“Cậu Trang, nơi mà chúng ta đang đứng……….hình như không có điều kiện tạo thành hiệu ứng từ trường?” Một lãnh đạo vật lý học dũng cảm đứng ra, “Tại sao lại có thể…….”
“Có lẽ là do cấu tạo và tính chất của đất ảnh hưởng.” Trang Khanh đi tới nơi mà thi thể vừa biến mất, ngẩng đầu lên nhìn, “Sẽ tìm được nguyên nhân thôi.”
Ba vị lãnh đạo đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng lại kết cấu thổ nhưỡng của mảnh đất này, nhưng dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được điều kiện cần và đủ. Cuối cùng ba người lấy điện thoại ra, vừa tìm, vừa tranh luận.
“Có nhìn thấy không, đây là thái độ nghiêm túc của học giả.” Trang Khanh nghiêng đầu nhìn Phù Ly, “Nếu như cậu có thái độ nghiêm túc nghiên cứu như vậy, thi vào đại học không còn chỉ là giấc mơ.”
“Tôi cảm thấy………” Phù Ly nuốt nước miếng, “Vẫn là năm mơ tốt hơn chút.”
“Thực sự muốn thi đại học?” Trang Khanh thấy dáng vẻ vừa mong mỏi vừa sợ hãi của cậu, nói, “Trở về tôi sẽ dạy kèm cho cậu, dù sao cậu cũng cho tôi không ít đồ tốt, coi như là phí bái sư.”
“Tôi đã sống nhiều năm như vậy, còn bái sư………..” Phù Ly có chút kích động, nhưng mà cậu cũng đã dần dần biết được nhân tình qua lại, vẫn phải giả vờ rụt rè một chút, “Như vậy có phải không được tốt lắm?”
“Đã nghe câu một chữ là thầy chưa?” Trang Khanh khom lưng chạm vào nền đất, không ngẩng đầu lên nói: “Có người dạy thì không cần phải lo lắng nữa.”
Phù ly đang muốn nói gì, thấy trên nóc nhà lại có người rơi xuống, mở ô ngọc cốt ra che trên đầu Trang Khanh, bóng người vừa mới chạm vào ô lập tức tan thành mây khói, không còn chút bóng dáng.
Ba vị lãnh đạo: ……………
Đây cũng là hiệu ứng từ trường sao?
“Cái ô của tôi có trang bị đặc thù, có thể phá hủy từ trường.” Phù Ly mở đôi mắt thật to, vẻ mặt đơn thuần vô tội, “Chúng tôi đã đi xem xét rồi, trường học không có vấn đề gì lớn, có lẽ là học sinh chịu ảnh hưởng của lời đồn, tự mình sinh ra ám ảnh tâm lý.”
Trang Khanh nhíu mày nhìn Phù Ly, khá lắm, lại còn biết ám chỉ của mình.
“Trường chúng tôi mới mời giáo sư chuyên ngành tâm lý học, sau này sẽ sắp xếp nhiều tiết học tâm lý hơn.”
“Cho mọi người mượn ô.” Phù Ly đưa ô cho ba người trước mặt, “Chúng tôi đi lên sân thượng xem thử, nhìn thấy gì cũng đừng sợ. Chiếc ô này của tôi có thể phá vỡ bất kỳ từ trường quái dị nào.”
Ba lãnh đạo trường cảm thấy buổi tối trời không mưa còn che ô thì có chút ngốc nghếch, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khẽ cười của Phù Ly, bọn họ bất giác nhận lấy cái ô. Đợi Trang Khanh và Phù Ly đi vào rồi, một vị lãnh đạo mới nói, “Ai da, chúng ta quên mất không đưa chìa khóa cho hai người họ rồi, hay là đi lên đưa chìa khóa cho bọn họ?”
“Trong phin kinh dị, người tự đưa ra quyết định, vội vàng đưa đồ, thường thường sẽ gặp phải việc lạ.” Một vị lãnh đạo khác đẩy gọng kính trên mũi, mái tóc hoa râm dưới ánh trăng tản ra ánh sáng cơ trí, “Bọn họ còn trẻ, chân cẳng còn tốt, quên mang chìa khóa có thể quay lại lấy, chúng ta một bó tuổi rồi, không cần phải tới góp vui.”
Tuy rằng hai người trẻ tuổi này luôn miệng nói gì mà hiệu ứng từ trường, kỳ thực trong lòng bọn họ cũng hiểu được, đó chỉ là câu bọn họ an ủi ba ông già này thôi. Nhất là người trẻ tuổi cười rộ lên trông xinh đẹp kia, cố ý nhét chiếc ô vào tay bọn họ, khẳng định là có ý khác.
Giảng đường 604, Phù Ly đẩy cánh cửa giáo viên ra, bên trên có một lớp bụi rất dày, quạt trần trên nóc nhà chuyển động kêu kèn kẹt, nam sinh mặc áo sơ mi trắng đang ngồi ở bàn múa bút thành văn. Sau khi viết xong, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, cười hỏi: “Anh tới rồi?”
Phù Ly không nói gì, cậu đi tới trước bàn nam sinh, trên bàn có một phong di thư.
“Em cho rằng anh sẽ không tới.” Nam sinh mặt áo sơ mi trắng đi tới bên cửa sổ đứng, quay đầu nhìn Phù Ly, “Khoảng thời gian trước em đã nhìn thấy anh về rồi.”
Biểu tình trên mặt cậu vô cùng cứng nhắc máy móc, trong hốc mắt chảy ra hai hàng lệ máu: “Năm đó chúng ta đã hứa với nhau là sẽ cùng nhảy xuống, nhưng anh không tới. Em đợi anh một năm lại một năm, anh cuối cùng cũng quay lại.”
“Anh già rồi, cũng béo rồi.”
Phù Ly cùng cậu ta đi tới bệ cửa sổ: “Những bạn học ấy cũng nhảy xuống theo cậu hả?”
Có một loại quỷ bị tình cảm, oán hận, tưởng niệm trói buộc, vĩnh viễn ở lại một nơi không thể rời đi, cho nên dân gian mới đặt cho loại quỷ này một cái tên, là phược linh.
Loại quỷ này bình thường không hề có cảm giác tồn tại, nhưng nếu có thứ gì đó kích thích tới cảm xúc của bọn họ, bọn họ sẽ một lần lại một lần lặp lại khoảnh khắc mà mình chết đi, lôi kéo những người vô tội khác cùng trầm luân, cuối cùng hóa thành oán quỷ.
Nam sinh mặc áo sơ mi trắng lắc đầu: “Bình Vĩ, tôi chỉ muốn đợi anh tới.”
“Đợi tôi tới cùng nhảy sao?” Phù Ly đẩy cánh cửa sổ mang phong cách thời kỳ suy tàn này ra, cười với nam sinh mặt sơ mi trắng bên cạnh nói, “Được thôi.”
Nam sinh mặc sơ mi trắng cũng cười lên, nụ cười như mặt trời sáng mùa xuân, ấm ám dịu dàng: “Đợi kiếp sau khi chúng ta gặp mặt, nhất định có thể quang minh chính đại ở cùng nhau, sẽ không bao giờ bị thế tục làm mệt mỏi nữa.”
Phù Ly nhìn khuôn mặt sạch sẽ của nam sinh, chậm chạp gật đầu: “Đúng thế.”
“Thật tốt.” Nam sinh mặc sơ mi trắng ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên không trung, “Ánh trăng tuy không tròn nhưng, em với anh đoàn viên rồi.” Nói xong, cậu nhảy xuống.
Phù Ly thấy thế, lập tức xoay người nhảy xuống theo.
Nam sinh mặc sơ mi trắng nhìn thấy bóng dáng cậu nhảy xuống, vươn thay khẽ nắm lấy tay cậu, từng chút từng chút biến mất trong không trung.
Lần này, không có máu tươi đổ xuống, không có thân thể vỡ nát không vẹn toàn, cũng không có âm thanh nặng nề rơi xuống đất. Gió đêm nhẹ nhàng thổi trên mặt Phù Ly, Phù Ly rơi xuống đất, quay đầu nhìn ba vị lãnh đạo đang nhìn mình, túm chặt sợi dây thừng sau lưng, “Ồ, tôi dùng dây cáp.”
Ba vị lãnh đạo: “Ha ha.”
Trang Khanh cũng nhảy từ tầng sáu xuống, không chút để ý lấy sợi dây sau lưng ra: “Tôi cũng dùng dây cáp.”
Lãnh đạo trường: “……………”
Không cần cường điệu giải thích nữa, cứ coi như bọn họ là người mù kẻ ngốc đi.
“Trường mọi người có giáo viên mới tên là Bình Vĩ không?” Phù Ly ngẩng đầu nhìn cánh cửa sổ sạch sẽ đóng chặt ở tầng sáu, cục nóng điều hòa treo bên ngoài, nhìn có vẻ như vừa được lắp đặt không lâu.
“Giáo sư tâm lý học gần nhất mà trường chúng tôi mời về tên là La Bình Vĩ.” Một vị lãnh đạo trả lời, “Ông ấy còn là học sinh tốt nghiệp hai mươi năm trước của trường chúng tôi, những năm nay ở nước ngoài lấy được thành tích rất tốt, trường của chúng tôi phải trả giá cao mới mời được ông ấy về.”
Hai mươi năm……….
Tuổi thọ con người ngắn ngủi, có thể có bao nhiêu cái hai mươi năm?
Trong phim truyền hình và tiểu thuyết của bọn họ, luôn theo đuổi tình yêu, ca tụng tình yêu, nhưng ở trước mặt tình yêu, những con người này lại lựa chọn mạng sống cùng tiền tài, đây không phải là hành vi thực mâu thuẫn sao?
Kỳ thực con người đầu thai chuyển thế quên đi những chuyện vụn vặt ở kiếp trước là rất tốt, ít nhất còn có tương lai và kỳ vọng mới, những quá khứ làm người ta tổn thương, quên đi thì quên đi, đời sau tốt nhất đừng gặp nữa.
“Tôi đề nghị mọi người có thể báo cảnh sát điều tra người này một chút, chưa biết chừng sẽ có phát hiện mới.” Phù Ly vươn tay lấy lại ô của mình.
“Cậu Phù, chuyện này….có phải là do ban nãy hồn ma đó nói gì với cậu không?” Một vị giáo sư đã nghẹn rất lâu, cuối cùng hỏi ra câu này.
“Giáo sư đang nói đùa hả, trên thế giới này làm gì có ma, huống hồ lòng người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.” Trang Khanh nhìn tay Phù Ly, “Thời đại mới phải tin tưởng khoa học, không thể tin tưởng vào mấy thứ mê tín.”
Lãnh đạo nhà trường: “…………….”
Ba người bọn họ tuy rằng cảm thấy cách nói này của Phù Ly có chút quái lạ, nhưng vẫn theo ý của Phù Ly, gọi điện cho cảnh sát. Cảnh sát điều tra suốt đêm, phát hiện trong nhà của La Bình Vĩ phát hiện rất nhiều ngôn luận linh tinh, cái gì mà lấy mạng đổi mạng, gì mà tỉnh lại đã qua một đời người.
Sau đó cảnh sát phát hiện, người tình nghi phạm tội hai mươi năm trước, có một người yêu đồng tính, người yêu đồng tính này không chịu được ánh mắt của thế tục, cho nên nhảy lầu tự sát. Bây giờ ông ta quay lại trường học, vì không biết ai nói linh tinh, lợi dụng phương pháp thôi miên tâm lý, để cho bộ phận học sinh tâm lý yếu ớt trong trường có hành vi tự sát, muốn mượn cái chết của bọn họ để thức tỉnh người yêu mình.
Chân tướng đã sớm bị chôn vùi trong miệng người đã mất, có lẽ ngay cả bản thân người đàn ông này cũng không biết, ông ta là kẻ yếu đuối hèn nhát, cho nên trước mặt cảnh sát che dấu đi sự phản bội năm đó của mình.
Sau khi làm xong việc, Trang Khanh liền kéo Phù Ly vào nhà vệ sinh.
“Tôi không đi vệ sinh.” Phù Ly có chút khó hiểu.
“Không bảo cậu đi vệ sinh.” Trang Khanh mở vòi nước ra, “Rửa tay!”
Phù Ly bất đắc dĩ nhìn anh một cái, đặt tay dưới vòi nước.
“Rửa sạch tay phải vào.” Trang Khanh nhớ tới hình ảnh ban nãy Phù Ly nhảy lầu với phược linh kia, nhíu mày nói, “Cậu ta nhảy cậu cũng nhảy, đang đóng phim chắc?”
“Tôi chỉ giúp cậu ta hoàn thành tâm nguyện thôi.” Phù Ly quay đầu nhìn Trang Khanh, “Tuổi thọ con người ngắn ngủi, thỏa mãn mong muốn của bọn họ một chút cũng có sao đâu.”
Trang Khanh xùy một tiếng không nói gì.
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Khanh: Con người rất giỏi nha.
“Có lẽ là do cấu tạo và tính chất của đất ảnh hưởng.” Trang Khanh đi tới nơi mà thi thể vừa biến mất, ngẩng đầu lên nhìn, “Sẽ tìm được nguyên nhân thôi.”
Ba vị lãnh đạo đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng lại kết cấu thổ nhưỡng của mảnh đất này, nhưng dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được điều kiện cần và đủ. Cuối cùng ba người lấy điện thoại ra, vừa tìm, vừa tranh luận.
“Có nhìn thấy không, đây là thái độ nghiêm túc của học giả.” Trang Khanh nghiêng đầu nhìn Phù Ly, “Nếu như cậu có thái độ nghiêm túc nghiên cứu như vậy, thi vào đại học không còn chỉ là giấc mơ.”
“Tôi cảm thấy………” Phù Ly nuốt nước miếng, “Vẫn là năm mơ tốt hơn chút.”
“Thực sự muốn thi đại học?” Trang Khanh thấy dáng vẻ vừa mong mỏi vừa sợ hãi của cậu, nói, “Trở về tôi sẽ dạy kèm cho cậu, dù sao cậu cũng cho tôi không ít đồ tốt, coi như là phí bái sư.”
“Tôi đã sống nhiều năm như vậy, còn bái sư………..” Phù Ly có chút kích động, nhưng mà cậu cũng đã dần dần biết được nhân tình qua lại, vẫn phải giả vờ rụt rè một chút, “Như vậy có phải không được tốt lắm?”
“Đã nghe câu một chữ là thầy chưa?” Trang Khanh khom lưng chạm vào nền đất, không ngẩng đầu lên nói: “Có người dạy thì không cần phải lo lắng nữa.”
Phù ly đang muốn nói gì, thấy trên nóc nhà lại có người rơi xuống, mở ô ngọc cốt ra che trên đầu Trang Khanh, bóng người vừa mới chạm vào ô lập tức tan thành mây khói, không còn chút bóng dáng.
Ba vị lãnh đạo: ……………
Đây cũng là hiệu ứng từ trường sao?
“Cái ô của tôi có trang bị đặc thù, có thể phá hủy từ trường.” Phù Ly mở đôi mắt thật to, vẻ mặt đơn thuần vô tội, “Chúng tôi đã đi xem xét rồi, trường học không có vấn đề gì lớn, có lẽ là học sinh chịu ảnh hưởng của lời đồn, tự mình sinh ra ám ảnh tâm lý.”
Trang Khanh nhíu mày nhìn Phù Ly, khá lắm, lại còn biết ám chỉ của mình.
“Trường chúng tôi mới mời giáo sư chuyên ngành tâm lý học, sau này sẽ sắp xếp nhiều tiết học tâm lý hơn.”
“Cho mọi người mượn ô.” Phù Ly đưa ô cho ba người trước mặt, “Chúng tôi đi lên sân thượng xem thử, nhìn thấy gì cũng đừng sợ. Chiếc ô này của tôi có thể phá vỡ bất kỳ từ trường quái dị nào.”
Ba lãnh đạo trường cảm thấy buổi tối trời không mưa còn che ô thì có chút ngốc nghếch, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khẽ cười của Phù Ly, bọn họ bất giác nhận lấy cái ô. Đợi Trang Khanh và Phù Ly đi vào rồi, một vị lãnh đạo mới nói, “Ai da, chúng ta quên mất không đưa chìa khóa cho hai người họ rồi, hay là đi lên đưa chìa khóa cho bọn họ?”
“Trong phin kinh dị, người tự đưa ra quyết định, vội vàng đưa đồ, thường thường sẽ gặp phải việc lạ.” Một vị lãnh đạo khác đẩy gọng kính trên mũi, mái tóc hoa râm dưới ánh trăng tản ra ánh sáng cơ trí, “Bọn họ còn trẻ, chân cẳng còn tốt, quên mang chìa khóa có thể quay lại lấy, chúng ta một bó tuổi rồi, không cần phải tới góp vui.”
Tuy rằng hai người trẻ tuổi này luôn miệng nói gì mà hiệu ứng từ trường, kỳ thực trong lòng bọn họ cũng hiểu được, đó chỉ là câu bọn họ an ủi ba ông già này thôi. Nhất là người trẻ tuổi cười rộ lên trông xinh đẹp kia, cố ý nhét chiếc ô vào tay bọn họ, khẳng định là có ý khác.
Giảng đường 604, Phù Ly đẩy cánh cửa giáo viên ra, bên trên có một lớp bụi rất dày, quạt trần trên nóc nhà chuyển động kêu kèn kẹt, nam sinh mặc áo sơ mi trắng đang ngồi ở bàn múa bút thành văn. Sau khi viết xong, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, cười hỏi: “Anh tới rồi?”
Phù Ly không nói gì, cậu đi tới trước bàn nam sinh, trên bàn có một phong di thư.
“Em cho rằng anh sẽ không tới.” Nam sinh mặt áo sơ mi trắng đi tới bên cửa sổ đứng, quay đầu nhìn Phù Ly, “Khoảng thời gian trước em đã nhìn thấy anh về rồi.”
Biểu tình trên mặt cậu vô cùng cứng nhắc máy móc, trong hốc mắt chảy ra hai hàng lệ máu: “Năm đó chúng ta đã hứa với nhau là sẽ cùng nhảy xuống, nhưng anh không tới. Em đợi anh một năm lại một năm, anh cuối cùng cũng quay lại.”
“Anh già rồi, cũng béo rồi.”
Phù Ly cùng cậu ta đi tới bệ cửa sổ: “Những bạn học ấy cũng nhảy xuống theo cậu hả?”
Có một loại quỷ bị tình cảm, oán hận, tưởng niệm trói buộc, vĩnh viễn ở lại một nơi không thể rời đi, cho nên dân gian mới đặt cho loại quỷ này một cái tên, là phược linh.
Loại quỷ này bình thường không hề có cảm giác tồn tại, nhưng nếu có thứ gì đó kích thích tới cảm xúc của bọn họ, bọn họ sẽ một lần lại một lần lặp lại khoảnh khắc mà mình chết đi, lôi kéo những người vô tội khác cùng trầm luân, cuối cùng hóa thành oán quỷ.
Nam sinh mặc áo sơ mi trắng lắc đầu: “Bình Vĩ, tôi chỉ muốn đợi anh tới.”
“Đợi tôi tới cùng nhảy sao?” Phù Ly đẩy cánh cửa sổ mang phong cách thời kỳ suy tàn này ra, cười với nam sinh mặt sơ mi trắng bên cạnh nói, “Được thôi.”
Nam sinh mặc sơ mi trắng cũng cười lên, nụ cười như mặt trời sáng mùa xuân, ấm ám dịu dàng: “Đợi kiếp sau khi chúng ta gặp mặt, nhất định có thể quang minh chính đại ở cùng nhau, sẽ không bao giờ bị thế tục làm mệt mỏi nữa.”
Phù Ly nhìn khuôn mặt sạch sẽ của nam sinh, chậm chạp gật đầu: “Đúng thế.”
“Thật tốt.” Nam sinh mặc sơ mi trắng ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên không trung, “Ánh trăng tuy không tròn nhưng, em với anh đoàn viên rồi.” Nói xong, cậu nhảy xuống.
Phù Ly thấy thế, lập tức xoay người nhảy xuống theo.
Nam sinh mặc sơ mi trắng nhìn thấy bóng dáng cậu nhảy xuống, vươn thay khẽ nắm lấy tay cậu, từng chút từng chút biến mất trong không trung.
Lần này, không có máu tươi đổ xuống, không có thân thể vỡ nát không vẹn toàn, cũng không có âm thanh nặng nề rơi xuống đất. Gió đêm nhẹ nhàng thổi trên mặt Phù Ly, Phù Ly rơi xuống đất, quay đầu nhìn ba vị lãnh đạo đang nhìn mình, túm chặt sợi dây thừng sau lưng, “Ồ, tôi dùng dây cáp.”
Ba vị lãnh đạo: “Ha ha.”
Trang Khanh cũng nhảy từ tầng sáu xuống, không chút để ý lấy sợi dây sau lưng ra: “Tôi cũng dùng dây cáp.”
Lãnh đạo trường: “……………”
Không cần cường điệu giải thích nữa, cứ coi như bọn họ là người mù kẻ ngốc đi.
“Trường mọi người có giáo viên mới tên là Bình Vĩ không?” Phù Ly ngẩng đầu nhìn cánh cửa sổ sạch sẽ đóng chặt ở tầng sáu, cục nóng điều hòa treo bên ngoài, nhìn có vẻ như vừa được lắp đặt không lâu.
“Giáo sư tâm lý học gần nhất mà trường chúng tôi mời về tên là La Bình Vĩ.” Một vị lãnh đạo trả lời, “Ông ấy còn là học sinh tốt nghiệp hai mươi năm trước của trường chúng tôi, những năm nay ở nước ngoài lấy được thành tích rất tốt, trường của chúng tôi phải trả giá cao mới mời được ông ấy về.”
Hai mươi năm……….
Tuổi thọ con người ngắn ngủi, có thể có bao nhiêu cái hai mươi năm?
Trong phim truyền hình và tiểu thuyết của bọn họ, luôn theo đuổi tình yêu, ca tụng tình yêu, nhưng ở trước mặt tình yêu, những con người này lại lựa chọn mạng sống cùng tiền tài, đây không phải là hành vi thực mâu thuẫn sao?
Kỳ thực con người đầu thai chuyển thế quên đi những chuyện vụn vặt ở kiếp trước là rất tốt, ít nhất còn có tương lai và kỳ vọng mới, những quá khứ làm người ta tổn thương, quên đi thì quên đi, đời sau tốt nhất đừng gặp nữa.
“Tôi đề nghị mọi người có thể báo cảnh sát điều tra người này một chút, chưa biết chừng sẽ có phát hiện mới.” Phù Ly vươn tay lấy lại ô của mình.
“Cậu Phù, chuyện này….có phải là do ban nãy hồn ma đó nói gì với cậu không?” Một vị giáo sư đã nghẹn rất lâu, cuối cùng hỏi ra câu này.
“Giáo sư đang nói đùa hả, trên thế giới này làm gì có ma, huống hồ lòng người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.” Trang Khanh nhìn tay Phù Ly, “Thời đại mới phải tin tưởng khoa học, không thể tin tưởng vào mấy thứ mê tín.”
Lãnh đạo nhà trường: “…………….”
Ba người bọn họ tuy rằng cảm thấy cách nói này của Phù Ly có chút quái lạ, nhưng vẫn theo ý của Phù Ly, gọi điện cho cảnh sát. Cảnh sát điều tra suốt đêm, phát hiện trong nhà của La Bình Vĩ phát hiện rất nhiều ngôn luận linh tinh, cái gì mà lấy mạng đổi mạng, gì mà tỉnh lại đã qua một đời người.
Sau đó cảnh sát phát hiện, người tình nghi phạm tội hai mươi năm trước, có một người yêu đồng tính, người yêu đồng tính này không chịu được ánh mắt của thế tục, cho nên nhảy lầu tự sát. Bây giờ ông ta quay lại trường học, vì không biết ai nói linh tinh, lợi dụng phương pháp thôi miên tâm lý, để cho bộ phận học sinh tâm lý yếu ớt trong trường có hành vi tự sát, muốn mượn cái chết của bọn họ để thức tỉnh người yêu mình.
Chân tướng đã sớm bị chôn vùi trong miệng người đã mất, có lẽ ngay cả bản thân người đàn ông này cũng không biết, ông ta là kẻ yếu đuối hèn nhát, cho nên trước mặt cảnh sát che dấu đi sự phản bội năm đó của mình.
Sau khi làm xong việc, Trang Khanh liền kéo Phù Ly vào nhà vệ sinh.
“Tôi không đi vệ sinh.” Phù Ly có chút khó hiểu.
“Không bảo cậu đi vệ sinh.” Trang Khanh mở vòi nước ra, “Rửa tay!”
Phù Ly bất đắc dĩ nhìn anh một cái, đặt tay dưới vòi nước.
“Rửa sạch tay phải vào.” Trang Khanh nhớ tới hình ảnh ban nãy Phù Ly nhảy lầu với phược linh kia, nhíu mày nói, “Cậu ta nhảy cậu cũng nhảy, đang đóng phim chắc?”
“Tôi chỉ giúp cậu ta hoàn thành tâm nguyện thôi.” Phù Ly quay đầu nhìn Trang Khanh, “Tuổi thọ con người ngắn ngủi, thỏa mãn mong muốn của bọn họ một chút cũng có sao đâu.”
Trang Khanh xùy một tiếng không nói gì.
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Khanh: Con người rất giỏi nha.
Danh sách chương