“ Bà ngoại ơi, chúng ta đợi ai thế? Cháu đói quá à! ”
“ Sắp đến rồi, là cháu gái nuôi của bà! ”
Nghe bà Lam Tử nói vậy, La Thanh Nhã hay bốn người còn lại đang ngồi ở sofa đều có biểu cảm vô cùng ngạc nhiên, gồm hai anh em Quách Minh Lãnh và Quách Triển Hoằng, vợ chồng sắp cưới La Thiên Trụ và Vạn Y Quỳnh, vốn dĩ đây là lần đầu nghe qua.
Sau đó, Quách Minh Lãnh trở nên hớn hở vui cười, nhìn bà nội hỏi lại:
“ Cháu nuôi vậy cháu thịt có được không? ”
Bà Lam Tử lắc đầu bất lực, biểu cảm chán nãn nhìn cháu nội đích tôn, trả lời:
“ Cháu là anh lớn đấy, phải nghiêm túc chững chạc cho các em noi gương theo. ”
“ Cháu đùa thôi mà bà. ”
Bỗng dưng lúc này, có một chiếc xe ô tô từ bên ngoài lái vào trong sân. Thấy thế, bà Lam Tử mừng rỡ vội vàng đứng dậy tiến ra hướng cửa, bởi do tò mò về danh tính lẫn nhan sắc nên La Thanh Nhã cất bước theo sau bà ấy.
Từ sau khi giao quyền điều hành tập đoàn cho ba của Quách Triển Hoằng, hai ông bà đã thực hiện hứa hẹn năm xưa, đó là đi đến một nơi yên bình tận hưởng cuộc sống, địa điểm được chọn là ở ngoại ô thành phố. Thế nhưng, cách ba năm về trước, ông ấy đột quỵ qua đời, dù ông Quách rất muốn đón về chăm sóc nhưng bà không đồng ý. Tuy vậy, nhưng vẫn có người làm, vệ sĩ canh gác và tài xế tin tưởng nhất ở đây.
“ Bà, cháu mới đến ạ. Xin lỗi, cháu tan làm hơi muộn nên tới trễ! ”
“ Ta hiểu mà, vào trong đi cháu! ”
La Thanh Nhã đôi mắt chữ A, khuôn miệng chữ O nhìn Lạc Yến Dung đăm đăm, vui vẻ thân thiện gật đầu chào hỏi.
“ Hi chị, em là Thanh Nhã, cháu ngoại bà ấy! ”
“ Chào em, chị tên Yến Dung, hai mươi ba tuổi! ”
“ Em hai mươi hai tuổi! ”
Cùng thời điểm này, có một chiếc xe ô tô khác dừng lại trước cổng biệt thự rồi bấm kèn xe báo hiệu, vệ sĩ nhìn thấy cũng nhanh chóng mở cổng cho lái vào bên trong.
“ Anh Quân Hựu đến... ” La Thanh Nhã.
Cả ba người, bà Lam Tử, La Thanh Nhã hay Lạc Yến Dung đều nhìn về chiếc xe đó, thậm chí chờ đợi đến khi bước ra. Rất nhanh, người ấy tiến gần với cả ba, ánh mắt đầu tiên đặc biệt dành cho cô gái từng gặp một lần, nhưng sau đó nhanh nhẹn chuyển dời sang em gái họ và bà nội, cúi đầu lễ phép lên tiếng:
“ Bà, chị hai và anh rể của cháu bận việc nên không thể về đây được. ”
“ Bà biết rồi. ”
Lúc này, Lạc Yến Dung chủ động gật đầu chào hỏi Quách Quân Hựu. Thế là khóe môi ai đó chợt nhếch lên chẳng biết ý gì, đôi mắt âm trầm không thể đoán được, lên tiếng:
“ Chào cô! ”
“ Chào anh! ”
“ Thôi vào đi các cháu, vào đi Yến Dung, cháu đừng ngại nhé! ”
Nói xong, bà Lam Tử nắm lấy bàn tay Lạc Yến Dung cùng nhau bước vào bên trong nhà, khóe môi của ai kia vẫn cứ giữ nguyên cong cong cười khẽ nhìn theo dáng đi uyển chuyển ấy, nhưng đột nhiên cánh tay bị La Thanh Nhã lay động khiến Quách Quân Hựu xao lãng tâm trí nhìn sang cô ấy, nhướn mày cùng sắc mặt như muốn hỏi ‘ việc gì thế? ’.
“ Anh Quân Hựu, đừng bảo với em là khoái người ta rồi nha, chị ấy là cháu nuôi của bà đấy! ”
Quách Quân Hựu đưa tay vỗ vào trán của em gái họ, nói:
“ Hay thích suy diễn quá. ”
“ Mà cũng lạ ha, anh với anh Triển Hoằng có vấn đề gì về giới tính không? Sao hai mươi sáu tuổi vẫn chưa chịu yêu ai, hay hai anh thích con trai nên giấu mọi người? ”
Sau một lúc chào hỏi và giới thiệu thì mọi người vào trong ăn tối do khá muộn. Chỉ là Lạc Yến Dung không quá xa lạ gì với Quách Triển Hoằng và Quách Minh Lãnh, do cô đã đi làm ở tập đoàn Quách Thị được ba tuần nay, thậm chí cả vị luật sư Quách Quân Hựu đang ngồi ở phía đối diện trên bàn ăn, mọi thứ cô đều tìm hiểu kỹ càng.
“ Bà có con gái nuôi và cháu nuôi mà đến giờ tụi em mới biết á. ” La Thanh Nhã
“ Trước đó chị và mẹ Nhiễm định cư ở Anh rất ít về đây, bây giờ thì chị muốn về thành phố X tìm lại ba mẹ ruột của mình. ”
“ Ủa, là sao? ”
Lạc Yến Dung bật cười với biểu cảm hoang mang của La Thanh Nhã, gác vội đôi đũa xuống bát rồi nhìn sang cô ấy giải thích:
“ Chị là trẻ mồ côi ở cô nhi viện, được mẹ Nhiễm nhận nuôi năm sáu tuổi và cùng bà ấy sang Anh định cư. Bây giờ chị đã trưởng thành và có công việc ổn định, mẹ chị lúc còn sinh thời cũng từng khuyên nên về đây tìm lại ba mẹ ruột. Bởi do chủ nhật tuần trước chị theo đoàn làm thiện nguyện ở cô nhi viện gần đây, trùng hợp gặp bà ở đó. ”
“ Cháu về đây gần hai tháng và đi làm ở Quách Thị vậy mà không nói cho bà biết... ”
Lạc Yến Dung làm mặt dễ thương nhìn lên bà Lam Tử, nụ cười rạng rỡ xuất hiện khiến cho trái tim cả ba người đàn ông họ Quách nào đó lay động xuyến xao, nói:
“ Cháu thấy ngại lắm, sợ mọi người hiểu lầm cháu dùng mối quan hệ để được nhận vào. ”
Bỗng dưng, La Thanh Nhã chúm chím môi cười nhìn Quách Quân Hựu như cố tình trêu chọc đối phương, lên tiếng:
“ Anh Quân Hựu tập trung dùng cơm nha! ”
Lạc Yến Dung xoay đầu đưa mắt nhìn lại, bất giác hai ánh mắt có tình ý bất chợt va chạm với nhau. Đột nhiên, có tiếng hắng giọng khàn đặc trầm trầm đầy vẻ nam tính vang lên, Quách Quân Hựu cao ngạo vươn người ngượng nghịu ngồi thẳng, lên tiếng:
“ Anh đang rất tập trung... ”...nhìn cô ấy.
“ Sắp đến rồi, là cháu gái nuôi của bà! ”
Nghe bà Lam Tử nói vậy, La Thanh Nhã hay bốn người còn lại đang ngồi ở sofa đều có biểu cảm vô cùng ngạc nhiên, gồm hai anh em Quách Minh Lãnh và Quách Triển Hoằng, vợ chồng sắp cưới La Thiên Trụ và Vạn Y Quỳnh, vốn dĩ đây là lần đầu nghe qua.
Sau đó, Quách Minh Lãnh trở nên hớn hở vui cười, nhìn bà nội hỏi lại:
“ Cháu nuôi vậy cháu thịt có được không? ”
Bà Lam Tử lắc đầu bất lực, biểu cảm chán nãn nhìn cháu nội đích tôn, trả lời:
“ Cháu là anh lớn đấy, phải nghiêm túc chững chạc cho các em noi gương theo. ”
“ Cháu đùa thôi mà bà. ”
Bỗng dưng lúc này, có một chiếc xe ô tô từ bên ngoài lái vào trong sân. Thấy thế, bà Lam Tử mừng rỡ vội vàng đứng dậy tiến ra hướng cửa, bởi do tò mò về danh tính lẫn nhan sắc nên La Thanh Nhã cất bước theo sau bà ấy.
Từ sau khi giao quyền điều hành tập đoàn cho ba của Quách Triển Hoằng, hai ông bà đã thực hiện hứa hẹn năm xưa, đó là đi đến một nơi yên bình tận hưởng cuộc sống, địa điểm được chọn là ở ngoại ô thành phố. Thế nhưng, cách ba năm về trước, ông ấy đột quỵ qua đời, dù ông Quách rất muốn đón về chăm sóc nhưng bà không đồng ý. Tuy vậy, nhưng vẫn có người làm, vệ sĩ canh gác và tài xế tin tưởng nhất ở đây.
“ Bà, cháu mới đến ạ. Xin lỗi, cháu tan làm hơi muộn nên tới trễ! ”
“ Ta hiểu mà, vào trong đi cháu! ”
La Thanh Nhã đôi mắt chữ A, khuôn miệng chữ O nhìn Lạc Yến Dung đăm đăm, vui vẻ thân thiện gật đầu chào hỏi.
“ Hi chị, em là Thanh Nhã, cháu ngoại bà ấy! ”
“ Chào em, chị tên Yến Dung, hai mươi ba tuổi! ”
“ Em hai mươi hai tuổi! ”
Cùng thời điểm này, có một chiếc xe ô tô khác dừng lại trước cổng biệt thự rồi bấm kèn xe báo hiệu, vệ sĩ nhìn thấy cũng nhanh chóng mở cổng cho lái vào bên trong.
“ Anh Quân Hựu đến... ” La Thanh Nhã.
Cả ba người, bà Lam Tử, La Thanh Nhã hay Lạc Yến Dung đều nhìn về chiếc xe đó, thậm chí chờ đợi đến khi bước ra. Rất nhanh, người ấy tiến gần với cả ba, ánh mắt đầu tiên đặc biệt dành cho cô gái từng gặp một lần, nhưng sau đó nhanh nhẹn chuyển dời sang em gái họ và bà nội, cúi đầu lễ phép lên tiếng:
“ Bà, chị hai và anh rể của cháu bận việc nên không thể về đây được. ”
“ Bà biết rồi. ”
Lúc này, Lạc Yến Dung chủ động gật đầu chào hỏi Quách Quân Hựu. Thế là khóe môi ai đó chợt nhếch lên chẳng biết ý gì, đôi mắt âm trầm không thể đoán được, lên tiếng:
“ Chào cô! ”
“ Chào anh! ”
“ Thôi vào đi các cháu, vào đi Yến Dung, cháu đừng ngại nhé! ”
Nói xong, bà Lam Tử nắm lấy bàn tay Lạc Yến Dung cùng nhau bước vào bên trong nhà, khóe môi của ai kia vẫn cứ giữ nguyên cong cong cười khẽ nhìn theo dáng đi uyển chuyển ấy, nhưng đột nhiên cánh tay bị La Thanh Nhã lay động khiến Quách Quân Hựu xao lãng tâm trí nhìn sang cô ấy, nhướn mày cùng sắc mặt như muốn hỏi ‘ việc gì thế? ’.
“ Anh Quân Hựu, đừng bảo với em là khoái người ta rồi nha, chị ấy là cháu nuôi của bà đấy! ”
Quách Quân Hựu đưa tay vỗ vào trán của em gái họ, nói:
“ Hay thích suy diễn quá. ”
“ Mà cũng lạ ha, anh với anh Triển Hoằng có vấn đề gì về giới tính không? Sao hai mươi sáu tuổi vẫn chưa chịu yêu ai, hay hai anh thích con trai nên giấu mọi người? ”
Sau một lúc chào hỏi và giới thiệu thì mọi người vào trong ăn tối do khá muộn. Chỉ là Lạc Yến Dung không quá xa lạ gì với Quách Triển Hoằng và Quách Minh Lãnh, do cô đã đi làm ở tập đoàn Quách Thị được ba tuần nay, thậm chí cả vị luật sư Quách Quân Hựu đang ngồi ở phía đối diện trên bàn ăn, mọi thứ cô đều tìm hiểu kỹ càng.
“ Bà có con gái nuôi và cháu nuôi mà đến giờ tụi em mới biết á. ” La Thanh Nhã
“ Trước đó chị và mẹ Nhiễm định cư ở Anh rất ít về đây, bây giờ thì chị muốn về thành phố X tìm lại ba mẹ ruột của mình. ”
“ Ủa, là sao? ”
Lạc Yến Dung bật cười với biểu cảm hoang mang của La Thanh Nhã, gác vội đôi đũa xuống bát rồi nhìn sang cô ấy giải thích:
“ Chị là trẻ mồ côi ở cô nhi viện, được mẹ Nhiễm nhận nuôi năm sáu tuổi và cùng bà ấy sang Anh định cư. Bây giờ chị đã trưởng thành và có công việc ổn định, mẹ chị lúc còn sinh thời cũng từng khuyên nên về đây tìm lại ba mẹ ruột. Bởi do chủ nhật tuần trước chị theo đoàn làm thiện nguyện ở cô nhi viện gần đây, trùng hợp gặp bà ở đó. ”
“ Cháu về đây gần hai tháng và đi làm ở Quách Thị vậy mà không nói cho bà biết... ”
Lạc Yến Dung làm mặt dễ thương nhìn lên bà Lam Tử, nụ cười rạng rỡ xuất hiện khiến cho trái tim cả ba người đàn ông họ Quách nào đó lay động xuyến xao, nói:
“ Cháu thấy ngại lắm, sợ mọi người hiểu lầm cháu dùng mối quan hệ để được nhận vào. ”
Bỗng dưng, La Thanh Nhã chúm chím môi cười nhìn Quách Quân Hựu như cố tình trêu chọc đối phương, lên tiếng:
“ Anh Quân Hựu tập trung dùng cơm nha! ”
Lạc Yến Dung xoay đầu đưa mắt nhìn lại, bất giác hai ánh mắt có tình ý bất chợt va chạm với nhau. Đột nhiên, có tiếng hắng giọng khàn đặc trầm trầm đầy vẻ nam tính vang lên, Quách Quân Hựu cao ngạo vươn người ngượng nghịu ngồi thẳng, lên tiếng:
“ Anh đang rất tập trung... ”...nhìn cô ấy.
Danh sách chương