Thiệu Quyên thật cao hứng vì con trai cùng Diệp Phồn về nhà, tự mình xuống bếp chuẩn bị hoa quả cho bọn họ, đem hoa quả đã bổ xong mang lên bàn trà.
Nàng đem hoa quả để lên bàn xong liền đi ra cửa chờ người, nhiệt tình tiếp đón Diệp Phồn: "Phồn Phồn, mau ăn nhiều hoa quả một chút, hoa quả này đều là dì tự mình đi mua, rất tươi ngon a."
"A di, cám ơn người!" Diệp Phồn mang theo chân thành tha thiết, cảm kích tươi cười nhìn mẫu thân Lý Thiệu Quân.
"Khách khí như vậy làm cái gì, hài tử ngốc, Thiệu Quân, con tiếp đón Phồn Phồn cho chu đáo nha, đưa Phồn Phồn đi chơi đi dạo thăm thú cảnh vật phương bắc nữa." Thiệu Quyên thật sự rất thích Diệp Phồn, tính cách ôn hòa, bộ dạng lại nhu thuận, thật sự khiến người ta yêu thương, không giống con trai nhà mình, cao lớn thô kệch, còn tuổi trẻ mà mang bộ dạng thành thục, nàng làm mẫu thân một chút cảm giác thành tựu đều không có.
Lý Thiệu Quân cười nhìn về phía Diệp Phồn, bất đắc dĩ nhún vai, đáp ứng mẫu thân, "Mẹ, mẹ cứ yên tâm, Bắc Đều là địa bàn của con, con nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố Diệp Phồn, dẫn cậu đi chơi khắp Bắc Đều, người yên tâm đi!"
Thiệu Quyên đương nhiên tin cậy con trai, cũng yên tâm giao Diệp Phồn cho hắn, lại đối Diệp Phồn nói, "Phồn Phồn, a di chuẩn bị cho cháu một gian phòng, cháu muốn hiện tại đi xem hay không, không thích liền đổi một phòng khác."
Diệp Phồn vội vàng xua tay, "A di, không cần, liền theo dì an bài."
Nghe thấy mẫu thân bảo đã an bài cho Diệp Phồn một phòng riêng, kia chẳng phải là muốn tách ra ngủ, Lý Thiệu Quân đương nhiên không vui, hắn đương nhiên phải phản đối.
"Mẹ, Diệp Phồn không cần đi phòng khác ngủ, liền cùng con ngủ chung một phòng đi, cậu ấy mới đến nhà chúng ta, mà con cũng muốn cho cậu ấy xem phòng con, buổi tối chúng con còn muốn cùng nhau chơi trò chơi, cùng nhau nói chuyện phiếm, tách ra ngủ nhiều phiền toái, phòng con cái giường cũng đủ lớn rồi."
"Như vậy a...... Kia Phồn Phồn cháu......" Thiệu Quyên không nghĩ tới con lại nói như vậy, bất quá quả thật người trẻ tuổi đều thích ở chung như vậy, cùng nhau chơi, có bạn có bè.
Diệp Phồn liếc mắt Lý Thiệu Quân một cái, không cần đoán cũng biết nguyên nhân hắn phản đối, Diệp Phồn cười nói: "A di, cháu như thế nào cũng được."
"Cậu cứ theo tôi ngủ một gian phòng đi, đừng phiền toái." Lý Thiệu Quân giúp cậu đưa ra quyết định cuối cùng.
Nếu Diệp Phồn cũng không phản đối, Thiệu Quyên tự nhiên cũng sẽ không phản đối, nàng chính là không nghĩ tới con cùng Diệp Phồn cảm tình lại tốt đến thế, còn thân mật như vậy nữa.
Nhân sinh khó có được một tri kỷ, nàng ngay từ đầu còn lo lắng với tính cách con trai, chỉ sợ rất khó kết giao bằng hữu, không nghĩ tới có thể cùng với Diệp Phồn tính cách hoàn toàn không đồng dạng làm bạn tốt như vậy, có thể là bù trừ cho nhau, nàng cũng thật cao hứng.
Diệp Phồn ở Bắc Đều nơi thứ nhất đi thăm chính là đến đại học Bắc Đều.
Đứng ở trước cổng lớn mang phong cách cổ xưa của đại học Bắc Đều, Diệp Phồn cảm thán, quả nhiên không giống với nơi khác, ngay cả cổng trường đều có thể làm cho người ta cảm thụ rất nặng về bầu không khí lịch sử và văn học lắng đọng lại đây.
Diệp Phồn thật sự thực cảm động, đứng ở khung cửa, để cho Lý Thiệu Quân giúp cậu chụp ảnh.
Sau đó lại nhờ một người qua đường, chụp cho hai người bọn họ đứng chung một chỗ, Lý Thiệu Quân khoác vai Diệp Phồn, trong nháy mắt bức hình chụp hai người đứng thân mật trước cổng trường Bắc Đều được chụp lại, trở thành kỉ niệm đáng quý của hai người sau này.
Nói cảm ơn với người chụp ảnh, lấy lại máy, Diệp Phồn xem lại ảnh chụp vừa rồi, thập phần vui vẻ.
Bắc Đều đại học có lịch sử đã lâu đời, lưu truyền rất nhiều kiến trúc từ xưa đến nay, cây cối cũng đều rất to, trải qua lịch sử lâu dài, nơi nơi đều là rừng già, cho dù thời tiết thực nóng, ánh nắng mặt trời rất mạnh, nhưng là ở trong giáo khu đại học Bắc Đều, hết thảy đều an tĩnh lại, yên lặng thong thả, ngay cả ánh mặt trời đều tràn ngập ôn nhu, đi trong này tuyệt không oi bức, phi thường nhàn nhã, làm cho người ta không muốn rời đi.
Lý Thiệu Quân mang Diệp Phồn đến một nơi đính ước nổi ở đại học Bắc Đều, hồ Gia Minh, hai người chậm rãi đi dạo, bên bờ hồ có rất nhiều rặng liễu.
Quả nhiên là thánh địa đính ước, hẹn hò, bọn họ một đường đi dạo nhìn thấy rất nhiều đôi tình lữ, đương nhiên cũng có không ít cha mẹ mang con nhỏ đến bên hồ tản bộ.
Diệp Phồn cảm thán đại học Bắc Đều thật sự là địa phương tốt, đại học này bản thân cũng chính là một văn vật trân quý, hấp dẫn học sinh cả nước các nơi đến học ở trường, cậu đã thập phần chờ đợi tương lai làm sinh viên ở trong này.
Lý Thiệu Quân nhìn đến ánh mắt Diệp Phồn sáng ngời trong suốt, chỉ biết cậu thực thích nơi này, tự nhủ chính mình vô luận như thế nào cũng phải thi đỗ vào đây, ngẫm lại cùng có thể Diệp Phồn ở nơi này trải qua bốn năm, cũng là khát khao thập phần tốt đẹp a!
Gió thổi nhẹ nhàng, hai hàng dương liễu bên hồ Gia Minh liền theo gió phiêu đãng phất lên.
Diệp Phồn nhìn ánh mặt trời phản chiếu trên mặt hồ, gợn sóng lăn tăn lại lung linh, cảm thán,"Thật sự đẹp quá, thật luyến tiếc phải đi mà."
Lý Thiệu Quân cũng tràn đầy đồng cảm, thật là rất đẹp, "Cảnh đẹp khó cưỡng lại, nhưng hiện tại cậu còn phải theo tôi về nhà, về sau thời điểm chúng ta đến đây học đại học, tôi có thể cùng cậu mỗi ngày đến đây."
Lời này làm Diệp Phồn thập phần khát khao, bất quá lập tức lại khôi phục lý trí, cười lắc đầu, "Cậu nói cũng thật tốt đẹp quá đi, thi vào đây nào có dễ dàng như vậy, trở về cần hảo hảo cố gắng, còn có một năm đó."
"Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ thi đỗ vào đây!" Lý Thiệu Quân ánh mắt kiên định hứa hẹn.
Diệp Phồn đương nhiên tin tưởng hắn, cười gật đầu.
Bọn họ dọc theo hồ đi bộ một vòng, chuẩn bị rời đi, Diệp Phồn lại vì một tiếng nói ở gần đó mà ngừng lại, cậu nhìn đến phía trước có một tiểu hài tử, hai ba tuổi, bé bỏng nộn nộn, một tiểu oa nhi thập phần đáng yêu, đi đường còn chưa vững, cao hứng chạy chạy, sau đó ngã sấp xuống, cậu định đi lên đem tiểu hài tử nâng dậy, liền thấy còn có một người lớn hẳn là ba ba của tiểu hài tử, đứng ở phía trước một chút đối nhóc vỗ vỗ tay, "Bảo bảo, đến, chính mình tự đứng lên, đến bên người ba ba này."
Tiểu hài tử thực ngoan không khóc, nghe ba ba cổ vũ lại đứng lên, còn có hành động vỗ vỗ áo vỗ vỗ quần, rồi vui vẻ chạy đến trong lòng ba ba, khanh khách cười rộ lên.
