Aderon đứng dậy với vẻ mặt ngượng nghịu, để lại sau lưng tờ giấy có viết một vài lời chỉ dẫn. Ngay khi ông rời đi, Max vội vàng chạy đến thư viện. Nàng mất vài giờ chỉ để ghi lại giá thành của những tấm đá cẩm thạch cũng như tiền công cho công nhân. Nàng thở dài, chán nản trước thành tựu thảm hại của bản thân thì bỗng nhiên nghe thấy có thứ gì đó ở phía sau. Nàng kinh ngạc quay lại, bắt gặp một người đàn ông đang lù lù trong góc xa, giữa một chồng sách.

“Ru-Ruth…”

Người đàn ông nhìn lại nàng bằng đôi mắt ủ rũ trong khi đang cào cào mái tóc màu xám nhạt của mình. Max không biết phản ứng ra sao, vì thế nàng đáp lại bằng một cái nhìn trống rỗng. Anh chàng đang ngồi trên một đống sổ cái quý giá. Anh ta đã nằm ở đấy bao lâu rồi nhỉ? “Sao mấy ngày nay người ồn ào thế?”

Chàng pháp sư đột nhiên cau mày và phàn nàn, dường như anh không cảm thấy e ngại khi gặp phải phu nhân của điền trang trong lúc đang ngủ trên sàn thư viện. Max lắp bắp đáp lại, hoang mang trước thái độ mạnh mẽ của anh chàng.

“Lâ-lâu đài – tôi đang t-tân trang lại lâu đài…”

“Lâu đài là lâu đài, tôi đang hỏi về việc kinh doanh của phu nhân Calypse cơ.”

“T-tôi…?”

“Còn ai vào đây nữa? Người cứ than vãn trong thư viện mấy ngày qua. Người có biết người đang  làm phiền đến giấc ngủ của tôi nhiều lắm không hả?”

Nàng thảng thốt, xấu hổ vì bị ai đó trông thấy những hành động đáng thương của mình như rên rỉ, thở dài hay cào tóc. Nàng bỗng cảm thấy vừa tức giận với anh chàng vì không nói cho nàng biết mình đã ở gần đó trong lúc nàng đang đau khổ… vừa sững sờ khi anh trách móc nàng thay vì xin lỗi.

Nàng không biết mình nên phản ứng thế nào với một trong ba cảm xúc ấy. Trong khi nàng kinh ngạc đứng đó và không thể đáp lại, người đàn ông đứng dậy khỏi chỗ nằm thoải mái, tạm bợ của mình rồi đi đến trước mặt nàng.

“Người là…. thủ quỹ à?”

Nàng vội vàng giật lấy những tờ giấy trên bàn, buồn bã giấu chúng khỏi tầm mắt anh. Dù thế, anh chàng mặc kệ sự nỗ lực che giấu của nàng và nhanh chóng nhặt đống giấy tờ từ đôi tay đang lảnh tránh của nàng lên, xem xét kỹ những nét chữ không thể xấu hơn của nàng. Ngay sau đó, lông mày chàng pháp sư nhíu lại.

“…người đã làm sai mấy phép tính rồi hả?”

“Đưa- đưa đây…!”

Anh chàng xoay người lại, giữ tờ giấy xa khỏi tầm với của nàng và tiếp tục nhìn vào nội dung bên trong với vẻ mặt kinh hoàng. Anh thốt ra một tiếng than trầm thấp.

“Sao một tấm đá cẩm thạch lại là 20 Liam? Chắc người chỉ viết sai đơn vị thôi, đúng không? Làm ơn hãy nói người chỉ nhầm lẫn đơn vị thôi đi.”

“Thực sự giờ…tôi – tôi đang bị rối trí giữa các…”

Max tuyệt vọng giải thích bản thân mình với Ruth, người đang gần như tức giận đến sùi cả bọt mép. Anh chàng, đang lườm nàng với đôi mắt xếch của mình, ngay lập tức cướp lấy mấy cuốn sách nàng giấu sau lưng.

Nàng sửng sốt trước hành động thẳng thừng của anh. Một quý ông không bao giờ được chạm vào đồ của phụ nữ khi chưa được phép, hoặc như nàng luôn được dạy như thế. Hành động không xin phép đã cướp giật đồ từ một quý cô là việc chỉ có lưu manh mới làm thôi.

Max kéo gấu váy mình, khuôn mặt đỏ au. “Tr-trả lại đây! S-sao, sao cậu có thể, l-làm, làm như vậy, th-thật thô lỗ…”

“…Mấy ngày qua người mới chi có bao nhiêu vậy?”

