Mặc dù biết rõ sau giờ ngọ mặt trời vẫn còn gay gắt nhưng Lâm Thư Tiếu vẫn đứng dậy vén bức rèm cửa trong văn phòng lên.

Trong phút chốc, bao phủ lấy người của cô là màu vàng ngọc lưu ly của ánh nắng đang chiếu vào, còn có tấm thủy tinh cũng tỏa ra một luồng khí ấm áp.

Cô hơi nheo mắt lại, duỗi người.

Sau giờ ngọ mà vẫn làm bù đầu như bây giờ đúng là một dịp hiếm gặp. Tuy nói bệnh viện phục hồi chức năng này là do cô cùng hai người đầu tư khác, nhưng cô vẫn kiên trì mỗi ngày dành ra một chút thời gian buổi sáng để ở cùng các bác sĩ phục hồi chức năng khác, có khi cô cũng sẽ tham gia quá trình luyện tập cho các bệnh nhân. So với xử lý công văn trong bệnh viện, cô kỳ thật sẽ vui hơn khi dành thời gian của mình để luyện tập cho các bệnh nhân. Đối với cô mà nói, lựa chọn cùng một số nhà kinh doanh để thành lập ra bệnh viện, so với làm thuê ở bệnh viện hồi phục chức năng thì lợi thế nhất chính là có thể có thời gian tự do và hoàn cảnh thoải mái trong bệnh viện.

Ví dụ như, cô có thể giống như bây giờ ở một mình trong phòng làm việc, hưởng thụ hương thơm của huân hương, thay đồ tập yoga.

Lâm Thư Tiếu nằm trên đệm yoga, đang chuẩn bị làm động tác kế tiếp thì điện thoại trên bàn vang lên.

Dù sao cũng là thời gian đi làm, tự do luôn có hạn.

Cô bĩu môi cười cười, trong lòng cũng có chút tức giận. Lăn tròn trên đệm rồi đứng lên, cầm lấy ống nghe điện thoại.

Điện thoại là do trợ lý Tiểu Ngụy gọi tới:“Viện trưởng Lâm, có một người tự xưng là người do anh Giang phái tới gặp cô. Anh ta hiện tại đang ngồi chờ ở ngoài.”

“Anh Giang?” Thư Tiếu đầu óc nhất thời bị trì trệ, nghĩ không ra rốt cục người mà Tiểu Ngụy nói là người nào.

“Chính là nhà họ Giang mà Đào Ý Nhiên đến…bà Giang…”

Thư Tiếu giật mình, thốt lên một tiếng:“Thì ra là người nhà bọn họ. Tôi đang nghĩ ngày mai sẽ đi đến nhà bọn họ nữa đây! Người đến là con trai bà ấy sao?”

“Hình như không phải. Có vẻ cậu ta cũng là nhân viên tạm thời.”

Thư Tiếu nhịn xuống một hơi, nói với Tiểu Ngụy: “Mặc kệ là loại người nào, năm phút sau cho cậu ta vào.”

“Cốc cốc” Sau hai tiếng gõ cửa, Tiểu Ngụy dẫn một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc vest, bộ mặt sạch sẽ đi vào văn phòng của cô.

“Xin chào, viện trưởng Lâm! Chúng ta là lần thứ hai gặp mặt.” Đối phương vẻ mặt cung kính, giọng điệu có chút xấu hổ cùng khẩn trương.

“À, đúng vậy,” Thư Tiếu cười nhạt nói,“Lần trước người thay bà Giang đến mời bác sĩ phục hồi ngôn ngữ cũng là cậu, nếu tôi nhớ không lầm, cậu họ ‘Vương’?”

“Đúng đúng, viện trưởng Lâm trí nhớ thật tốt. Tôi tên là Vương Bồi An.” Đối phương lấy khăn tay liên tục lau mồ hôi đang túa ra trên trán.

Thư Tiếu nói: “Trời nóng như vậy, không bằng anh Vương trước đem áo khoác cởi xuống trước đã.” Nói xong, cô tiện tay cầm lấy điều khiển máy lạnh chỉnh thấp xuống hai độ nữa.

Vương Bồi An vừa định cởi bỏ áo vest, tay bỗng dừng lại, hiền hậu cười: “Anh Giang nhà chúng tôi nói, nên mặc tây trang đến giải thích, vậy mới có lễ phép chu đáo chút…”

Thư Tiếu cười mang theo ý tứ lạnh nhạt rõ ràng:“Ha ha, anh Giang nhà cậu cũng thật biết lễ tiết. Mẹ của mình lấy nước nóng đổ lên đầu của người ta lại phái nhân viên tới xin lỗi, đây mà cũng gọi là lễ phép chu đáo?”

Vương Bồi An mặt đỏ lên giống như vô cùng nóng lòng giải thích:

“Anh Giang anh ấy thật sự không có biện pháp…”

Nói chưa hoàn chỉnh câu, liền bị Thư Tiếu thở hồng hộc cắt lời: “May là ly nước kia nước chỉ hơi ấm một chút, nếu là nước sôi, còn không phải là hủy cả đời con gái nhà người ta sao? Bà Giang lớn tuổi, lại là bệnh nhân, cũng coi có thể bỏ qua, còn anh ta là con trai, gặp chuyện không may này đã hai ngày, cũng không biết tự mình đến an ủi một chút, tìm hiểu một chút người bị mẹ anh ta làm tổn thương, còn phái người khác đến giải thích là như thế nào?”

Vương Bồi An bị khí thế của cô áp đảo, mặt càng ngày càng đỏ, ấp úng nói: “Lần này tôi đến, thứ nhất là muốn hỏi thăm viện trưởng tình hình vết thương của cô Đào, thứ hai là…là muốn hỏi viện trưởng địa chỉ của cô Đào để có thể đến nhà thăm hỏi.”

Thư Tiếu suy nghĩ, người trước mắt này cũng chỉ là người làm thuê, chuyện bà Giang gây tổn thương cho bác sĩ trong viện của cô cũng không liên can gì đến cậu ta, thấy vẻ mặt cậu ta thành thật, cũng là không đành lòng dùng lời nói hà khắc, cô liền nhẹ giọng xuống một chút: “Cô Đào ở bệnh viện hai ngày, hôm nay đã về nhà tĩnh dưỡng. Não không chấn động, không bị hủy dung, chính là thái dương phải may ba mũi.”

Vương Bồi An bả vai giật giật, giống như vừa ném được tảng đá lớn.

Thư Tiếu lấy tấm giấy ghi chú trên bàn, viết địa chỉ nhà của Đào Ý Nhiên, đưa cho Vương Bồi An: “Đây là địa chỉ nhà của cô ấy, nếu người nhà họ Giang thực sự có thành ý giải thích, tôi hy vọng đến lúc đó không cần lại phái anh Vương làm người đại diện.”

Vương Bồi An thưa dạ trở ra.

“Lời cô ấy nói quả thật là rất đúng.”

Đang nghe Vương Bồi An thuật lại cuộc đối thoại với Lâm Thư Tiếu, người đàn ông ngồi hàng ghế sau chợt nói.

“Nhưng mà, anh Giang, anh mới ra viện…”

“Tiểu Vương, để cho tôi suy nghĩ một chút…”

Con ngươi trong cặp mắt kia giống như hắc thạch, lông mi như cánh quạt khẽ chớp; một khuôn mặt trắng nõn, trên gương mặt thoáng chút u sầu khiến cho người ta đau lòng. Gương mặt anh ta nhìn qua thật trẻ tuổi, nét mặt có chút tiều tụy yếu ớt. Lưng anh ta tựa vào ghế da, trừ bỏ dây an toàn, thắt lưng còn được định vị bằng một sợi dây đai, làm cho toàn bộ thân thể anh ngồi thẳng một cách mất tự nhiên. Mà hai chân anh cũng cong vẹo, đôi tay tái nhợt, suy yếu đặt ở trên bắp đùi của mình.

“Bồi An, trước tiên đưa tôi trở về sửa sang lại một chút, cậu đi mua vài thứ, rồi về nhà đón tôi, tôi và cậu cùng đến nhà của cô Đào.” Âm thanh của anh cũng không lớn, thậm chí có chút suy yếu, lại toát ra sự quyết tâm không thể trái nghịch.

Vương Bồi An thở dài, chỉ có thể đáp ứng.

Cũng khó trách Lâm Thư Tiếu đối Vương Bồi An như vậy không khách khí. Đào Ý Nhiên tuy rằng tuổi không lớn lắm, cô ấy cũng đã làm trong bệnh viện được hơn 5 năm, lúc trước nhà họ Giang đến bệnh viện vì bà Giang não trúng gió cam kết tìm bác sĩ ST(*), Lâm Thư Tiếu đề cử Đào Ý Nhiên chính vì nhìn trúng kinh nghiệm phong phú cùng tính tình trầm ổn của cô ấy, không ngờ mới đi qua chưa đến hai tuần, bà Giang vốn không khống chế cảm xúc được nên làm cho Đào Ý Nhiên phải may ba mũi. Làm ngành của bọn họ, đã tiếp xúc nhiều với bệnh nhân tâm tình không tốt, cũng có bệnh nhân không phối hợp trị liệu còn mắng bác sĩ, thậm chí có lúc phát tiết đánh bác sĩ một hai cái cũng có, nhưng giống với bà Giang làm bị thương may ba mũi như vậy, đúng là hiếm thấy.

[Speech therapist: bác sĩ trị liệu ngôn ngữ ]

Hôm đó Đào Ý Nhiên bị thương nên cô phải đến bệnh viện xem cô ấy, cô gái nhỏ khóc sướt mướt vừa ủy khuất lại tức giận kể lể nửa ngày, thề là không bao giờ đi phục vụ nhà họ Giang nữa. Chuyện này quả thật đã đem lòng nhiệt huyết đối với sự nghiệp bác sĩ phục hồi chức năng của cô ấy giảm sút rất nhiều. Lâm Thư Tiếu đương nhiên cũng tức giận. Hôm đó gọi điện thoại đến nhà họ Giang hỏi về tình huống, không ngờ gọi liên tiếp ba lượt, tiếp điện thoại không phải trợ lý thì chính là người làm, trừ bỏ lặp đi lặp lại từ xin lỗi nhiều lần, thì người cô muốn tìm cũng không lộ diện — không đúng, đừng nói lộ diện, rõ ràng là ngay cả một âm thanh cô còn chưa nghe được! Trợ lý tiếp điện thoại cùng với người làm đều nói con trai bà Giang đang nằm viện, tạm thời không tiện xử lý chuyện này, cũng không biết thật sự là trùng hợp hay là tìm cớ nữa. Mặc kệ nói như thế nào, Lâm Thư Tiếu đã sớm đưa ra quyết định, nếu chờ cuối tuần đối phương còn không ra mặt xin lỗi, cô sẽ tự mình đến nhà họ Giang, phải hỏi người nhà bọn họ tính như thế nào! Vương Bồi An vừa đi, cô cũng không còn tâm tư tiếp tục tập yoga nữa, liền gọi điện đến nhà họ Đào, đem chuyện nhà họ Giang phái người đến an ủi chuyện của Đào Ý Nhiên nói cho cô ấy nghe, cũng nói với cô ấy cô đã đưa địa chỉ nhà cho Vương Bồi An.

“Ngại quá, Ý Nhiên, sau khi chị ngẫm lại, chính mình cũng là có chút tức giận hồ đồ, không được sự đồng ý của em đã đưa địa chỉ nhà em cho người khác, chính là chị thật sự muốn nhìn một chút, người nhà họ Giang có thể tự mình giải thích cho hợp lí hay không. Đương nhiên, nếu em không muốn quan tâm bọn họ, không muốn mở cửa cho bọn họ, chị vẫn ủng hộ em.” Lâm Thư Tiếu hì hì cười nói.

Đào Ý Nhiên vui vẻ nói: “Chị Thư Tiếu, may mắn bọn họ đắc tội là em, nếu là chị, đã không dễ dàng bỏ qua như vậy.”

“Em cũng không thể liền nói trắng ra là bị bệnh nhân đánh.” Lâm Thư Tiếu nghiêm mặt nói,“Chúng ta là nhân viên chuyên nghiệp, đối với chúng ta nội dung công việc không bao gồm bị người khác nhục nhã, mỗi một công việc đều có tôn nghiêm! Chị chưa bao giờ nghĩ đem sự thỏa mãn của bệnh nhân hay việc họ cố tình gây sự làm bác sĩ trong bệnh viện chúng ta phải chịu trách nhiệm. Chị lại càng không cho phép việc bán đứng tôn nghiêm của nhân tài trong bệnh viện chúng ta bằng tiền của bệnh nhân, em hiểu chưa?”

“Chị Thư Tiếu, nếu không có lãnh đạo tốt như chị, em chắc sẽ từ chức.”

“Thôi đi cô nương, đừng vuốt đuôi ngựa. Ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, bất quá trong bệnh viện hiện tại cũng đang rất thiếu người, chị cũng sẽ không cho phép em nghỉ ngơi nhiều đâu, nhiều nhất một tuần, trở lại đi làm cho chị, biết chưa?”

“Ừm, em cũng muốn sớm quay lại công việc. Nhưng mà, nhà họ Giang em sẽ không đến đó nữa được không chị?” Đào Ý Nhiên khiếp vía thốt lên, dường như đối với chuyện bị hành hung ở nhà họ Giang gia đến giờ vẫn còn sợ hãi.

“Chị đồng ý với em, không miễn cưỡng em phải đến nhà họ Giang nữa.” Thư Tiếu nói.

“Chị Thư Tiếu, trong thành phố này, chỉ có chị quan tâm em nhất thôi.”

Thư Tiếu biết nhà Đào Ý Nhiên ở phương bắc, ở thành phố này không có họ hàng nào quen thuộc cả, lúc trước còn có một người bạn trai, nhưng cũng bởi vì cô ấy công tác bận rộn, tình cảm từ từ xa cách rồi cuối cùng chia tay. Nghe cô vừa nói như vậy, lập tức tim đều mềm xuống, vội hỏi:“Em ở nhà này hai ngày, chắc cũng không ăn uống tốt bồi bổ cơ thể, như vậy đi, dù sao hôm nay chị tan tầm cũng không có việc gì, chị sẽ làm canh cá lóc cho em uống, thế nào?”

“Không cần khoa trương như vậy chứ, em chỉ là may vài mũi thôi, cũng không phải là tét đầu bể sọ!” Đào Ý Nhiên tuy nói là nói như vậy, nhưng giọng điệu của cô lại mang theo cảm động và vui vẻ.

“Còn không phải vì lo cho em sao…Được rồi, em cũng đừng ngại nữa, hầm canh cũng không tính là cái gì cả. Dù sao em cũng vì bệnh viện hy sinh không ít, bây giờ chị cũng “hy sinh” một chút coi như đền đáp! Cảm động chưa nào?” Lâm Thư Tiếu cười, gương mặt tựa như ánh trăng tuyệt đẹp.

“Uầy, thôi được rồi!” Đào ý nhiên ở đầu dây bên kia khấn vái,“Lão thiên nhất định phải phù hộ cho tài nấu nướng của chị tốt một chút! Nếu không, thì sau khi uống canh em từ bệnh ít trở thành bệnh nhiều thì khổ lắm!”

“Ha ha không chỉ muốn uống, mà còn phải khen nữa!” Lâm Thư Tiếu cười khanh khách nói.

Cúp điện thoại, Lâm Thư Tiếu tâm trạng vui sướng hơn rất nhiều. Cô thay lõi sáp thơm mới, nằm lại trên thảm yoga tiếp tục bài tập vừa nãy còn dang dở

<br clear=”all”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện