Bên trong phòng ăn chỉ có hai người, một nam một nữ, ai ai nhìn vào cũng đều cho rằng họ là một cặp đôi đang yêu nhau. Lúc này, Quách Quân Hựu chủ động nâng ly rượu vang đưa về phía đối diện, ánh mắt si mê chìm đắm vào khuôn mặt của cô gái, khóe môi nhếch nhẹ nở nụ cười khe khẽ, lên tiếng:

“ Mời em! ”

Lạc Yến Dung mỉm cười tươi tắn đáp lại, lập tức nâng lên ly rượu của mình cụng vào ly của đối phương, âm thanh va chạm giữa hai chiếc ly vừa dứt thì cô cất lời:

“ Mời anh! ”

Sau đó, cả hai cùng nâng ly rượu lên miệng, từ tốn uống một ngụm nhỏ rồi đặt xuống dưới bàn.

“ Em ăn đi. ”

“ Vâng! ”

Lạc Yến Dung cầm dao và nĩa tự cắt phần bò bít tết, ở phía bên kia Quách Quân Hựu cũng vậy. Thế nhưng, cô vừa bỏ miếng thịt vào miệng thì đột nhiên điện thoại reo lên âm thanh thông báo tin nhắn, khiến cho ai kia có chút tò mò mà âm thầm quan sát.

Lạc Yến Dung mở xem tin nhắn, bất giác ngẩng nhìn Quách Quân Hựu, đôi mắt cả hai va chạm kẻ vui người tò mò, cô cất tiếng:

“ Thanh Nhã nhắn tin cho tôi hỏi đang làm gì, tôi có nên thành thật trả lời rằng đang ăn tối với anh không? ”

Quách Quân Hựu nhàn nhạt trả lời:

“ Tùy em thôi, tôi không ngại! ”

Yến Dung nhướn mày, nói lại:

“ Tôi cũng không ngại đâu! ”

Nói xong, ngón tay của Lạc Yến Dung nhanh chóng gõ phím trên màn hình, khi soạn xong tin nhắn lập tức gửi đi.

“ Chị đang ăn tối.

- Có gì không em? ”

Đúng hơn Quách Quân Hựu đang sợ mọi người không biết anh đi ăn tối với Lạc Yến Dung, nhất là với anh họ Quách Triển Hoằng, để biết mối quan hệ của cả hai đang tiến triển rất tốt.

Sau đó, Lạc Yến Dung buông bỏ điện thoại trên tay, tiếp tục cầm lên dao và nĩa cắt thịt bò thưởng thức, khuôn miệng nhỏ nhắn chúm chím chuyển động, một bên má lúm đồng tiền cứ ẩn hiện liên tục.

” La tổng và chị Y Quỳnh đẹp đôi quá ha, họ yêu nhau bao lâu rồi luật sư Quách? ”

Quách Quân Hựu bật cười, nét mặt có chút bất lực, hỏi lại:

“ Tôi nhiều chuyện lắm sao cô Lạc? ”

“ La tổng là em họ của anh, chẳng lẽ anh không biết ư? ”

Quách Quân Hựu nhún vai, cầm lấy ly rượu lắc lư, sau đó nâng lên môi uống thêm một ngụm thưởng thức mùi vị, sau đó trả lời:

“ Tôi không biết họ quen nhau bao lâu, nhưng lúc Thiên Trụ còn học cấp ba đã thích cô Vạn, năm năm trước dẫn về Quách Gia ra mắt, tôi chỉ biết thế thôi. ”

“ Woa, thế La tổng đã thích chị ấy hơn mười năm về trước rồi, ngưỡng mộ thật nha! ”

Bỗng dưng, Lạc Yến Dung đặt nĩa và dao xuống dĩa, chống khuỷu tay xuống bàn nghiêm túc nhìn đối phương, tiếp tục lên tiếng:

“ Vậy anh từng yêu ai chưa? ”

Quách Quân Hựu đặt ly rượu vang xuống bàn, dáng điệu nghiêm túc vô cùng, trả lời:

“ Tôi...chưa từng yêu ai! ”

Yến Dung híp mắt ngờ vực, sau đó lắc đầu, nói:

“ Tôi không tin đâu! ”

“ Em có muốn mình là người đầu tiên của tôi không? ”

Khuôn mặt Lạc Yến Dung căng cứng, đôi mắt to tròn trợn ngược, cực kỳ bất ngờ trước câu hỏi có phần ‘ thả thính ’ của đối phương. Và rồi, cô mím môi âm thầm mỉm cười, cất tiếng:

“ Tôi chỉ muốn làm người cuối cùng của anh thôi, nhưng nếu được cả hai thì vinh dự quá rồi. ”

Tuy nhiên Quách Quân Hựu chỉ bật cười, không nói thêm lời gì sau câu nói của Lạc Yến Dung, cho rằng đó là một sự trêu đùa.

Ting, ting...

Lạc Yến Dung lần nữa cầm lên điện thoại và mở xem tin nhắn, sắc mặt sau đó có vẻ như không được vui lắm. Thấy thế, Quách Quân Hựu lên tiếng:

“ Sao vậy? ”

“ Chị Y Quỳnh và Thanh Nhã rủ tôi chủ nhật đi shopping, nhưng trùng hợp hôm đó là sinh nhật của một bé gái ở cô nhi viện và tôi đã hứa sẽ mua bánh kem cho em ấy, nên tôi chẳng thể đi cùng với họ được. ”

Quách Quân Hựu chậm rãi gật đầu, điềm đạm lại hỏi:

“ Em tự lái xe à? ”

“ Chắc là vậy, tôi nghĩ mình nhớ đường đi. ”

Quách Quân Hựu có chút băn khoăn và ánh mắt đang dò xét đối phương, sau đó ngập ngừng lên tiếng:

“ Chủ nhật tôi rảnh, hay là tôi làm tài xế cho em, em nghĩ sao? ”

Lạc Yến Dung lập tức vui cười hớn hở, chẳng thể giấu giếm sự phấn khích tột cùng trong lòng, trả lời:

“ Vậy hôm đó chúng ta cùng đi, anh không được thất hứa đâu đấy. ”

“ Tất nhiên! ”

Và rồi, cả hai tiếp tục dùng bữa tối, trông tình tứ như một cặp tình nhân thắm thiết yêu nhau. Lúc này, Lạc Yến Dung đưa mắt hướng ra cửa kính ngắm nhìn ngoài trời lấp phất hạt mưa, nụ cười thỏa mãn xuất hiện trên môi, Quách Quân Hựu tuy thông minh nhưng làm gì biết được ý nghĩa sâu xa của nụ cười ấy.

“ Em thích ngắm mưa à? ”

“ Không thích, mưa buồn lắm! ”

Lạc Yến Dung xoay lại nhìn Quách Quân Hựu lần nữa mỉm cười, nhướn mày rồi nói tiếp:

“ Anh thấy thế nào nếu một cô gái chủ động theo đuổi một chàng trai, có được cho rằng mất giá không? ”

Khóe môi Quách Quân Hựu cong nhẹ, giấu giếm ý cười, sau đó trả lời:

“ Xã hội hiện đại, tôi không đánh giá như thế! ”

“ Vậy...tôi theo đuổi anh nhé, được không? ”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện