Song Thuần tức giận, tay vung hất đỗ cái điện thoại bàn, cô dùng lực rất mạnh, càng ngày càng thấy cô trở nên đáng sợ:"Mau chuẩn bị xe cho tôi?"
Cuộc đối thoại kia vẫn còn duy trì, vì quá tức giận, cho nên cô không thể nghe thấy được đầu dây bên kia nói gì nữa. Cô trợ tá bảo người chuẩn bị xe cho cô, giúp cô lên xe ngồi, rồi chiếc xe lăn bánh dần đến công ty của anh, nhưng đi được nửa đường thì bỗng nhiên xe cô bị chặn lại, Song Thuần chau mày:"Có chuyện gì vậy?"
Tài xế thấy có điều bất ổn nói:"Thưa phu nhân, hình như chúng ta bị chặn đường rồi. Rất có thể muốn cướp tiền?"
"Cái gì? Vậy phải làm sao đây?"_trợ tá sợ hãi lên tiếng. Tuy nhiên, nhìn qua cô lại là một sự bình tĩnh hiếm có ở một người phụ nữ đang mang thai:"Mau cho xe chạy thật nhanh cho tôi!".
Tài xế có chút do dự:"Nhưng mà phu nhân, làm như vậy sẽ khiến cô động thai"
"Cứ làm theo lời tôi, nếu không chúng ta sẽ không thể thoát khỏi đây đâu?"
Có tận hai chiếc xe hơi chặn đường, nhưng tài xế vừa chuẩn bị cho xe chạy qua thật nhanh thì một tiếng nổ súng vào lốp xe, làm cho xe cô bị thủng lớp.
Cô thấy một người đàn ông đang đi đến, gõ vào cửa kính, Song Thuần gật đầu, tài xế lập tức nhấn nút để mở kính xe ra:"Cô không thể thoát được đâu".
"Các người là ai?"
"Cô không cần biết, chỉ cần biết có người thuê chúng tôi phải bắt cóc cô, cô nên ngoan ngoãn một chút, như vậy mới có thể sống sót an toàn được".
Song Thuần không hề sợ hãi. Chẳng những thế cô còn cười một nụ cười chán chường:"Các người mau đưa tôi đi đi, dù gì ở nơi này cũng không còn gì để hối tiếc nữa".
Đúng! Cô bất lực thật rồi! Anh ngoại tình, con chẳng qua chính là sự ràng buộc của cô và anh. Thôi thì cô trả lại tự do cho anh. Bọn họ đưa cô qua xe cuat chúng, tài xế và trợ tá nãy giờ đều bị tẩm thuốc mê ngủ mê man. Lúc lên xe của bọn họ, cô đã nhìn thấy còn có một cô gái khác ngồi ở ghế trước, mặt bịt lại che hẳn đu phần dưới, chỉ để lộ ra đôi mắt đen đơn thuần, rất giống mắt của cô. Cô gái đó hình như nhận ra là cô đang nhìn mình, nên cũng nhìn lại cô, bốn mắt chạm nhau, như có như không xuất hiện một thứ gì đó rất thâm giao, thâm tình. Song Thuần ngồi im lặng, rồi cô gái kia đi xuống xe, qua xe cô ngồi, cô thấy kì lạ. Nên hỏi bọn người vừa bắt cô đi:"Có ai nói cho tôi biết không? Tại sao cô gái kia phải lên xe của tôi?"
"Đừng hỏi nhiều nữa, sau này cô sẽ biết thôi".
Cuộc đối thoại kia vẫn còn duy trì, vì quá tức giận, cho nên cô không thể nghe thấy được đầu dây bên kia nói gì nữa. Cô trợ tá bảo người chuẩn bị xe cho cô, giúp cô lên xe ngồi, rồi chiếc xe lăn bánh dần đến công ty của anh, nhưng đi được nửa đường thì bỗng nhiên xe cô bị chặn lại, Song Thuần chau mày:"Có chuyện gì vậy?"
Tài xế thấy có điều bất ổn nói:"Thưa phu nhân, hình như chúng ta bị chặn đường rồi. Rất có thể muốn cướp tiền?"
"Cái gì? Vậy phải làm sao đây?"_trợ tá sợ hãi lên tiếng. Tuy nhiên, nhìn qua cô lại là một sự bình tĩnh hiếm có ở một người phụ nữ đang mang thai:"Mau cho xe chạy thật nhanh cho tôi!".
Tài xế có chút do dự:"Nhưng mà phu nhân, làm như vậy sẽ khiến cô động thai"
"Cứ làm theo lời tôi, nếu không chúng ta sẽ không thể thoát khỏi đây đâu?"
Có tận hai chiếc xe hơi chặn đường, nhưng tài xế vừa chuẩn bị cho xe chạy qua thật nhanh thì một tiếng nổ súng vào lốp xe, làm cho xe cô bị thủng lớp.
Cô thấy một người đàn ông đang đi đến, gõ vào cửa kính, Song Thuần gật đầu, tài xế lập tức nhấn nút để mở kính xe ra:"Cô không thể thoát được đâu".
"Các người là ai?"
"Cô không cần biết, chỉ cần biết có người thuê chúng tôi phải bắt cóc cô, cô nên ngoan ngoãn một chút, như vậy mới có thể sống sót an toàn được".
Song Thuần không hề sợ hãi. Chẳng những thế cô còn cười một nụ cười chán chường:"Các người mau đưa tôi đi đi, dù gì ở nơi này cũng không còn gì để hối tiếc nữa".
Đúng! Cô bất lực thật rồi! Anh ngoại tình, con chẳng qua chính là sự ràng buộc của cô và anh. Thôi thì cô trả lại tự do cho anh. Bọn họ đưa cô qua xe cuat chúng, tài xế và trợ tá nãy giờ đều bị tẩm thuốc mê ngủ mê man. Lúc lên xe của bọn họ, cô đã nhìn thấy còn có một cô gái khác ngồi ở ghế trước, mặt bịt lại che hẳn đu phần dưới, chỉ để lộ ra đôi mắt đen đơn thuần, rất giống mắt của cô. Cô gái đó hình như nhận ra là cô đang nhìn mình, nên cũng nhìn lại cô, bốn mắt chạm nhau, như có như không xuất hiện một thứ gì đó rất thâm giao, thâm tình. Song Thuần ngồi im lặng, rồi cô gái kia đi xuống xe, qua xe cô ngồi, cô thấy kì lạ. Nên hỏi bọn người vừa bắt cô đi:"Có ai nói cho tôi biết không? Tại sao cô gái kia phải lên xe của tôi?"
"Đừng hỏi nhiều nữa, sau này cô sẽ biết thôi".
Danh sách chương