Lúc Tề Việt biết được cái hi vọng mong manh chưa đâu vào đâu này, cậu ta kích động hơn cả chính chủ Phàn Kỳ, thậm chí còn bảo Chu Tiêu Đằng mở nhạc quẩy.
Sau một phút tự kỷ quẩy banh trời trên ghế sau, có lẽ Tề Việt cũng cảm nhận được mình hơi khùng, nên bảo Chu Tiêu Đằng tắt nhạc.
“Phàn Kỳ.” Một giây sau Tề Việt nhanh chóng dính lại.
Phàn Kỳ cảnh giác nhìn Tề Việt: “Làm trò gì đấy?”
Tề Việt cười: “Mày nói tao nghe xíu đi.”
Phàn Kỳ bất đắc dĩ cười: “Nói cái gì?”
Tề Việt suy nghĩ: “Làm sao mày biết được hai người còn hy vọng? Phải có dấu hiệu gì đó chứ.”
Phàn Kỳ không quanh co vòng vèo nói thẳng: “Ảnh không thích tao nữa thì sao có thể chịu làm tình với tao được?”
Chu Tiêu Đằng đang dỏng tai nghe lén đằng trước bất thình lình dẫm chân phanh, Phàn Kỳ và Tề Việt cũng đột ngột đổ về phía trước.
“Ngại quá, lúc nãy có ổ gà.” Chu Tiêu Đằng nói xong, suy nghĩ một chút, chắc cảm thấy lời ngụy biện này nghe nó hơi giả trân, nên cười cười, nói: “Cậu thật sự không xem tớ là người ngoài nhỉ.”
Phàn Kỳ nhìn Tề Việt: “Chẳng lẽ bạn trai cậu không nói với cậu à?”
Chu Tiêu Đằng cười ha hả: “Thì cũng có nói, nhưng được nghe trực tiếp từ miệng cậu thì tớ vẫn hơi kinh ngạc xíu.”
Ý da ngại ghê.
Chủ yếu là dạo gần đây ở cạnh Hứa Vị Trì, nên cậu mới lẳng lơ như vậy.
Chứ bình thường cậu không có vậy đâu.
Bình thường cũng thích nói đùa, nhưng vẫn rất đứng đắn, nếu không Tề Việt đã không dán cho cậu cái mác giữ mình trong sạch rồi.
Câu trả lời ban nãy có thể qua loa, để Tề Việt không làm loạn nữa. Nhưng kỳ thật, trong lòng Phàn Kỳ có một đáp án khác, chỉ là cậu không dám nói, sợ mình suy nghĩ nhiều quá.
Mấy tiếng trước, cậu hỏi Hứa Vị trì một câu: “Anh muốn về nước phát triển à?”, rõ ràng Hứa Vị Trì đã đánh trống lảng, không trả lời câu hỏi của cậu.
Trong ấn tượng của Phàn Kỳ, Hứa Vị Trì làm việc rất rõ ràng, phải là phải, mà không phải là không phải, có thể là có thể, mà không thể chính là không thể.
Nếu một chuyện còn chưa xác định, anh sẽ không nói ra.
Nếu Hứa Vị Trì không có ý định về nước, lúc ấy anh đã có thể trả lời Phàn Kỳ ngay, nhưng anh lại không nói thế.
Vì thế Phàn Kỳ thoáng suy đoán, phải chăng Hứa Vị Trì thật sự có ý định này, nhưng mới chỉ lên kế hoạch, vẫn chưa xác định chắc chắn, có lẽ do một vài nguyên nhân có thể sẽ thay đổi, nên anh chưa thể trả lời chính xác được.
Nhìn xem, quá nhiều “có lẽ” và “có thể”, Phàn Kỳ cũng không chắc chắn được.
Nói cho cùng thì chín năm qua hai người không hề có bất kỳ liên hệ nào. Phàn Kỳ cũng không biết Hứa Vị Trì của hiện tại là người như thế nào, tính cách giống trước kia được bao nhiêu. Cậu cũng không biết, qua nhiều năm như vậy, Hứa Vị Trì có vì thể giới ngoài kia mà thay đổi hay không.
Trong đầu Phàn Kỳ giờ phút này là muôn vàn câu phải chăng, phải chăng Hứa Vị Trì thế này, phải chăng Hứa Vị Trì thế kia.
Trong trí nhớ của Phàn Kỳ, con người Hứa Vị Trì, lời không thể chịu trách nhiệm thì sẽ không nói, chuyện không thể chịu trách nhiệm anh cũng sẽ không làm.
Chín năm trước, nếu không phải Phàn Kỳ cứ bám lấy Hứa Vị Trì, còn hứa hẹn cho anh một kỳ nghỉ hè vui vẻ, thì có lẽ, giữa bọn họ vĩnh viễn chẳng có chuyện gì xảy ra. Cũng có lẽ, bọn họ sẽ như lời Hứa Vị Trì nói trước kia, nhiều năm sau nhớ lại, Phàn Kỳ chỉ là gia sư của Hứa Dục, giữa cậu và Hứa Vị Trì, có lẽ ngay cả bạn bè cũng không phải.
Một lúc sau, Tề Việt lại thò đầu qua.
Cậu ta hỏi Phàn Kỳ: “Sau đó thì sao? Mày định làm gì bây giờ?”
Phàn Kỳ nói: “Vào đoàn, << Người thứ hai >> cũng sắp chiếu rồi, chăm chỉ làm việc chứ sao.”
Tề Việt trừng mắt nhìn Phàn Kỳ: “Tao có hỏi mày cái này đâu.”
Phàn Kỳ cười một chút, nói với Tề Việt, cũng là nói với chính mình: “Nếu mọi chuyện đúng như tao đoán, thì cứ từ từ tiếp xúc trước đã.”
Lúc trước hai người ở bên nhau thì đa số thời gian đều lên giường, suốt cả hai tháng đều trong trạng thái ý loạn tình mê. Phàn Kỳ cũng nghĩ hai tháng sau hai người phải chia tay, nên không nghĩ gì nhiều, chênh lệch giàu nghèo hay địa vị xã hội đều không quan trọng, hơn nữa tuổi trẻ khí thịnh, thích thì nhích thôi.
Nhưng nếu bây giờ có hy vọng, hai người cũng không thể qua loa như trước nữa, cậu cũng phải nghiêm túc tìm hiểu Hứa Vị Trì của hiện tại là người như nào.
Tuổi không còn nhỏ nữa, làm cái gì cũng phải suy xét cẩn thận.
Haiz.
Phàn Kỳ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chợt nhận ra mình đã chuẩn bị bước vào tuổi 30.
Tề Việt gật đầu: “Cũng đúng.”
Sau đó Tề Việt lại hưng phấn: “Khi nào lại tiếp xúc nữa thế?”
Phàn Kỳ cười: “Mày hỏi tao à?”
Tề Việt cười hề hề: “Đúng á.”
Phàn Kỳ cũng nhại Tề Việt cười hề hề: “Tao cũng có biết đâu.”
Quay đầu, Phàn Kỳ hỏi Tề Việt: “Thần tình yêu, mày cảm thấy khi nào?”
Chắc là Thần tình yêu cũng cảm thấy bản thân thật sự rất thiêng, nên không dám phán bừa, còn nghiêm túc bấm tay tính toán hồi lâu, rồi nghiêm túc phân tích: “Ngày mai Hứa Vị Trì phải về Úc, chắc cũng không quay lại nhanh như vậy, lần tới chắc là…”
Phàn Kỳ lập tức ngắt lời Tề Việt: “Mày nói cho cẩn thận, miệng mày linh lắm đấy.”
Tề Việt còn ngốc ngốc gật đầu, giơ một ngón tay, dùng ngón cái chặn một đốt ngón tay, nói: “Lần tới là tuần sau.”
Phàn Kỳ mở điện thoại, hôm nay là thứ năm.
Không cần hỏi cụ thể là ngày nào tuần sau, chừa cho Tề Việt, cũng là chừa cho Phàn Kỳ một con đường sống.
“OK.”
Phàn Kỳ đáp lại nhưng Tề Việt vẫn còn chưa yên lòng, cậu ta rụt cổ: “Mày tin tao thế à?”
Phàn Kỳ gật đầu: “Tin.”
Tề Việt tỏ vẻ vui mừng muốn chết: “Thật à?”
Phàn Kỳ nghiêm túc gật đầu.
Tin hay không cũng không ảnh hưởng gì, vậy thì tin một chút có mất gì đâu.
Khoảng thời gian sau đó, Tề Việt dường như đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi làm thần tình yêu, còn vô cùng khoa trương mà kể lại sự tích thần tình yêu cho Chu Tiêu Đằng nghe.
Quơ chân múa tay, sinh động như thật, cực kỳ thuyết phục.
Sau khi nói xong, Tề Việt lại bắt Chu Tiêu Đằng mở nhạc quẩy. Suốt đoạn đường còn lại, cậu ta vui sắp điên luôn rồi.
Có lẽ do Tề Việt ảnh hưởng, đoạn đường này Phàn Kỳ cũng rất vui vẻ.
Kỳ thật, chuyện hi vọng giữa cậu và Hứa Vị Trì chỉ là sau khi nghe Tề Việt hỏi thì cậu mới nghĩ đến, lúc này cậu cũng vui muốn điên rồi.
Có điều chẳng được bao lâu, vì Phàn Kỳ không chịu hát chung với Tề Việt, Tề Việt ghét bỏ Phàn Kỳ nhàm chán, nên bảo Chu Tiêu Đằng dừng xe, cậu ta xuống xe lên ghế phó lái ngồi.
Thật là, lúc mày muốn nghe chuyện của tao thì cung phụng tao như cha như mẹ. Chuyện nghe xong rồi, người cũng hết giá trị lợi dụng.
Phàn Kỳ cảm thán xong, nhìn hai con người lắc lư đằng trước ca hát vang trời, đột nhiên cảm thấy hâm mộ.
Hứa Vị Trì cũng từng hát cùng cậu như thế.
Sau khi cậu cướp mất công việc hát giải sầu cho Hứa Vị Trì của Hứa Dục, cậu nghe rất nhiều nhạc. Lúc đó cậu muốn học hát thật nhiều bài, thậm chí muốn tặng cho Hứa Vị Trì một gói mỗi đêm một bài không ngày nào lặp lại.
Hứa Vị Trì không có ca sĩ yêu thích, cho dù cậu hát cái gì thì Hứa Vị Trì cũng đều thích nghe. Sau này cậu mới phát hiện, Hứa Vị Trì cực kỳ thích cậu hát nhạc chế, hơn nữa mỗi lần cậu còn biến giọng của mình nghe sao cho hài hước, Hứa Vị Trì nghe có thể cười nhiều hơn một chút.
Vì vậy, cậu bắt đầu tìm những bài hát vui nhộn hài hước. Nên mấy năm nay, xung quanh cậu luôn có người kinh ngạc, sao mấy bài hát kỳ quái ở xó xỉnh nào cậu cũng từng nghe qua rồi.
Đương nhiên, mấy bài hát kiểu này làm sao mà Hứa Vị Trì chịu hát, anh chỉ hát mấy bài nghiêm túc. Cậu bắt nhịp cho Hứa Vị Trì, anh mới có thể hát cùng cậu được mấy câu.
Tuy Hứa Vị Trì có một người bạn trai cũ hài hước như cậu, nhưng cũng không khiến Hứa Vị Trì bớt nghiêm túc chút nào. Hai tháng trôi qua, trình độ tấu hài của Phàn Kỳ ngày càng cao, mà Hứa Vị Trì vẫn không hề thay đổi.
Tề Việt ngồi phía trước quẩy mãi cũng mệt, nên Chu Tiêu Đằng đổi nhạc trong xe thành nhạc trữ tình. Phàn Kỳ bắt đầu nhận ra…
Cậu vừa mới nghĩ cái gì vậy? Cậu đang làm trò buồn cười gì thế?
Hứa Vị Trì có ám chỉ cái gì với mày à? Mày lấy đâu ra tự tin mù quáng thế?
Lại còn từ từ tiếp xúc?
Lại có hồi tưởng ký ức?
Lại còn muốn yêu đương?
Hả?
Nghĩ cái quần què gì thế?
Mày bị cuồng d*m sinh hoang tưởng à?
Giờ phút này Phàn Kỳ như người vừa tỉnh rượu, nhìn ra cửa sổ cười tự giễu, còn đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu thần tình yêu.
Đều tại Tề Việt, không có chuyện gì tự nhiên nói chuyện về Hứa Vị Trì, Hứa Vị Trì thế này, Hứa Vị Trì thế kia, khiến ngay cả cậu cũng tin ngay tuần sau cậu và Hứa Vị Trì thật sự bắt đầu yêu đương trở lại.
Phàn Kỳ quay đầu, cúi đầu chôn mặt trong lòng bàn tay, nghĩ về bản thân mà bật cười.
Cười bản thân mình ngu đến thế.
Xe về đến nhà Tề Việt trước. Trước khi xuống xe, Tề Việt vô cùng tự nhiên bảo Chu Tiêu Đằng lái xe đưa Phàn Kỳ đi, cũng vô cùng tự nhiên bảo anh lấy xe mà dùng, tối xong việc thì qua đây với em nha.
Chỉ hai ba câu, đã thành đưa xe cho Chu Tiêu Đằng, còn hốt được Chu Tiêu Đằng về nhà mình.
Không bao lâu, Chu Tiêu Đằng đã đưa Phàn Kỳ đến công ty. Không biết là do bị Tề Việt ảnh hưởng hay sao, khi Phàn Kỳ xuống xe, Chu Tiêu Đằng nói với Phàn Kỳ: “Cậu cũng đừng buồn quá, mọi chuyện vẫn còn hy vọng mà.”
Phàn Kỳ nhíu mày: “Tớ buồn khi nào cơ?”
Vẻ mặt Chu Tiêu Đằng không khác gì Tề Việt: “Tớ hiểu mà, cậu không cần giả vờ với tớ đâu.”
Phàn Kỳ: “…”
Mình cậu đấu không lại hai chồng chồng nhà này.
“Lái xe cẩn thận.”
Chu Tiêu Đằng gật đầu, giơ tay lên làm tư thế cố lên với Phàn Kỳ: “Được.”
Phàn Kỳ: “…”
Cậu dở khóc dở cười đóng cửa xe lại, nhìn Chu Tiêu Đằng rời đi.
Buổi chiều có mấy tấm ảnh phải chụp, chụp xong còn tham gia một buổi phỏng vấn ngắn.
Công việc bận rộn khiến Phàn Kỳ không còn thời gian nghĩ đến chuyện khác. Công ty của cậu trong giới giải trí cũng không phải công ty tiếng tăm gì, trong công ty chẳng có được mấy nghệ sĩ nổi danh, mà ngay cả cậu còn nằm trong số “mấy nghệ sĩ nổi danh” này. Nghe là biết công ty không tiếng tăm như thế nào rồi đó.
Mấy năm nay luôn có vài công ty khác muốn đào Phàn Kỳ đi, thường ba hoa chích chòe hứa hẹn đủ kiểu, hấp dẫn khôn cùng.
Từ sau khi diễn bộ phim truyền hình đầu tiên, cậu đã thích cái nghề diễn viên này. Mấy năm nay, cậu cũng rất nghiêm túc nỗ lực làm tốt công việc của mình.
Nhưng giới giải trí mà, đúng không?
Phàn Kỳ không muốn cuộc sống mình trở nên hỗn loạn, cũng không muốn phải phiền lòng vì đủ thứ chuyện lung tung rối loạn. Cậu cảm thấy công ty hiện giờ của mình cũng tốt rồi, mấy năm nay cậu không lo ăn không lo mặc, không lo việc làm. Chị Dương đối với cậu cũng rất tốt, cậu muốn đóng phim mọi người cũng nỗ lực giành phim cho cậu. Ekip bên này cũng đã hợp tác rất lâu, mọi người đã hình thành sự ăn ý trong từng tế bào, rất khó dứt bỏ. Mà Phàn Kỳ cũng không muốn dứt bỏ.
Haiz, nói cứ như thể bây giờ có ai bắt cậu bỏ vậy, khiến cậu phải phiền muộn.
Haiz, ngại ghê, hôm nay suy nghĩ hơi nhiều.
Linh ta linh tinh.
Đã quấy rầy quý độc giả rồi.
Sau khi thực hiện xong buổi phỏng vấn ở công ty, còn cùng nhau ăn một bữa cơm, chị Dương nói với cậu đã đến giờ rồi, nên xuất phát thôi.
Tối nay bọn họ phải gặp mặt một nhà làm phim. Trước đó Phàn Kỳ thích một nhân vật, mà đoàn phim bên kia hơi này nọ, nhân vật cậu thích lại còn là nhân vật rất quan trọng, nên cậu cũng chỉ nhắc qua một câu với chị Dương thôi, không ngờ mới đây mà chị Dương đã có tin tức rồi.
“Vốn chị cũng không hi vọng lắm, nhưng bên đó nói bên đó biết cậu, nói đã từng xem cậu diễn《 Người yêu thần bí 》nên muốn gặp cậu.” Trên xe, chị Dương đang nói chuyện với Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ suy nghĩ một chút: “Phim này chiếu từ 5 năm trước rồi mà.”
“Đúng vậy, xem ra là để ý cậu thật đó.” Chị Dương quay sang hỏi: “Muốn diễn không?”
Phàn Kỳ gật đầu: “Muốn.”
Hai người đối diện nhau cười cười, trong lòng bất chợt dâng lên chút cảm giác vui mừng. Đúng lúc này, điện thoại di động của Phàn Kỳ vang lên. Trong xe rất yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại làm chị Dương giật mình, suýt nữa thì nhảy dựng cả lên.
Phàn Kỳ bật cười, cầm điện thoại lên.
Chị Dương: “Hết hồn.”
Phàn Kỳ nhìn đến người gửi WeChat, nuốt nước miếng: “Bạn em nhắn.”
Chị Dương nghi hoặc hỏi: “Bạn gì cơ? Bạn gì mà vẻ mặt em nó cứ lạ lạ thế?”
Phàn Kỳ đưa tay lên sờ mặt: “Có ạ?”
Chị Dương lại hỏi: “Đừng nói em đang yêu đương đấy nhá?”
Phàn Kỳ đột nhiên nấc cụt một tiếng.
Chị Dương nghi hoặc nhìn Phàn Kỳ.
Cậu lắc đầu: “Không phải.”
Chị Dương: “Là Trình Nhất Diệp phải không?”
Phàn Kỳ vô cùng bất đắc dĩ: “Sao em với anh ta…”
Chị Dương cười: “Chị thấy hai người thân mật lắm đấy nhá. Hai đứa xuất thân từ cùng một trường, trong phim cậu ấy lại còn diễn anh của em. Hôm đóng máy chị còn thấy cậu ấy cứ dính lấy em, bắt em gọi cái gì mà đàn anh ơi đàn anh à.”
Không nói còn đỡ, nói xong Phàn Kỳ lại càng mệt mỏi hơn.
Đợt đó Trình Nhất Diệp dính cậu như sam, hôm nay hẹn chơi bóng ngày mai hẹn ăn cơm. Để tránh được anh ta mà Phàn Kỳ phải lấy đủ loại cớ trên đời, bịa đến khi không còn cách nào để bịa luôn.
Cũng may dạo gần đây Trình Nhất Diệp bận đóng phim. Phàn Kỳ cũng nói công việc của mình rất bận, anh ta cũng không làm gì được nữa.
“Em với anh ta không có gì đâu.” Phàn Kỳ suy nghĩ rồi nói: “Chỉ là hứng thú nhất thời thôi, dạo này cũng không liên hệ nữa.”
Chị Dương gật đầu, đưa mắt nhìn chiếc điện thoại Phàn Kỳ đang cầm trên tay: “Không phải cậu ấy à?”
Phàn Kỳ lắc đầu: “Không phải.”
Chị Dương cười: “Chị cứ nghĩ em thích Trình Nhất Diệp chứ, đẹp trai quá trời.”
Phàn Kỳ bật cười: “Đúng là em thích anh ta thật, nhưng chỉ thích xem người ta diễn thôi, không phải là ý đó.”
Chị Dương gật đầu: “Hóa ra là vậy à?”
Một tin nhắn mà có thể khiến vẻ mặt cậu thay đổi, đương nhiên, ngoài Hứa Vị Trì ra thì còn ai vào đây.
Hứa Vị Trì nhắn trong WeChat: “Quần áo của em còn ở chỗ anh này, khi nào mang qua cho em nhé?”
Hứa Vị Trì mà không nhắc, suýt chút nữa Phàn Kỳ đã quên giữa hai người còn có mối liên hệ này.
Trước đây thần tình yêu cũng từng có nói đến mối liên hệ này rồi ấy nhỉ.
