Lâm Thư Tiếu dừng xe ở trước cổng biệt thự Giang gia, đang định bước xuống ấn chuông thì cánh cổng lớn tự động mở ra. Thấy vậy,cô lái xe chậm rãi đi vào đình viện.

Vừa vào trong, đã có người đứng sẵn nghênh đón Lâm Thư Tiếu. Cô nhận ra được người đó, là người hôm đó cùng Giang Hoài đến nhà Đào Ý Nhiên, dì Liên. Thấy dì cúi chào, cô cũng mỉm cười khẽ gật đầu, theo hướng tay của dì Liên, cô cho xe rẽ vào gara. Thời điểm dừng xe, cô cũng nhìn thấy một người khác đang ngồi ở trong đình viện. Giang Hoài vẫn như trước ngồi trên xe lăn điện, chính là hôm nay trên người có thêm một cái chăn mỏng màu bạc, trên đùi còn có một con mèo trắng nhỏ đang nằm cuộn tròn.

Ánh mắt Giang Hoài nhìn con mèo như đang nhìn một đứa bé, thần thái đặc biệt ôn nhu. Hai tay vòng lại che chở cho nó, thỉnh thoảng chuyển động một hai ngón tay giống như đang vuốt ve nó. Lâm Thư Tiếu bất giác lộ ra nụ cười, cô trời sinh đặc biệt yêu thích động vật nhỏ. Mỗi lần nhìn thấy mấy bài báo về nhân viên cứu hỏa cứu được mấy con thú nhỏ trong đám cháy hoặc là mấy video hình ảnh cảnh sát giao thông hộ tống động vật qua đường, cô cảm thấy “Mãnh nam phụ manh thú.” một tổ hợp thật sự rất đáng yêu.

Mãnh nam? Khóe môi Lâm Thư Tiếu cười có chút khoa trương, Giang Hoài cũng không phải là mãnh nam, anh…Nụ cười của cô cứng đờ, một loại chua xót không nói nên lời bất giác xông lên. Cô đem tầm mắt dừng lại nên người Giang Hoài, cô cảm thấy người trước mắt thật giống như một bức tranh họa vô cùng đẹp mắt, đẹp đến nỗi cô không nỡ dùng từ “thương hại” để làm mất đi vẻ đẹp phong tình của bức tranh ấy.

“Lâm Thư Tiếu, cô đến rồi!” Giang Hoài nhìn về phía cô, tay phải nâng lên nửa tấc(*), chỉ về phía chiếc ghế dựa gần đó. Câu nói và hành động của Giang Hoài đánh thức con mèo nhỏ, nó vểnh vểnh lỗ tai, từ trên người anh nhảy xuống, nó cũng không đi xa, chính là nằm cuộn tròn bên dưới cái bàn gần đó. Lâm Thư Tiếu vuốt vuốt lọn tóc, đi qua đối diện với Giang Hoài, cô theo bản năng kéo cái ghế lại gần anh một chút rồi mới ngồi xuống

(*) một tấc bằng 13 cm

“Tôi đã nói thì sẽ không nuốt lời.” Cô cười nói: “Anh nuôi mèo sao?”

Giang Hoài nhìn thoáng qua con mèo nhỏ đang nằm liếm lông: “Không biết từ khi nào nó chạy vào đình viện nhà tôi, lúc đó nó bị thương một chân, tôi bảo người làm đem đến chỗ thú y xem thử, sau khi hồi phục thì giữ lại để chăm sóc. Cũng may nó là mèo không phải chó, không cần chủ nhân đưa ra ngoài đi dạo, nếu không suốt ngày bị nhốt trong nhà sẽ rất đáng thương.”

“Không lẽ anh thì không được dắt chó ra ngoài đi dạo sao?” Lâm Thư Tiếu phản bác nói nhưng giọng điệu vẫn mềm mại, “Ở nước ngoài có rất nhiều chú chó được huấn luyện để hỗ trợ người tàn tật, chúng nó sống cùng với chủ nhân thật sự rất vui vẻ.”

“Làm sao biết được những con chó ấy thật sự có vui vẻ hay không? Tôi cảm thấy chúng phải luôn chiếu cố chủ nhân của mình, cả đời thật vất vả. Nếu là tôi, tôi tuyệt đối không cần một chú chó hỗ trợ người tàn tật.” Trong lời nói Giang Hoài mang theo chút khổ sở nhưng vẫn nhìn cô, cười nói: “Cô có muốn uống chút gì trước không?”

“Không cần, tôi có mang theo nước trong xe, trên đường đi đã uống rồi, không khát.”

Anh gật đầu: “Vậy giờ tôi sẽ dẫn cô đến phòng của mẹ tôi.”

Lâm Thư Tiếu sửng sốt một chút, cảm thấy trong lòng hơi mất mát, nhưng nghĩ lại, lại thấy chính mình hình như có chút kì quái, liền đứng dậy nói: “Mau đi thôi.”

Giang Hoài điều khiển xe lăn, đột nhiên chắn trước người cô, “Lời tôi nói lúc nãy đã chọc giận để cô mất hứng à?”

Lâm Thư Tiếu liếc mắt, nghĩ thầm: Biểu hiện của mình rõ ràng như vậy sao? “Thực xin lỗi, tôi rất ít khi giao thiệp cùng người ngoài, nên hành động và lời nói có chút lơ đãng, bất cẩn. Nếu tôi vừa rồi…”

Xong rồi! Vừa rồi cô trợn mắt! Giang Hoài mẫn cảm như vậy, sẽ lại tự trách bản thân làm không tốt, khiến cô nghĩ anh coi thường cô!

Lâm Thư Tiếu ngồi xổm xuống, hai mắt chăm chú nhìn anh, giải thích: “Giang Hoài, tôi trợn mắt là vì tức giận chính bản thân của tôi, tôi…là do tôi không tốt là do sự tò mò của tôi, tôi cảm thấy chính mình vô cùng tầm thường nên mới cảm thấy khó chịu! Không liên quan đến anh chút nào cả.”

Giải thích xong, cô cảm thấy lại càng thêm khó hiểu.

Giang Hoài thoạt nhìn không hiểu lắm, nhưng anh không có lên tiếng thắc mắc, cuối cùng chỉ thản nhiên cười, nói: “Được rồi, Lâm Thư Tiếu, mặc kệ là việc gì khiến cô không vui, tôi đều hy vọng cô có thể mau chóng vui vẻ trở lại, cô là một cô gái tốt, mỗi ngày phải luôn tươi cười đừng để những chuyện không vui ảnh hưởng đến mình.”

Hai mắt Lâm Thư Tiếu sáng lên: “Cô gái tốt? Tôi sao?”

“Đúng vậy, cô không biết mình tốt đẹp thế nào sao?” Lời này là Giang Hoài khen từ tận đáy lòng.

Lâm Thư Tiếu cười, nụ cười phóng khoáng, chân thành: “Không có ai là hoàn toàn tốt đẹp cả, cho dù là tôi, cũng sẽ có một số thứ…không hề toàn vẹn.” Cô đứng lên, đưa tay làm động tác mời, Giang Hoài đi trước còn mình đi theo sau lưng anh.

“Vậy đại khái là ông trời cũng sẽ an bài cho cô thật tốt.” Giang Hoài nói,“Theo trực giác của tôi, những cô gái giống cô, vận khí nhất định sẽ không tệ.”

“Ai biết được.” Cô nói, “Hy vọng sẽ giống như lời anh nói.”

Biệt thự có tổng cộng ba tầng lầu, bên trong còn có thang máy cho xe lăn thuận tiện lên xuống. Phòng mẹ Giang Hoài nằm ở tầng hai.

“Mẹ, đây là cô Lâm, bác sĩ phục hồi mới của mẹ.” Giang Hoài điều khiển xe lăn của mình đứng trước xe lăn của mẹ anh.

Lâm Thư Tiếu nhìn mẹ Giang Hoài, bà ấy chừng sáu mươi tuổi, mái tóc ngắn, trên người mặc bộ quần áo thoải mái, nhìn sơ liền biết là của nhãn hiệu nổi tiếng, chỉ là trên cổ áo có dính một chút màu vàng, chắc là lúc ăn không chú ý làm thức ăn rơi xuống, khóe môi bà ấy có chút nghiêng lệch. Tay trái của bà đang cầm cây gậy chống bốn chân, cánh tay khá có lực, còn tay phải thì để xụi lơ bên mình. Cô đã xem qua bệnh án của Phương Hiếu Linh, biết được, nửa năm trước bà ấy bị trúng gió dẫn tới tai biến mạch máu não, không chỉ khiến nửa người phải bị tê liệt mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng giao tiếp.

“Xin chào, bác gái.” Lâm Thư Tiếu ngồi xuống phía bên trái xe lăn của Phương Hiếu Linh,cô mỉm cười, chỉ chỉ chính mình, “Bác cứ gọi cháu là tiểu Lâm, cháu là bác sĩ trị liệu ngôn ngữ cho bác, ngoài ra còn là bạn tốt của Giang Hoài, từ nay trở đi chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng giúp bác nhanh chóng hồi phục, được không?”

Phương Hiếu Linh đưa mắt nhìn Lâm Thư Tiếu, đáy mắt tràn ngập sự thiếu tin tưởng, môi run run nhưng lại chẳng phát ra chút âm thanh nào.

“Giang Hoài, phiền anh ra ngoài một chút được không?” Lâm Thư Tiếu nói với Giang Hoài, “Mặc dù đã xem qua cáo báo về bệnh tình của mẹ anh, nhưng tôi vẫn muốn tự mình kiểm tra một chút.”

Giang Hoài điều khiển xe lăn đến gần mẹ, đưa tay xoa xoa mu bàn tay bà: “Mẹ, cô Lâm là bác sĩ phục hồi rất giỏi, mẹ hãy tin tưởng cô ấy, cô ấy nhất định sẽ giúp mẹ khôi phục lại như trước.”

“A….Sinh a…mẹ…!” Phương Hiếu Linh bỗng nhiên đưa tay trái nắm chặt lấy tay anh, ánh mắt do dự.

“Mẹ, con là A Hoài, là con trai của mẹ đây.” Trong mắt Giang Hoài tràn ngập đau thương cùng thống khổ, “Từ nhỏ đến lớn mẹ đều gọi con là A Hoài, mẹ quên rồi sao?”

Phương Hiếu Linh lắc đầu rồi lại gật đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, khóe miệng run run cố phát ra tiếng: “Mẹ…Sinh…”

Lâm Thư Tiếu bỗng nhiên hiểu ra, cô ngồi xuống, đưa tay cầm lấy tay của Giang Hoài cùng tay mẹ anh, ôn nhu nói: “Giang Hoài, bác gái trong lòng hiểu được lời anh, ý của bà ấy là, bà sinh ra anh, anh là con trai bà, bà muốn gọi anh, muốn anh ở cạnh bà, nhưng mà đã quên mất cách biểu đạt từ “con trai” như thế nào.”

Lâm Thư Tiếu trong lòng hiểu được, bệnh của Phương Hiếu Linh chính là “hiện tượng Vu Hồ.” đây là một trong bảy cách thức mà bệnh nhân dùng để biểu đạt lời nói của chính mình. Đây là hiện tượng khi bệnh nhân không tìm thấy hoặc quên mất những từ ngữ mà mình muốn biểu đạt, họ thường sẽ sử dụng những cách lí giải khác mang ý nghĩa gần giống hoặc tương tự để biểu đạt.

Giang Hoài nhìn mẹ, nói: “Mẹ, là như thế này sao?”

Ánh mắt của Phương Hiếu Linh đã giảm một phần cảnh giác, cúi đầu xuống gật gật: “A, sinh, không, đi!”

Lâm Thư Tiếu thấy vậy liền nói: “Giang Hoài, hôm nay tạm thời không làm kiểm tra, anh ở lại bên cạnh bà ấy đi. Tôi nghĩ, có anh ngồi bên cạnh, bà ấy sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”

“Có thể chứ?” Giang Hoài chần chừ nói: “Tôi sợ mình sẽ làm ảnh hưởng đến quá trình trị liệu của hai người.”

“Trị liệu không nhất thiết phải tuân theo lề lối cũ.” Lâm Thư Tiếu cười nói, theo thói quen cầm lấy tay Giang Hoài, “Tôi nghĩ, từ mà mẹ anh muốn học nhất bây giờ, chính là tên của anh.”

Lời của cô vừa dứt khiến Giang Hoài không khỏi kinh ngạc, quay đầu nhìn mẹ, lại thấy bà nhìn Lâm Thư Tiếu, nhưng lại tựa tiếu phi tiếu(*).

(*) tựa tiếu phi tiếu: cười mà như không cười.

Lâm Thư Tiếu cảm thấy được ủng hộ, cô kéo cái ghế dựa ngồi xuống cạnh hai người, chỉ chỉ Giang Hoài: “Bác gái, đây là con trai bác, anh ấy tên Giang Hoài, nhũ danh là A Hoài.” Lại đưa tay chỉ chỉ Phương Hiếu Linh, nói: “Bác là mẹ anh ấy- mẹ.” Cô nói “con trai”, “A Hoài” cùng “mẹ” lúc nói cố ý nói thật chậm, động tác dùng khẩu hình cũng rất rõ ràng. Hơn nữa, lúc nói cô thường dùng tay lặp đi lặp lại động tác chỉ qua chỉ lại.

“Bác gái, bác thử một chút, được không?” Lâm Thư Tiếu cỗ vũ nói.

Phương Hiếu Linh tầm mắt nhìn theo ngón tay Lâm Thư Tiếu chỉ về phía con trai mình, ánh mắt Giang Hoài cũng tràn đầy khẩn trương mong đợi.

“Mẹ, mẹ” Phương Hiếu Linh từ từ nói ra hai chữ.

Giang Hoài nhất thời cảm thấy mất mát, đáy mắt kéo một tầng sương mỏng. Phương Hiếu Linh cũng nhận thức được mình đã xưng hô ngược, cảm thấy ảo não không thôi, tay trái cầm gậy chống chuyển động, miệng phát ra tiếng kêu ô ô kì quái.

“Cẩn thận!” Giang Hoài điều khiển xe lăn ngăn cản cây gậy thiếu chút nữa đánh vào trước ngực Lâm Thư Tiếu.

Phương Hiếu Linh thất kinh buông tay, gậy chống rớt xuống đánh vào đùi phải Giang Hoài khiến dép lê của anh rơi ra nằm lăn lốc trên thảm lông cùng cây gậy

“Giang Hoài!” Lâm Thư Tiếu từ trên ghế nhảy dựng lên, hai tay nâng chân anh lên, xem xét chỗ bị gậy đánh trúng, giọng nói không giấu được sự lo lắng, hỏi:“Anh không sao chứ?”

“Không sao.” Giang Hoài nói thực bình tĩnh. “May mắn không làm cô bị thương.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện