Vị trí hiện trường là một nơi cách không quá xa đô thị đông đúc, nên khi cô cùng Tiểu Văn đến nơi đã có khá nhiều người dân xung quanh hiếu kì đến xem khiến gần như cả đường vào cũng bị che mất.

"Xin mọi người tránh đường."

Ái Nhi đang bước từng bước đằng sau lưng của một nhân viên cảnh sát được bác Trịnh cử ra ngoài đón sẵn, những cái va chạm vào vai vô tình từ mọi người chen lấn khiến cô nhiều lần mém ngã. Một lúc sau mới có thể đến bên trong.

"Ũa, Doãn tiên sinh không đến cùng cháu sao?"

Giọng của bác Trịnh đang đứng cùng những nhân viên pháp chứng chụp ảnh và tìm vật được cho là có liên quan đem về xét nghiệm vân tay. Khá bất ngờ khi thấy lần này Ái Nhi lại đến hiện trường cùng pháp y cao cấp Thiết Tiểu Văn.

"Gọi thế nào anh ta cũng không ra ngoài, nên cháu đến cùng với Tiểu Văn thôi ạ."

Cô vừa cố lấy lại nhịp thở điều đặn như bình thường vừa trả lời bác Trịnh, lúc này mới để ý Tiểu Văn đã mang xong bao tay và bắt đầu bước khám nghiệm sơ bộ từ bao giờ. Cả Ái Nhi và bác Trịnh điều đến gần xem thế nào.

"Nạn nhân nữ, tuổi có lẽ từ 22 đến 25, trên người hiện rất nhiều vết thương do những vật dụng khác nhau gây ra. Môi và làn da khá khô so với nhiệt độ ở đây, hiện tượng này chắc là do mất máu quá nhiều trước khi chết.

Tiểu Văn đưa tay khám nghiệm xác nạn nhân để trợ lý pháp y ghi vào hồ sơ, đến khi vén tóc của nạn nhân ra khỏi ngực trái. Thì Ái Nhi và những người xung quanh điều biểu hiện sợ hãi khá rõ trên khuôn mặt khi nhìn vào một lỗ khoét khá rộng trên ngực nạn nhân.

"Nạn nhân không còn tim trong người, ai đó đã tự tay móc ra. Người này không thuộc chuyên môn ngành y, nên tạo ra vết thương hoàn toàn không chỉnh tề.

Lật thi nạn nằm nghiêng một hướng để tiện cho việc khám nghiệm vùng lưng thì bỗng nhiên Tiểu Văn có hành động dừng lại một chút. Đôi mắt và nét mặt xem ra đang suy nghĩ chuyện gì đó, cho đến khi Ái Nhi đưa mắt ngó xuống.

"Một phần tóc nhuộm trắng."

Tiểu Văn đang ngơ ngác thì bị ngắt ngang bởi tiếng thốt lên bất ngờ từ Ái Nhi, thực hiện tiếp tục cho xong công việc. Hoàn thành mọi thứ để đưa thông tin này thành một hồ sơ giao cho cảnh sát cũng phải đến gần buổi trưa mới hoàn thành.

"Người đẹp mang hồ sơ về đưa cho Doãn Thiên giúp anh nhé, anh phải đến bệnh viện làm thủ tục khám nghiệm lần nữa."

Tiểu Văn cũng không quên nhờ cảnh sát đưa cô về đến tận biệt thự, nói xong mới cùng trợ lý pháp y lên xe chạy đi. Từ vụ Ái Nhi bị Death bắt cóc, Doãn Thiên rất dễ nổi giận khi thấy cô tự ý đi hoặc về mà không có ai bảo vệ. Chắc chắn chuyện đó chẳng ai muốn nhìn thấy, vì bình thường gương mặt của anh đã quá lạnh lùng rồi. 

"Doãn Thiên, hồ sơ vụ án mới đây, nhưng chắc chắn có một chuyện anh sẽ không đoán ra được đâu."

Ái Nhi hí hửng cùng với bộ hồ sơ Tiểu Văn đưa trên tay bước thật nhanh đến chổ ghế sofa, nơi mà Doãn Thiên đang vắt chân uống sữa với dáng vẻ vô cùng bình thản. Đưa ánh mắt nhìn sơ qua, cô đang cố gắng khơi dậy sự tò mò của anh bằng việc giơ hồ sơ vụ án lắc qua lại trước mặt anh.

"Nạn nhân là nữ, tuổi không lớn hơn 30, trên người có dấu hiệu hành hạ đánh đập. Bị móc tim, và điều em nói anh không đoán ra được chắc chắn phần sau tóc nạn nhân cũng bị nhuộm một phần màu trắng giống như nạn nhân vụ vali dưới hồ. Phải không?"

"Không đúng, rõ ràng anh ấy không có mặt ở hiện trường cơ mà, sao lại..."

Đó là những gì Ái Nhi đang suy nghĩ trong đầu, thật sự Doãn Thiên có thể khiến đầu óc cô mong lung không thể nào giải thích được. Ngơ ngác bởi đang bị phản tác dụng, giờ người thật sự tò mò là cô, lúc này không còn gì để nói nữa nên chỉ biết cứng miệng nhìn anh.

"Sao anh lại biết rõ đến vậy?"

"Suy luận, người gây ra vụ án này cũng như vụ chiếc vali không ai khác ngoài Death cả."

Doãn Thiên có vẻ đang rất nghiêm túc về vấn đề đang nói, không đợi sự phản ứng gì từ Ái Nhi, anh lạnh lùng đứng lên từ từ bước đến tấm bảng ở gần vách. Đưa tay xoay mặt sau qua, những hình vẽ tạo thành một vòng tuần hoàn càng làm cho nét mặt cô thêm bối rối khó hiểu.

"Anh đã từng nói hung thủ có quen biết nạn nhân trong vụ án mạng chiếc vali dưới hồ và Death đã tiến hoá tâm lý biến thái, không còn tự mình ra tay gây án nữa hay sao?"

"Chính xác, nhưng anh lại đặt suy nghĩ của Death ngang tầm với những tâm lý học chung. Hắn hoàn toàn cao cấp hơn so với những tội phạm biến thái khác." Doãn Thiên nhếch môi cười giải thích.

"..."

"Death có thể tiến hoá, và cũng có thể thoái hoá tâm lý cũng như thủ đoạn. Hắn có thể tinh vi trong cách thức gây án, hoặc lại có thể vô cùng cẩu thả như kẻ mới chỉ lần đầu thực hiện phạm tội." anh cầm viên phấn đánh dấu từng chi tiết một để Ái Nhi tiện theo dõi. 

"Vậy tại sao anh lại biết hai vụ án trên là do Death làm?" cô gãi đầu thắc mắc. 

"Công khai để lại manh mối, mục đích chính là để dắt mũi, bẻ hướng suy luận của anh sang một hướng khác. Vụ án trong hồ sơ em mang về, anh chỉ đoán xem có giống vụ án tiếp theo mà Death từng thực hiện 5 năm trước hay không thôi, chỉ khác ở chổ lần này hắn lại chọn màu trắng đại diện cho mình."

"Ý anh muốn nói là, Death sẽ bắt đầu gây án có thứ tự, cách thức như lúc trước. Sự tinh vi của hắn không nằm ở chổ phi tang manh mối. Mà là ở thủ đoạn nắm bắt hướng suy nghĩ điều tra của tất cả chúng ta, để tạo ra được hung thủ trong tưởng tượng không hề có thật. Nên những cách thức gây án của hắn sẽ có khi tinh vi, nhưng cũng có lúc cẩu thả. Phải không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện