Nàng bước vào phòng, thấy Clodan đang ngồi trước bàn làm việc, tận hưởng làn khói nhả ra từ điếu xì gà. Chàng cứ nhìn vào cánh tay mình, không chú ý đến việc nàng đã trở lại. Cái thái độ thờ ơ đó của chàng… khiến nàng đau lòng cừng cực.

“Tôi…tôi chẳng việc gì phải xin lỗi cả.” nàng nói một cách rõng rạc. “Không biết đọc đâu phải là lỗi của tôi.”

Clodan im lặng, rồi cuối cùng cũng nhìn lên nàng.Như có động lực, nàng tiếp tục bài diễn thuyết.

“Tôi cũng muốn đọc sách, muốn viết thư lắm chứ! Ngài không biết tôi đã tuyệt vọng tới cỡ nào đâu…Ngài có biết hôm đấy tôi đã xấu hổ thế nào không?! Nhưng hôm nay tôi chỉ muốn chúng ta-”

Nàng bật lên tiếng nức nở khi những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi trên mặt. Cảnh tượng thật đáng thương. Clodan nhìn nàng một cái rồi đặt điếu xì gà sang bên. Chàng chậm rãi đi về phía nàng.

“Hôm nay, nàng muốn hai ta làm gì?”

“Chỉ…hai chúng ta….”

“Sao mấy ngày trước nàng không đến?”

Clodan không quan tâm việc nàng không biết chữ. Đây là điều cuối cùng chàng quan tâm (Việc Rei không đến). Nhưng Rei lại ngập ngừng, nắm chặt áo chàng.

“Tôi..tôi đã rất xấu hổ. Tôi không biết đọc, thế mà, lại mượn ngài cuốn sách. Tôi thấy mình như đứa ngốc vậy….”

“Ta không quan tâm chuyện đó.”

“C-cả việc đã dối ngài?”

“Rei, ngày hôm đó ta và nàng đã gần gũi đến vậy.”

Clodan nhẹ nhàng nâng cằm nàng, ngón tay cái khẽ vuốt ve môi nàng.

“Nếu mấy ngày nữa mà nàng vẫn không đến, thì ta biết phải giải thích về chuyện đó thế nào đây?”

Anh đứng gần hơn, hơi thở ấm áp phả lên mặt nàng. Chỉ gần thêm chút là cả hai đã hôn nhau rồi, nhưng Rei vì quá ngạc nhiên trước những lời anh nói mà không nhận ra khoảng cách nhỏ giữa hai người.

“Nàng không thích sao?”

“Ngài đợi tôi cả ngày qua ư?”

“Nói với ta nàng có thích hay không?”

Rei khẽ lắc đầu. Cuối cùng nàng không còn khóc nữa. Sự nhẹ nhõm bao trùm lên nàng khi nàng nhận ra chàng vẫn còn quan tâm mình.

“Ng-ngài không ghét tôi sao? Ngài không nghĩ tôi là đứa chậm tiêu sao?”

Clodan thu hẹp khoảng cách lại, và ngay lập tức, áp môi mình lên môi nàng. Anh dùng lưỡi tách đôi môi nàng ra, say mê ngấu nghiến nàng. Rei thấy mình như khụyu xuống. Anh hôn sâu hơn, như suýt muốn ăn tươi nuốt sống nàng; nếu Clodan không choàng tay quanh ngực nàng, Rei chắc chắn sẽ khuỵu ngay xuống sàn nhà. Đôi môi mềm mại của hai người tiếp tục quyện vào nhau, sự ấm áp trong lòng cứ thế tăng dần lên.

Cuối cùng họ cũng tách nhau ra để hít thở, Rei cảm thấy như đã đánh mất đi một phần của chính mình khi môi chàng rời khỏi môi nàng. Clodan dường như cũng thấy thế, anh vuốt ve, mút mát từng nơi trên mặt nàng.

“L-lãnh chúa, chờ đã…”

“Không.”

Rei cố làm anh bĩnh tĩnh, nhưng cơn thèm khát của anh lại quá lớn. Lập trường của anh quá vững vàng. Anh sẽ không tách khỏi nàng đâu.

“Lãnh chúa, l-làm ơn…”

“Ta bảo không mà…”

“C-Clodan….”

Rei cố gắng gọi tên anh. Hai mắt Clodan mở to. Anh ta kinh ngạc đến mức cuối cùng vẫn phải  tách nàng ra. Nàng nhìn phản ứng của anh, cười ngượng nghịu.

“Clodan.”

Lần này, nàng gọi tên anh một cách tự tin đến lạ, làm anh không thốt được nên lời.

“Ngài k-không đọc sách cho em sao, Clodan?”

“Ta thích làm việc khác hơn.”

“N-nhưng em mong được đọc sách với ngài.”

Clodan không kìm được nở nụ cười.

“Thật ra… nàng…”

Anh rút lại lời nói của mình và nhượng bộ. Clodan thở dài, âm thanh như một bản nhạc truyền đến tai Rei. Đôi môi của nàng, đỏ bừng vì nụ hôn của anh, nở ra một nụ cười thật tươi tắn, khiến anh nhíu mày.

“Sao nàng đẹp thế không biết?”

Đẹp ư? Chưa từng có ai nói như thế cả. Ngay cả cha mẹ, những người đã nuôi dưỡng, chăm sóc nàng, cũng chưa bao giờ thốt ra những lời nói như thế. Anh trai thì đúng là một tên khốn, chỉ toàn chế giễu, nhục mạ nàng. Một cảm giác mạnh mẽ dâng trào trong lòng Rei. Nàng càng thêm thích anh hơn, người duy nhất chú ý mọi thứ từ nàng.

Clodan và Rei dành cả ngày hôm nay bên nhau. Anh hoàn toàn mê mẩn mái tóc nàng khi liên tục đưa tay vuốt lên đó, giống như một con mèo đang chơi đùa với quả bóng len. Rei quên hết mọi ưu phiền và thể hiện hết tính cách của mình ra. Rồi nàng đặt một chân lên đùi Clodan khi hai người cùng nhau đọc truyện cổ tích.

Mặc dù Rei mất hết mọi thứ và không còn nơi nào để đi, nhưng giờ đây nàng lại sống như một đứa trẻ hư hỏng được ban cho mọi thứ trên đời vậy. Cách mà Clodan đối xử với nàng khiến nàng  mê muội, cảm thấy như có thể tự do làm bất cứ điều gì mình muốn. Anh không trách phạt nàng nếu nàng có có đi lang thang quanh trang viên hay thậm chí lúc nào cũng muốn mời nàng ăn chút điểm tâm.

Mary là người đầu tiên nhận thấy sự thay đổi này giữa họ. Vì là người chuẩn bị bữa ăn nên cô có thể chứng kiến ​​bầu không khí khác biệt ấy trước bất kỳ ai. Ông Philip, người gần gũi nhất với Clodan, nên cũng biết điều này sau đó. Và rồi chẳng mấy mà người làm vườn và Jack, người canh chuồng ngựa, cũng biết chuyện này.

“Cái gì?!”

Tất nhiên, vào thời điểm Heish trở về điền trang thì chuyện này cũng đã không còn mới mẻ gì. Hắn  vừa trở về sau một chuyến đi dài. Sau mọi chuyện xảy ra giữa hắn và Rei lần trước, Heish nghĩ tốt nhất là nên an ủi nàng bằng một ít món quà trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn. Nhưng không có toa tàu nào sẵn sàng đưa hắn trở lại trang viên cả. Hết toa này đến toa khác, tất cả đều không ngừng từ chối hắn. Heish đã cố chịu đựng, nghĩ rằng một bữa ăn nóng hổi đang chờ đợi mình ở nhà, nhưng thứ duy nhất chào đón hắn chỉ là ông già cứng ngắc đó.

“Quá bữa rồi. Nếu cậu muốn ăn, tôi sẽ đi chuẩn bị cho.”

“Ha, ông dám nói với tôi bằng giọng điệu đó sao?”

“Còn ai khác ở đây à?”

“Sao ông dám thô lỗ thế hả?! Đây là cách ông đối xử với khách đấy à? Ta đã mất cả tiếng đồng hồ đi bộ giữa trời lạnh từ ngôi làng để về đây đấy. Nhanh đi chuẩn bị bữa tối đ!”

Philip không thèm để ý đến hắn và bỏ lại cái người đang la hét đó ở phía sau. Với ông, Heish còn chẳng phải là một vị khách. Hắn ta còn tệ hơn một người bán hàng rong khi luôn dai dẳng làm phiền họ.

“Này! Dừng lại! Mang bữa tối đến cho ta!”

Heish bùng lên cơn thịnh nộ. Người bạn thân thiết nhất của hắn, kẻ đã lấy hết mọi thứ từ hắn, giờ lại toàn trốn tránh trách nhiệm và những mặt hàng mà hắn ta mang đến cũng toàn những loại kém chất lượng. Số tiền mà Lãnh chúa Clodan cho Heish vay đang dần cạn kiệt và bệnh tình của mẹ thì cũng không có tiến triển gì. Hắn thấy mình càng chật vật đấu tranh, thì càng chết chìm dần xuống dưới.

Và bây giờ ngay cả người hầu già này cũng đối xử với hắn như một kẻ ăn xin?! Trước sự bất công ấy, Heish nhặt chiếc đĩa trống trơn lên và ném vào đầu ông quản gia.

“Ngươi chỉ là một tên hầu thôi, nên hãy cư xử cho phải phép đi!”

Chiếc đĩa vỡ vụn khi đập vào đầu Philip, khiến ông ta bất động. Ông ta đứng như một cái cây cổ thụ vững chãi, rễ đang vùi sâu xuống lòng đất, không hề bị lung lay trước cú đánh vừa rồi. Philip nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ nằm rải rác trên sàn.

“Sao? Cái đĩa kia quý lắm à?”

“Này.”

Philip đang cong người liền đứng dậy, người thẳng lên hết cỡ. Ông ta ngoẹo đầu sang một bên trong khi toàn thân run lẩy bẩy. Trông ông ta như một con rắn đang cố lột da mình.

“Cái- cái gì?”

Khi đầu ông chúi về hướng Heish, hắn nhận ra giữa đồng tử của Philip có một cái khe, trông như mắt của một loài bò xát. Những chiếc vảy xanh bắt đầu nổi lên trên cổ ông ta. Và khi lưỡi ông ta  lè ra trong tích tắc, Heish ngay lập tức nhận thấy phần cuối của nó bị chẻ đôi. Nỗi sợ hãi như những cơn sóng lạnh đánh tạt lên người Heish, khiến hắn đứng im bất động.

“Cư xử. Ta đã phải kìm lại vì mày trông thật đáng thương đấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện