Sau khi xem phim xong, Quách Quân Hựu và Lạc Yến Dung đến nhà hàng ăn tối, là một phòng VIP đã được anh đặt sẵn từ trước.

“ Anh thấy anh nam chính đó thế nào? ”

Quách Quân Hựu bĩu môi rồi nhún vai, sắc mặt hiển nhiên có chút khinh thường, sau đó vừa cắt thịt bò vừa lên tiếng trả lời:

“ Diễn ổn, vừa nhìn. ”

Lạc Yến Dung xụ mặt lườm nhẹ, nếu là người khác thì nhất định không yên với cô khi che bai thẳng thừng thần tượng của cô.

Thế nhưng, sau đó đôi mắt Yến Dung chợt dao động, sắc mặt vui tươi hớn hở trở lại, chống hai tay xuống bàn ăn rồi cất lời:

“ Tôi thì thấy anh ấy rất đẹp trai, diễn xuất sắc, nhưng mà...trong mắt của tôi vị trí anh ấy vẫn xếp sau một người. ”

Quách Quân Hựu giả vờ làm mặt tò mò thắc mắc, hỏi lại:

“ Là ai nhỉ? ”

Lạc Yến Dung lắc đầu trả lời, nói:

“ Anh thử đoán đi, trong khả năng của anh đó. ”

Sau đó, Yến Dung hỏi lại:

“ Chị Y Quỳnh nhờ tôi làm phù dâu, hôm đó anh sẽ làm phù rể chứ? ”

Sự vui vẻ đã thể hiện rõ trên khuôn mặt Quách Quân Hựu, lập tức gật đầu đáp lại với cô gái đang ngồi ở phía đối diện trên bàn ăn, lên tiếng:

“ Em có đồng ý không? ”

“ Có anh thì đồng ý. ”

Quách Quân Hựu bật cười, nhướn mày hỏi lại:

“ Vì sao chứ? ”

Lạc Yến Dung giả vờ bẽn lẽn lãng tránh xoay đi, đưa tay vuốt vuốt mái tóc dày mượt đang xõa một bên, lên tiếng:

“ Anh thông minh mà, tự hiểu đi chứ! ”

“ Tất nhiên rồi, em họ của tôi, sao tôi có thể vắng mặt được chứ, hôm đó gặp em. ”

Chỉ mong là, hôm đó gặp nhau nhưng mối quan hệ của cả hai đã khác...

“ Thực ra thì tôi cũng đã đồng ý, bởi vì nghĩ rằng chắc chắn sẽ có anh. ”

Thời khắc này, tâm tình của Quách Quân Hựu vô cùng căng thẳng và hồi hộp. Mặc dù là một luật sư chuyên nghiệp chưa từng thua bất cứ vụ kiện nào nếu anh đã nhận, lý lẽ cực kỳ sắc bén và trọng lực, nhưng giây phút này anh lại mất bình tĩnh vì một lời tỏ tình với một cô gái.

“ Yến Dung... ”

“ Gì hửm? ”

Quách Quân Hựu vươn người rồi dứt khoát đứng dậy khỏi ghế, đôi chân thẳng tấp bước tới hai bước, bàn tay đút vào túi áo vest chuẩn bị lấy ra chiếc lắc tay làm quà tỏ tình.

Reng...reng...reng...

Trùng hợp lúc này điện thoại của Quách Quân Hựu đặt ở trên bàn ăn reo lên, khiến cho đôi tay anh bất động tạm thời ngưng lại hành động đó, đôi mắt của cả hai đang liên kết cũng miễn cưỡng dứt ra.

“ À...ừ...tôi nghe điện thoại... ”

Hàng mi dài cong vút của Lạc Yến Dung chuyển động chớp chớp, vừa hụt hẫng bực tức bởi cô nhìn ra ý định của anh, và vừa tò mò muốn biết xem là ai đã gọi cho anh, liệu có phải là bà Lý Trân.

Sau đó, Quách Quân Hựu lịch sự mang chiếc điện thoại đang reo tiến ra bên ngoài, cánh cửa vừa được đóng lại ngón tay của anh lập tức trượt trên màn hình rồi nhanh chóng áp vào bên tai, nói:

“ Cháu nghe ạ! ”

Giọng của bà Lam Tử có chút gấp gáp vang lên:

“ Cháu đang ở đâu đấy? ”

Quách Quân Hựu lặng người, hướng mắt vô thức xoay vào bởi sớm biết mục đích của cuộc gọi, khiến anh lo lắng sợ bà ngăn cản cả hai quen nhau.

“ Cháu đang đi ăn với bạn. ”

“ Có phải là Yến Dung không? ”

Hàng lông mày của Quách Quân Hựu chau nhẹ, sau đó thành thật trả lời:

“ Dạ phải! Có gì không bà? ”

“ Bà đang trên đường trở về thành phố, khoảng ba mươi phút nữa sẽ tới nhà riêng của cháu. Quân Hựu, bà hiểu tính cháu, bà cũng biết cháu đã thích Yến Dung, nhưng cháu phải nghe câu chuyện này, nếu muốn tiếp tục bà chắc chắn sẽ không xen vào, vì mọi chuyện chỉ có cháu mới có thể giải quyết. ”

Lồng ngực của Quách Quân Hựu phập phồng nhè nhẹ, hơi thở phả ra vô cùng nặng nề, đôi mắt căng ra có sự run chuyển, đáy lòng dâng lên một cảm giác thực sự khó chịu, lập tức hỏi lại:

“ Chuyện gì vậy bà? ”

“ Liên quan đến ba mẹ cháu và mẹ nuôi của Yến Dung. ”

Ở bên trong căn phòng ăn, Lạc Yến Dung luôn trong trạng thái tò mò lẫn rắm rức, đôi mắt cứ nhìn ra cánh cửa ngăn cánh giữa anh và cô trông ngóng.

“ Chẳng lẽ là bà ta gọi điện? ”

Năm phút sau, Quách Quân Hựu đẩy cửa bước vào, nhưng sắc mặt của anh thay đổi trở nên âm trầm, nghiêm túc, không còn sự vui tươi. Thấy thế, lại thêm thắc mắc, nên Yến Dung chủ động hỏi thăm:

“ Xảy ra chuyện gì sao? ”

“ Ừ... ”

Cô lại tiếp tục hỏi:

“ Là chuyện gì? ”

Thực ra Quách Quân Hựu không muốn giấu giếm khi đã xác định nghiêm túc với Yến Dung, nhưng giờ đây mọi thứ đang mông lung nên anh tạm thời che giấu.

“ Là công việc thôi...À Yến Dung, em no chưa, hay tôi mua thêm phần ăn mang về nhà cho em? Xin lỗi, tôi phải về gấp để xử lý! ”

Lạc Yến Dung xua tay lắc đầu, lên tiếng:

“ Không cần, tôi đã no rồi, vậy thanh toán về thôi. ”

Suốt cả đoạn đường từ nhà hàng trở về khu chung cư của Lạc Yến Dung, Quách Quân Hựu đều im lặng chẳng nói một lời, trầm mặc tập trung lái xe.

Tuy là anh bảo vấn đề về công việc, nhưng cô chắc chắn không phải, lại nghĩ liên quan đến bà Lý Trân, nên càng thêm thúc ép và tấn công.

“ Khi nãy anh định nói gì với tôi vậy? ”

Quách Quân Hựu sực tỉnh xoay sang nhìn Yến Dung, vẫn là ánh mắt thâm tình ngọt ngào dịu dàng, nhưng hôm nay lại có chút suy tư buồn phiền.

“ Hửm? Khi nào? ”

“ Là khi anh vừa định nói thì điện thoại reo lên đấy? Anh muốn nói gì? ”

Quách Quân Hựu lãng tránh xoay đi, bàn tay đang nắm vô lăng bỗng nhiên siết chặt, trong đầu xuất hiện câu nói của bà Lam Tử.

“ Tôi quên mất rồi! ”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện