Edit: Flanty
Vưu Vi hồi tưởng một chút, cái từ hình như còn rất thuận miệng.
Hẳn là cô đã nghe qua ở đâu đó rồi, nhưng xuất xứ cụ thể thì không nhớ được, bởi vì Tây Du Ký đã trôi qua hơn chục năm, không nhớ nhạc đệm bên trong cũng rất bình thường.
Tịch Hoan huých Thẩm Khinh Lãng một cái, nói: “Cậu đừng nghe anh ấy.”
Thẩm Khinh Lãng cố gắng biện hộ: “Anh nói sự thật.”
Tịch Hoan thấp giọng bảo: “Anh không thể bớt tranh cãi sao? Coi chừng tính tình Vưu Vi, ầm ĩ lên với anh, anh không phải đối thủ đâu.”
Thẩm Khinh Lãng cẩn thận ngẫm nghĩ.
Vưu Vi là bạn thân của Tịch Hoan, mình nói vậy có vẻ thật sự không tốt lắm, cậu sửa miệng: “Cô không cần để ý.”
Vưu Vi: “…”
Bây giờ còn có người như vậy, người như vậy còn có thể tìm được bạn gái? Hay cậu ta là một người bạn hoàn hảo về mọi mặt? Cô ấy chỉ có thể trừng mắt nhìn Thẩm Khinh Lãng, rồi quay về phòng mình.
Còn đặc biệt đóng cửa “rầm” một cái thật vang.
Lỗ tai Thẩm Khinh Lãng giật giật.
Tịch Hoan thở dài, “Anh oán giận với cậu ấy làm gì?”
Thẩm Khinh Lãng lại kiên trì với suy nghĩ của chính mình: “Có thể bảo cô ấy sửa tên không?”
Tịch Hoan dở khóc dở cười, “Chuyện này không thể làm được.”
Thẩm Khinh Lãng không vui: “Sao lại trùng hợp vậy?”
Vương Quyền vừa nghe đã có thể liên tưởng đến Phú Quý, chắc chắn là cố ý, nói không chừng chính là nghe xong tên Phú Quý mới đặt.
Tịch Hoan lắc đầu, giải thích: “Tên là do chủ nhân ban đầu đặt, cậu ấy chỉ là người nhận nuôi mà thôi.”
Cô cũng không biết vì sao người của chiến đội lại đặt cái tên như vậy.
Nhưng điều này đã nhắc nhở cô.
Tịch Hoan nghĩ rồi nói: “Anh đừng để trong lòng, con rùa đen kia là đực, cậu ấy bảo em vậy.”
Thẩm Khinh Lãng lập tức thoải mái.
Cậu cười nhẹ, nói: “Thế thì không thành vấn đề.”
Cậu không muốn đôi tình nhân nhỏ mình mua riêng lại bị chia rẽ, ngụ ý này không tốt.
Vài phút sau, Thẩm Khinh Lãng mới rời đi.
Chờ cậu đi rồi, Tịch Hoan trêu chọc rùa đen, sau đó lại nghĩ đến chuyện Thẩm Khinh Lãng vừa nhắc tới trong lúc lơ đãng.
Có vẻ như mọi thứ về chiến đội này luôn đặc biệt trùng hợp.
Từ trúng thưởng vé vào cửa trước kia, đến trúng thưởng nhận nuôi bây giờ, chưa kể mỗi cái đều là ngàn dặm mới chọn được một, vậy mà cố tình luôn là Vưu Vi.
Trong lòng Tịch Hoan sinh ra một chút hoài nghi.
Cô đăng nhập Weibo, tìm kiếm chiến đội YGH, nhìn thấy thông báo mới nhất trên Weibo tuyên bố Vương Quyền đã tìm được người nhận nuôi, nhưng không công bố là ai.
Lần rút thăm này không phải dùng hệ thống rút thăm trúng thưởng của Weibo, mà là rút thủ công.
Cô lướt lướt, không phát hiện ra cái gì từ Weibo, nhưng khi sắp rời khỏi, khóe mắt đột nhiên chú ý tới tin Weibo lúc Vương Quyền vừa tới.
Thời gian vừa vặn cùng ngày với ngày Thẩm Khinh Lãng tặng cô rùa đen.
Trùng hợp như vậy?
Tịch Hoan không quá tin tưởng, chỉ vẻn vẹn một mốc thời gian này đã đủ để cô hoài nghi, nhưng lại không tìm thấy dấu vết nào khác.
Ba ngày sau, Vưu Vi nhận được rùa đen nhỏ.
Nơi gửi chính xác là địa chỉ của chiến đội, mặc dù trước kia từng bị người ta đào ra, nhưng chiến đội vẫn luôn không thừa nhận.
Vưu Vi yên tâm nhận lấy rùa đen nhỏ.
Tịch Hoan nhìn trong mắt, cũng không nói ra suy đoán của bản thân, mà chỉ bắt đầu lưu ý đến những chuyện xung quanh Vưu Vi.
Cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
———
Việc giảng dạy hỗ trợ sắp kết thúc, vài người đã thông báo cho trường học.
Cũng tại các tiết học trong tuần này, mỗi lớp Tịch Hoan đều nói một lần chuyện sắp rời đi.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, mỗi lớp được cô dạy, gần như mỗi học sinh đều tặng quà cho cô.
Có một lần vào giữa buổi trưa, Thẩm Khinh Lãng bắt gặp Tịch Hoan ôm một xấp giấy thật dày.
Tịch Hoan cẩn thận cất đi, “Bọn nhóc cho.”
Thứ bọn nhóc đưa không quý, cơ bản đều là đồ mang từ trong nhà đến, càng nhiều hơn là đồ thủ công do chính bọn nhóc làm, còn cả những bức thư được viết rất nghiêm túc.
Có tinh tế, có xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhưng đều viết cực kỳ nghiêm túc, hận không thể móc trái tim ra đặt lên trên, sau đó cho cô xem.
Đứa bé hiểu chuyện càng làm cho người ta đau lòng.
Thẩm Khinh Lãng nhếch môi nói: “Anh cầm cho em.”
Tịch Hoan đương nhiên sẽ không khách khí với cậu, thẳng thừng đặt vào tay cậu, sau đó hai người cùng đến nhà ăn.
Từ sau khi yêu đương, hai người thường xuyên hoạt động đơn độc.
Đúng lúc này, có một bóng dáng nhỏ bé từ phía sau chạy tới, “Cô Tịch…”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Tịch Hoan dừng bước.
Lâm Thanh Mộng chạy đến trước mặt cô, có chút co quắp bất an, khuôn mặt hồng hồng, “Cái này là trong nhà em trồng…”
Cô bé vươn tay, trong túi nilon có mười mấy quả trái cây.
Tịch Hoan không biết loại trái cây này, nhưng vẫn nhận, sờ đầu cô bé, “Được, cảm ơn em.”
Lâm Thanh Mộng vui vẻ, nhỏ giọng nói: “Ăn rất ngon.”
Cô bé trộm nhìn Thẩm Khinh Lãng ở một bên, lại lúng túng nói: “Có thể ăn với thầy Thẩm.”
Tịch Hoan sửng sốt, cười rộ lên: “Được, cô sẽ ăn cùng thầy Thẩm.”
Thẩm Khinh Lãng cũng nói cảm ơn với cô bé.
Lâm Thanh Mộng xoay người chạy xa.
Tịch Hoan nhìn bóng dáng cô bé, có chút cảm khái, quay đầu nói: “Đi thôi, đi ăn cơm nào, nếu không sẽ đói.”
Thẩm Khinh Lãng hơi gật đầu.
———
Buổi chiều không có tiết dạy, Tịch Hoan ở trong ký túc xá viết luận văn.
Sau khi quay về trường học, phần lớn thời gian sẽ dành cho việc luyện tập trong vũ đoàn, thời gian cô có thể dùng để viết luận văn sẽ giảm đi rất nhiều.
Liên tiếp mấy giờ, viết vài trang, nhưng ngay tại thời điểm cô xoá bỏ một số đoạn, máy tính đột nhiên bị đơ.
Bị đơ còn chưa tính, sau khi Tịch Hoan nhấn chuột mấy lần thì màn hình liền tối đen lại.
Tịch Hoan: “…”
Muốn đối nghịch với cô đến cùng hả.
Cô khởi động lại máy tính, không có bất kỳ phản ứng nào.
Ai biết tại thời điểm mấu chốt, máy tính đột nhiên hỏng, luận văn cô còn đang viết dở, tất cả nội dung mới sẽ không biến mất chứ?
Coi như mạch suy nghĩ giống nhau, viết lại một lần nữa cũng mang cảm giác khác.
Bình thường Tịch Hoan tương đối ưu ái cảm giác đầu tiên, thông thường như vậy đều là tốt nhất, việc sửa chữa luận văn tốt nghiệp cô thường hoàn thành sau cùng.
Nhưng giờ xuất hiện vấn đề.
Cô và Vưu Vi đều không biết gì về máy tính, có thể nói là đồ ngốc máy tính, không có cách nào, cô chỉ có thể xin giúp đỡ từ nam sinh.
Người đầu tiên đường nhiên là bạn trai chính quy.
Thẩm Khinh Lãng nhanh chóng đáp lại: “Anh tới ngay đây.”
Chỉ một hai phút sau khi tin nhắn đến, cửa ký túc xá của Tịch Hoan đã bị gõ vang.
Thẩm Khinh Lãng rõ ràng là chạy tới, tóc còn hơi loạn, nhưng cả người chạy lại tản ra hormone.
Tịch Hoan mê luyến loại hơi thở này.
Sự thay đổi của cô tự nhiên nằm trong tầm mắt Thẩm Khinh Lãng, cậu không khỏi đỏ mặt, nhưng vẫn cố nén hỏi: “Máy tính đâu?”
Tịch Hoan hoàn hồn, “Trên bàn.”
Cô vỗ vỗ mặt, thấy cậu vội bước qua đó, cũng có chút ngượng ngùng.
Một màn tình cờ thấy lần trước đã qua một hai tháng rồi, Thẩm Khinh Lãng tuy nhìn có vẻ gầy gò, nhưng thực tế lại có rất đủ.
Vưu Vi không chỉ một lần ở trước mặt cô thổi qua những lời trên mạng, tiểu chó săn gì đó, thân thể cường tráng có mị lực.
Đại khái Thẩm Khinh Lãng cởi quần áo thì thuộc về loại này.
Tịch Hoan cảm thấy thẹn vì suy nghĩ sắc tình bất thình lình của mình.
Cũng may Thẩm Khinh Lãng đã quên việc này, chuyên tâm loay hoay máy tính của cô, động tác cô nhìn cũng không hiểu.
Tịch Hoan ngồi xổm bên cạnh cậu, hỏi: “Máy tính anh có ở đây không?”
Thẩm Khinh Lãng phất tay áo, “Ở trong ký túc xá.”
Tịch Hoan chú ý tới, nói: “Đừng cử động.”
Thẩm Khinh Lãng ngừng động tác lại, mờ mịt nhìn cô, Tịch Hoan trực tiếp giúp cậu xắn tay áo lên khuỷu tay.
“Được rồi, như vậy sẽ không bị vướng.”
Nam nữ phối hợp, làm việc không biết mệt. Rốt cuộc Thẩm Khinh Lãng cũng biết những lời bạn học nói có ý nghĩa gì rồi.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy đây là chân lý.
Lúc Tịch Hoan ở bên cạnh đợi cậu, cậu chỉ hận không thể dùng hết tất cả sức lực, sửa máy tính trong vòng hai ba phút.
Cuối cùng quay đầu lại nhìn biểu cảm sùng bái của cô.
Nhưng mà sự thật không phải như thế, cậu không thợ sửa máy tính chuyên nghiệp, chỉ có thể từng bước một tìm ra vấn đề, rồi từ từ sửa.
Thẩm Khinh Lãng sau khi kích động lại hơi thẹn thùng, chủ động đề nghị: “Em đi dùng máy tính anh đi.”
Chẳng may nếu không sửa được, hình tượng cũng đi tong.
Thẩm Khinh Lãng lần đầu tiên cảm thấy hình tượng quan trọng như vậy.
Trước kia ở trường học, có học muội mỗi lần đều đến quấy rầy cậu làm nghiên cứu, cậu sẽ rất nghiêm khắc mà trách cứ, còn có thể mắng người ta phát khóc.
Sau đó liền có người chỉ trích cậu.
Thẩm Khinh Lãng chưa từng để tâm đến những việc này, coi như nó chưa từng xảy ra, còn bị Trần Tuyết Dương lải nhải không ít lần.
Tịch Hoan nhìn thẳng cậu một lúc lâu, sau đó gật đầu dưới ánh mắt chờ mong của Thẩm Khinh Lãng: “Được rồi.”
Cô xoay người cầm di động, “Đợi một lát em sẽ về.”
Vừa vặn cô cần dùng máy tính của cậu để đăng nhập vào hồ sơ tài khoản của mình, trước đó cô viết luận văn có kết nối internet, không chừng mấy cái mới đang viết dở vẫn còn.
Trong ký túc xá nam sinh chỉ có một người, Trần Tuyết Dương đang ngồi trước bàn chơi game, tiếng gõ bàn phím vang lên bùm bùm.
Đối với việc Tịch Hoan đến, cậu ta liếc nhìn một cái rồi lại thôi.
Máy tính Thẩm Khinh Lãng đặt trên bàn, Tịch Hoan mở ra, phát hiện cần mật mã.
Cô hỏi Trần Tuyết Dương: “Cậu biết mật khẩu máy tính Thẩm Khinh Lãng là gì không?”
Trần Tuyết Dương nghe thấy: “Không biết.”
Là một người trong ngành thiết kế, đều biết rõ trong máy tính mỗi người có đồ quan trọng, cho nên bọn họ chưa bao giờ dùng máy tính người khác.
Nếu mượn, cũng là mượn lúc có cả người ta.
Vậy nên mật mã, càng không có khả năng hỏi.
Tịch Hoan mở di động ra, đang muốn nhắn tin WeChat hỏi Thẩm Khinh Lãng, đột nhiên nhớ tới một bộ phim mình từng xem.
Trong phim, nữ chính vì không có di động, bèn mượn di động của nam sinh cùng lớp đăng nhập tài khoản internet.
Nam sinh thích nữ sinh đã lâu, chỉ là vẫn luôn không được đáp lại. Có một hôm nam sinh muốn dùng, hỏi nữ sinh mật mã.
Nữ sinh viết lên tay cậu ta một cái tên.
Lưỡng tình tương duyệt[1] không gì đơn giản hơn, thiên ngôn vạn ngữ không cần phải nói, một cái tên đã nói lên tất cả.
[1] Lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều có tình cảm với nhau.
Tịch Hoan buông di động, nghĩ nên thử một lần.
Nếu không phải, vậy thì coi như tự mình đa tình một lần.
Tịch Hoan chớp mắt, tự mình đa tình cũng không có gì, dù sao cũng không ai biết, cùng lắm thì đợi lát nữa hỏi lại một chút là được.
Cô nhanh chóng đánh mấy chữ, ấn phím Enter.
Mật mã sai.
Tịch Hoan rũ mắt, có chút thất vọng nho nhỏ, xoá bỏ mật mã sai, sau đó gửi một tin WeChat cho Thẩm Khinh Lãng.
Rất nhanh, tin nhắn đến.
— 12345678
Tịch Hoan: “…”
Tự mình đa tình thật sự không tốt.
Vưu Vi hồi tưởng một chút, cái từ hình như còn rất thuận miệng.
Hẳn là cô đã nghe qua ở đâu đó rồi, nhưng xuất xứ cụ thể thì không nhớ được, bởi vì Tây Du Ký đã trôi qua hơn chục năm, không nhớ nhạc đệm bên trong cũng rất bình thường.
Tịch Hoan huých Thẩm Khinh Lãng một cái, nói: “Cậu đừng nghe anh ấy.”
Thẩm Khinh Lãng cố gắng biện hộ: “Anh nói sự thật.”
Tịch Hoan thấp giọng bảo: “Anh không thể bớt tranh cãi sao? Coi chừng tính tình Vưu Vi, ầm ĩ lên với anh, anh không phải đối thủ đâu.”
Thẩm Khinh Lãng cẩn thận ngẫm nghĩ.
Vưu Vi là bạn thân của Tịch Hoan, mình nói vậy có vẻ thật sự không tốt lắm, cậu sửa miệng: “Cô không cần để ý.”
Vưu Vi: “…”
Bây giờ còn có người như vậy, người như vậy còn có thể tìm được bạn gái? Hay cậu ta là một người bạn hoàn hảo về mọi mặt? Cô ấy chỉ có thể trừng mắt nhìn Thẩm Khinh Lãng, rồi quay về phòng mình.
Còn đặc biệt đóng cửa “rầm” một cái thật vang.
Lỗ tai Thẩm Khinh Lãng giật giật.
Tịch Hoan thở dài, “Anh oán giận với cậu ấy làm gì?”
Thẩm Khinh Lãng lại kiên trì với suy nghĩ của chính mình: “Có thể bảo cô ấy sửa tên không?”
Tịch Hoan dở khóc dở cười, “Chuyện này không thể làm được.”
Thẩm Khinh Lãng không vui: “Sao lại trùng hợp vậy?”
Vương Quyền vừa nghe đã có thể liên tưởng đến Phú Quý, chắc chắn là cố ý, nói không chừng chính là nghe xong tên Phú Quý mới đặt.
Tịch Hoan lắc đầu, giải thích: “Tên là do chủ nhân ban đầu đặt, cậu ấy chỉ là người nhận nuôi mà thôi.”
Cô cũng không biết vì sao người của chiến đội lại đặt cái tên như vậy.
Nhưng điều này đã nhắc nhở cô.
Tịch Hoan nghĩ rồi nói: “Anh đừng để trong lòng, con rùa đen kia là đực, cậu ấy bảo em vậy.”
Thẩm Khinh Lãng lập tức thoải mái.
Cậu cười nhẹ, nói: “Thế thì không thành vấn đề.”
Cậu không muốn đôi tình nhân nhỏ mình mua riêng lại bị chia rẽ, ngụ ý này không tốt.
Vài phút sau, Thẩm Khinh Lãng mới rời đi.
Chờ cậu đi rồi, Tịch Hoan trêu chọc rùa đen, sau đó lại nghĩ đến chuyện Thẩm Khinh Lãng vừa nhắc tới trong lúc lơ đãng.
Có vẻ như mọi thứ về chiến đội này luôn đặc biệt trùng hợp.
Từ trúng thưởng vé vào cửa trước kia, đến trúng thưởng nhận nuôi bây giờ, chưa kể mỗi cái đều là ngàn dặm mới chọn được một, vậy mà cố tình luôn là Vưu Vi.
Trong lòng Tịch Hoan sinh ra một chút hoài nghi.
Cô đăng nhập Weibo, tìm kiếm chiến đội YGH, nhìn thấy thông báo mới nhất trên Weibo tuyên bố Vương Quyền đã tìm được người nhận nuôi, nhưng không công bố là ai.
Lần rút thăm này không phải dùng hệ thống rút thăm trúng thưởng của Weibo, mà là rút thủ công.
Cô lướt lướt, không phát hiện ra cái gì từ Weibo, nhưng khi sắp rời khỏi, khóe mắt đột nhiên chú ý tới tin Weibo lúc Vương Quyền vừa tới.
Thời gian vừa vặn cùng ngày với ngày Thẩm Khinh Lãng tặng cô rùa đen.
Trùng hợp như vậy?
Tịch Hoan không quá tin tưởng, chỉ vẻn vẹn một mốc thời gian này đã đủ để cô hoài nghi, nhưng lại không tìm thấy dấu vết nào khác.
Ba ngày sau, Vưu Vi nhận được rùa đen nhỏ.
Nơi gửi chính xác là địa chỉ của chiến đội, mặc dù trước kia từng bị người ta đào ra, nhưng chiến đội vẫn luôn không thừa nhận.
Vưu Vi yên tâm nhận lấy rùa đen nhỏ.
Tịch Hoan nhìn trong mắt, cũng không nói ra suy đoán của bản thân, mà chỉ bắt đầu lưu ý đến những chuyện xung quanh Vưu Vi.
Cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
———
Việc giảng dạy hỗ trợ sắp kết thúc, vài người đã thông báo cho trường học.
Cũng tại các tiết học trong tuần này, mỗi lớp Tịch Hoan đều nói một lần chuyện sắp rời đi.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, mỗi lớp được cô dạy, gần như mỗi học sinh đều tặng quà cho cô.
Có một lần vào giữa buổi trưa, Thẩm Khinh Lãng bắt gặp Tịch Hoan ôm một xấp giấy thật dày.
Tịch Hoan cẩn thận cất đi, “Bọn nhóc cho.”
Thứ bọn nhóc đưa không quý, cơ bản đều là đồ mang từ trong nhà đến, càng nhiều hơn là đồ thủ công do chính bọn nhóc làm, còn cả những bức thư được viết rất nghiêm túc.
Có tinh tế, có xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhưng đều viết cực kỳ nghiêm túc, hận không thể móc trái tim ra đặt lên trên, sau đó cho cô xem.
Đứa bé hiểu chuyện càng làm cho người ta đau lòng.
Thẩm Khinh Lãng nhếch môi nói: “Anh cầm cho em.”
Tịch Hoan đương nhiên sẽ không khách khí với cậu, thẳng thừng đặt vào tay cậu, sau đó hai người cùng đến nhà ăn.
Từ sau khi yêu đương, hai người thường xuyên hoạt động đơn độc.
Đúng lúc này, có một bóng dáng nhỏ bé từ phía sau chạy tới, “Cô Tịch…”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Tịch Hoan dừng bước.
Lâm Thanh Mộng chạy đến trước mặt cô, có chút co quắp bất an, khuôn mặt hồng hồng, “Cái này là trong nhà em trồng…”
Cô bé vươn tay, trong túi nilon có mười mấy quả trái cây.
Tịch Hoan không biết loại trái cây này, nhưng vẫn nhận, sờ đầu cô bé, “Được, cảm ơn em.”
Lâm Thanh Mộng vui vẻ, nhỏ giọng nói: “Ăn rất ngon.”
Cô bé trộm nhìn Thẩm Khinh Lãng ở một bên, lại lúng túng nói: “Có thể ăn với thầy Thẩm.”
Tịch Hoan sửng sốt, cười rộ lên: “Được, cô sẽ ăn cùng thầy Thẩm.”
Thẩm Khinh Lãng cũng nói cảm ơn với cô bé.
Lâm Thanh Mộng xoay người chạy xa.
Tịch Hoan nhìn bóng dáng cô bé, có chút cảm khái, quay đầu nói: “Đi thôi, đi ăn cơm nào, nếu không sẽ đói.”
Thẩm Khinh Lãng hơi gật đầu.
———
Buổi chiều không có tiết dạy, Tịch Hoan ở trong ký túc xá viết luận văn.
Sau khi quay về trường học, phần lớn thời gian sẽ dành cho việc luyện tập trong vũ đoàn, thời gian cô có thể dùng để viết luận văn sẽ giảm đi rất nhiều.
Liên tiếp mấy giờ, viết vài trang, nhưng ngay tại thời điểm cô xoá bỏ một số đoạn, máy tính đột nhiên bị đơ.
Bị đơ còn chưa tính, sau khi Tịch Hoan nhấn chuột mấy lần thì màn hình liền tối đen lại.
Tịch Hoan: “…”
Muốn đối nghịch với cô đến cùng hả.
Cô khởi động lại máy tính, không có bất kỳ phản ứng nào.
Ai biết tại thời điểm mấu chốt, máy tính đột nhiên hỏng, luận văn cô còn đang viết dở, tất cả nội dung mới sẽ không biến mất chứ?
Coi như mạch suy nghĩ giống nhau, viết lại một lần nữa cũng mang cảm giác khác.
Bình thường Tịch Hoan tương đối ưu ái cảm giác đầu tiên, thông thường như vậy đều là tốt nhất, việc sửa chữa luận văn tốt nghiệp cô thường hoàn thành sau cùng.
Nhưng giờ xuất hiện vấn đề.
Cô và Vưu Vi đều không biết gì về máy tính, có thể nói là đồ ngốc máy tính, không có cách nào, cô chỉ có thể xin giúp đỡ từ nam sinh.
Người đầu tiên đường nhiên là bạn trai chính quy.
Thẩm Khinh Lãng nhanh chóng đáp lại: “Anh tới ngay đây.”
Chỉ một hai phút sau khi tin nhắn đến, cửa ký túc xá của Tịch Hoan đã bị gõ vang.
Thẩm Khinh Lãng rõ ràng là chạy tới, tóc còn hơi loạn, nhưng cả người chạy lại tản ra hormone.
Tịch Hoan mê luyến loại hơi thở này.
Sự thay đổi của cô tự nhiên nằm trong tầm mắt Thẩm Khinh Lãng, cậu không khỏi đỏ mặt, nhưng vẫn cố nén hỏi: “Máy tính đâu?”
Tịch Hoan hoàn hồn, “Trên bàn.”
Cô vỗ vỗ mặt, thấy cậu vội bước qua đó, cũng có chút ngượng ngùng.
Một màn tình cờ thấy lần trước đã qua một hai tháng rồi, Thẩm Khinh Lãng tuy nhìn có vẻ gầy gò, nhưng thực tế lại có rất đủ.
Vưu Vi không chỉ một lần ở trước mặt cô thổi qua những lời trên mạng, tiểu chó săn gì đó, thân thể cường tráng có mị lực.
Đại khái Thẩm Khinh Lãng cởi quần áo thì thuộc về loại này.
Tịch Hoan cảm thấy thẹn vì suy nghĩ sắc tình bất thình lình của mình.
Cũng may Thẩm Khinh Lãng đã quên việc này, chuyên tâm loay hoay máy tính của cô, động tác cô nhìn cũng không hiểu.
Tịch Hoan ngồi xổm bên cạnh cậu, hỏi: “Máy tính anh có ở đây không?”
Thẩm Khinh Lãng phất tay áo, “Ở trong ký túc xá.”
Tịch Hoan chú ý tới, nói: “Đừng cử động.”
Thẩm Khinh Lãng ngừng động tác lại, mờ mịt nhìn cô, Tịch Hoan trực tiếp giúp cậu xắn tay áo lên khuỷu tay.
“Được rồi, như vậy sẽ không bị vướng.”
Nam nữ phối hợp, làm việc không biết mệt. Rốt cuộc Thẩm Khinh Lãng cũng biết những lời bạn học nói có ý nghĩa gì rồi.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy đây là chân lý.
Lúc Tịch Hoan ở bên cạnh đợi cậu, cậu chỉ hận không thể dùng hết tất cả sức lực, sửa máy tính trong vòng hai ba phút.
Cuối cùng quay đầu lại nhìn biểu cảm sùng bái của cô.
Nhưng mà sự thật không phải như thế, cậu không thợ sửa máy tính chuyên nghiệp, chỉ có thể từng bước một tìm ra vấn đề, rồi từ từ sửa.
Thẩm Khinh Lãng sau khi kích động lại hơi thẹn thùng, chủ động đề nghị: “Em đi dùng máy tính anh đi.”
Chẳng may nếu không sửa được, hình tượng cũng đi tong.
Thẩm Khinh Lãng lần đầu tiên cảm thấy hình tượng quan trọng như vậy.
Trước kia ở trường học, có học muội mỗi lần đều đến quấy rầy cậu làm nghiên cứu, cậu sẽ rất nghiêm khắc mà trách cứ, còn có thể mắng người ta phát khóc.
Sau đó liền có người chỉ trích cậu.
Thẩm Khinh Lãng chưa từng để tâm đến những việc này, coi như nó chưa từng xảy ra, còn bị Trần Tuyết Dương lải nhải không ít lần.
Tịch Hoan nhìn thẳng cậu một lúc lâu, sau đó gật đầu dưới ánh mắt chờ mong của Thẩm Khinh Lãng: “Được rồi.”
Cô xoay người cầm di động, “Đợi một lát em sẽ về.”
Vừa vặn cô cần dùng máy tính của cậu để đăng nhập vào hồ sơ tài khoản của mình, trước đó cô viết luận văn có kết nối internet, không chừng mấy cái mới đang viết dở vẫn còn.
Trong ký túc xá nam sinh chỉ có một người, Trần Tuyết Dương đang ngồi trước bàn chơi game, tiếng gõ bàn phím vang lên bùm bùm.
Đối với việc Tịch Hoan đến, cậu ta liếc nhìn một cái rồi lại thôi.
Máy tính Thẩm Khinh Lãng đặt trên bàn, Tịch Hoan mở ra, phát hiện cần mật mã.
Cô hỏi Trần Tuyết Dương: “Cậu biết mật khẩu máy tính Thẩm Khinh Lãng là gì không?”
Trần Tuyết Dương nghe thấy: “Không biết.”
Là một người trong ngành thiết kế, đều biết rõ trong máy tính mỗi người có đồ quan trọng, cho nên bọn họ chưa bao giờ dùng máy tính người khác.
Nếu mượn, cũng là mượn lúc có cả người ta.
Vậy nên mật mã, càng không có khả năng hỏi.
Tịch Hoan mở di động ra, đang muốn nhắn tin WeChat hỏi Thẩm Khinh Lãng, đột nhiên nhớ tới một bộ phim mình từng xem.
Trong phim, nữ chính vì không có di động, bèn mượn di động của nam sinh cùng lớp đăng nhập tài khoản internet.
Nam sinh thích nữ sinh đã lâu, chỉ là vẫn luôn không được đáp lại. Có một hôm nam sinh muốn dùng, hỏi nữ sinh mật mã.
Nữ sinh viết lên tay cậu ta một cái tên.
Lưỡng tình tương duyệt[1] không gì đơn giản hơn, thiên ngôn vạn ngữ không cần phải nói, một cái tên đã nói lên tất cả.
[1] Lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều có tình cảm với nhau.
Tịch Hoan buông di động, nghĩ nên thử một lần.
Nếu không phải, vậy thì coi như tự mình đa tình một lần.
Tịch Hoan chớp mắt, tự mình đa tình cũng không có gì, dù sao cũng không ai biết, cùng lắm thì đợi lát nữa hỏi lại một chút là được.
Cô nhanh chóng đánh mấy chữ, ấn phím Enter.
Mật mã sai.
Tịch Hoan rũ mắt, có chút thất vọng nho nhỏ, xoá bỏ mật mã sai, sau đó gửi một tin WeChat cho Thẩm Khinh Lãng.
Rất nhanh, tin nhắn đến.
— 12345678
Tịch Hoan: “…”
Tự mình đa tình thật sự không tốt.
Danh sách chương