Nàng bối rồi, cẩn thận ngước lên nhìn anh. Khuôn mặt chàng pháp sư nhăn nhó kinh khủng, khiến tim nàng chùng xuống. Có gì sai sao?

Ruth nghiến răng, từ từ lấy lại sức, hỏi.

“Bao nhiêu?”

“À-à thì, là…”

Toàn thân nàng chảy mồ hôi lạnh, cố nghĩ ra câu trả lời.

“Ri-Riftan… bảo không cần lo lắng chuyện tiền nong.”

“Nhưng ít nhất người cũng phải biết mình đã chi bao nhiêu rồi chứ, hả?”

Lời trách móc khiến mặt nàng nóng lên, cảm thấy khó chịu. Nàng thu mình lại và không dám nhìn thẳng, giống như khi gia sư riêng của nàng nhắc nhở nàng về cách phát âm.

“T-tôi – tôi không biết con số chính xác.”

“Người có ước lượng được số tiền bao nhiêu không?”

Khi nàng chầm chậm lắc đầu, chàng pháp sư ngay lập tức xoa mạnh hai bên thái dương, cố kìm chế sự khó chịu trong mình. Trong một thoáng, nàng tự hỏi sao anh ta lại mắng mình,  nhưng rồi nỗi sợ hãi, rằng mình đã làm điều gì đó sai trái, cứ gặm nhấm nàng. Vì vậy, sau một hồi do dự, Max thú nhận.

“T-t-thật ra… tôi – tôi không làm quen công việc kiểu này, nên…”

“Nếu thấy không quen, thì ít nhất người nên đi tìm sự giúp đỡ chứ!”

Những lời anh chàng thất vọng thốt ra quá đúng khiến nàng chẳng thể nói lại được một lời. Max run rẩy trong lo sợ, cảm thấy mình như một kẻ ngốc nhất thế giới này.

“C-chúng thật sự…. S-s-sai sao?”

“Trước tiên, cuốn sổ cái này là một mớ hỗn độn. Một số mặt hàng rẻ một cách vô lý, số khác lại đắt một cách khó hiểu…. các phép tính thì không cái nào ăn nhập với nhau hết. Chưa kể, những mặt hàng này – đều là mấy đồ không cần thiết! Đúng là Lãnh chúa Calypse đã kiếm được một khoản tiền không tưởng từ cuộc chiến giết rồng, nhưng người không thể tiêu nó mà không suy nghĩ thế được! Có rất nhiều hiệp sĩ và lính cánh ở Anatol và chúng ta có trách nhiệm phải bảo vệ họ. Quan trọng nhất, mọi người đang lên kế hoạch vào năm sau sẽ xây dựng một con đường lớn nối từ cảng tới ngôi làng. Ngoài ra, mùa đông đang đến gần nên tiền sưu thuế của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng. Chúng ta phải cố gắng và cắt giảm bất kỳ đồ thừa thãi nào có thể xảy ra!”

Max rụt cổ lại như một rùa trước sự tấn công không ngừng từ những lời chỉ trich.

“Tôi-tôi không, biết … tôi – tôi không nghe thấy gì về chuyện đó cả. Chàng- chàng chỉ nói cứ làm những gì tôi muốn.”

Ruth thở dài thườn thượt sau khi nghe tiếng nàng lẩm bẩm. Như mất hết sức lực, anh chàng rũ vai xuống rồi tiếp tục nói.

“Tôi không nói việc tân trang lại lâu đài là sai. Đúng là chúng ta trông như một tòa nhà quân sự chẳng biết gì ngài phòng bị. Nhưng như thế thì quá nhiều. Nếu người cứ tiêu xài như thế này, thì chỉ vài năm nữa Lãnh chúa Calypse sẽ lại phải đi cướp tiền ở Hang Rồng khác thôi.”

“Ch-chuyện đó…”

Max loạnh choạng như sắp khuỵu xuống, nàng bám chặt lấy chiếc ghế. Nàng đang cố sửa sang lại lâu đài làm vui lòng Riftan… Sau tất cả, việc giữ cho mọi thứ thật đẹp đẽ cũng là trách nhiệm của bà chủ trong nhà mà. Nàng thấy máu mình bị rút cạn hết khi nghĩ đến cảnh chồng mình sẽ phát điên lên trước những hành động sai lầm của nàng như người đàn ông trước mặt này. Max nhìn lên anh chàng với đôi mắt ngấn lệ.

“Nếu – nếu cậu c-chỉ d-dạy cho tôi biết mình đã làm sai ở-ở đâu, t-tôi sẽ sửa lại nó…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện