Hôm nay nhà bếp canteen có món tôm mà Liêm Viên cực kì yêu thích. Triệu Manh gắp ít phần tôm của mình đưa cho Liêm Viên, cô cười đến là vui vẻ. Bốn người các cô vừa ăn vừa nói chuyện, Liêm Viên hí hửng gắp một con tôm đưa vào miệng, ngay sau đó một mùi tanh xộc thẳng lên mũi, cô lập tức nhả ra.
"Sao mùi vị tôm hôm nay lại tanh như vậy?"
Triệu Manh ngạc nhiên nói: "Mình ăn thấy vẫn như mọi khi mà."
Giang Diệu Hàm và Bối Dao cũng thấy vậy, chỉ có Liêm Viên thấy tôm hôm nay rất tanh, tanh đến mức cô buồn nôn. Bối Dao đưa khăn giấy cho cô, dạ dày Liêm Viên cuộn lên, thế nhưng cô không thể nôn ra được gì.
Giang Diệu Hàm vuốt lưng Liêm Viên rồi đưa nước cho cô uống, thực là tanh, sau đó Liêm Viên không thể ăn thêm được gì nữa, mùi vị ấy cứ quanh quẩn trong khoang miệng đến mức buổi chiều cô phải chạy vào nhà vệ sinh nôn một trận, lần này cô nôn bằng sạch thì thôi, nôn ra cả mật xanh mật vàng.
Một phen này khiến Giang Diệu Hàm cũng lo lắng theo, cô ấy sờ trán Liêm Viên rồi nói: "Hay là bà dì sắp ghé thăm cậu? Có tháng mình cũng khó chịu buồn nôn như thế đó."
Liêm Viên nghe đến hai chữ "bà dì" liến cứng người, nếu Giang Diệu Hàm không nhắc cô cũng sẽ không nghĩ tới, bà dì đã không ghé thăm cô khá lâu rồi, nếu không nhầm thì tháng trước không có, tháng trước nữa cũng không có.
Vì công việc quá nhiều, kèm theo học tập thế nên cô cứ vậy mà bỏ quên đi kỳ kinh nguyệt của mình.
Đã lâu như vậy mà không tới...
Một thoáng suy nghĩ lướt qua đầu Liêm Viên, cô lập tức lắc đầu, cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi, thế nhưng lúc Giang Diệu Hàm không để ý thì Liêm Viên lại âm thầm đặt tay lên bụng mình.
Sau khi tan học, trời cũng sắp tối, Liêm Viên để cho Giang Diệu Hàm về ký túc xá trước, cô tùy tiện viện cớ mua đồ sau đó nhanh chóng rời đi.
Đến hiệu thuốc Liêm Viên mua liền ba que thử thai, chưa ăn thịt heo cũng biết heo chạy. Liêm Viên đi đến khu trung tâm thương mại gần đó rồi vào nhà vệ sinh. Khi ngồi xuống nắp bồn cầu, cô mới phát hiện ra tay mình run lẩy bẩy, sau lưng mồ hôi chảy ra lạnh toát. Đến lúc này trái tim cô cũng không bình tĩnh nổi, mọi việc xảy ra như mơ vậy, cô còn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lâm vào hoàn cảnh này.
Nhìn que thử thai một hồi cô mới chậm chạp thử, thế mà lại hai vạch đỏ chót. Liêm Viên nhìn đến mức mắt như sắp rớt ra ngoài, có thế nào cô cũng không ngờ được đêm đó Lãnh Kiệt làm một phát liền trúng như vậy.
Rõ ràng cô còn uống thuốc tránh thai khẩn cấp ngay sau đó, mặc dù cô biết tỉ lệ mang thai khi đã uống thuốc là thấp thế nhưng cô lại thuộc bên thấp đó. Có thể nói là do thuốc đểu hay do Lãnh Kiệt khỏe mạnh đây? Cô vẫn không tin, hai cái còn lại đều mang ra thử nốt, cuối cùng vẫn là hai vạch. Liêm viên vô thức sờ bụng mình, cô mang thai mà cô không hề hay biết, đến bụng có nhô lên hay không cũng không cảm nhận được, cô trước sau đều mù mờ.
Liêm Viên cảm thấy như sắp rơi xuống vực sâu vậy, ra khỏi trung tâm thương mại nhưng cô vẫn chưa dám tin mình có thai, trong đầu cô nhảy ra vô số câu hỏi. Cô còn trẻ như vậy, lại còn đang đi học, nếu có thai cô sẽ không thể tham gia vũ đoàn nữa.
Cô cũng không biết đứa bé này khỏe mạnh hay là yếu, nghĩ vậy Liêm Viên liền đi tàu điện ngầm đến bệnh viện thành phố. Sau khi lấy số thứ tự lại đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng nghe tên cô vào khám, khám cho cô là một bác sĩ nam.
Khi nằm lên giường, bác sĩ có vẻ phát hiện cô bị căng thẳng liền nói: "Không sao đâu, cô chỉ cần nằm im là được và trả lời những câu hỏi của tôi."
Liêm Viên thấy là bác sĩ nữ thì đỡ căng thẳng hơn, những hay tay cô duỗi thẳng lại nắm chặt, cuối cùng vẫn là lo lắng.
Để cho không khí thoải mái, bác sĩ hỏi: "Phát hiện có thai khi nào?"
"Mới...vừa nãy."
Bác sĩ nghe thế liền quay lại nhìn cô, lại nhíu mày quay đi hỏi: "Cái thai của cô gần ba tháng rồi mà bây giờ cô mới biết? Có triệu chứng gì không?"
"Không có, hôm nay mới thấy buồn nôn."
"Nghén không nặng lắm, có thể thỉnh thoảng mới xuất hiện."
Nói xong lại quay đầu nhìn cô: "Cô làm nghề gì? Đang còn đi học?"
Liêm Viên nhìn lên trần nhà nói: "Tôi vừa học vừa làm, tôi là một diễn viên múa."
"Có thể vì cô là diễn viên múa, cơ thể cô tương đối gầy và nhỏ, cho nên khi có thai bụng không quá nhô lên, không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra là có thai."
Nói xong bác sĩ bảo cô ngồi lên, rồi đưa bệnh án cho cô, kèm theo hình ảnh siêu âm thai nhi. Liêm Viên nhìn hình ảnh cũng không hiểu gì.
Bác sĩ liền chỉ vào chỉ số trên kết quả rồi giải thích: "Thai nhi khỏe mạnh, phôi thai có kích thước ổn định, không có dị tật, các chỉ số đều bình thường, chỉ là cô bị ít nước ối, về cần bổ sung nhiều nước rồi tháng sau tái khám là được, đứa bé cũng đã có tim thai rồi, nếu tháng sau cô tới thì tôi sẽ cho cô nghe tim thai, đồng thời giới tính đứa bé, còn nữa, đứa bé tuy bình thường nhưng bản thân cô phải bổ sung dinh dưỡng thì đứa bé mới khỏe mạnh được."
Liêm Viên gật gật đầu sau đó đi ra khỏi bệnh viện, cô cứ đi như thế suốt dọc đường. Thậm chí cô cũng không biết bản thân mình nên đi đâu, câu nói "Em bé đã có tim thai" lại vang lên đầu cô. Mấy người đi đường nhìn thấy cô ngẩn ngơ như vậy liền không nhịn được tò mò, Liêm Viên cũng mặc kệ.
Cuối cùng đi mệt, cô dừng lại ở trạm xe bus, Liêm Viên ngồi xuống nhìn chằm chằm bệnh án. Một cơn gió lạnh ập vào người khiến cô phát run, Liêm Viên cảm thấy trên mặt mình ướt ướt, liền lấy tay lau đi, nhưng lau thế nào cũng không hết, nước mắt ồ ạt chảy ra, hóa ra là cô đã khóc từ khi rời bệnh viện rồi nhưng bản thân lại không hề hay biết, hèn gì người ta lại nhìn cô chằm chằm như thế.
Cô cũng không nhịn được nữa, trực tiếp khóc thành tiếng, tay cô ôm chặt mặt, hai vai run lên bần bật, tiếng nấc nghẹn cứ thế từ cổ họng bật ra, nghe đến nao lòng, đến nỗi bên cạnh cô có mấy người đợi xe bus cũng không dám lại gần, họ sợ bị vạ lây, nhìn cô bằng ánh mắt không biết phải làm sao.
Chính cô cũng không biết giải quyết thế nào, trong lòng là một mớ hỗn độn, xếp thế nào cũng không gọn gàng ngăn nắp. Đây có lẽ là lần thứ hai cô khóc nhiều như thế sau lần thứ nhất là mẹ và ông bà ngoại mất.
Liêm Viên không về kí túc xá, đã quá trễ giờ kí túc đóng cửa, cô cũng đã báo với mấy người ở phòng, cho nên Liêm Viên trực tiếp đi tàu điện ngầm về biệt thự nhỏ kia.
...
Tập đoàn Lãnh Thị, tầng trên cùng vẫn sáng đèn, Tô Thành đứng một bên báo cáo lịch trình ngày mai cho Lãnh Kiệt nghe, nghe xong anh không nói gì, một lúc sau Tô Thành chuẩn bị rời đi thì lại nghe Lãnh Kiệt hỏi: "Hôm nay cô ấy làm gì?"
Tô Thành nghe xong một lúc mới hiểu được anh đang nói đến ai, anh ta cười nhẹ sau đó nghiêm túc báo cáo: "Thưa ngài, Liêm tiểu thư vẫn đi học bình thường, tôi đã cho người báo với bên trường xin cho cô Liêm linh động trong việc học và làm dễ dàng hơn, cũng đã xin nhà trường đồng ý các mong muốn của cô ấy, à còn một điều, hôm nay cô Liêm đã đi bệnh viện thành phố lúc gần tối."
Lãnh Kiệt nghe đến đây lại nhíu mày: "Đi bệnh viện?"
"Vâng, còn là khoa phụ sản."
Tô Thành nói không chớp mắt, mặt cũng không chút ngại ngùng.
"Ngài có cần tôi điều tra xem cô ấy bị bệnh gì không?"
Lãnh Kiệt nhìn chằm chằm Tô Thành, ánh mắt nói lên tất cả, Tô Thành hứng khởi gật gật đầu nói to: "Vâng, tôi đã biết rồi."
Sau đó quay người đi mất.
Lãnh Kiệt nói theo sau: "Xuống lấy xe, chuẩn bị về."
"Vâng!".
Anh ngồi trên ghế, hay tay để lên bàn, cô gái này lại bị cái gì, còn vào khoa phụ sản.
"Sao mùi vị tôm hôm nay lại tanh như vậy?"
Triệu Manh ngạc nhiên nói: "Mình ăn thấy vẫn như mọi khi mà."
Giang Diệu Hàm và Bối Dao cũng thấy vậy, chỉ có Liêm Viên thấy tôm hôm nay rất tanh, tanh đến mức cô buồn nôn. Bối Dao đưa khăn giấy cho cô, dạ dày Liêm Viên cuộn lên, thế nhưng cô không thể nôn ra được gì.
Giang Diệu Hàm vuốt lưng Liêm Viên rồi đưa nước cho cô uống, thực là tanh, sau đó Liêm Viên không thể ăn thêm được gì nữa, mùi vị ấy cứ quanh quẩn trong khoang miệng đến mức buổi chiều cô phải chạy vào nhà vệ sinh nôn một trận, lần này cô nôn bằng sạch thì thôi, nôn ra cả mật xanh mật vàng.
Một phen này khiến Giang Diệu Hàm cũng lo lắng theo, cô ấy sờ trán Liêm Viên rồi nói: "Hay là bà dì sắp ghé thăm cậu? Có tháng mình cũng khó chịu buồn nôn như thế đó."
Liêm Viên nghe đến hai chữ "bà dì" liến cứng người, nếu Giang Diệu Hàm không nhắc cô cũng sẽ không nghĩ tới, bà dì đã không ghé thăm cô khá lâu rồi, nếu không nhầm thì tháng trước không có, tháng trước nữa cũng không có.
Vì công việc quá nhiều, kèm theo học tập thế nên cô cứ vậy mà bỏ quên đi kỳ kinh nguyệt của mình.
Đã lâu như vậy mà không tới...
Một thoáng suy nghĩ lướt qua đầu Liêm Viên, cô lập tức lắc đầu, cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi, thế nhưng lúc Giang Diệu Hàm không để ý thì Liêm Viên lại âm thầm đặt tay lên bụng mình.
Sau khi tan học, trời cũng sắp tối, Liêm Viên để cho Giang Diệu Hàm về ký túc xá trước, cô tùy tiện viện cớ mua đồ sau đó nhanh chóng rời đi.
Đến hiệu thuốc Liêm Viên mua liền ba que thử thai, chưa ăn thịt heo cũng biết heo chạy. Liêm Viên đi đến khu trung tâm thương mại gần đó rồi vào nhà vệ sinh. Khi ngồi xuống nắp bồn cầu, cô mới phát hiện ra tay mình run lẩy bẩy, sau lưng mồ hôi chảy ra lạnh toát. Đến lúc này trái tim cô cũng không bình tĩnh nổi, mọi việc xảy ra như mơ vậy, cô còn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lâm vào hoàn cảnh này.
Nhìn que thử thai một hồi cô mới chậm chạp thử, thế mà lại hai vạch đỏ chót. Liêm Viên nhìn đến mức mắt như sắp rớt ra ngoài, có thế nào cô cũng không ngờ được đêm đó Lãnh Kiệt làm một phát liền trúng như vậy.
Rõ ràng cô còn uống thuốc tránh thai khẩn cấp ngay sau đó, mặc dù cô biết tỉ lệ mang thai khi đã uống thuốc là thấp thế nhưng cô lại thuộc bên thấp đó. Có thể nói là do thuốc đểu hay do Lãnh Kiệt khỏe mạnh đây? Cô vẫn không tin, hai cái còn lại đều mang ra thử nốt, cuối cùng vẫn là hai vạch. Liêm viên vô thức sờ bụng mình, cô mang thai mà cô không hề hay biết, đến bụng có nhô lên hay không cũng không cảm nhận được, cô trước sau đều mù mờ.
Liêm Viên cảm thấy như sắp rơi xuống vực sâu vậy, ra khỏi trung tâm thương mại nhưng cô vẫn chưa dám tin mình có thai, trong đầu cô nhảy ra vô số câu hỏi. Cô còn trẻ như vậy, lại còn đang đi học, nếu có thai cô sẽ không thể tham gia vũ đoàn nữa.
Cô cũng không biết đứa bé này khỏe mạnh hay là yếu, nghĩ vậy Liêm Viên liền đi tàu điện ngầm đến bệnh viện thành phố. Sau khi lấy số thứ tự lại đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng nghe tên cô vào khám, khám cho cô là một bác sĩ nam.
Khi nằm lên giường, bác sĩ có vẻ phát hiện cô bị căng thẳng liền nói: "Không sao đâu, cô chỉ cần nằm im là được và trả lời những câu hỏi của tôi."
Liêm Viên thấy là bác sĩ nữ thì đỡ căng thẳng hơn, những hay tay cô duỗi thẳng lại nắm chặt, cuối cùng vẫn là lo lắng.
Để cho không khí thoải mái, bác sĩ hỏi: "Phát hiện có thai khi nào?"
"Mới...vừa nãy."
Bác sĩ nghe thế liền quay lại nhìn cô, lại nhíu mày quay đi hỏi: "Cái thai của cô gần ba tháng rồi mà bây giờ cô mới biết? Có triệu chứng gì không?"
"Không có, hôm nay mới thấy buồn nôn."
"Nghén không nặng lắm, có thể thỉnh thoảng mới xuất hiện."
Nói xong lại quay đầu nhìn cô: "Cô làm nghề gì? Đang còn đi học?"
Liêm Viên nhìn lên trần nhà nói: "Tôi vừa học vừa làm, tôi là một diễn viên múa."
"Có thể vì cô là diễn viên múa, cơ thể cô tương đối gầy và nhỏ, cho nên khi có thai bụng không quá nhô lên, không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra là có thai."
Nói xong bác sĩ bảo cô ngồi lên, rồi đưa bệnh án cho cô, kèm theo hình ảnh siêu âm thai nhi. Liêm Viên nhìn hình ảnh cũng không hiểu gì.
Bác sĩ liền chỉ vào chỉ số trên kết quả rồi giải thích: "Thai nhi khỏe mạnh, phôi thai có kích thước ổn định, không có dị tật, các chỉ số đều bình thường, chỉ là cô bị ít nước ối, về cần bổ sung nhiều nước rồi tháng sau tái khám là được, đứa bé cũng đã có tim thai rồi, nếu tháng sau cô tới thì tôi sẽ cho cô nghe tim thai, đồng thời giới tính đứa bé, còn nữa, đứa bé tuy bình thường nhưng bản thân cô phải bổ sung dinh dưỡng thì đứa bé mới khỏe mạnh được."
Liêm Viên gật gật đầu sau đó đi ra khỏi bệnh viện, cô cứ đi như thế suốt dọc đường. Thậm chí cô cũng không biết bản thân mình nên đi đâu, câu nói "Em bé đã có tim thai" lại vang lên đầu cô. Mấy người đi đường nhìn thấy cô ngẩn ngơ như vậy liền không nhịn được tò mò, Liêm Viên cũng mặc kệ.
Cuối cùng đi mệt, cô dừng lại ở trạm xe bus, Liêm Viên ngồi xuống nhìn chằm chằm bệnh án. Một cơn gió lạnh ập vào người khiến cô phát run, Liêm Viên cảm thấy trên mặt mình ướt ướt, liền lấy tay lau đi, nhưng lau thế nào cũng không hết, nước mắt ồ ạt chảy ra, hóa ra là cô đã khóc từ khi rời bệnh viện rồi nhưng bản thân lại không hề hay biết, hèn gì người ta lại nhìn cô chằm chằm như thế.
Cô cũng không nhịn được nữa, trực tiếp khóc thành tiếng, tay cô ôm chặt mặt, hai vai run lên bần bật, tiếng nấc nghẹn cứ thế từ cổ họng bật ra, nghe đến nao lòng, đến nỗi bên cạnh cô có mấy người đợi xe bus cũng không dám lại gần, họ sợ bị vạ lây, nhìn cô bằng ánh mắt không biết phải làm sao.
Chính cô cũng không biết giải quyết thế nào, trong lòng là một mớ hỗn độn, xếp thế nào cũng không gọn gàng ngăn nắp. Đây có lẽ là lần thứ hai cô khóc nhiều như thế sau lần thứ nhất là mẹ và ông bà ngoại mất.
Liêm Viên không về kí túc xá, đã quá trễ giờ kí túc đóng cửa, cô cũng đã báo với mấy người ở phòng, cho nên Liêm Viên trực tiếp đi tàu điện ngầm về biệt thự nhỏ kia.
...
Tập đoàn Lãnh Thị, tầng trên cùng vẫn sáng đèn, Tô Thành đứng một bên báo cáo lịch trình ngày mai cho Lãnh Kiệt nghe, nghe xong anh không nói gì, một lúc sau Tô Thành chuẩn bị rời đi thì lại nghe Lãnh Kiệt hỏi: "Hôm nay cô ấy làm gì?"
Tô Thành nghe xong một lúc mới hiểu được anh đang nói đến ai, anh ta cười nhẹ sau đó nghiêm túc báo cáo: "Thưa ngài, Liêm tiểu thư vẫn đi học bình thường, tôi đã cho người báo với bên trường xin cho cô Liêm linh động trong việc học và làm dễ dàng hơn, cũng đã xin nhà trường đồng ý các mong muốn của cô ấy, à còn một điều, hôm nay cô Liêm đã đi bệnh viện thành phố lúc gần tối."
Lãnh Kiệt nghe đến đây lại nhíu mày: "Đi bệnh viện?"
"Vâng, còn là khoa phụ sản."
Tô Thành nói không chớp mắt, mặt cũng không chút ngại ngùng.
"Ngài có cần tôi điều tra xem cô ấy bị bệnh gì không?"
Lãnh Kiệt nhìn chằm chằm Tô Thành, ánh mắt nói lên tất cả, Tô Thành hứng khởi gật gật đầu nói to: "Vâng, tôi đã biết rồi."
Sau đó quay người đi mất.
Lãnh Kiệt nói theo sau: "Xuống lấy xe, chuẩn bị về."
"Vâng!".
Anh ngồi trên ghế, hay tay để lên bàn, cô gái này lại bị cái gì, còn vào khoa phụ sản.
Danh sách chương