Vừa đến Anatol, Max đã nhận ra nó lớn hơn nhiều so với những gì nàng tưởng tượng. Nàng kinh ngạc khi một ngôi làng ở ngoại ô có thể nhộn nhịp và rộng lớn đến vậy. Nhà chòi, cửa hiệu, nhà trọ mọc san sát nhau dọc các con đường và quảng trưởng, còn những quán rượu mọc gần bên bờ suối băng qua làng.

Khi các hiệp sĩ đi thẳng đến quán rượu, những cô gái bán hoa đã ăn mặc đẹp đẽ đứng dựa vào cửa sổ hôn gió. Một số người còn kéo váy lên, để lộ đôi chân trần. Max không thể tin vào mắt mình, miệng há hốc.

“Chúng ta sẽ đi nhanh chút nhé,” Riftan thì thầm vào tai nàng, khi chàng nhìn mọi người đang tụ tập ngày một gần hơn. Nàng gật đầu lia lịa, thấy vậy chàng đi nhanh hơn, nhanh chóng băng qua quảng trường. Khi họ leo lên một con dốc thoai thoải dọc theo ngọn đồi, xuất hiện một con hào rộng và một bức tường lớn.

Những người lính canh nghe tin lãnh chúa của họ đã trở về nhanh chóng thả cầu kéo xuống. Nàng tròn mắt trước cảnh tượng hoành tráng đằng xa. Sau khi hạ cây cầu xuống, thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là một khoảng sân rộng, một khu tập và một tòa nhà trông giống như trạm gác.

Nhìn như một pháo đài quân sự hơn là một tòa lâu đài.

“Chúng ta đến rồi.”

Riftan bước vào cánh cổng thứ hai, băng qua hàng dài lính canh ở hai bên, những người đã tập hợp để được gặp lãnh chúa của họ. Băng qua con đường dốc, nàng nhìn thấy khu vườn mộc mạc, những tòa nhà bằng đá đồ sộ, và những tảng đá đáng sợ đặt sừng sững xung quanh.

Anatol thực sự như thế nào? Đâu mới là hình ảnh thật sự của nó? Trước cầu thang lớn, có khoảng năm mươi người đang xếp hàng.

“Chào mừng chủ nhân về nhà!” tất cả đồng thanh hô vang.

“Ừm.”

Riftan gật đầu đáp lại trước những người hầu đang cúi đầu nghiêm trang với mình rồi nhảy xuống ngựa. Chàng nhẹ nhàng đỡ Max xuống và giao ngựa cho người đàn ông lớn tuổi đứng đằng trước.

“Bọn ta sẽ đi nghỉ, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện rồi,” Riftan nói.

“Tất nhiên rồi. Còn những hiệp sĩ khác…?” ông ấy hỏi lại.

“Đang có lễ hội trong thị trấn. Tối nay họ sẽ ở lại quán rượu. Dù vậy, nếu có ai quay lại, cứ dọn một phòng sạch sẽ cho họ nhé.”

“Ngay khi nghe tin ngài đến, tôi đã dọn dẹp cả khu tập luyện và các phòng ốc khác rồi. Nhưng thưa Ngài, cô gái này là….?”

Khi người đàn ông hướng mắt về phía nàng, Max bất giác đứng thẳng vai. Giọng nói nghiêm túc của Riftan làm nàng giật mình.

“Nàng ấy là vợ ta. Ta đưa nàng về nhà.”

“…Gặp được người quả là một niềm vinh dự, thưa phu nhân. Tên tôi là Kunel Osban, quản lý chuồng ngựa. Tôi phụ trách tất cả ngựa của lãnh chúa.”

“Tôi- rất hân hạnh được gặp ngài. Tên tôi là Maximilian… Ca-Calypse.” Max khẽ lẩm bẩm, rụt rè tránh ánh mắt của những người hầu.

Riftan dắt tay cô thẳng tiến lên cầu thang. Lâu đài trông càng buồn tẻ. Thông thường, cầu thang dẫn lên sảnh lớn sẽ được trang trí vô cùng lộng lẫy. Nhưng ở đây lại không như vậy. Khu vườn của điền trang trông rất đơn điệu, chỉ với một cái cây trơ trụi. Bên trong lâu đài cũng tương tự như bên ngoài, đều thật hoang vắng.

Max đi theo Riftan vào đại sảnh đơn điệu mà rùng mình. Không khí bên trong cũng lạnh lẽo chẳng kém gì gió lạnh bên ngoài. Sàn nhà ngổn ngang những tấm đá thô, một số bị vỡ còn số khác thì bị mẻ. Trên trần nhà, một chiếc đèn chùm cũ phát ra ánh sáng chợp chờn. Thậm chí còn chẳng có lấy một tấm thảm trên cầu thang dẫn từ lối vào chính đến sảnh lớn.

“Cái gì thế này?”

Riftan đến giữa sảnh và nhìn xung quanh. Người hầu xếp hàng theo sau đều tái mét lại.

“Người truyền tin của ta không hướng dẫn trang trí lâu đài thế nào trước khi ta trở lại à?”

“Tôi đã làm theo lời ngài chỉ bảo, thưa chủ nhân. Tôi đã đặt một tấm thảm mới trong phòng khách và mang theo rất nhiều đồ đạc mới, tranh sơn dầu và loại nến đắt tiền— ”

“Đó không phải thứ ta yêu cầu; ta muốn lâu đài trông phải thật xa xỉ!”

Giọng Riftan nâng lên tận quãng tám. Chàng lắc đầu ngao ngán và quát.

“Ch*t tiệt! Ta đã gửi dư số vàng đấy. Giờ thì nói đi, các người có dùng tiền đấy để trang trí lâu đài không đấy hả?”

Người hầu lớn tuổi nhất tỏ ra bối rối.

“Dạ, chúng tôi không dám tự tiện tiêu số tiền vàng đó được ạ. Nếu không có sự cho phép của lãnh chúa … ”

“Trong thư, ta đã nói cứ để cho quản gia tự quyết định rồi! Chuyện quái gì đây hả?!”

Riftan tức giận như muốn bốc cháy khiến những người hầu đứng nép mình vào góc tối, lạnh lẽo. Họ lo lắng nhìn nhau. Chắc chắn, mọi người nghĩ lâu đài Calypse sẽ bị bỏ quên. Các lan can cầu thang bị mất bậc, và các cửa sổ được bao phủ bởi một lớp kính mờ, ố vàng thay vì trong suốt.

“M*nó… ” Riftan chửi ầm lên. “Chủ nhân vừa đi là cái lâu đài này sụp đổ luôn rồi.”

“Thưa Lãnh chúa, Tôi đã làm hết sức mình để trang trí lâu đài theo lệnh rồi. Chúng tôi đã thay giường và sửa sang lại nội thất cũ để ngài có thể nghỉ ngơi khi trở về…”

“Đó là lời hối lỗi sao?”

“Ri-Riftan! Em-em muốn nghỉ ngơi…”

Max không thể chịu đựng được bầu không khí căng thẳng này, nên nàng kéo tay áo Riftan. Khi Riftan nhìn xuống khuôn mặt sợ hãi, chàng nhanh chóng kéo nàng gần hơn và dùng cả hai tay ôm chặt nàng. Max quá đỗi bất ngờ; đôi chân nàng như khuỵu xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện