Vào đầu giờ chiều, bên ngoài thư viện vốn nên yên tĩnh vang lên âm thanh của một trận tranh chấp.

Giọng Thịnh Huân Thư vừa nhanh vừa vội, ẩn giấu phẫn nộ không thể áp chế: “…. Con đã nói với ba, con hẹn bạn học đến đây học, ba cố tình không tin, còn theo dõi con, bây giờ thấy chính xác là con đang ngồi cùng bạn học, ba hài lòng chưa?”

Tiếng ba Thịnh cũng vang lên, có lẽ là do tim hơi yếu, giọng của ông tuy rằng uy nghiêm, nhưng cũng không thúc bách: “Đến thư viện thì học hành cẩn thận, đừng có qua lại với người không đứng đắn.”

Thịnh Huân Thư: “Hứa Gia Niên không phải người không đứng đắn!”

Tiếng quát của ba Thịnh lập tức biến lớn: “Đủ rồi, mày câm miệng cho tao! Đời này tao không muốn nghe thấy tên nó từ trong miệng mày nói ra nữa!”

Sau đó là một đợt im lặng.

Hai người bên ngoài hình như đã giải tán, tiếng người và xe ồn ào đứt quãng ẩn hiện cùng tiếng bước chân vội vàng đồng thời truyền vào tai Hứa Gia Niên.

Hắn vừa di chuyển cánh tay ủ rũ xuống, tiếng bước chân đã kích động vang lên trước mặt hắn, tiếp theo là âm thanh kiềm nén hưng phấn của Thịnh Huân Thư: “Hứa Gia Niên, ba tớ lặng lẽ đi theo tớ, cậu không biết đâu, lúc thấy tớ đứng cùng với bạn cùng lớp, mặt ông ấy xanh lè. Thật sự không biết là ba tớ có hay là không kỳ vọng nhìn thấy cậu, lại nói, sao cậu đoán được là ba tớ sẽ theo đến?”

Hứa Gia Niên đặt quyển sách đang che trên mặt xuống.

Hắn chậm rãi đứng lên, bởi vì bị nắng chiếu vào mặt nên nheo mắt lại, ngáp một cái, nói: “Việc này có gì khó đoán..”

Thịnh Huân Thư đoán thử: “Chẳng lẽ là cậu dùng toán xác suất? Hay phép loại trừ? Hay là Toán học logic gì đó?”

Hứa Gia Niên: “Một gói thuốc lá.”

Thịnh Huân Thư: “?”

Hứa Gia Niên: “Tớ dùng một gói thuốc lá hối lộ cho bảo vệ khu cư xá, nhờ bác ấy lúc nào nhìn thấy xe của ba cậu đi ra ngoài thì nhắn tin cho tớ.”

Thịnh Huân Thư: “???”

Thịnh Huân Thư dứt khoát không dám tin chỉ đơn giản như vậy, nhưng kết quả nói cho Thịnh Huân Thư chính là chỉ đơn giản như thế! Anh vô cùng chờ mong hỏi Hứa Gia Niên: “Vậy cậu có thể nghĩ ra kế hoạch để ba tớ trả lại tiền tiêu vặt cho tớ không?”

Hứa Gia Niên: “Có thể.”

Hai mắt Thịnh Huân Thư tỏa sáng, nhào đến: “Vậy…”

Quyển sách vừa rồi che mặt Hứa Gia Niên đã chuyển sang mặt Thịnh Huân Thư, Hứa Gia Niên trấn áp người không chút lưu tình: “Nhưng việc này cậu phải tự nghĩ.”

Hứa Gia Niên đã thư giãn đủ. Hắn đặt quyển sách đã xem xong sang bên tay trái, tay phải lại cầm đến một quyển sách.

Thịnh Huân Thư ngồi bên bàn nhìn Hứa Gia Niên.

Ánh mắt của anh xê dịch từ bộ sách trên tay Hứa Gia Niên đến bộ sách bên cạnh Hứa Gia Niên, anh phát hiện tất cả sách Hứa Gia Niên lấy lần này đều là tác phẩm lớn, một quyển là “Giới thiệu tâm lý học”, quyển khác viết “Tâm lý học và đời sống, một quyển nữa tên “Tâm lý biến thái và tâm lý trị liệu”, còn một quyển lại là “Hỏi đáp tâm lý và các trường hợp trị liệu kinh điển”.

Anh buồn bực nói: “Cậu thích tâm lý học từ lúc nào?”

Hứa Gia Niên: “Tớ không thích.”

Thịnh Huân Thư: “Vậy thì?”

Hứa Gia Niên: “Gần đây tớ đang làm công tác cộng đồng, hòa giải mâu thuẫn khu phố, thuận tiện điều tra mâu thuẫn gia đình.” Hắn nói chậm rãi: “Sau đó thống kê được rất nhiều kiểu mâu thuẫn và nỗi khổ của các gia đình.”

Thịnh Huân Thư thoáng hiểu, ho hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Cũng làm cho bọn họ hiểu đồng tính luyến ái có bao nhiêu mỹ mãn?”

Hứa Gia Niên nheo mắt: “Cũng làm cho bọn họ hiểu, tự do yêu đương đạt được chân ái có bao nhiêu mỹ mãn.”

Thịnh Huân Thư lại lấy ra ví dụ phản biện: “Vậy những người có hôn nhân mỹ mãn thật sự thì sao? Cái đó chẳng phải chính là biến thành luận cứ của bọn họ?”

Hứa Gia Niên mí mắt không động đậy: “Ngốc, sao lại xem như học thuật được. Ví dụ ngược lại tớ đưa vào cơ sở dữ liệu làm gì.”

Thịnh Huân Thư hứng khởi: “Những cái này có muốn đưa cho tớ trước không?”

Hứa Gia Niên: “Làm gì?”

Thịnh Huân Thư: “Tớ mang tới thuyết phục ba tớ!”

Hứa Gia Niên: “Không được.”

Thịnh Huân Thư sửng sốt: “Ừm?”

Hứa Gia Niên: “Thịnh Huân Thư, ba của cậu muốn cậu phải tự chịu trách nhiệm, vậy cậu phải tự thân nghiêm túc.”

Hắn khép sách vào, trên tay hắn là quyển “Giới thiệu tâm lý học”. Hắn cảm thấy gần đây mình thật sự rất cần tri thức ở phương diện này, không chỉ để dẫn đường cho ba mẹ mình lý giải về đồng tính luyến ái, mà còn có Sai Sai……

Ánh mắt Hứa Gia Niên trong chốc lát chuyển từ bìa sách tới gương mặt Thịnh Huân Thư, chợt thấy Thịnh Huân Thư suy sụp.

Thịnh Huân Thư: “Đúng Đúng…… Tớ không biết thuyết phục ba tớ như thế nào. Căn bản là ba tớ không muốn nghe tớ nói việc này, tớ cũng đã thử nói với ba đồng tính luyến không phải bệnh, nhưng ba tớ nghe không vào.”

Hứa Gia Niên: “Ừ, thực ra tớ cũng không biết thuyết phục ba của cậu như thế nào.”

Thịnh Huân Thư sửng sốt.

Hứa Gia Niên lại nói: “Tớ chỉ có một phương pháp cho cậu tham khảo. Trước đây ba mẹ tớ cũng không để ý lời nói của tớ, nhưng chờ thành tích của tớ càng ngày càng tốt, tham gia càng ngày càng nhiều giải thi đấu, đi càng ngày càng nhiều nơi, càng ngày càng nhiều biết càng nhiều kiến thức họ không thể lí giải, ba mẹ đành nguyện ý nghe tớ nói chuyện.”

Thịnh Huân Thư như có vẻ đăm chiêu.

Sai Sai, cậu phải thật sự cố gắng. Chỉ có bản thân cậu càng ngày càng tốt, càng ngày càng có năng lực, tài năng của cậu phá tan ngăn trở của người khác, mới thành công được việc mình muốn làm!

Hứa Gia Niên âm thầm nói trong lòng.

Hứa Gia Niên bỗng nhiên mở miệng, giọng hắn có vẻ nhẹ nhàng, dưới ánh nắng ấm áp dịu dàng xuyên qua cửa chớp, có một chút mây khói mờ mịt: “Sai Sai, hai ngày nữa tớ phải đi báo danh, hôm đó… cậu có thể đến tiễn tớ không?”

Bắt đầu từ hôm kia, ngày Bắc Đại báo danh đã chính thức đến!

Từ phía nam lên phía bắc, phải ngồi gần một ngày xe lửa. Ba mẹ Hứa quyết định đi cùng con trai tới Bắc Đại báo danh. Mẹ Hứa đang sắp xếp đồ đạc trong phòng, bỗng nhiên thở dài một hơi.

Bà nhìn ra ngoài, đóng cửa lại, nhỏ giọng nói chuyện với ba Hứa: “Ông Hứa, ông nói xem Đúng Đúng là có ý gì? Phải chăng nó thích phải người nào không nên thích… Ông nhìn nó ngày nào cũng nghĩ cách thuyết phục chúng ta, lòng tôi bất ổn, hoảng loạn quá.”

Ba Hứa không trả lời. Ông châm lửa hút thuốc.

Sương khói lượn lờ trong không gian nhỏ hẹp, làm mơ hồ khuôn mặt một đôi vợ chồng.

Một đêm rất nhanh đã trôi qua, sáng sớm hôm sau, ba Hứa bị khó ngủ thức dậy trước, ông mở cửa sổ cho gió lùa vào, xua bớt chút sương khói còn lưu lại trong phòng kia đi, sau đó vào nhà soi soi nhìn nhìn gương, không khỏi buồn bực: Tóc lại trắng thêm hai sợi.

Ông ra khỏi toilet, vốn định mở cửa đi mua bữa sáng, không nghĩ tới cửa lại mở ra trước mặt ông, Hứa Gia Niên vừa từ ngoài trở về vừa vặn đụng phải ba Hứa. Hứa Gia Niên sửng sốt một chút, giơ túi nilon trong tay lên: “Ba, bữa sáng đã mua rồi, năm phút nữa là cháo nguội bớt, vừa lúc có thể gọi mẹ ăn sáng.”

Hơi nóng trong túi bỗng bổ nhào vào lòng ba Hứa, dễ dàng xoa dịu tinh thần mỏi mệt của vị gia trưởng.

Ba Hứa xúc động, nhận lấy túi trong tay con trai, lấy ra một cái bánh bao cắn một miếng.

Nếu con trai thật sự thích người không nên thích thì phải làm thế nào? Còn có thể làm thế nào? Dùng sự thật nói đạo lý thuyết phục nó!

Nếu không thuyết phục được – vậy cũng chỉ có thể tiếp tục giảng đạo lý, từ từ thuyết phục!

Cũng không thể biến một nhà bình thường thành nhà gà chó không yên đi?

Xe lửa xuất phát vào chín giờ sáng.

Cả nhà Hứa Gia Niên ăn sáng xong, xách hành lý đi ra ngoài, hướng đến nhà ga, lúc tám giờ rưỡi thì tới trạm, xếp hàng chuẩn bị lên xe. Nhưng Hứa Gia Niên có chút không yên lòng. Thỉnh thoảng hắn quay đầu nhìn về phía lối vào, hi vọng thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cùng lúc, bên trong nhà họ Thịnh.

Ba Thịnh lúc này cũng lười nói nhiều với Thịnh Huân Thư, ông trực tiếp chuyển ghế dựa ra ngồi ở cửa đọc báo giấy, tuyên bố không để Thịnh Huân Thư đi ra ngoài.

Thịnh Huân Thư sắp bị ba mình làm tức chết rồi: “Ba tránh ra, con đi tiễn Hứa Gia Niên một chút thì có làm sao!”

Ba Thịnh cười lạnh một tiếng: “Ha ha.”

Thịnh Huân Thư: “Ba…”

“Hai ba con đang ồn ào cái gì?” Âm thanh bất mãn của mẹ Thịnh từ trên lầu truyền đến.

Thịnh Huân Thư còn nhớ thương lời hẹn với Hứa Gia Niên, bắt lấy cơ hội cứu viện: “Mẹ, ba không cho con ra ngoài tiễn Hứa Gia Niên!”

Mẹ Thịnh nhíu mày: “Ông làm gì vậy, con trai đã mười tám tuổi rồi, chỉ đi tiễn bạn mà thôi, có cái gì mà làm khó khăn như thế?”

Ba Thịnh cả giận nói: “Bà hỏi xem thằng nhãi con này đã làm chuyện gì!”

Thịnh Huân Thư ồn ào: “Con làm gì! Ba nói xem con đã làm gì!”

Mẹ Thịnh: “Tính tình ông dạo này cũng quá nóng nảy rồi, có chuyện gì không thể từ từ nói sao…”

Ba Thịnh: “Việc tốt của mày, tao ngại nói!”

Thịnh Huân Thư cũng nóng nảy, bắt đầu ba hoa: “Rốt cuộc con đã làm cái gì ngược lại ba nói xem! Gần đây ba hết nhốt con trong nhà còn không cho con tiền tiêu vặt, trông chừng con như kẻ thù, đừng bảo là con có em trai rơi ở bên ngoài!”

Mẹ Thịnh biến sắc.

Ba Thịnh tức điên, ngón tay chỉ vào Thịnh Huân Thư run rẩy: “Mày và Hứa Gia Niên – mày biến thái –”

Sau cơn phẫn nộ cực độ, ba Thịnh đang kích động chỉ cảm thấy mắt tối sầm, ngã “rầm” một cái ra đất, bất tỉnh nhân sự.

Mẹ Thịnh chợt biến sắc: “Ông Thịnh? Ông Thịnh? Mau gọi cho cấp cứu –”

Bà vội vàng chạy về phía điện thoại, gọi đến số điện thoại của trung tâm cấp cứu.

Thịnh Huân Thư đứng ngốc tại chỗ. Anh nghe thấy tiếng của mẹ, âm thanh kia vừa như rất gần, lại như rất xa. Anh nhìn ba ngã xuống đất bất tỉnh, nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu, tiếng kêu này cũng vừa gần mà vừa xa.

Chỉ có cảnh tượng ba nằm ngã trên đất được nhân viên y tế nâng lên cáng là rõ ràng, thậm chí giống như một loạt khung hình cắt, từng tấm hình dừng lại trong con ngươi.

Hứa Gia Niên lên xe.

Ba Hứa mẹ Hứa có chút nghi hoặc: “Sai Sai sao lại không cùng chúng ta đi Bắc Kinh báo danh? Trường học của nó hẳn là cũng bắt đầu nhập học đi?”

Bên trên tàu đám người đến đến đi đi, bên ngoài tàu người dần dần giảm bớt. Thời điểm trên trạm đài chỉ còn lại nhân viên công tác mặc đồng phục, xe lửa chuyển động, cảnh tượng quen thuộc lùi nhanh về phía sau, Hứa Gia Niên ngồi ở vị trí dựa vào cửa sổ, tay chống cằm hướng ra ngoài nhìn lại.

Phong cảnh như tranh vẽ, vụt trôi nhanh không ngừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện