Trong giây phút sét đánh xuống, tất cả mọi người kinh ngạc tới ngây người, dường như thấy được ngày tận thế.
Trang Khanh ném thần kiếm trong tay đi, cố gắng ngăn cản sét đánh xuống. Nhưng kiếm của anh chặn được tia sét thứ nhất lại không chặn được tia sét thứ hai. Dưới tình huống cấp bách, anh nhét con thỏ máu me nhầy nhụa vào trong ngực.
Tia sét càng ngày càng gần, khi gần đánh vào người Trang Khanh, tia sét phân thành hai, một nửa đánh vào người Trang Khanh, một nửa đánh vào trên người Thanh Diễn đang nằm dưới đất không hề nhúc nhích.
Sét đánh lên người Trang Khanh, anh kêu lên một tiếng, cong người gần như ôm lấy con thỏ nhỏ trong lòng che chở cho cậu, "Cậu đừng lộn xộn, tôi là con của thiên đạo, cậu không phải." Trang Khanh túm chặt lấy Phù Ly, tụ linh khí vào đôi mắt, thị lực xuyên thấu nước biển đen nghịt, thấy được trời cao bên trên. Nơi đó mây đen cuồn cuộn, ánh chớp chợt lóe, dường như có sấm sét mới đang chuẩn bị đánh xuống.
"Đợi trở về rồi, không chỉ không cho cậu lương tháng này mà lương cả năm cũng không có đâu." Trang Khanh túm lấy hai tai thỏ, lạnh lùng nói, "Đừng có đạp lung tung, ngồi cẩn thận cho tôi, nếu không tôi sẽ phê lên hồ sơ của cậu là không đạt yêu cầu."
Cách hai người không xa, Thanh Diễn đang đau đớn vùng vẫy, nhưng Thanh Long bốn phía sợ sấm sét cũng không ai dám lên trên.
Tia sét thứ ba đánh xuống, dường như nhỏ hơn ban nãy rất nhiều, khí thế cũng có phần yếu bớt, so với thiên lôi đánh xuống người Ngu Cường thì hoàn toàn khác biệt giống như so sánh chân voi và đầu kim tiêm. Nhưng dù vậy lực lượng ẩn chứa trong thiên lôi cũng làm cho người ta có chút sợ hãi.
Thiên lôi liên tục đánh xuống chín lần, mỗi lần đều phân thành hai, một nửa đánh vào người Trang Khanh, một nửa đánh lên người Thanh Diễn. Nửa người dưới của Thanh Diễn gần như bị sét thiêu trụi, không thể kêu lên một tiếng nào nữa.
Trang Khanh kéo Phù Ly trong ngực ra, quẳng sang một bên, trên khuôn mặt tái nhợt tất cả đều là mồ hôi. Anh lung lay thân thể, cười lạnh với Phù Ly: "Kiếp trước có lẽ tôi đã nợ cậu gì rồi."
Nếu không tại sao đầu óc lại điên khùng ôm cậu ta vào trong lòng bảo vệ?
Tộc trưởng tộc Thanh Long nhìn thấy Thanh Diễn đang run rẩy thở hổn hển, ánh mắt ngẩng đầu nhìn trời tràn ngập sợ hãi. Ông hóa thành hình người, đi tới trước mặt Phù Ly, vươn đôi tay run rẩy ra hành lễ: "Chuyện ngày hôm nay, là do tộc Thanh Long mà ra, Thanh Diễn trọng thương, thiên đạo đại nộ, nếu như Phù đạo hữu tiếp nếu như tiếp tục đánh nữa, đối với cả hai bên đều không phải chuyện tốt, mong rằng Phù đạo hữu giơ cao đánh khẽ."
"Tộc trưởng!" Những Thanh Long khác thấy tộc trưởng cúi đầu trước Trang Khanh và Phù Ly, trên mặt đều hiện lên vẻ không cam lòng.
"Đều im miệng hết đi!"
Người quát đám Thanh Long không phải là tộc trưởng mà là đại trưởng lão đã một nghìn chín trăm năm chưa từng xuất quan. Tóc ông bạc trắng, dáng vẻ già nua, không cần những Thanh Long khác tới đỡ, ông run rẩy đi tới trước mặt con thỏ lông vẫn còn sắc đỏ, cúi người thật sâu, vẻ hoảng sợ trên mặt gần như không thể che giấu được: "Tiểu bối vô lễ, làm tiền bối tức giận, xin tiền bối hãy thứ tội."
"Đại trưởng lão?" Tộc trưởng tộc Thanh Long không ngờ rằng đại trưởng lão sẽ ra đây, nét ngạc nhiên trên mặt không thể che dấu, "Tại sao người lại ra đây?"
Năm đó tộc Thanh Long bọn họ xảy ra tranh chấp với yêu tu ở Vị Thủy, thiên lý truyền âm nói không đánh lại nổi đối phương, cho nên trong tộc lại cử mấy tộc nhân đi trợ giúp, những Thanh Long này vừa đi, không chỉ không cứu được tộc nhân, mà còn kẻ chết kẻ bị thương. Trải qua sự kiện kia còn có thể sống tới giờ, cũng chỉ còn một con rồng là đại trưởng lão mà thôi.
Đại trưởng lão không nguyện ý nhắc tới chuyện năm đó trước mặt bọn họ, nhưng lại thêm một điều trong tộc huấn, bảo bọn họ không được trêu chọc những yêu tu thoạt nhìn nhỏ bé nhưng lá gan lại rất lớn. Tộc trưởng quay đầu nhìn con thỏ đang nằm trên đất, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
"Ông là ai?" Phù Ly hóa thân thành hình người, vươn tay đỡ lấy Trang Khanh, bị Trang Khanh ghét bỏ đẩy ra, cậu lại vươn tay ra đỡ, Trang Khanh liếc mắt nhìn cậu không nói lời nào, chẳng qua không đẩy Phù Ly ra nữa.
Đại trưởng lão nhìn người thanh niên này mấy lần, lại nhớ tới chuyện xảy ra từ một nghìn chín trăm năm trước. Khi đó ông kiêu ngạo, tuy rằng còn chưa trải qua lần lột xác cuối cùng, nhưng ỷ vào mình là con rồng trẻ tuổi xuất sắc nhất, đi theo những con rồng khác đi "Ngăn chặn kẻ thù bên ngoài".
Nhưng bọn họ vừa tới nơi, căn bản còn chưa nhìn rõ dáng vẻ kẻ thù, đã bị đánh cho quay cuồng, sau từng trận sấm sét qua đi, kẻ thù biến mất, mà bọn họ cũng thương tích nặng nề. Ngay sau khi bọn họ nghĩ rằng mọi chuyện đã qua rồi, một con thỏ yêu từ trong bụi cỏ nhảy ra, có con rồng tâm tình không tốt, liền chế nhạo con thỏ yêu này mấy tiếng, ai ngờ rằng con thỏ này lại vô cùng hung tàn, đánh rất tàn ác, giống như muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận.
Đường đường long tộc, trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày thua trong tay một con thỏ, nghe tiếng kêu thảm thiết của tộc nhân, đại trưởng lão tuổi còn nhỏ sợ tới mức toàn thân phát run, chỉ có cận kề với cái chết mới biết rằng bản thân mình sợ hãi chết tới mức nào.
"Ngươi.........." Lưỡi kiếm lạnh như băng đặt trên cổ ông, trước mặt ông là một thiếu niên ước chừng chỉ mười tám tuổi, trên người cậu mặc cẩm bào trắng, cẩm bào trắng đã dính toàn máu rồng, giống như hồng mai nở rộ trong tuyết, vô cùng diễm lệ.
"Ta không giết trẻ con." Thiếu niên thu thanh kiếm về, vung tay đánh nát sừng của ông, "Cút đi."
Chờ khi ông tỉnh táo lại, trên sông Vị Thủy đã phơi đầy thi thể tộc Thanh Long. Ông kích động bay lên không trung, phát hiện hạ du sông Vị Thủy trôi đầy thi thể người và động vật, có trẻ con đang ngồi trong chậu lớn tiếng gào khóc, còn có người phụ nữ đang trôi trên sông, tay vẫn còn ôm đứa nhỏ.
Tiếng khóc và oán hận truyền tới tận chân trời, ông trốn ở trong tầng mây, nhìn thấy một bà lão phẫn hận chỉ vào không trung, toàn thân đầy oán khí.
"Ông trời à, ông không mở mắt ra mà nhìn xem!"
Bà lão nhảy vào trong sông đầy thi thể đang trôi, đôi mắt tràn đầy oán hận kia, cho tới khi nước sông vượt qua đầu của bà, bà cũng không hề nhắm mắt lại.
"Chuyện năm đó, tộc Thanh Long sai hoàn toàn, cho nên tộc Thanh Long của ta thiệt hại hai mươi sáu mạng rồng ở trên sông, tộc Thanh Long cũng không dám oán hận." Đại trưởng lão cười khổ, "Năm đó nếu như không phải tiền bối giơ cao đánh khẽ, tại hạ có lẽ cũng đã tận mệnh trên sông rồi."
Ân oán sinh tử, tình huống lúc đó ông cũng không rõ ràng. Sau khi trở lại Long Cung, nhớ tới con sông đầy thi thể kia, ánh mắt oán hận của bà lão, từ đó ông không bao giờ ra khỏi Long Cung nữa.
"Là ông." Phù Ly nhớ tới con rồng non run rẩy năm đó, lại nhìn đại trưởng lão tuổi già sức yếu trước mặt: "Bình thường ít làm điều ác thôi, bằng không sẽ chóng già."
"Ngươi!" Một Thanh Long muốn phản bác lại, nhưng lại bi đại trưởng lão ngăn cản.
"Tiền bối!" Đại trưởng lão cúi lạy Phù Ly thật sâu, "Tại hạ không biết dạy dỗ tiểu bối, là lỗi của tại hạ. Chuyện năm ấy đã qua hai nghìn năm, mong rằng tiền bối hãy bỏ qua."
Cánh tay Trang Khanh bị Phù Ly túm có chút đau, nhưng cậu không hề nói ra một lời nào.
"Hôm nay Thanh Diễn đã chịu giáo huấn, là do hắn gieo gió gặt bão. Nhưng hiện nay thiên đạo ưu ái con người, sao có thể dung túng cho tiền bối đại khai sát giới?" Khuôn mặt già nua của đại tộc trưởng lộ ra khổ sở, "Bây giờ tại hạ lập lời thề, thiên đạo làm chứng, nếu như long tộc tính kế tiền bối một lần nữa, không cần tiền bối động thử, tại hạ sẽ tự tay khiển trách. Nếu như trái với lời thề thì hãy để ta chịu cực hình cửu lôi khôi phi."
Phù Ly cười lạnh một tiếng: "Long tộc của ngươi chẳng qua chỉ chết hai mươi sáu con rồng, vậy cả mấy chục triệu sinh linh lưu vực Vị Hà thì sao, ai bồi thường cho bọn họ?"
"Tiền bối.........."
"Thu lại cái bộ dạng giả nhân giả nghĩa của ông đi." Phù Ly dùng quạt đỏ chỉ vào đại trưởng lão, "Đừng để tôi nhìn thấy bất cứ người nào trong tộc Thanh Long nữa." Cậu cúi đầu nhìn Trang Khanh sắc mặt trắng bệch, cũng không có lòng nào tốn lời với tộc Thanh Long nữa, nói với Trang Khanh: "Anh đợi tôi một chút."
Cậu đi tới bên cạnh Thanh Diễn, Thanh Diễn hấp hối nhìn thấy cậu, thân rồng to lớn run rẩy.
"Phì." Phù Ly bước qua người hắn, nhặt thanh kiếm đã bị sét đánh cháy đen lên, quay đầu đi về bên người Trang Khanh: "Chúng ta đi thôi."
Cậu kéo cánh tay Trang Khanh, bay ra khỏi Long Cung.
"Đại trưởng lão, lẽ nào cứ để bọn họ đi như vậy sao." Một Thanh Long không cam lòng nói, "Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, tộc Thanh Long chúng ta còn mặt mũi gì nữa."
"Chuyện ngày hôm nay, không ai được nói ra ngoài." Trưởng lão cúi đầu nhìn Thanh Diễn đang nằm dưới đất, "Các ngươi dẫn hắn vào trong trị thương, sau này không có mệnh lệnh của ta, Thanh Diễn không được bước ra khỏi Long Cung nửa bước."
"Đại trưởng lão." Tộc trưởng gọi đại trưởng lão lại, "Yêu tu tên là Phù Ly kia, rốt cuộc là có lai lịch thế nào."
"Ta không thể nhìn thấu tu vi của hắn." Đại trưởng lão nói ra chuyện mất mặt xấu hổ này, "Năm đó ở bên bờ Vị Hà, đáng lẽ ta đã mất mạng dưới kiếm của hắn nhưng hắn đã tha cho ta một mạng. Từ lần đó trở đi, tộc Thanh Long của chúng ta đã tổn hại bao nhiêu? Bây giờ trong tộc chúng ta còn bao nhiêu người, còn có thể chịu được tổn hại nữa sao?"
Tộc trưởng im lặng, ông nhìn Thanh Diễn đã ngất đi, lắc đầu thở dài nói: "Năm ấy chúng ta không nên để Thanh Diễn có suy nghĩ làm rồng quốc vận, nếu như không có những chuyện năm đó, cũng sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ."
Đại trưởng lão im lặng một khắc, trên mặt lộ ra biểu tình trầm tư.
"Anh vẫn ổn chứ?" Phù Ly kéo Trang Khanh ra khỏi biển, thấy toàn thân anh đều có vết bỏng, áo sơ mi và áo vest hàng hiệu rách tung tóe, da thịt sau lưng đều bị rách ra, có một vài chỗ đã bị sét đánh cháy đen.
"Không chết được." Trang Khanh cúi đầu nhìn tây trang rách nát trên người mình, "Bộ này là sản phẩm cao cấp mới nhất mùa thu năm nay, tôi vốn định mặc bộ này đi tham dự tiệc từ thiện."
"Trên người đã bị thương thế này rồi, còn quan tâm quần áo gì." Phù Ly lấy từ trong túi Càn Khôn ra một chiếc thuyền to bằng bàn tay, quăng chiếc thuyền lên mặt biển, chiếc thuyền biến thành một chiếc thuyền hoa xinh đẹp, bên trong còn có ghế dựa thậm chí còn có cả giường đệm.
"Anh lên giường nằm đi." Phù Ly mang Trang Khanh lên thuyền hoa, Trang Khanh nghi ngờ nhìn Phù Ly: "Cậu muốn làm gì?"
"Còn có thể làm gì?" Phù Ly dìu Trang Khanh tới bên giường, xé quần áo trên người anh, lộ ra cơ bắp cùng lưng.
"Phù Ly!" Trang Khanh đẩy Phù Ly ra, ngồi dậy nói: "Cậu điên à?"
"Đừng ồn, ngoan ngoãn nằm xuống đây." Phù Ly vỗ vỗ đầu Trang Khanh, ấn anh lại giường, lấy trong túi Càn Khôn ra một lọ thuốc, "Anh bị thương rất nặng." Bôi thuốc lên miệng vết thương, thuốc mang theo một cảm giác mát lạnh thoải mái, Trang Khanh nằm trên giường không cử động.
Miệng vết thương quá nhiều quá sâu, một lọ thuốc mỡ căn bản không đủ dùng, Phù Ly lại lấy ra thêm một lọ: "Ban nãy cảm ơn anh." Cậu là một yêu quái sống hơn bốn nghìn năm, lại để cho một con rồng chưa thành niên bảo vệ, điều này làm cho cậu vừa cảm động vừa ngại ngùng.
"Tôi cũng không định cứu cậu." Trang Khanh hừ lạnh, "Nhưng nếu như để người khác biết, nhân viên của ban quản lý lại bị thiên lôi đánh chết, tôi không làm nổi người."
Sau lưng, cổ, cánh tay đều được bôi đầy thuốc, những linh dược này không biết dùng loại thảo dược nào chế thành, bôi lên không bao lâu vết thương đã bắt đầu khép miệng, Phù Ly khẽ vỗ lên mông Trang Khanh, "Nào, cởi quần."
Trang Khanh đột nhiên quay đầu lại trừng cậu.
"Sao thế?" Phù Ly bị Trang Khanh trừng có chút khó hiểu, "Khi anh biến thành rồng cũng có mặc quần áo đâu, tại sao lại xấu hổ như thế?"
"Phù lão yêu, có phải cậu đã quên rằng trên người tôi có một nửa huyết mạch con người không?" Trang Khanh cắn răng nói, "Con người chúng tôi không có thói quen cởi quần áo trước mặt người khác!"
"Vậy anh che phía trước, tôi giúp bôi thuốc ở mông." Phù Ly lấy ra bình thuốc thứ ba, "Phía trước anh tự bôi."
"Cút!" Trang Khanh không thể nhịn nổi nữa, vươn tay giành lấy bình thuốc cao trong tay Phù Ly, "Tôi tự bôi!"
"Được, được, được, anh là lão đại cũng chính là ân nhân của tôi, anh nói thì đúng." Phù Ly để thêm một bình thuốc cao nữa vào trong tay Trang Khanh, đứng dậy buông rèm xuống, đứng ở bên ngoài nói, "Tôi đợi anh ở bên ngoài nhé."
Trang Khanh nhìn thấy bóng người bên ngoài rèm, chậm rãi cởi quần, bên trên đã máu thịt lẫn lộn, mang theo mùi máu tươi khó ngửi. Mặt anh không chút biến sắc tẩy sạch máu trên đùi, từng chút từng chút bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương, "Phù Ly, cậu nói đúng."
Bóng người bên ngoài cử động: "Cái gì?"
"Có lẽ cậu thực sự không phải là một con thỏ bình thường. Trang Khanh nghĩ tới Phù Ly suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, thú văn màu vàng trên mặt, còn có hình ảnh tàn nhẫn cắn máu thịt của Thanh Diễn, anh cau mày nhanh chóng bôi thuốc xong cho mình, dùng vảy rồng bản thể trên người biến ra một bộ quần áo, vén rèm lên đi ra ngoài.
"Tôi còn quên một chuyện rất quan trọng." Anh biến trong không khí ra một bàn chải và một lọ kem đánh răng, "Đánh răng!"
Sắc mặt Phù Ly hơi đen lại, nhận lấy bàn chải và kem đánh răng bắt đầu đánh răng.
"Có biết rằng thịt sống có bao nhiêu vi khuẩn với ký sinh trùng không?" Trang Khanh lại đưa cho cậu một chén nước, "Không được ăn linh tinh, nhà ăn ở ban quản lý chúng ta cắt xén đồ ăn của cậu hay sao?"
Phù Ly dựa vào mạn thuyền, phun bọt trong miệng ra, uống một ngụm nước tiếp tục súc miệng, quay đầu nhìn Trang Khanh, mắt sáng lên mấy phần: "Thịt rồng dường như rất ngon."
Trang Khanh sờ sờ cánh tay mình: "Thịt thỏ cũng rất ngon."
"Không phải anh nói tôi không phải thỏ sao?" Phù Ly tiếp tục súc miệng.
"Không phải con thỏ bình thường không thể hiện cậu không phải thỏ." Trang Khanh thấy Phù Ly chuẩn bị thu bàn chải lại, nhíu mày nói, "Đánh thêm lần nữa."
Phù Ly méo miệng, Trang Khanh vén tay áo lên, lộ ra vết thương vẫn chưa hoàn toàn biến mất ở cổ tay.
Phù Ly chột dạ ngoan ngoãn bóp kem đánh răng, tiếp tục chải.
Trên vùng biển xa xôi, một tên cướp biển buông ống nhòm xuống, có chút không dám tin dụi dụi mắt, sau đó cầm ống nhòm lên tiếp tục xem: "Thuyền, thuyền ma?"
Vùng biển này là vùng biển thần quái trong truyền thuyết, gần đây rất nhiều tàu thuyền hàng hóa đều mất tích ở đây, mà đã từ rất lâu rất lâu trước đây đã truyền ra một câu chuyện ma. Trên thực tế căn bản không có sự kiện linh dị gì, hơn nữa do bọn họ cướp tàu hàng hóa sau đó cố ý tung ra lời đồn.
"Thuyền ma cái gì, đã là xã hội khoa học rồi, có đứa ngốc mới tin vào thứ này." Thuyền trưởng đập một cái lên đầu cướp biển, "Nhìn kỹ mặt biển, xem có con cá lớn nào có thể xuống tay được không."
"Không phải đâu, thuyền trưởng, thực sự là thuyền ma." Cướp biển chỉ về phía trước, "Anh mau nhìn xem!"
Thuyền trưởng cầm ống nhòm lên, quả nhiên phát hiện trên mặt biển có một chiếc thuyền kỳ quái. So sánh với chiếc tàu chiến ngụy trang thành tàu buôn này, chiếc thuyền kia dường như được làm bằng gỗ có gác lửng, thật sự quá nhỏ bé yếu ớt, loại thuyền dùng gỗ để đóng này sao lại có thể đi tới nơi xa thế này được? Chỉ cần sóng biển hay là gió to một chút thôi là có thể làm cho chiếc thuyền này vỡ thành mấy mảnh?
Hơn nữa tại sao rada quét lại không hiển thị gì cả?
Lẽ nào, thực sự là gặp thuyền ma sao?
"Hả?" Phù Ly đột nhiên quay đầu, lập kết giới xung quanh thuyền.
"Sao thế?"
"Có con người đang nhìn trộm chúng ta." Phù Ly nhìn nơi phương xa, "Hình như còn không phải là người tốt."
"Biến, biến mất rồi?" Cướp biển đáng thương, sợ tới mức không nói nên lời, lắp ba lắp bắp buông ống nhòm xuống, "Nhanh, nhanh chóng chuyển hướng tàu."
"Thuyền trưởng, thuyền mất khống chế rồi." Người cầm lái khóc không ra nước mắt, nhìn thấy các loại dụng cụ điên cuồng di chuyển trên tàu, suy sụp ôm đầu: "Xong rồi, xong rồi." Hắn còn chưa uống loại rượu đắt nhất, ôm người con gái xinh đẹp nhất, ăn đồ ăn ngon nhất, sao có thể chết ở trên biển không một bóng người này?
Nhưng bọn họ suy sụp với sợ hãi cũng không có tác dụng gì, chiếc tàu giống như có sinh mệnh, không hề lung lay chạy theo một phương hướng nào đó, cho tới khi gặp tàu quân đội.
Cho dù ma trên biển cũng chú trọng tuân thủ pháp luật sao?
Tàu cướp biển đụng phải tàu quân đội, còn có thể có kết cục thế nào?
"Thuyền trưởng." Lái tàu tuyệt vọng ngồi ở boong tàu than khóc, "Chúng ta vẫn nên học một chút bài "Nước mắt rơi đằng sau song sắt" hát thế nào đi, sau này vào trong đó rồi, may mắn thì còn có thể tham gia biểu diễn văn nghệ trong nội bộ phạm nhân."
"Biểu diễn văn nghệ cái đầu mày ấy, ông đây ngũ âm không đầy đủ, hát cho ai nghe? Còn không mau chạy trốn!" Thuyền trưởng kéo cánh tay lái tàu, chuẩn bị tự mình tới điểu khiển.
Nhưng cho dù hắn ấn như thể nào, các nút ấn trong buồng lái vẫn giống như không thể chạy được, không có chút phản ứng nào.
"Đậu má!" Thuyền trưởng hung hăng đá một cái vào cánh cửa buồng lái, không ngờ rằng hắn đã tung hoành trên biển mười năm, bây giờ lại không may gặp phải chuyện kỳ quái trên biển. Sớm biết rằng sẽ thế này, ban đầu hắn sẽ không nói nhiều, tuyên truyền khắp nơi về chuyện ma quỷ trên biến, như vậy sẽ không thực sự gọi ma tới.
Còn may tàu quân đội nhìn thấy một con tàu ở đằng xa, gửi tín hiệu cho đối phương cũng không thấy đối phương đáp lại, liền vội vàng tăng tốc, tới gần con tàu kia xem thử phát hiện con tàu này không hề nhúc nhích, mấy thủy thủ bị nhốt trên boong tàu nhìn thấy tàu của bọn họ dần dần lại gần, không vui vẻ khi được cứu ngược lại còn kinh hoàng cùng sợ hãi, người trên tàu quân đội nhanh chóng hiểu được, người trên tàu buôn này có vấn đề.
Kết quả bắt lấy người tra hỏi, thì ra đây chính là một đoàn cướp biển có tiếng xấu thủ đoạn độc ác, gần đây mấy quốc gia đều hợp lại bắt bọn họ trên vùng biển quốc tế.
Bây giờ dễ dàng bị bắt như vậy, có một loại cảm giác không tốn chút công sức.
Nghe những tên cướp biển lải nhải chuyện ma quỷ gì đó, một vị quân nhân hải quan chính trực nói: "Tôi thấy các anh làm quá nhiều chuyện xấu rồi, trong lòng có ma thì đúng hơn." Người ngay thẳng không sợ tà ma, thứ đáng sợ nhất trên thế gian không phải là ma mà chính là lòng người không hề có giới hạn.
Trang Khanh vẻ mặt lạnh lùng nhìn Phù Ly dùng pháp thuật thao túng tàu cướp biển chui đầu vào lưới, quay đầu tựa vào rào chắn ngắm mây trên bầu trời đằng xa, trời đã dần tối. Trước đây anh nghĩ rằng, bản thể của Phù Ly với con thỏ có chỗ bất đồng, chẳng qua chỉ là do biến dị chủng loại, nhưng bây giờ anh đã thay đổi suy nghĩ trước đây.
Bản tính của con thỏ sẽ có chút sợ hãi với long tộc, cho dù là tu vi cao thâm, không sợ long uy cũng tuyệt đối không thể ăn thịt rồng lúc mất đi lí trí.
Cho nên..........cậu ấy là gì?
Anh ở trong hoàng cung của con người đọc nhiều loại sách cổ với tư liệu như thế, từ trước tới giờ chưa từng đọc được miêu tả về loại sinh vật giống như Phù Ly.
"Anh nhìn tôi làm gì?" Phù Ly vừa lòng nhìn đám cướp biển này bị dẫn đi, quay đầu nhìn Trang Khanh cũng đang nhìn mình, cho rằng anh bị nội thương, vươn tay đặt lên cổ tay anh, nhanh chóng giận tái mặt: "Bị nội thương sao không nói, không phải tôi đã sớm nói với anh bây giờ là thời kỳ cuối cùng quyết định lột xác rồi hay sao?!"
Vừa nói, cậu vừa tìm thuốc bổ sung nguyên khí trong túi Càn Khôn nhét vào trong miệng Trang Khanh: "Không phải tôi đã đưa cho anh một lọ thuốc bổ sung nguyên khí sao, tại sao anh lại không uống?"
Trang Khanh giật giật khóe môi, không nói gì cả.
Chút thương này lại đi ăn viên thuốc mấy trăm vạn, anh không chỉ bị nội thương mà sẽ đau lòng.
Bị bắt buộc nuốt xuống ba viên thuốc, Trang Khanh yên lặng nghĩ, nuốt một phát mất sáu bảy trăm vạn, nếu như đổi thành gạo, đủ để cho anh ăn rất lâu.
"Trời tối rồi." Nuốt viên thuốc xuống, khuôn mặt lạnh của Trang Khanh càng lạnh, "Chúng ta phải ngồi trên thuyền hoa này một đêm sao?" Trong bản tính của anh không có hai từ quan tâm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ trấn định của Phù Ly, những chuyện cũ năm xưa, ân oán qua lại của Phù Ly và tộc Thanh Long, anh không thể nói ra miệng.
Bản thân là lãnh đạo của ban quản lý, phát hiện ra nhân viên của mình có tranh chấp với yêu tu khác, anh nên điều tra kỹ càng mới phù hợp với quy tắc nhân viên.
Bây giờ đã tới giờ tan tầm, cho dù là lãnh đạo, cũng không thể chiếm dụng thời gian của nhân viên.
Chuyện này.......buông tha một lần, lại buông tha lần nữa.
"Có muốn câu cá không?" Phù Ly đưa cho Trang Khanh một chiếc cần câu, lấy trong ngăn kéo phía dưới ra một hộp mồi, "Kỹ thuật câu cá của tôi cũng không tệ lắm."
Trang Khanh nhìn thấy Phù Ly thuận tay lấy ra mồi câu, quay đầu nhìn thuyền hoa này, xem ra trước đây Phù Ly cũng từng trải qua như vậy. Anh kéo ngăn kéo ra, bên trong có không ít cần câu, có lẽ trước đây cũng có không ít yêu quái câu cá cùng Phù Ly.
Thân là long tộc, nếu như muốn ăn cá chỉ là chuyện há miệng ra là có, cần gì phải làm chuyện câu cá vừa nhàm chán lại vừa hiệu suất thấp này?
Nửa tiếng đồng hồ sau, Trang Khanh nhìn trong thùng của Phù Ly đầy cá, lại cúi đầu nhìn thùng trống không của mình, mặt âm trầm giống như tuyết tháng mười hai.
"Đừng vội vàng, câu cá đều như vậy." Phù Ly xách thùng lên, đổ một nửa vào trong thùng của Trang Khanh, "Có cá của tôi lót đế, lát nữa thôi là anh có thể câu được."
Trang Khanh cúi đầu nhìn con cá đang quẫy đuôi trong thùng, đuôi cá quẫy tung nước, bắn cả lên mặt anh.
Anh cúi đầu lau đi nước trên mặt: "Vội gì, có câu được hay không cũng không quan trọng."
Lại qua nửa tiếng nữa, Trang Khanh kéo cần lên, một con cá vừa to vừa béo treo trên cần câu.
Anh liếc mắt nhìn hai thùng cá, cau mày lại.
Ở thời điểm trước mắt, con cá mà anh câu được là con to nhất.
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Tiểu Long: Tôi là một người đàn ông chín chắn đáng tin cậy.
Phù Lão Ly: Ờ.
Trang Khanh ném thần kiếm trong tay đi, cố gắng ngăn cản sét đánh xuống. Nhưng kiếm của anh chặn được tia sét thứ nhất lại không chặn được tia sét thứ hai. Dưới tình huống cấp bách, anh nhét con thỏ máu me nhầy nhụa vào trong ngực.
Tia sét càng ngày càng gần, khi gần đánh vào người Trang Khanh, tia sét phân thành hai, một nửa đánh vào người Trang Khanh, một nửa đánh vào trên người Thanh Diễn đang nằm dưới đất không hề nhúc nhích.
Sét đánh lên người Trang Khanh, anh kêu lên một tiếng, cong người gần như ôm lấy con thỏ nhỏ trong lòng che chở cho cậu, "Cậu đừng lộn xộn, tôi là con của thiên đạo, cậu không phải." Trang Khanh túm chặt lấy Phù Ly, tụ linh khí vào đôi mắt, thị lực xuyên thấu nước biển đen nghịt, thấy được trời cao bên trên. Nơi đó mây đen cuồn cuộn, ánh chớp chợt lóe, dường như có sấm sét mới đang chuẩn bị đánh xuống.
"Đợi trở về rồi, không chỉ không cho cậu lương tháng này mà lương cả năm cũng không có đâu." Trang Khanh túm lấy hai tai thỏ, lạnh lùng nói, "Đừng có đạp lung tung, ngồi cẩn thận cho tôi, nếu không tôi sẽ phê lên hồ sơ của cậu là không đạt yêu cầu."
Cách hai người không xa, Thanh Diễn đang đau đớn vùng vẫy, nhưng Thanh Long bốn phía sợ sấm sét cũng không ai dám lên trên.
Tia sét thứ ba đánh xuống, dường như nhỏ hơn ban nãy rất nhiều, khí thế cũng có phần yếu bớt, so với thiên lôi đánh xuống người Ngu Cường thì hoàn toàn khác biệt giống như so sánh chân voi và đầu kim tiêm. Nhưng dù vậy lực lượng ẩn chứa trong thiên lôi cũng làm cho người ta có chút sợ hãi.
Thiên lôi liên tục đánh xuống chín lần, mỗi lần đều phân thành hai, một nửa đánh vào người Trang Khanh, một nửa đánh lên người Thanh Diễn. Nửa người dưới của Thanh Diễn gần như bị sét thiêu trụi, không thể kêu lên một tiếng nào nữa.
Trang Khanh kéo Phù Ly trong ngực ra, quẳng sang một bên, trên khuôn mặt tái nhợt tất cả đều là mồ hôi. Anh lung lay thân thể, cười lạnh với Phù Ly: "Kiếp trước có lẽ tôi đã nợ cậu gì rồi."
Nếu không tại sao đầu óc lại điên khùng ôm cậu ta vào trong lòng bảo vệ?
Tộc trưởng tộc Thanh Long nhìn thấy Thanh Diễn đang run rẩy thở hổn hển, ánh mắt ngẩng đầu nhìn trời tràn ngập sợ hãi. Ông hóa thành hình người, đi tới trước mặt Phù Ly, vươn đôi tay run rẩy ra hành lễ: "Chuyện ngày hôm nay, là do tộc Thanh Long mà ra, Thanh Diễn trọng thương, thiên đạo đại nộ, nếu như Phù đạo hữu tiếp nếu như tiếp tục đánh nữa, đối với cả hai bên đều không phải chuyện tốt, mong rằng Phù đạo hữu giơ cao đánh khẽ."
"Tộc trưởng!" Những Thanh Long khác thấy tộc trưởng cúi đầu trước Trang Khanh và Phù Ly, trên mặt đều hiện lên vẻ không cam lòng.
"Đều im miệng hết đi!"
Người quát đám Thanh Long không phải là tộc trưởng mà là đại trưởng lão đã một nghìn chín trăm năm chưa từng xuất quan. Tóc ông bạc trắng, dáng vẻ già nua, không cần những Thanh Long khác tới đỡ, ông run rẩy đi tới trước mặt con thỏ lông vẫn còn sắc đỏ, cúi người thật sâu, vẻ hoảng sợ trên mặt gần như không thể che giấu được: "Tiểu bối vô lễ, làm tiền bối tức giận, xin tiền bối hãy thứ tội."
"Đại trưởng lão?" Tộc trưởng tộc Thanh Long không ngờ rằng đại trưởng lão sẽ ra đây, nét ngạc nhiên trên mặt không thể che dấu, "Tại sao người lại ra đây?"
Năm đó tộc Thanh Long bọn họ xảy ra tranh chấp với yêu tu ở Vị Thủy, thiên lý truyền âm nói không đánh lại nổi đối phương, cho nên trong tộc lại cử mấy tộc nhân đi trợ giúp, những Thanh Long này vừa đi, không chỉ không cứu được tộc nhân, mà còn kẻ chết kẻ bị thương. Trải qua sự kiện kia còn có thể sống tới giờ, cũng chỉ còn một con rồng là đại trưởng lão mà thôi.
Đại trưởng lão không nguyện ý nhắc tới chuyện năm đó trước mặt bọn họ, nhưng lại thêm một điều trong tộc huấn, bảo bọn họ không được trêu chọc những yêu tu thoạt nhìn nhỏ bé nhưng lá gan lại rất lớn. Tộc trưởng quay đầu nhìn con thỏ đang nằm trên đất, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
"Ông là ai?" Phù Ly hóa thân thành hình người, vươn tay đỡ lấy Trang Khanh, bị Trang Khanh ghét bỏ đẩy ra, cậu lại vươn tay ra đỡ, Trang Khanh liếc mắt nhìn cậu không nói lời nào, chẳng qua không đẩy Phù Ly ra nữa.
Đại trưởng lão nhìn người thanh niên này mấy lần, lại nhớ tới chuyện xảy ra từ một nghìn chín trăm năm trước. Khi đó ông kiêu ngạo, tuy rằng còn chưa trải qua lần lột xác cuối cùng, nhưng ỷ vào mình là con rồng trẻ tuổi xuất sắc nhất, đi theo những con rồng khác đi "Ngăn chặn kẻ thù bên ngoài".
Nhưng bọn họ vừa tới nơi, căn bản còn chưa nhìn rõ dáng vẻ kẻ thù, đã bị đánh cho quay cuồng, sau từng trận sấm sét qua đi, kẻ thù biến mất, mà bọn họ cũng thương tích nặng nề. Ngay sau khi bọn họ nghĩ rằng mọi chuyện đã qua rồi, một con thỏ yêu từ trong bụi cỏ nhảy ra, có con rồng tâm tình không tốt, liền chế nhạo con thỏ yêu này mấy tiếng, ai ngờ rằng con thỏ này lại vô cùng hung tàn, đánh rất tàn ác, giống như muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận.
Đường đường long tộc, trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày thua trong tay một con thỏ, nghe tiếng kêu thảm thiết của tộc nhân, đại trưởng lão tuổi còn nhỏ sợ tới mức toàn thân phát run, chỉ có cận kề với cái chết mới biết rằng bản thân mình sợ hãi chết tới mức nào.
"Ngươi.........." Lưỡi kiếm lạnh như băng đặt trên cổ ông, trước mặt ông là một thiếu niên ước chừng chỉ mười tám tuổi, trên người cậu mặc cẩm bào trắng, cẩm bào trắng đã dính toàn máu rồng, giống như hồng mai nở rộ trong tuyết, vô cùng diễm lệ.
"Ta không giết trẻ con." Thiếu niên thu thanh kiếm về, vung tay đánh nát sừng của ông, "Cút đi."
Chờ khi ông tỉnh táo lại, trên sông Vị Thủy đã phơi đầy thi thể tộc Thanh Long. Ông kích động bay lên không trung, phát hiện hạ du sông Vị Thủy trôi đầy thi thể người và động vật, có trẻ con đang ngồi trong chậu lớn tiếng gào khóc, còn có người phụ nữ đang trôi trên sông, tay vẫn còn ôm đứa nhỏ.
Tiếng khóc và oán hận truyền tới tận chân trời, ông trốn ở trong tầng mây, nhìn thấy một bà lão phẫn hận chỉ vào không trung, toàn thân đầy oán khí.
"Ông trời à, ông không mở mắt ra mà nhìn xem!"
Bà lão nhảy vào trong sông đầy thi thể đang trôi, đôi mắt tràn đầy oán hận kia, cho tới khi nước sông vượt qua đầu của bà, bà cũng không hề nhắm mắt lại.
"Chuyện năm đó, tộc Thanh Long sai hoàn toàn, cho nên tộc Thanh Long của ta thiệt hại hai mươi sáu mạng rồng ở trên sông, tộc Thanh Long cũng không dám oán hận." Đại trưởng lão cười khổ, "Năm đó nếu như không phải tiền bối giơ cao đánh khẽ, tại hạ có lẽ cũng đã tận mệnh trên sông rồi."
Ân oán sinh tử, tình huống lúc đó ông cũng không rõ ràng. Sau khi trở lại Long Cung, nhớ tới con sông đầy thi thể kia, ánh mắt oán hận của bà lão, từ đó ông không bao giờ ra khỏi Long Cung nữa.
"Là ông." Phù Ly nhớ tới con rồng non run rẩy năm đó, lại nhìn đại trưởng lão tuổi già sức yếu trước mặt: "Bình thường ít làm điều ác thôi, bằng không sẽ chóng già."
"Ngươi!" Một Thanh Long muốn phản bác lại, nhưng lại bi đại trưởng lão ngăn cản.
"Tiền bối!" Đại trưởng lão cúi lạy Phù Ly thật sâu, "Tại hạ không biết dạy dỗ tiểu bối, là lỗi của tại hạ. Chuyện năm ấy đã qua hai nghìn năm, mong rằng tiền bối hãy bỏ qua."
Cánh tay Trang Khanh bị Phù Ly túm có chút đau, nhưng cậu không hề nói ra một lời nào.
"Hôm nay Thanh Diễn đã chịu giáo huấn, là do hắn gieo gió gặt bão. Nhưng hiện nay thiên đạo ưu ái con người, sao có thể dung túng cho tiền bối đại khai sát giới?" Khuôn mặt già nua của đại tộc trưởng lộ ra khổ sở, "Bây giờ tại hạ lập lời thề, thiên đạo làm chứng, nếu như long tộc tính kế tiền bối một lần nữa, không cần tiền bối động thử, tại hạ sẽ tự tay khiển trách. Nếu như trái với lời thề thì hãy để ta chịu cực hình cửu lôi khôi phi."
Phù Ly cười lạnh một tiếng: "Long tộc của ngươi chẳng qua chỉ chết hai mươi sáu con rồng, vậy cả mấy chục triệu sinh linh lưu vực Vị Hà thì sao, ai bồi thường cho bọn họ?"
"Tiền bối.........."
"Thu lại cái bộ dạng giả nhân giả nghĩa của ông đi." Phù Ly dùng quạt đỏ chỉ vào đại trưởng lão, "Đừng để tôi nhìn thấy bất cứ người nào trong tộc Thanh Long nữa." Cậu cúi đầu nhìn Trang Khanh sắc mặt trắng bệch, cũng không có lòng nào tốn lời với tộc Thanh Long nữa, nói với Trang Khanh: "Anh đợi tôi một chút."
Cậu đi tới bên cạnh Thanh Diễn, Thanh Diễn hấp hối nhìn thấy cậu, thân rồng to lớn run rẩy.
"Phì." Phù Ly bước qua người hắn, nhặt thanh kiếm đã bị sét đánh cháy đen lên, quay đầu đi về bên người Trang Khanh: "Chúng ta đi thôi."
Cậu kéo cánh tay Trang Khanh, bay ra khỏi Long Cung.
"Đại trưởng lão, lẽ nào cứ để bọn họ đi như vậy sao." Một Thanh Long không cam lòng nói, "Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, tộc Thanh Long chúng ta còn mặt mũi gì nữa."
"Chuyện ngày hôm nay, không ai được nói ra ngoài." Trưởng lão cúi đầu nhìn Thanh Diễn đang nằm dưới đất, "Các ngươi dẫn hắn vào trong trị thương, sau này không có mệnh lệnh của ta, Thanh Diễn không được bước ra khỏi Long Cung nửa bước."
"Đại trưởng lão." Tộc trưởng gọi đại trưởng lão lại, "Yêu tu tên là Phù Ly kia, rốt cuộc là có lai lịch thế nào."
"Ta không thể nhìn thấu tu vi của hắn." Đại trưởng lão nói ra chuyện mất mặt xấu hổ này, "Năm đó ở bên bờ Vị Hà, đáng lẽ ta đã mất mạng dưới kiếm của hắn nhưng hắn đã tha cho ta một mạng. Từ lần đó trở đi, tộc Thanh Long của chúng ta đã tổn hại bao nhiêu? Bây giờ trong tộc chúng ta còn bao nhiêu người, còn có thể chịu được tổn hại nữa sao?"
Tộc trưởng im lặng, ông nhìn Thanh Diễn đã ngất đi, lắc đầu thở dài nói: "Năm ấy chúng ta không nên để Thanh Diễn có suy nghĩ làm rồng quốc vận, nếu như không có những chuyện năm đó, cũng sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ."
Đại trưởng lão im lặng một khắc, trên mặt lộ ra biểu tình trầm tư.
"Anh vẫn ổn chứ?" Phù Ly kéo Trang Khanh ra khỏi biển, thấy toàn thân anh đều có vết bỏng, áo sơ mi và áo vest hàng hiệu rách tung tóe, da thịt sau lưng đều bị rách ra, có một vài chỗ đã bị sét đánh cháy đen.
"Không chết được." Trang Khanh cúi đầu nhìn tây trang rách nát trên người mình, "Bộ này là sản phẩm cao cấp mới nhất mùa thu năm nay, tôi vốn định mặc bộ này đi tham dự tiệc từ thiện."
"Trên người đã bị thương thế này rồi, còn quan tâm quần áo gì." Phù Ly lấy từ trong túi Càn Khôn ra một chiếc thuyền to bằng bàn tay, quăng chiếc thuyền lên mặt biển, chiếc thuyền biến thành một chiếc thuyền hoa xinh đẹp, bên trong còn có ghế dựa thậm chí còn có cả giường đệm.
"Anh lên giường nằm đi." Phù Ly mang Trang Khanh lên thuyền hoa, Trang Khanh nghi ngờ nhìn Phù Ly: "Cậu muốn làm gì?"
"Còn có thể làm gì?" Phù Ly dìu Trang Khanh tới bên giường, xé quần áo trên người anh, lộ ra cơ bắp cùng lưng.
"Phù Ly!" Trang Khanh đẩy Phù Ly ra, ngồi dậy nói: "Cậu điên à?"
"Đừng ồn, ngoan ngoãn nằm xuống đây." Phù Ly vỗ vỗ đầu Trang Khanh, ấn anh lại giường, lấy trong túi Càn Khôn ra một lọ thuốc, "Anh bị thương rất nặng." Bôi thuốc lên miệng vết thương, thuốc mang theo một cảm giác mát lạnh thoải mái, Trang Khanh nằm trên giường không cử động.
Miệng vết thương quá nhiều quá sâu, một lọ thuốc mỡ căn bản không đủ dùng, Phù Ly lại lấy ra thêm một lọ: "Ban nãy cảm ơn anh." Cậu là một yêu quái sống hơn bốn nghìn năm, lại để cho một con rồng chưa thành niên bảo vệ, điều này làm cho cậu vừa cảm động vừa ngại ngùng.
"Tôi cũng không định cứu cậu." Trang Khanh hừ lạnh, "Nhưng nếu như để người khác biết, nhân viên của ban quản lý lại bị thiên lôi đánh chết, tôi không làm nổi người."
Sau lưng, cổ, cánh tay đều được bôi đầy thuốc, những linh dược này không biết dùng loại thảo dược nào chế thành, bôi lên không bao lâu vết thương đã bắt đầu khép miệng, Phù Ly khẽ vỗ lên mông Trang Khanh, "Nào, cởi quần."
Trang Khanh đột nhiên quay đầu lại trừng cậu.
"Sao thế?" Phù Ly bị Trang Khanh trừng có chút khó hiểu, "Khi anh biến thành rồng cũng có mặc quần áo đâu, tại sao lại xấu hổ như thế?"
"Phù lão yêu, có phải cậu đã quên rằng trên người tôi có một nửa huyết mạch con người không?" Trang Khanh cắn răng nói, "Con người chúng tôi không có thói quen cởi quần áo trước mặt người khác!"
"Vậy anh che phía trước, tôi giúp bôi thuốc ở mông." Phù Ly lấy ra bình thuốc thứ ba, "Phía trước anh tự bôi."
"Cút!" Trang Khanh không thể nhịn nổi nữa, vươn tay giành lấy bình thuốc cao trong tay Phù Ly, "Tôi tự bôi!"
"Được, được, được, anh là lão đại cũng chính là ân nhân của tôi, anh nói thì đúng." Phù Ly để thêm một bình thuốc cao nữa vào trong tay Trang Khanh, đứng dậy buông rèm xuống, đứng ở bên ngoài nói, "Tôi đợi anh ở bên ngoài nhé."
Trang Khanh nhìn thấy bóng người bên ngoài rèm, chậm rãi cởi quần, bên trên đã máu thịt lẫn lộn, mang theo mùi máu tươi khó ngửi. Mặt anh không chút biến sắc tẩy sạch máu trên đùi, từng chút từng chút bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương, "Phù Ly, cậu nói đúng."
Bóng người bên ngoài cử động: "Cái gì?"
"Có lẽ cậu thực sự không phải là một con thỏ bình thường. Trang Khanh nghĩ tới Phù Ly suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, thú văn màu vàng trên mặt, còn có hình ảnh tàn nhẫn cắn máu thịt của Thanh Diễn, anh cau mày nhanh chóng bôi thuốc xong cho mình, dùng vảy rồng bản thể trên người biến ra một bộ quần áo, vén rèm lên đi ra ngoài.
"Tôi còn quên một chuyện rất quan trọng." Anh biến trong không khí ra một bàn chải và một lọ kem đánh răng, "Đánh răng!"
Sắc mặt Phù Ly hơi đen lại, nhận lấy bàn chải và kem đánh răng bắt đầu đánh răng.
"Có biết rằng thịt sống có bao nhiêu vi khuẩn với ký sinh trùng không?" Trang Khanh lại đưa cho cậu một chén nước, "Không được ăn linh tinh, nhà ăn ở ban quản lý chúng ta cắt xén đồ ăn của cậu hay sao?"
Phù Ly dựa vào mạn thuyền, phun bọt trong miệng ra, uống một ngụm nước tiếp tục súc miệng, quay đầu nhìn Trang Khanh, mắt sáng lên mấy phần: "Thịt rồng dường như rất ngon."
Trang Khanh sờ sờ cánh tay mình: "Thịt thỏ cũng rất ngon."
"Không phải anh nói tôi không phải thỏ sao?" Phù Ly tiếp tục súc miệng.
"Không phải con thỏ bình thường không thể hiện cậu không phải thỏ." Trang Khanh thấy Phù Ly chuẩn bị thu bàn chải lại, nhíu mày nói, "Đánh thêm lần nữa."
Phù Ly méo miệng, Trang Khanh vén tay áo lên, lộ ra vết thương vẫn chưa hoàn toàn biến mất ở cổ tay.
Phù Ly chột dạ ngoan ngoãn bóp kem đánh răng, tiếp tục chải.
Trên vùng biển xa xôi, một tên cướp biển buông ống nhòm xuống, có chút không dám tin dụi dụi mắt, sau đó cầm ống nhòm lên tiếp tục xem: "Thuyền, thuyền ma?"
Vùng biển này là vùng biển thần quái trong truyền thuyết, gần đây rất nhiều tàu thuyền hàng hóa đều mất tích ở đây, mà đã từ rất lâu rất lâu trước đây đã truyền ra một câu chuyện ma. Trên thực tế căn bản không có sự kiện linh dị gì, hơn nữa do bọn họ cướp tàu hàng hóa sau đó cố ý tung ra lời đồn.
"Thuyền ma cái gì, đã là xã hội khoa học rồi, có đứa ngốc mới tin vào thứ này." Thuyền trưởng đập một cái lên đầu cướp biển, "Nhìn kỹ mặt biển, xem có con cá lớn nào có thể xuống tay được không."
"Không phải đâu, thuyền trưởng, thực sự là thuyền ma." Cướp biển chỉ về phía trước, "Anh mau nhìn xem!"
Thuyền trưởng cầm ống nhòm lên, quả nhiên phát hiện trên mặt biển có một chiếc thuyền kỳ quái. So sánh với chiếc tàu chiến ngụy trang thành tàu buôn này, chiếc thuyền kia dường như được làm bằng gỗ có gác lửng, thật sự quá nhỏ bé yếu ớt, loại thuyền dùng gỗ để đóng này sao lại có thể đi tới nơi xa thế này được? Chỉ cần sóng biển hay là gió to một chút thôi là có thể làm cho chiếc thuyền này vỡ thành mấy mảnh?
Hơn nữa tại sao rada quét lại không hiển thị gì cả?
Lẽ nào, thực sự là gặp thuyền ma sao?
"Hả?" Phù Ly đột nhiên quay đầu, lập kết giới xung quanh thuyền.
"Sao thế?"
"Có con người đang nhìn trộm chúng ta." Phù Ly nhìn nơi phương xa, "Hình như còn không phải là người tốt."
"Biến, biến mất rồi?" Cướp biển đáng thương, sợ tới mức không nói nên lời, lắp ba lắp bắp buông ống nhòm xuống, "Nhanh, nhanh chóng chuyển hướng tàu."
"Thuyền trưởng, thuyền mất khống chế rồi." Người cầm lái khóc không ra nước mắt, nhìn thấy các loại dụng cụ điên cuồng di chuyển trên tàu, suy sụp ôm đầu: "Xong rồi, xong rồi." Hắn còn chưa uống loại rượu đắt nhất, ôm người con gái xinh đẹp nhất, ăn đồ ăn ngon nhất, sao có thể chết ở trên biển không một bóng người này?
Nhưng bọn họ suy sụp với sợ hãi cũng không có tác dụng gì, chiếc tàu giống như có sinh mệnh, không hề lung lay chạy theo một phương hướng nào đó, cho tới khi gặp tàu quân đội.
Cho dù ma trên biển cũng chú trọng tuân thủ pháp luật sao?
Tàu cướp biển đụng phải tàu quân đội, còn có thể có kết cục thế nào?
"Thuyền trưởng." Lái tàu tuyệt vọng ngồi ở boong tàu than khóc, "Chúng ta vẫn nên học một chút bài "Nước mắt rơi đằng sau song sắt" hát thế nào đi, sau này vào trong đó rồi, may mắn thì còn có thể tham gia biểu diễn văn nghệ trong nội bộ phạm nhân."
"Biểu diễn văn nghệ cái đầu mày ấy, ông đây ngũ âm không đầy đủ, hát cho ai nghe? Còn không mau chạy trốn!" Thuyền trưởng kéo cánh tay lái tàu, chuẩn bị tự mình tới điểu khiển.
Nhưng cho dù hắn ấn như thể nào, các nút ấn trong buồng lái vẫn giống như không thể chạy được, không có chút phản ứng nào.
"Đậu má!" Thuyền trưởng hung hăng đá một cái vào cánh cửa buồng lái, không ngờ rằng hắn đã tung hoành trên biển mười năm, bây giờ lại không may gặp phải chuyện kỳ quái trên biển. Sớm biết rằng sẽ thế này, ban đầu hắn sẽ không nói nhiều, tuyên truyền khắp nơi về chuyện ma quỷ trên biến, như vậy sẽ không thực sự gọi ma tới.
Còn may tàu quân đội nhìn thấy một con tàu ở đằng xa, gửi tín hiệu cho đối phương cũng không thấy đối phương đáp lại, liền vội vàng tăng tốc, tới gần con tàu kia xem thử phát hiện con tàu này không hề nhúc nhích, mấy thủy thủ bị nhốt trên boong tàu nhìn thấy tàu của bọn họ dần dần lại gần, không vui vẻ khi được cứu ngược lại còn kinh hoàng cùng sợ hãi, người trên tàu quân đội nhanh chóng hiểu được, người trên tàu buôn này có vấn đề.
Kết quả bắt lấy người tra hỏi, thì ra đây chính là một đoàn cướp biển có tiếng xấu thủ đoạn độc ác, gần đây mấy quốc gia đều hợp lại bắt bọn họ trên vùng biển quốc tế.
Bây giờ dễ dàng bị bắt như vậy, có một loại cảm giác không tốn chút công sức.
Nghe những tên cướp biển lải nhải chuyện ma quỷ gì đó, một vị quân nhân hải quan chính trực nói: "Tôi thấy các anh làm quá nhiều chuyện xấu rồi, trong lòng có ma thì đúng hơn." Người ngay thẳng không sợ tà ma, thứ đáng sợ nhất trên thế gian không phải là ma mà chính là lòng người không hề có giới hạn.
Trang Khanh vẻ mặt lạnh lùng nhìn Phù Ly dùng pháp thuật thao túng tàu cướp biển chui đầu vào lưới, quay đầu tựa vào rào chắn ngắm mây trên bầu trời đằng xa, trời đã dần tối. Trước đây anh nghĩ rằng, bản thể của Phù Ly với con thỏ có chỗ bất đồng, chẳng qua chỉ là do biến dị chủng loại, nhưng bây giờ anh đã thay đổi suy nghĩ trước đây.
Bản tính của con thỏ sẽ có chút sợ hãi với long tộc, cho dù là tu vi cao thâm, không sợ long uy cũng tuyệt đối không thể ăn thịt rồng lúc mất đi lí trí.
Cho nên..........cậu ấy là gì?
Anh ở trong hoàng cung của con người đọc nhiều loại sách cổ với tư liệu như thế, từ trước tới giờ chưa từng đọc được miêu tả về loại sinh vật giống như Phù Ly.
"Anh nhìn tôi làm gì?" Phù Ly vừa lòng nhìn đám cướp biển này bị dẫn đi, quay đầu nhìn Trang Khanh cũng đang nhìn mình, cho rằng anh bị nội thương, vươn tay đặt lên cổ tay anh, nhanh chóng giận tái mặt: "Bị nội thương sao không nói, không phải tôi đã sớm nói với anh bây giờ là thời kỳ cuối cùng quyết định lột xác rồi hay sao?!"
Vừa nói, cậu vừa tìm thuốc bổ sung nguyên khí trong túi Càn Khôn nhét vào trong miệng Trang Khanh: "Không phải tôi đã đưa cho anh một lọ thuốc bổ sung nguyên khí sao, tại sao anh lại không uống?"
Trang Khanh giật giật khóe môi, không nói gì cả.
Chút thương này lại đi ăn viên thuốc mấy trăm vạn, anh không chỉ bị nội thương mà sẽ đau lòng.
Bị bắt buộc nuốt xuống ba viên thuốc, Trang Khanh yên lặng nghĩ, nuốt một phát mất sáu bảy trăm vạn, nếu như đổi thành gạo, đủ để cho anh ăn rất lâu.
"Trời tối rồi." Nuốt viên thuốc xuống, khuôn mặt lạnh của Trang Khanh càng lạnh, "Chúng ta phải ngồi trên thuyền hoa này một đêm sao?" Trong bản tính của anh không có hai từ quan tâm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ trấn định của Phù Ly, những chuyện cũ năm xưa, ân oán qua lại của Phù Ly và tộc Thanh Long, anh không thể nói ra miệng.
Bản thân là lãnh đạo của ban quản lý, phát hiện ra nhân viên của mình có tranh chấp với yêu tu khác, anh nên điều tra kỹ càng mới phù hợp với quy tắc nhân viên.
Bây giờ đã tới giờ tan tầm, cho dù là lãnh đạo, cũng không thể chiếm dụng thời gian của nhân viên.
Chuyện này.......buông tha một lần, lại buông tha lần nữa.
"Có muốn câu cá không?" Phù Ly đưa cho Trang Khanh một chiếc cần câu, lấy trong ngăn kéo phía dưới ra một hộp mồi, "Kỹ thuật câu cá của tôi cũng không tệ lắm."
Trang Khanh nhìn thấy Phù Ly thuận tay lấy ra mồi câu, quay đầu nhìn thuyền hoa này, xem ra trước đây Phù Ly cũng từng trải qua như vậy. Anh kéo ngăn kéo ra, bên trong có không ít cần câu, có lẽ trước đây cũng có không ít yêu quái câu cá cùng Phù Ly.
Thân là long tộc, nếu như muốn ăn cá chỉ là chuyện há miệng ra là có, cần gì phải làm chuyện câu cá vừa nhàm chán lại vừa hiệu suất thấp này?
Nửa tiếng đồng hồ sau, Trang Khanh nhìn trong thùng của Phù Ly đầy cá, lại cúi đầu nhìn thùng trống không của mình, mặt âm trầm giống như tuyết tháng mười hai.
"Đừng vội vàng, câu cá đều như vậy." Phù Ly xách thùng lên, đổ một nửa vào trong thùng của Trang Khanh, "Có cá của tôi lót đế, lát nữa thôi là anh có thể câu được."
Trang Khanh cúi đầu nhìn con cá đang quẫy đuôi trong thùng, đuôi cá quẫy tung nước, bắn cả lên mặt anh.
Anh cúi đầu lau đi nước trên mặt: "Vội gì, có câu được hay không cũng không quan trọng."
Lại qua nửa tiếng nữa, Trang Khanh kéo cần lên, một con cá vừa to vừa béo treo trên cần câu.
Anh liếc mắt nhìn hai thùng cá, cau mày lại.
Ở thời điểm trước mắt, con cá mà anh câu được là con to nhất.
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Tiểu Long: Tôi là một người đàn ông chín chắn đáng tin cậy.
Phù Lão Ly: Ờ.
Danh sách chương