Note: Cám ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện này trong thời gian qua. Hẹn gặp các bạn ở bộ truyện sau.

Lần đầu tiên Liên Dực đứng ở sân khấu lĩnh thưởng, anh vẫn còn có chút mê mang, bởi vì anh không biết mình có thích hợp với con đường diễn viên này hay không, nhưng nếu đã lựa chọn, như vậy thì phải đi xuống một cách tốt nhất.

Nhà bà ngoại của Bạch Thần rất gần nhà của Liên Dực ở quê, khi Bạch Thần còn bé cha mẹ bận, thường thường bị vứt nuôi ở nhà bà ngoại, bà ngoại lớn tuổi không có tinh lực quản Bạch Thần, đều là Liên Dực hỗ trợ trông giúp, lúc Bạch Thần năm tuổi Liên Dực cũng đã mười hai tuổi, tiểu tử vẫn luôn đi theo phía sau anh, nói sau khi lớn lên muốn làm vợ của anh, lúc đó, người lớn đều không để ở trong lòng, nhưng mà Liên Dực tưởng thật.

Lúc Liên Dực mười chín tuổi lên đại học, Bạch Thần đã là học sinh trung học, tiểu tử có vòng bạn bè của mình, cũng không chạy theo phía sau mông anh như trước đây nữa. Liên Dực vì dỗ tiểu tử kia vui vẻ, bắt đầu đủ loại làm công việc, sau khi kiếm tiền tiêu vặt thì cho tiểu tử kia mua các loại đồ ăn vặt cùng đồ chơi, tên như ý nghĩa, vợ của mình thì mình nuôi.

Lúc Liên Dực tốt nghiệp đại học lúc, bắt đầu trở thành tộc đi làm, thỉnh thoảng có thể đi ra ngoài làm việc vặt, hoặc là làm thêm trên internet, cũng suy nghĩ xem khi nào nên mua phòng ở, rồi xách Bạch Thần đến ở cùng nhau.

“Anh ơi, hay là anh cũng đi đóng phim đi, em cảm thấy vai nam chính kia còn không đẹp trai bằng anh nữa!” Trong lúc vô tình Bạch Thần nói một câu, làm cho Liên Dực bắt đầu dao động, đầu tiên là nhân lúc có thời gian rảnh đến trường quay làm diễn viên tạm thời, sau đó bỏ việc chuyên tâm đóng phim, khi mới bắt đầu  hai năm, anh rất chật vật, thậm chí có chút hối hận bởi vì một câu nói đùa của Bạch Thần mà từ chối công việc thật vất vả mới tìm được, nhưng sau đó lại nghĩ nếu Bạch Thần hi vọng nhìn thấy, như vậy anh liền thử một chút xem sao.cloudyhiromi.wordpress.com

Anh thành công cũng không phải ngẫu nhiên, là anh chậm rãi leo lên từng bước một. Hai mươi tám tuổi anh mới bắt đầu phát triển tài năng. Từ lúc khoác áo qua đường đến ảnh đế, anh bỏ ra thời gian rất lâu, thậm chí có một quãng thời gian rất dài, bởi vì không quá tốt nên không dám liên hệ Bạch Thần. Sau khi Bạch Thần tốt nghiệp trung học, thi vào đại học mà trước kia anh học, trong lúc anh không liên hệ cậu đã có biến hóa rất lớn, thậm chí đã trở thành sinh viên đại học.

Sau khi có chút danh tiếng, anh mua một căn nhà sau đó mới đón cậu đến ở cùng nhau, dùng danh nghĩa anh trai để chăm sóc cậu.

“Em có nên bắt đầu học biểu diễn không nhỉ? Cảm giác có thể kiếm được rất nhiều tiền dễ dàng!” Bạch Thần ở nhà ăn chực uống chực nhìn thấy Liên Dực cùng nữ diễn viên diễn trên ti vi, cũng muốn trở thành một diễn viên, thế thì sau đó có phải là sẽ có cơ hội diễn cùng Liên Dực không.

Cậu đem ý nghĩ của mình nói cho Liên Dực, Liên Dực trầm mặc rất lâu, nói cho cậu biết nghề này không dễ dàng như trong tưởng tượng của cậu, nhưng mà nếu như cậu muốn làm như vậy, anh sẽ bảo vệ cậu.

Đứa nhỏ Bạch Thần này cũng coi như là do Liên Dực nuôi lớn, ngay cả cha mẹ Bạch Thần cũng đã sớm coi anh là con ruột của mình, cho nên khi họ công khai, không có nhiều sóng to gió lớn cho lắm. Cha mẹ nhà họ Bạch cũng rất thoáng, từ nhỏ Bạch Thần vẫn luôn treo Liên Dực ở ngoài miệng, nghĩ con đường này khổ cực như vậy, ngay cả cha mẹ đều không ủng hộ, vậy thì còn ai vào đây chống đỡ cho họ, cho nên, hai nhà bọn họ đều ngầm cho phép quan hệ của họ, sau khi Bạch Thần tốt nghiệp đại học, họ liền bắt đầu ở chung.

Cuộc sống riêng của minh tinh luôn bị rất nhiều người nhìn chằm chằm, cho nên hai người bọn họ cẩn thận từng li từng tí một, rất sợ bị ai phát hiện. Liên Dực biết rõ hợp đồng sẽ hạn chế tự do của một người, anh tự mình bỏ ra bảy năm mới thu được tự do, cho nên khi Bạch Thần đặt chân vào nghề này, anh liền dùng danh nghĩa mẹ mình mở một công ty, trên căn bản là để phục vụ một mình Bạch Thần, bản thân anh cũng có rất nhiều tự do, không giống các công ty đại diện khác, ăn một bữa cơm cũng bị hạn chế. Anh bảo vệ Bạch Thần khắp nơi, nhưng cũng sợ bảo vệ quá độ sẽ khiến Bạch Thần bị phế, cho nên khi cả hai cùng nhau đóng bộ phim đầu tiên, trước mặt truyền thông mắng cậu kỹ năng diễn xuất không tốt.

Lúc đó, Bạch Thần giận thật, tức giận đến mấy ngày không để ý tới anh, mỗi ngày Liên Dực phải đút các loại đồ ăn ngon, cậu mới dần dần hết giận.

Tính riêng tư của căn nhà trước kia không khá lắm, cho nên bọn họ liền cùng đi tìm một căn nhà lớn hơn căn lúc trước, tính riêng tư cũng phải tốt hơn, kết quả lúc đi mua nhà bị người ta chụp lén, vì không muốn bại lộ trước mặt người khác, thậm chí anh còn đánh Bạch Thần một quyền, Bạch Thần trẻ tuổi nóng tính, hỏa khí đang vượng, cũng biết miệng người đáng sợ, nghĩ rằng đã diễn thì phải làm cho thật, vì vậy xoay cổ tay đánh lại. Công ty địa ốc cảm thấy hai người đã làm một lần tuyên truyền miễn phí cho bọn họ, vung tay lên, dùng giá thấp nhất bán hai căn nhà ở tầng cao nhất sang trọng nhất cho bọn họ, còn tự coi mình là người hòa giải, đắc ý tới nửa năm.

Lúc Bạch Thần bị treo trên cáp, Liên Dực vẫn luôn ở sát gần đó, rất sợ cậu bị sơ xuất gì, tuy nói vài người trợ lý của cậu đều ở cách đó không xa, nhưng nếu anh không nhìn chằm chằm sẽ cảm thấy không yên lòng. Ngay khoảnh khắc Bạch Thần rơi xuống, anh cảm thấy tim mình đập hụt nửa nhịp, sau khi biết là do fan của mình gây ra, sau này không bao giờ tiếp tục công khai nói Bạch Thần không tốt, bởi vì có rất nhiều người sẽ tưởng thật, cũng tìm cách thương tổn tiểu khả ái nhà anh.

Sau khi buổi ra mắt phim tự đạo diễn của anh kết thúc, anh và Bạch Thần đồng thời lấy ra nhẫn kim cương mình tự mua, hai người đều nở nụ cười.cloudyhiromi.wordpress.com

Lễ cưới rất đơn giản, cũng mời rất ít người, cũng chỉ có người nhà mình cùng một ít bạn bè thân thiết, không có mạng che mặt, chỉ có áo đuôi én một đen một trắng, Bạch Thần đàn dương cầm, Liên Dực chậm rãi đi về phía cậu.

Yêu một người chính là một chuyện nhỏ, bọn họ cũng giống như vậy, vốn cho là sau khi công khai tình yêu sẽ phải gánh chịu mưa bom bão đạn, nhưng hiện thực tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, những người hâm mộ dồn dập chúc phúc, lần này không thắp nến, tất cả đều là reo hò hoặc là đốt pháo mừng.

“Nhân sinh đi một phần ba, còn lại hai phần ba, em có nguyện ý cùng anh cùng tiếp không?” Liên Dực quỳ một chân, cầm nhẫn trong tay đưa tới.

“Nhân sinh quá ngắn, sao không dắt tay đồng hành?” Bạch Thần cười cười, vươn tay trái ra ngoài
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện