Liêm Viên dừng bước ngơ ngác quay đầu nhìn người đàn ông, cô hỏi.
"Còn chuyện gì sao?"
Lãnh Kiệt chậm rãi bước đến, đưa tay lấy hộp trang sức trên tay cô. Liêm Viên ngốc nghếch đứng không hiểu gì.
"Tôi sẽ đưa cho cô ấy." Anh lạnh lùng nói.
Lãnh Kiệt và Tô Thành vòng qua người cô rồi đi trước. Liêm Viên thở dài 1 cái, con người này có suy nghĩ thật khó đoán nha.
Liêm Viên cùng đi theo sau hai người đàn ông. Đến phòng thay đồ lãnh Kiệt ra hiệu cho Tô thành mở cửa, Tô Thành lại quay đầu nhìn cô, Liêm Viên nhướn mày nhìn lại Tô Thành, cô thật không hiểu Tô Thành muốn gì. Nhận ra ánh mắt khó hiểu của cô, Tô Thành liền sa sầm mặt, Liêm Viên lại thấy mặt Tô Thành biến đổi liền luống cuống tay chân, Tô Thành thật muốn xông lên đập vào đầu cô mấy cái.
"Nói cô mở cửa đấy, còn không mau làm?" Tô Thành đen mặt, trong lòng sớm đã đem Liêm Viên chửi cho không biết thành cái dạng gì rồi.
Liêm Viên nghe vậy, liền hiểu được, vội nói: "À vâng!" Chạy đến mở cửa, rõ ràng Lãnh Kiệt kêu anh ta mở cửa, vậy mà anh ta quay lại sai cô.
Lãnh Kiệt cau mày, Liêm Viên để anh phải đợi lâu rồi.
Liêm Viên đẩy cửa, lễ phép mời hai người đàn ông vào, cô lén nhìn Lãnh Kiệt, thấy sắc mặt người đàn ông mới vậy đã không được vui, cô bĩu môi một cái, ném cho anh một ánh nhìn khinh miệt, trong đầu thầm mắng Lãnh Kiệt đến trăm ngàn lần, đồ không có tính kiên nhẫn!
Lãnh Kiệt liếc ánh mắt sắc bén về phía Liêm Viên, cô hốt hoảng cúi đầu, không phải là anh biết cô đang nghĩ xấu về mình chứ? Nếu vậy thì cô xong đời rồi.
Lãnh Kiệt nhìn Liêm Viên đang xoắn xuýt đứng đó, vẻ mặt anh giống như lại tụt độ rồi "Cô vừa mới khinh thường tôi?"
Liêm Viên như bị nói trúng tim đen, trong lòng cô nhảy lên một cái, cô phải bày vẻ mặt vui vẻ, nếu không thì chính là tự mình nhận tội rồi: "Đâu có ạ, tôi sao dám nghĩ vậy về Lãnh Tổng cơ chứ!"
Liêm Viên ngoác miệng cười, thấy vẻ mặt của Lãnh Tổng đen như đít nồi thì lại ngoác rộng thêm tí nữa, cô cười đến vậy rồi mà mặt tên tổng tài này vẫn đen, thấy Lãnh Kiệt chuẩn bị mở miệng thì trong đầu Liêm Viên liền xuất hiện một câu nói điển hình, cô nghĩ rằng không phải anh ta định nói cái gì mà: Cô là người đầu tiên khinh thường tôi đó chứ? "Khinh thường tôi, cô là người đầu tiên!" Lãnh Kiệt không thèm nhìn cô nữa, bước chân đi vào.
Ôi cái gì thế này, thế mà lại nói thật ư? Sao nghe giống mấy câu trong phim thế? Câu nói này quả nhiên rất có sức hút. Liêm Viên vẻ mặt biến hóa lúc trắng lúc đỏ thật như tắc kè hoa, trong lòng con nai con đang không ngừng chạy loạn, lăn qua lăn lại, Liêm Viên lắc lắc đầu, véo vào má mình một cái, á! Đau quá, hơi mạnh tay rồi, cho chừa cái tội xem nhiều phim ngôn tình này.
Tô Thành đến bên cô gõ cho cô một cái vào đầu: "Dám khinh thường Lãnh tổng? Gan cô cũng to lắm."
Liêm Viên tủi thân xoa xoa cái trán đáng thương, cô làm sao biết được Lãnh Kiệt lại có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô chứ.
Vì một ánh mắt đáng sợ và câu nói của Lãnh Kiệt đã thành công khiến Liêm Viên hồn bay phách lạc, đầu óc đã sớm bay tận chín tầng mây xanh rồi, ngay cả tiếng xầm xì to nhỏ về Lãnh Kiệt của những người xung quanh trong phòng thay đồ cô cũng không nghe rõ nữa.
"Liêm Viên, mau nhìn xem kìa!" Liêm Viên chính thức hồn nhập xác khi bị cô bạn đứng cạnh đập nhẹ vào vai mình.
Liêm Viên nhìn theo tay cô ấy chỉ, thấy Lãnh Kiệt đang đứng sau lưng Kỳ Ái Linh, đeo dây chuyền nạm kim cương cho cô.
Lãnh Kiệt ghé vào tai Kỳ Ái Linh: "Rất đẹp!"
Hành động và ánh mắt muốn bao nhiêu dịu dàng liền có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu thâm tình có bấy nhiêu.
"Chỉ có trang sức anh tặng thì em đeo lên người mới đẹp!" Kỳ Ái Linh ánh mắt tràn đầy hạnh phúc nhìn Lãnh Kiệt, anh khẽ cười.
"Kỳ tiểu thư thật hạnh phúc a~!" Xung quanh đều là những lời nịnh nọt có cánh.
Thật khiến người ngoài ngưỡng mộ, Liêm Viên lần đầu thấy anh cười, ánh mắt cũng mơ màng nhìn họ.
Liêm Viên một đời không dám mơ mộng gì xa xôi, cô chỉ muốn có một người yêu thương, đùm bọc mình, cho cô một bến đỗ hạnh phúc nhất, cho cô một mái nhà, che mưa, che nắng, cho cô một lối đi, lối về, sưởi ấm trái tim cô, không ngại phong ba bão táp, đừng để cô một mình, chống chọi với cuộc sống đầy khắc nghiệt ngoài kia, vậy là đủ rồi.
"Cô bé, đến giờ tổ chức tiệc rồi, ngồi ngơ ra đó làm gì!" Liêm Viên giật mình một cái, nhìn lại thì ra là chị Lãnh Diệp Vân.
Cô ấy mặc một bộ váy dạ hội màu ngó sen trông rất nhẹ nhàng, tinh tế mà cao sang quyền quý.
Lãnh Diệp Vân khẽ cười, cô bé này lại bắt đầu thẫn thờ rồi: "Em tính không diễn mở màn? Nếu vậy chị không trả lương đâu đấy nhé!"
"Lấy, lấy, lấy chứ, chị à, chị đẹp quá!" Liêm Viên nhìn Lãnh Diệp Vân bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
"Không cần nịnh chị, mọi người trong phòng sớm rời đi rồi, còn mình em thôi đấy"
Liêm Viên đưa mắt nhìn quanh, Á, cô thật sự bị điên rồi, tất cả tại tên tổng tài đó hại cô nãy giờ cứ suy nghĩ lung tung.
"Chị Diệp Vân, chị cứ ra trước đi, em lấy đôi giày múa rồi đi sau" Liêm Viên bắt đầu cuống cuồng lục lọi mấy thùng đồ tìm giày múa.
Lãnh Diệp Vân nhìn Liêm Viên cười tủm tỉm rồi lắc đầu, cái tình làm đâu quên đó, hay thẫn thờ của Liêm Viên thật càng ngày càng nặng rồi.
Liêm Viên tìm được giày múa, thở hộc hộc chạy đến bên Lãnh Diệp Vân, cười típ mắt: "Được rồi, đi thôi chị!"
..........
Bên trong hội trường.
