nhau, như hai kỳ sĩ cao nhã đang đàm luận chuyện cao xa.
Rượu ngà ngà, cơm lưng lửng, Hứa Kính Tông đột nhiên đặt đũa xuống hỏi:
- Vân hầu vì sao phòng bị với tại hạ sâu như thế? Có phải hành vi của tại hạ có gì không thỏa đáng khiến Vân hầu hiểu lầm? Nếu đúng là thế, tại hạ trịnh trọng xin lỗi.
Ý gì đây hả, tên mưu mô trứ danh bắt đầu thành khẩn? Nực cười, lịch sử có ghi, Hứa Kính Tông biết chân thành, lợn nái cũng leo được cây.
- Đâu có, đâu có, viên ngoại lang danh tiếng trác tuyệt, Vân Diệp sớm được nghe tới, lần này giá lâm thư viện, Vân Diệp chỉ sợ chiêu đãi không chu đáo, làm gì có phòng bị, viên ngoại lang nói đùa rồi.
Vân Diệp cũng quyết không chân thành cùng ngươi, xem ngươi làm được gì, cho dù Lý Nhị phái ngươi tới điều tra thư viện, trong lòng ta vô tư, ai quan tâm ngươi làm cái gì.
- Thì ra là như thế, là tại hạ nghĩ nhiều rồi, nói sai lời phải phạt ba chén, xin hầu gia thứ tội.
Con người hắn cũng sảng khoái, uống ba chén rượu vào càng phóng khoáng hơn, cười kha khà:
- Tại hạ lo học vấn của mình thấp không lọt vào mắt hầu gia, thì ra Vân hầu cũng mến tài, như thế này tại hạ theo lệnh bệ hạ tới thư viện dạy học cũng yên tâm rồi.
"Mẹ nó, mắc bẫy rồi, đây đúng là cú mèo vào nhà, chẳng phải chuyện tốt." Vân Diệp lòng cực hận.
………..
Vầng đông xuyên qua bè trúc trên sông, hiện giờ cứ tới ngày nghỉ là có rất nhiều người tới cái bè trúc này rồi, thả trôi theo dòng nước trong vắt thấy đáy, buông lỏng cơ thể không suy nghĩ gì cả, đầu dựa vào ghế trúc màu xanh, lắng tai nghe tiếng bè trôi trên mặt nước, đó là chương nhạc đẹp nhất. Trên đỉnh đầu may trắng như bông thi thoảng lại biến đổi hình dạng, lúc giống vạn mã cùng chạy, khi lại giống con thỏ ngồi chơi.
Không cần rượu, không cần trà, chỉ cần mang một cái xác trống rỗng, núi này, sông này, mây này có thể lấp đầy lòng ngực mệt mỏi trống rỗng.
Dòng người qua lại như thoi, có nữ tử liếc mắt đưa tình, có nam tử thả sức ca vang, có mùi hương thầm lan tỏa, nhưng liên quan quái gì tới ta?
Ta chỉ cần núi này, sông này, mây trắng kia.
Vân Diệp sai rồi, y còn phải chống bè nữa, Tiểu Thu đã treo trên cây trúc rồi, ôm lấy sào nhìn cái bè sắp trôi đi khoác tu tu, Tân Nguyệt luống cuống kéo y phục Tiểu Thu không buông, nàng cũng sắp ngã xuống rồi.
Hai nữ nhân ngốc, không biết buông sào trúc ra hay sao? Vân Diệp cầm lấy đuôi cây sào ấn lại, tốn công lắm mới giải cứu được Tiểu Thu từ trên cây sào, ai bảo đi cắm sào vào khe đá chứ, bị treo lên trên đó là đáng đời.
Một ngày nhàn tản tốt lành như thế mà bị phá tan tành rồi, Tân Nguyệt luôn nói nó lanh lợi, lanh lợi như thế à? Treo mình lên sào trúc đạp chân lung tung như con khỉ.