Vì thế Phàn Kỳ cúi đầu trả lời.
Phàn Kỳ: Tối nay anh rảnh không?
Sau một phút tự kỷ quẩy banh trời trên ghế sau, có lẽ Tề Việt cũng cảm nhận được mình hơi khùng, nên bảo Chu Tiêu Đằng tắt nhạc.
“Phàn Kỳ.” Một giây sau Tề Việt nhanh chóng dính lại.
Phàn Kỳ cảnh giác nhìn Tề Việt: “Làm trò gì đấy?”
Tề Việt cười: “Mày nói tao nghe xíu đi.”
Phàn Kỳ bất đắc dĩ cười: “Nói cái gì?”
Tề Việt suy nghĩ: “Làm sao mày biết được hai người còn hy vọng? Phải có dấu hiệu gì đó chứ.”
Phàn Kỳ không quanh co vòng vèo nói thẳng: “Ảnh không thích tao nữa thì sao có thể chịu làm tình với tao được?”
Chu Tiêu Đằng đang dỏng tai nghe lén đằng trước bất thình lình dẫm chân phanh, Phàn Kỳ và Tề Việt cũng đột ngột đổ về phía trước.
“Ngại quá, lúc nãy có ổ gà.” Chu Tiêu Đằng nói xong, suy nghĩ một chút, chắc cảm thấy lời ngụy biện này nghe nó hơi giả trân, nên cười cười, nói: “Cậu thật sự không xem tớ là người ngoài nhỉ.”
Phàn Kỳ nhìn Tề Việt: “Chẳng lẽ bạn trai cậu không nói với cậu à?”
Chu Tiêu Đằng cười ha hả: “Thì cũng có nói, nhưng được nghe trực tiếp từ miệng cậu thì tớ vẫn hơi kinh ngạc xíu.”
Ý da ngại ghê.
Chủ yếu là dạo gần đây ở cạnh Hứa Vị Trì, nên cậu mới lẳng lơ như vậy.
Chứ bình thường cậu không có vậy đâu.
Bình thường cũng thích nói đùa, nhưng vẫn rất đứng đắn, nếu không Tề Việt đã không dán cho cậu cái mác giữ mình trong sạch rồi.
Câu trả lời ban nãy có thể qua loa, để Tề Việt không làm loạn nữa. Nhưng kỳ thật, trong lòng Phàn Kỳ có một đáp án khác, chỉ là cậu không dám nói, sợ mình suy nghĩ nhiều quá.
Mấy tiếng trước, cậu hỏi Hứa Vị trì một câu: “Anh muốn về nước phát triển à?”, rõ ràng Hứa Vị Trì đã đánh trống lảng, không trả lời câu hỏi của cậu.
Trong ấn tượng của Phàn Kỳ, Hứa Vị Trì làm việc rất rõ ràng, phải là phải, mà không phải là không phải, có thể là có thể, mà không thể chính là không thể.
Nếu một chuyện còn chưa xác định, anh sẽ không nói ra.
Nếu Hứa Vị Trì không có ý định về nước, lúc ấy anh đã có thể trả lời Phàn Kỳ ngay, nhưng anh lại không nói thế.
Vì thế Phàn Kỳ thoáng suy đoán, phải chăng Hứa Vị Trì thật sự có ý định này, nhưng mới chỉ lên kế hoạch, vẫn chưa xác định chắc chắn, có lẽ do một vài nguyên nhân có thể sẽ thay đổi, nên anh chưa thể trả lời chính xác được.
Nhìn xem, quá nhiều “có lẽ” và “có thể”, Phàn Kỳ cũng không chắc chắn được.
Nói cho cùng thì chín năm qua hai người không hề có bất kỳ liên hệ nào. Phàn Kỳ cũng không biết Hứa Vị Trì của hiện tại là người như thế nào, tính cách giống trước kia được bao nhiêu. Cậu cũng không biết, qua nhiều năm như vậy, Hứa Vị Trì có vì thể giới ngoài kia mà thay đổi hay không.
Trong đầu Phàn Kỳ giờ phút này là muôn vàn câu phải chăng, phải chăng Hứa Vị Trì thế này, phải chăng Hứa Vị Trì thế kia.
Trong trí nhớ của Phàn Kỳ, con người Hứa Vị Trì, lời không thể chịu trách nhiệm thì sẽ không nói, chuyện không thể chịu trách nhiệm anh cũng sẽ không làm.
Chín năm trước, nếu không phải Phàn Kỳ cứ bám lấy Hứa Vị Trì, còn hứa hẹn cho anh một kỳ nghỉ hè vui vẻ, thì có lẽ, giữa bọn họ vĩnh viễn chẳng có chuyện gì xảy ra. Cũng có lẽ, bọn họ sẽ như lời Hứa Vị Trì nói trước kia, nhiều năm sau nhớ lại, Phàn Kỳ chỉ là gia sư của Hứa Dục, giữa cậu và Hứa Vị Trì, có lẽ ngay cả bạn bè cũng không phải.
Một lúc sau, Tề Việt lại thò đầu qua.
Cậu ta hỏi Phàn Kỳ: “Sau đó thì sao? Mày định làm gì bây giờ?”
Phàn Kỳ nói: “Vào đoàn, << Người thứ hai >> cũng sắp chiếu rồi, chăm chỉ làm việc chứ sao.”
Tề Việt trừng mắt nhìn Phàn Kỳ: “Tao có hỏi mày cái này đâu.”
Phàn Kỳ cười một chút, nói với Tề Việt, cũng là nói với chính mình: “Nếu mọi chuyện đúng như tao đoán, thì cứ từ từ tiếp xúc trước đã.”
Lúc trước hai người ở bên nhau thì đa số thời gian đều lên giường, suốt cả hai tháng đều trong trạng thái ý loạn tình mê. Phàn Kỳ cũng nghĩ hai tháng sau hai người phải chia tay, nên không nghĩ gì nhiều, chênh lệch giàu nghèo hay địa vị xã hội đều không quan trọng, hơn nữa tuổi trẻ khí thịnh, thích thì nhích thôi.
Nhưng nếu bây giờ có hy vọng, hai người cũng không thể qua loa như trước nữa, cậu cũng phải nghiêm túc tìm hiểu Hứa Vị Trì của hiện tại là người như nào.
Tuổi không còn nhỏ nữa, làm cái gì cũng phải suy xét cẩn thận.
Haiz.
Phàn Kỳ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chợt nhận ra mình đã chuẩn bị bước vào tuổi 30.
Tề Việt gật đầu: “Cũng đúng.”
Sau đó Tề Việt lại hưng phấn: “Khi nào lại tiếp xúc nữa thế?”
Phàn Kỳ cười: “Mày hỏi tao à?”
Tề Việt cười hề hề: “Đúng á.”
Phàn Kỳ cũng nhại Tề Việt cười hề hề: “Tao cũng có biết đâu.”
Quay đầu, Phàn Kỳ hỏi Tề Việt: “Thần tình yêu, mày cảm thấy khi nào?”
Chắc là Thần tình yêu cũng cảm thấy bản thân thật sự rất thiêng, nên không dám phán bừa, còn nghiêm túc bấm tay tính toán hồi lâu, rồi nghiêm túc phân tích: “Ngày mai Hứa Vị Trì phải về Úc, chắc cũng không quay lại nhanh như vậy, lần tới chắc là…”
Phàn Kỳ lập tức ngắt lời Tề Việt: “Mày nói cho cẩn thận, miệng mày linh lắm đấy.”
Tề Việt còn ngốc ngốc gật đầu, giơ một ngón tay, dùng ngón cái chặn một đốt ngón tay, nói: “Lần tới là tuần sau.”
Phàn Kỳ mở điện thoại, hôm nay là thứ năm.
Không cần hỏi cụ thể là ngày nào tuần sau, chừa cho Tề Việt, cũng là chừa cho Phàn Kỳ một con đường sống.
“OK.”
Phàn Kỳ đáp lại nhưng Tề Việt vẫn còn chưa yên lòng, cậu ta rụt cổ: “Mày tin tao thế à?”
Phàn Kỳ gật đầu: “Tin.”
Tề Việt tỏ vẻ vui mừng muốn chết: “Thật à?”
Phàn Kỳ nghiêm túc gật đầu.
Tin hay không cũng không ảnh hưởng gì, vậy thì tin một chút có mất gì đâu.
Khoảng thời gian sau đó, Tề Việt dường như đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi làm thần tình yêu, còn vô cùng khoa trương mà kể lại sự tích thần tình yêu cho Chu Tiêu Đằng nghe.
Quơ chân múa tay, sinh động như thật, cực kỳ thuyết phục.
Sau khi nói xong, Tề Việt lại bắt Chu Tiêu Đằng mở nhạc quẩy. Suốt đoạn đường còn lại, cậu ta vui sắp điên luôn rồi.
Có lẽ do Tề Việt ảnh hưởng, đoạn đường này Phàn Kỳ cũng rất vui vẻ.
Kỳ thật, chuyện hi vọng giữa cậu và Hứa Vị Trì chỉ là sau khi nghe Tề Việt hỏi thì cậu mới nghĩ đến, lúc này cậu cũng vui muốn điên rồi.
Có điều chẳng được bao lâu, vì Phàn Kỳ không chịu hát chung với Tề Việt, Tề Việt ghét bỏ Phàn Kỳ nhàm chán, nên bảo Chu Tiêu Đằng dừng xe, cậu ta xuống xe lên ghế phó lái ngồi.
Thật là, lúc mày muốn nghe chuyện của tao thì cung phụng tao như cha như mẹ. Chuyện nghe xong rồi, người cũng hết giá trị lợi dụng.
Phàn Kỳ cảm thán xong, nhìn hai con người lắc lư đằng trước ca hát vang trời, đột nhiên cảm thấy hâm mộ.
Hứa Vị Trì cũng từng hát cùng cậu như thế.
Sau khi cậu cướp mất công việc hát giải sầu cho Hứa Vị Trì của Hứa Dục, cậu nghe rất nhiều nhạc. Lúc đó cậu muốn học hát thật nhiều bài, thậm chí muốn tặng cho Hứa Vị Trì một gói mỗi đêm một bài không ngày nào lặp lại.
Hứa Vị Trì không có ca sĩ yêu thích, cho dù cậu hát cái gì thì Hứa Vị Trì cũng đều thích nghe. Sau này cậu mới phát hiện, Hứa Vị Trì cực kỳ thích cậu hát nhạc chế, hơn nữa mỗi lần cậu còn biến giọng của mình nghe sao cho hài hước, Hứa Vị Trì nghe có thể cười nhiều hơn một chút.
Vì vậy, cậu bắt đầu tìm những bài hát vui nhộn hài hước. Nên mấy năm nay, xung quanh cậu luôn có người kinh ngạc, sao mấy bài hát kỳ quái ở xó xỉnh nào cậu cũng từng nghe qua rồi.
Đương nhiên, mấy bài hát kiểu này làm sao mà Hứa Vị Trì chịu hát, anh chỉ hát mấy bài nghiêm túc. Cậu bắt nhịp cho Hứa Vị Trì, anh mới có thể hát cùng cậu được mấy câu.
Tuy Hứa Vị Trì có một người bạn trai cũ hài hước như cậu, nhưng cũng không khiến Hứa Vị Trì bớt nghiêm túc chút nào. Hai tháng trôi qua, trình độ tấu hài của Phàn Kỳ ngày càng cao, mà Hứa Vị Trì vẫn không hề thay đổi.
Tề Việt ngồi phía trước quẩy mãi cũng mệt, nên Chu Tiêu Đằng đổi nhạc trong xe thành nhạc trữ tình. Phàn Kỳ bắt đầu nhận ra…
Cậu vừa mới nghĩ cái gì vậy? Cậu đang làm trò buồn cười gì thế?
Hứa Vị Trì có ám chỉ cái gì với mày à? Mày lấy đâu ra tự tin mù quáng thế?
Lại còn từ từ tiếp xúc?
Lại có hồi tưởng ký ức?
Lại còn muốn yêu đương?
Hả?
Nghĩ cái quần què gì thế?
Mày bị cuồng d*m sinh hoang tưởng à?
Giờ phút này Phàn Kỳ như người vừa tỉnh rượu, nhìn ra cửa sổ cười tự giễu, còn đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu thần tình yêu.
Đều tại Tề Việt, không có chuyện gì tự nhiên nói chuyện về Hứa Vị Trì, Hứa Vị Trì thế này, Hứa Vị Trì thế kia, khiến ngay cả cậu cũng tin ngay tuần sau cậu và Hứa Vị Trì thật sự bắt đầu yêu đương trở lại.
Phàn Kỳ quay đầu, cúi đầu chôn mặt trong lòng bàn tay, nghĩ về bản thân mà bật cười.
Cười bản thân mình ngu đến thế.
Xe về đến nhà Tề Việt trước. Trước khi xuống xe, Tề Việt vô cùng tự nhiên bảo Chu Tiêu Đằng lái xe đưa Phàn Kỳ đi, cũng vô cùng tự nhiên bảo anh lấy xe mà dùng, tối xong việc thì qua đây với em nha.
Chỉ hai ba câu, đã thành đưa xe cho Chu Tiêu Đằng, còn hốt được Chu Tiêu Đằng về nhà mình.
Không bao lâu, Chu Tiêu Đằng đã đưa Phàn Kỳ đến công ty. Không biết là do bị Tề Việt ảnh hưởng hay sao, khi Phàn Kỳ xuống xe, Chu Tiêu Đằng nói với Phàn Kỳ: “Cậu cũng đừng buồn quá, mọi chuyện vẫn còn hy vọng mà.”
Phàn Kỳ nhíu mày: “Tớ buồn khi nào cơ?”
Vẻ mặt Chu Tiêu Đằng không khác gì Tề Việt: “Tớ hiểu mà, cậu không cần giả vờ với tớ đâu.”
Phàn Kỳ: “…”
Mình cậu đấu không lại hai chồng chồng nhà này.
“Lái xe cẩn thận.”
Chu Tiêu Đằng gật đầu, giơ tay lên làm tư thế cố lên với Phàn Kỳ: “Được.”
Phàn Kỳ: “…”
Cậu dở khóc dở cười đóng cửa xe lại, nhìn Chu Tiêu Đằng rời đi.
Buổi chiều có mấy tấm ảnh phải chụp, chụp xong còn tham gia một buổi phỏng vấn ngắn.
Công việc bận rộn khiến Phàn Kỳ không còn thời gian nghĩ đến chuyện khác. Công ty của cậu trong giới giải trí cũng không phải công ty tiếng tăm gì, trong công ty chẳng có được mấy nghệ sĩ nổi danh, mà ngay cả cậu còn nằm trong số “mấy nghệ sĩ nổi danh” này. Nghe là biết công ty không tiếng tăm như thế nào rồi đó.
Mấy năm nay luôn có vài công ty khác muốn đào Phàn Kỳ đi, thường ba hoa chích chòe hứa hẹn đủ kiểu, hấp dẫn khôn cùng.
Từ sau khi diễn bộ phim truyền hình đầu tiên, cậu đã thích cái nghề diễn viên này. Mấy năm nay, cậu cũng rất nghiêm túc nỗ lực làm tốt công việc của mình.
Nhưng giới giải trí mà, đúng không?
Phàn Kỳ không muốn cuộc sống mình trở nên hỗn loạn, cũng không muốn phải phiền lòng vì đủ thứ chuyện lung tung rối loạn. Cậu cảm thấy công ty hiện giờ của mình cũng tốt rồi, mấy năm nay cậu không lo ăn không lo mặc, không lo việc làm. Chị Dương đối với cậu cũng rất tốt, cậu muốn đóng phim mọi người cũng nỗ lực giành phim cho cậu. Ekip bên này cũng đã hợp tác rất lâu, mọi người đã hình thành sự ăn ý trong từng tế bào, rất khó dứt bỏ. Mà Phàn Kỳ cũng không muốn dứt bỏ.
Haiz, nói cứ như thể bây giờ có ai bắt cậu bỏ vậy, khiến cậu phải phiền muộn.
Haiz, ngại ghê, hôm nay suy nghĩ hơi nhiều.
Linh ta linh tinh.
Đã quấy rầy quý độc giả rồi.
Sau khi thực hiện xong buổi phỏng vấn ở công ty, còn cùng nhau ăn một bữa cơm, chị Dương nói với cậu đã đến giờ rồi, nên xuất phát thôi.
Tối nay bọn họ phải gặp mặt một nhà làm phim. Trước đó Phàn Kỳ thích một nhân vật, mà đoàn phim bên kia hơi này nọ, nhân vật cậu thích lại còn là nhân vật rất quan trọng, nên cậu cũng chỉ nhắc qua một câu với chị Dương thôi, không ngờ mới đây mà chị Dương đã có tin tức rồi.
“Vốn chị cũng không hi vọng lắm, nhưng bên đó nói bên đó biết cậu, nói đã từng xem cậu diễn《 Người yêu thần bí 》nên muốn gặp cậu.” Trên xe, chị Dương đang nói chuyện với Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ suy nghĩ một chút: “Phim này chiếu từ 5 năm trước rồi mà.”
“Đúng vậy, xem ra là để ý cậu thật đó.” Chị Dương quay sang hỏi: “Muốn diễn không?”
Phàn Kỳ gật đầu: “Muốn.”
Hai người đối diện nhau cười cười, trong lòng bất chợt dâng lên chút cảm giác vui mừng. Đúng lúc này, điện thoại di động của Phàn Kỳ vang lên. Trong xe rất yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại làm chị Dương giật mình, suýt nữa thì nhảy dựng cả lên.
Phàn Kỳ bật cười, cầm điện thoại lên.
Chị Dương: “Hết hồn.”
Phàn Kỳ nhìn đến người gửi WeChat, nuốt nước miếng: “Bạn em nhắn.”
Chị Dương nghi hoặc hỏi: “Bạn gì cơ? Bạn gì mà vẻ mặt em nó cứ lạ lạ thế?”
Phàn Kỳ đưa tay lên sờ mặt: “Có ạ?”
Chị Dương lại hỏi: “Đừng nói em đang yêu đương đấy nhá?”
Phàn Kỳ đột nhiên nấc cụt một tiếng.
Chị Dương nghi hoặc nhìn Phàn Kỳ.
Cậu lắc đầu: “Không phải.”
Chị Dương: “Là Trình Nhất Diệp phải không?”
Phàn Kỳ vô cùng bất đắc dĩ: “Sao em với anh ta…”
Chị Dương cười: “Chị thấy hai người thân mật lắm đấy nhá. Hai đứa xuất thân từ cùng một trường, trong phim cậu ấy lại còn diễn anh của em. Hôm đóng máy chị còn thấy cậu ấy cứ dính lấy em, bắt em gọi cái gì mà đàn anh ơi đàn anh à.”
Không nói còn đỡ, nói xong Phàn Kỳ lại càng mệt mỏi hơn.
Đợt đó Trình Nhất Diệp dính cậu như sam, hôm nay hẹn chơi bóng ngày mai hẹn ăn cơm. Để tránh được anh ta mà Phàn Kỳ phải lấy đủ loại cớ trên đời, bịa đến khi không còn cách nào để bịa luôn.
Cũng may dạo gần đây Trình Nhất Diệp bận đóng phim. Phàn Kỳ cũng nói công việc của mình rất bận, anh ta cũng không làm gì được nữa.
“Em với anh ta không có gì đâu.” Phàn Kỳ suy nghĩ rồi nói: “Chỉ là hứng thú nhất thời thôi, dạo này cũng không liên hệ nữa.”
Chị Dương gật đầu, đưa mắt nhìn chiếc điện thoại Phàn Kỳ đang cầm trên tay: “Không phải cậu ấy à?”
Phàn Kỳ lắc đầu: “Không phải.”
Chị Dương cười: “Chị cứ nghĩ em thích Trình Nhất Diệp chứ, đẹp trai quá trời.”
Phàn Kỳ bật cười: “Đúng là em thích anh ta thật, nhưng chỉ thích xem người ta diễn thôi, không phải là ý đó.”
Chị Dương gật đầu: “Hóa ra là vậy à?”
Một tin nhắn mà có thể khiến vẻ mặt cậu thay đổi, đương nhiên, ngoài Hứa Vị Trì ra thì còn ai vào đây.
Hứa Vị Trì nhắn trong WeChat: “Quần áo của em còn ở chỗ anh này, khi nào mang qua cho em nhé?”
Hứa Vị Trì mà không nhắc, suýt chút nữa Phàn Kỳ đã quên giữa hai người còn có mối liên hệ này.
Trước đây thần tình yêu cũng từng có nói đến mối liên hệ này rồi ấy nhỉ.
Vì thế Phàn Kỳ cúi đầu trả lời.
Phàn Kỳ: Tối nay anh rảnh không?
Danh sách chương