Mười hai giờ đêm trong tại phòng riêng, Quách Quân Hựu trầm mặc lặng lẽ suy tư một mình, ánh mắt buồn bã rũ rượi của anh cố định về một hướng, bàn tay bị rách đã được chú tài xế và bà Lam Tử cầm máu vệ sinh băng bó.
Ting...ting...
“ Anh ngủ chưa? - Tối nay tôi không ngủ được. ” Lạc Yến Dung.
Bỗng dưng, điện thoại của Quách Quân Hựu reo lên liên tục hai âm thanh thông báo tin nhắn. Đột nhiên, anh gục đầu nhìn xuống với nét mặt sầu thảm, sau đó đưa tay với lấy ly rượu trên bàn dứt khoát trút hết vào cổ họng, cuối cùng dựa người về sau sofa nhắm mắt gặm nhắm từng nỗi đau giày xéo.
Cánh cửa phòng ngủ trước đó đã được bà Lam Tử âm thầm hé mở, từ bên ngoài dõi mắt quan sát Quách Quân Hựu, đau lòng đến đôi mắt đỏ hoe rơm rớm.
Nếu không phải cả hai tiến triển tình cảm, thì bà sẽ chẳng bao giờ nói ra với anh, vì bà hiểu tính anh, tuy bản tính cộc cằn nhưng lại rất tình cảm, sâu sắc, là người tử tế và hiểu chuyện.
Quả thật, trong bốn người cháu trai, tình thương dành cho cũng đồng đều, nhưng riêng Quách Quân Hựu nhỉnh hơn và được bà đặc biệt quan tâm chú ý.
Nói ra hay không, bà đã suy nghĩ và đấu tranh rất nhiều mới quyết định.
Bây giờ anh buồn nhưng sẽ biết cách giải quyết và quyết định. Bà thực sự nghi ngờ rằng, Lạc Yến Dung cô là có mục đích.
Chờ mãi, chờ mãi tin nhắn phản hồi của Quách Quân Hựu, chẳng Lạc Yến Dung đã ngủ từ bao giờ. Sáu giờ sáng, đồng hồ báo thức reo vang khiến cô thức giấc, việc đầu tiên sau khi mở mắt chính là mở điện thoại lên xem, nhưng đến hiện tại anh vẫn chưa trả lời.
“ Cái tên luật sư này, tối nay anh nắm tay người ta rồi ngủ ngon lắm sao, không bị thức giấc à? ”
Lạc Yến Dung hậm hực bức bối ném điện thoại sang bên giường, sau đó tung chăn xuống giường vào phòng tắm vệ sinh cá nhân để chuẩn bị ăn sáng và đi làm.
Chỉ là khi vừa ăn sáng, Yến Dung nghĩ ra một cách, thế nên nhanh chóng cầm lên điện thoại, lần này gọi thẳng cho Quách Quân Hựu chứ không nhắn tin.
Có điều phải đến khi cuộc gọi gần kết thúc, thì anh mới nghe máy, giọng điệu trầm trầm nặng nề khác hẳn ngày thường:
“ A lô. ”
“ Anh đi làm chưa? Tôi bị té trật tay nên không thể lái xe, anh qua đón đưa tôi đến tập đoàn được không? ”
Chỉ là im lặng rất lâu sau đó, Quách Quân Hựu mới lên tiếng trả lời:
“ Tôi không có ở thành phố X. ”
“ Anh đi công tác nữa sao? Khi nào anh về? Công tác ở đâu? ”
“ Ừ, vẫn chưa biết khi nào về. ”
Cuộc gọi sau đó kết thúc, bàn tay đang cầm điện thoại của Quách Quân Hựu buông thõng, đôi mắt não nề u sầu tiếp tục dõi nhìn đường phố vào buổi sáng, vẫn là ở trong căn phòng ngủ ấy.
Đúng là đêm qua anh không bị thức giấc, bởi vì anh không hề chợp mắt, thức trọn vẹn một đêm nhưng cũng chẳng làm được gì.
Lúc này, Quách Quân Hựu từ cửa kính tiến đến chiếc giường ngồi xuống, đưa tay cầm lấy chiếc hộp, chiếc lắc tay đã chuẩn bị để tối qua tỏ tình xuất hiện rồi nâng ngang với tầm mắt trầm ngâm nhìn ngắm, sau đó nặng nề cất tiếng:
“ Muốn làm người đặc biệt của tôi, hay em có mục đích khác vậy Yến Dung? ”
Buổi trưa được nghỉ, Lạc Yến Dung tranh thủ vừa ăn vừa nhắn tin cho Quách Quân Hựu. Có điều khi cô ăn trưa xong, thậm chí tan ca buổi chiều thì tin nhắn ấy vẫn chưa được phản hồi.
Nghĩ thật lạ, trước đây chỉ cần vài phút, lâu nhất là hơn một giờ đồng hồ anh đã trả lời, nếu bận thì sẽ gửi bằng tin nhắn thoại.
“ Hôm qua là ai đã gọi cho anh ta? ”
Lạc Yến Dung vừa lái xe trở về, vừa nhẩm lẩm suy nghĩ, cô đoán nguyên nhân xuất phát từ cuộc gọi tối qua.
“ Là bà Lý Trân sao? Hay Diêu Hân Đồng? Mối quan hệ của họ là gì? Dì Hạ nói hai người họ cứ giới thiệu nhau là sui gia, vậy còn Quách Quân Hựu có thích cô ta không? ”
Quá nhiều câu hỏi nhưng không có câu trả lời, Lạc Yến Dung bức bối khó chịu vô cùng. Thế là khi trở về nhà, cô lại nghĩ ra một người có thể giải đáp một vài câu hỏi của cô, nên lập tức nhắn tin.
“ Em đang làm gì đấy? ”
Khoảng năm phút sau, La Thanh Nhã gửi tin nhắn phản hồi:
“ Em chuẩn bị ăn tối.
- Có gì không chị?
- Mà chị với anh Quân Hựu đã chính thức quen nhau hả?
- Để em biết còn đi đồn với mẹ yêu em nữa. ”
Sau đó, Yến Dung soạn tin gửi lại:
“ Vẫn chưa.
- Nhưng cho chị hỏi chuyện này.
- Anh Quân Hựu của em và cô gái tên Hân Đồng là mối quan hệ gì vậy? ”
Rất nhanh, La Thanh Nhã đã phản hồi bằng một tin nhắn thoại:
“ Em từng gặp chị ta vài lần rồi, cả mẹ chị ta nữa trong mấy tiệc của chị Hạ Đan á.
- Là chị ta mê mẩn anh Quân Hựu của em thôi, chứ anh ấy có thèm đếm xỉa tới đâu, có khi khuôn mặt tròn hay dài còn không biết.
- Mẹ em cũng nói là mẹ anh Quân Hựu rất thích cô gái đó, đã chọn làm dâu, vì mẹ chị ta với mợ ba em là bạn thân.
- Nhưng chị yên tâm đi, anh Quân Hựu đã không chịu thì có ông trời xuống bảo ảnh mới nghe á, mà cũng chưa chắc gì được nữa. Nên chị chẳng cần lo lắng và đừng có hiểu lầm tội nghiệp anh ấy...haha... ”
Ting...ting...
“ Anh ngủ chưa? - Tối nay tôi không ngủ được. ” Lạc Yến Dung.
Bỗng dưng, điện thoại của Quách Quân Hựu reo lên liên tục hai âm thanh thông báo tin nhắn. Đột nhiên, anh gục đầu nhìn xuống với nét mặt sầu thảm, sau đó đưa tay với lấy ly rượu trên bàn dứt khoát trút hết vào cổ họng, cuối cùng dựa người về sau sofa nhắm mắt gặm nhắm từng nỗi đau giày xéo.
Cánh cửa phòng ngủ trước đó đã được bà Lam Tử âm thầm hé mở, từ bên ngoài dõi mắt quan sát Quách Quân Hựu, đau lòng đến đôi mắt đỏ hoe rơm rớm.
Nếu không phải cả hai tiến triển tình cảm, thì bà sẽ chẳng bao giờ nói ra với anh, vì bà hiểu tính anh, tuy bản tính cộc cằn nhưng lại rất tình cảm, sâu sắc, là người tử tế và hiểu chuyện.
Quả thật, trong bốn người cháu trai, tình thương dành cho cũng đồng đều, nhưng riêng Quách Quân Hựu nhỉnh hơn và được bà đặc biệt quan tâm chú ý.
Nói ra hay không, bà đã suy nghĩ và đấu tranh rất nhiều mới quyết định.
Bây giờ anh buồn nhưng sẽ biết cách giải quyết và quyết định. Bà thực sự nghi ngờ rằng, Lạc Yến Dung cô là có mục đích.
Chờ mãi, chờ mãi tin nhắn phản hồi của Quách Quân Hựu, chẳng Lạc Yến Dung đã ngủ từ bao giờ. Sáu giờ sáng, đồng hồ báo thức reo vang khiến cô thức giấc, việc đầu tiên sau khi mở mắt chính là mở điện thoại lên xem, nhưng đến hiện tại anh vẫn chưa trả lời.
“ Cái tên luật sư này, tối nay anh nắm tay người ta rồi ngủ ngon lắm sao, không bị thức giấc à? ”
Lạc Yến Dung hậm hực bức bối ném điện thoại sang bên giường, sau đó tung chăn xuống giường vào phòng tắm vệ sinh cá nhân để chuẩn bị ăn sáng và đi làm.
Chỉ là khi vừa ăn sáng, Yến Dung nghĩ ra một cách, thế nên nhanh chóng cầm lên điện thoại, lần này gọi thẳng cho Quách Quân Hựu chứ không nhắn tin.
Có điều phải đến khi cuộc gọi gần kết thúc, thì anh mới nghe máy, giọng điệu trầm trầm nặng nề khác hẳn ngày thường:
“ A lô. ”
“ Anh đi làm chưa? Tôi bị té trật tay nên không thể lái xe, anh qua đón đưa tôi đến tập đoàn được không? ”
Chỉ là im lặng rất lâu sau đó, Quách Quân Hựu mới lên tiếng trả lời:
“ Tôi không có ở thành phố X. ”
“ Anh đi công tác nữa sao? Khi nào anh về? Công tác ở đâu? ”
“ Ừ, vẫn chưa biết khi nào về. ”
Cuộc gọi sau đó kết thúc, bàn tay đang cầm điện thoại của Quách Quân Hựu buông thõng, đôi mắt não nề u sầu tiếp tục dõi nhìn đường phố vào buổi sáng, vẫn là ở trong căn phòng ngủ ấy.
Đúng là đêm qua anh không bị thức giấc, bởi vì anh không hề chợp mắt, thức trọn vẹn một đêm nhưng cũng chẳng làm được gì.
Lúc này, Quách Quân Hựu từ cửa kính tiến đến chiếc giường ngồi xuống, đưa tay cầm lấy chiếc hộp, chiếc lắc tay đã chuẩn bị để tối qua tỏ tình xuất hiện rồi nâng ngang với tầm mắt trầm ngâm nhìn ngắm, sau đó nặng nề cất tiếng:
“ Muốn làm người đặc biệt của tôi, hay em có mục đích khác vậy Yến Dung? ”
Buổi trưa được nghỉ, Lạc Yến Dung tranh thủ vừa ăn vừa nhắn tin cho Quách Quân Hựu. Có điều khi cô ăn trưa xong, thậm chí tan ca buổi chiều thì tin nhắn ấy vẫn chưa được phản hồi.
Nghĩ thật lạ, trước đây chỉ cần vài phút, lâu nhất là hơn một giờ đồng hồ anh đã trả lời, nếu bận thì sẽ gửi bằng tin nhắn thoại.
“ Hôm qua là ai đã gọi cho anh ta? ”
Lạc Yến Dung vừa lái xe trở về, vừa nhẩm lẩm suy nghĩ, cô đoán nguyên nhân xuất phát từ cuộc gọi tối qua.
“ Là bà Lý Trân sao? Hay Diêu Hân Đồng? Mối quan hệ của họ là gì? Dì Hạ nói hai người họ cứ giới thiệu nhau là sui gia, vậy còn Quách Quân Hựu có thích cô ta không? ”
Quá nhiều câu hỏi nhưng không có câu trả lời, Lạc Yến Dung bức bối khó chịu vô cùng. Thế là khi trở về nhà, cô lại nghĩ ra một người có thể giải đáp một vài câu hỏi của cô, nên lập tức nhắn tin.
“ Em đang làm gì đấy? ”
Khoảng năm phút sau, La Thanh Nhã gửi tin nhắn phản hồi:
“ Em chuẩn bị ăn tối.
- Có gì không chị?
- Mà chị với anh Quân Hựu đã chính thức quen nhau hả?
- Để em biết còn đi đồn với mẹ yêu em nữa. ”
Sau đó, Yến Dung soạn tin gửi lại:
“ Vẫn chưa.
- Nhưng cho chị hỏi chuyện này.
- Anh Quân Hựu của em và cô gái tên Hân Đồng là mối quan hệ gì vậy? ”
Rất nhanh, La Thanh Nhã đã phản hồi bằng một tin nhắn thoại:
“ Em từng gặp chị ta vài lần rồi, cả mẹ chị ta nữa trong mấy tiệc của chị Hạ Đan á.
- Là chị ta mê mẩn anh Quân Hựu của em thôi, chứ anh ấy có thèm đếm xỉa tới đâu, có khi khuôn mặt tròn hay dài còn không biết.
- Mẹ em cũng nói là mẹ anh Quân Hựu rất thích cô gái đó, đã chọn làm dâu, vì mẹ chị ta với mợ ba em là bạn thân.
- Nhưng chị yên tâm đi, anh Quân Hựu đã không chịu thì có ông trời xuống bảo ảnh mới nghe á, mà cũng chưa chắc gì được nữa. Nên chị chẳng cần lo lắng và đừng có hiểu lầm tội nghiệp anh ấy...haha... ”
Danh sách chương