Tôi báo cảnh sát, sau đó nhờ luật sư giúp tôi tìm người đến kiểm toán, cuối cùng tra ra thiếu hụt ngược lại khiến tôi hút một ngụm khí lớn. Cảnh sát đối với việc truy tìm tội phạm kinh tế vẫn rất nghiêm túc, nhưng nghe nói chị Lý là người nhập cư trái phép, muốn bắt chị ta có thể nói là không có khả năng. Điểm chết người chính là, cho dù có bắt được người, số tiền này cũng không thể lấy lại được.

Lần trước bị cha con Lý Chí Thanh gài bẫy, thẩm mỹ viện vốn đã bị tổn hại rất lớn, hiện giờ không khác gì cái thùng rỗng. Lại bị chị Lý làm như vậy, họa vô đơn chí, cách ngày đóng cửa là không xa rồi.

Trong lòng tôi mệt mỏi vô hạn, rốt cục trở về nhà ngủ cả đêm, tối hôm đó kỳ thực tôi cũng không thể nào chợp mắt, tôi đang nghĩ, có nên bán nhà hay không.

Năm đó lúc mẹ mua căn biệt thự này đặc biệt rất đắc ý, nói với tôi: “Sau này con kết hôn, là từ căn phòng này xuất giá, thể diện biết bao nhiêu“.

Mẹ tôi kỳ thực đâu có học chữ, có đôi khi tôi cũng e ngại bà tục tằng, nhưng bà luôn luôn nỗ lực cho tôi những điều tốt đẹp nhất trên đời, có điều vinh hoa phú quý, bất quá cũng chỉ là trăng trong kính, nước trong hoa(*).

(*) Ý chỉ ảo ảnh phù du.

Người gây tai nạn có quyền có thế, đại khái cũng nghe nói bên tôi xảy ra chuyện, sợ tôi đòi họ khoản lớn tiền thuốc men, lập tức đưa ra đề nghị tố tụng, yêu cầu ngừng hệ thống máy móc duy trì sự sống của mẹ tôi. Thời điểm tôi nhận đơn khởi tố, chân chính là cùng đường, nản lòng thoái chí.

Con người trong lúc khốn cảnh, sẽ đặc biệt yếu ớt, có đôi khi tôi cũng nghĩ không bằng chết đi, xong hết mọi chuyện. Nhưng tôi lại lập tức khuyên nhủ bản thân, mẹ tôi năm đó cũng gặp nhiều khó khăn như vậy, tôi có lý do gì mà không sống thật tốt.

Nhưng sống thì phải đối mặt với mọi khó khăn, giải quyết hết thảy vấn đề. Luật sư đối phương đoán chừng tôi sẽ không từ bỏ ý định, cũng sẽ không hòa giải với bọn họ, cho nên thái độ càng ngày càng mạnh, còn thông qua một người bạn của mẹ tôi chuyển lời, nói cho tôi năm mươi vạn, muốn tôi đừng truy cứu nữa.

Tôi cười hỏi lại người trung gian: “Nếu cho ngài 50 vạn mua tính mạng của mẹ ngài, ngài đồng ý không?”

Người trung gian biết không thể đồng ý, ngược lại khuyên tôi: “Thất Xảo, ai cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, nhưng đã xảy ra rồi, chỉ có thể tận lực bù lại...”

Tôi nói: “Cái gì cũng không thể bù được, tôi chỉ muốn mẹ tôi sống thật tốt, cho dù phải mất cho bọn họ 50 vạn hay năm trăm vạn tôi đều đồng ý“.

Đàm phán cứ như vậy rơi vào cục diện bế tắc, nhưng chuyện phiền toái ở thẩm mỹ viện thì việc tiếp nối việc, quan trọng nhất là, tôi không có tiền.

Không có tiền bệnh viện sẽ ngừng dùng thuốc cho mẹ tôi, ngừng tất cả mọi máy móc dụng cụ duy trì sinh mệnh, tôi rốt cục đem căn nhà của mẹ ra rao bán, rất nhanh bên đại lý gọi điện thoại tới, nói có người muốn mua.

“Người mua rất có thành ý, cô cũng biết, hiện giờ giá trị của ngôi biệt thự rất cao, nhưng là nhà cũ trang hoàng lại, bán không được giá lắm. Mà người này mua thật sảng khoái, nhìn một lần liền quyết định mua, giá cả cũng không thèm hỏi tới“.

Tôi nói: “Tôi muốn trả bằng tiền mặt, trả một lần“.

“Có, cô đã nói trước với tôi rồi mà, cho nên ngay từ đầu tôi đã nói chuyện này với đối phương, đối phương nói không thành vấn đề“.

Tôi suy nghĩ, nói: “Ông hẹn người mua nhà ra gặp đi, tôi muốn gặp mặt giao dịch“.

“Điều đó đương nhiên, rất nhiều hợp đồng phải do cô đích thân ký“. Bên đại lý đoán chừng do tôi lo lắng ông ta lừa gạt giá cả tiền bạc, cho nên vỗ ngực cam đoan, “Hôm nào cô có thời gian, tôi sẽ hẹn người mua ra, ba bên giáp mặt ký vào hợp đồng“.

Tôi nói: “Ngày mai là được“.

Hôm sau tôi lái xe đến gặp bên đại lý, người mua nhà kia diện mạo xấu xí, cái gì cũng không cần hỏi nhiều, chỉ nói có thể trả tiền ngay lập tức, trả một lần duy nhất.

Tôi đánh giá anh ta một lát, đột nhiên cười lạnh, nói: “Anh về nói với Tô Duyệt Sinh, nhà này tôi bán cho ai cũng không bán cho anh ta, bảo anh ta chết tâm đi“.

Người nọ hết sức ngạc nhiên, qua vài giây mới cười rộ lên, nói: “Cô Trâu quả nhiên cơ trí, nhưng tôi thực sự không phải do Tô tiên sinh phái tới, tôi là do Tô Tiếu Lâm tiên sinh phái tới“.

Lại là cha của Tô Duyệt Sinh, tôi không biết đến cùng thì ông ta có bao nhiêu trợ lý, cũng không biết vì sao ông ta muốn mua ngôi nhà này, tôi lạnh lùng nói: “Dù sao tôi cũng không bán cho người nhà họ Tô“.

Tôi đứng lên bỏ đi, người nọ gọi tôi lại, chậm rãi hỏi tôi: “Cô Trâu không phải đang cần tiền sao? Vì sao không chịu bán?”

Tôi cũng không biết bản thân đang mang loại tâm tình gì, mới đầu tôi có ý nghi ngờ người đứng sau màn mua nhà này là Tô Duyệt Sinh, tôi không lấy chi phiếu của anh, có lẽ anh cảm thấy áy náy, tìm người đến mua nhà cho tôi. Nhưng khi biết được chân chính người mua là cha của Tô Duyệt Sinh, tôi cũng cảm thấy không thể bán cho ông ta.Tôi không biết trong đó có vấn đề gì, nhưng từ khi cha của Tô Duyệt Sinh phái người đến, mọi thứ liền thay đổi. Tô Duyệt Sinh muốn chia tay với tôi, đó là do anh yếu đuối, tôi sẽ không để cho bất luận kẻ nào dùng thế lực ép buộc mình, đối mặt với cha của Tô Duyệt Sinh, tôi cũng có lòng tự trọng của riêng mình. Đúng vậy, mẹ tôi là nhà giàu mới nổi, tôi là con gái của nhà giàu mới nổi, có lẽ đời này hoàn toàn không xứng với con trai ông ta, nhưng có một số chuyện, tôi có thể tự mình làm chủ, tỷ như đầu gối cứng rắn mạnh mẽ, không chấp nhận quỳ xuống.

Chẳng sợ cùng đường, tôi nghĩ mẹ tôi cũng sẽ không vui nếu tôi bán nhà cho người của Tô gia. Bà giống tôi, trong lòng vẫn có kiên cường. Đối với người khinh thường con gái của bà, bà thà chết cũng sẽ không vui vẻ mà đi giao tiếp với loại người này.

Người nọ thấy tôi không vui, ngược lại vừa cười vừa hỏi: “Tô tiên sinh rất muốn gặp mặt cô Trâu một lần, nhưng không biết cô Trâu có đồng ý gặp ngài ấy một lần hay không“.

Người nọ nói: “Cô Trâu không hiếu kỳ sao? Vì sao Tô tiên sinh muốn mua nhà của cô Trâu, vì sao Tô tiên sinh muốn gặp mặt cô một lần“.

Tôi nói: “Không có hứng thú“.

Người nọ nói: “Trước khi tôi tới, Tô tiên sinh cố ý dặn tôi, nói nếu cô Ngưu cái gì cũng không hỏi, bán nhà, như vậy tôi cái gì cũng không cần phải nói, trả tiền sang tên là xong. Còn nếu cô Trâu đoán được, người mua nhà là một người khác, như vậy Tô tiên sinh rất vui lòng gặp cô Ngưu đây. Cô Trâu, trên đời này chỉ có người thông minh mới có cơ hội, vì sao cô lại từ chối đổi thông minh tìm cho mình cơ hội?”

Tôi không biết Tô Tiếu Lâm là người như thế nào, nhưng qua mấy lời từ trợ lý của ông ta nói ra, có uy hiếp có dụ dỗ, quả thực là người có bản lĩnh, tôi cũng vì vậy mà sinh cảnh giác, một ông trùm chân chính của giới kinh doanh đương nhiên sẽ có những thủ đoạn của riêng mình.

Tôi nhìn người kia vài giây, nói: “Được rồi“.

Tô Tiếu Lâm cũng không phải hổ, không việc gì phải sợ ông ta ăn thịt tôi.

Nơi mà tôi và Tô Tiếu Lâm gặp mặt là ngôi nhà của một hội sở tư nhân, ngôi nhà cũ đặc biệt u tĩnh, từ bên ngoài nhìn vào, tựa như một gian nhà phổ thông bình thường, kỳ thực hoa cỏ cây lá sum suê, lối nhỏ vào nhà yên tĩnh.

Dáng vẻ Tô Tiếu Lâm và Tô Duyệt Sinh cũng không hoàn toàn giống nhau, ông ta trông có vẻ hưu nhàn thoải mái, nhìn thế nào cũng giống một người hiền từ, không hề lộ rõ bản lĩnh cá nhân, đối xử với tôi vô cùng khách sáo, dặn người làm cho tôi một lý nước ép lựu tươi mới.

Ông ta một chút cũng không thay đổi sắc mặt, tôi lại cảm thấy con người ông ta sâu không lường được. Tôi thích nước lựu, điều này không ai biết, bởi vì hàng quán bên ngoài ít khi có nước lựu, Tô Duyệt Sinh biết được là vì mỗi khi tôi ngẫu hứng tự mình nấu cơm, tôi cuối cùng vẫn thường mua lựu về nhà ép nước uống. Vì sao Tô Tiếu Lâm biết, có lẽ ông ta đã điều tra về tôi thật sự cặn kẽ, dù sao tôi thiếu chút nữa đã thành hôn với con trai ông ta rồi.

Bản thân Tô Tiếu Lâm uống bạch trà, tương xứng với món điểm tâm tinh xảo, ông ta hỏi tôi: “Cô Trâu có muốn nếm thử không?”

Tôi tự nói với bản thân phải vững vàng, nhưng tôi thậm chí còn cười không nổi: “Vì sao Tô tiên sinh muốn gặp tôi“.

“Chuyện của cô Trâu, cũng do bên này tôi không xử lý tốt, kỳ thực Duyệt Sinh giống hệt tôi hồi còn trẻ, làm việc quá xúc động, cho nên dễ mắc phải sai lầm. Nó là con tôi, nếu có chỗ nào không tốt, người làm cha này cũng phải có trách nhiệm. Lần này cũng là có ý muốn nói lời xin lỗi với cô Ngưu, ngôi nhà là tôi thành tâm muốn mua, cô Trâu bán cho người khác hay bán cho tôi, đều như nhau mà. Giá cả dù cao, chúng tôi cũng đứng ở lập trường kinh doanh mà nhìn vào thôi“.

Tôi không nghĩ tới ông ta mở miệng ra sẽ là nhận lỗi với tôi, hơn nữa thái độ rất thành khẩn, tôi nói: “Không có gì, đã qua rồi“. Tôi hơi ngừng một chút, nói: “Nhà tôi sẽ không bán cho ông, bởi vì tôi không muốn có bất cứ quan hệ nào với nhà các người“.

“Cô Trâu nói không muốn có bất cứ quan hệ nào với người nhà chúng tôi, nhưng hiện giờ cô Ngưu đang mang cái thai hơn tám tuần tuổi, có vẻ như đang dự định sinh đứa nhỏ này ra... Đối với Tô gia chúng tôi mà nói, sao có thể không có quan hệ được chứ?”

Tôi bỗng chốc đứng lên, dự định rời đi, đúng lúc này, cửa bị người ta đẩy ra, Tô Duyệt Sinh đột nhiên xông tới, không biết anh từ đâu chạy tới, bước chân rất vội vàng, trên trán đầy mồ hôi, tôi vừa nhìn thấy anh liền cảm thấy trong lòng đau xót, sau buổi tối hôm đó, tôi chưa từng gặp lại anh. Bất quá thời gian mới có mấy ngày, lại tựa như đã qua mười năm rồi vậy.

Người xưa nói, một ngày không thấy như cách ba thu. Tôi không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng rời xa người mình yêu, mỗi một khắc, mỗi một giây đều dài lâu như vậy.

Tô Tiếu Lâm rõ ràng cũng không ngờ Tô Duyệt Sinh sẽ xông tới đây, không khỏi sợ run một chút. Tô Duyệt Sinh túm chặt tay tôi, nói: “Đi“.

Tôi nói: “Đừng đụng vào tôi!”

Tô Duyệt Sinh sợ run, chậm rãi buông tay tôi ra, tôi cảm thấy anh cũng không hề cảm thấy khoái trá, bởi vì tay anh đang nắm chặt thành nắm đấm, chậm rãi buông xuống dần đến bên chân. Tôi nói với Tô Tiếu Lâm: “Tôi không cần tiền, đứa nhỏ tôi nhất định sẽ sinh, ông không cần quan tâm“.

Tô Tiếu Lâm dường như thoải mái đứng lên, nói với Tô Duyệt Sinh: “Con đến rất đúng lúc, con khuyên cô Trâu đi. Ba đi tưới nước cho cây Lan“.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện