Edit: Flanty
Tuy nhiên, tính tình Trần Tuyết Dương cũng thuộc dạng mau quên, sau khi rời đi lại cợt nhả đi ăn uống, còn không quên chỉ đạo Dương Tây An.
Cố tình tay nghề của Dương Tây An lại tốt hơn cậu ta, hai người tranh cãi ầm ĩ.
Tịch Hoan nhìn buồn cười, quay đầu lại nói: "Cậu chọc Trần Tuyết Dương như vậy làm gì, coi chừng buổi tối cậu ta nhốt cậu ở ngoài cửa ký túc xá đấy."
Thẩm Khinh Lãng nói: "Tôi có chìa khóa."
Thật là một đáp án hay.
Mùi thơm của thịt nướng dần dần bao quanh mọi người, nếu nói trước kia, Tịch Hoan không thích ăn quá thường xuyên, bởi vì trên người sẽ bị nhiễm mùi, đến lúc đó ngay cả trên tóc cũng có mùi thịt nướng.
Đương nhiên bây giờ không phải.
Thẩm Khinh Lãng vẫn chưa dừng tay, còn thuận miệng hỏi cô thích cái gì, nướng không ít thứ, đặt từng cái trước mặt cô.
Tịch Hoan cảm thấy bản thân giống như một chú heo con đang được người phục vũ lặng lẽ cho ăn.
Cô ăn quá nhiều, nên muốn hoạt động, kéo ống tay áo Thẩm Khinh Lãng, "Tôi cũng đến, tôi thật sự muốn thử nó."
Đối diện với đôi mắt lấp lánh của cô, Thẩm Khinh Lãng dĩ nhiên không có sức chống cự.
Tịch Hoan được như ý nguyện mà đứng bên cạnh cậu học cách nướng thịt, kỳ thật cũng không khó, nhưng có thể nướng ra ngon hay không thì phải xem tay nghề của mỗi người.
Bận rộn nửa ngày, cái đầu tiên cuối cùng cũng nướng xong.
Tịch Hoan thở ra một hơi, nhìn thành quả của mình, nghĩ ngợi rồi đưa đến trước mặt Thẩm Khinh Lãng, "Nếm thử?"
Thẩm Khinh Lãng đứng bên cạnh cô, nghe vậy thì ngừng lại.
Tịch Hoan cho rằng cậu không nghe thấy, lại nói một lần nữa: "Cậu xem như là sư phụ tôi, nếm thử sản phẩm của tôi nào."
Lần này cô đưa hẳn tới bên môi Thẩm Khinh Lãng.
Tim Thẩm Khinh Lãng không thể tránh né mà đập lỡ một nhịp, há mồm ăn, cay, nhưng ở trong lòng cậu cũng biến thành ngọt.
Tịch Hoan hỏi: "Hương vị thế nào?"
Thẩm Khinh Lãng nuốt xuống, bỏng đến tận cuống họng, thiếu chút nữa thì nghẹn, lại ngoan cố trả lời: "Ăn ngon."
"Thật à?" Tịch Hoan vui vẻ, bước lui về sau chuẩn bị nếm thử một chút, "Tôi cũng nếm thử."
Thẩm Khinh Lãng vội vàng giữ chặt cổ tay cô, xúc cảm mềm mại làm cậu rung động, ngay sau đó lại nhìn đến ánh mắt Tịch Hoan, cậu đột nhiên thả tay ra.
Cậu nói ngập ngừng: "Đều... Đều cho tôi đi."
Tịch Hoan mỉm cười, "Vậy thì cho cậu hết."
Thẩm Khinh Lãng thấy cô không nghi ngờ gì, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhận lấy thịt nướng trong tay cô, thổi thổi nhẹ.
Lúc ăn cậu lại suy nghĩ, vừa rồi nếu không ngăn lại, vậy chẳng phải thành gián tiếp hôn môi...
Nghĩ đến đây, lỗ tai Thẩm Khinh Lãng lại chuyển sang màu đỏ.
Cậu quay đầu, cũng may đây là ban đêm, ánh mắt mọi người đều đặt trên thức ăn, không ai có thể nhìn thấy.
Mà người bên cạnh cậu – Tịch Hoan đã hoàn toàn nhập tâm ôm ấp thịt nướng, Thẩm Khinh Lãng nhìn động tác không ngừng của cô, bản thân cũng không ăn nữa.
Vai trò của hai người giống như bị thay đổi, biến thành cậu bị đút cho.
Mãi cho đến hơn mười một giờ đêm, hoạt động thịt nướng mới hoàn toàn dừng lại, khói lửa cũng biến mất hầu như không còn.
Các nam sinh phụ trách dọn đồ đạc, các nữ sinh thì dọn dẹp hiện trường.
Đều là sinh viên đại học, cũng không đến mức ném đồ đạc linh tinh, cho nên việc dọn dẹp cũng diễn ra rất nhanh chóng, lúc các cô dọn dẹp xong thì mấy nam sinh đi trả bàn vẫn chưa quay lại.
Tịch Hoan và Đào San San mặc dù hưng phấn cả một đêm, nhưng cũng mệt không chịu được.
Buổi tối còn phải rửa mặt, vì thế hai người cứ thế đi về trước.
———
Cả một ngày cuối tuần, Tịch Hoan đều ăn vạ trong ký túc xá, mơ mơ màng màng mà qua ngày.
Buổi tối, Vưu Vi cuối cùng cũng trở lại.
Tịch Hoan nghe thấy động tĩnh, còn tưởng chỗ này có trộm, không ngờ tới lại là tiếng cô ấy mở cửa.
Cô mở cửa ra, "Sao về muộn thế?"
Vưu Vi mệt muốn chết, cũng chẳng thèm đóng cửa lại, vào thẳng phòng Tịch Hoan, nằm lên giường, "Sáng mai tớ có một tiết, làm một giáo viên tốt, cũng không thể như vậy được."
Mặc dù mới đi dạy hỗ trợ được hơn một tháng, nhưng lại vô cùng thích thú, đặc biệt là lúc thấy bọn trẻ yêu quý mình.
Tịch Hoan rót cho cô ấy chén nước.
Vưu Vi tu ừng ực một phát hết luôn.
Lúc này Tịch Hoan mới hỏi: "Cảm giác xem thi đấu thế nào? Nhìn vòng bạn bè của cậu, tựa hồ rất vui vẻ đấy, tiếp xúc gần gũi à?"
"Ừ." Vưu Vi nghĩ nghĩ, trả lời: "Thật ra cũng không có gì đặc biệt, giống như xem một buổi biểu diễn thôi."
Điều duy nhất khiến cô ấy ấn tượng sâu sắc chính là lúc nhận thưởng.
Sau khi chiến đội YGH lên sân khấu, người dẫn chương trình hỏi đội trưởng một số vấn đề, mấy câu hỏi phía trước đều rất đơn giản, thế nhưng câu hỏi cuối cùng lại là hỏi anh ta có bạn gái hay không.
Giang Sóc rất tự nhiên mà trả lời là không có.
Nhưng Vưu Vi vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, sau đó lúc anh ta nói rằng anh ta có đối tượng mình để ý, thì có nhìn qua phía thính phòng.
Tịch Hoan nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ là fan hâm mộ?"
Nhờ có Vưu Vi phổ cập khoa học, mà cô đối với giới thể thao điện tử cũng có một số hiểu biết, nhất là về mấy vụ gièm pha.
Vưu Vi nói: "Không có khả năng."
Vẻ ngoài của Giang Sóc có thể tiến vào giới giải trí, vả lại buổi tối thứ bảy lúc gặp mặt ở toilet, cô cảm thấy anh ta không phải là loại người này.
"Mau trở về tắm rửa rồi ngủ đi, không thì sẽ có quầng thâm mắt đấy." Tịch Hoan đứng dậy đẩy cô nàng, còn không quên trêu chọc, "Không chừng vị đội trưởng kia chính là đang nhìn cậu đấy, cậu đẹp như vậy cơ mà Vi Vi."
Vưu Vi phản bác: "Nằm mơ à."
Cô ấy từ trên giường Tịch Hoan đứng lên, trở về phòng mình, cuối cùng cũng có thời gian rảnh xem điện thoại di động sau khi rửa mặt.
Lần phỏng vấn này đã lên hot search, Vưu Vi bất giác nhấn vào, người dẫn chương trình rất nhanh đã hỏi tới vấn đề cuối cùng.
Giang Sóc trả lời như trong dự kiến của cô.
Sau khi xem xong cô định thoát khỏi video, lại để ý tới ánh mắt kia, dừng một chút, hình như đúng thật là đang nhìn về phía mình.
Vưu Vi nghĩ chẳng lẽ trong nhóm cô đang đứng có đối tượng yêu thích của anh ta? Cũng có khả năng, chuyện không công khai cũng thường thấy mà.
Thật ra lúc ở sân bay cô và Giang Sóc lại gặp lại nhau, cả hai đều rất kinh ngạc.
Lúc ấy Giang Sóc đội mũ lưỡi trai, Vưu Vi đi sớm, xếp hạng kiểm duyệt ngay phía trước anh, khoảng cách gần, hô hấp của anh tựa như thổi tới ngay bên tai cô.
Thuận miệng nói hai câu, cô lại không kiểm soát được chứng thanh khống của mình, cuối cùng chủ động kéo dãn khoảng cách, cũng vừa hay đến lượt cô đi vào.
Vưu Vi thu hồi suy nghĩ, tắt Weibo.
Có tin nhắn nhắc nhở của WeChat, là người Sao Chổi kia, hai ngày này hai người không tán gẫu nhiều lắm, ngẫu nhiên chỉ nói hai ba câu.
Giang: "Về an toàn rồi?"
Cô trả lời: "Ừ, vừa đến."
Vưu Vi cũng nghĩ thoáng hơn, đây đơn thuần chỉ là một người bạn qua mạng, không cần thiết phải nghĩ nhiều như vậy, không chừng người ta cũng không có ý tưởng kia đâu.
———
Ngày hôm sau, văn phòng đầy đủ người.
Mặc dù Tịch Hoan không có tiết, nhưng ở trong ký túc xá không có việc gì, còn không bằng ngồi trong văn phòng đợi.
Không khí trong văn phòng của bọn họ đương nhiên không giống như của các giáo viên cũ, xem video thì xem video, chơi trò chơi thì chơi trò chơi, rất sôi nổi.
"Thiết kế này xong chưa?"
"Còn có chút vấn đề."
Đoạn đối thoại của Trần Tuyết Dương và Thẩm Khinh Lãng truyền vào tai Tịch Hoan, cô nghiêng đầu nhìn, hai người đang thảo luận về một mô hình.
Trước kia cô không chú ý đến nó, bây giờ nhìn, cái này thật sự cần rất nhiều kiến thức chuyên môn.
Tịch Hoan là một sinh viên nghệ thuật, căn bản không hiểu phương diện này, môn Vật lý ở cấp Ba còn chẳng đạt tiêu chuẩn.
Cho nên cô rất có tính chọn lọc đối với nhưng học bá học Vật lý lợi hại.
Từ khe hở của Trần Tuyết Dương cô có thể nhìn thấy dáng vẻ chuyên chú của Thẩm Khinh Lãng, nắng sớm từ ngoài cửa sổ dừng trên mặt cậu, ngón tay thon dài đùa nghịch lướt qua mô hình, vô cùng mê người.
"Hoan Hoan, sao mặt cậu đỏ thế?"
Giọng nói của Vưu Vi khiến cô lấy lại tinh thần, "Dị ứng à?"
Tịch Hoan vội vàng thu hồi tầm mắt, lật cuốn sách trước mặt, giả vờ bình tĩnh: "Không có gì, nóng."
Hai mắt Vưu Vi đánh giá trên dưới, "Nóng cái rắm."
Tầm mắt cô nàng dịch chuyển sang bên kia một cái, có vẻ suy đoán, cười hì hì, "Xem xem mặt cậu đỏ chưa kìa."
Nét ửng hồng trên má Tịch Hoan đã rút đi, hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, người quá đẹp, làm sao?"
Vưu Vi gật đầu, tự nhiên đáp lại: "Đương nhiên không có việc gì, cậu tiếp tục nhìn đi, tớ không quấy rầy cậu đâu."
Tịch Hoan lườm cô nàng một cái.
Nhưng chẳng đợi cô nhìn lại, tiếng kêu của Trần Tuyết Dương đã lập tức vang vọng toàn bộ văn phòng, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Vừa lúc tiếng chuông tan học vang lên.
Đây là tiết học cuối cùng, mọi người cũng mới nhớ tới bản thân lại quên không đi ăn cơm trước, chỉ có thể nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc chạy đi.
Trần Tuyết Dương lại thét to hai tiếng.
Tịch Hoan nghi hoặc: "Trần Tuyết Dương, có vẻ hôm nay cậu rất vui."
Trần Tuyết Dương ngẩng đầu cười, "Bởi vì cuối cùng đề tài luận văn của tôi đã thông qua rồi, quá không dễ dàng, tôi đã bị trả về hai lần."
Người khác thì đều đang chuẩn bị viết báo cáo mở đầu, còn cậu ta thì hôm nay mới qua được cái đề tài, lúc nhận được câu trả lời dĩ nhiên là cao hứng đến hỏng rồi.
Tịch Hoan nói: "Vậy chúc mừng cậu nhé."
Tâm tình Trần Tuyết Dương vô cùng tốt, nói cảm ơn, sau đó rời khỏi văn phòng mà cứ như đang bay, như kiểu hận không thể lập tức quay về ký túc xá chúc mừng một phen.
Tịch Hoan và Vưu Vi luôn luôn Phật hệ, làm giáo viên, hai người tự nhiên cũng không sợ đi muộn cũng không sợ không có gì ăn, động tác rất bình tĩnh.
Lúc xách túi, nhìn thấy Thẩm Khinh Lãng một mình đứng kia, giống như phải đi lại cố tình không đi.
Tịch Hoan đưa mắt ra hiệu với Vưu Vi.
Vưu Vi quen biết cô lâu như vậy, lập tức hiểu ngầm, nói: "Hoan Hoan sao cậu chậm thế, tớ đi tìm San San đây."
Nói xong, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng liền biến mất.
Lúc này Tịch Hoan mới chuẩn bị đi.
Quả nhiên giống với suy đoán của cô, lúc cô định đi thì Thẩm Khinh Lãng cũng chuẩn bị rời đi, nói: "Từ từ..."
Cậu hai ba bước đuổi theo.
Tịch Hoan xoay người, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Mặc dù Thẩm Khinh Lãng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng cứ vừa thấy đôi mắt sáng ngời của cô đang nhìn mình, trong lòng lại khẩn trương.
Cậu bất an di di mũi chân, vô thức nhẹ giọng lại: "Cô có thể đừng gọi tôi là... thầy Thẩm."
Tịch Hoan "Ồ" một tiếng, cất giọng, "Không gọi cậu là thầy Thẩm, vậy tôi nên gọi cậu là gì?"
Giờ khắc này, cô giống như một yêu tinh nhỏ đang dụ dỗ chàng thư sinh vào hang, nhất cử nhất động đều đánh thẳng vào tâm trí chàng thư sinh.
Thẩm Khinh Lãng há miệng thở dốc, xoa xoa lỗ tai, lẩm bẩm nói: "Cô có thể gọi tên của tôi... giống như trước đó cô gọi tên Trần Tuyết Dương."
Tịch Hoan không ngờ lại là nguyên nhân này.
Cô suy nghĩ, cảm thấy mình với Trần Tuyết Dương giao thoa cũng không nhiều lắm, nhưng ngày thường đúng thật là toàn xưng tên nhau, dù sao với tính cách của cậu ta sẽ không để ý.
Không ngờ Thẩm Khinh Lãng lại để ý chuyện này.
Trong lòng Tịch Hoan hiểu rõ, chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm đến mức Thẩm Khinh Lãng thấy ngượng ngùng, hơi quay mặt đi.
Cô đáp: "Được."
Thẩm Khinh Lãng nhẹ nhàng thở ra.
"Nhưng mà —"
Một bước ngoặt nhảy ra, tim cậu đập tới tận cổ họng, không biết nội dung kế tiếp sẽ là cái gì.
Tịch Hoan có chút buồn rầu hỏi: "Tôi rất thích cách gọi thầy Thẩm này, cảm thấy rất êm tai, cậu không thấy vậy sao?"
Đây là lần đầu tiên Thẩm Khinh Lãng suy nghĩ tỉ mỉ về cách xưng hô như thế.
Tiếng gọi từ trong miệng Tịch Hoan phát ra, giống như đầu lưỡi đã đảo quanh đường nhiều lần, ngọt, nghe cũng có thể ngửi được.
Cậu rũ mắt nhìn cô, thấy cô nghiêm túc chờ câu trả lời của mình, thẹn thùng nói: "Tôi cũng thấy vậy."
Thẩm Khinh Lãng bị kịch bản quay một vòng cũng chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy trong lòng mỹ vị, gật đầu, tùy cô gọi thế nào cũng được.
Tịch Hoan bẻ bẻ ngón tay, "Cậu xem có phải đến bây giờ tôi gọi mỗi cậu như vậy không, chứng tỏ không có tên ai dễ nghe như cậu."
Thẩm Khinh Lãng không khống chế được mà cười rộ lên, mắt đuôi giương cao.
Tịch Hoan kinh diễm trước vẻ đẹp của cậu, lại không biểu lộ ra quá mức rõ ràng, giọng nói vang lên: "Vậy không thay đổi."
Thẩm Khinh Lãng chậm rãi nói: "Ừ."
Tuy nhiên, tính tình Trần Tuyết Dương cũng thuộc dạng mau quên, sau khi rời đi lại cợt nhả đi ăn uống, còn không quên chỉ đạo Dương Tây An.
Cố tình tay nghề của Dương Tây An lại tốt hơn cậu ta, hai người tranh cãi ầm ĩ.
Tịch Hoan nhìn buồn cười, quay đầu lại nói: "Cậu chọc Trần Tuyết Dương như vậy làm gì, coi chừng buổi tối cậu ta nhốt cậu ở ngoài cửa ký túc xá đấy."
Thẩm Khinh Lãng nói: "Tôi có chìa khóa."
Thật là một đáp án hay.
Mùi thơm của thịt nướng dần dần bao quanh mọi người, nếu nói trước kia, Tịch Hoan không thích ăn quá thường xuyên, bởi vì trên người sẽ bị nhiễm mùi, đến lúc đó ngay cả trên tóc cũng có mùi thịt nướng.
Đương nhiên bây giờ không phải.
Thẩm Khinh Lãng vẫn chưa dừng tay, còn thuận miệng hỏi cô thích cái gì, nướng không ít thứ, đặt từng cái trước mặt cô.
Tịch Hoan cảm thấy bản thân giống như một chú heo con đang được người phục vũ lặng lẽ cho ăn.
Cô ăn quá nhiều, nên muốn hoạt động, kéo ống tay áo Thẩm Khinh Lãng, "Tôi cũng đến, tôi thật sự muốn thử nó."
Đối diện với đôi mắt lấp lánh của cô, Thẩm Khinh Lãng dĩ nhiên không có sức chống cự.
Tịch Hoan được như ý nguyện mà đứng bên cạnh cậu học cách nướng thịt, kỳ thật cũng không khó, nhưng có thể nướng ra ngon hay không thì phải xem tay nghề của mỗi người.
Bận rộn nửa ngày, cái đầu tiên cuối cùng cũng nướng xong.
Tịch Hoan thở ra một hơi, nhìn thành quả của mình, nghĩ ngợi rồi đưa đến trước mặt Thẩm Khinh Lãng, "Nếm thử?"
Thẩm Khinh Lãng đứng bên cạnh cô, nghe vậy thì ngừng lại.
Tịch Hoan cho rằng cậu không nghe thấy, lại nói một lần nữa: "Cậu xem như là sư phụ tôi, nếm thử sản phẩm của tôi nào."
Lần này cô đưa hẳn tới bên môi Thẩm Khinh Lãng.
Tim Thẩm Khinh Lãng không thể tránh né mà đập lỡ một nhịp, há mồm ăn, cay, nhưng ở trong lòng cậu cũng biến thành ngọt.
Tịch Hoan hỏi: "Hương vị thế nào?"
Thẩm Khinh Lãng nuốt xuống, bỏng đến tận cuống họng, thiếu chút nữa thì nghẹn, lại ngoan cố trả lời: "Ăn ngon."
"Thật à?" Tịch Hoan vui vẻ, bước lui về sau chuẩn bị nếm thử một chút, "Tôi cũng nếm thử."
Thẩm Khinh Lãng vội vàng giữ chặt cổ tay cô, xúc cảm mềm mại làm cậu rung động, ngay sau đó lại nhìn đến ánh mắt Tịch Hoan, cậu đột nhiên thả tay ra.
Cậu nói ngập ngừng: "Đều... Đều cho tôi đi."
Tịch Hoan mỉm cười, "Vậy thì cho cậu hết."
Thẩm Khinh Lãng thấy cô không nghi ngờ gì, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhận lấy thịt nướng trong tay cô, thổi thổi nhẹ.
Lúc ăn cậu lại suy nghĩ, vừa rồi nếu không ngăn lại, vậy chẳng phải thành gián tiếp hôn môi...
Nghĩ đến đây, lỗ tai Thẩm Khinh Lãng lại chuyển sang màu đỏ.
Cậu quay đầu, cũng may đây là ban đêm, ánh mắt mọi người đều đặt trên thức ăn, không ai có thể nhìn thấy.
Mà người bên cạnh cậu – Tịch Hoan đã hoàn toàn nhập tâm ôm ấp thịt nướng, Thẩm Khinh Lãng nhìn động tác không ngừng của cô, bản thân cũng không ăn nữa.
Vai trò của hai người giống như bị thay đổi, biến thành cậu bị đút cho.
Mãi cho đến hơn mười một giờ đêm, hoạt động thịt nướng mới hoàn toàn dừng lại, khói lửa cũng biến mất hầu như không còn.
Các nam sinh phụ trách dọn đồ đạc, các nữ sinh thì dọn dẹp hiện trường.
Đều là sinh viên đại học, cũng không đến mức ném đồ đạc linh tinh, cho nên việc dọn dẹp cũng diễn ra rất nhanh chóng, lúc các cô dọn dẹp xong thì mấy nam sinh đi trả bàn vẫn chưa quay lại.
Tịch Hoan và Đào San San mặc dù hưng phấn cả một đêm, nhưng cũng mệt không chịu được.
Buổi tối còn phải rửa mặt, vì thế hai người cứ thế đi về trước.
———
Cả một ngày cuối tuần, Tịch Hoan đều ăn vạ trong ký túc xá, mơ mơ màng màng mà qua ngày.
Buổi tối, Vưu Vi cuối cùng cũng trở lại.
Tịch Hoan nghe thấy động tĩnh, còn tưởng chỗ này có trộm, không ngờ tới lại là tiếng cô ấy mở cửa.
Cô mở cửa ra, "Sao về muộn thế?"
Vưu Vi mệt muốn chết, cũng chẳng thèm đóng cửa lại, vào thẳng phòng Tịch Hoan, nằm lên giường, "Sáng mai tớ có một tiết, làm một giáo viên tốt, cũng không thể như vậy được."
Mặc dù mới đi dạy hỗ trợ được hơn một tháng, nhưng lại vô cùng thích thú, đặc biệt là lúc thấy bọn trẻ yêu quý mình.
Tịch Hoan rót cho cô ấy chén nước.
Vưu Vi tu ừng ực một phát hết luôn.
Lúc này Tịch Hoan mới hỏi: "Cảm giác xem thi đấu thế nào? Nhìn vòng bạn bè của cậu, tựa hồ rất vui vẻ đấy, tiếp xúc gần gũi à?"
"Ừ." Vưu Vi nghĩ nghĩ, trả lời: "Thật ra cũng không có gì đặc biệt, giống như xem một buổi biểu diễn thôi."
Điều duy nhất khiến cô ấy ấn tượng sâu sắc chính là lúc nhận thưởng.
Sau khi chiến đội YGH lên sân khấu, người dẫn chương trình hỏi đội trưởng một số vấn đề, mấy câu hỏi phía trước đều rất đơn giản, thế nhưng câu hỏi cuối cùng lại là hỏi anh ta có bạn gái hay không.
Giang Sóc rất tự nhiên mà trả lời là không có.
Nhưng Vưu Vi vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, sau đó lúc anh ta nói rằng anh ta có đối tượng mình để ý, thì có nhìn qua phía thính phòng.
Tịch Hoan nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ là fan hâm mộ?"
Nhờ có Vưu Vi phổ cập khoa học, mà cô đối với giới thể thao điện tử cũng có một số hiểu biết, nhất là về mấy vụ gièm pha.
Vưu Vi nói: "Không có khả năng."
Vẻ ngoài của Giang Sóc có thể tiến vào giới giải trí, vả lại buổi tối thứ bảy lúc gặp mặt ở toilet, cô cảm thấy anh ta không phải là loại người này.
"Mau trở về tắm rửa rồi ngủ đi, không thì sẽ có quầng thâm mắt đấy." Tịch Hoan đứng dậy đẩy cô nàng, còn không quên trêu chọc, "Không chừng vị đội trưởng kia chính là đang nhìn cậu đấy, cậu đẹp như vậy cơ mà Vi Vi."
Vưu Vi phản bác: "Nằm mơ à."
Cô ấy từ trên giường Tịch Hoan đứng lên, trở về phòng mình, cuối cùng cũng có thời gian rảnh xem điện thoại di động sau khi rửa mặt.
Lần phỏng vấn này đã lên hot search, Vưu Vi bất giác nhấn vào, người dẫn chương trình rất nhanh đã hỏi tới vấn đề cuối cùng.
Giang Sóc trả lời như trong dự kiến của cô.
Sau khi xem xong cô định thoát khỏi video, lại để ý tới ánh mắt kia, dừng một chút, hình như đúng thật là đang nhìn về phía mình.
Vưu Vi nghĩ chẳng lẽ trong nhóm cô đang đứng có đối tượng yêu thích của anh ta? Cũng có khả năng, chuyện không công khai cũng thường thấy mà.
Thật ra lúc ở sân bay cô và Giang Sóc lại gặp lại nhau, cả hai đều rất kinh ngạc.
Lúc ấy Giang Sóc đội mũ lưỡi trai, Vưu Vi đi sớm, xếp hạng kiểm duyệt ngay phía trước anh, khoảng cách gần, hô hấp của anh tựa như thổi tới ngay bên tai cô.
Thuận miệng nói hai câu, cô lại không kiểm soát được chứng thanh khống của mình, cuối cùng chủ động kéo dãn khoảng cách, cũng vừa hay đến lượt cô đi vào.
Vưu Vi thu hồi suy nghĩ, tắt Weibo.
Có tin nhắn nhắc nhở của WeChat, là người Sao Chổi kia, hai ngày này hai người không tán gẫu nhiều lắm, ngẫu nhiên chỉ nói hai ba câu.
Giang: "Về an toàn rồi?"
Cô trả lời: "Ừ, vừa đến."
Vưu Vi cũng nghĩ thoáng hơn, đây đơn thuần chỉ là một người bạn qua mạng, không cần thiết phải nghĩ nhiều như vậy, không chừng người ta cũng không có ý tưởng kia đâu.
———
Ngày hôm sau, văn phòng đầy đủ người.
Mặc dù Tịch Hoan không có tiết, nhưng ở trong ký túc xá không có việc gì, còn không bằng ngồi trong văn phòng đợi.
Không khí trong văn phòng của bọn họ đương nhiên không giống như của các giáo viên cũ, xem video thì xem video, chơi trò chơi thì chơi trò chơi, rất sôi nổi.
"Thiết kế này xong chưa?"
"Còn có chút vấn đề."
Đoạn đối thoại của Trần Tuyết Dương và Thẩm Khinh Lãng truyền vào tai Tịch Hoan, cô nghiêng đầu nhìn, hai người đang thảo luận về một mô hình.
Trước kia cô không chú ý đến nó, bây giờ nhìn, cái này thật sự cần rất nhiều kiến thức chuyên môn.
Tịch Hoan là một sinh viên nghệ thuật, căn bản không hiểu phương diện này, môn Vật lý ở cấp Ba còn chẳng đạt tiêu chuẩn.
Cho nên cô rất có tính chọn lọc đối với nhưng học bá học Vật lý lợi hại.
Từ khe hở của Trần Tuyết Dương cô có thể nhìn thấy dáng vẻ chuyên chú của Thẩm Khinh Lãng, nắng sớm từ ngoài cửa sổ dừng trên mặt cậu, ngón tay thon dài đùa nghịch lướt qua mô hình, vô cùng mê người.
"Hoan Hoan, sao mặt cậu đỏ thế?"
Giọng nói của Vưu Vi khiến cô lấy lại tinh thần, "Dị ứng à?"
Tịch Hoan vội vàng thu hồi tầm mắt, lật cuốn sách trước mặt, giả vờ bình tĩnh: "Không có gì, nóng."
Hai mắt Vưu Vi đánh giá trên dưới, "Nóng cái rắm."
Tầm mắt cô nàng dịch chuyển sang bên kia một cái, có vẻ suy đoán, cười hì hì, "Xem xem mặt cậu đỏ chưa kìa."
Nét ửng hồng trên má Tịch Hoan đã rút đi, hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, người quá đẹp, làm sao?"
Vưu Vi gật đầu, tự nhiên đáp lại: "Đương nhiên không có việc gì, cậu tiếp tục nhìn đi, tớ không quấy rầy cậu đâu."
Tịch Hoan lườm cô nàng một cái.
Nhưng chẳng đợi cô nhìn lại, tiếng kêu của Trần Tuyết Dương đã lập tức vang vọng toàn bộ văn phòng, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Vừa lúc tiếng chuông tan học vang lên.
Đây là tiết học cuối cùng, mọi người cũng mới nhớ tới bản thân lại quên không đi ăn cơm trước, chỉ có thể nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc chạy đi.
Trần Tuyết Dương lại thét to hai tiếng.
Tịch Hoan nghi hoặc: "Trần Tuyết Dương, có vẻ hôm nay cậu rất vui."
Trần Tuyết Dương ngẩng đầu cười, "Bởi vì cuối cùng đề tài luận văn của tôi đã thông qua rồi, quá không dễ dàng, tôi đã bị trả về hai lần."
Người khác thì đều đang chuẩn bị viết báo cáo mở đầu, còn cậu ta thì hôm nay mới qua được cái đề tài, lúc nhận được câu trả lời dĩ nhiên là cao hứng đến hỏng rồi.
Tịch Hoan nói: "Vậy chúc mừng cậu nhé."
Tâm tình Trần Tuyết Dương vô cùng tốt, nói cảm ơn, sau đó rời khỏi văn phòng mà cứ như đang bay, như kiểu hận không thể lập tức quay về ký túc xá chúc mừng một phen.
Tịch Hoan và Vưu Vi luôn luôn Phật hệ, làm giáo viên, hai người tự nhiên cũng không sợ đi muộn cũng không sợ không có gì ăn, động tác rất bình tĩnh.
Lúc xách túi, nhìn thấy Thẩm Khinh Lãng một mình đứng kia, giống như phải đi lại cố tình không đi.
Tịch Hoan đưa mắt ra hiệu với Vưu Vi.
Vưu Vi quen biết cô lâu như vậy, lập tức hiểu ngầm, nói: "Hoan Hoan sao cậu chậm thế, tớ đi tìm San San đây."
Nói xong, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng liền biến mất.
Lúc này Tịch Hoan mới chuẩn bị đi.
Quả nhiên giống với suy đoán của cô, lúc cô định đi thì Thẩm Khinh Lãng cũng chuẩn bị rời đi, nói: "Từ từ..."
Cậu hai ba bước đuổi theo.
Tịch Hoan xoay người, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Mặc dù Thẩm Khinh Lãng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng cứ vừa thấy đôi mắt sáng ngời của cô đang nhìn mình, trong lòng lại khẩn trương.
Cậu bất an di di mũi chân, vô thức nhẹ giọng lại: "Cô có thể đừng gọi tôi là... thầy Thẩm."
Tịch Hoan "Ồ" một tiếng, cất giọng, "Không gọi cậu là thầy Thẩm, vậy tôi nên gọi cậu là gì?"
Giờ khắc này, cô giống như một yêu tinh nhỏ đang dụ dỗ chàng thư sinh vào hang, nhất cử nhất động đều đánh thẳng vào tâm trí chàng thư sinh.
Thẩm Khinh Lãng há miệng thở dốc, xoa xoa lỗ tai, lẩm bẩm nói: "Cô có thể gọi tên của tôi... giống như trước đó cô gọi tên Trần Tuyết Dương."
Tịch Hoan không ngờ lại là nguyên nhân này.
Cô suy nghĩ, cảm thấy mình với Trần Tuyết Dương giao thoa cũng không nhiều lắm, nhưng ngày thường đúng thật là toàn xưng tên nhau, dù sao với tính cách của cậu ta sẽ không để ý.
Không ngờ Thẩm Khinh Lãng lại để ý chuyện này.
Trong lòng Tịch Hoan hiểu rõ, chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm đến mức Thẩm Khinh Lãng thấy ngượng ngùng, hơi quay mặt đi.
Cô đáp: "Được."
Thẩm Khinh Lãng nhẹ nhàng thở ra.
"Nhưng mà —"
Một bước ngoặt nhảy ra, tim cậu đập tới tận cổ họng, không biết nội dung kế tiếp sẽ là cái gì.
Tịch Hoan có chút buồn rầu hỏi: "Tôi rất thích cách gọi thầy Thẩm này, cảm thấy rất êm tai, cậu không thấy vậy sao?"
Đây là lần đầu tiên Thẩm Khinh Lãng suy nghĩ tỉ mỉ về cách xưng hô như thế.
Tiếng gọi từ trong miệng Tịch Hoan phát ra, giống như đầu lưỡi đã đảo quanh đường nhiều lần, ngọt, nghe cũng có thể ngửi được.
Cậu rũ mắt nhìn cô, thấy cô nghiêm túc chờ câu trả lời của mình, thẹn thùng nói: "Tôi cũng thấy vậy."
Thẩm Khinh Lãng bị kịch bản quay một vòng cũng chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy trong lòng mỹ vị, gật đầu, tùy cô gọi thế nào cũng được.
Tịch Hoan bẻ bẻ ngón tay, "Cậu xem có phải đến bây giờ tôi gọi mỗi cậu như vậy không, chứng tỏ không có tên ai dễ nghe như cậu."
Thẩm Khinh Lãng không khống chế được mà cười rộ lên, mắt đuôi giương cao.
Tịch Hoan kinh diễm trước vẻ đẹp của cậu, lại không biểu lộ ra quá mức rõ ràng, giọng nói vang lên: "Vậy không thay đổi."
Thẩm Khinh Lãng chậm rãi nói: "Ừ."
Danh sách chương