Nữ tử ở bè đối diện mới gọi là lanh lợi, ống tay áo sắn cao, lộ ra cánh tay trắng nõn nà, ca hát khiêu vũ, khiến đám sói của thư viện tru liên hồi.
- Không cho nhìn.
Tân Nguyệt nắm đầu Vân Diệp cưỡng ép quay đi, trên mái tóc đen nhánh của nàng kẹp một cái kẹp tóc hoàng ngọc, đính đầy kim cương, ánh mặt trời chiếu qua là sáng loang loáng. Nhìn thấy thứ này Vân Diệp mới nhớ mình đã đính hôn rồi.
Phải nói lại từ ba ngày trước, sau một chuyến ở lại Vân gia dài ngày nữa của Tân Nguyệt, y bị mấy lão già kéo ra bên sông, tiến hành cuộc nói chuyện đầy dụ dỗ mà lại mang ý uy hiếp mạnh mẽ.
- Tiểu tử, ngươi vớ bở rồi, tôn nữ như hoa như ngọc của Lão Tân nhìn trúng ngươi, thế nào, bao giờ thì định thân.
Lý Cương nói chuyện như đại ca xã hội đen bức hôn, cũng không nhìn theo ông già 70 tuổi sống nổi vài ngày nữa không, có kiểu ép người ta định thân thế à?
- Thiếu niên có cái hay ở đó, cô nam quả nữ cùng một phòng, Lão Tân yên tâm nổi à, nếu là lão phu sớm đã dùng tới gia pháp, đâu ra cái chuyện đem tôn nữ gả cho y.
Nguyên Chương tiên sinh ở bên làm kẻ ác:
Tôn Tư Mạc rảnh rỗi tản bộ cũng góp lời:
- Con bé Tân Nguyệt đó dáng người tốt, hợp với tướng sinh nam tử, tiểu tử ngươi lấy về là có phúc đấy, Vân gia ngươi chẳng phải lo không có tử tôn kế thừa gia nghiệp à? Lão Tôn nghĩ về lâu về dài cho Vân gia thôi.
- Tiểu tử, thanh danh của khuê nữ nhà ngươi ta bị ngươi làm hỏng rồi, giờ ngươi không nói không rằng, có phải là xem thường mấy lão già này không? Thôi vậy, mãi lão phu thu thập hành lý về quê ở Hà Tây gửi nắm xương già, không lăn lộn chốn trần gian nữa.
Ly Thạch tiên sinh mặt rất tang thương:
- Mất mặt quá, may là trước mắt chỉ có mấy lão hữu, nếu không lão phu còn mặt mũi nào sống trên đời.
Đấm ngực là đại sát chiêu của Ngọc Sơn tiên sinh.
Trước mắt thoáng qua khuôn mặt quen thuộc của Lý An Lan rồi lập tức bị nhấn chìm trong bóng tối vô tận, tuy nói có chút cảm giác hoang đường, Vân Diệp vẫn cười đáp:
- Cưới được Tân Nguyệt là phúc phận của tiểu tử, làm gì có tâm tư khác, các vị tiên sinh quá lo rồi.
Trong lòng nhâm nhẩm đau, mặt Vân Diệp vẫn cười.
Tân Nguyệt là cô nương cực tốt, cưới nàng đúng là có phúc, chỉ là vì sao mình không vui lên nổi? Vân Diệp hỏi bản thân.
Các lão tiên sinh làm tới mức này đã là chạm tới hạn quan niệm đạo đức của họ rồi, nếu như có chút do dự sẽ thành tai họa, bất kể là với bản thân hay với thư viện.
Vân Diệp cảm thấy không khí nhẹ hơn, khôi phục ôn hòa trước kia.
- Lão phu đã nói mà, Nguyệt Nhi là đứa bé ngoan, làm gì có ai nỡ đẩy đi, mấy chúng ta hôm nay mất mặt lớn rồi, tiểu tử, đừng nói ra ngoài, nếu không đánh gãy chân ngươi.
Nguyên Chương tiên sinh gằn giọng uy hiếp:
Không ai để ý tới y nữa, mấy vị lão tiên sinh nói cười về thư viện, Ngọc Sơn tiên sinh tựa hồ đang nhận chúc mừng của mọi người.
- Còn chưa nói chuyện định thân mà, mấy tiên sinh có về sớm quá không?
Vân Diệp rất lo bọn họ bắt mình kết hôn ngay ngày mai, thế thì còn mất mặt hơn Hoàng Thử.
Lý Cương xưa nay không nói được một lời lọt tai:
- Nể ngươi lắm mới nói với ngươi một tiếng, nếu không hôn nhân do phụ mẫu mai mối, làm gì có quyền ngươi xen mồm vào, chuyện này đám lão phu sẽ tìm lão phu nhân thương lượng, còn ngươi ngậm cái miệng lại, làm cho tốt việc của mình, bớt quan tâm chuyện lung tung đi.
- Hiệp dĩ võ phạm cấm, nho dĩ văn loạn pháp, từ Tiền Hán diệt hạng Kịch Mạnh, Quách Giải, du hiệp thiên hạ chẳng những không tiêu vong mà còn càng ngày càng thái quá, lấy bạo lực trừ bạo lực là lựa chọn của chúng ta, giờ du hiệp tràn lan, hơi chút lấy cái chết là vinh dự, giết người trên phố là chuyện thường, cái tệ này không trừ là họa của thiên hạ.
Vân Diệp rút vào góc tường, vừa rồi vừa bị mắng, hiện giờ không phải lúc chọc vào ông già này.
- Tâm tính thiếu niên, ngươi phóng túng cho du hiệp làm càn, coi pháp luật triều đình như trò đùa, hồ đồ, quá hồ đồ.
Ngọc Sơn tiên sinh cũng giận lắm, Tân Nguyệt chạy ra sau lưng ông vỗ lưng, thuận tiện liếc Vân Diệp cười.
Lý Thái ngồi trên ghế chơi đùa hạt châu trên tay với thái độ vui mừng trên tai họa của kẻ khác, Lý Khác thì hồn du cửu thiên ngắm nghĩa nóc nhà. Úy Trì đại ngốc mặt mày hưng phấn, tay xòe ra nắm vào rất kích động, hận không thể đi tìm du hiệp kia so tài.
Cả đám đông vây quanh nhà ăn thư viện, đều tò mò nghe người khác kể lại chuyện thú vị của Vân Diệp hôm qua.
Lưu Hiến nói với Vân Diệp:
- Chỉ là tên giặc nhép, có gì đáng sợ, đợi mỗ đi Trường An một chuyến, nhất định bắt hắn như trở bàn tay, tới khi đó thích băm thích chém tùy hầu gia.
Hắn nghĩ trật rồi, tưởng rằng Vân Diệp sợ gặp phải thích khách, lại không biết rằng Vân Diệp rất tò mò về hiệp khách, nhớ tới trăm năm sau, Không Không Nhi, Tinh Tinh Nhi, Nhiếp Ẩn Nương, Hồng Tuyến, có vì nào không khiến người ta sinh ảo tưởng miên man, y hi vọng sau khi Hi Đồng làm rõ chân tướng có thể tới nhà chơi, tán gẫu về thế giới du hiệp. Mặc dù hi vọng Hi Đồng là một vị cao thủ cái thế đã tan vỡ, thấy hắn bị một đám đông đánh thâm tím mặt mày thì thất vọng, nhưng thất vọng này không dập tắt được ngọn lửa hừng hực khao khát về thế giới võ hiệp của y.
Hi Đồng không tới, công bộ lại có một vị viên ngoại lang tới, vị này tính khí rất tốt, quan lớn hơn tên chưởng cổ kia vô số lần, khí độ tất nhiên cũng cao hơn vô số, hắn ta phái hai công tượng tới ăn ngủ làm việc cùng các diêu công, hắn ta thay trang phục thường ngày, ngồi xe trâu lắc lư tới thư viện, ở thư viện gặp ai cũng trò chuyện, dù là Hoàng Thử đang quét sân cũng hỏi một câu, làm Hoàng Thử kích động mãi.
Bước trước bước sau cùng Vân Diệp đi tản bộ, luôn luôn giữ khoảng cách nửa bước, nói chuyện thân thiết chừng mực, làm việc cũng nhanh nhẹn gọn gàng, hai công tượng hắn ta phái tới tuyệt đối hơn một trăm quan viên.
Tán thưởng chế độ quản lý của thư viện, còn dùng bút ghi lại, tán thưởng sức sống của học sinh thư viện hào hừng xem một trận đấu bóng đá, trong thời gian đó còn dùng một bữa cơm ở thư viện, thích thú theo Vân Diệp bê khay cơm tới nhà ăn, thuận tiện đánh giá cao độ hiệu suất cao của nhà bếp. Rượu thì dứt khoát là không uống, nhưng cười tủm tỉm cho một bình nhỏ vào lòng, nói là đi công cán, phải một mình thưởng thức mỹ tửu của Vân phủ.
Hắn ta tới thư viện có hai ngày mà quen thuộc hết với tất cả mọi người, thi thoảng còn tới lớp của lão phu tử nghe giảng bài, thi thoảng còn tham khảo Vân Diệp vấn đề làm lịch, có thể nhìn ra hắn ta là người cực kỳ bác học, đối với lịch thiên văn có cái nhìn độc đáo, có một số việc mà ngay Vân Diệp cũng không rõ, nhưng hắn ta sử dụng ghi chép trong cổ thư, nói ngọn nguồn một cách thấu triệt.
Đúng là người tốt, Vân Diệp lại không dám thả lỏng chút nào, mỗi ngày tháp tùng bên cạnh, sợ đột nhiên có sơ xuất gì thì ngay cả đường bù đắp cũng không có.
Y xem thường quan viên Trường An, nhưng vị này là ngoại lệ, vì hắn ta có một cái tên vang vọng thiên cổ, Hứa Kính Tông.
Thiên cổ đại âm hiểm, Trường Tôn Vô Kỵ đã bại trong tay hắn ta, nay tuổi còn chưa tới ba mươi đã nổi danh bác học ở Trường An, là siêu cấp tinh anh từ Quốc Tử giám ra, có khứu giác siêu việt về các loại ghi chép lịch sử, có thể lục lọi ra các loại sự thực hữu dụng từ trong đống giấy, bao gồm tương lai Lý Trì cưới nữ nhân của cha mình cũng được hắn ta an bài kín kẽ, khiến cho nhà sử học không tìm được tì vết đạo đức nào, chỉ có thể chửi bới vài câu bằng miệng.
Vân Diệp thấy làm gian thần không chỉ khó hơn trung thần gấp đôi, ví như vị trước mắt, về đạo đức cá nhân có thể xưng là tấm gương, về công việc xứng gọi là có tài, dùng hai ngày đã nắm rõ tình hình thư viện.
Nhìn hắn ta cùng Lý Thái đứng trước cần cẩu thì thầm, Vân Diệp biết ngay bố trí ròng rọc của Lý Thái không chạy ra khỏi tay Hứa Kính Tông được.
Người duy nhất mà hắn ta không làm gì nổi là Tôn Tư Mạc, Lão Tôn không nể mặt chút nào, đừng nói là tới dược phòng của ông ta, tới ngay chỗ ông ở cũng không cho bén mảng tới. Chả có lý do gì hết, không cho vào đấy, nói gì cũng vô ích.
Nhìn Hứa Kính Tông tươi cười rời đi, Vân Diệp hỏi Lão Tôn:
- Đạo trưởng vì sao không thích người này? - Tiểu tử, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận với hắn, lão đạo cảm giác đây không phải là người tốt, không thể nói được vì sao, nhưng từ tận trong lòng thấy ghét hắn, lần trước một người khiến ta có cảm giác này là một tên ác ma cực kỳ đáng sợ, ta lo hắn là tên thứ hai.
Tôn Tư Mạc lo lắng trùng trùng:
Vân Diệp phải giơ cao ngón cái với Lão Tôn, không bội phục không được, ngay cả Lý Cương cũng nói ngày này là rường cột tương lai của Đại Đường, tiền đồ vô hạn, muốn Vân Diệp và hắn thân cận nhiều hơn, chỉ có Lão Tôn đưa ra cảnh cáo.
Thân cận hơn với cái tên này có khác gì cho một con rắn vào lòng cùng nó chơi trò hôn nhau, hắn giết đồng bạn so với giết kẻ địch còn dứt khoát hơn, mặc dù phim ảnh đời sau toàn bố láo bố toét, nhưng tuyệt đối không có bộ phim nào liệt hắn vào người tốt, dù có làm kịch tích đến đâu, những nhân vật chính luôn cực kỳ dè chừng hắn.
Đối với loại người này, cẩn thận đến mấy cũng không phải là thừa, nhưng hắn là kẻ ghê gớm trở tay làm mây lật tay làm mưa thì không nên đắc tội thì hơn, hắn là tâm phúc thực sự của Lý Nhị.
Ba ngày với Hứa Kính Tông thật ngắn ngủi, hắn đầy tò mò về thư viện, có rất nhiều chỗ làm mắt hắn sáng lên, như ngộ ra cái gì đó, nhưng lại không hiểu là cái gì, cho nên hắn bắt đầu lại lịch trình thư viện của mình từ đầu.
Úy Trì đại ngốc và Đoàn Mãnh đã giao phong được ba ngày, là trọng tài Vân Diệp cũng tâm lực cạn kiệt, một tên cố thủ không ra, một tên ngoài thành vây không đánh, lá cờ nhỏ dùng làm đại biểu quân sự đã vứt đầy đất, nếu hai quân giao chiến thì thây chất đầy đồng từ lâu.
Đứng trên thành trì Úy Trì đại ngốc như người khổng lồ, không ngừng điều chỉnh bố trí, khối gỗ trắng đại biểu lương thảo chẳng còn bao lâu, hắn thậm chí còn xoa chân múa tay chửi bới, hi vọng chọc giận Đoàn Mãnh tấn công.
Đoàn Mãnh cũng chẳng khá khẩm hơn, lá cờ xanh đại biểu cho kỵ binh chỉ còn lại một cái, cở đỏ đại biểu cho bộ binh chỉ còn lại hai, hắn vẫn bất động như núi.
Trời nổ sấm, gió núi thổi, bụi đất mùi mịt làm mờ cả mắt, thoáng cái mưa đổ xuống như trút, hai tên chủ soái đánh nhau tới đỏ mắt vẫn không chịu bỏ, chơi sa bàn tới mức độ này Vân Diệp không thể không phục.
Một cước bay tới, Úy Trì đại ngốc ngã lộn cổ, lại một cước nữa đá bay Đoàn Mãnh, chủ nhân cú đá là Lưu Hiến.
Hắn chửi té tát hai tên ngu xuẩn, xách Úy Trì đại ngốc lên:
- Con mẹ nó, ngươi chiếm lợi thế thành trì, tiêu hao thực lực của hắn thì không sai, giờ binh lực ngươi chiếm ưu thế mà không biết rời thành mà đánh à? Còn đứng đây quát tháo, đồ đần độn.
Lại xách chân Đoàn Mãnh lên, ném hắn vào trong lều:
- Ngươi cũng là con lợn ngu xuẩn, biết rõ đánh không nổi thành trì, chỉ tiêu hao binh lực, vậy mà không biết đi đường vòng. Con mẹ ngươi đi đánh trận hay là đi trút giận, nếu như ở trong quân lão tử sớm đã chém hai thằng đần độn các ngươi thành mười tám mảnh rồi, giữ lại tốn lương thực làm chó gì?
Lần đầu nhìn thấy Lưu Hiến nổi nóng, trước kia cứ cho rằng hắn là chó trông nhà chỉ biết vâng vâng dạ dạ, không ngờ lại còn có oai của sư tử.
- Hào khí của Lưu tướng quân không kém năm nào.
Thì ra là Hứa Kính Tông đang nói, hai ngày qua hắn xuất quỷ nhập thần làm người ta không đâu mà lần, không hiểu hắn đang làm gì?
- Viên ngoại lang biết rõ quá khứ của Lưu tướng quân sao? Thường ngày ông ấy chẳng bao giờ nhắc tới.
Vân Diệp cười hỏi:
- Vậy thì tại hạ lắm lời rồi, xem ra Lưu tướng quân không thích nhắc lại chuyện quá khứ, lại còn nói sau lưng người ta, hổ thẹn, hổ thẹn. Vân hầu hôm nay có thời gian rảnh không, mai hạ quan phải đi rồi, có chút rượu nhạt muốn mời Vân hầu tới tâm sự một phen, không biết Vân hầu có nể mặt?
- Viên ngoại lang đã mời, Vân Diệp sao có thể từ chối, chỉ là ông là khách, không thể tốn kém được, không bằng để ta làm chủ mời khách, chúng ta say một trận?
Vân Diệp không muốn hắn chiếm cứ trận địa, kẻ này có thói quen được nước lấn tới, cần phải cẩn thận:
- Vậy thì quấy nhiễu rồi, chuyến đi thư viện sáu ngày này làm tại hạ mở rộng tầm mắt, chẳng những khắp nơi đầy điều mới lạ, ngay cả các loại công cụ cũng chưa bao giờ nghe tới, phương pháp dạy học mới mẻ độc đáo, làm tại hạ nhìn mà kinh ngạc. Vân hầu không thẹn xuất sư từ danh môn, làm người ta hâm mộ.
Khuôn mặt beo béo của Hứa Kính Tông chưa bao giờ thiếu đi nụ cười, chỉ là đôi mắt tỉnh bơ khiến người ta thấy nụ cười của hắn chỉ là cơ thịt cử động, là một loại dấu hiệu, chẳng đại biểu cho cái gì hết.
Ăn ở ngay trong nhà ăn, chỉ có vài món đơn giản, Vân Diệp và Hứa Kính Tông ngồi đối diện với nhau, như hai kỳ sĩ cao nhã đang đàm luận chuyện cao xa.
Rượu ngà ngà, cơm lưng lửng, Hứa Kính Tông đột nhiên đặt đũa xuống hỏi:
- Vân hầu vì sao phòng bị với tại hạ sâu như thế? Có phải hành vi của tại hạ có gì không thỏa đáng khiến Vân hầu hiểu lầm? Nếu đúng là thế, tại hạ trịnh trọng xin lỗi.
Ý gì đây hả, tên mưu mô trứ danh bắt đầu thành khẩn? Nực cười, lịch sử có ghi, Hứa Kính Tông biết chân thành, lợn nái cũng leo được cây.
- Đâu có, đâu có, viên ngoại lang danh tiếng trác tuyệt, Vân Diệp sớm được nghe tới, lần này giá lâm thư viện, Vân Diệp chỉ sợ chiêu đãi không chu đáo, làm gì có phòng bị, viên ngoại lang nói đùa rồi.
Vân Diệp cũng quyết không chân thành cùng ngươi, xem ngươi làm được gì, cho dù Lý Nhị phái ngươi tới điều tra thư viện, trong lòng ta vô tư, ai quan tâm ngươi làm cái gì.
- Thì ra là như thế, là tại hạ nghĩ nhiều rồi, nói sai lời phải phạt ba chén, xin hầu gia thứ tội.
Con người hắn cũng sảng khoái, uống ba chén rượu vào càng phóng khoáng hơn, cười kha khà:
- Tại hạ lo học vấn của mình thấp không lọt vào mắt hầu gia, thì ra Vân hầu cũng mến tài, như thế này tại hạ theo lệnh bệ hạ tới thư viện dạy học cũng yên tâm rồi.
"Mẹ nó, mắc bẫy rồi, đây đúng là cú mèo vào nhà, chẳng phải chuyện tốt." Vân Diệp lòng cực hận.
………..
Vầng đông xuyên qua bè trúc trên sông, hiện giờ cứ tới ngày nghỉ là có rất nhiều người tới cái bè trúc này rồi, thả trôi theo dòng nước trong vắt thấy đáy, buông lỏng cơ thể không suy nghĩ gì cả, đầu dựa vào ghế trúc màu xanh, lắng tai nghe tiếng bè trôi trên mặt nước, đó là chương nhạc đẹp nhất. Trên đỉnh đầu may trắng như bông thi thoảng lại biến đổi hình dạng, lúc giống vạn mã cùng chạy, khi lại giống con thỏ ngồi chơi.
Không cần rượu, không cần trà, chỉ cần mang một cái xác trống rỗng, núi này, sông này, mây này có thể lấp đầy lòng ngực mệt mỏi trống rỗng.
Dòng người qua lại như thoi, có nữ tử liếc mắt đưa tình, có nam tử thả sức ca vang, có mùi hương thầm lan tỏa, nhưng liên quan quái gì tới ta?
Ta chỉ cần núi này, sông này, mây trắng kia.
Vân Diệp sai rồi, y còn phải chống bè nữa, Tiểu Thu đã treo trên cây trúc rồi, ôm lấy sào nhìn cái bè sắp trôi đi khoác tu tu, Tân Nguyệt luống cuống kéo y phục Tiểu Thu không buông, nàng cũng sắp ngã xuống rồi.
Hai nữ nhân ngốc, không biết buông sào trúc ra hay sao? Vân Diệp cầm lấy đuôi cây sào ấn lại, tốn công lắm mới giải cứu được Tiểu Thu từ trên cây sào, ai bảo đi cắm sào vào khe đá chứ, bị treo lên trên đó là đáng đời.
Một ngày nhàn tản tốt lành như thế mà bị phá tan tành rồi, Tân Nguyệt luôn nói nó lanh lợi, lanh lợi như thế à? Treo mình lên sào trúc đạp chân lung tung như con khỉ.
Nữ tử ở bè đối diện mới gọi là lanh lợi, ống tay áo sắn cao, lộ ra cánh tay trắng nõn nà, ca hát khiêu vũ, khiến đám sói của thư viện tru liên hồi.
- Không cho nhìn.
Tân Nguyệt nắm đầu Vân Diệp cưỡng ép quay đi, trên mái tóc đen nhánh của nàng kẹp một cái kẹp tóc hoàng ngọc, đính đầy kim cương, ánh mặt trời chiếu qua là sáng loang loáng. Nhìn thấy thứ này Vân Diệp mới nhớ mình đã đính hôn rồi.
Phải nói lại từ ba ngày trước, sau một chuyến ở lại Vân gia dài ngày nữa của Tân Nguyệt, y bị mấy lão già kéo ra bên sông, tiến hành cuộc nói chuyện đầy dụ dỗ mà lại mang ý uy hiếp mạnh mẽ.
- Tiểu tử, ngươi vớ bở rồi, tôn nữ như hoa như ngọc của Lão Tân nhìn trúng ngươi, thế nào, bao giờ thì định thân.
Lý Cương nói chuyện như đại ca xã hội đen bức hôn, cũng không nhìn theo ông già 70 tuổi sống nổi vài ngày nữa không, có kiểu ép người ta định thân thế à?
- Thiếu niên có cái hay ở đó, cô nam quả nữ cùng một phòng, Lão Tân yên tâm nổi à, nếu là lão phu sớm đã dùng tới gia pháp, đâu ra cái chuyện đem tôn nữ gả cho y.
Nguyên Chương tiên sinh ở bên làm kẻ ác:
Tôn Tư Mạc rảnh rỗi tản bộ cũng góp lời:
- Con bé Tân Nguyệt đó dáng người tốt, hợp với tướng sinh nam tử, tiểu tử ngươi lấy về là có phúc đấy, Vân gia ngươi chẳng phải lo không có tử tôn kế thừa gia nghiệp à? Lão Tôn nghĩ về lâu về dài cho Vân gia thôi.
- Tiểu tử, thanh danh của khuê nữ nhà ngươi ta bị ngươi làm hỏng rồi, giờ ngươi không nói không rằng, có phải là xem thường mấy lão già này không? Thôi vậy, mãi lão phu thu thập hành lý về quê ở Hà Tây gửi nắm xương già, không lăn lộn chốn trần gian nữa.
Ly Thạch tiên sinh mặt rất tang thương:
- Mất mặt quá, may là trước mắt chỉ có mấy lão hữu, nếu không lão phu còn mặt mũi nào sống trên đời.
Đấm ngực là đại sát chiêu của Ngọc Sơn tiên sinh.
Trước mắt thoáng qua khuôn mặt quen thuộc của Lý An Lan rồi lập tức bị nhấn chìm trong bóng tối vô tận, tuy nói có chút cảm giác hoang đường, Vân Diệp vẫn cười đáp:
- Cưới được Tân Nguyệt là phúc phận của tiểu tử, làm gì có tâm tư khác, các vị tiên sinh quá lo rồi.
Trong lòng nhâm nhẩm đau, mặt Vân Diệp vẫn cười.
Tân Nguyệt là cô nương cực tốt, cưới nàng đúng là có phúc, chỉ là vì sao mình không vui lên nổi? Vân Diệp hỏi bản thân.
Các lão tiên sinh làm tới mức này đã là chạm tới hạn quan niệm đạo đức của họ rồi, nếu như có chút do dự sẽ thành tai họa, bất kể là với bản thân hay với thư viện.
Vân Diệp cảm thấy không khí nhẹ hơn, khôi phục ôn hòa trước kia.
- Lão phu đã nói mà, Nguyệt Nhi là đứa bé ngoan, làm gì có ai nỡ đẩy đi, mấy chúng ta hôm nay mất mặt lớn rồi, tiểu tử, đừng nói ra ngoài, nếu không đánh gãy chân ngươi.
Nguyên Chương tiên sinh gằn giọng uy hiếp:
Không ai để ý tới y nữa, mấy vị lão tiên sinh nói cười về thư viện, Ngọc Sơn tiên sinh tựa hồ đang nhận chúc mừng của mọi người.
- Còn chưa nói chuyện định thân mà, mấy tiên sinh có về sớm quá không?
Vân Diệp rất lo bọn họ bắt mình kết hôn ngay ngày mai, thế thì còn mất mặt hơn Hoàng Thử.
Lý Cương xưa nay không nói được một lời lọt tai:
- Nể ngươi lắm mới nói với ngươi một tiếng, nếu không hôn nhân do phụ mẫu mai mối, làm gì có quyền ngươi xen mồm vào, chuyện này đám lão phu sẽ tìm lão phu nhân thương lượng, còn ngươi ngậm cái miệng lại, làm cho tốt việc của mình, bớt quan tâm chuyện lung tung đi.
Danh sách chương