Và mấy giây sau lại chuyển sang vẻ ngưỡng vọng:"Tại sao con lại hỏi như vậy?"
"Ba chỉ cần trả lời con, có hay không?"
Song Ngư Trì biết cô đã phát hiện ra gì đó, sợ dấu cô chỉ khiến cô thêm bực dọc, thôi thì nói ra hết vậy:"Đúng, con còn có một người chị gái sinh đôi nữa, tên Song Tích, nhưng lúc hai đứa được sinh ra thì Song Tích đã mất tích, chỉ còn mỗi con, lúc đó ba đã cho người đi tìm,hầu như lật tung hết thành phố nhưng kết quả là con số không? Be rơi vào tuyệt vọng. Không đi tìm nữa, rồi sau một thời gian, mẹ con qua đời, một mình ba nuôi lớn con nên người, cho đến tận bây giờ ba cũng thấy sợ, sợ con cũng biến mất giống như chị của con, đôi chân con bị như vậy ba đã rất sợ hãi, sợ đến nỗi mất ăn mất ngủ, ba cũng ba chồng con đi tìm vị bác sĩ kia rất cực khổ, nhưng vẫn chưa tìm được, ba càng sợ hơn một điều chân con sẽ bị tàn phế cả đời, rồi Ngôn Hàm nó có sinh ra chán chường con hay không? Rồi thằng bé có muốn bỏ rơi con hay không? Những việc đó, ba đều nghĩ qua".
Nghe đến đây, Song Thuần không kìm lòng được, cộng thêm việc cô đang mang thai nên rất xúc động, cô để điện thoại sang một bên rồi lau đi nước mắt, sau đó mới nói chuyện tiếp với ba mình:"Ba có biết tại sao con lại hỏi ba việc đó hay không?"
Trong điện thoại, Song Ngư Trì lắc đầu, được lúc, Song Thuần nói thẳng luôn:"Mấy hôm trước, con có thấy một cô gái có khuôn mặt giống con y như đúc, con nghĩ đó có phải là chị gái ruột của con không?"
"Cái gì? Con nói thật sao? Nhưng mà con gặp ở đâu?".
"Con không nhớ rõ nữa, hôm đó chị ấy đã cướp đoạt đi tất cả của con rồi, con còn nhớ rất rõ gương mặt của chị ấy ngày hôm đó lúc nhìn con đầy sự câm hận, con cũng không hiểu tại sao lại như vậy nữa?"
"Câm hận sao? Hình như con không ở nhà, con đang ở đâu? Còn việc con nói cái gì mà cướp đi tất cả của con?"
Song Thuần không đáp, cô dần hiểu rõ mọi chuyện hơn rồi. Người được nhắc đến trong tin tức vừa rồi chắc hẳn là chị gái của cô, cô cũng dám bảo đảm, chị ấy đang sống cùng chồng cô. Lúc đó, lòng cô có chút nhói đau, anh nói anh yêu cô, nhưng khi cô mất tích, và chị gái cô đến sống cùng, anh không phát hiện ra hay sao? Hay do anh không thèm chú ý đến điều đó.
Đáng lẽ, người yêu cô nhất phải phát hiện ra kẻ giả mạo cô, dù cho kẻ đó có giống như cô đến mức không thể tìm ra điểm khác.
Thấy cô đăm chiêu suy nghĩ gì đó, Song Ngư Trì càng lắng lo hơn:"Song Thuần, con mau trả lời ba đi, hiện tại con đang ở đâu?"
"Ba à? Con và Ngôn Hàm kết thúc rồi ba ạ!"
"Cái gì? Tại sao?"
"Con có nói chị ấy đã cướp đi tất cả của con rồi, hiện giờ chị ấy đang sống cùng chồng con"
"Vậy còn con, chân thì không thể đi lại được con sống bên ngoài một thân một mình như vậy, con có vấn đề rồi sao?"
"Ba à? Con không còn tàn phế nữa?"
"Hả? Ý con, ý con là con đi lại bình thường rồi sao?"
"Đúng vậy! Chính ba nuôi đã giúp con"
"Ba nuôi? Chẳng lẽ là bác sĩ Jone?"
"Vâng ạ! Còn một điều nữa, con đang mang thai đó ba, ba sắp có cháu ngoại rồi! Bây giờ ba cũng đã biết mọi chuyện, vậy ba và ba chồng định khi nào về?"
"Nếu chân con đã được chữa trị vậy ba và ba chồng con lập tức đặt vé máy bay, bay về nước trong đêm nay luôn".
Song Thuần thông minh nói:"Trước tiên, ba về nước rồi, ba hãy đến nhà của Ngôn Hàm, ba cứ xem chị ấy là con, đừng để chị ấy phát hiện là ba đã nhận ra việc ba biết chị ấy là ai? Còn con con sẽ đợi đến khi nào con của con chào đời thì con sẽ xuất hiện"
"Ba muốn gặp con"
"Con xin lỗi, ba phải chờ năm tháng nữa ạ? Lúc đó không cần ba phải nói, con cũng sẽ tự xuất hiện".
"Song Thuần, con thay đổi thật rồi! Không còn là đứa trẻ bướng bỉnh nữa rồi, con thật sự trưởng thành rồi, ba cũng thấy rất vui, ba sẽ tôn trọng quyết định của con, ba sẽ nói lại cho ông bạn già của ba biết về chuyện này? Đến chừng đó con phải cho ba nhìn thấy gương mặt của cháu ngoại đó, ba nghĩ chắc chắn là một cực phẩm".
Song Thuần cười đáp:"Ba xứ khéo đùa rồi! Thôi vậy, con còn có việc, tạm biệt ba".
"Ừm, tạm biệt con yêu".
Đặt điện thoại xuống bàn, Song Thuần ngã lưng ra ghế, tay thì đặt lên bụng, cô đang nghĩ cô chỉ mới mang thai có bốn tháng mà sao bụng cô to quá nhỉ? Hay do cô mới ăn no nên vậy? Cô xoa xoa bụng mình, rồi nói:"Con yêu ơi? Mẹ là mẹ Thuần đây? Năm tháng nữa con chào đời rồi, mẹ thấy hào hứng quá đi mất, mẹ rất rất muốn thấy được gương mặt của con, không biết có giống mẹ không nhỉ? Hay chỉ giống baba của con thôi?".
Ngay lúc đó, cô tự mỉm cười, phải chăng có anh ở đây thì tốt biết mấy. Anh sẽ chăm sóc cô như lời anh từng nói. Và được cảm nhận sự cưng chiều của anh.
- ---còn---
"Ba chỉ cần trả lời con, có hay không?"
Song Ngư Trì biết cô đã phát hiện ra gì đó, sợ dấu cô chỉ khiến cô thêm bực dọc, thôi thì nói ra hết vậy:"Đúng, con còn có một người chị gái sinh đôi nữa, tên Song Tích, nhưng lúc hai đứa được sinh ra thì Song Tích đã mất tích, chỉ còn mỗi con, lúc đó ba đã cho người đi tìm,hầu như lật tung hết thành phố nhưng kết quả là con số không? Be rơi vào tuyệt vọng. Không đi tìm nữa, rồi sau một thời gian, mẹ con qua đời, một mình ba nuôi lớn con nên người, cho đến tận bây giờ ba cũng thấy sợ, sợ con cũng biến mất giống như chị của con, đôi chân con bị như vậy ba đã rất sợ hãi, sợ đến nỗi mất ăn mất ngủ, ba cũng ba chồng con đi tìm vị bác sĩ kia rất cực khổ, nhưng vẫn chưa tìm được, ba càng sợ hơn một điều chân con sẽ bị tàn phế cả đời, rồi Ngôn Hàm nó có sinh ra chán chường con hay không? Rồi thằng bé có muốn bỏ rơi con hay không? Những việc đó, ba đều nghĩ qua".
Nghe đến đây, Song Thuần không kìm lòng được, cộng thêm việc cô đang mang thai nên rất xúc động, cô để điện thoại sang một bên rồi lau đi nước mắt, sau đó mới nói chuyện tiếp với ba mình:"Ba có biết tại sao con lại hỏi ba việc đó hay không?"
Trong điện thoại, Song Ngư Trì lắc đầu, được lúc, Song Thuần nói thẳng luôn:"Mấy hôm trước, con có thấy một cô gái có khuôn mặt giống con y như đúc, con nghĩ đó có phải là chị gái ruột của con không?"
"Cái gì? Con nói thật sao? Nhưng mà con gặp ở đâu?".
"Con không nhớ rõ nữa, hôm đó chị ấy đã cướp đoạt đi tất cả của con rồi, con còn nhớ rất rõ gương mặt của chị ấy ngày hôm đó lúc nhìn con đầy sự câm hận, con cũng không hiểu tại sao lại như vậy nữa?"
"Câm hận sao? Hình như con không ở nhà, con đang ở đâu? Còn việc con nói cái gì mà cướp đi tất cả của con?"
Song Thuần không đáp, cô dần hiểu rõ mọi chuyện hơn rồi. Người được nhắc đến trong tin tức vừa rồi chắc hẳn là chị gái của cô, cô cũng dám bảo đảm, chị ấy đang sống cùng chồng cô. Lúc đó, lòng cô có chút nhói đau, anh nói anh yêu cô, nhưng khi cô mất tích, và chị gái cô đến sống cùng, anh không phát hiện ra hay sao? Hay do anh không thèm chú ý đến điều đó.
Đáng lẽ, người yêu cô nhất phải phát hiện ra kẻ giả mạo cô, dù cho kẻ đó có giống như cô đến mức không thể tìm ra điểm khác.
Thấy cô đăm chiêu suy nghĩ gì đó, Song Ngư Trì càng lắng lo hơn:"Song Thuần, con mau trả lời ba đi, hiện tại con đang ở đâu?"
"Ba à? Con và Ngôn Hàm kết thúc rồi ba ạ!"
"Cái gì? Tại sao?"
"Con có nói chị ấy đã cướp đi tất cả của con rồi, hiện giờ chị ấy đang sống cùng chồng con"
"Vậy còn con, chân thì không thể đi lại được con sống bên ngoài một thân một mình như vậy, con có vấn đề rồi sao?"
"Ba à? Con không còn tàn phế nữa?"
"Hả? Ý con, ý con là con đi lại bình thường rồi sao?"
"Đúng vậy! Chính ba nuôi đã giúp con"
"Ba nuôi? Chẳng lẽ là bác sĩ Jone?"
"Vâng ạ! Còn một điều nữa, con đang mang thai đó ba, ba sắp có cháu ngoại rồi! Bây giờ ba cũng đã biết mọi chuyện, vậy ba và ba chồng định khi nào về?"
"Nếu chân con đã được chữa trị vậy ba và ba chồng con lập tức đặt vé máy bay, bay về nước trong đêm nay luôn".
Song Thuần thông minh nói:"Trước tiên, ba về nước rồi, ba hãy đến nhà của Ngôn Hàm, ba cứ xem chị ấy là con, đừng để chị ấy phát hiện là ba đã nhận ra việc ba biết chị ấy là ai? Còn con con sẽ đợi đến khi nào con của con chào đời thì con sẽ xuất hiện"
"Ba muốn gặp con"
"Con xin lỗi, ba phải chờ năm tháng nữa ạ? Lúc đó không cần ba phải nói, con cũng sẽ tự xuất hiện".
"Song Thuần, con thay đổi thật rồi! Không còn là đứa trẻ bướng bỉnh nữa rồi, con thật sự trưởng thành rồi, ba cũng thấy rất vui, ba sẽ tôn trọng quyết định của con, ba sẽ nói lại cho ông bạn già của ba biết về chuyện này? Đến chừng đó con phải cho ba nhìn thấy gương mặt của cháu ngoại đó, ba nghĩ chắc chắn là một cực phẩm".
Song Thuần cười đáp:"Ba xứ khéo đùa rồi! Thôi vậy, con còn có việc, tạm biệt ba".
"Ừm, tạm biệt con yêu".
Đặt điện thoại xuống bàn, Song Thuần ngã lưng ra ghế, tay thì đặt lên bụng, cô đang nghĩ cô chỉ mới mang thai có bốn tháng mà sao bụng cô to quá nhỉ? Hay do cô mới ăn no nên vậy? Cô xoa xoa bụng mình, rồi nói:"Con yêu ơi? Mẹ là mẹ Thuần đây? Năm tháng nữa con chào đời rồi, mẹ thấy hào hứng quá đi mất, mẹ rất rất muốn thấy được gương mặt của con, không biết có giống mẹ không nhỉ? Hay chỉ giống baba của con thôi?".
Ngay lúc đó, cô tự mỉm cười, phải chăng có anh ở đây thì tốt biết mấy. Anh sẽ chăm sóc cô như lời anh từng nói. Và được cảm nhận sự cưng chiều của anh.
- ---còn---
Danh sách chương