Liêm Viên đi vào trong cánh gà để đợi diễn mở màn, còn Lãnh Diệp Vân cầm ly rượu nho nâng làn váy dài đi giao lưu với khách, Liêm Viên nghe nói Lãnh Diệp Vân thân với Kỳ Gia, cô thấy đâu chỉ thân, mà là rất thân.
Liêm Viên ngó ra hội trường, rất to, rất rộng, phải nói là người đông như kiến, người nào cũng quần áo, váy vóc đắt tiền, ra ra vào vào, lần này Kỳ Gia tổ chức sinh nhật cho con gái rượu thật lớn rồi, cô hay đi lưu diễn cũng chưa lần nào thấy tiệc lớn như lần này, toàn người có máu mặt trong thương giới, showbiz, cả phòng từ trang trí đến bàn ghế, đều lung linh, lộng lẫy, thật như tổ chức tiệc cưới.
"Đằng Ân xin chào tất cả mọi người!" MC nổi tiếng nhất làng giải trí - Đằng Ân lên tiếng bắt đầu buổi tiệc.
Anh ta nói vài câu khiến mọi người phía dưới không ngừng cười, sau đó là mời Kỳ Ái Linh ra sân khấu, ánh đèn trần pha lê khiến Kỳ Ái Linh đã đẹp càng thêm lộng lẫy, bộ váy được đính đá lung linh do ánh sáng chiếu vào, đẹp rạng ngời, khiến bao người ngồi dưới đã không kìm được mà reo hò rồi.
Tiếp đó dĩ nhiên là lời cảm ơn của Kỳ Gia và Kỳ Ái Linh với mọi người, chính thức là những tiết mục sẽ công diễn ngày hôm nay rồi, mà Liêm Viên sẽ là người diễn trước, cô cùng bạn nhảy nam sẽ trình bày bài hát do chính Kỳ Ái Linh sáng tác cũng tự mình hát ca khúc đó.
"Liêm Viên! Mau chuẩn bị ra sân khấu!" Bạn nam diễn cùng cô vỗ vỗ vai cô.
Sao hôm nay cô lại có cảm giác rất hồi hộp như vây?
..........
"Còn chuyện gì sao?"
Lãnh Kiệt chậm rãi bước đến, đưa tay lấy hộp trang sức trên tay cô. Liêm Viên ngốc nghếch đứng không hiểu gì.
"Tôi sẽ đưa cho cô ấy." Anh lạnh lùng nói.
Lãnh Kiệt và Tô Thành vòng qua người cô rồi đi trước. Liêm Viên thở dài 1 cái, con người này có suy nghĩ thật khó đoán nha.
Liêm Viên cùng đi theo sau hai người đàn ông. Đến phòng thay đồ lãnh Kiệt ra hiệu cho Tô thành mở cửa, Tô Thành lại quay đầu nhìn cô, Liêm Viên nhướn mày nhìn lại Tô Thành, cô thật không hiểu Tô Thành muốn gì. Nhận ra ánh mắt khó hiểu của cô, Tô Thành liền sa sầm mặt, Liêm Viên lại thấy mặt Tô Thành biến đổi liền luống cuống tay chân, Tô Thành thật muốn xông lên đập vào đầu cô mấy cái.
"Nói cô mở cửa đấy, còn không mau làm?" Tô Thành đen mặt, trong lòng sớm đã đem Liêm Viên chửi cho không biết thành cái dạng gì rồi.
Liêm Viên nghe vậy, liền hiểu được, vội nói: "À vâng!" Chạy đến mở cửa, rõ ràng Lãnh Kiệt kêu anh ta mở cửa, vậy mà anh ta quay lại sai cô.
Lãnh Kiệt cau mày, Liêm Viên để anh phải đợi lâu rồi.
Liêm Viên đẩy cửa, lễ phép mời hai người đàn ông vào, cô lén nhìn Lãnh Kiệt, thấy sắc mặt người đàn ông mới vậy đã không được vui, cô bĩu môi một cái, ném cho anh một ánh nhìn khinh miệt, trong đầu thầm mắng Lãnh Kiệt đến trăm ngàn lần, đồ không có tính kiên nhẫn!
Lãnh Kiệt liếc ánh mắt sắc bén về phía Liêm Viên, cô hốt hoảng cúi đầu, không phải là anh biết cô đang nghĩ xấu về mình chứ? Nếu vậy thì cô xong đời rồi.
Lãnh Kiệt nhìn Liêm Viên đang xoắn xuýt đứng đó, vẻ mặt anh giống như lại tụt độ rồi "Cô vừa mới khinh thường tôi?"
Liêm Viên như bị nói trúng tim đen, trong lòng cô nhảy lên một cái, cô phải bày vẻ mặt vui vẻ, nếu không thì chính là tự mình nhận tội rồi: "Đâu có ạ, tôi sao dám nghĩ vậy về Lãnh Tổng cơ chứ!"
Liêm Viên ngoác miệng cười, thấy vẻ mặt của Lãnh Tổng đen như đít nồi thì lại ngoác rộng thêm tí nữa, cô cười đến vậy rồi mà mặt tên tổng tài này vẫn đen, thấy Lãnh Kiệt chuẩn bị mở miệng thì trong đầu Liêm Viên liền xuất hiện một câu nói điển hình, cô nghĩ rằng không phải anh ta định nói cái gì mà: Cô là người đầu tiên khinh thường tôi đó chứ? "Khinh thường tôi, cô là người đầu tiên!" Lãnh Kiệt không thèm nhìn cô nữa, bước chân đi vào.
Ôi cái gì thế này, thế mà lại nói thật ư? Sao nghe giống mấy câu trong phim thế? Câu nói này quả nhiên rất có sức hút. Liêm Viên vẻ mặt biến hóa lúc trắng lúc đỏ thật như tắc kè hoa, trong lòng con nai con đang không ngừng chạy loạn, lăn qua lăn lại, Liêm Viên lắc lắc đầu, véo vào má mình một cái, á! Đau quá, hơi mạnh tay rồi, cho chừa cái tội xem nhiều phim ngôn tình này.
Tô Thành đến bên cô gõ cho cô một cái vào đầu: "Dám khinh thường Lãnh tổng? Gan cô cũng to lắm."
Liêm Viên tủi thân xoa xoa cái trán đáng thương, cô làm sao biết được Lãnh Kiệt lại có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô chứ.
Vì một ánh mắt đáng sợ và câu nói của Lãnh Kiệt đã thành công khiến Liêm Viên hồn bay phách lạc, đầu óc đã sớm bay tận chín tầng mây xanh rồi, ngay cả tiếng xầm xì to nhỏ về Lãnh Kiệt của những người xung quanh trong phòng thay đồ cô cũng không nghe rõ nữa.
"Liêm Viên, mau nhìn xem kìa!" Liêm Viên chính thức hồn nhập xác khi bị cô bạn đứng cạnh đập nhẹ vào vai mình.
Liêm Viên nhìn theo tay cô ấy chỉ, thấy Lãnh Kiệt đang đứng sau lưng Kỳ Ái Linh, đeo dây chuyền nạm kim cương cho cô.
Lãnh Kiệt ghé vào tai Kỳ Ái Linh: "Rất đẹp!"
Hành động và ánh mắt muốn bao nhiêu dịu dàng liền có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu thâm tình có bấy nhiêu.
"Chỉ có trang sức anh tặng thì em đeo lên người mới đẹp!" Kỳ Ái Linh ánh mắt tràn đầy hạnh phúc nhìn Lãnh Kiệt, anh khẽ cười.
"Kỳ tiểu thư thật hạnh phúc a~!" Xung quanh đều là những lời nịnh nọt có cánh.
Thật khiến người ngoài ngưỡng mộ, Liêm Viên lần đầu thấy anh cười, ánh mắt cũng mơ màng nhìn họ.
Liêm Viên một đời không dám mơ mộng gì xa xôi, cô chỉ muốn có một người yêu thương, đùm bọc mình, cho cô một bến đỗ hạnh phúc nhất, cho cô một mái nhà, che mưa, che nắng, cho cô một lối đi, lối về, sưởi ấm trái tim cô, không ngại phong ba bão táp, đừng để cô một mình, chống chọi với cuộc sống đầy khắc nghiệt ngoài kia, vậy là đủ rồi.
"Cô bé, đến giờ tổ chức tiệc rồi, ngồi ngơ ra đó làm gì!" Liêm Viên giật mình một cái, nhìn lại thì ra là chị Lãnh Diệp Vân.
Cô ấy mặc một bộ váy dạ hội màu ngó sen trông rất nhẹ nhàng, tinh tế mà cao sang quyền quý.
Lãnh Diệp Vân khẽ cười, cô bé này lại bắt đầu thẫn thờ rồi: "Em tính không diễn mở màn? Nếu vậy chị không trả lương đâu đấy nhé!"
"Lấy, lấy, lấy chứ, chị à, chị đẹp quá!" Liêm Viên nhìn Lãnh Diệp Vân bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
"Không cần nịnh chị, mọi người trong phòng sớm rời đi rồi, còn mình em thôi đấy"
Liêm Viên đưa mắt nhìn quanh, Á, cô thật sự bị điên rồi, tất cả tại tên tổng tài đó hại cô nãy giờ cứ suy nghĩ lung tung.
"Chị Diệp Vân, chị cứ ra trước đi, em lấy đôi giày múa rồi đi sau" Liêm Viên bắt đầu cuống cuồng lục lọi mấy thùng đồ tìm giày múa.
Lãnh Diệp Vân nhìn Liêm Viên cười tủm tỉm rồi lắc đầu, cái tình làm đâu quên đó, hay thẫn thờ của Liêm Viên thật càng ngày càng nặng rồi.
Liêm Viên tìm được giày múa, thở hộc hộc chạy đến bên Lãnh Diệp Vân, cười típ mắt: "Được rồi, đi thôi chị!"
..........
Bên trong hội trường.
Liêm Viên đi vào trong cánh gà để đợi diễn mở màn, còn Lãnh Diệp Vân cầm ly rượu nho nâng làn váy dài đi giao lưu với khách, Liêm Viên nghe nói Lãnh Diệp Vân thân với Kỳ Gia, cô thấy đâu chỉ thân, mà là rất thân.
Liêm Viên ngó ra hội trường, rất to, rất rộng, phải nói là người đông như kiến, người nào cũng quần áo, váy vóc đắt tiền, ra ra vào vào, lần này Kỳ Gia tổ chức sinh nhật cho con gái rượu thật lớn rồi, cô hay đi lưu diễn cũng chưa lần nào thấy tiệc lớn như lần này, toàn người có máu mặt trong thương giới, showbiz, cả phòng từ trang trí đến bàn ghế, đều lung linh, lộng lẫy, thật như tổ chức tiệc cưới.
"Đằng Ân xin chào tất cả mọi người!" MC nổi tiếng nhất làng giải trí - Đằng Ân lên tiếng bắt đầu buổi tiệc.
Anh ta nói vài câu khiến mọi người phía dưới không ngừng cười, sau đó là mời Kỳ Ái Linh ra sân khấu, ánh đèn trần pha lê khiến Kỳ Ái Linh đã đẹp càng thêm lộng lẫy, bộ váy được đính đá lung linh do ánh sáng chiếu vào, đẹp rạng ngời, khiến bao người ngồi dưới đã không kìm được mà reo hò rồi.
Tiếp đó dĩ nhiên là lời cảm ơn của Kỳ Gia và Kỳ Ái Linh với mọi người, chính thức là những tiết mục sẽ công diễn ngày hôm nay rồi, mà Liêm Viên sẽ là người diễn trước, cô cùng bạn nhảy nam sẽ trình bày bài hát do chính Kỳ Ái Linh sáng tác cũng tự mình hát ca khúc đó.
"Liêm Viên! Mau chuẩn bị ra sân khấu!" Bạn nam diễn cùng cô vỗ vỗ vai cô.
Sao hôm nay cô lại có cảm giác rất hồi hộp như vây?
..........
Danh sách chương