Giản Phỉ rất lo lắng cho Diệp Phồn, không biết đứa nhỏ này gần đây trêu chọc ai mà trong lúc thi cử lại gặp phải loại chuyện này.

Hi vọng cậu không cần rối loạn, tập trung làm tốt bài thi.

Đi qua phòng thi của Diệp Phồn, cô liền nhìn qua một cái, phát hiện biểu tình cậu vẫn thong dong, dáng ngồi đoan chính, cầm bút nghiêm túc làm bài.

Giản Phỉ vừa lòng gật đầu, gặp phải chuyện lớn như vậy mà còn có thể trấn định làm bài thi, khó trách mỗi lần đều xếp hạng nhất, đúng là tiềm chất tâm lý hơn người.

Bởi vì xảy ra chuyện lần này, trừ bỏ thời gian ngồi thi, Lý Thiệu Quân vẫn luôn dính bên người Diệp Phồn, thời gian nghỉ giữa giờ liền chạy đi tìm Diệp Phồn.

Diệp Phồn muốn hắn không cần quá lo lắng cho cậu như vậy mà nên chuyên tâm ôn thi.

Nhưng mà mỗi lần cậu khuyên bảo, Lý Thiệu Quân yên lặng không nói lời nào, khiêu mi, đôi mắt phượng thẳng tắp chăm chú nhìn cậu.

Làm Diệp Phồn lời đến miệng lại không thể nói được gì, đành phải mặc kệ.

Nhìn người vẫn luôn thành thật ở bên cạnh mình, Lý Thiệu Quân cũng an tâm nhiều, chỉ là lại xuất hiện một chuyện làm hắn không vừa lòng.

Hắn không ngờ Diệp Phồn lại có duyên tốt với nữ sinh đến vậy.

Mỗi lần Lý Thiệu Quân đi tìm cậu, một lúc sau đều có nữ sinh vây quanh cậu hỏi bài, hơn nữa ai đến Diệp Phồn cũng không cự tuyệt đều là nghiêm túc giảng giải.

Có đôi lúc nữ sinh nghe vẫn chưa hiểu, Diệp Phồn sẽ nghiêm túc nói lại lần nữa.

Này đây, hắn mới đi lên chưa được hai phút, liền có nữ sinh tới tìm Diệp Phồn.

Đứng bên cạnh Diệp Phồn, xoay người hướng mắt ra khung cảnh khuôn viên trường, mắt không thấy tâm không phiền, chỉ cần nghe một chút âm thanh thanh thúy dễ nghe của Diệp Phồn cũng là hưởng thụ không tồi.

Diệp Phồn trong lòng thở dài, nữ sinh tới hỏi bài cậu thấy Lý Thiệu Quân quay mặt đi, hai mắt lập tức ảm đạm rất nhiều.

Cậu không biết có phải Lý Thiệu Quân đối với nữ sinh ở phương diện này có chút trì độn hay không, rõ ràng là gia hỏa kia vô cùng được nữ sinh hoan nghênh mà còn không biết.

Hai ngày này, đại bộ phận nữ sinh tới tìm cậu trên cơ bản đều là tới nhìn Lý Thiệu Quân, mà hắn cư nhiên mỗi lần nhìn thấy có nữ sinh lại gần đều sẽ trầm mặt, bộ dáng vô cùng không cao hứng.

Lý Thiệu Quân cũng không biết rằng, chung quanh đã có rất nhiều nam sinh hâm mộ đến ghen ghét đều muốn đánh hắn một trận.

Ngày thi đầu tiên, Lý Thiệu Quân từ lầu hai nhảy xuống, động tác thật giống bộ đội đặc chủng, làm xôn xao toàn bộ khu dạy học, các nam sinh ước lượng có cùng tiến lên đánh thì cũng không chiếm được tiện nghi gì, bởi vậy bọn chỉ có tâm lại không có can đảm.

Ngày thường Lý Thiệu Quân vẫn là ít khi nói cười, một bộ mặt than, ngũ quan góc cạnh thâm thúy, làm người khác nhìn thấy thật lạnh lùng phi phàm, đánh trúng từng trái tim thiếu nữ, hơn nữa vào ngày thi hôm đó, sự tích Lý Thiệu Quân anh dũng lại thu hoạch được một mảnh nhung nhớ.

Nhưng mặt Lý Thiệu Quân quá âm trầm, nữ sinh có hảo cảm đối với hắn đều không dám lại gần.

Hiện tại phát hiện Lý Thiệu Quân cư nhiên đối với Diệp Phồn vẻ mặt ôn hòa, hơn nữa bọn họ còn là bằng hữu thân thiết.

Diệp Phồn bất đồng, bình dị gần gũi có tiếng, lại là học sinh giỏi, cơ hội tiếp cận ngàn năm có một là đây chứ đâu.

Cho nên Diệp Phồn với cái "duyên nữ sinh" lại tăng lên nhiều, bằng không sắp đến giờ thi, ai sẽ rảnh rỗi không thèm ngồi nghỉ mà bò mấy tầng lầu đi hỏi bài chứ.

Trường học đối với việc Lý Thiệu Quân anh dũng nhảy lầu rất không ủng hộ, cho rằng hắn sẽ làm gương xấu cho người khác, nhất định phải xử phạt trước toàn trường, răn đe học sinh khác.

Thân là chủ nhiệm, Giản Phỉ cũng có thể hiểu được hành động của Lý Thiệu Quân, tất cả cũng có nguyên nhân, cũng là vì cứu bạn học, may mà không có tạo ảnh hưởng lớn, vì hắn còn biết phải báo cho giáo viên.

Trường học thảo luận qua, cho rằng không phạt nặng, nhưng vẫn phải giáo dục một phen, phạt viết bản kiểm điểm 1000 chữ, Giản Phỉ vội vàng đáp ứng.

Sau đó, trường còn cố mở một buổi an toàn tri thức, lấy hành vi đó của Lý Thiệu Quân lên án răn đe.

Cũng may hai ngày thi thật mau kết thúc, số lần Lý Thiệu Quân bực bội cũng ít, tâm tình cũng tốt hơn.

Thành tích thi lần này Diệp Phồn chính mình nắm chắc, nhưng cậu lại không dám hỏi Lý Thiệu Quân thi được không, sợ ảnh hưởng tâm tình của hắn, đặc biệt hắn hiện tại tâm tình có vẻ không tồi.

Hết thảy là thuận theo tự nhiên đi!

Lý Thiệu Quân trở lại biệt thự quản gia mở cửa đón hắn liền đi theo hắn một đường tới thư phòng.

Ngũ quản gia nhìn vẻ mặt thiếu gia nghiêm túc, biết đối phương hẳn là có chuyện trọng yếu.

Lý Thiệu Quân bảo Ngũ thúc ngồi xuống, hơn nữa thuần thục pha một bình trà, rót một chén trà nhỏ đưa cho ông.

Ngũ thúc tiếp nhận trà, nhấp một ngụm tán thưởng nói: "Xem gia tiểu thiếu gia là được truyền tay nghề từ đại tiểu thư, công phu pha trà này rất có tiến bộ".

Nói xong liền đem một ngụm trà uống sạch, lại đem ly đặt ở trên khay.

Lý Thiệu Quân cười cười nói: "Ngũ thúc, chuyện ngày đó bác biết hiết đi!"

Ngũ thúc không mở miệng, ánh mắt đen sâu thẳm, mấy ngày hôm trước, sự tình của tiểu thiếu gia cùng bạn học của cậu với mấy tên côn đồ ông đều biết.

Vì an toàn của tiểu thiếu gia, Ngũ thúc bố trí một ít tai mắt ở trường.

Ông được biết tiểu thiếu gia bởi vì bạn học của mình mà cùng những tên lưu manh đó ẩu đả, trong lòng ông tán dương tiểu thiếu gia nghĩa khí đồng thời lại kỳ quái một người bình tĩnh cơ trí như thế nào sẽ lỗ mãng vậy.

Đối với một người đủ tư cách thừa kế, tiểu thiếu gia vẫn còn khá non nớt, bất quá vẫn còn nhiều thời gian mài giũa.

Nhận được tin tức, ông trước tiên gọi điện thoại cho người nhanh chóng hành động, rốt cuộc tin tức cháu ngoại của tập đoàn Thiệu thị nổi danh cả nước bị du côn tập kích cũng không bị lớn chuyện.

Sau mới biết được thiếu gia đã báo cảnh sát, đầu bên kia điện thoại còn đảm bảo nhất định sẽ đem cháu ngoại chủ tịch lông tóc an toàn cứu được, lúc này ông mới yên tâm treo điện thoại.

Kỳ thật nếu cảnh sát không tới, bọn họ cũng sẽ có người động thủ, nhưng theo tai mắt báo lại, bạn học kia của thiếu gia đối mặt với một đám lưu manh kia một chút cũng không khiếp đảm, còn cầm cục đá muốn ném người dám đánh lén tiểu thiếu, quả là một học sinh giỏi kiêm nhân phẩm tốt, xứng đáng làm bạn học của tiểu thiếu gia nhà ông.

Chỉ là ông không nghĩ tới tiểu thiếu gia coi trọng bạn học này như vậy, ông đang muốn phái người điều tra kĩ về cậu bạn này.

Lý Thiệu Quân rất tôn kính Ngũ quản gia, nhưng mà hắn cũng có giới hạn.

Nhìn Ngũ thúc cam chịu, hắn cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Ngũ thúc, cháu có thỉnh cầu này".

Ngũ thúc hơi hơi nâng tay, ý bảo hắn nói tiếp.

Lý Thiệu Quân: "Cháu hi vọng bác không cần đi điều tra bằng hữu của cháu, cậu ấy là người cháu chọn, thỉnh bác tôn trọng lựa chọn của cháu, còn có, chuyện này không cần báo lại cho chủ tịch, để bà khỏi lo lắng".

Ngũ thúc là người tinh tường, trực giác cho thấy có chút không thích hợp, nhưng vẫn đáp ứng. Rốt cuộc cường thế như vậy mới là ưu điểm của người thừa kế, ông hẳn nên nghe theo, thanh niên kia có lẽ có thể nhân cơ hội bổi dưỡng thành tâm phúc bên cạnh tiểu thiếu gia.

Ngũ thúc gật đầu: "Tiểu thiếu gia, tôi đáp ứng cậu".

Lý Thiệu Quân nghe được hồi đáp vừa lòng, dùng ánh mắt cảm tạ Ngũ thúc.

Ngũ thúc biểu tình nghiêm túc nói: "Tiểu thiếu gia, chỉ có trở nên cường đại mới có thể bảo hộ được người mình muốn bảo hộ, tôi tin tưởng cậu hiểu ý tứ này".

Bị người nhìn thấu tâm tư, Lý Thiệu Quân cũng không có hoảng loạn, ngược lại thực trấn định, khóe miệng hơi gợi lên, nói: "Cháu hiểu, cảm ơn Ngũ thúc dạy bảo, cháu sẽ không để bác thất vọng".

Đồng tử màu nâu của Lý Thiệu Quân hơi co lại, sự tình phát sinh ngày đó, làm hắn nhận rõ tâm tư mình.

Bất quá hiện tại thời cơ chưa đến, sẽ dọa sợ Diệp Phồn.

Hắn biết Diệp Phồn tình cảm còn chưa rõ ràng, hắn càng phải tranh thủ nắm bắt cơ hội.

Hắn nhất định phải trở nên cường thế hơn, đem Diệp Phồn bảo hộ bên mình, cho đến khi hoàn toàn giam lại Diệp Phồn vào lòng mình, làm cho Diệp Phồn trong mắt chỉ có mình, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận dựa vào hắn.

Lý Thiệu Quân biết mình như vậy rất xấu xa, chính là hắn đã xác định liền không buông tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện