Trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Nhạc Thiên Linh nhìn bóng mình trong vách, cuối cùng cũng thả lỏng hơi thở.

Thang máy từ từ đi xuống, trong không gian chật hẹp, cô nghe rõ tiếng hít thở lúc nặng lúc nhẹ của mình.

Cô không biết Cố Tầm là sao nữa.

Lúc trước biết bao nhiêu lần chạm mặt anh đều làm như không thấy, bây giờ khi mối quan hệ giữa hai người đến mức khó mà bảo là “quen biết” thì dường như anh lại trông thấy cô.

Nhạc Thiên Linh lấy điện thoại ra, muốn kể cho Ấn Tuyết nghe mấy chuyện xảy ra hôm nay, nhưng khi cô mở WeChat thì ngón tay chợt khựng lại.

Không thể chịu thua kém vậy được. Chỉ vì một câu “kết bạn WeChat” của người ta mà lại muốn đi phân tích, hồi học cấp ba làm bài ngữ văn chưa đủ à? Người ta vừa từ chối mày mấy ngày trước thì làm gì có ý gì khác chứ? Còn muốn bị ảo tưởng và hy vọng hành hạ sao? Nghĩ đến đây, Nhạc Thiên Linh chợt nhớ lại tấm ảnh mà mình tự đa tình rồi đăng lên mạng hồi nửa năm trước. Cô mở bài đăng, nhìn bóng dáng mơ hồ đó, ngây ra trong chốc lát rồi xóa đi. Sau đó tiếp tục lướt xuống.

Mặc dù cô đăng không nhiều, nhưng cũng có mấy bài tâm trạng trong đêm khuya, chỉ có chính bản thân mới biết ý nghĩa của nó.

Tốn mấy giây để xóa bớt bài đăng, cho đến khi còn ba bốn bài thì cô mới dừng tay.

Lúc tan ca về nhà, trời vẫn còn sáng choang. Đi tới cửa tiểu khu, Nhạc Thiên Linh lại gặp Cố Tầm.

Có lúc cô nghĩ, có phải ông trời thích trêu đùa mình không. Chứ không thì sao lúc cô sử dụng hết sức lực để xóa sạch hình ảnh của anh ra khỏi đầu mình, nhưng Cố Tầm lại cứ thế xuất hiện trước mặt.

Không lẽ nào định luật Murphy cứ mãi được chứng minh trên người cô?

Bốn mắt nhìn nhau từ xa, Nhạc Thiên Linh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, mặt không thay đổi quẹo trái.

Tòa nhà nơi cô ở nằm ở bên phải, nhưng dạo này đồ dùng hằng ngày đã đặt cứ thay nhau tới, hôm nay công ty giao hàng gọi thông báo cho cô biết là hàng được gửi trong khu giữ đồ.

Đi hai bước, Nhạc Thiên Linh chợt nhận ra gì đó, thế là nhìn sang bên cạnh. Đúng lúc đó Cố Tầm cũng nhìn qua, ánh mắt hai người lại lần nữa gặp nhau.

Nắng chiều sáng ngời chiếu xuống khiến cho ánh mắt anh càng rõ ràng.

Hôm nay hai người chạm mặt nhau quá nhiều lần rồi, Nhạc Thiên Linh cảm thấy có gì đó khác thường. Nhưng cô không suy nghĩ nhiều, thu hồi tầm mắt, lẩm bẩm, giọng không thân thiện mấy: “Trùng hợp nhỉ?”

Cố Tầm đi bên cạnh, rũ mắt cười một tiếng, “Không phải trùng hợp.”

Nhạc Thiên Linh đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh. Những sợi lông tơ trên gò má cô được ánh mặt trời chiếu vào, nhìn thấy rõ ràng, miệng cô hơi chu lên, nhìn giống như là đang tức giận.

Cố Tầm đành phải quay mặt đi, nhìn về phía một bên kia, nhỏ giọng: “Tôi cố ý đấy.”

Tiếc là cô không nghe thấy anh đang nói gì. Hai người cách nhau hai mét, cùng đi về một hướng.

Nhạc Thiên Linh không thèm nhìn qua bên cạnh thêm lần nào nữa, cho đến khi tới khu gửi đồ, cô đứng yên, phát hiện dường như Cố Tầm cũng định tới đây. Có mấy người đang xếp hàng đứng trước, trong tiềm thức, Nhạc Thiên Linh không muốn đứng phía sau Cố Tầm, thế là cô lặng lẽ bước nhanh hơn.

Nhưng mà chân ngắn hơn người ta cả khúc, thế là Nhạc Thiên Linh vẫn chậm một bước, chỉ có thể đứng sau lưng Cố Tầm.

Mấy giây sau.

Cuối cùng cô cũng biết sao mình muốn giành chỗ đứng trước rồi. Bởi vì chỉ cần vừa ngước nhìn lên thì đập vào mắt là bóng lưng gần trong gang tấc của Cố Tầm. Không ngẩng mặt thì đầu mũi cũng có thể ngửi được mùi nước giặt từ quần áo anh.

Có lẽ là do trời quá nóng, Nhạc Thiên Linh phiền não mím môi, tỉnh bơ lui một bước. Cách xa Cố Tầm ra một chút thì có lẽ tâm trạng sẽ không thấy phức tạp như thế nữa.

Mấy phút sau, Cố Tầm lấy được hàng, là một cái hộp nhỏ cầm gọn bằng một tay.

Lúc anh xoay người, Nhạc Thiên Linh cố cúi đầu xuống nhìn điện thoại, cho đến khi anh đi ra ngoài, cô mới ngẩng đầu lên, báo mã nhận hàng của mình.

Nhân viên trực tìm kiếm rồi nói: “À cái này để ở bên ngoài.”

Nhạc Thiên Linh ra tới cửa lại phát hiện Cố Tầm còn chưa đi.

Cố Tầm đứng đó cúi đầu nhìn điện thoại, ánh chiều tà phẩy chút ánh sáng lên người anh, làm đôi con ngươi chuyển thành màu hổ phách nhạt.

Nghe có người đi ra, anh ngẩng đầu, trùng hợp đối diện với ánh mắt của Nhạc Thiên Linh.

“Sao cậu chưa về đi?”

Cố Tầm không ngờ mình lại chờ để nghe thấy câu này, thấy quen tai đến khó hiều. Anh quét mắt qua một đống những bưu kiện lớn, nghiêng đầu nói, “Phơi nắng không được hả?”

Tưởng mình là cây xanh chắc?

Nhạc Thiên Linh không nhìn anh nữa, khom người đi tìm bưu kiện của mình.

“3045…” Cô thì thầm mã hàng, lúc thấy cái hộp thì choáng váng. Chỉ là một kệ chứa đồ lắp ráp mà? Sao lại to thế?

“Có cần giúp không?”

Giọng nói của Cố Tầm chợt truyền xuống từ trên đỉnh đầu, Nhạc Thiên Linh sửng sốt, không nhìn anh.

“Không cần đâu, cảm ơn.”

Nói xong, cô bỏ điện thoại lại vào trong túi xách, khom người ôm hộp bưu kiện.

“…”

Không sao, mình làm được mà. Cô hít sâu một hơi, cố gắng thẳng lưng đứng lên. Nhưng mà nó nặng quá.

Nhạc Thiên Linh đi mấy bước là cảm thấy không khuân nổi nữa, hơn nữa cái hộp này còn cao hơn cô, hoàn toàn chặn tầm nhìn, cô chỉ có thể ngoẹo đầu nhìn đường.

Nhạc Thiên Linh cảm giác rằng hình như Cố Tầm đang đi phía sau. Ánh mắt như có như không rơi vào lưng cô, khiến cô cảm giác quãng đường này càng khó đi hơn.

Ra khỏi khu gửi đồ một lúc là tới đoạn đường dốc, dù Nhạc Thiên Linh đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn lực bất tòng tâm.

Cô đi càng ngày càng chậm, còn không thấy rõ đường. Lúc nghe thấy có tiếng con nít chạy tới bên này, cô lùi về sau một bước, thế là cả người mất trọng tâm.

“Á —— ”

Trong khoảnh khắc sắp ngã, Nhạc Thiên Linh hét lên chói tai. Nhưng tiếng la ngừng lại lúc lưng cô chạm vào lồng ngực của người kia.

Làn gió oi bức dường như cũng ngừng lại vào giờ khắc này. Nhạc Thiên Linh lại ngửi thấy mùi nước giặt quần áo thoang thoảng kia.

Không cần quay đầu lại cô cũng biết mình đụng trúng ai. Mà hình như còn dẫm một phát nữa. Nhạc Thiên Linh ngẩn ra chốc lát, nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu, đầu óc chợt thoáng.

Cái hộp này nặng thật sự. Rồi thì thời gian cũng phải trôi qua, chỉ cần hai người vẫn còn là hàng xóm thì không thể tránh được việc chạm mặt nhau. Nếu lần nào gặp mặt cô cũng đều làm khó bản thân như vậy thì sao mà sống được?

Nếu không muốn để Cố Tầm cảm thấy mình còn nhớ mãi không quên, thì có lẽ cách tốt nhất là coi như không có chuyện gì xảy ra nhỉ?

Nghĩ đến đây, cô bỏ đồ trong tay xuống, xoay người nhìn anh từ khe hở giữa thùng hàng, bình tĩnh nói: “Cảm ơn cậu.”

“Đừng khách sáo.”

Không cần nói thêm nữa, Cố Tầm đưa đồ đang cầm cho cô, cô hiểu ý nhận lấy cái hộp giấy nhỏ của anh. Sau đó, Cố Tầm khuân cái hộp của cô, đi về phía tòa nhà.

Hai người không nói với nhau câu nào, đi vào thang máy.

Lúc Cố Tầm đặt cái hộp xuống đất, anh lầm bầm lầu bầu nói: “Cái này sao có vẻ còn nặng hơn cả cậu nhỉ!”

“…”

Nhạc Thiên Linh cúi đầu nhìn dấu chân đen in trên đôi giày bata trắng của cậu, quyết định lần này không phản bác.

Đến lầu 13, Cố Tầm đặt cái hộp trước cửa nhà cô. Nhạc Thiên Linh vừa mở khóa vân tay, vừa không thân thiện mấy nói lần nữa: “Cảm ơn cậu.”

Cố Tầm ngước mắt, “Không cần khuân vào nhà giúp à?”

“Không cần phiền thế đâu, tôi tự làm được.”

Sau một hồi yên lặng, Cố Tầm “ừ” một tiếng, xoay người đi mở cửa nhà mình. Nhưng mà cửa mở ra rồi anh lại không đi vào ngay, cứ dựa vào khung cửa, quan sát cô một cách không hề kiêng dè.

Ban đầu cô đưa lưng về phía Cố Tầm, thấy đẩy mà cái hộp không chịu di chuyển. Thế là cô vòng qua cái hộp, đi vào nhà trước, kéo nó về phía mình. Nhưng hình như là bị kẹt cái gì đó, kéo muốn chết mà không nhúc nhích.

Đang lúc gấp gáp, cái hộp trong tay chợt nhẹ hơn một chút. Bị cái hộp cản tầm mắt, Nhạc Thiên Linh không nhìn thấy người ở bên kia. Cô chỉ ngơ ngẩn trong chốc lát rồi lại mượn lực lui để lui về phía sau.

Vào phòng rồi, hai người vẫn không nhìn thấy đối phương do bị cái hộp che mất. Tông giọng của cô lúc này mới nghe có ngữ điệu.

“Cảm ơn cậu.”

“Đã bảo đừng khách sáo rồi mà.”

Cái hộp to như vậy là bởi vì đồ bên trong không bị chia ra thành nhiều bộ phận. Vậy nên dù khó vận chuyển nhưng lại rất dễ lắp ráp, chỉ mất có mười mấy phút. Thế là lúc điện thoại cứ mãi rung lên, cô mê mệt đắm chìm vào thú vui lắp ráp đồ nên không để ý.

Một lúc sau, cô đẩy kệ chứa đồ tới góc tường, thấy kích thước thích hợp thì mới hài lòng chất đồ lên.

Tới khi xem điện thoại thì đã nửa tiếng trôi qua. Lúc thấy tiểu Mạch rủ mọi người chơi game, Nhạc Thiên Linh cảm giác như vừa qua một kiếp.

Từ lúc cô khóc lóc nói mình thất tình, dường như mọi người ăn ý, quan tâm cho tâm trạng của cô, không rủ cô chơi game nữa. Có lẽ bọn họ cảm thấy bây giờ Nhạc Thiên Linh đã ổn định tâm trạng xong hết rồi.

Tiểu Mạch: @ Bánh Quai Chèo cậu có chơi không?

Nhạc Thiên Linh gõ hai chữ.

Bánh Quai Chèo: Chơi chứ.

Nhạc Thiên Linh và tiểu Mạch vào game trước, sau khi mở mic, cậu ta tằng hắng một cách khó hiểu, giọng điệu cứng đờ.

“Thì là… Cậu ổn chứ?”

“Khá ổn.”

“Không đau lòng nữa chứ?”

Nhạc Thiên Linh cụp mắt, “Có gì đâu mà đau lòng, cóc ba chân khó kiếm chứ con trai hai chân ở đâu chả có.”

Cố Tầm vừa onl game thì nghe được ngay câu này, anh trầm mặc, không nói gì.

“Ừm, cậu nghĩ được vậy là tốt.”

Lạc Đà chậm rãi nói, “Dù chuyện như thế nào thì mình vẫn là quan trọng nhất, em đừng đau lòng nhé.”

Nhạc Thiên Linh “ừ”.

“Vậy…” Tiểu Mạch hơi chần chứ mở miệng, “Cậu còn thích cậu ta không?”

Ba người đột nhiên im lặng, giống như đang hồi hộp chờ câu trả lời của cô.

Nhạc Thiên Linh trầm ngâm một lát, sau đó mới buồn buồn nói: “Không thích nữa.”

“Không thích thật hả?”

Lâm Tầm chợt lên tiếng. Nhạc Thiên Linh chớp mắt, “Cậu có ý kiến gì à?”

Trong tai nghe, anh im lặng một hồi, lúc cất tiếng thì giọng trầm thấp hơn, “Cậu chắc chắn thế sao?”

Nhạc Thiên Linh khẽ hừ một tiếng, “Mọi người biết không, bây giờ ngày nào tôi cũng gặp cậu ấy ngoài cửa nhà, lúc nào cũng phải kìm nén để khỏi kích động.”

Cố Tầm: “Kích động gì?”

Nhạc Thiên Linh: “Kích động muốn giúp cậu ta dọn nhà.”

“…”

Cái này thì không cần.

Cố Tầm che mic, nặng nề thở ra một hơi.

“Trong mắt cậu bây giờ, cậu ta không đáng phân nào sao?”

Nhạc Thiên Linh vùi đầu chạy bo, trầm mặc không lên tiếng. Cố Tầm lại hỏi: “Lúc trước cậu thích người ta như thế thì có lẽ cậu ta ưu tú lắm nhỉ?”

Dĩ nhiên. Cố Tầm rất xuất sắc, dù là vẻ ngoài hay năng lực thì đều không phải kiểu giỏi giang thông thường. Nếu không thì sao có thể trở thành hình mẫu cho một tình yêu hoàn mỹ của mình chứ.