Diệp Phồn nhìn cảnh tượng này, chính mình cũng cười đến vui vẻ, không biết như thế nào trước mắt hiện lên một mảnh trắng xóa, trong đầu cậu xuất hiện một ít hình ảnh mông lung, cũng là một tiểu hài tử ngã sấp xuống, ba ba ở phía trước vỗ tay làm cho đứa bé đứng lên, nam nhân kia ôn nhu hô, "Bảo bảo, đến, đến bên ba ba này!"
Đối phương cười, thanh âm thực ôn nhu, thực ôn nhu, làm cho trong lòng cậu thêm ấm áp, đối với thanh âm nàu có tưởng niệm thật sâu sắc, chính là thấy không rõ mặt đối phương.
Cậu rất muốn cố gắng thấy rõ ràng, nhưng mà cố gắng như thế nào cũng chính là nhìn không tới, đầu cũng vựng huyễn dần lên.
Lý Thiệu Quân biết Diệp Phồn thích tiểu hài tử, đáng tiếc đời này bọn họ không thể có đứa nhỏ, nhưng là hắn sẽ cho Diệp Phồn cuộc sống hạnh phúc nhất, nhìn đến người ba ôm tiểu hài tử đi rồi, hắn quay đầu cùng Diệp Phồn nói, "Phồn Phồn, còn có rất nhiều địa phương cần đi thăm, phải đi thôi."
Nhưng mà Diệp Phồn không có đáp lại, hắn nhìn thấy Diệp Phồn hai mắt vô thần không tiêu cự, trên mặt còn lưu lại nước mắt, hai tay đỡ đầu, bộ dáng thực không thoải mái.
Hắn không biết Diệp Phồn làm sao, đau lòng lại lo lắng, nhanh chóng lay động Diệp Phồn, "Phồn Phồn, làm sao vậy, tỉnh tỉnh, Phồn Phồn!"
Diệp Phồn đầu rất đau, cậu phi thường muốn nhìn được bộ dáng người kia, nhưng mà chính là nhìn không thấy, mỗi lần nếu muốn đến gần thì sẽ rơi vào một mảnh hắc ám.
Bên tai truyền đến giọng nói Lý Thiệu Quân đầy lo lắng, Diệp Phồn lúc này mới chậm rãi thoát ly khỏi vực sâu hắc ám trong đầu, trước mắt khôi phục thanh minh, lăng lăng nhìn Lý Thiệu Quân.
"Thiệu Quân, làm sao vậy?" Diệp Phồn có chút mê mang nhìn thần sắc lo lắng của Lý Thiệu Quân.
Lý Thiệu Quân nhìn thấy Diệp Phồn tỉnh táo lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, giúp cậu lau đi nước mắt trên mặt, lo lắng hỏi: "Cậu vừa rồi dọa tôi muốn chết, còn dám rơi lệ nữa, gọi như thế nào cậu cũng không phản ứng, giống như lạc vào mộng mị vậy đó."
Diệp Phồn theo bản năng nâng tay lên, sờ sờ khóe mắt, trên lông mi còn vương chút bọt nước, cậu cũng không biết chính mình là làm sao nữa, đang yên lành liền rơi lệ.
Lý Thiệu Quân nhìn đến gần đó có một cái ghế đá, giúp đỡ Diệp Phồn qua đó ngồi, "Chúng ta ngồi xuống trước đã, cậu khả năng là đi bộ lâu, bị say nắng."
Diệp Phồn còn chưa có hoàn toàn lấy lại tinh thần, đối với Lý Thiệu Quân gật gật đầu, được hắn giúp đỡ ngồi xuống ghế đá.
Lý Thiệu Quân không muốn tiếp tục hành trình, hắn cảm thấy thực không thích hợp, có thể là do khí hậu Bắc Đều bên này cùng khí hậu phương nam khác nhau rất nhiều, Diệp Phồn có lẽ là không thích ứng kịp với khí hậu, thân thể Diệp Phồn thật sự có thể là chịu không nổi mà bị say nắng, đáng chết hắn thế nhưng không chú ý tới.
"Phồn Phồn, cậu nghỉ một chút, tôi gọi cho tài xế trong nhà đến đây đón, chúng ta hôm nay đi như vậy thôi, về nhà sớm nghỉ ngơi đi!"
Diệp Phồn cũng hiểu được đầu có chút vựng huyễn, khả năng thật sự mệt mỏi, mới có thể xuất hiện ảo giác vừa rồi, nhưng lại không nghĩ đó là ảo giác, trong lòng cậu bất an, nhìn về phía Lý Thiệu Quân, chậm rãi mở miệng, "Thiệu Quân, tớ có cảm giác tớ đã tới nơi này, hình ảnh vừa rồi rất quen thuộc, từng cũng có người mang tớ đến nơi này dạy tớ học đi, nhưng mà tớ không nhớ nổi bộ dáng của người đó."
Cậu thật sự muốn nhìn rõ bộ dáng của người ôn nhu cổ vũ cậu, thật sự là rất tưởng niệm, nghĩ đến đây đầu lại bắt đầu đau, tay vỗ cái trán, thập phần thống khổ.
Lý Thiệu Quân vội vàng bắt lấy tay Diệp Phồn, để cho toàn bộ người cậu tựa vào trên người mình, tay kia thì nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho Diệp Phồn, "Phồn Phồn, đừng nghĩ, đừng nghĩ, về sau khẳng định sẽ nhớ ra, hiện tại đừng nghĩ, chậm rãi thả lỏng chính mình!"
Ở dưới sự dẫn dắt của Lý Thiệu Quân, Diệp Phồn chậm rãi thả lỏng, đau đầu cũng giảm bớt.
Tay tiếp tục mềm nhẹ xoa bóp huyệt thái dương cho Diệp Phồn, để cho cậu dựa vào trong lòng mình hảo hảo thả lỏng bình phục, Lý Thiệu Quân tuyệt không để ý người đi ngang qua tò mò tìm tòi nghiên cứu cùng với ánh mắt kì quặc bất thiện, vẫn quan sát vẻ mặt Diệp Phồn.
Diệp Phồn ngồi một hồi lâu, đầu rốt cục không còn đau nữa, cậu không biết vì cái gì chính mình lại đột nhiên nhớ tới hình ảnh này.
Giống như một cái hộp đột nhiên bị mở ra.
Diệp Phồn tuy rằng không có việc gì, nhưng hai lần đau đầu làm cho cậu cảm thấy hao phí rất nhiều sức lực, cả người có chút suy yếu, cậu nhìn đến ánh mắt đầy lo lắng của Lý Thiệu Quân, còn hiện lên tươi cười an ủi hắn, "Tớ không sao, cậu yên tâm, chỉ là có chút mệt mỏi, về nhà ngủ một giấc thì tốt rồi."
Khuôn mặt trắng bệch tươi cười làm cho lời nói của Diệp Phồn không đủ thuyết phục, Lý Thiệu Quân đau lòng sờ sờ mặt cậu, "Hảo, xe trong nhà hẳn là nhanh đến thôi, tôi đã phát định vị rồi, chúng ta đến đường cái bên kia chờ xe đến".
Vị trí bọn họ cách đường xe chạy một khoảng cách không gần, phải sớm đi qua mới được, Lý Thiệu Quân giúp đỡ Diệp Phồn đứng lên.
Lúc sắp rời đi, Diệp Phồn lại kéo Lý Thiệu Quân, cậu nhìn hồ Gia Minh, "Chúng ta chụp ảnh chung ở chỗ này đi!"
Lý Thiệu Quân lo lắng cho thân thể cậu, thầm nghĩ dẫn cậu nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, "Chúng ta lần sau lại đến chụp ảnh chung cũng không muộn, hiện tại về nhà trước được không?"
Diệp Phồn lắc đầu, cậu chính là muốn hiện tại chụp ảnh chung, đưa ánh mắt cầu xin nhìn Lý Thiệu Quân.
Lý Thiệu Quân chịu không nổi Diệp Phồn nhìn hắn như vậy, dù sao chụp ảnh chung cũng không mất bao nhiêu thời gian, cũng không muốn để Diệp Phồn không vui ảnh hưởng đến thân thể, đành phải đáp ứng, "Hảo, chúng ta chụp ảnh chung ở chỗ này đi, nhưng phải tìm người giúp chúng ta chụp ảnh đã."
Lại vừa vặn khu vực bọn họ đứng không có người, nhìn bốn phía, ở phía trước có hai người đi tới, xem ra phải chạy qua đấy nhờ.
Lý Thiệu Quân nhìn nhìn Diệp Phồn, có chút lo lắng không dám rời quá xa cậu.
Diệp Phồn đối hắn cười cười nói: "Tớ không sao, còn không đến mức suy yếu đến nỗi không đứng nổi một mình."
Nhìn đến kia hai người sắp đi chỗ khác, Lý Thiệu Quân vội vàng đi lên phía trước, hỏi: "Xin chào, xin hỏi có thể giúp chúng tôi..... Là chú, Trầm thúc thúc!" Lời vế sau hắn nói có chút nghiến răng.
Editor: ai nha, lại gặp rồi!
Nàng đem hoa quả để lên bàn xong liền đi ra cửa chờ người, nhiệt tình tiếp đón Diệp Phồn: "Phồn Phồn, mau ăn nhiều hoa quả một chút, hoa quả này đều là dì tự mình đi mua, rất tươi ngon a."
"A di, cám ơn người!" Diệp Phồn mang theo chân thành tha thiết, cảm kích tươi cười nhìn mẫu thân Lý Thiệu Quân.
"Khách khí như vậy làm cái gì, hài tử ngốc, Thiệu Quân, con tiếp đón Phồn Phồn cho chu đáo nha, đưa Phồn Phồn đi chơi đi dạo thăm thú cảnh vật phương bắc nữa." Thiệu Quyên thật sự rất thích Diệp Phồn, tính cách ôn hòa, bộ dạng lại nhu thuận, thật sự khiến người ta yêu thương, không giống con trai nhà mình, cao lớn thô kệch, còn tuổi trẻ mà mang bộ dạng thành thục, nàng làm mẫu thân một chút cảm giác thành tựu đều không có.
Lý Thiệu Quân cười nhìn về phía Diệp Phồn, bất đắc dĩ nhún vai, đáp ứng mẫu thân, "Mẹ, mẹ cứ yên tâm, Bắc Đều là địa bàn của con, con nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố Diệp Phồn, dẫn cậu đi chơi khắp Bắc Đều, người yên tâm đi!"
Thiệu Quyên đương nhiên tin cậy con trai, cũng yên tâm giao Diệp Phồn cho hắn, lại đối Diệp Phồn nói, "Phồn Phồn, a di chuẩn bị cho cháu một gian phòng, cháu muốn hiện tại đi xem hay không, không thích liền đổi một phòng khác."
Diệp Phồn vội vàng xua tay, "A di, không cần, liền theo dì an bài."
Nghe thấy mẫu thân bảo đã an bài cho Diệp Phồn một phòng riêng, kia chẳng phải là muốn tách ra ngủ, Lý Thiệu Quân đương nhiên không vui, hắn đương nhiên phải phản đối.
"Mẹ, Diệp Phồn không cần đi phòng khác ngủ, liền cùng con ngủ chung một phòng đi, cậu ấy mới đến nhà chúng ta, mà con cũng muốn cho cậu ấy xem phòng con, buổi tối chúng con còn muốn cùng nhau chơi trò chơi, cùng nhau nói chuyện phiếm, tách ra ngủ nhiều phiền toái, phòng con cái giường cũng đủ lớn rồi."
"Như vậy a...... Kia Phồn Phồn cháu......" Thiệu Quyên không nghĩ tới con lại nói như vậy, bất quá quả thật người trẻ tuổi đều thích ở chung như vậy, cùng nhau chơi, có bạn có bè.
Diệp Phồn liếc mắt Lý Thiệu Quân một cái, không cần đoán cũng biết nguyên nhân hắn phản đối, Diệp Phồn cười nói: "A di, cháu như thế nào cũng được."
"Cậu cứ theo tôi ngủ một gian phòng đi, đừng phiền toái." Lý Thiệu Quân giúp cậu đưa ra quyết định cuối cùng.
Nếu Diệp Phồn cũng không phản đối, Thiệu Quyên tự nhiên cũng sẽ không phản đối, nàng chính là không nghĩ tới con cùng Diệp Phồn cảm tình lại tốt đến thế, còn thân mật như vậy nữa.
Nhân sinh khó có được một tri kỷ, nàng ngay từ đầu còn lo lắng với tính cách con trai, chỉ sợ rất khó kết giao bằng hữu, không nghĩ tới có thể cùng với Diệp Phồn tính cách hoàn toàn không đồng dạng làm bạn tốt như vậy, có thể là bù trừ cho nhau, nàng cũng thật cao hứng.
Diệp Phồn ở Bắc Đều nơi thứ nhất đi thăm chính là đến đại học Bắc Đều.
Đứng ở trước cổng lớn mang phong cách cổ xưa của đại học Bắc Đều, Diệp Phồn cảm thán, quả nhiên không giống với nơi khác, ngay cả cổng trường đều có thể làm cho người ta cảm thụ rất nặng về bầu không khí lịch sử và văn học lắng đọng lại đây.
Diệp Phồn thật sự thực cảm động, đứng ở khung cửa, để cho Lý Thiệu Quân giúp cậu chụp ảnh.
Sau đó lại nhờ một người qua đường, chụp cho hai người bọn họ đứng chung một chỗ, Lý Thiệu Quân khoác vai Diệp Phồn, trong nháy mắt bức hình chụp hai người đứng thân mật trước cổng trường Bắc Đều được chụp lại, trở thành kỉ niệm đáng quý của hai người sau này.
Nói cảm ơn với người chụp ảnh, lấy lại máy, Diệp Phồn xem lại ảnh chụp vừa rồi, thập phần vui vẻ.
Bắc Đều đại học có lịch sử đã lâu đời, lưu truyền rất nhiều kiến trúc từ xưa đến nay, cây cối cũng đều rất to, trải qua lịch sử lâu dài, nơi nơi đều là rừng già, cho dù thời tiết thực nóng, ánh nắng mặt trời rất mạnh, nhưng là ở trong giáo khu đại học Bắc Đều, hết thảy đều an tĩnh lại, yên lặng thong thả, ngay cả ánh mặt trời đều tràn ngập ôn nhu, đi trong này tuyệt không oi bức, phi thường nhàn nhã, làm cho người ta không muốn rời đi.
Lý Thiệu Quân mang Diệp Phồn đến một nơi đính ước nổi ở đại học Bắc Đều, hồ Gia Minh, hai người chậm rãi đi dạo, bên bờ hồ có rất nhiều rặng liễu.
Quả nhiên là thánh địa đính ước, hẹn hò, bọn họ một đường đi dạo nhìn thấy rất nhiều đôi tình lữ, đương nhiên cũng có không ít cha mẹ mang con nhỏ đến bên hồ tản bộ.
Diệp Phồn cảm thán đại học Bắc Đều thật sự là địa phương tốt, đại học này bản thân cũng chính là một văn vật trân quý, hấp dẫn học sinh cả nước các nơi đến học ở trường, cậu đã thập phần chờ đợi tương lai làm sinh viên ở trong này.
Lý Thiệu Quân nhìn đến ánh mắt Diệp Phồn sáng ngời trong suốt, chỉ biết cậu thực thích nơi này, tự nhủ chính mình vô luận như thế nào cũng phải thi đỗ vào đây, ngẫm lại cùng có thể Diệp Phồn ở nơi này trải qua bốn năm, cũng là khát khao thập phần tốt đẹp a!
Gió thổi nhẹ nhàng, hai hàng dương liễu bên hồ Gia Minh liền theo gió phiêu đãng phất lên.
Diệp Phồn nhìn ánh mặt trời phản chiếu trên mặt hồ, gợn sóng lăn tăn lại lung linh, cảm thán,"Thật sự đẹp quá, thật luyến tiếc phải đi mà."
Lý Thiệu Quân cũng tràn đầy đồng cảm, thật là rất đẹp, "Cảnh đẹp khó cưỡng lại, nhưng hiện tại cậu còn phải theo tôi về nhà, về sau thời điểm chúng ta đến đây học đại học, tôi có thể cùng cậu mỗi ngày đến đây."
Lời này làm Diệp Phồn thập phần khát khao, bất quá lập tức lại khôi phục lý trí, cười lắc đầu, "Cậu nói cũng thật tốt đẹp quá đi, thi vào đây nào có dễ dàng như vậy, trở về cần hảo hảo cố gắng, còn có một năm đó."
"Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ thi đỗ vào đây!" Lý Thiệu Quân ánh mắt kiên định hứa hẹn.
Diệp Phồn đương nhiên tin tưởng hắn, cười gật đầu.
Bọn họ dọc theo hồ đi bộ một vòng, chuẩn bị rời đi, Diệp Phồn lại vì một tiếng nói ở gần đó mà ngừng lại, cậu nhìn đến phía trước có một tiểu hài tử, hai ba tuổi, bé bỏng nộn nộn, một tiểu oa nhi thập phần đáng yêu, đi đường còn chưa vững, cao hứng chạy chạy, sau đó ngã sấp xuống, cậu định đi lên đem tiểu hài tử nâng dậy, liền thấy còn có một người lớn hẳn là ba ba của tiểu hài tử, đứng ở phía trước một chút đối nhóc vỗ vỗ tay, "Bảo bảo, đến, chính mình tự đứng lên, đến bên người ba ba này."
Tiểu hài tử thực ngoan không khóc, nghe ba ba cổ vũ lại đứng lên, còn có hành động vỗ vỗ áo vỗ vỗ quần, rồi vui vẻ chạy đến trong lòng ba ba, khanh khách cười rộ lên.
Diệp Phồn nhìn cảnh tượng này, chính mình cũng cười đến vui vẻ, không biết như thế nào trước mắt hiện lên một mảnh trắng xóa, trong đầu cậu xuất hiện một ít hình ảnh mông lung, cũng là một tiểu hài tử ngã sấp xuống, ba ba ở phía trước vỗ tay làm cho đứa bé đứng lên, nam nhân kia ôn nhu hô, "Bảo bảo, đến, đến bên ba ba này!"
Đối phương cười, thanh âm thực ôn nhu, thực ôn nhu, làm cho trong lòng cậu thêm ấm áp, đối với thanh âm nàu có tưởng niệm thật sâu sắc, chính là thấy không rõ mặt đối phương.
Cậu rất muốn cố gắng thấy rõ ràng, nhưng mà cố gắng như thế nào cũng chính là nhìn không tới, đầu cũng vựng huyễn dần lên.
Lý Thiệu Quân biết Diệp Phồn thích tiểu hài tử, đáng tiếc đời này bọn họ không thể có đứa nhỏ, nhưng là hắn sẽ cho Diệp Phồn cuộc sống hạnh phúc nhất, nhìn đến người ba ôm tiểu hài tử đi rồi, hắn quay đầu cùng Diệp Phồn nói, "Phồn Phồn, còn có rất nhiều địa phương cần đi thăm, phải đi thôi."
Nhưng mà Diệp Phồn không có đáp lại, hắn nhìn thấy Diệp Phồn hai mắt vô thần không tiêu cự, trên mặt còn lưu lại nước mắt, hai tay đỡ đầu, bộ dáng thực không thoải mái.
Hắn không biết Diệp Phồn làm sao, đau lòng lại lo lắng, nhanh chóng lay động Diệp Phồn, "Phồn Phồn, làm sao vậy, tỉnh tỉnh, Phồn Phồn!"
Diệp Phồn đầu rất đau, cậu phi thường muốn nhìn được bộ dáng người kia, nhưng mà chính là nhìn không thấy, mỗi lần nếu muốn đến gần thì sẽ rơi vào một mảnh hắc ám.
Bên tai truyền đến giọng nói Lý Thiệu Quân đầy lo lắng, Diệp Phồn lúc này mới chậm rãi thoát ly khỏi vực sâu hắc ám trong đầu, trước mắt khôi phục thanh minh, lăng lăng nhìn Lý Thiệu Quân.
"Thiệu Quân, làm sao vậy?" Diệp Phồn có chút mê mang nhìn thần sắc lo lắng của Lý Thiệu Quân.
Lý Thiệu Quân nhìn thấy Diệp Phồn tỉnh táo lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, giúp cậu lau đi nước mắt trên mặt, lo lắng hỏi: "Cậu vừa rồi dọa tôi muốn chết, còn dám rơi lệ nữa, gọi như thế nào cậu cũng không phản ứng, giống như lạc vào mộng mị vậy đó."
Diệp Phồn theo bản năng nâng tay lên, sờ sờ khóe mắt, trên lông mi còn vương chút bọt nước, cậu cũng không biết chính mình là làm sao nữa, đang yên lành liền rơi lệ.
Lý Thiệu Quân nhìn đến gần đó có một cái ghế đá, giúp đỡ Diệp Phồn qua đó ngồi, "Chúng ta ngồi xuống trước đã, cậu khả năng là đi bộ lâu, bị say nắng."
Diệp Phồn còn chưa có hoàn toàn lấy lại tinh thần, đối với Lý Thiệu Quân gật gật đầu, được hắn giúp đỡ ngồi xuống ghế đá.
Lý Thiệu Quân không muốn tiếp tục hành trình, hắn cảm thấy thực không thích hợp, có thể là do khí hậu Bắc Đều bên này cùng khí hậu phương nam khác nhau rất nhiều, Diệp Phồn có lẽ là không thích ứng kịp với khí hậu, thân thể Diệp Phồn thật sự có thể là chịu không nổi mà bị say nắng, đáng chết hắn thế nhưng không chú ý tới.
"Phồn Phồn, cậu nghỉ một chút, tôi gọi cho tài xế trong nhà đến đây đón, chúng ta hôm nay đi như vậy thôi, về nhà sớm nghỉ ngơi đi!"
Diệp Phồn cũng hiểu được đầu có chút vựng huyễn, khả năng thật sự mệt mỏi, mới có thể xuất hiện ảo giác vừa rồi, nhưng lại không nghĩ đó là ảo giác, trong lòng cậu bất an, nhìn về phía Lý Thiệu Quân, chậm rãi mở miệng, "Thiệu Quân, tớ có cảm giác tớ đã tới nơi này, hình ảnh vừa rồi rất quen thuộc, từng cũng có người mang tớ đến nơi này dạy tớ học đi, nhưng mà tớ không nhớ nổi bộ dáng của người đó."
Cậu thật sự muốn nhìn rõ bộ dáng của người ôn nhu cổ vũ cậu, thật sự là rất tưởng niệm, nghĩ đến đây đầu lại bắt đầu đau, tay vỗ cái trán, thập phần thống khổ.
Lý Thiệu Quân vội vàng bắt lấy tay Diệp Phồn, để cho toàn bộ người cậu tựa vào trên người mình, tay kia thì nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho Diệp Phồn, "Phồn Phồn, đừng nghĩ, đừng nghĩ, về sau khẳng định sẽ nhớ ra, hiện tại đừng nghĩ, chậm rãi thả lỏng chính mình!"
Ở dưới sự dẫn dắt của Lý Thiệu Quân, Diệp Phồn chậm rãi thả lỏng, đau đầu cũng giảm bớt.
Tay tiếp tục mềm nhẹ xoa bóp huyệt thái dương cho Diệp Phồn, để cho cậu dựa vào trong lòng mình hảo hảo thả lỏng bình phục, Lý Thiệu Quân tuyệt không để ý người đi ngang qua tò mò tìm tòi nghiên cứu cùng với ánh mắt kì quặc bất thiện, vẫn quan sát vẻ mặt Diệp Phồn.
Diệp Phồn ngồi một hồi lâu, đầu rốt cục không còn đau nữa, cậu không biết vì cái gì chính mình lại đột nhiên nhớ tới hình ảnh này.
Giống như một cái hộp đột nhiên bị mở ra.
Diệp Phồn tuy rằng không có việc gì, nhưng hai lần đau đầu làm cho cậu cảm thấy hao phí rất nhiều sức lực, cả người có chút suy yếu, cậu nhìn đến ánh mắt đầy lo lắng của Lý Thiệu Quân, còn hiện lên tươi cười an ủi hắn, "Tớ không sao, cậu yên tâm, chỉ là có chút mệt mỏi, về nhà ngủ một giấc thì tốt rồi."
Khuôn mặt trắng bệch tươi cười làm cho lời nói của Diệp Phồn không đủ thuyết phục, Lý Thiệu Quân đau lòng sờ sờ mặt cậu, "Hảo, xe trong nhà hẳn là nhanh đến thôi, tôi đã phát định vị rồi, chúng ta đến đường cái bên kia chờ xe đến".
Vị trí bọn họ cách đường xe chạy một khoảng cách không gần, phải sớm đi qua mới được, Lý Thiệu Quân giúp đỡ Diệp Phồn đứng lên.
Lúc sắp rời đi, Diệp Phồn lại kéo Lý Thiệu Quân, cậu nhìn hồ Gia Minh, "Chúng ta chụp ảnh chung ở chỗ này đi!"
Lý Thiệu Quân lo lắng cho thân thể cậu, thầm nghĩ dẫn cậu nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, "Chúng ta lần sau lại đến chụp ảnh chung cũng không muộn, hiện tại về nhà trước được không?"
Diệp Phồn lắc đầu, cậu chính là muốn hiện tại chụp ảnh chung, đưa ánh mắt cầu xin nhìn Lý Thiệu Quân.
Lý Thiệu Quân chịu không nổi Diệp Phồn nhìn hắn như vậy, dù sao chụp ảnh chung cũng không mất bao nhiêu thời gian, cũng không muốn để Diệp Phồn không vui ảnh hưởng đến thân thể, đành phải đáp ứng, "Hảo, chúng ta chụp ảnh chung ở chỗ này đi, nhưng phải tìm người giúp chúng ta chụp ảnh đã."
Lại vừa vặn khu vực bọn họ đứng không có người, nhìn bốn phía, ở phía trước có hai người đi tới, xem ra phải chạy qua đấy nhờ.
Lý Thiệu Quân nhìn nhìn Diệp Phồn, có chút lo lắng không dám rời quá xa cậu.
Diệp Phồn đối hắn cười cười nói: "Tớ không sao, còn không đến mức suy yếu đến nỗi không đứng nổi một mình."
Nhìn đến kia hai người sắp đi chỗ khác, Lý Thiệu Quân vội vàng đi lên phía trước, hỏi: "Xin chào, xin hỏi có thể giúp chúng tôi..... Là chú, Trầm thúc thúc!" Lời vế sau hắn nói có chút nghiến răng.
Editor: ai nha, lại gặp rồi!
Danh sách chương