Nhưng Nhạc Thiên Linh không muốn thừa nhận, cứ khen Cố Tầm phần nào thì cô sẽ thấy khó chịu phần đó. Thế là cô lẩm bẩm nói: “Thì vẫn có ưu điểm, nhưng mà không nhiều lắm.”

Cố Tầm thở phào nhẹ nhõm, cố cho giọng mình nghe nhẹ tênh, giống như thờ ơ: “Ví dụ như là?”

Nhạc Thiên Linh: “Đẹp trai.”

Cố Tầm “ừ” một tiếng, “Cái này thì chắc chắn, rồi gì nữa?”

Anh đợi một lúc lâu mà không nghe cô nói chuyện.

“Hết rồi à?”

Nhạc Thiên Linh: “…”

Cố Tầm: “…”

Fuck.

Anh nhịn mãi rồi lại nói: “Chắc là cậu ta thông minh lắm nhỉ?”

Nhạc Thiên Linh: “Kém hơn Albert Einstein rất nhiều.”

“…”

Cố Tầm nhịn nữa, “Vậy —— cậu ta có cao không?”

Nhạc Thiên Linh: “Cũng thấp hơn Diêu Minh (cầu thủ bóng rổ, 2m29).”

Bị giang tinh* nhập à?

* chỉ những người không quan tâm người khác nói gì mà thích bắt bẻ phản bác

Cố Tầm giận quá phải cười, nhìn chằm chằm nhân vật game trong màn hình hồi lâu, “Vậy cậu ta —— ”

Anh tốn một giây để xem mình còn ưu điểm gì không, “Có thích giúp đỡ mọi người để tìm niềm vui không?”

Cố Tầm nói xong cũng tự thấy nghẹt thở. Mẹ bà nó mình hình dung kiểu gì đây trời!

“…”

Nhưng câu nói này khiến Nhạc Thiên Linh á khẩu không trả lời được.

Cô luôn muốn tìm lý do, nhủ bản thân rằng Cố Tầm không tốt như vậy. Rõ ràng là có thể mặc kệ nhưng chỉ cần nhớ lại những lúc mình gặp chuyện, Cố Tầm vẫn rất tốt với cô.

“À.” Nhưng Nhạc Thiên Linh không muốn thừa nhận, quật cường nói, “Đó là đức tính cơ bản mà từ cấp 1 đã được học rồi mà?”

Mém chút nữa là Cố Tầm bật thốt lên ba chữ “Nhạc Thiên Linh” rồi, anh cố nhẫn nhịn, đè giọng hỏi: “Ừm, cậu ta là một người đàn ông trưởng thành, vậy có đa tình không?”

“Sao tôi biết được, tôi cũng có phải bạn gái cậu ta đâu —— ”

Nhạc Thiên Linh chợt nhận ra có gì đó sai sai, dừng chốc lát, “Không phải chứ, hôm nay cậu sao thế? Làm gì mà cứ nói chuyện về cậu ta vậy?”

Người bên kia trầm mặc một hồi rồi nói: “Tôi chỉ tò mò không biết sao cậu lại buông bỏ nhanh thế thôi. Mặc dù tôi không biết người kia là ai nhưng cậu là người thích trước mà, vậy thì chắc chắn cậu ta là người rất xứng đáng thì cậu mới thích.”

Lạc Đà và tiểu Mạch nãy giờ không chen lời, mấy lần muốn chặn Cố Tầm lại. Mẹ bà nó cậu đừng nói nữa.

“Vậy thì sao, cậu ta có thích tôi đâu.”

Nhạc Thiên Linh chợt nhớ tới một chuyện khác, càng cười thì càng thấy buồn, “Cậu mà biết cậu ta nói về tôi thế nào với bạn cùng phòng, chắc là cậu…”

“Cái gì?”

“Cũng muốn góp sức với tôi giúp cậu ta dọn nhà đi thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện